Nàng của năm đó, mang sính lễ theo người đứng trước phủ Trịnh suốt ba ngày. An Nhạc Vương làm cách nào cũng không đuổi được nàng đi, đành phải nể mặt của hoàng thượng mà gật đầu mối hôn sự này. Ba năm sau, Trưởng công chúa giữ linh đường đã vẹn thành đạo hiếu liền trở về, nàng vì thế cũng mất đi phu quân.
Nàng ngồi bên cạnh mộ của phụ mẫu, vừa uống rượu vừa than thở: "Mẫu thân người là phụ nữ may mắn nhất trên đời, phụ thân không những nghe lời lại chịu chăm sóc con để người thống khoái bay nhảy trên sa trường. Phải chi nữ nhi cũng có thể tìm được một tiểu phu lang mang về nuôi dưỡng, săn sóc như tiểu thê tử, nữ nhi thề sẽ không vô tâm khốn nạn như mẫu thân đâu. Mẫu thân cho nữ nhi một phu lang như vậy có được không?”
Men rượu khiến đầu óc nàng choáng váng liền nằm ườn ra nền đất đã lấm thấm tuyết rơi. Ánh mắt nhìn theo hơi thở phả ra như sương từ chóp mũi vì lạnh mà phiến hồng, lại nhìn bầu trời xám xịt phía trên. Nàng một lòng một dạ với hắn chưa từng quản mặt mũi. kết quả đổi lại ba năm nuôi phu quân cho người ta.
Mẫu thân, vì bà ấy quá khốn nạn nên nàng mới phải trả cái nghiệp đào hoa mà bà ấy gây nên.
Nàng lăn trái rồi lăn phải oán hận. Nào ngờ không biết từ chỗ nào xuất hiện một tiểu Bạch Thố. Hắn ngã ra đất, lăn mấy chục vòng cuối cùng đáp trên người nàng.
Nàng ngồi bật dậy, hết nhìn cục bông trong ngực lại nhìn lên trời cao, âm thầm ca thán: “Mẫu thân, người làm việc quả thật nhanh nhẹn.”
Bình luận truyện