Ngọn lửa trên người
cứ cọ tới cọ lui, mặt đất dưới lưng lại lạnh cóng buốt người, thần trí
Triệu Huyền Nguyệt dần thanh tỉnh. Nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng
bước chân, tiếng vận khinh công cưỡi gió lướt mây, có rất nhiều người
đang kéo về phía này. Liếc mắt nhìn nam tử ngây ngây ngốc ngốc làm xằng
làm bậy, nàng với tay tháo dải lụa đen trên tóc mình xuống che mắt hắn.
Tiểu lang quân chạm tay lên dải lụa, nghiêng đầu hỏi:
”Ngươi làm gì vậy? A! Ngươi muốn chơi trốn tìm với Bạch Bạch phải không? Phải không?”
”Phải.” Triệu Huyền Nguyệt nhìn hắn múa máy tay chân không ngừng cũng đành hết
cách với hắn. Nàng buộc dải băng ra sau đầu hắn xong liền kéo hắn đứng
dậy, dịu dàng căn dặn: “Tiểu Bạch Thố, ngươi phải trốn cho kỹ nha! Cho
dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được chạy ra, không được tháo dải
băng xuống. Nếu ngươi thắng bản vương sẽ dẫn ngươi đi ăn vịt có được
không?”
”Được! Vậy Bạch Bạch đi trốn đây! Ngươi nhất định sẽ không tìm thấy ta đâu!”
Nam tử vừa nói vừa quay lưng chạy đi. Triệu Huyền Nguyệt liếc mắt thấy mũi
tên bay về phía hắn liền nhanh như chớp chạy lại, trường kiếm trên tay
chẻ đôi mũi tên. Nàng cắm phập thanh kiếm xuống đất làm điểm trụ, dấu
chân trượt trên nền tuyết kéo thành một vòng tròn. Nàng dừng bước, liếc
mắt nhìn bọn người hùng hùng hổ hổ kéo đến.
Gió lạnh rít gào,
tóc nàng bay loạn che đi một phần gương mặt. Nàng đảo mắt, lẩm nhẩm đếm. Bọn chúng tầm ba mươi người, chia làm ba đội, mười kẻ cưỡi kỵ mã, mười
bộ binh và mười kẻ là người trong giang hồ võ nghệ không tầm thường.
Để bắt một tiểu lang quân bọn họ cũng thật đủ phô trương!
Đám người nhanh chóng di chuyển đội hình vây lấy nàng. Triệu Huyền Nguyệt
chẳng buồn động đậy, đứng yên một chỗ mặc bọn chúng dò xét. Gã thống
lĩnh vận ngân giáp cưỡi ngựa đi đầu quét mắt nhìn nàng một lượt. Gã
cười, ria mép nhếch lên, trong lòng âm thầm xem thường nàng. Chỉ là một
nữ tử thôi, có thể nguy hiểm đến thế nào chứ?
”Nữ nhân, ngươi che chở hắn không nổi đâu! Khôn hồn thì tránh ra đừng làm hỏng chuyện của bọn ta!”
Gã cao giọng quát, ánh mắt vừa quét qua một trong mười vị cao thủ giang hồ, gằn giọng ra lệnh: “Bắt tên tiểu tử đó lại cho ta!”
Tên kia hiểu ý liền đạp gió đuổi theo hướng tiểu lang quân ngây ngốc
vừa chạy đi. Nào ngờ hắn vừa vận khinh công liền rơi phịch xuống đất,
sau gáy bị cắm một cái đuôi tên. Binh sĩ gần đó hoảng hồn phát hiện mũi
tên vừa giương ra đã bị bẻ mất đuôi. Mũi nhọn cứ thế vô lực rơi trên nền đất.
Bọn hắn ngây người, vừa chớp mắt đã không thấy Triệu Huyền
Nguyệt đâu. Nàng như gió lướt đi, mũi chân đạp trên đầu con chiến mã của gã thống lĩnh. Hắn sợ xanh mặt, kiếm chưa kịp rút ra đã bị nàng nắm cổ
áo kéo lên. Đầu con ngựa vì sức nặng quá tải mà chao đảo hí loạn. Triệu
Huyền Nguyệt kéo gã thống lĩnh bay lên. Con chiến mã tung vó điên cuồng
giẫm đạp binh lính dưới chân chạy đi. Mùi máu tanh tan trong không khí,
thấm vào nền tuyết trắng màu đỏ ghê người.
Gã thống lĩnh cả giận, gắng hết sức gào lên: “Một lũ vô dụng! Còn không giết xú nha đầu này cho bản tướng!”
”A...” Triệu Huyền Nguyệt thở dài, không nói không rằng tung một cước vào hạ
bộ của gã, lạnh mắt nhìn gã thống lĩnh nhăn mặt đau đớn “A...Thật không
ngờ dõi mắt khắp thiên hạ ngoại trừ đương kim thánh thượng Lưu Quốc vẫn
còn người sống dám gọi bản vương là xú nha đầu.”
Chỉ một câu nói
đã đánh tỉnh gã thống lĩnh kiêu ngạo thành tính. Hiện nay trong tứ quốc
đề cao quyền lợi của nữ nhân nhất chính là Lưu Quốc, mà nữ Vương gia
duy nhất của Lưu Quốc Xích Lung Vương lại là Ác thần khét tiếng, so ra
chỉ có hơn chưa không kém Hắc Ảnh Vương của Hạ Quốc bọn hắn trước đó. Gã thống lĩnh mất dần cảm giác giữa trời đông giá buốt. Gã chỉ biết mở to
mắt nhìn Triệu Huyền Nguyệt. Thấy gã cuối cùng đã hoàn hồn, nàng cong
môi cười nhạt: “Bất quá coi như ngươi may mắn, bản vương không có ý định giết ngươi.”
Dứt lời nàng vung tay ném gã xuống sườn dốc phía
trước. Gã thống lĩnh lăn từng vòng từng vòng không có điểm dừng. Bọn bộ
binh phía sau đã bị con chiến mã giẫm đạp tan tác, còn lác đác hai, ba
tên nhìn nhau không dám manh động. Chủ tướng đã bại, bọn hắn có tám cái
gan cũng không dám xông lên.
Nhưng bọn cao thủ giang hồ lại
khác. Tiền đã vào tay một nửa, nếu không hoàn thành nhiệm vụ nửa kia xem như mất trắng, danh tiếng cũng hỏng theo. Nghĩ vậy dù biết nữ tử kia
không dễ xơi bọn hắn vẫn lăm lăm binh khí lao đến.
Triệu Huyền
Nguyệt đột nhiên quay phắt lại, một tay nắm lấy cổ tay gã cao thủ vai u
thịt bắp, dùng sức bẻ gãy xương gã. Gã đau đớn gầm lên, đại đao trên tay rơi xuống nền tuyết đã sẫm màu. Nàng thẳng chân đạp hắn lăn theo tên
thống lĩnh kia, còn hất thanh đao dưới chân lên, phóng thẳng xuống ghim
vạt áo bọn chúng dính vào nhau, cao giọng quát: “Nói với chủ tử của
ngươi, người ở Xích Lung Vương phủ có bản lĩnh thì đến lấy! Bản vương
lúc nào cũng mở cửa lớn chào đón!”
Nói rồi không thèm nhìn đến
dáng vẻ chật vật vé vạt y phục cúp đuôi bỏ chạy của hai gã nam nhân,
nàng quay ngoắt sang, đảo mắt nhìn một vòng đám người còn cứng đầu phía
sau.
Nàng đứng một chỗ nhìn bọn hắn, dáng vẻ vô cùng thách thức, cùng lắm hôm nay nàng giết thêm vài người, hiến cho phụ mẫu vài cảnh
hay để bọn họ đỡ chút tịch mịch, phủ chút màu máu trên nền tuyết để họ
không cảm thấy buồn chán, biết đâu mẫu thân còn đang ngẩng đầu cười vì
nàng đây!
Nghĩ rồi nàng nhếch mép cười, bước từng bước về phía
bọn hắn. Đám người kia toàn thân đã cứng. Không phải chưa từng nhìn thấy sương máu mưa tanh nhưng giết người với tốc độ một cái chớp mắt như thế này bọn họ lần đầu chứng kiến. Cộng thêm danh tiếng Xích Lung Vương của nàng như sấm bên tai, lão tướng trong tứ quốc bại trận trong tay nàng
không ít, việc hung bạo như dùng cọc xiên đầu người rồi gửi trả lại quân trại địch nàng cũng dám làm, lột da xẻ thịt đều dùng lưỡi dao cùn nhất, dùng phương pháp chậm rãi, đau đớn nhất mà hành hình. Thử hỏi trên thế
gian ai giỏi giết người hơn nàng?
Nhìn thấy nàng ngày càng tiến
lại gần bọn hắn ngay cả chạy cũng không nhớ chạy thế nào. Đột nhiên nam
tử vận bạch y vừa mò đường bò đến vừa lớn tiếng la lên: “Bản vương gì đó ơi! Ngươi còn đó không?”
Triệu Huyền Nguyệt giật mình, bước chân khựng lại. Nàng và gã vận da thú trên người đồng loạt nhìn qua hắn. Gã
kia vội vàng lao về phía hắn. Nàng lập tức vừa chạy vừa vươn tay rút
thanh kiếm mình đã cắm trên nền đất lên. Nàng kéo nam tử bạch y vào
lòng, trở tay cắt một đường trên cổ gã bặm trợn kia. Gã chẳng kịp hét
lên dù chỉ một tiếng đã co giật ngã xuống. Máu tươi bắn đầy trời như mưa bụi.
Triệu Huyền Nguyệt phất áo bào che cho nam tử bạch y, chính mình hứng toàn bộ máu tanh bắn lên người. Nàng siết chặt lấy hắn đồng
thời quắc mắt nhìn bọn người kia. Vốn muốn thả bọn chúng đi để lôi đầu
kẻ chủ mưu ra, nhưng nàng đổi ý rồi, muốn dụ kẻ chủ mưu chỉ cần hai tên
kia là đủ.
Không hề biết sẽ có trận hỗn chiến xảy ra, nam tử bạch y bĩu môi huyên thuyên nói: “Ngươi còn ở đây à? Ngươi rõ ràng muốn lừa
Bạch Bạch nha! Bạch Bạch trốn kỹ ngươi sẽ không tìm ra, mà không tìm ra
sẽ không dẫn Bạch Bạch đi ăn vịt. Ngươi muốn bỏ Bạch Bạch đúng không?
Ngươi cũng chê Bạch Bạch ngốc đúng không?”
”Không có! Không có!
Tiểu Bạch Thố thông minh đáng yêu như vậy ta làm sao có thể chê ngươi?”
Triệu Huyền Nguyệt bị giọng điệu hờn dỗi của hắn khiến cho mềm lòng,
nhưng cơn tức giận trong nàng chẳng vơi đi. Nàng nhỏ giọng thì thầm bên
tai hắn: “Thế này, ngươi đứng đây, ta đi thu dọn đồ, chúng ta cùng đếm
từ một đến năm. Ngươi nghe thấy tiếng ta tức là ta không bỏ trốn, đếm
xong ta sẽ dẫn ngươi đi ăn có chịu không?”
”Chịu!” Nam tử bạch y nghe được ăn liền lập tức gật đầu.
Triệu Huyền Nguyệt buông hắn ra, cao giọng đếm: “Một!”
”Một!” Nam tử liền đáp lại, rồi tiếp tục đến “Hai!”
Triệu Huyền Nguyệt nhảy lên xuyên một kiếm qua cổ họng gã to con đứng gần
nàng nhất rồi lại rút kiếm ra, vung một đường cắt ngang qua cổ ba gã bộ
binh run rẩy chỉa mũi thương về phía nàng. Nàng tra kiếm vào vỏ bên thắt lưng, đoạt trường thương của bọn hắn, cao giọng đếm: “Hai!”
Nghe thấy tiếng nàng nam tử bạch y liền đếm tiếp: “Ba!”
Triệu Huyền Nguyệt lao đến, nàng xoay mình trên không tránh né bốn lưỡi đao
đồng loạt đâm về phía nàng. Nàng đạp lên đầu bọn chúng như đi trên mái
nhà, trường thương kéo lê rạch một đường trên bốn cái đầu, máu phun mịt
mù như sương. Nàng thẳng chân đạp bốn cái xác xuống.
”Bốn!” Nàng cong môi cười, giẫm lên đám xác, lao đến trước mặt hai gã giang hồ còn trụ lại. Một kẻ bắn tên một kẻ dùng chuỳ.
”Ngươi ăn gian! Bạch Bạch mới đếm đến ba thôi!” Nàng còn đang cao hứng đùa bỡn địch nhân, nam tử bạch y đột nhiên bất bình mắng.
”Ngươi có thể đếm năm.”
Nàng cười, sát ý nơi đáy mắt ngày càng đậm, hoàn toàn không phù hợp với nụ
cười trên môi. Bên tai nàng văng vẳng tiếng đếm “Năm“. Cung thủ kia kéo
một lần năm mũi tên nhắm thẳng phía nàng bắn ra. Gã còn lại vận khinh
công giơ cao chuỳ thủ lên định bụng giáng cho nàng một cú đi đời nhà ma. Trái là tên, phải là chuỳ, Triệu Huyền Nguyệt nắm chắc cái chết trong
tay.
Là nàng giữ cái chết của chính mình trong tay.
”Giang hồ hoá ra chỉ ngây thơ thế này.”
Nàng hạ nụ cười trên môi xuống, nàng lui về phía sau lấy đà chạy lên, vừa
chạy vừa ngã lưng ra sau theo đà trượt một đường luồng xuống khoảng
không dưới chân gã nam tử cầm chuỳ. Hắn đã bay trên không, chẳng thể
phản ứng kịp, thân hình vạm vỡ cứ thế hứng hết toàn bộ tên nhọn. Cung
thủ quả nhiên có tầm ngắm kinh người, cả năm mũi đồng loạt xuyên qua
tim.
Chuỳ thủ trên tay gã kia rơi xuống, vô cùng vừa vặn nện
thẳng vào đầu gã cung thủ. Triệu Huyền Nguyệt đứng thẳng người nhìn cảnh tượng hỗn loạn sực mùi máu tanh bao quanh mình, cả chút hơi men quấn
người cũng bay mất, trái tim bên ngực trái đột nhiên nhói lên. Hoá ra là như vậy. Nàng giết người mãi thành quen, đến khi tỉnh táo lại mới thấy
bản thân hung tàn thế nào.
Nàng có khác gì ba năm trước đâu.
Triệu Huyền Nguyệt cứ thế đứng lặng một chỗ. Nam tử vận bạch y đợi mãi không
nghe tiếng nàng đếm, hắn liền giật phăng vải che mắt xuống, gắt giọng
mắng: “Ngươi chạy rồi đúng không?”
Mảnh vải đen rơi trên nền
tuyết để lộ cặp mắt phượng mê người cách đây không lâu đã khiến nàng mất lý trí. Nàng sững người, trong lòng bất chợt lo sợ, sợ hắn sẽ dùng ánh
mắt khiếp đảm như bao người để nhìn nàng. Hắn trong sạch như vậy vốn dĩ
không nên lăn vào nàng.
Triệu Huyền Nguyệt vuốt mặt, khắp người
toàn là máu, tay cũng có mà mặt cũng có, lần đầu tiên mùi máu tanh xộc
vào mũi khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng cười khổ, quay lưng bỏ đi.
Nàng dọa tiểu lang quân nhà người ta rồi, vẫn nên bỏ chạy thì hơn.
Nhưng nàng bước đi chưa được ba bước vạt áo đã bị nắm lại. Nàng ngạc nhiên
dừng chân, quay đầu nhìn bạch y nam tử không biết đã chạy đến bên nàng
từ lúc nào. Hắn vươn tay ra định chạm vào mặt nàng, Triệu Huyền Nguyệt
bất tri bất giác lùi về phía sau tránh né: “Đừng, ta rất bẩn, sẽ làm dơ
ngươi mất.”
Bạch y nam tử khựng tay lại, hắn nhìn nàng, nhìn rất
lâu, sau lại đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, gật gật đầu nói: “Phải
ha. Chỗ này bẩn như vậy, cả ngươi cũng bẩn luôn. Hèn gì ngươi không cho
Bạch Bạch đứng đây, bắt Bạch Bạch đi.” Hắn nắm lấy cổ tay nàng, lôi nàng ra vùng tuyết phủ trắng muốt sạch sẽ khác rồi kéo nàng ngồi thụp xuống:
”Để Bạch Bạch giúp ngươi lau sạch nha!”
Hắn vừa nói vừa cởi ngoại bào ra, hốt tuyết bỏ vào rồi cuốn lại thành cục
tròn tròn. Tuyết bắt đầu Tấn thành nước, hắn dí cục tuyết đã quấn vải
chà khắp mặt nàng, lau tới lau lui, lau xong lại lau xuống hai tay nàng, vừa lau vừa lèm bèm “Tay bẩn thế này không thể ăn vịt, Bạch Bạch giúp
ngươi lau, ngươi sẽ cùng Bạch Bạch ăn vịt.”
Hơi lạnh khiến gương
mặt nàng ửng hồng. Nàng chăm chú nhìn hành động của bạch y nam tử, nhìn
đến ngẩn ngơ. Mặc kệ hắn mở miệng khép miệng đều là muốn ăn vịt nhưng
từng cử chỉ của hắn khiến tâm một kẻ đau lòng muốn bệnh như nàng đột
nhiên ấm áp giữa trời đông. Nàng mấp máy môi, uốn lưỡi nuốt khan mấy lần mới có thể mở lời, dịu giọng hỏi: “Tiểu Bạch Thố, ngươi không sợ ta
sao?”
Bị nàng hỏi đến, bạch y nam tử đảo mắt ra vẻ quan sát nàng
từ trên xuống dưới, song lại híp mắt cong môi cười rạng rỡ: “Không sợ.
Bản vương xinh đẹp như vậy, Bạch Bạch mới không sợ!”
Nam tử này,
lời nói ngây ngô đó là lời nói ngọt ngào nhất một nam tử từng nói với
Triệu Huyền Nguyệt. Dù hắn cư xử không khác trẻ con là bao nhưng nàng
cảm thấy hắn thật lòng khen nàng. Càng nhìn vào đôi mắt hắn nàng càng mê muội không dứt ra được. Nàng đưa tay vuốt tóc hắn, tâm tình vô cùng vui vẻ khiến âm giọng ấm áp hơn hẳn: “Ta tên Triệu Huyền Nguyệt, không phải bản vương. Về sau ta cũng sẽ không xưng bản vương với ngươi, ngươi gọi
ta A Huyền có được không?”
”A Huyền. A Huyền. A Huyền!” Bạch y nam tử lẩm nhẩm gọi, càng gọi càng hăng say.
Trẻ nhỏ thật dễ dạy. Triệu Huyền Nguyệt vươn tay vỗ đầu hắn, thuận tay nhéo gò má hắn, cao hứng cười cười: “Vậy Tiểu Bạch Thố ngươi tên gì?”
”Bạch Bạch.” Hắn không nghĩ ngợi lập tức trả lời.
”Bạch Bạch?” Nàng lẩm nhẩm, phụ mẫu nhà nào đặt tên cũng thật quá vô tâm, lại liếc mắt nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói “Ta thấy Tiểu Bạch Thố vẫn
hay hơn. Gọi ngươi Tiểu Bạch Thố có được không?”
”Được!” Bạch y
nam tử lập tức gật đầu đồng ý, hai tay ôm mặt nghiêng đầu sang trái rồi
sang phải, tròn mắt nói “Bạch Bạch thích A Huyền, A Huyền muốn gọi Bạch
Bạch thế nào cũng được!”
Dáng vẻ này của hắn đáng yêu muốn chết,
Triệu Huyền Nguyệt phải kiềm chế lắm mới không nhào đến kéo hắn ôm vào
lòng xoa xoa nắn nắn cho đã tay. Nhưng nàng nhất định phải nhịn, nếu
không sẽ dọa hắn, sẽ tổn thương đến hắn, khó khăn lắm mới có một tiểu
lang quân lăn vào nàng, nàng mới không để hắn lăn đi mất.
Triệu
Huyền Nguyệt kéo Tiểu Bạch Thố đứng lên, vươn tay phủi bông tuyết phủ
trên vai hắn, dắt tay hắn vừa đi vừa hỏi: “Đi thôi, nhà của ngươi ở đâu
ta đưa ngươi về.”
”Nhà?” Bạch y nam tử liếc nhìn trời, sau lại
đảo tầm mắt một vòng, mím môi nói “Không thích nhà. Có rất nhiều người
xấu xấu lại hôi hôi, không thích. Bạch Bạch muốn ở cùng A Huyền, Bạch
Bạch có thể ở cùng A Huyền không? Có thể không?”
”Ừ.” Triệu Huyền Nguyệt gật đầu, thật may hắn không muốn về “A Huyền nuôi ngươi, chúng ta về nhà A Huyền ăn vịt nào.”
”Tốt quá! Tốt quá!”
Hắn vui mừng phấn khởi, bước chân cũng nhanh hơn, đi một bước lại nhảy một
đoạn. Triệu Huyền Nguyệt nâng hắn lên ngựa. Cảm giác hắn ở trên tay nàng chỉ có khung xương cứng cáp, da thịt dường như không được chắc lắm, nói chung là hắn nhẹ hơn nàng tưởng. Nàng ngồi phía sau hắn, cưỡi ngựa
xuống con đường mòn bên dốc thoải, bóng người ngựa cứ thế khuất dần sau
ánh hoàng hôn bỏ lại một mớ hỗn độn phía sau lưng.
***********
An Nhạc Vương phủ kèn trống linh đình, ca múa không ngừng, tiếng cười rộn
rã lấp đầy cả một góc trời. Trong sảnh tiệc, Tứ đại hùng tướng cùng sáu
thuộc hạ thân tín của Xích Lung Quân ngồi một bàn. Ánh mắt mọi người
xung quanh thi thoảng liếc về phía họ. Ngoại trừ Nghiêm Tấn vẫn luôn
cười híp cả mắt ra thì chín người còn lại đều là bộ dáng lạnh lùng âm
trầm, trong mắt luôn ẩn ẩn giấu dao. Ba người A Cẩu, A Tỏa và A Mao
trong miệng Triệu Huyền Nguyệt lần lượt là Phùng Tăng, Mạc Liêu và Mao
Nguỵ Phương - nữ tướng duy nhất trong Xích Lung Quân. Bọn họ đều là
tướng lĩnh tài ba, mỗi người thông thạo một loại binh khí, gia tộc từ
đời trước đã là thủ hạ trung thành của Triệu gia, bọn họ đối với Xích
Lung Vương Triệu Huyền Nguyệt như người trong nhà. Lúc trước thấy nàng
mù quáng kéo hết trân bảo được hoàng thượng ban tặng, cộng thêm rất
nhiều thứ cướp được từ mấy thành trì địch quốc chất lên mười xe đi cầu
hôn tiểu tử Trịnh Nguyên kia, bọn họ đã ngứa ngáy vô cùng. Cứ nghĩ hoàng thượng nhất định cũng không đồng ý hành động hồ đồ của nàng nào ngờ
người chẳng những không can ngăn nàng còn phạt bọn họ chạy muốn trối
chết ngoài thao trường.
Giờ thì hay rồi, tên tiểu tử đó bỏ
Xích Lung Vương oai phong lẫm liệt của bọn hắn, gấp gáp lấy Trưởng công
chúa vào cửa. Hai người hoà ly mới có một tháng thôi, đã vậy còn chọn
đúng ngày hôm nay cử hành hôn lễ, thử hỏi hắn đã từng nghĩ đến Xích Lung Vương sẽ thương tâm thế nào chưa?
Càng nghĩ ba người càng đen
mặt. Phùng Tăng đặt tay lên trường kiếm giắt bên thắt lưng, vừa giơ lên
định bụng náo loạn một phen. Nào ngờ Nghiêm Tấn bắt lấy cổ tay hắn, nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta đến là để cho Vương gia mặt mũi, ngươi thôi cư
xử hồ đồ đi!”
”Buông tay ra!” Phùng Tăng giằng co với Nghiêm Tấn, vết xẹo trên gương mặt vì tức giận mà càng thêm bặm trợn ghê người.
Hai người kia thấy ánh mắt mọi người bắt đầu dồn về phía này nhiều hơn lập
tức nhận ra tình hình không ổn. Mao Nguỵ Phương dùng sức ấn Phùng Tăng
ngồi xuống, ở bên tai hắn nghiến răng: “Chớ có làm loạn, ngươi mà làm
mất mặt Vương gia bản tướng nhất định sẽ mách với phu nhân ngươi, ba hôm trước ngươi đến thanh lâu hai tay ôm hai nàng ôn hương nhuyễn ngọc.”
”Ngươi!” Phùng Tăng tức đỏ mắt, giằng thanh trường kiếm lên bàn, hậm hực “Một lũ nhát gan!”
Mao Nguỵ Phương không để ý lời móc mỉa của Phùng Tăng. Nàng biết đám văn
nhân thế gia đang nhìn qua chỗ này chằm chằm. Chỉ cần một khắc bọn họ
phạm sai lầm dám chắc ngày mai tấu chương tố tội Vương gia sẽ chất đầy
Ngự thư phòng. Văn nhân và võ tướng không hợp, chỉ tiếc cho Vương gia
luôn một lòng mong cầu một lang quân như phụ thân quá cố của nàng, phong văn tao nhã, thanh tú hiền lương, quan tâm thê nhi từng chút một. Đáng
tiếc phu quân độc nhất vô nhị đó đã bị mẫu thân quá cố của nàng giữ mất, thế gian khó có được người thứ hai.
Mao Nguỵ Phương cười cười
nâng ly rượu hướng Mạc Liêu ngồi bên cạnh nhếch môi nói: “Ta cảm thấy
chính mình bị người ta nhìn ngó đến ngứa cả da đầu rồi.”
Dứt lời
nàng ngửa cổ uống cạn còn giằng mạnh cái chén rỗng xuống bàn. Mạc Liêu
đảo mắt một vòng, trầm giọng như phát cáu: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Đám khách nhân lập tức thu hồi ánh mắt, ai nấy vờ như đang trò chuyện với
nhau không hề quan tâm tới một bàn bên này. Nghiêm Tấn cười cười lắc
đầu, quả nhiên bắt bọn người suốt ngày cầm đao cầm kiếm la hét suốt ngày như bọn họ tỏ vẻ văn nhân yên tĩnh một chút còn khó hơn cả lên trời.
Hắn đặt tay lên ngực, âm thầm nói với lòng: “Vương gia, Nghiêm Tấn sẽ cố gắng hết sức níu kéo danh dự cho người.”
Hắn siết chặt nắm tay
nhìn tân lang và tân nương vận hỉ phục chói mắt dắt tay nhau tiến về
phía này. Luật lệ của Lưu Quốc đề cao nam nữ như nhau, trong hôn lễ nữ
nhân cũng có thể cùng phu quân đi tiếp rượu, không cần ngồi ngốc trong
tân phòng. Nhìn bọn họ ân ân ái ái nụ cười trên môi Nghiêm Tấn càng đậm, hắn nói nhỏ nhưng giọng điệu ra lệnh lại vô cùng rõ ràng: “Kẻ nào dám
làm mất mặt mũi Vương gia bản tướng nhất định không tha! Các ngươi không cần nóng vội, kịch hay phải yên lặng ngồi xem đến cuối cùng.”
Lời của hắn bọn họ hiểu nhưng cũng không hiểu, nhưng dáng vẻ cười vợt khiến người khác lạnh sống lưng kia khiến bọn họ răm rắm tuân theo mà chẳng
dám phản kháng.
Nghiêm Tấn hài lòng, đứng thẳng lưng hướng tân
nương và tân lang đang đi đến ôm quyền hành lễ: “Thần tham kiến Trưởng
công chúa, tham kiến phò mã gia.”
”Nghiêm Tấn!” Trưởng công chúa Đồng Chi Lạc thấy Nghiêm Tấn liền vô cùng cao hứng chạy tới vòng tay qua cổ hắn nhảy cẫng lên.
Trịnh Nguyên nhìn bàn tay trơ trọi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Nhưng hắn xưa nay không thường tức giận, chỉ vuốt thẳng hai bên tay áo,
đứng thẳng lưng, ngước mắt bình lặng nhìn một bàn toàn người của Xích
Lung Quân. Từng cử chỉ và hành động của hắn đều toát lên khí chất văn
nhân tao nhã, gương mặt anh tuấn chi lan ngọc thụ, khí chất ngời ngời
khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã phải thẹn vì thua kém.
Nghiêm Tấn cẩn thận đánh giá Trịnh Nguyên, trách không được Xích Lung Vương
đối với hắn nhất kiến chung tình. Nghiêm Tấn đẩy Đồng Chi Lạc ra, sắc
mặt cười cợt vẫn không thay đổi: “Trưởng công chúa vui vẻ là tốt rồi.”
”Ta đương nhiên vô cùng vui vẻ rồi.” Đồng Chi Lạc đã cười suốt một buổi
muốn cứng cả miệng, nàng buông tay khỏi người Nghiêm Tấn, ngó nghiêng
khắp bàn tiệc tìm kiếm một lúc mới nắm tay áo Nghiêm Tấn hỏi “A Huyền
đâu? Nàng không cùng các ngươi đến sao?”
Nàng vừa dứt lời cả một
bàn đồng loạt hừ lạnh, chỉ có Nghiêm Tấn vẫn thủy chung cười cười, hai
tay nâng lễ vật lên, cũng không ngại mở ra, cao giọng nói: “Hôm nay là
ngày giỗ của Triệu tướng quân, Vương gia không thể đích thân dự hôn lễ
nhưng vẫn dặn dò chúng thuộc hạ đến chúc mừng Trưởng công chúa và phò mã gia thay người.”
Âm giọng của hắn lớn đến nổi mọi khách ngân
trong sảnh tiệc đều nghe thấy. Hắn vừa mở chiếc hộp gấm ra ánh sáng lung linh như thất sắc cầu vòng kém chút làm mọi người hoa mắt, bên trong
chất đầy trang sức, đủ loại ngọc quý, hấp dẫn nhất chính là viên dạ minh châu Hạ Quốc tiến cống cùng cặp vòng ngọc màu đỏ san hô.
Nhìn
món quà cưới sa hoa kia mọi người đều thầm than, là kẻ nào nói Xích Lung Vương dùng mười xe trân bảo hỏi cưới Trịnh nhị công tử đều là tất cả
tài sản, nay phu quân không có lại còn trắng tay chỉ còn cái Vương phủ
rỗng không? Gạt người, rõ ràng là gạt người! Một kẻ tán gia bại sản làm
sao có thể lôi ra ngần ấy châu ngọc chói mắt thế kia, càng nhìn càng bị
mê hoặc.
Nghiêm Tấn vô cùng hả hê khi nghe tiếng xì xầm của mọi
người xung quanh, bọn họ chắc nhìn muốn rớt mắt ra đi. Vương gia của hắn đúng là đã tán gia bại sản vì một nam tử nhưng nàng ấy vẫn còn một
nghĩa tỷ rùa vàng là hoàng thượng. Lúc vừa nhét hai vò rượu vào tay
Vương gia rồi bỏ chạy hắn gặp được Tiền tổng quản, thái giám thiếp thân
của hoàng thượng. Lão kéo hắn vào một góc, cho người ôm đến hộp gấm này
đưa cho hắn, bảo là thánh thượng dặn dò hắn lấy danh nghĩa của Vương gia đi tặng. Hắn mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, quả nhiên vẫn là hoàng thượng
thương yêu Vương gia nhất, để không cô phụ tấm lòng của người hắn liền
kéo thêm mấy người kia đi gây náo nhiệt, chiếm luôn cả một bàn.
Bây giờ nhìn vẻ mặt lúng túng của Trịnh Nguyên, Nghiêm Tấn cảm thấy có chút hả hê. Nghiêm Tấn nhẹ nhàng cầm vòng ngọc sang hô đỏ đeo vào tay Đồng
Chi Lạc, rồi mang cái còn lại bước đến chỗ Trịnh Nguyên, nắm cổ tay hắn
kéo lên.
”Nghiêm tướng quân thỉnh tự trọng!” Trịnh Nguyên khó chịu giằng tay ra.
Nhưng sức của Trịnh Nguyên làm sao địch nổi Nghiêm Tấn. Nụ cười trên môi
Nghiêm Tấn ngày một sâu, hàn khí nơi đáy mắt cũng hiện rõ. Hắn đeo vòng
tay cho Trịnh Nguyên xong liền lớn tiếng nói: “Vương gia gửi lời chúc
Trưởng công chúa và phò mã gia chung tình giai ngẫu đồng tâm kết,
ngạo tuyết mai hoa trước ý khai. Còn có cầm sắc hài hòa gia đình lạc, hôn nhân tự chủ hạnh phúc đa (1). Còn...”
”Được rồi, ý tốt của Xích Lung Vương bản phò mã xin nhận. Các người cứ tự tiện, ta cảm thấy có chút không khoẻ, cáo từ!”
Trịnh Nguyên cắt ngang lời Nghiêm Tấn, lạnh nhạt nói qua vài câu rồi quay lưng bỏ vào trong.
”Phò mã gia cẩn thận bước chân.” Nghiêm Tấn khoa trương lớn tiếng nói với
theo rồi lại quay đầu nhìn Đồng Chi Lạc đang che miệng cười, dường như
cả ý định đuổi theo phu quân cũng không có.
Tân lang bỏ đi rồi,
diễu võ dương oai cũng xong rồi, Nghiêm Tấn sai người đặt hộp gấm vào
tay tỳ nữ của Đồng Chi Lạc, cùng đám người phía sau cúi người hành lễ:“Mạt tướng đã hoàn thành trách nghiệm dâng tặng lễ vật Vương gia giao
phó, giờ giới nghiêm của Xích Lung Quân cũng điểm rồi, chúng thần xin
phép cáo lui trước.”
”Được!” Đồng Chi Lạc hào sảng khoác tay “Nói với A Huyền hôm khác ta cùng muội ấy uống một trận thật sảng khoái.”
”Mạt tướng nhất định sẽ truyền lời tới Vương gia.”
Nghiêm Tấn bỏ lại một câu đó rồi sải bước đi. Bọn người Xích Lung Quân đồng
loạt theo sau. Phùng Tăng bắt kịp bước chân Nghiêm tấn liền vỗ mạnh vào
vai hắn, lớn tiếng hỏi: “Xích Lung Quân có giờ giới nghiêm bao giờ vậy?
Sao ta không biết?”
Nghiêm Tấn xoa xoa bả vai, liếc mắt xem
thường: “Ngu ngốc! Ngươi không biết kiếm cớ bỏ về sao? Hay muốn ngồi lại đó ăn rượu thịt? Đi! Ta dắt ngươi trở vào!”
Phùng Tăng bị Nghiêm Tấn nắm lấy cổ tay liền nhảy dựng lên, hung hằng dằn tay ra, gắt gỏng: “Ngươi mất trí hả?”
Hắn trợn mắt muốn đấm cho Nghiêm Tấn một trận nhưng lại phát hiện ra Nghiêm Tấn đang ngoái đầu nhìn nam tử bước vào từ cửa hông của Trịnh phủ, cả
người hắn ta ăn vận loè loẹt, hình như là tiểu quan của Tuý Hồng Lâu.
Phùng Tăng rùng mình, huơ huơ tay trước mắt Nghiêm Tấn, không thể tin
được hỏi: “Ngươi...Ngươi chuyển sang để ý loại tiểu quan thanh lâu đó?”
”Không.” Nghiêm Tấn thản nhiên nhún vai, lắc đầu. Sau lại ngửa cổ cười vô cùng
thống khoái, choàng tay qua vai Phùng Tăng và Mạc Liêu “Đi! Chúng ta đi
Tuý Hồng Lâu uống rượu ăn mừng!”
”Mừng cái gì?” Mao Nguỵ Phương cũng bắt đầu lấy làm lạ.
”Ăn mừng phò mã gia đêm nay độc thủ tân phòng (một mình trong phòng cưới).” Nghiêm Tấn vô cùng cao hứng còn vô cùng gấp gáp lôi hai người kia đi.
Mao Nguỵ Phương chạy theo, trong đầu mù mịt không hiểu rõ lắm. Nhưng tên vô lại ham thích náo nhiệt như Nghiêm Tấn đã phấn khích như vậy nhất định
trước mắt là chuyện đáng mong chờ rồi.
Lại nói đến Đồng Chi Lạc,
sau khi bọn người Nghiêm Tấn rời đi nàng ta đứng lặng nhìn chiếc vòng
tay san hô đỏ rất lâu, trong đầu lại nhớ đến lời chúc của Triệu Huyền
Nguyệt mà Nghiêm Tấn vừa nói. Đang lúc nàng ngập trong suy nghĩ đã có
một nam nhân ăn vận đủ màu sắc trên người bước đến thì thầm vào tai
nàng. Đồng Chi Lạc tròn mắt, chỉ kịp nói với tỳ nữ bên cạnh một câu rồi
cùng nam tử kia rời đi.
Trịnh Nguyên một mình bỏ về tân phòng
giăng lụa đỏ chói mắt. Hắn nghĩ Đồng Chi Lạc sẽ đuổi theo nhưng kết quả
lại không như mong muốn. Hắn bực tức đẩy cửa đi vào, ngồi phịch xuống
giường, dùng sức tháo chiếc vòng ngọc san hô đỏ trên tay ra. Nhưng hắn
vặn vẹo đến đỏ cả lòng bàn tay mà cũng không được. Hắn đành để mặc đó
ngày mai gọi người dùng búa đập ra là được.
Trịnh Nguyên ngã
người ra thành giường, khép hờ hai mắt. Hắn vốn không thích náo nhiệt,
nhiều người một chút liền đau đầu, nhưng thấy Đồng Chi Lạc cao hứng đi
chúc rượu từng người hắn cũng không đành bỏ về phòng. Trịnh Nguyên lim
dim, trước mắt hiện ra đám cưới ba năm trước. Vốn dĩ đám cưới sẽ tổ chức ở Trịnh phủ nhưng Triệu Huyền Nguyệt đã đổi sang mở tiệc ở Xích Lung
Vương Phủ, còn cho kiệu sang đón phụ mẫu hắn qua để làm lễ bái đường.
Nàng nói bọn người Xích Lung Quân rất ầm ĩ, sẽ phá hỏng Trịnh phủ. Bọn
người đó đúng thật huyên náo, thô lỗ, vô phép tắc. Hắn thấy phiền liền
cả một ngụm rượu mời cũng không uống mà bỏ về tân phòng. Nào ngờ Triệu
Huyền Nguyệt cũng chạy theo, còn bắt toàn bộ người gói hết đồ đem về ăn
đi, đừng ầm ĩ làm phiền hắn nghỉ ngơi.
Lúc đó hắn thấy nàng quấn lấy mình liền sinh lòng chán ghét, cả một ngón tay cũng không động vào
nàng. Hắn không thích uống rượu, nàng liền tự mình vòng tay uống hết hai ly rượu hợp cẩn rồi lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, không nói thêm lời nào.
Dù nàng có nói hắn cũng không trả lời, nàng im lặng, hắn im lặng, hai người cứ thế trải qua ba năm đồng sàn dị mộng....
Trịnh Nguyên giật mình mở mắt ra. Hắn thiếp đi từ lúc nào, trong lúc mơ màng
chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Triệu Huyền Nguyệt. Hắn lắc đầu, xoa xoa
thái dương. Trong phòng vẫn là một mảng yên tĩnh, Đồng Chi Lạc chưa trở
về. Hắn chống tay đứng lên, mang hài xong bước đến đẩy cửa đi ra hỏi
mama và tỳ nữ đứng canh bên ngoài: “Trưởng công chúa vì sao chưa trở
lại?”
Thấy hắn bước ra bọn họ liền quy củ hành lễ, nhỏ giọng đáp: “Thưa phò mã gia, Trưởng công chúa có chút việc dặn dò phò mã gia nghỉ
ngơi sớm không cần đợi người.”
Trịnh Nguyên nghe vậy trong lòng
không khỏi hụt hẫng nhưng lại chỉ biết ngẩng mặt nhìn ánh trăng mờ nhạt
trên cao, vạn phần hy vọng nhất định nàng sẽ trở về, đêm tân hôn hãy còn dài.
Trời khuya tĩnh lặng mà dịu êm, chỉ là tiếng cành cây xào
xác cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trong Khúc Tư Viên của Xích
Lung Vương phủ, Triệu Huyền Nguyệt ngồi bên mép giường nhìn tiểu bạch
thố say giấc nồng. Có ngờ đâu giúp hắn tắm rửa thay y phục, bồi hắn ăn
một bàn bảy món vịt xong hắn lại leo lên giường nàng ngủ, cả tay nàng
cũng nắm chặt không buông. Nàng nghĩ hắn ngủ say, cũng từng nhân cơ hội
rút tay ra định bụng bỏ qua phòng khác ngủ. Nào ngờ nàng vừa nhúc nhích
ngón tay hắn đã siết chặt hơn, còn lắc lắc đầu chép miệng gọi: “A Huyền. A Huyền...”
Hai chữ “A Huyền” này hắn gọi cũng thật êm tai, nàng lại thích nghe đến lạ. Cho nên ngồi một lúc nàng lại thi thoảng nhúc
nhích chọc ghẹo hắn. Hắn dường như cũng cảm thấy mình bị đùa bỡn, dù
chìm sâu trong giấc ngủ, liền kéo nàng sát lại gần, hai tay siết lấy
cánh tay nàng ôm vào lòng.
Nàng chống tay nhìn tiểu lang quân nằm trên giường mình, trung y mỏng manh, không ngừng cọ qua cọ lại vào tay
nàng khiêu khích. Triệu Huyền Nguyệt nuốt khang, cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. Nàng thở hắt ra một hơi, tiểu lang quân ở trên giường, đêm hẳn
còn dài, hà cớ gì phải uỷ khuất bản thân?
Nghĩ rồi nàng nằm xuống bên cạnh hắn. Nam tử dường như cảm nhận được hơi ấm liền rút vào lòng
nàng, gối đầu lên cánh tay nàng. Triệu Huyền Nguyệt để ý kể từ lúc gặp
nhau đến nay hắn luôn cho nàng cảm giác thân thiết cùng ấm áp đến lạ.
Nàng vòng tay ôm hắn, cúi đầu ngửi mùi tóc hắn, thì thầm bên tai hắn:“Tiểu Bạch Thố, chàng nhất định phải kiên nhẫn ở bên cạnh ta, ta tin có
một ngày ta sẽ yêu chàng hơn cả mạng sống của chính mình. Chỉ cần chàng ở bên cạnh ta, nhất định ngày đó sẽ đến.”
Bây giờ trong nàng đều
là hình bóng của Trịnh Nguyên, đều là cảm giác tủi thân cùng một chút ấm ức như bị phản bội. Nàng biết thật vô liêm sỉ khi giữ tiểu bạch thố ở
bên cạnh dù trong tim vẫn còn bóng hình khác. Nhưng nàng có thể dốc lòng bảo vệ hắn vẫn tốt hơn để hắn ở bên ngoài bị đuổi giết. Không cần biết
hắn là ai, hắn cho nàng ấm áp, nàng bảo vệ hắn, rồi sẽ có một ngày cả
tình yêu nàng cũng có thể cho hắn.