“Sao lại là ngươi?” Triệu Huyền Nguyệt nhíu mày “Ngươi ở đây làm gì?”
Bạch Lang Tự đặt chân nến lên bàn thấp, bước chân vội vã tiến về phía nàng.
Thân hình dong dỏng cao của hắn che mất nguồn sáng nhỏ nhoi kia. Biểu
cảm trên gương mặt hắn vẫn là mừng rỡ, vẫn là cao hứng nhưng không biết
có phải do tầng ánh sáng mập mờ nhảy loạn kia mà nét cười của hắn có
phần quỷ dị.
“A Huyền.” Bạch Lang Tự cao giọng gọi tên nàng.
Khắp người Triệu Huyền Nguyệt đều là cảm giác bất an. Nàng phiền muộn nhíu
mi, quay đầu không nhìn hắn. Nhưng nàng chưa kịp sải bước rời đi cả thân hình đã rơi vào lồng ngực ấm áp. Triệu Huyền Nguyệt cả kinh, thân thể
cứng ngắt, cảm thấy rất rõ hơi thở nóng rực của hắn ở bên tai có phần
khác thường. Bàn tay nam nhân lạnh băng vòng lấy eo nàng, cúi đầu ấn nụ
hôn ấm nóng lên vai nàng.
“Ngươi!” Triệu Huyền Nguyệt trợn mắt, Bạch Lang Tự đột nhiên dùng sức cắn xuống khiến nàng nhăn mặt “ưm” một tiếng.
“A Huyền...Bạch Bạch rất nhớ rất nhớ A Huyền.” Hắn thổi khí bên tai nàng khiến Triệu Huyền Nguyệt bất tri bất giác run rẩy.
Nàng chống tay vào lồng ngực gầy gò của hắn, nàng dùng sức vừa phải đẩy hắn vì không muốn tổn thương đến hắn: “Buông ra!”
Xung quanh quá mức tối tăm nàng căn bản không nhìn thấy đáy mắt Bạch Lang Tự sâu hơn vài phần, gương mặt hắn một mảng âm trầm:
“A Huyền không nhớ Bạch Bạch sao?”
“Nhớ ngươi?” Triệu Huyền Nguyệt nuốt xuống từng cơn lửa nóng bị hắn khơi
lên, nghiến răng nhếch môi, lời nói pha chút điệu cười “Bạch Lang Tự,
trong mắt bản vương ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
“Đứa trẻ?” Âm giọng Bạch Lang Tự chợt sắc lên “Một đứa trẻ có biết làm thế này không?”
Triệu Huyền Nguyệt chưa kịp hiểu rõ những lời của hắn có ý gì, Bạch Lang Tự
đã nắm lấy cằm nàng, hung hăng mút lấy môi nàng. Triệu Huyền Nguyệt quật cường nghiến răng không cho đầu lưỡi nóng bỏng của hắn tiến vào. Nàng
hoàn toàn không biết bàn tay hắn vừa rồi còn đặt trên vòng eo nàng bây
giờ đã nắm lấy cổ nàng, dùng sức siết chặt.
Triệu Huyền Nguyệt
hoảng hốt kêu lên một tiếng, ra sức hút khí. Bạch Lang Tự thuận thế bắt
lấy lưỡi nóng của nàng, dây dưa triền miên. Triệu Huyền Nguyệt mơ mơ hồ
hồ kháng cự, lực tay Bạch Lang Tự lại tăng thêm một phần như muốn bóp
chết nàng. Nàng nghiến răng, bắt lấy kẽ hở của Bạch Lang Tự, cắn vào môi hắn. Máu tươi tràn ra, Bạch Lang Tự nhíu mày buông tha Triệu Huyền
Nguyệt.
Nàng ra sức hít thở, vô thức đem vài giọt máu của Bạch
Lang Tự đọng trên đầu lưỡi nuốt xuống. Bạch Lang Tự trợn mắt, lực đạo
tăng thêm ba phần, ra sức siết chặt lấy cổ Triệu Huyền Nguyệt.
“Đừng ép ta.” Hắn lắc lắc đầu, âm giọng lệch lạc, thâm trầm “A Huyền rõ ràng
nói thích ta, rõ ràng rất thích ta, vậy mà quay đầu liền cưới một tên
tài tử gì đó, vậy mà quay đầu lại tươi cười với Di Di.”
Hắn thở
gấp, hơi thở nặng nề vờn quanh trên người Triệu Huyền Nguyệt, hắn cắn
tai nàng, thấp giọng tiếp lời: “Nàng yêu ta... rõ ràng rất yêu ta...A
Huyền...A Huyền...”
Triệu Huyền Nguyệt cật lực đè nén xúc động
muốn nuốt lấy hắn. Đời này của nàng chưa một nam tử nào khiến nàng vừa
cảm thấy sợ hãi, vừa nổi lên ham muốn không nên có thế này. Nàng nuốt
xuống cổ họng khô khốc, dốc sức kiềm chế dục niệm, cúi đầu cắn vào bàn
tay đặt trên cổ mình:
“Hồ...hồ ngôn!”
Nàng đẩy ngã hắn, dùng tay quệt qua môi, kéo lên biểu tình chán ghét, trợn mắt nhìn hắn: “Thật dơ bẩn.”
Nhìn hắn té ngã Triệu Huyền Nguyệt không phải không đau lòng, nhưng nàng chỉ có thể vờ như vô tâm vô tình. Dáng vẻ xem thường, ghê tởm trên mặt nàng khiến đôi mắt Bạch Lang Tự trợn tròn, tâm hắn như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hắn chống tay, lảo đảo đứng dậy, vừa lẩm nhẩm như khơi gợi
chuyện xưa vừa cười khúc khích như một đứa trẻ:
“Đài Vọng Nguyệt, ải Lạc Kính, thành Dịch Đô, Mỹ Nhân Quan...”
“Ngươi nói cái gì?” Triệu Huyền Nguyệt không dám bước lại gần hắn, nhưng đau
đớn trong hắn dường như đang từng chút từng chút truyền sang nàng “Trước kia...ngươi có gặp qua bản vương sao?”
“Bản vương?” Bạch Lang Tự nhướng mày, hắn vuốt phẳng tay áo, đứng thẳng lưng, vẻ mặt vô cảm nhìn
xuống nàng như một kẻ bề trên “Nàng có tư cách xưng bản vương với ta
sao?”
Bộ dáng này của hắn không một chút ngốc nghếch, khí tức
lành lạnh tỏa ra khắp người, cao cao tại thượng, dáng vẻ quý khí của bậc thiên tử long tôn. Triệu Huyền Nguyệt cơ hồ bị đánh tỉnh, nàng không
biết hắn ngốc thật hay giả, cũng không biết hắn muốn cùng nàng diễn cái
trò gì, nhưng Triệu Huyền Nguyệt biết một điều, phần tình cảm này nàng
không được để hắn biết. Cách duy nhất đẩy hắn ra xa là trở thành loại
người mà hắn ghét nhất.
Nàng lại hành lễ với hắn một lần nữa, lần này là đại lễ cao quý nhất với bậc hoàng thân quốc thích, không phải chỉ là một cái cúi đầu. Nhưng trái
ngược hoàn toàn với lời nói và hành động, biểu cảm trong mắt nàng đều là coi thường, chế giễu, khinh khi, nụ cười trên môi lạnh nhạt sáo rỗng.
Triệu Huyền Nguyệt trước mặt Bạch Lang Tự lúc này chính là loại người mà hắn
ghét nhất cũng là loại người mà nàng chướng mắt nhất. Khẩu thị tâm phị,
hồ ngôn xảo trá, trong ngoài không đồng nhất, dối trên lừa dưới.
Nàng càng tỏ ra hèn mọn phục tùng, Bạch Lang Tự càng thêm thâm trầm, tơ máu
ngày một hiện rõ tô đậm dáng vẻ hung tợn trên gương mặt hắn. Bạch Lang
Tự cúi người nắm lấy búi tóc nàng kéo ra sau, ép nàng nhìn thẳng vào
mình:
“Nàng nghe cho rõ Triệu Huyền Nguyệt, Bạch Lang Tự ta ở
đây thề với quỷ thần cũng thề với nàng, đời này kiếp này, nàng chỉ có
thể lấy ta. Nếu không, nàng phải lập tức chết cùng ta, chôn cùng với ta! Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thể thoát khỏi ta!”
Hắn gần
như gầm lên, bàn tay dùng sức hất chân nến trên bàn thấp xuống. Ánh nến
vừa chạm xuống sàn nhà ngọn lửa đã nhanh chóng lan ra. Tịnh Đồ Các phút
chốc bị ngọn lửa nuốt chửng, hơi nóng hùa theo sự dẫn dắt của đêm hè
bùng lên dữ dội. Triệu Huyền Nguyệt trợn mắt nhìn Bạch Lang Tự điên
cuồng cười đến ngửa tới ngửa lui. Giữa ánh lửa nhảy loạn như một khúc
câu hồn, Triệu Huyền Nguyệt đã có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt
hắn. Là mất mát, là đau thương, là nhớ nhung đến đỉnh điểm.
Trong phút chốc nàng chỉ có thể bật ra tiếng than: “Ta đã làm gì thế này?”
Ánh mắt Bạch Lang Tự sắc bén ẩn ẩn nỗi đau sâu đến tận cùng. Hắn điên cuồng cười, tiếng cười khàn khàn nghe như tiếng nức nở. Gió từ bên cửa sổ
thổi tàn lửa bay bay, vươn trên y phục hắn. Mắt thấy tàn lửa đáp xuống
vạt áo Bạch Lang Tự, Triệu Huyền Nguyệt vội vàng dùng tay dập đi, ngăn
không cho ánh lửa phực cháy. Nàng vùng dậy ôm lấy gương mặt hắn. Lạnh
nhạt, chế giễu, mỉa mai, khinh thường, toàn bộ lớp mặt nạ khó coi kia
đều bị tháo xuống, trong đáy mắt nàng chỉ còn có hắn.
Nam tử vận bạch y thanh thuần như tuyết vô tình lăn vào người nàng, hắn là người
mẫu thân phái xuống cho nàng, là phu quân mà trời cao định sẵn cho nàng. Vì cái đạo lý chết tiệt gì mà nàng phải dằn vặt suốt bao lâu nay? Vì
cái lễ nghĩa không đáng một xu gì mà nàng đánh mất chính mình?
“Tiểu Bạch Thố.” Nàng gọi hắn, dịu dàng hôn lên khoé mắt hắn, gò má hắn,
khoé môi hắn, nỉ non “A Huyền đã làm gì thế này? Tiểu Bạch Thố...Tiểu
Bạch Thố...chàng theo A Huyền trở về... có được không?”
Tiếng
lách tách mơ hồ vang vọng bên tai, Tịnh Đồ Các vốn đã là một đám củi
mục, lửa bén ngày một nhanh. Triệu Huyền Nguyệt cố gắng an ủi tâm hồn
căng cứng của Bạch Lang Tự, dùng sức kéo hắn đi. Đau thương trong đáy
mắt hắn hoá thành nước, từng giọt từng giọt tràn khỏi khoé mi. Bạch Lang Tự vòng tay siết chặt lấy nàng, gần như nức nở, gần như oán than:
“Đừng rời bỏ ta! A Huyền, đừng rời bỏ ta!”
“Được. A Huyền không rời bỏ chàng. Ngoan. Chúng ta rời khỏi đây, về nhà A
Huyền có được không?” Triệu Huyền Nguyệt vuốt tóc hắn, nàng cởi ngoại
bào choàng lên người hắn, nhanh tay kéo hắn tránh khỏi sà nhà từ trên
rơi xuống.
Hắn ôm lấy nàng, liều mạng gật đầu. Triệu Huyền Nguyệt dùng tay áo che mũi hắn, không để hắn hít phải khói đen, dìu hắn chạy
ra cửa. Trong phòng lửa cháy lan ra thật nhanh, bụi cuốn mù mịt khiến
hai mắt Triệu Huyền Nguyệt mờ đi. Nàng dùng chân đạp cánh cửa đã bị khoá chặt, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Toàn bộ vũ khí đều bị nàng ném ở
phủ, bây giờ trên người cả một thanh đoản đao cũng không có.
Nàng siết chặt lấy Bạch Lang Tự ở trong lòng. Mắt thấy trần nhà từng mảng
từng mảng rơi xuống, nàng dùng hết sức tông vào cửa, xích sắt dĩ nhiên
chỉ kêu vài tiếng leng keng ngoài ra chẳng bị hư hại, nhưng thanh chắn
cửa đã gảy đôi ra, trần nhà phía trên lại sụp xuống. Triệu Huyền Nguyệt
xoay người che chắn cho Bạch Lang Tự. Thanh gỗ hừng hực lửa cháy đập
thẳng xuống vai nàng.
Triệu Huyền Nguyệt cắn răng chịu đựng. Trên vai từng trận bỏng rát đánh ập tới. Nàng che mắt Bạch Lang Tự, không để hắn nhìn đến vết thương ghê rợn trên người nàng. Bên ngoài từng đợt
bóng người nhao nhao tiến đến Tịnh Đồ Các. Triệu Huyền Nguyệt vẫn ôm
Bạch Lang Tự trong lòng, dốc hết phần sức lực còn sót lại tông cửa thoát ra.
Cánh cửa Tịnh Đồ Các bị nàng tông hỏng, cả hai người lăn ra khỏi đám cháy, kế đó nàng mơ hồ nghe thấy nội quan hét ầm ầm lên gọi
người dập lửa, ánh mắt nàng mờ mịt nhìn nam tử một thân cẩm bào tử y
chạy đến. Là Bạch Dịch Di. Nàng gượng dậy đặt Bạch Lang Tự vào lòng hắn, ho khụ khụ mấy hơi nhìn nam tử gầy yếu đã ngất đi, khàn giọng nói:
“Truyền...thái...y... nhanh...”
Kế đó tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt nàng tắt hẳn, cả thân mình vô lực rơi xuống.
“TRUYỀN THÁI Y!” Bạch Dịch Di nâng Bạch Lang Tự trong tay, lớn tiếng thét lên.
Triệu Huyền Nguyệt ngã xấp trên nền đất, bên tai sớm đã không còn nghe thấy
bất kì âm thanh nào trong khung cảnh hỗn loạn này. Đầu óc nàng mơ mơ hồ
hồ, tâm trí dần trôi dạt về miền hồi ức thân quen. Vó ngựa phi không
ngơi nghỉ, hãn huyết bảo mã hiếu chiến thở phì phò, cát vàng nóng bỏng
dưới ánh nắng giòn tan. Lúc ấy cũng là một ngày hè. Nàng cưỡi ngựa sóng
vai cùng nam tử vận chiến bào thống khoái luyện thương. Nàng đỡ một
chiêu của hắn, cao hứng ngã người ra sau, dùng khinh công lượn một vòng
cung đáp trên mũi thương của hắn, nhếch môi khiêu khích:
“Mới ba ngày đình chiến ngươi đã yếu đi rồi.”
Thiếu niên anh tuấn bắt lấy chiếc túi da trâu chứa đầy rượu nồng treo bên yên hắc mã, ngửa cổ uống mấy hơi, không để tâm nàng như cánh chuồn chuồn
đậu trên mũi thương của mình, thúc ngựa tiến về phía trước. Vạt áo
choàng của Triệu Huyền Nguyệt lay động theo tiếng vó ngựa, thân hình trụ vững không một lần ngã nghiêng. Nam tử quệt môi đưa bầu rượu về phía
nàng, cười khà khà nói:
“Bản vương đang tu dưỡng nội hàm.”
“Tu dưỡng nội hàm?” Triệu Huyền Nguyệt nhướng mày, đoạt túi rượu trên tay
hắn. Mắt thấy hắn tăng thêm lực, dự định đảo trường thương giáng xuống
một chiêu quỷ mị, Triệu Huyền Nguyệt lập tức vận khinh công nhảy trở về
lưng ngựa, sóng vai với hắn.
Thiếu niên liếc mắt sang nhìn nàng đang ngửa cổ uống hết số rượu còn lại, cao giọng cười gian manh:
“Tục nhân như ngươi dĩ nhiên không hiểu nội hàm là cái gì rồi.”
“Nói như thể ngươi là bậc chân nhân lướt gió cưỡi mây vậy.” Nàng hừ lạnh ném trả cái túi da trâu “Lưu manh!”
Hắn buộc chiếc túi đã xẹp lép vào bên thắt lưng, không quên vung sát chiêu
về phía nàng, dĩ nhiên Triệu Huyền Nguyệt né tránh vô cùng dễ dàng, còn
phản công vỗ mạnh lên bụng con hắc mã của hắn. Nam tử chao đảo ra sức
kìm dây cương không chế chiến mã, tăng tốc đuổi theo Triệu Huyền Nguyệt
đang cười đắc ý vượt lên trên.
“Nhìn xem ai mới là kẻ lưu manh.”
Bạc môi hắn cong lên nụ cười giễu cợt, lườm nàng một cái sắc lẻm “Ta là
chiến thần vạn dân xưng tụng, là bậc tiên nhân có biết không?”
Hắn vừa dứt lời Triệu Huyền Nguyệt liền cười như điên dại, càng thêm đắc ý
nhanh như cắt vung trường thương đảo một vòng bát quái đánh lên người
hắn. Nam tử nhảy khỏi lưng ngựa, lăn mấy vòng trên nền cát nóng bỏng.
Nàng quất ngựa truy hắn, trường thương sắc bén trên tay không ngừng nhắm ngay hắn đâm tới.
“Còn ta chính là sát thần tứ phương kinh sợ, quỷ thần cũng phải dè chừng!!!”
Nam tử đảo thân mình tránh thoát lưỡi thương đoạt mệnh của Triệu Huyền
Nguyệt, thuận lợi tóm lấy một chân con hắc mã nàng đang cưỡi trên lưng.
Triệu Huyền Nguyệt ngã nhào xuống nền cát, đầu tóc rối tung, rũ rượi.
Nam tử thuận thế leo lên lưng ngựa, quất roi chạy thẳng về phía trước.
Triệu Huyền Nguyệt không chịu thua kém, nhanh chóng ổn định chính mình,
lần nữa ngồi trên lưng hắc mã truy đuổi hắn.
Ngươi chạy ta đuổi
vượt qua sa mạc đầy cát, lướt trên con đường mòn giữa hai vách núi cao
không thấy đỉnh, vó ngựa đạp trên thảm cỏ dại xanh rì. Triệu Huyền
Nguyệt bạo gan nhảy khỏi ngựa, giơ hai tay tóm lấy nam tử, vật hắn ngã
xuống đoạn đường dốc phủ cỏ xanh. Cả hai không ai chịu ai ghì chặt lấy
đối phương, binh khí cùng hắc mã sớm đã bị bỏ rơi phía sau, đai lưng,
chiến bào xộc xệch, tóc tai rối tung loà xoà, vết thương nhỏ nhỏ từng
đợt từng đợt phủ rải rác trên da thịt.
Có lẽ cuộc chiến sẽ không
dừng lại nếu cả hai không rơi xuống khe suối trong rừng. Nam tử ghì chặt lấy bả vai Triệu Huyền Nguyệt, ấn nàng vào dòng nước trong. Hắn nhìn
nàng bị nhấn chìm trong nước, liên tục giãy giụa còn thổi lên mấy đợt
bong bóng, hả hê cười đắc thắng:
“Tiểu ma đầu, ngươi thua rồi!”
Mặc hắn cười đắc ý, Triệu Huyền Nguyệt đột nhiên thôi không phản kháng, hai tay quờ quạng bắt lấy vạt y phục hắn. Nam tử lúc này mới thôi điệu cười man dại, cúi đầu quan sát nàng. Dòng nước chảy đều đều thấm ướt cả y
phục Triệu Huyền Nguyệt. Ngoại bào lay động trên mặt nước, y phục nặng
trĩu rơi xuống từ bả vai, dải băng quấn ngực lỏng lẻo vô tình để lộ hai
khối non mịn của nữ tử, đai lưng đã rơi đâu mất chỉ còn y phục bó sát
theo từng đường cong cơ thể nàng. Không biết vì cái nóng của ngày hạ hay nguyên nhân nào khác mà dòng nước luồng qua kẽ tay nam tử chợt nóng
lên.
Hắn giật mình buông tay ra khỏi người nàng, vội vàng quay
mặt đi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô vị. Không thèm đấu với
ngươi nữa.”
Nói rồi gần như chạy trối chết rẽ nước lao đi. Nhưng
vì sức nước cản lại, bước chân hắn chậm hơn rất nhiều. Nàng vừa vặn bắt
lấy cổ chân hắn, kéo hắn ngã xấp xuống dòng suối trong. Triệu Huyền
Nguyệt đứng lên, ra sức hít khí, đưa tay vuốt nước trên mặt xuống, liếc
mắt nhìn nam tử nằm ngây đơ trên mấy khối đá bên dưới dòng nước:
“Mệt ngươi cảm thấy vô vị, chiến thần đại nhân.”
Nói rồi không thấy hắn động đậy gì, nàng liếc mắt qua vành tai đỏ bừng của
hắn rồi lại nhìn vầng dương như ngọn lửa khổng lồ trên đầu, thầm nghĩ
cái nóng này đúng là làm người khác đỏ mặt tía tai. Không thèm để tâm
đến hắn bị ánh mặt trời đốt hỏng hay cố tình lăn ra giả chết, nàng không chút lưu tình lách qua người hắn, tự mình bỏ về doanh trướng.
Nàng vừa bước lên trên bờ tầng áo choàng nặng trịch đã khoác lên vai, lại
thêm đợt nước lạnh chảy xuống người nàng. Triệu Huyền Nguyệt gắt gỏng
nhăn mày: “Đều đã ướt hết rồi, ngươi còn khoác áo lên người ta làm gì?”
Cái áo của hắn so với y phục của nàng cũng không khá hơn, ngược lại chẳng
khác nào đem thêm nước dội lên người nàng. Hắn cúi đầu ho khụ khụ mấy
tiếng, đảo mắt nhìn vu vơ, khàn giọng nói:
“Ráng chịu lạnh một chút, che kín lại. Thân làm chủ tướng ăn mặc thế này đứng trước vạn binh sĩ còn ra thể thống gì?”
Triệu Huyền Nguyệt nhướng mi, cúi đầu nhìn xuống y phục xộc xệch trên người.
Nàng chép miệng, chỉnh trang lại vải bó ngực, thầm nghĩ hắn nói cũng có
lý, giờ này binh sĩ toàn bộ đang tụ lại một chỗ luyện quyền, nàng không
thể trở về doanh trướng trong bộ dạng hớ hênh thế này đi qua bọn họ.
Buộc áo choàng của hắn qua eo, cố định như thắt lưng giữ y phục ẩm ướt
trụ lại trên người, Triệu Huyền Nguyệt quay sang nhìn hắn. Nàng không
khỏi lấy làm lạ. Mặt hắn hình như có chút đỏ, cả vành tai cũng đỏ như
muốn rỉ máu, đôi mắt lộ ra sau chiếc mặt nạ vàng ánh lên nét biểu cảm kỳ quái trước giờ nàng chưa từng thấy.
“Ngươi bị cảm sao?”
Triệu Huyền Nguyệt bước lại gần hắn, đưa tay lên định bụng áp vào trán hắn
xem độ ấm. Nào ngờ ngón tay nàng vừa chạm vào chiếc mặt nạ nam tử đã ngã người ra sau, bóng dáng cao lớn cứ thế rơi xuống dòng suối trong.
“Đừng!”
Mọi hình ảnh phút chốc tan vào không gian đen kịt, chỉ còn tiếng hét của
hắn vang vọng cùng tiếng nước bắn tung toé. Triệu Huyền Nguyệt giật mình hé mi mắt, dưới ngực là một mảng ẩm ướt khó chịu, nàng phát hiện bản
thân đang nằm xấp trên giường. Nàng đảo mắt nhìn mấy tấm lụa vàng giăng
loạn phía trên, phút chốc nhớ lại trận hỏa hoạn tại Tịnh Đồ Các, dù muốn ngồi dậy nhưng cả người một chút sức lực cũng không có. Nàng vừa động
đậy trên vai truyền đến từng trận nhói đau lan ra khắp người. Nàng vô
thức siết tay nắm lấy tấm đệm bên dưới, nhăn mặt “ưm” một tiếng.
Chu quản gia vừa gọi người thu dọn mớ lò hương ngột ngạt cùng màng che
giăng tứ tung vừa nghe thấy tiếng nàng liền mừng rỡ chạy đến bên giường, thở phào một hơi:
“Vương gia người tỉnh rồi! Tạ ơn bồ tát phù hộ! Tạ ơn bồ tát phù hộ!”
Ông chắp tay vái tứ phương, vòng mắt gần như đỏ lên. Triệu Huyền Nguyệt nửa điểm cũng không chê ông phiền, chỉ cảm thấy trong miệng tràn vị đắng
chát, khàn giọng phân phó ông:
“Chu thúc thúc miệng ta có chút đắng...”
“Được. Được. Được. Vương gia chờ lão thần một chút. Lão thần lập tức xuống trù phòng làm chén nước mát cho người.”
Nói rồi ông liền vội vã nhấc chân chạy đi. Triệu Huyền Nguyệt nghe tiếng
bước chân ông xa dần mới dùng sức gượng dậy. Chỉ cần liếc sơ qua cách
bày trí vải vóc trên giường nàng liền biết nơi đây không phải Xích Lung
phủ mà là Hoàng Cung. Nàng nghĩ bản thân có thể an an ổn ổn thoải mái
ngủ ở đây có lẽ là nhờ Chu thúc thúc có mặt xử lí mọi chuyện. Nếu không
lấy lễ nghi quy củ trong cung chắc bây giờ nàng đang bị vây giữa một đám khói hương an thần mờ mịt rồi.
Mà Chu quản gia có mặt ở đây đồng nghĩa với việc Tịnh Đồ Các bị cháy đã truyền đến tai a tỷ.
Triệu Huyền Nguyệt không đi giải thích một chút nhất định sẽ hỏng chuyện.
Nàng vừa động đậy hai vai đã bị người ta đè xuống giường trở lại. Hương hoa
đào thanh mát xộc vào mũi, dù không ngẩng đầu sang nhìn nhưng Triệu
Huyền Nguyệt biết người đứng bên cạnh giường là ai.
Đồng Chi Lạc
vốn đã thức dậy từ khi Triệu Huyền Nguyệt tỉnh lại từ trong cơn mê
nhưng vẫn yên lặng dõi mắt nhìn. Nàng ta ngồi ở cuối giường nên Triệu
Huyền Nguyệt không hề hay biết.
Đến khi biết rồi bầu không khí xung quanh hai người lại trầm xuống đến tận cùng.
Đồng Chi Lạc ngồi xuống mép giường, bàn tay mảnh mai thuôn dài di chuyển từ
bả vai áp lên trán Triệu Huyền Nguyệt. Nàng nghe nàng ta nhẹ nhỏm nói
một câu:
“Thật tốt, muội đã hạ sốt rồi.”
Triệu Huyền Nguyệt không đáp chỉ dõi mắt nhìn tấm vải gấm giăng trên đầu giường đang lay động.
Đồng Chi Lạc nặng nề hít vào một hơi, lại yên lặng hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng:
“A Huyền, chính mắt tỷ đã nhìn muội lớn lên. Khi còn nhỏ muội là tiểu nữ
hài đáng yêu, lại hiếu động, luôn miệng đòi tỷ cõng trên lưng, có khi
còn ngồi trên vai tỷ mãi không chịu xuống. Lớn lên một chút muội lại cứ
nằng nặc đòi cõng tỷ. Nhớ hôm đó là đợt tránh nắng ở hành cung ngoại
thành, tỷ không cẩn thận rơi xuống nước, trượt chân đập vào tản đá, cứ
tưởng sẽ bị gãy chân, muội không quản đường xa cõng tỷ ở trên lưng chạy
về kinh thành, đập cửa nhà Đàm lão thái y, dọa nạt ông ấy một trận, bắt
ông ấy phải chữa khỏi cho tỷ.”
Nàng ấy chậm rãi kể lại chuyện xưa giữa hai người. Triệu Huyền Nguyệt không có xen lời cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Đồng Chi Lạc bắt đầu mỗi đoạn chuyện đều là “khi
muội còn nhỏ” rồi lại so sánh bằng một đoạn “lớn lên một chút”. Lời nói
từng chữ từng chữ nối tiếp nhau như một khúc ca bất tận. Triệu Huyền
Nguyệt không có phản ứng lại, mặc kệ Đồng Chi Lạc kéo xuống trung y của
nàng, tháo lớp vải băng giúp nàng đắp lên đợt thuốc mới.
Chất
thuốc lành lạnh vừa áp lên vết thương liền lan ra từng trận đau rát.
Động tác của Đồng Chi Lạc vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận không khiến cho
vết bỏng bị phồng rộp lên trên lưng Triệu Huyền Nguyệt vỡ ra. Triệu
Huyền Nguyệt lại chỉ siết chặt nắm tay trên đệm gấm, cả một tiếng động
cũng không kêu lên, chân mày cũng chẳng buồn nhíu lại.
Đột nhiên
tí ta tí tách từng giọt nước nóng hổi rơi trên lưng Triệu Huyền Nguyệt.
Nàng sững sờ, thân thể bất tri bất giác run rẩy nhè nhẹ, bên tai truyền
đến giọng nói nghèn nghẹn của Đồng Chi Lạc:
“A Huyền...Muội định cả đời này sẽ đối nghịch với tỷ sao?”
Không nghĩ đến nàng ấy sẽ hỏi thẳng mình như vậy, Triệu Huyền Nguyệt chỉ
thoáng ngạc nhiên rất nhanh đã tĩnh tâm trở lại, không nóng không lạnh
đáp lời:
“Trưởng công chúa điện hạ đa tâm. Người là trưởng tỷ của hoàng thượng, ta làm thần tử dĩ nhiên sẽ không đối nghịch với người.”
“Muội chỉ làm thần tử của Đồng Thụy Ly!” Đồng Chi Lạc đột nhiên đứng phắt
dậy, gắt lên “Chẳng lẽ tỷ đi hoàng lăng ba năm liền trở thành người xa
lạ với muội rồi?”
“Trưởng công chúa điện hạ, thần thật sự mệt
mỏi.” Triệu Huyền Nguyệt dứt khoác chặt đứt lời nói của Đồng Chi Lạc.
Nàng vùi mặt vào đệm gấm, lồng ngực vì nằm sấp quá lâu nên có chút nhói, nhưng nàng còn chịu được, ít ra vẫn tốt hơn mấy câu gặng hỏi của Đồng
Chi Lạc.
Có lẽ qua một thời gian nàng sẽ có thể đối xử với nàng ấy như lúc trước.
Nhưng không phải ngay bây giờ, ngay tại thời điểm nàng thật sự mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần.
Đồng Chi Lạc xám mặt đứng phắt dậy, hai mắt nhìn chằm chằm nữ tử nằm xấp ở
trên giường, y phục bị nàng kéo xuống qua eo, vết thương phồng rộp trải
dài khắp lưng, có chỗ gần như bị lửa nướng chín lộ ra màu thịt hồng hồng đỏ đỏ, chỉ cần nhìn thôi đã đủ khiến người khác đau lòng. Nhưng Triệu
Huyền Nguyệt vẫn ngoan cường không nhăn mày than vãn dù chỉ một lần.
Trong tâm Đồng Chi Lạc không kiềm được mất mát. Lúc trước không phải
muội đã từng nói đau đớn gì cũng chỉ than vãn với Lạc tỷ, những người
khác không được phép thấy được khuôn mặt yếu đuối của muội.
Chỉ
một câu nói đó khiến Đồng Chi Lạc nghĩ chính mình là người vô cùng đặc
biệt trong cuộc sống của Triệu Huyền Nguyệt, cả Đồng Thụy Ly cũng không
bằng. Đồng Chi Lạc chẳng phải không thấy Triệu Huyền Nguyệt đứng trước
mặt Đồng Thụy Ly đều cung kính giữ lễ quân thần, khi nói chuyện với mình lại thoải mái hơn hẳn. Nàng luôn lấy đó làm kiêu ngạo.
Nhưng tất cả đã đổi thay từ lúc nào?
Từ lúc nào một câu “muội mệt mỏi” của Triệu Huyền Nguyệt lại ngập tràn ý tứ đối phó cho qua, không còn ỷ lại vào nàng.
Ngay tại lúc Triệu Huyền Nguyệt nghĩ tự tôn của Đồng Chi Lạc đã bị mình tổn
thương đủ, sắp nhịn không nổi mà rời đi thì nàng ấy lại siết chặt nắm
tay, lành lạnh buông lời:
“Muội biết không những người thương tổn đến muội đều không có kết cục tốt.”
Triệu Huyền Nguyệt không hiểu lời này của Đồng Chi Lạc là có ý gì, nhưng nàng cũng lười phải nhấc mình lên đối mặt với nàng ấy. Không đợi Triệu Huyền Nguyệt có phản ứng, Đồng Chi Lạc tiếp tục lạnh nhạt nói:
“Muội
hôn mê ba ngày, Ngũ hoàng tử Hạ Quốc kia cũng đã ba ngày rồi chưa tỉnh.
Thái y nói nếu hôm nay hắn ta vẫn còn hôn mê thì ngày sau nhất định
không có cơ hội tỉnh lại nữa.”
Dứt lời lại bật ra tiếng cười trào phúng:
“Ngũ hoàng tử này so với đệ nhất tài tử kia kỳ thực có vài phần đẹp mắt hơn
nhiều, nhưng đáng tiếc a~ Hắn tỉnh thì chính là phạm nhân chịu trọng
tội, ngược lại nếu hắn cứ thế ngủ đi sẽ đỡ phải chịu đau đớn xác thịt.”
Đồng Chi Lạc cười một hồi vang vọng, cả bước chân cũng ngã nghiêng hồi lâu
mới vuốt phẳng tay áo, vỗ nhẹ lên mái tóc Triệu Huyền Nguyệt, dịu giọng
nói:
“Muội nghỉ ngơi đi, ngày mai Lạc tỷ lại đến thăm muội.”
Để lại một câu nói không nghe ra vui buồn đó, Đồng Chi Lạc xoay lưng rời
đi. Nghe tiếng bước chân nàng ấy xa dần, Triệu Huyền Nguyệt kích động
chống tay xuống giường, kéo hết mười phần sức lực còn sót lại trên người gắng sức ngồi dậy. Bước chân được xuống giường là cả một trận khó khăn. Nàng níu lấy thành giường, ra sức điều hoà nhịp thở cho đỡ váng đầu, độ không tới một khắc liền lập tức kéo xiêm y lên chỉnh tề, vội vã chạy
đi.
Đồng Chi Lạc đứng ngoài cửa nhìn theo bóng lưng Triệu Huyền
Nguyệt, vết thương chưa kịp quấn băng bị vỡ bóng nước, thấm vào y phục
nàng. Triệu Huyền Nguyệt lại xem như không hề hấn gì, bước chân ngày
càng vội vã. Đồng Chi Lạc mím môi, hai tay bàn tay siết chặt, đáy mắt
trầm xuống lạnh lẽo, yên lặng rời đi.
Triệu Huyền Nguyệt mặc kệ
một bầy cung nữ thái giám ra sức can ngăn, nàng thẳng một đường đi đến
cung Nhược Hà. Mấy gã thái giám đứng canh ở cửa cung vừa nhìn thấy Triệu Huyền Nguyệt lập tức nháy mắt với nhau, huýt sáo mấy tiếng như ám hiệu.
Mười mấy nam tử ăn vận trang phục ngự tiền thị vệ lập tức lao
đến chắn trước mặt Triệu Huyền Nguyệt, không nói lời nào rút kiếm hạ sát chiêu với nàng. Triệu Huyền Nguyệt tay không né tránh đám người lao vào nàng như cọp beo, liếc mắt nhìn từng đoạn chiêu thức của bọn chúng. Tốc độ này, chiêu thức này, không phải của ngự tiền thị vệ bên cạnh Đồng
Thụy Ly, nhưng trang phục này...rõ ràng bọn chúng là kẻ giả mạo.
Đảo mắt nhìn thấy mấy bóng người hành động mờ ám bên trong chính điện cung
Nhược Hà, Triệu Huyền Nguyệt không để tâm vết thương trên lưng, tung một cước vào bụng gã thị vệ giả mạo, đoạt trường kiếm trên tay hắn.
Xích Lung Vương đã có vũ khí trong tay, đám người này chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lưỡi kiếm bén nhọn thoăn thoắt loé sáng dưới ánh mặt trời mùa hạ, tốc độ của Triệu Huyền Nguyệt nhanh như một cái chớp mắt. Máu tươi phút chốc loan
lỗ dưới sân. Lúc Chu quản gia hớt hãi chạy tới đám người này đã nằm hấp
hối trên đất. Triệu Huyền Nguyệt kéo lê trường kiếm trên tay, lạnh nhạt
phân phó:
“Mang đám người đó đến Hình bộ thẩm tra, gọi thêm thái y đến chữa thương cho bọn chúng, một tên cũng không được chết.”
Dứt lời nàng liền bước thẳng đến đạp cửa chính điện cung Nhược Hà, hiên
ngang lao vào. Đám người đứng canh ở bên trong giật bắn mình, mắt vừa
trợn ngược lên đã bị bao phủ bởi một màu đỏ của máu, thân hình co giật
ngã xuống. Triệu Huyền Nguyệt rút trường kiếm nhuộm máu tanh ra khỏi
người bọn chúng, nhanh chóng bước qua thiên điện cung Nhược Hà. Bên
trong khói hương nghi ngút, toàn là mùi hương an thần, vải lụa giăng đầy phòng vô cùng ngột ngạt. Xuyên qua tầng tầng lụa mỏng, Triệu Huyền
Nguyệt liếc mắt thấy một kẻ đang cầm chén thuốc bốc khói nghi ngút, kẻ
còn lại bóp miệng Bạch Lang Tự định bụng đổ thuốc vào. Triệu Huyền
Nguyệt lạnh mắt, bọn chúng vừa cảm nhận được sát khí, chưa kịp nói lời
nào mạch cổ đã bị cắt đứt, cứ thế ngã xấp xuống sàn điện, về với cửu
tuyền.
Triệu Huyền Nguyệt đứng bên cạnh giường, máu tươi của hai
kẻ lạ mặt phun lên y phục nàng, nhưng một chút cũng không vấy bẩn đến
nam tử đang yên yên ổn ổn nằm trên giường.
Nàng ném trường kiếm
sang một bên, với lấy chiếc khăn trong chậu nước đã lạnh đặt dưới chân
giường, cẩn thận lau sạch hai tay. Nhìn gương mặt gầy gò xanh xao, cảm
nhận hơi thở đều đều của Bạch Lang Tự, nàng đưa tay vuốt ve gương mặt
hắn, cúi đầu cọ cọ hai vầng trán với nhau, nhỏ giọng như nỉ non:
“Trở về với ta đi. Chàng không phải nói muốn chết cùng với ta sao? A Huyền
vẫn còn sống, vẫn còn có thể chạy đến chỗ nam tử khác, chàng cứ như vậy
cam tâm mà đi sao?”
Triệu Huyền Nguyệt vừa nói trong lòng vừa cảm thấy mất mác, nỗi đau này so ra chỉ kém nỗi đau ly biệt với phụ mẫu,
thật ra nàng đang sợ hãi thì đúng hơn.
Sợ hãi nếu như nàng chậm một bước chén thuốc độc kia cứ thế đổ vào, hắn cứ thế ngủ mãi không tỉnh.
Nàng không dám nghĩ...
Đời này chưa có nam tử nào vì nàng điên cuồng, vì nàng đến cả lý trí cũng đánh mất.
Chuyện hắn phóng hỏa Tịnh Đồ Các, muốn cùng nàng đồng quy vụ tận, nàng không
trách hắn. Hắn hành động như vậy chẳng phải vì nàng đã giả vờ lạnh nhạt, đối xử tệ bạc với hắn sao? Là nàng bức hắn phát điên.
Là nàng có tội. Chỉ cần hắn tỉnh lại, nàng cam tâm nhận tội.
Cảm xúc không có cách nào kìm nén khiến bờ môi Triệu Huyền Nguyệt run rẩy,
bàn tay ôm sát lấy gương mặt hắn, cố gắng cảm nhận sức sống bên trong
hắn, tự trấn an bản thân rằng, hắn nhất định sẽ không sao đâu.
Sau khi Chu quản gia cho người lôi đám giả mạo đi đến hình bộ, không gian
xung quanh Nhược Hà cung yên tĩnh đến lạ, không một thái giám cung nữ
nào còn dám ở lại. Triệu Huyền thoáng nghe tiếng bước chân đang tiến
vào. Đáy mắt nàng trầm xuống, bàn tay rời khỏi gương mặt của Bạch Lang
Tự, cúi người nhặt thanh trường kiếm lên.
Bạch Dịch Di vội vã
chạy đến, quần áo hỗn loạn, nhàu nhĩ, một tay đặt lên ngực thở gấp, một
tay vịn cửa làm điểm tựa. Hắn vừa nhấc một chân bước vào thiên điện lưỡi kiếm sắc bén nhuộm máu tươi đã kề bên cổ. Bạch Dịch Di ngẩng mặt lên
đối diện với đôi mắt thâm trầm lạnh nhạt của Triệu Huyền Nguyệt.
Ánh mắt của nàng như muốn xuyên thủng tim hắn, nhìn thấu tâm can hắn. Bạch
Dịch Di phút chốc thấy một trận nóng lạnh thất thường chạy khắp thân
thể.
“Đã giả dạng làm Hắc Ảnh Vương thì phải giả cho giống.” Nàng nhàn nhạt cất lời tạo thêm áp lực cho bầu không khí nặng nề “Thứ văn
nhược như ngươi có chỗ nào giống một chiến thần?”
Bạch Dịch Di cả kinh trợn mắt. Biểu cảm của hắn chính thức trả lời cho hàng trăm câu
hỏi của Triệu Huyền Nguyệt. Chính nhờ giấc mơ vừa qua đã nhắc nhở nàng
dáng vẻ của A Phong trông như thế nào. Hôm ấy nàng không thể lật được
tấm mặt nạ của A Phong nhưng trong lúc vật hắn ngã xuống đường rừng lại
vô tình nhìn thấy nốt ruồi son phía sau mép tai hắn.
Hơn nữa
trên người Hắc Ảnh Vương có không ít vết sẹo do chiến sự để lại, hai tay còn có rất nhiều vết chai vì giương cung bạt kiếm hàng ngày.
Mà
người trước mắt này cái gì cũng không có. Dáng vẻ thiên tiên, cử chỉ tao nhã, hai bàn tay trơn mịn thuôn dài không tì vết, trên người còn vươn
mùi thuỷ mặc.
Trách không được nàng cảm thấy hắn cư xử kỳ quái. Bởi vì hắn căn bản không phải Hắc Ảnh Vương.
Bạch Dịch Di chấn kinh hồi lâu mới hoàn hồn, bình thản hỏi:
“Ngươi hít nhiều khói quá nên điên rồi sao?”
Triệu Huyền Nguyệt hừ lạnh hạ trường kiếm xuống, Bạch Dịch Di chưa kịp thở
phào nhẹ nhỏm nàng đã đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lại gần, gằng
giọng nói:
“Chuyện ở Tịnh Đồ Các bản vương vẫn chưa hỏi tội ngươi.”
Dứt lời nàng đẩy hắn ngã ra đất, một chân khuỵ xuống sàn một chân đạp lên đầu gối hắn, quắc mắt nói:
“Bản vương không biết vì sao hắn lại trở nên ngây ngốc nhưng bản vương biết
một điều, Hắc Ảnh Vương thật sự là người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên
giường kia, là Bạch Lang Tự, không phải ngươi!”
Âm giọng nàng
không tự chủ đột nhiên vút cao, sắc lạnh. Bạch Dịch Di chống tay nâng đỡ thân mình, cả người không nhịn được run rẩy, nhưng hắn vẫn không kêu
than nửa lời, vô cùng điềm tĩnh đối diện với nàng:
“Nàng quả nhiên giống hệt những gì Phong ca từng nói.”
Dứt lời hắn đưa tay tháo mặt nạ xuống, để lộ dung nhan giống Bạch Lang Tự
đến bảy phần. Triệu Huyền Nguyệt không khỏi bất ngờ nhưng biểu cảm trên
mặt vẫn không có biến đổi to lớn nào. Nàng lạnh nhạt rời chân khỏi người Bạch Dịch Di, đứng thẳng người nhìn xuống dáng vẻ có chút chật vật của
hắn.
Bạch Dịch Di ngồi dậy cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ, khoé môi nhếch lên nụ cười nhạt:
“Nàng nói đúng, Phong ca mới thật sự là Hắc Ảnh Vương. Ba năm trước huynh ấy
đột nhiên ngã xuống hồ, sốt liên miên không lùi, lúc tỉnh lại thần trí
chỉ như một đứa trẻ. Vì để người trong triều không sinh nghi kéo theo
hàng tá rắc rối đe dọa tính mạng của bọn ta, thứ văn nhược như ta mới
bạo gan đóng giả huynh ấy. ”
Hắn thở dài một hơi, dõi đôi mắt bất lực nhìn Triệu Huyền Nguyệt, lại nói: