Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 73: C73: Chương 73



Hàn Bùi Vân cố ý nghiêm mặt hỏi: "Em đã đồng ý với chị chưa?"

Cố Cảnh Hàm háo hức nhìn cô: "Đồng ý rồi."

"Khi nào?" Mở to mắt nói dối, đây chính là Cố Móng Heo hiện tại.

"Thì sáng cái ngày mà em ở nhà chị, chị nói chị muốn cưới em, em cười mà." Cố Cảnh Hàm đã tính toán chính xác thời gian và địa điểm, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

Hàn Bùi Vân trong mắt lại hiện lên ý cười: "Lúc đó, em cười chị ngốc!"

"Vậy em có bằng lòng gả cho chị không?" Cố Cảnh Hàm khẳng định cô biết đáp án, cô cầm chiếc nhẫn trên tay trái của Hàn Bùi Vân, nhìn sâu vào mắt đối phương, giọng điệu thoải mái nói: "Cho dù quà đáp lại là cái khoen lon, chị cũng đeo."

Hàn Bùi Vân đè xuống chữ "em đồng ý" trong cổ họng, đặt tay phải lên mu bàn tay Cố Cảnh Hàm, nhẹ nhàng kéo tay cô ấy ra.

Không phải vì quá đột ngột, cũng không phải vì không có cảm giác nghi thức.

Ánh sáng trong mắt Cố Cảnh Hàm tối sầm lại, cô nhìn Hàn Bùi Vân tháo chiếc nhẫn cô vừa đeo ra, giơ lên ​​không trung như muốn đưa lại cho cô.

Cô vô thức lùi lại một bước, Hàn Bùi Vân đưa chiếc nhẫn lại cho Cố Cảnh Hàm, trái tim vừa tràn đầy nhiệt huyết của Cố Cảnh Hàm bỗng nhiên biến thành một cái vỏ trống rỗng xì hơi.

"Cố Cảnh Hàm." Hàn Bùi Vân bình tĩnh gọi tên cô.

Tim Cố Cảnh Hàm thình thịch, sao không gọi hắn là Cố Móng Heo chứ? Cô sợ bị từ chối.

"Đợi khi nào Lịch Lịch khỏi bệnh, em sẽ đồng ý với chị." Hàn Bùi Vân đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Cố Cảnh Hàm, ngón tay quấn quanh lòng bàn tay đối phương, nắm chặt chiếc nhẫn.

Lỡ như... Cố Cảnh Hàm không dám hỏi, huống chi là nghĩ tới.

Cô đã làm hết sức mình rồi phải không?

Cố Cảnh Hàm tự an ủi, đeo chiếc nhẫn lại vào ngón giữa Hàn Bùi Vân: "Đó không phải là chuyện ngay trước mắt rồi sao? Nhẫn cũng đã mua rồi, em mang lên đi."

Hàn Bùi Vân còn muốn nói cái gì, nhưng Cố Cảnh Hàm lại lên tiếng trước: "Em không cần đồng ý với chị, coi nó như món quà chị tặng em đi."

Lần này Hàn Bùi Vân tiếp nhận: "Được."


Cô xoay người vuốt ve chiếc chăn đã được trải ra hai lần, trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với Cố Cảnh Hàm như thế nào, dường như cách cô vài chục cm cũng có thể cảm nhận được sự mất mát của người phía sau mình, cô giả vờ thản nhiên nói: "Em không gả cho chị thì còn gả cho ai được đây?"

Một đôi tay vòng qua eo cô từ phía sau, sau đó một cái đầu nặng nề gục xuống lưng cô.

"Chị thế này, em không có cách nào trải giường được." Hàn Bùi Vân để Cố Cảnh Hàm ôm cô, giọng nói tràn đầy dịu dàng đặc trưng của cô, "Với lại, lúc đó mẹ em hiểu lầm chúng ta yêu đương, bảo chị rời khỏi em, tại sao chị lại nói là sẽ không hả?"

Giọng nói nghèn nghẹn của Cố Cảnh Hàm từ phía sau vang lên: "Bởi vì..."

Thấy người phía sau không nói thêm gì nữa, Hàn Bùi Vân hỏi: "Cái gì?"

"Lúc đó không muốn rời xa em," Cố Cảnh Hàm ôm chặt hơn, "Bây giờ càng không thể rời khỏi em."

Tim lập tức mềm ra, Hàn Bùi Vân duỗi tay vòng qua vai rồi chạm vào đỉnh đầu Cố Cảnh Hàm, dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, đi tắm đi."

Trước khi hai người chính thức bắt đầu yêu đương thì đã cùng ngủ với nhau một đêm, sau khi đồng ý yêu đương thì đêm đó là đêm thứ hai, dựa vào tình trạng hiện tại, cơ hội chung chăn gối của các cô đã thiếu lại còn thiếu hơn, cho nên hôm nay họ phải trân trọng đêm thứ ba này hơn nữa.

Hàn Bùi Vân bảo Cố Cảnh Hàm đến nhà cô ngủ, ban đầu là muốn cô ấy có giấc ngủ ngon, nhưng mà cũng có chút tâm tư, giống như Cố Cảnh Hàm không biết xấu hổ nói, lúc độc thân thì chuyện kia cũng chẳng có gì lớn, bây giờ chỉ cần nhìn thấy người... đã rất muốn làm chuyện kia.

Ở bệnh viện, đã muốn kéo người đi vào trong phòng ngủ nhỏ làm chuyện đó.

Cố Cảnh Hàm hiểu ý, hôn lên mặt cô rồi không mang gì vào phòng tắm.

Biết cô ấy thích ngủ khỏa thân, Hàn Bùi Vân bảo khi đi ra phải mặc áo choàng tắm vào, sau khi Cố Cảnh Hàm gội đầu xong đi ra sấy tóc, Hàn Bùi Vân không lề mề liền đi vào tắm.

Sau khi tắm dọn xong, đi ra phòng ngủ chỉ còn một ngọn đèn ngủ, Hàn Bùi Vân đến gần Cố Cảnh Hàm đang nằm bên cạnh, nhìn thấy cô ấy đang cuộn mình trong chăn bất động, hai mắt nhắm chặt, giống như đã ngủ rồi.

Trên máy bay không được nghỉ ngơi thoải mái, chỉ chợp mắt trong bệnh viện, đúng là mệt lắm rồi.

Hàn Bùi Vân không nỡ lăn lộn Cố Cảnh Hàm, đi vòng sang bên kia giường, tắt đèn, nhẹ nhàng vén chăn lên rồi nằm xuống.

Khi cô chạm vào tay Cố Cảnh Hàm ở dưới chăn, Hàn Bùi Vân liền mở tay ra nắm lấy, quay mặt lại nhìn, cổ họng không khỏi cuộn lên.

Có điều này thực sự muốn nói với cô ấy.

"Cố Móng Heo, em thật sự rất muốn yêu đương mà không bận tâm gì hết." Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể bật ra được một câu như thế, cô lặng lẽ thở dài với người bên gối, nói với giọng trầm đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy..


Nhưng các cô đã là người lớn, không thế tùy hứng được.

Buổi sáng, Hàn Bùi Vân đặt đồng hồ báo thức, đến bệnh viện đón An Ca đi học, lúc cô tỉnh dậy, Cố Cảnh Hàm còn đang ngủ, đưa con đi học xong về nhà thì Cố Cảnh Hàm vẫn còn ngủ.

Nhìn đồng hồ cũng đã trễ rồi, Hàn Bùi Vân đi vào phòng đánh thức Cố Cảnh Hàm.

"Cố Móng Heo." Ngồi ở mép giường, vuốt mái tóc rối trên mặt Cố Cảnh Hàm, "Nếu ngủ thêm nữa chị sẽ biến thành heo thật đấy."

"Em tắm xong rồi à?" Cố Cảnh Hàm gượng cười, cũng không cảm giác được đã ngủ một giấc dài.

Hàn Bùi Vân đứng dậy kéo mạnh hai tấm rèm, ánh nắng chợt tràn ngập cả căn phòng: "Em không chỉ tắm xong, còn ngủ một giấc, dậy đưa An Ca đi học, bây giờ còn phục vụ bữa sáng cho chị."

Ánh nắng đột ngột chiếu vào khiến mắt cay xè, Cố Cảnh Hàm dụi dụi mắt, bất mãn lẩm bẩm: "Sao tối qua em không đánh thức chị dậy?"

Sau khi nằm lên giường đắp chăn đột nhiên mất ý thức, thật sự rất buồn ngủ, nhưng mà bản thân tranh thủ sau mấy ngày xa cách mới có cơ hội chung giường, thế mà bị lãng phí, đáng tiếc cũng đáng buồn.

"Chị thiếu đêm qua à?" Hàn Bùi Vân trêu chọc, trong lời nói có chút gì đó.

Cố Cảnh Hàm ôm chăn nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.

Hàn Bùi Vân nghiêng đầu khó hiểu.

"Chị đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi." Cố Cảnh Hàm duỗi tay phải ra, mỗi ngón tay đều trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng, trong đó ngón giữa, ngón trỏ và ngón đeo nhẫn được cắt tỉa kỹ càng nhất, có thể nhìn thấy phần thịt hồng hồng, trông không thoải mái chút nào.

Hình như đêm qua trước khi đi ngủ đã cắt, Hàn Bùi Vân nắm lấy tay cô sờ nắn, sau đó dùng sức vỗ mạnh, người này không thương tiếc mà làm cô bị đau: "Thì sao hả? Học còn chưa học xong, bày đặt vờ làm sói đuôi to ăn thịt thỏ trắng à?"

Cố Cảnh Hàm nghiêm túc hỏi: "Em nóng không?"

Hàn Bùi Vân cảnh giác cau mày: "Chị lại muốn gì nữa?"

"Trong nhà bật điều hòa, mặc áo khoác lông vũ không thấy nóng sao?"


Cố Cảnh Hàm nói đến đây, Hàn Bùi Vân thật sự cảm thấy nóng, liền cởi áo khoác ngoài treo lên móc treo ở cửa.

Đang lúc quay người giục Cố Cảnh Hàm dậy, liền nhìn thấy cô thần bí vẫy tay với mình: "Lại đây."

Hàn Bùi Vân đi tới, chớp mắt xem nàng định làm ra loại quái vật gì.

Cố Cảnh Hàm di chuyển đến giữa giường, quấn chặt mình trong chăn, vỗ vỗ mép giường: "Ngồi đi."

Tưởng đâu Cố Cảnh Hàm có chuyện muốn nói với mình, Hàn Bùi Vân ngồi xuống đối diện.

Ai nào ngờ vừa mới ngồi xuống, Cố Cảnh Hàm đã trực tiếp kéo lấy vạt áo của cô, Hàn Bùi Vân không kịp né tránh, bị kéo ngã xuống giường, đồng thời áo len vướng víu trên người bị kéo lên tới đỉnh đầu.

"Cố Cảnh Hàm!" Hàn Bùi Vân nóng lòng muốn tính sổ với người này, liền vứt áo sang một bên: "Chị dám chơi lớn à!"

Cô gần như nhảy dựng lên đi kéo rèm kín mít.

Cố Cảnh Hàm bình tĩnh nhìn cô, kiên nhẫn chờ Hàn Bùi Vân đứng dậy.

Hàn Bùi Vân hoang mang, ngơ ngác lần nữa đi tới.

Cố Cảnh Hàm ngẩng đầu, dùng một đôi mắt hoa đào nhìn thẳng về phía cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng quyến rũ.

Lồng ngực Hàn Bùi Vân phập phồng kịch liệt, tâm trạng khó nói thành lời, cô ngây ngất, cái ánh mắt quyến rũ mê hoặc này, có xem trăm video đi chăng nữa cũng không thể học được!

Đáng sợ nhất là cằm Cố Cảnh Hàm tựa ở trên cạp quần của cô, cho nên khi nói chuyện, hơi thở nóng ẩm ẩm ướt phả vào cái bụng lộ ra ngoài của cô: "Em có muốn bù đắp chuyện tối qua cho chị không?"

Hàn Bùi Vân không khỏi run rẩy, ánh mắt Hàn Bùi Vân không rời đi, thậm chí đứng yên cũng không thể.

Cố Cảnh Hàm từ từ ngẩng mặt đối diện với cô.

Hàn Bùi Vân không có giãy dụa, cô chỉ là tiếc túi tiểu long bao trên bàn ăn, để nguội sẽ không ngon.

Tiểu long bao với Cố Móng Heo, cái nào ăn ngon hơn đây?

Hàn Bùi Vân đặt tay lên vai Cố Cảnh Hàm, hơi nghiêng người về phía trước, lòng bàn tay vô tình lướt qua làn da mềm mại.

Sự tiếp xúc tinh tế giữa lòng bàn tay cho cô biết Cố Móng Heo chắc chắn ăn ngon hơn!

"Chị là người sống nằm kế bên em... sao em lại thờ ơ?" Cố Cảnh Hàm ôm lấy eo Hàn Bùi Vân, quấn nàng vào trong chăn, xoay người đè cô xuống dưới, tay sờ cằm oán trách hỏi.

Hàn Bùi Vân ôm cổ Cố Cảnh Hàm, hơi nâng mặt lên: "Chị thích ngủ khoả thân, nếu cảm xúc của em dễ dạt dào như thế, chẳng phải chúng ta sẽ hàng đêm sanh ca sao?"


"Được nha." Cố Cảnh Hàm cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Hàn Bùi Vân, ánh mắt mơ hồ lặp lại: "Hàng đêm sanh ca."

Hàn Bùi Vân mím môi nhấp nháp dư vị, cơn hứng thú ập đến như cơn thuỷ triều, cô nâng thẳng người lên hôn môi đối phương, qua mấy hiệp, mặc dù Cố Cảnh Hàm là người chủ động nhưng lại không chống đỡ được, nằm trên người Hàn Bùi Vân, mềm như vũng bùn.

Đương nhiên là tiến tới bước mấu chốt, Hàn Bùi Vân dỗ dành Cố Cảnh Hàm: "Để em đi rửa tay đã."

Cố Cảnh Hàm tóm lấy cô, không những không chịu thả cô đi mà còn lấy từ dưới gối ra một chiếc hộp giấy.

Hàn Bùi Vân hiểu ý cười, Cố Móng Heo được lắm, còn biết chuẩn bị bao ngón tay.

Cố Cảnh Hàm cũng mỉm cười, nụ cười kiềm chế dè dặt.

Cô mở hộp, xé một gói nhỏ, Hàn Bùi Vân đang định cầm lấy, nhưng Cố Cảnh Hàm lại nhìn ngón tay của mình, rồi chọn đeo lên ngón giữa.

"Chị có thể à...." Không hề nghi ngờ, móng tay và ngón tay đều chuẩn bị hết, Cố Móng Heo lần này ngủ lại đây, không cho người này công chắc không chịu bỏ qua.

"Chị có thể." Cố Cảnh Hàm đã tính toán sẵn, không để Khóc Nhè chạm vào mình, cho nên lợi dụng kiến thức hạn hẹp đã tích lũy trước đó, phát huy hết sức có thể.

"Đợi đã...." Hàn Bùi Vân nhìn ngón giữa của người này, trong lòng bất an.

"Không đợi nữa, lại đợi chị cũng mất cảm giác." Cố Cảnh Hàm nói, dùng cái phát huy chủ động thăm dò một hồi.

Trong đầu Hàn Bùi Vân lập tức phản kháng, người này nói gì thế! Cố Móng Heo là người động tay cần quái gì cảm giác! Quan trọng vừa rồi cô chỉ lo lấy lòng Cố Móng Heo, ai biết Cố Móng Heo muốn lật đâu? Cơ thể vừa rồi cũng chưa đến trạng thái kia!

"Không... không đúng." Lỗ mãng đi tìm vị trí, cảm giác bản thân giống như động vật thí nghiệm, khiến Hàn Bùi Vân sợ hãi, này là cảm giác đây sao?

Ngược lại Cố Cảnh Hàm càng cản thì càng hăng say, khiêm tốn xin ý kiến: "Em dẫn đường cho chị đi?"

Thực tế thao tác còn có chút bất cập, sợ Hàn Bùi Vân mất kiên nhẫn sẽ đá cô xuống dưới giường, Cố Cảnh Hàm căng da đầu mà đi tìm, mặc dù có lỗ mãng nhưng coi như cũng thuận lợi, thế như chẻ tre, tìm đến nơi.

Hàn Bùi Vân nức nở, lập tức nắm chặt vai Cố Cảnh Hàm, hé miệng thở gấp, dáng vẻ như sắp thở không nổi nữa.

Lúc này đây, Cố Cảnh Hàm cảm nhận được cái thỏa mãn mà Hàn Bùi Vân nói.

"Thật là..." Nước mắt Hàn Bùi Vân sắp trào ra, cô cảm thấy có lỗi với bản thân.

"Hửm?" Cố Cảnh Hàm tiến lại gần, ân cần hôn lên môi cô.

Tay Hàn Bùi Vân đặt trên vai Cố Cảnh Hàm không thể động đậy, lúc nói chuyện cũng không dám dùng sức, cô rơi một hàng nước mắt: "Đau chết được..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.