Lê Quả đưa Hứa Tiếu Vi về phòng xe trong khi mọi người trong đoàn đang nghỉ ngơi, sau đó kết hợp cùng với Ngô An Toàn đang ở trong xe bên đường bắt đầu hành động.
Sau khi Ngô An Toàn thành công chui lên xe Hứa Tiếu Vi từ phía sau, lần đầu tiên thở dài nặng nhọc, "Quả táo, em nói xem hai chúng ta ở đây có phải là đang làm ảnh hưởng đến việc của Boss?"
Lê Quả không rõ, " Việc gì thế?"
"Chính là như vậy a." Nói xong, Ngô An Toàn vỗ nhẹ cả hai tay để làm mẫu ý tứ của chính mình.
Lê Quả vẫn hoang mang như cũ, Ngô An Toàn vô thức lắc lắc đầu không nói nên lời, liền lôi kéo cô rời xa thân xe, cười ranh mãnh nói, " Em thật quá ngây thơ, đi ca ca tìm cho vài bộ hay hay, đọc xong liền sẽ hiểu."
Khuôn mặt ngâm đen của Lê Quả biến thành dấu chấm hỏi:???
-
Tâm trạng rầu rĩ không vui nửa ngày của Hứa Tiếu Vi đều tan thành mây khói khi cô nhìn thấy Giang Tấn, cô ngồi vào thùng xe thì liền thấy người đàn ông ở bên trong đang xem văn kiện.
"Anh thật sự tới sao?"
Giang Tấn thấy cô đi tới, liền đem cất đi tập văn kiện vừa rồi, nâng mặt lên bắt gặp được khuôn mặt nàng khẽ cười, "Hạnh phúc à?"
Hứa Tiếu Vi ngồi xuống, bên môi vẫn còn lưu lại nét cười mang vẻ hình cánh cung, "Không có nha, làm sao tôi có thể khó chịu trước sự cổ vũ của chú Giang a."
"Em vừa gọi tôi cái gì?" Giang Tấn chuẩn bị rót cho cô một ly nước, nghe thấy cô không thèm lựa lời mà đem biệt danh của cả hai ra nói tới, đuôi lông mày khẽ nhọn, nửa lời chất vấn nửa lời khiêu khích hỏi cô, "Hứa Tiếu Vi, em có biết hậu quả của việc gọi tôi như vậy không?"
Hứa Tiếu Vi ngửi được hơi thở nguy hiểm lập tức mím chặt môi lại, sau đó thấy ánh mắt Giang Tấn nhẹ nhàng giãn ra, liền mới dám lặng lẽ đến gần anh, "Tôi đây nên gọi anh là gì đây? Giang tiểu gia, tiểu Giang Giang, Tấn Tấn ~~ aaa......"
Hứa Tiếu Vi còn chưa kịp nói ra những biệt danh khó chịu tiếp theo, Giang Tấn đã mau một bước bưng kín miệng cô lại, "Đủ rồi."
Ngữ điệu không hề gợn sóng, trong mắt lại mang theo vài phần ý cười, hắn nâng nâng cánh tay lên nói: " Tôi nổi da gà."
Bàn tay Giang Tấn rất lớn, đôi môi của Hứa Tiếu Vi đã che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang sáng ngời nhìn chằm chằm hắn.
Hai người bốn mắt va chạm vào nhau, giống như mực nước biển đang yên lặng đột nhiên nổi lên một trận sóng gió to lớn, đôi mắt nàng thật xinh đẹp,tròng mắt đen láy, Đan phong mắt hai mí, lúc này mắt đã được trang điểm vì thế càng trở nên quyến rũ hơn.
Giang Tấn vẫn luôn nhớ rõ, lần đầu tiên cùng cô gặp mặt, cô ngượng ngùng mà gọi hắn là tiền bối, Giang Tấn nghe xong mềm lòng tự hồ biến thành một cái đầm nước mùa hạ nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua đã thay đổi nhiều thứ, Hứa Tiếu Vi đã trải qua 6 năm một quá khứ không rõ ràng, ánh mắt đơn thuần ngày xưa dường như đã tan biến, mọi điều xót lại cũng chỉ còn nét phòng bị đối với thế giới này, nhưng mỗi lần cô nhìn vào ánh mắt của hắn, mọi thứ như trở lại bình thường. Tựa như ngọn lửa cháy trong đêm đông giá rét, Giang Tấn biết rõ thân thiết quá với cô bản thân sẽ bị tổn thương, thế nhưng vẫn là không tự chủ được mà luôn muốn lại gần cô.
Hứa Tiếu Vi cứ như vậy bị Giang Tấn nhìn chằm chằm, trong lòng chốc lát căng thẳng, theo bản năng cô muốn ɭϊếʍ môi dưới, mới phát hiện tay hắn còn đang che ở trước miệng cô.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, mí mắt Giang Tấn khẽ run rẩy, sau mới chịu buông cô ra, thu hồi tầm mắt liền thoáng nhìn thấy đôi môi hồng phấn của nàng, yết hầu căng thẳng, anh chỉ đơn giản là dời tầm mắt khỏi cô một lát.
Mặt ngoài của hắn dường như rất bình tĩnh trong lòng lại như là bị một con thỏ lạc đường xâm nhập vào, trái tim hắn khắp nơi tán loạn, tim thậm chí còn đập nhanh hơn thường ngày.
Hứa Tiếu Vi còn đang xấu hổ thiếu chút nữa ɭϊếʍ vào lòng bàn tay của Giang Tấn, cô không có phát hiện ra điều bất thường ở Giang Tấn, vì muốn giảm bớt đi không khí đầy ngột ngạt và khó chịu này, cô hỏi hắn, "Anh tới đây khi nào thế?"
"Vừa đến." Giang Tấn đưa cho cô một ly nước ấm, "Thấy em vừa rồi thể trạng không tốt lắm, làm sao thế?"
"Không có việc gì."
Tất nhiên cô không thể nói là bởi vì suy nghĩ xem hắn có đến hay không mà lâm vào trạng thái như thế đi......
Giang Tấn tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân giao nhau, "Không có gì muốn hỏi tôi?"
Có...... Nhưng hỏi như thế nào đây?
Hỏi anh cùng Sài Dật có phải hay không là đang yêu nhau?
Nhưng cô dùng chức vụ và thân phận gì để hỏi hắn đây.
Hứa Tiếu Vi cắn cắn ly nước lắc đầu, "Không có."
Giang Tấn liếc cô, "Đây là lần cuối cùng, hiện tại không hỏi về sau không có cơ hội."
Hứa Tiếu Vi cầm ly nước trầm tư nửa ngày mới từ từ mở miệng, "Thật ra tôi thật sự có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Đồng ý."
" Anh đã sử dụng biện pháp chăm sóc tóc nào chưa? Sao những người ngoài 30 tuổi như anh vẫn có thể còn nhiều tóc đến như vậy." Không phù hợp lẽ thường chút nào.
"......"
Giang Tấn không nghĩ cô lại hỏi câu kì lạ như thế, dùng sức nhắm mắt, hơi cao giọng nói, "Cho nên, em là chê tôi già sao?"
Hứa Tiếu Vi năm nay 25 tuổi, Giang Tấn so với cô lớn hơn năm tuổi, hơn nữa khuôn mặt Hứa Tiếu Vi có vẻ rất trẻ con, vì thế trêи thực tế cô như giảm đi rất nhiều tuổi.
Rất nhiều lần Ngô An Toàn đều lấy tuổi tác ra trêu chọc Giang Tấn, nói hắn đã 30 tuổi rồi như thế nào mà vẫn còn vây quanh Hứa Tiếu Vi 25 tuổi cơ chứ.
Giang Tấn chưa bao giờ để ý đến việc người khác đồn đãi vớ vẩn, nhưng những lời nói tương tự từ trong miệng Hứa Tiếu Vi nói ra truyền tới lỗ tai hắn, điều này khiến họ thay đổi cách nhìn.
Hứa Tiếu Vi mới không thèm để ý đến vấn đề tuổi tác, sợ hắn hiểu lầm cái gì, lập tức mãnh liệt lắc đầu, "Không có, tôi thích những người lớn tuổi và trưởng thành hơn."
Cô tưởng nói ra sẽ giải thích được điều gì, ai biết khi nói xong, cảnh tượng không chỉ không trở lại bình thường, mà ngược lại còn trở nên càng thêm xấu hổ.
Hứa Tiếu Vi âm thầm đấm ngực, cảnh cáo miệng mình không được nói những chuyện vô nghĩa nữa.
Hai bên hai mặt nhìn nhau, cho đến khi cửa sổ ô tô phát ra tiếng động là Ngô An Toàn lại đây tìm Hứa Tiếu Vi, nói là chuẩn bị bắt đầu quay.
Giang Tấn gật đầu bảo, "Đi thôi, chụp ảnh cho tốt, buổi tối liền mang em đi ăn cơm."
Hứa Tiếu Vi trợn tròn hai mắt, "Thật sự?"
"Tôi đã từng lừa gạt em sao."
——
Buổi chiều là cảnh quay giữa Hứa Tiếu Vi cùng Đoạn Lam ở xung quanh, rừng phong hạ, máy quay đang tiến lên trêи máy chiếu, và đạo diễn ngồi sau máy, hết sức chăm chú nhìn màn hình xem biểu hiện của Hứa Tiếu Vi cùng Đoạn Lam.
Cảnh cuối của Đoạn Lam chủ yếu kể về việc Hứa Tiếu Vi bị đồng nghiệp bôi đen ở nửa sau của cốt truyện và cô đang tìm tới Đoạn Lam để báo thù.
Hứa Tiếu Vi: " Cô có còn nhớ rõ lúc ấy cô đối với tôi như thế nào không? Dấu vết trêи mặt đã biến mất, cô nghĩ trong lòng không có nổi dấu sao."
Đoạn Lam: "Đó là trừng phạt đúng tội."
Hứa Tiếu Vi: "Trừng phạt đúng tội? Vậy thì mọi việc tôi làm tiếp theo cũng là do tội lỗi của cô nhỉ."
Dứt lời, Hứa Tiếu Vi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hung hăng dương tay tát thật mạnh vào khuôn mặt của Đoạn Lam, Đoạn Lam từ khi vào nghề đến nay rất ít khi nhận cái tát thật sự từ bạn diễn, thế nhưng từng có người cố ý đồ mua cho bằng được, lúc này bị Hứa Tiếu Vi dâng cho một cái tát thật mạnh, cô ta hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, mãi đến khi đạo diễn kêu Cut, nói rằng biểu hiện của cô ta không đủ cảm xúc, lại quay tiếp đến một cảnh khác.
Những phân đoạn kế tiếp, Đoạn Lam nhanh chóng ổn định lại trạng thái để có thể bắt đầu quay, Hứa Tiếu Vi lại liên tiếp phạm lỗi cứ như là đang cố ý.
Giám đốc biết có người ngồi trong xe cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào đây nên không dám tỏ ra hung dữ với Hứa Tiếu Vi, chỉ cười nhìn lỗi của cô và yêu cầu cô điều chỉnh lại.
Liên tiếp phải nhận vài cái tát, Đoạn Lam rốt cuộc không chịu nổi, trái lại với sự dịu dàng trước đó, cô ta tức giận chạy đến phòng thay đồ của Hứa Tiếu Vi hỏi cô: " Cô như thế này có phải là cố tình? "
Hứa Tiếu Vi yêu cầu chuyên viên trang điểm đi ra ngoài trước, sau đó đứng dậy nhìn Đoạn Lam chằm chằm, hai mắt nhướng lên, "Không lo lắng dáng vẻ hung dữ của cô sẽ bị chụp hình lại mà phá hỏng khung cảnh sao?"
Đoạn Lam trở nên nổi tiếng với tác phẩm đầu tay "I'm Here". Mọi người đều rất ấn tượng với vai diễn của cô. Vì Đoạn Lam trông giống như một bông hoa không biết xấu hổ trêи mặt trăng nên cô đã được công ty đặt cho cái tên "Girl Next Door" cái tên được thiết kế như một cô gái thuần khiết và vô hại.
Đoạn Lam vì tức giận nên không thèm quan tâm đến hình ảnh bề ngoài nữa, đối với Hứa Tiếu Vi cũng không còn nhỏ nhẹ,"Không phải cô ỷ vào có kim chủ phía sau liền sửa chữa kịch bản sao, kỹ thuật diễn xuất của cô bất quá cũng chỉ có như thế thôi a, cô đã chụp rất nhiều bức ảnh chỉ trong một cảnh quay. Bài báo của cô vẫn chưa kết thúc, thế mà cô đã mong muốn thay thế vị trí của tôi đến như thế rồi à. "
Hứa Tiếu Vi biểu tình tự nhiên, "Cô không nghĩ cảnh hôm nay đặc biệt quen thuộc sao?"
Cô là đang nói đến lần Đoạn Lam cố ý phạm lỗi bên hồ bơi và thường xuyên phải bị đạo diễn chặn lại nhiều lần.
Lần đó, khuôn mặt của Hứa Tiếu Vi cũng sưng lên, thậm chí còn sưng hơn cả khuôn mặt của Đoạn Lam bây giờ.
Cô chẳng qua là muốn cho cô ta nếm trải cảm giác của cô lúc trước thôi.
Đoạn Lam chán nản, "Tôi cảnh cáo cô......"
"Cô không có tư cách cảnh cáo tôi," Hứa Tiếu Vi ngắt lời cô ta muốn nói, đút tay vào túi, khóe môi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích, " Có điều tôi có thể làm được, nhưng....Cô cầu xin tôi đi. "
"Nằm mơ!"
Hứa Tiếu Vi cười khẽ, "Cô sẽ có ngày đó. "
Phải mất một buổi chiều, trận chiến này giữa Hứa Tiếu Vi và Đoạn Lam mới kết thúc..
Đạo diễn đem cảnh quay này diễn cuối cùng, Hứa Tiếu Vi mới có thể kéo thời gian dài như vậy, mãi đến khi cô nhìn thấy một vết sưng tấy rõ rệt trêи mặt Đoạn Lam, sau đó mới miễn cưỡng dừng lại và chuyển cảnh ngay lập tức.
Kết thúc công việc khi đã là hoàng hôn, bốn diễn viên còn lại cúi đầu chào các nhân viên của các bộ phận khác nhau và cảm ơn họ đã làm việc chăm chỉ trong vài tháng qua.
Các người đại diện đến đón các nghệ sĩ, Hứa Tiếu Vi đang đi về phía nhà xe, con đường trước mặt bỗng chốc đã bị Phó Thần từ xa đến ngăn lại, "Tiểu Vi bữa tối nay em có rảnh không?"
Hứa Tiếu Vi hỏi hắn, "Có chuyện gì sao?"
"Cùng anh đi ăn một bữa cơm."
Hứa Tiếu Vi trong lòng nhớ kỹ lời hẹn cùng với Giang Tấn, liền trực tiếp cự tuyệt, "Đêm nay a, đêm nay tôi có hẹn rồi."
Phó Thần giữ chặt cô không cho rời đi cất giọng: "Sau đó chúng ta hẹn được chứ?"
"Rồi nói sau."
Cô không có cùng Phó Thần nói gì quá nhiều, Hứa Tiếu Vi cùng hắn nói lời tạm biệt sau đó vòng qua người hắn, lập tức lên xe đang chờ đợi cô ở phía trước.
Tài xế lái xe khác trở về biệt thự, Giang Tấn tự mình lái xe đưa Hứa Tiếu Vi đi đến nhà hàng đã đặt sẵn trước đó.
Dọc theo đường đi Giang Tấn đều nhấp môi không nói, Hứa Tiếu Vi cũng bởi vì một ngày quay đầy mệt mỏi, liền không có chú ý đến cảm xúc của hắn.
Phía trước đèn đỏ, xe đi từ từ đến đình chỉ tuyến trước, Hứa Tiếu Vi tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gà ngủ gật, đột nhiên từ trêи trời giáng xuống một khối khăn giấy ướt ở trêи mặt cô, một thanh âm trầm thấp truyền đến, "Đem dấu vết nam nhân khác trêи người em liền lau sạch."
Hứa Tiếu Vi: "......"
Đây là có ý gì?
Hứa Tiếu Vi không có phản ứng gì, nam nhân bên cạnh đã cởi bỏ đai an toàn tới gần khuôn mặt cô không có một chút khoảng cách, giọng điệu vô lại, luồng hơi nóng thoáng chốc truyền vào tai cô, "Như thế nào, muốn tôi giúp em?"
_____________________________________________
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!