“Anh đủ tư cách.” Giang Tấn bình tĩnh ôm Hứa Tiếu Vi vào trong lòng, giọng nói trầm thấp từ từ vang lên: “Cho dù sau này chúng ta có cãi nhau vì điều gì đi chăng nữa, hãy cho nhau 10 phút để lấy lại bình tĩnh và nói chuyện tiếp.”
Hứa Tiếu Vi ngước đầu lên nhìn hắn: “Vậy sau 10 phút mà em vẫn chưa bình tĩnh được thì sao?”
“Sẽ không có chuyện đó.” Giang Tấn bóp nhẹ chóp mũi cô: “10 phút với anh là đủ rồi, sau đó anh sẽ dỗ em.”
——
Buổi dạ tiệc từ thiện được tổ chức tại khách sạn Thịnh Thế, hầu hết khách được mời tối nay đều là những nhân vật hàng đầu trong giới thời trang, tài chính và giới giải trí, Giang Thịnh đã cầu xin Giang Diệp rất lâu mới được tổ chức sự kiện từ thiện này.
Bởi vì Giang Thịnh đã gieo rắc rối hỗn độn ở trên thương trường, vậy nên Giang Diệp gần như mất hết niềm tin vào anh. Giang Thịnh sợ cha mình sẽ lại nghĩ đến Giang Tấn, anh ta đành phải mượn buổi từ thiện này tranh thủ thể hiện thật tốt trước mặt Giang Diệp, nhưng anh không ngờ rằng Giang Tấn cũng sẽ tham gia.
Người dẫn chương trình giới thiệu những vị khách quý, Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi vì tránh tai mắt người khác cố tình đứng cách nhau một vài người, lần lượt làm các loại thủ tục trên thảm đỏ như chụp ảnh, ký tên…
Ngay khi Giang Tấn bước vài hội trường, trợ lý của Giang Diệp đã tiến đến nói gì đó với hắn, Giang Tấn bảo anh ta đợi một lúc rồi đi tới bên cạnh Sài Dật: “Giúp tôi ở cùng với Hứa Tiếu Vi mười phút.”
Sài Dật lướt qua hắn và nhìn thấy trợ lý phía sau, cô hiểu ý gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” Sau đó nhịn không được mà trêu chọc hắn: “Anh thật là, nói chuyện kiểu gì thế, nói nhẩm một mình hả.”
Có Sài Dật bên cạnh nói chuyện với Hứa Tiếu Vi, Giang Tấn mới yên tâm hơn một chút đi theo trợ lý vào sau hậu trường. Hắn mới rảo bước chân vào phòng, một giọng đàn ông tuổi trung niên đã hét lớn: “Tôi bảo anh đưa bạn khác phái đến tham dự buổi tiệc, chứ không kêu anh mang người phụ nữ tên Hứa Tiếu Vi kia đến!”
Bước chân Giang Tấn chắc chắn đi đến trước mặt Giang Diệp, hắn cung kính cúi đầu chào hỏi, “Cha, cho dù cha có ý kiến gì với cô ấy, xin cha hãy dừng lại ở đây thôi. Cha còn nhớ những gì mình đã nói với tôi vào năm mẹ qua đời không? Cha nói thế giới này nhìn vào trái tim con người không chỉ bằng con mắt mà còn bằng lý trí, đặt tay lên ngực và tự hỏi, cha từng nghĩ mình đã sử dụng nó như thế nào chưa? Ngay từ lúc đầu, cha đã nhìn người khác dựa trên những tin đồn. Mẹ tôi ngoại tình, tôi bắt nạt Giang Thịnh và làm những điều xấu xa ở trường; ở công ty thì lạm dụng chức quyền; rồi sau đấy lại đến sự việc tấm ảnh liên quan đến Hứa Tiếu Vi bị lộ. Tôi không biết ai đang nói gì bên tai cha, nhưng xin cha đừng dùng những con cờ tốt như vậy chỉ để đối phó với tôi, đối phó với những người phụ nữ tôi yêu. Tốt nhất là cha nên ngừng ngay những tin đồn thất thiệt trên mạng đi, còn nếu không, đừng trách tôi đã không nhớ đến chút tình cha con của chúng ta còn sót lại.”
Kể từ khi mẹ Giang qua đời, mối quan hệ giữa Giang Tấn và Giang Diệp cũng dần trở nên lạnh nhạt vì chuyện mẹ con Giang Thịnh, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng không quá nổi hai câu.
Hôm nay Giang Tấn nói nhiều với ông như vậy, Giang Diệp thoạt đầu sửng sốt vài giây, không ngờ được hắn biết việc ông là người đứng sau thúc đẩy sự việc trên hotsearch lên cao trào, Giang Diệp và trợ lý hay mắt nhìn nhau, ổn định tâm trạng đang dao động: “Vậy như anh đã nói, anh có thể vì người đàn bà kia mà đoạt tuyệt quan hệ với tôi?!”
Giang Tấn cười mỉa mai: “Vậy thì năm đó không phải cha cũng vì một người đàn bà mà thiếu chút nữa cắt đứt quan hệ cha con với tôi hay sao?”
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, tính ra buổi tiệc đã sắp bắt đầu rồi, cũng không có ý định tiếp tục cuộc đối thoại này với Giang Diệp: “Tôi không muốn trở thành người đàn ông thất bại như cha. Tôi chỉ nói một câu nữa, cha có thể đụng đến tôi, đừng đem tâm tư mà động đến Hứa Tiếu Vi, cô ấy mà chịu tổn thương một chút thôi, tôi sẽ khiến cha, tập đoàn Giang thị, Thịnh Thế bồi thường gấp đôi.”
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.
—
Hứa Tiếu Vi bước vào hội trường liền được Sài Dật chào đón nồng nhiệt, Sài Dật nhặt được cơ hội ngàn vàng liên tiếp hỏi Hứa Tiếu Vi dồn dập những câu hỏi cô ấy đã giấu kín tận đáy lòng:
“Em chinh phục được Giang Tấn khi nào vậy?”
“Tự nhiên hai người ở bên nhau, chuyện này xảy ra khi nào thế?!”
“Tin đồn vẫn còn tung hoành hỗn loạn trên mạng mà hai người lại ở ẩn cùng nhau là thế nào, chị muốn biết chi tiết!”
Hứa Tiếu Vi và Sài Dật quay chung chương trình ở thị trấn Hương Thủy trong mấy ngày mà đã thân thiết như bạn thân từ lâu. Bởi vì sau hai lần bị tổn thương do Đoạn Lam và Đoạn Di gây ra, Hứa Tiếu Vi bắt đầu đóng cửa trái tim, bất kể người tốt đến đâu cô vẫn không để đối phương tiến vào sân phòng thủ.
Nhưng trải qua thời gian mấy ngày ở bên Sài Dật, chính Hứa Tiếu Vi cũng không biết được mình đã mở cánh cửa trái tim ra một lần nữa.
Nhìn Sài Dật ra vẻ ’em không nói chị cắn lưỡi tự tử’, Hứa Tiếu Vi nhịn cười kể cho cô ấy nghe chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện Sài Dật vừa kinh ngạc vừa trộn lẫn một chút niềm vui: “Ai nói kiên trì không có kết quả tốt, nhìn giám đốc Giang của chúng ta mà xem! Từ yêu thầm đến yêu say đắm, cuối cùng đã thành chính thức rồi kìa, dốc tâm dốc sức thế kia cơ mà!”
Hứa Tiếu Vi buồn cười bởi cách xưng hô kỳ quặc của Sài Dật với Giang Tấn: “Giang Tấn ở phía sau kìa.”
“……”
Sài Dật đột nhiên cứng đờ người, có tật giật mình, lúng túng quay ngang quay dọc, phát hiện ngoại trừ những vị khách xung quanh, ngoài ra không có Giang Tấn như lời Hứa Tiếu Vi nói, rồi cô mới nhận ra mình vừa bị lừa một vố: “Ây chà, Hứa Tiếu Vi à, em đi theo Giang Tấn cái em hư hết rồi.”
Hai người nói chuyện cười đùa ở góc kín đáo, đột nhiên một giọng nói trong trẻo êm tai truyền tới: “Tiểu Vi, đã lâu không gặp.”
Hứa Tiếu Vi nghe thấy giọng nói ấy chợt hạ giọng, thu lại vẻ tươi cười, cô liều mạng khắc chế trái tim đang đập loạn xạ của mình, ưu nhã chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng mại trước mặt người phụ nữ trước mặt mình, cười nhẹ nhàng: “Đàn chị, đã lâu không gặp.”