Giang Tấn đã kêu Ngô An Toàn bỏ hết lịch trình của Hứa Tiếu Vi từ ngày mai cho đến hết tuần sau, ngày hôm sau, Giang Tấn không đánh thức Hứa Tiếu Vi dậy sớm, Giang Tấn thức dậy đúng giờ như mọi ngày sau đó thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đến khi Hứa Tiếu Vi tỉnh dậy thì đã gần giữa trưa, sau khi cô tỉnh ngủ thì vội vã xuống lầu, đúng lúc thấy Giang Tấn xách vali từ tầng một xuống phòng tạp vụ, cô gãi gãi đầu: “Sao anh không đánh thức em, giờ đã trễ rồi, chúng ta tới nơi kịp không……”
“Anh muốn để em ngủ thêm một chút, ăn trưa xong đi cũng không vội, Chân Tịch đã đi qua đó điều tra trước rồi.” Giang Tấn kéo vali đến bên sô pha, kéo Hứa Tiếu Vi đến phòng ăn ăn sáng: “Ăn sáng trước đi, bữa trưa ăn không vô thì không cần ăn.”
“Ò.”
Bữa sáng qua đi, lúc Hứa Tiếu Vi lên lầu thay quần áo mới nhớ tới cái vali bên cạnh sô pha, cô hỏi Giang Tấn đem vali làm cái gì, Giang Tấn nghiêng đầu đưa mắt nhìn quyển lịch: “Thị trấn A và thị trấn C cách nhau không xa, nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, thì có thể đưa em trở về đón giao thừa cùng cô.”
Mấy ngày nay Hứa Tiếu Vi bị công việc bao quanh, đặc biệt là ban ngày cô dùng công việc để tê liệt chính mình, nên thường không biết hôm nay là ngày nào trong tuần, hôm nay nghe Giang Tấn nói vậy, cô mới nhìn ngày in trên lịch được dì Vương dùng bút đỏ khoang lại, mới sực nhớ đến qua mấy ngày nữa là Tết Âm Lịch.
Cô thấy Giang Tấn giúp cô chuẩn bị hành lý và sắp xếp mọi việc chu đáo, trong lòng vô cùng cảm kích, nhìn xung quanh một vòng, thấy dì Vương vẫn còn bận rửa chén ở phòng bếp, nên cô liền vọt tới trước mặt Giang Tấn nâng mặt hắn lên rồi hôn xuống môi, sau đó không đợi Giang Tấn kịp phản ứng lại, thì đã chạy lên lầu thay quần áo.
Từ thành phố W đến thị trấn A cũng không xa, hơn nữa gần tới Tết Âm Lịch, con đường ở nội thành đã giảm bớt xe cộ rất nhiều, giao thông cũng trở nên thông thoáng hơn không ít.
Hai người đến thị trấn A đã là 1 giờ chiều, Giang Tấn dẫn Hứa Tiếu Vi xuống xe đã thấy trợ lý Chân Tịch tiến lại, sau một hồi chào hỏi, trợ lý đã đưa Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi đi vào bên trong rồi giới thiệu những thông tin họ vừa biết được từ những người dân địa phương.
Trợ lý: “Tôi hỏi thăm ở đây một vòng, họ nói rằng không có người nào thấy người đàn ông có hình xăm ở cánh tay xuất hiện, căn cứ theo lời miêu tả của người dân địa phương, mọi chuyện đều rất bình thường, chỉ có một điều không bình thường đó là năm ngoái thị trấn đột nhiên được một người giấu tên giúp bọn họ xây nhà xưởng, chủ yếu là sản xuất thực phẩm.
Trợ lý chỉ phía trước cách đó không xa: “Ở đằng kia, đó cũng là địa chỉ giao hàng chúng ta vừa mới điều tra ra.”
Giang Tấn dẫn Hứa Tiếu Vi đi qua đường gập ghềnh đường sỏi đá: “Có tìm được người không?”
“Chúng tôi đã tìm nhân viên chuyển phát nhanh thẩm tra đối chiếu, thân hình khá giống nhau, thời gian gửi hàng là buổi tối, mà người kia lại còn đội mũ, nhân viên chuyển phát nhanh nói ngoại trừ hình xăm trên cánh tay gã ta thì mọi thứ đều khá mơ hồ. Nhưng mà……”
Dừng lại một chút, trợ lý nhìn Giang Tấn, tiếp tục nói: “Sau khi thẩm tra đối chiếu với người kia thì phát hiện trên tay không có hình xăm.”
Giang Tấn: “Đi xem thử.”
Sáng nay trợ lý đã cùng vài người vệ sĩ do Giang Tấn thuê đi tới thị trấn A trước để tìm hiểu tình hình, bọn họ ngồi canh vất vả gần nửa ngày, mới đợi một người đàn ông khả nghi, vì không muốn đối phương nghi ngờ, trợ lý để một người vệ sĩ giả vờ muốn tới nhà xưởng nhận việc sẵn tìm người đó hỏi thăm về chuyện của nhà xưởng, người đó nói là có một ông chủ nguyện ý thu mua lại nhà xưởng, để anh ta đợi trước.
Khi ba người Giang Tấn đến nơi, người đàn ông và vệ sĩ đang ngồi trên một viên gạch bê tông cách nhà máy không xa, Hứa Tiếu Vi vừa mới tiến lại gần nhìn thấy rõ rằng gương mặt đối phương, cả người cô liền sững sờ trong giây lát.
“Là anh ta…… Là anh ta, người chụp bức ảnh chính là anh ta.”
Giang Tấn cúi người ôm chặt Hứa Tiếu Vi, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của cô, sau khi cô từ từ ổn định lại cảm xúc, hắn đem cô giao cho trợ lý rồi kêu hai người họ đứng yên tại chỗ, nhưng lại bị Hứa Tiếu Vi cự tuyệt, Hứa Tiếu Vi muốn bản thân mình có thể kiên trì đứng lên để đi qua đối mặt với tên kia, Giang Tấn vì sự ngoan cố của cô, đành phải mang theo cô đi qua.
Người đàn ông không biết đang cùng vệ sĩ trò chuyện cái gì, vừa cúi đầu, vừa nghịch cỏ nói chuyện, lúc ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi đang đi tới phía mình, nhìn thấy Giang Tấn ở bên cạnh cô, người đàn ông đột nhiên không muốn nói chuyện mà chỉ muốn nhanh chân bỏ chạy.
Người đàn ông vừa mới đứng dậy đã bị đám vệ sĩ xung quanh khống chế: ” Các người buông tôi ra, tuy rằng tôi là người phụ trách nhà máy nhưng mà tôi lại không phải là ông chủ, về sự việc thu mua các người phải đi tìm ông chủ thật sự để nói chuyện chứ.”
Hắn ta chỉ muốn tặng ông chủ mới điếu thuốc lá để còn có thể trộm lười biếng trong giờ làm, ai mà biết lại gặp chuyện như vậy.
Trong khi người đàn ông đang vật lộn, Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi đã dừng lại trước mặt anh ta. Giang Tấn vô thức kéo Hứa Tiếu Vi ở lại phía sau hắn, sau đó ngước mắt lên đánh giá người đàn ông, người đàn ông thoạt nhìn có dáng vẻ của một người ba bốn mươi tuổi, trên cằm được bao phủ bởi một bộ râu dày, đang bị vệ sĩ giữ chặt ở dưới đất mặc dù có vẻ trong dầu anh ta đang nghĩ vô vàn cách để chạy trốn, nhưng khi ánh mắt Giang Tấn quét qua, người đàn ông liền cứng người lại, không dám nhìn lên phía Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác đau nhói lên, Giang Tấn bình tĩnh nhìn xuống, chỉ thấy Hứa Tiếu Vi ở phía lưng hắn từ sau khi nhìn thấy người đàn ông ngón tay của cô càng lúc càng cứng, móng tay của cô như muốn cắm vào da thịt anh, cả người phát run, như muốn nói cho mọi người biết rằng người đàn ông này đã khiến cô sợ hãi như thế nào.
Trong giây tiếp theo, người đàn ông bị Giang Tấn đá vào bụng dưới ánh nhìn của mọi người, người đàn ông sau khi bị đá ngã xuống dưới đất thì phải rên rỉ trong đau đớn, những vệ sĩ xung quanh sợ anh ta bỏ chạy nên đã nhanh chóng khống chế lại.
Cả người Giang Tấn toát ra vẻ thù địch đến nghẹt thở, nhưng bởi vì Hứa Tiếu Vi đang sợ hãi nên hắn mới không tiến lên phía trước, đôi mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, nghiến chặt răng mà nói: “Nói, lúc trước anh đã làm cái gì với cô ấy. “
Cơn đau ở bụng của người đàn ông vừa dịu đi thì đã bị khí thế của Giang Tấn dọa sợ, không biết phải nói gì, chỉ một mực lắc đầu phủ nhận.
” Anh cho rằng tôi đến tìm anh mà không có chứng cứ ư? ” Giang Tấn liền hừ lạnh: ” Hình xăm trên cánh tay của anh chỉ là hình dán, ảnh chụp cũng là do anh gửi chuyển phát nhanh, kĩ thật che dấu cũng khá lắm, nhưng không ngờ tôi lại tìm ra được anh.”
Khi nhắc đến hình xăm, người đàn ông vô thức liếc nhìn cánh tay của mình, buột miệng nói ra: “Sao anh biết …”