Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 73: Đồ Ngủ phong cách bãi biển



Edit: O’Hara

Tắm xong, Trần Tương đi đến tìm dì Lí hàng xóm nói chuyện phiếm. Lúc về nhà, còn mượn đồ ngủ của chồng dì Lí đưa cho Giang Tấn mặc vài ngày chứ nếu mặc tây trang đi ngủ thì không thoải mái

Không bao lâu sau khi Trần Tương rời đi, Hứa Tiếu Vi từ trong phòng ngủ cầm một cái gối đưa cho Giang Tấn tình cờ thấy được Giang Tấn đang cầm một bộ đồ ngủ hoa hòe đứng ở cửa, với vẻ mặt thất thần.

Lúc Hứa Tiếu Vi ở trong phòng nghe thấy lời Trần Tương nói với Giang Tấn thì cũng biết được quần áo trong tay Giang Tấn là của chồng dì Lí cho mượn, Hứa Tiếu Vi bỏ gối xuống sô pha, đến bên cạnh Giang Tấn: “Làm sao thế? Đi thay đồ đi?”

Giang Tấn nhìn cô rồi lại nhìn bộ đồ ngủ treo lủng lẳng trên ngón trỏ, lắc đầu: “Không có gì.”

“Haizz” Hứa Tiếu Vi đi theo Giang Tấn đến sô pha, nhặt bộ đồ ngủ hoa bị Giang Tấn bỏ sang một bên: “Mẹ của em không dễ gì mới mượn được đồ của người khác. Mẹ đã mở miệng giúp anh mượn quần áo của chồng dì Lí, như vậy chứng tỏ rằng hình tượng anh ở trong lòng mẹ không quá tệ. Anh cũng không muốn làm bà ấy thất vọng đúng không?

“……”

Giang Tấn liếc bộ đồ cô cầm trong tay, hít một hơi thật sâu.

Hắn không muốn phủ nhận ý tốt của dì nhưng lại càng không muốn mặc bộ đồ như vậy.

“Vậy anh cứ vì em mà mặc nó, em muốn xem anh mặc vào sẽ trông như thế nào.”

Hứa Tiếu Vi lại đưa đồ ngủ qua cho hắn, Giang Tấn ngồi bên cạnh không muốn nhìn bộ đồ ngủ, im lặng không nói gì.

Đợi thêm khoảng hai phút, Giang Tấn vẫn không nói gì, Hứa Tiếu Vi mất hết kiên nhẫn đem bộ đồ bỏ xuống: “Vậy được rồi, anh không mặc thì em cũng không ép anh. Dù sao thì chỉ ở một đêm, ngày mai anh về thành phố W đi. Năm sau em sẽ về, anh cũng không cần đón em, em sẽ gọi Ngô An Toàn đến đón. Cứ quyết định như vậy đi. Ngủ ngon.”

Nói xong, Hứa Tiếu Vi đứng lên định rời đi, bỗng trước mặt bị một thân ảnh cao lớn ngăn cản, Giang Tấn chặn đường đi của cô, rũ mắt nhìn chằm chằm Hứa Tiếu Vi thần sắc bất mãn dẩu môi biểu tình cả buổi, sau đó mới nặng nề nhắm mắt, để lại một câu bất lực: “Đúng là không làm gì được với em mà” rồi lấy quần áo bước nhà vệ sinh.

Đến khi Giang Tấn tắm xong, Trần Tương vẫn chưa về. Hứa Tiếu Vi ở phòng khách xem TV, vừa nghe thấy tiếng mở cửa của phòng tắm, thì đã xông tới trước cửa để được là người đầu tiên thấy giám đốc Giang mặc áo ngủ hoa.

Dáng người của chồng dì Lí khá béo, tìm ở trong nhà một lúc lâu cũng chỉ lục được bộ quần áo size nhỏ này. Vậy mà mặc trên người của Giang Tấn còn hơi rộng nhưng lại có sức hút hơn so với bộ đồ ngủ khi nãy.

Trong phòng tắm có một cái gương, sau khi mặc quần áo vào Giang Tấn đấu tranh một lúc mới đi ra. Chưa kịp bước khỏi phòng tắm đã bị một cái đầu của phụ nữ va vào lồng ngực. Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt đen thui của Giang Tấn, theo thói quen lùi lại một bước. Áo ngủ hoa rất rộng so với dáng người của Giang Tấn, che hết đi những ưu điểm của hắn, màu sắc sặc sỡ che kín hết áo. Khác hoàn toàn với vẻ mặt của Giang Tấn

“Phụt ha ha ha ——”

Hứa Tiếu Vi lộ liễu đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn thấy bộ quần áo mà Giang Tấn mà với vẻ mặt của hắn cuối cùng đã không nhịn được cười, cô ôm bụng dựa vào cửa nhà vệ sinh, từ trong túi lấy điện thoại ra chụp cho Giang Tấn mấy tấm: “Không được rồi, em nhất định phải chụp lại, giám đốc Giang anh đây nhất định chưa bao giờ mặc quần áo phong cách bãi biển như này đâu nhỉ, ha ha ha ——”

“……”

Giang Tấn không nói lời nào đã vươn tay định giựt lại điện thoại trong tay cô, nhưng Hứa Tiếu Vi nhanh nhẹn tránh: “Xem như là chụp để làm lưu niệm đi, đây chắc hắn là lần đầu tiên của anh, em sẽ giúp anh chụp thật đẹp.”

Giang Tấn lại dùng sức giật điện thoại, phòng tắm mới có người tắm xong nên sàn khá trơn. Giang Tấn đứng không vững xém chút đã đè Hứa Tiếu Vi xuống đất. Hứa Tiếu Vi bị Giang Tấn ép sát tường, sợ anh sẽ lấy điện thoại xóa ảnh. Nên nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong áo rồi giơ hai tay lên: “Không có gì hết.”

Giang Tấn: “……”

Giang Tấn nhéo mũi cô, tiến đến gần: “Chuyện chụp ảnh anh không quan tâm. Nhưng mà, lần đầu tôi mặc bộ đồ ngủ hoa hòe thế này là vì em đó. Em đã định thưởng cho anh cái gì chưa, hửm?”

Cả người Hứa Tiếu Vi dựa vào tường, bên tai vẫn cố nghe âm thanh từ phòng khách. Cằm bị Giang Tấn nâng lên, bắt cô phải nhìn với mắt anh, ánh mắt cô va vào đôi mắc sáng như sao trời của Giang Tấn, trong mắt của hắn chưa bao giờ để lộ bất kì cảm xúc gì, nhưng hiện tại trong ánh mắt ấy hình như bao phủ bởi ngọn lửa, làm Hứa Tiếu Vi không hiểu ý tứ của hắn.

Hứa Tiếu Vi nhìn về phía cửa, tin rằng chắc mẹ đang ở nhà dì Lí nói chuyện. Nghĩ như vậy, hai tay cô đặt lên vai giang Tấn, nhón chân lên ngẩng đầu nhìn vào môi của Giang Tấn.

Giang Tấn nâng vòng eo của cô lên, phối hợp cùng cô cong lưng chậm rãi chờ cô chủ động.

Nhưng mà……

Môi của Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn mới nhẹ nhàng chạm vào nhau, bỗng cửa gỗ bị đẩy ra phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếp đó lại vang lên âm thanh của Trần Tương gọi Hứa Tiếu Vi: “Tiểu Vi, con tắm xong chưa?”

Giang Tấn: “……”

Hứa Tiếu Vi: “……”

Hứa Tiếu Vi bị động tĩnh ở ngoài phòng tắm dọa hết hồn, Giang Tấn nghe thấy tiếng của Trần Tương cũng không dám làm gì, đành phải buông Hứa Tiếu Vi ra, ảo não vò đầu, còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó với Hứa Tiếu Vi thì Trần Tương đã xuất hiện trước cửa phòng tắm.

“Các con ở đây làm gì vậy?”

“Không, không có ạ.” Hứa Tiếu Vi linh động nói:”Giám đốc Giang nói mùi nhà vệ sinh của chúng ta không giống với mùi của họ, vì vậy con tới đây ngửi thử…”

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi nói xong, Hứa Tiếu Vi chỉ muốn cắn mình: “Tôi tìm cái lí do trời ơi gì vậy!”

Giang Tấn: “Có mùi vị của một cái hôn.”

O’Hara: Chị nghĩ ra được cái lý do hay đếy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.