Nhận được cuộc gọi, Giang Tấn lập tức bất chấp sự phản đối của bác sĩ mà lập tức rời khỏi bệnh viện và lái xe trở về biệt thự, Vốn dĩ tối nay có tiệc thảm đỏ nên Hứa Tiếu Vi đã lên kế hoạch đến bệnh viện để chăm sóc Giang Tấn ngay khi Thảm đỏ kết thúc, giúp dì Vương có thể về nghỉ ngơi trước.
Dì Vương nhìn thấy Giang Tấn từ bên ngoài vội vàng chạy vào, chưa kịp hỏi về vết thương của hắn thì đã nghe thấy Giang Tấn hỏi bà Hứa Tiếu Vi ở đâu, Dì Vương khó hiểu hỏi: “Tiểu Vi không phải đang đi dự thảm đỏ sao?
“Cô ấy mà trở về rồi hoặc gọi điện về nhà thì hãy thông báo cho con biết càng sớm càng tốt. “
Sau khi để lại lời nói, Giang Tấn cùng trợ lý lái xe rời khỏi nhà họ Giang.
Khi Giang Tấn đến, quản gia vừa trả lời một cuộc điện thoại liền chạy ra khỏi đại sảnh, nhưng đã bị Giang Tấn đi từ ngoài vào chặn lại: “Ông ấy đâu?”
“Hôm nay Lão gia đi ra ngoài, bị một cuộc điện thoại gọi đến. Tôi còn chưa về. Tôi vừa nhận được điện thoại của vệ sĩ bảo vệ Lão gia nói rằng Lão gia đi rồi.”
Đồng thời lúc này Giang Nhất Thành và Ngô An Toàn nhanh chóng rời khỏi nơi diễn ra thảm đỏ để tới đây. Hai người họ vô tình gặp Giang Tấn ở cổng chính, và cả nhóm cùng quay lại ‘Tinh Quang’ tìm bộ phận kỹ thuật, tiến hành theo dõi đinh vị thiết bị di động.
Giang Nhất Thành hỏi một câu đầy ẩn ý: “Ngoài Đoạn Di và Đoạn Lam đã bị cảnh sát bắt ra! Còn ai có thù hận với bọn họ nữa không?”
Giang Tấn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhân viên công tác đã thử lại mấy lần vẫn không tìm ra dấu vết: “Điện thoại đã bị phá huỷ rồi, không thể xác định được vị trí.”
“Giang Thịnh!” Giang Tấn lạnh giọng nói ra một cái tên: “Tìm vị trí của anh ta đi.” …
Cuối cùng vẫn không có kết quả.
Nhóm người Giang Tấn ở trong công ty cho đến rạng sáng ngày hôm sau, ngay cả những người Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp không thường xuyên liên lạc, hay thậm chí cả những người từng có mỗi hận thù với hai người họ, hắn đều cho điều tra hết. Vẫn không có chút tiến triển nào.
Liên tiếp mấy ngày liền, hôm nào Giang Tấn cũng gọi điện cho dì Vương vài lần để hỏi xem Hứa Tiếu Vi đã về nhà chưa, thời gian còn lại trong ngày hắn ở công ty và tìm kiếm những manh mối từ khu vực tổ chức thảm đỏ.
Vào ngày thứ hai khi Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp mất tích, phía cảnh sát đã tham gia cuộc điều tra.
Mọi liên lạc với Giang Diệp và Hứa Tiếu Vi đều bị phá huỷ, ngay cả thiết bị theo dõi GPS mà Giang Tấn yêu cầu Hứa Tiếu Vi mang theo cũng bị vứt xuống một bụi cây ven đường.
Sau khi tìm kiếm trong vài ngày,không có gì khả quan khác ngoài manh mối Giang Thịnh biến mất cùng với hai người họ.
Vào ngày thứ tư tìm kiếm, Giang Tấn nhận được một cuộc gọi không xác định: “Giang Tấn, chắc bây giờ mày rất lo lắng nhỉ? Người cha già và người yêu của mày đang ở trong tay tao. Nếu mày muốn họ sống sót, hãy giao Tinh Quang, đồng thời là tất cả cổ phần mày đang nắm giữ của công ty Giang thị cũng như Thịnh Thế, cho tao. Trong chiều nay, mày chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và mang đến cảng B. Mày dám báo với cảnh sát thì tao sẽ cho hai người họ đi chầu trời cùng mẹ của mày, nhớ kỹ đấy.”
Đầu dây bên kia không cho Giang Tấn cơ hội nói chuyện, cúp máy luôn sau khi truyền đạt hết ý.
Cảnh sát ngay lập tức yêu cầu các bộ phận chuyên môn điều tra làm rõ vị trí của số người gọi.
–
Bên kia, bên trong một nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô hẻo lánh của thành phố W, cánh cửa đang bị đóng kín và xung quanh tối tăm mờ mịt, Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp bị trói hai tay hai chận vào ghế gỗ.
Nhà kho đầy bụi bẩn vì không được quét dọn thường xuyên, Giang Diệp ho khan một trận mỗi khi hít phải bụi.
“Chủ tịch Giang, ngài không sao chứ?” Hứa Tiếu Vi cố gắng di chuyển cái ghế để đập vào bàn gỗ bên cạnh, cốc nước được đặt trên bàn bị lực tác động làm rơi xuống đất, nước bắn tung toé, lớp bụi mờ xung quanh hai người cũng được giảm nhẹ đi chút ít.
Hứa Tiếu Vi nhắc nhở: “Nếu có thể, ngài hãy kìm lại một chút, đừng ho thành tiếng, bụi sẽ bay vào phổi và dẫn đến cảm nhiễm¹ đó ạ.”
Giang Diệp ngừng ho, quay sang nhìn người bị nhốt cùng mình mấy ngày nay, Hứa Tiếu Vi, ông kinh ngạc nói: “Không thể tin được là có một ngày ta và cô lại bị nhốt ở đây cùng nhau như thế này.”
“Có rất nhiều điều ngài có thể không tin được đó ạ.” Hứa Tiếu Vi bĩu môi.
Giang Diệp nhìn xung quanh: “Tại sao ta và cô lại bị bắt chung, ta không nhớ là ta đã gây sự gì với người của cô nữa. Có phải cô lợi dụng danh tiếng của Giang Tấn để đi gây chuyện bên ngoài hay không hả?”
Vô duyên vô cớ Hứa Tiếu Vi oan uổng cảm thấy không thoải mãi: “Hừ, biết thế cháu đã không giúp ngài bớt ho rồi…! Sao ngài không tự hỏi xem mình đã đặc tội với ai trên thương trường để rồi bị bắt cóc như thế này ạ?”
Hứa Tiếu Vi nói tiếp: “Chúng ta đều đã bị bắt đến chỗ này. Cháu nghĩ sức khoẻ của ngài không được tốt, ngài đừng dùng sức để mắng cháu nữa,……”
Dừng một chút” “Nhưng mà thưa chủ tịch, ngài đã bao giờ nghĩ đến người bắt cóc chúng ta có lẽ là người mà ngài đặc biệt quen thuộc chưa?”
Giang Diệp: “Ý cô nói là gì?”
“Ví dụ như, người mà nhiều lần bị ngài cách chức,… Giang Thịnh.”
“Không thể nào là Giang Thịnh được. Nó là con trai của ta, tại sao nó phải bắt cóc ta!”
“Cháu không biết chuyện gia đình của ngài, cháu chỉ đang nói ra suy nghĩ của mình thôi.”
Đột nhiên giữa cuộc đối thoại của hai người, cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng chói loá từ bên ngoài mạnh mẽ chiếu vào khiến hai người không chịu nổi nhắm chặt lại.
Một nam một nữ tiến vào, tiếng giày cao gót của người phụ vang vọng khắp nhà kho trống trải. Đối phương dừng bước trước mặt hai người, người đàn ông mở miệng lạnh giọng nói: “Ông già, tôi chưa từng nghĩ tới trong lòng ông Giang Tấn vẫn quan trọng hơn tôi đấy.”
Một giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, Giang Diệp khiếp sợ ngẩng đầu, dùng thứ ánh sáng yếu ớt nhìn rõ người đứng trước mặt ông, Giang Diệp cảm thấy vẫn không thể tin được nhìn vào Giang Thịnh và Hoắc Lâm “Hai mẹ con đã trói ta sao? Hoắc Lâm, Giang Thịnh, các người đang làm gì vậy!!”
“Làm gì? Tôi sống với ông nhiều năm như vậy, không ngờ ông vẫn nhớ tới người đàn bà đó nhiều năm như vậy. Có tôi ở bên cạnh ông còn chưa đủ sao? Ông còn có tâm tư nghĩ về người phụ nữ đó! “Hoắc Lâm lấy ra một ít từ trong túi xách. Ném một tờ giấy lên người Giang Diệp, một tờ giấy nhỏ rơi trên mặt đất hiện lên. Hứa Tiếu Vi khó có thể biết được rằng nó được viết bởi Giang Diệp, trên đó có ảnh của mẹ Giang Tấn, trên tờ giấy đó còn có hai từ duy nhất: ” Xin lỗi”
Giang Diệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã làm như lời bà nói, bà còn muốn cái gì ở tôi?”
“Cũng không nhiều lắm.” Giang Thịnh lấy ra một văn kiện: “Con chỉ là muốn mời ba qua, chúng ta cùng nhau bàn chuyện thay đổi di chúc.”
“Không cần bàn bàc nữa!” Cảm xúc của Giang Diệp dao động rất lớn sau khi nhìn thấy người bày ra việc trói hắn ở đây, sau khi hét to, lại ho dữ dội vì bệnh tình của mình.
Hứa Tiếu Vi ở bên cạnh liền lên tiếng khuyên bảo để hắn không quá kích động, sau đó hỏi Giang Thịnh: “Đây là cách anh hỏi cha mình sao? Đúng là độc nhất vô nhị. Nhưng đây chuyện của gia đình của anh, sao anh lại lôi tôi vào.”
Giang Thịnh chế nhạo: “Nếu không trói cô ở đây, liệu tôi có thể nhìn thấy Giang Tấn vội vã đi tìm cô sao? Nhìn ra vẻ mặt của anh ta sau khi biết tin cô mất tích, tôi thấy thật hạnh phúc trong lòng hahaha— “
Chỉ một ngày trước lễ thảm đỏ, Giang Thịnh vẫn còn đang họp ở Thịnh Thế, lên kế hoạch gây dựng sự nghiệp mà không bị Giang Diệp chỉ trích.
Bỗng anh nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, Hoắc Lâm, nói rằng anh nên về nhà sớm. Giang Diệp đã bí mật lập di chúc vì tình trạng bệnh của ông ta ngày càng tồi tệ, và ông ta muốn trao toàn bộ tập đoàn của nhà họ Giang và tất cả tài sản ông ta đang nắm giữ cho Giang Tấn, không hề nghĩ tới sẽ để lại một xu cho Giang Thịnh.
Giảng Thịnh từ nhỏ đã biết cha không thích mẹ mình, đôi khi còn chuyển lòng căm thù mẹ sang cho anh, khi Giang Thịnh còn nhỏ, anh ta cảm thấy do thành tích mình kém, bản thân không được ưu tú nên không được cha khen, cho nên hắn ta cố gắng chăm học hơn nhưng cuối cùng cũng không bằng một câu “Cha ơi ” của Giang Tấn.
.............................................
¹ Cảm nhiễm: nhiễm phải những nhân tố sinh ra bệnh.