Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 4: Tôi ước anh là người cùng tôi đi đến cùng trời cuối đất 1



10 giờ sáng ngày 29, Tô Tiểu Lương vẫn còn đang nằm trên giường chẳng buồn động đậy bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Dương Duệ:

“Cô nhóc, đơn hàng của Thái Gia Gia đã ký và đi vào sản xuất rồi. Em đừng có “chẳng may” quên mất ước hẹn của hai chúng ta đấy!”

Chữ “chẳng may” còn để trong ngoặc kép hết sức rõ ràng làm cô đang mơ mơ màng màng bất giác chợt nhớ lại một thời ký ức rất rất lâu bị bụi phủ dày trong đáy lòng.

Sau khi ngồi chung bàn với nhau, Dương Duệ và Tô Tiểu Dương phát hiện ra cả hai có chung một sở thích: Đó là đọc sách, hai người nhanh chóng trở thành đôi bạn thân, không có gì là không nói với nhau, lại thường xuyên đọc trộm sách trong giờ học, đứa này bao che cho đứa kia. Dù thế, thành tích học tập của Dương Duệ vẫn chẳng hề thụt lùi, còn Tô Tiểu Dương thì vẫn tệ như trước. Vì thế, với bản tính vốn có chút kiêu căng của mình, trong một giờ nghỉ giải lao, Tô Tiểu Dương khe khẽ hỏi nhỏ: “Này, Dương Duệ, tại sao ngày nào tớ với cậu cũng làm cùng một việc mà điểm chác hai đứa lại khác nhau một trời một vực vậy?”

“Cậu nói vậy tức là đang xấu tính ghen ghét đố kỵ với tớ hay ăn năn day dứt với bản thân đấy? Nếu là vế sau thì tớ có thể giúp cậu phụ đạo bổ sung kiến thức, hoàn toàn miễn phí”.

Hơi nhếch miệng, Tô Tiểu Lương ngồi trên chiếc ghế băng dài xua tay nguầy nguậy, mặt đỏ ửng như một bông hoa hợp hoan, biểu lộ thái độ khinh khỉnh bất cần như mọi khi.

Nhưng lần này rõ ràng cô có chút day dứt trong lòng thật, bởi vì Dương Duệ giỏi giang như vậy làm sao có thể không khiến cô nàng trước nay vốn vô tư lự bất chợt không nhận ra một cảm giác xa cách khó tả.

Rõ ràng cậu ta ở rất gần mình nhưng Tô Tiểu Dương lại cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa như từ mặt đất tới vầng thái dương vậy và cậu ta cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý như mặt trời.

Loại khoảng cách vô hình không thể đo đếm được này làm cô khó chịu vô cùng mà không thể nói ra, kể cả đọc những quyển sách hay nhất trên đời cũng không thể nào giải tỏa được nỗi bức bách đó, cay cay chát chát như đang nhai quả ô liu xanh lét.

Ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng dắt díu nhau trên bầu trời xanh vô tận một lúc lâu, cân ra nhắc vào mấy lượt rồi Tô Tiểu Dương vùng vằng giằng lấy cuốn Tam Quốc trên tay Dương Duệ nói:

“Này, cậu sẽ phụ đạo cho tớ thật đấy chứ? Nói trước cho biết, nếu tớ có làm gì khiến cậu tức đến chết thì đừng có về tìm tớ, tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy”.

“Không ai hiểu cậu thông minh hay không thông minh bằng tớ, có điều, tớ thấy hơi lạ, sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện này?”

Trong đôi mắt dịu dàng trong sáng như vừa được nhúng vào thứ nước có tên gọi nước xuân, Dương Duệ tốt bụng thích thú nhìn chăm chăm vào cô bé đang ngồi ngẩn ngơ trước mặt,

“Bởi vì... Bởi vì khoảng cách”.

Trả lời ậm ờ một câu, Tô Tiểu Dương nhổm dậy ném trả Dương Duệ cuốn sách, rồi quay người bỏ chạy cùng hai bên má đã ửng đỏ từ bao giờ rồi.

Chạy vào nhà vệ sinh vắng không một bóng người, cô đứng trân trân trước vòi nước, ngây người nhìn vào khuôn mặt như hoa đào nở của mình trong gương.

Cô không chắc Dương Duệ có hiểu ý cô nói là gì không, nhưng không sao, tự mình hiểu là được. Đây là một bí mật màu hồng, bí mật của riêng một người. Từ đó, cuối tuần nào cũng vậy, Dương Duệ đều chủ động đến giúp Tô Tiểu Dương học, đặc biệt bồi dưỡng những môn tự nhiên vốn không phải sở thích và thế mạnh của cô.

Vì bản tính vốn lười học nên ban đầu Tô Tiểu Dương thường tìm cách trốn, lần nào cũng lấy cớ “chẳng may” quên mất nên lỡ hẹn. Nhiều lần như thế quá rồi, đến con người tính cách hiền hòa như Dương Duệ cũng phải nổi điên, gọi điện thoại đến, quát ầm lên trong đó: “Tô Tiểu Dương, lần này cậu còn dám chẳng may quên mất, tớ thề từ sau không bao giờ mang sách đến cho cậu đọc nữa. Lỡ hẹn một lần là vô tâm, hai lần là tội lỗi, ba lần là vô đạo đức, như cậu thì vô phương cứu chữa!” Quen biết Dương Duệ gần một năm nay, Tô Tiểu Dương chưa bao giờ thấy Dương Duệ nổi cáu với ai, thế nên cô vội vàng ném quyển truyện tranh đang cầm trong tay sang một bên, quờ lấy mấy quyển sách giáo khoa, rồi cấp tốc phóng như bay đến thư viện.

Cứ tưởng đến thư viện rồi sẽ còn phải nghe một trận trách móc ra trò nữa, ai ngờ Dương Duệ lại vẫn bình thường như chưa từng nổi cáu, chỉ đưa cho cô một tờ giấy nhớ màu xanh nhạt khi cô đang thấp thỏm ngồi lặng im giải mấy bài toán, trên đó viết: “Số lần “chẳng may” của cậu quả thực quá nhiều nên hôm nay tớ mới hơi nặng lời với cậu một chút, đừng để tâm nhé. Còn cái gọi là khoảng cách, chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cậu thôi. Cô nhóc, có tớ phụ giúp thì sẽ không còn khoảng cách nữa”. Tim đập thình thịch thình thịch, đọc đến câu cuối cùng thì mặt Tô Tiểu Dương cũng đỏ ửng như ráng mây hồng, tư duy giải quyết vấn đề rạch ròi vốn rất minh mẫn của cô bỗng đâu biến thành một thứ bột nhão nhoét.

Cậu ta hiểu được ý mình?

“Có tớ phụ giúp thì sẽ không còn khoảng cách nữa...”.

Miệng lẩm nhẩm lại câu trên, Tô Tiểu Lương nằm trên giường ngẩng đầu nhìn ra ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa sổ, trở mình, rũ rượi vùi đầu tiếp vào trong gối. Xa cách bao nhiêu năm mà những gì anh ta nói, từng câu từng chữ vẫn còn rõ mồm một.

Thế nhưng, chính thời gian đã kéo hai người xa nhau một khoảng cách vô cùng mênh mông phải không?

“Tô Tiểu Lương, con lợn bột kia, còn chưa thèm dậy à? Dậy nhanh lên, hôm nay là sinh nhật chị đấy”.

Tiếng gọi hớn hở của Tô Tiểu Lãng kèm theo tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, ngẩng đầu hít thở sâu mấy hơi, Tô Tiểu Lương tung tấm chăn mỏng đang đắp trên người ra, bắt đầu thay quần áo:

“Biết hôm nay là sinh nhật chị sao còn không coi trên dưới lớn nhỏ ra gì thế? Có biết người được chúc thọ là lớn nhất không hả Tô Tiểu Lãng”.

Hai chị em thường ngày vẫn quen mắng nhau vui như vậy, Tô Tiểu Lương nhìn mình trong gương để nhoẻn được một nụ cười rồi ra mở cửa, lập tức một bó hoa lớn ập đến trước mặt cô.

Đưa mắt xuống nhìn kỹ, thì ra Tô Tiểu Lãng đã mua về một bó tulip: “Chị, sinh nhật vui vẻ! Chúc chị mãi mãi trẻ đẹp và vui vẻ”.

Nhận lấy bó hoa bắt mắt đầy sắc màu của cậu em, Tô Tiểu Lương cười rạng rỡ.

“À, đúng rồi, em mua tặng chị bánh sinh nhật dâu tây mà chị thích nhất, đặt ở Crown Mario đấy, em nhớ chị từng nói là thích ăn đồ ở đấy nhất. Còn nữa, bó hoa này chỉ là một phần trong món quà mừng sinh nhật chị hôm nay thôi, em còn chuẩn bị một bữa cơm do tự tay em chế biến, là một phần nữa của món quà sinh nhật này, thế nào? Kia kìa, em mua sẵn đồ rồi, toàn là những thứ chị thích ăn đấy”. Mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh da trời, Tô Tiểu Lãng rạng rỡ nói cười, hai ánh mắt như phát ra những tia sáng lấp lánh, mọi cử chỉ của cậu đều mang theo niềm vui và sự phấn khích khôn tả.

Đối với cậu mà nói, sinh nhật Tô Tiểu Lương chính là ngày trọng đại nhất hàng năm.

Vẫn nhớ, ngày đầu tiên cậu gặp Tô Tiểu Lương cũng chính là sinh nhật cô, nhưng đó lại là ngày quá đỗi đau khổ của cô, đến nỗi muốn khóc mà khóc không nổi. Khi đó cô gái hai mươi mốt tuổi Tô Tiểu Lương phải dằn lòng che giấu đi mọi áp lực đang đè nặng trên vai, tự lên dây cót tinh thần cho mình để nói với cậu: “Tiểu Lãng, hôm nay là sinh nhật chị, chị mời em đi ăn bánh ga tô hương dâu, thế nào? Bố đã nói cho em biết ăn bánh ga tô dâu sẽ làm con người cảm thấy vui vẻ bao giờ chưa. Mặc dù bố sẽ không bao giờ mua bánh ga tô dâu cho chị em mình nữa, nhưng chị hứa với em, sau này chị sẽ luôn ở bên em, em cũng phải mãi mãi ở bên chị nhé. Cả hai chị em sẽ luôn luôn vui vẻ, được không?”

Khi đó cậu vẫn trong tình trạng hoảng loạn và sốc vì những biến động lớn bất thình lình ập đến với mình nên càng không hiểu từ vui vẻ mà chị nói có nghĩa là gì.

Bàn tay Tô Tiểu Lương lạnh cóng nắm chặt lấy tay cậu, cậu cảm thấy mình không thể nào chống cự lại được người chị lạ lẫm chưa từng gặp mặt này.

Dù mới chỉ mười hai tuổi, nhưng tư duy nhạy bén của cậu lại cảm nhận được rất rõ chị gái này thực chất cũng đang cô độc giống mình, cũng đang vô cùng hoang mang như mình.

Từ đó về sau, Tô Tiểu Lãng âm thầm lập một lời thề: Đợi đến khi nào cậu lớn, cậu sẽ mua bánh ga tô dâu cho chị cả đời, cậu muốn chị ấy sẽ luôn luôn vui vẻ suốt cuộc đời.

Nhìn chiếc bàn trong phòng khách bầy bao nhiêu là thức ăn, ánh mắt Tô Tiểu Lương hiện rõ nỗi niềm hân hoan và hài lòng, song tâm trí cô vẫn không thể quên được điều kiện mình đã đồng ý với Dương Duệ, cô dịu dàng lựa lời dỗ dành và giải thích: “Tiểu Lãng, thức ăn em làm đều là những món chị thích nhất, nhưng tối nay... tối nay chị có hẹn với một người bạn, thế nên chúng ta ăn luôn vào bữa trưa được không?”

“Bạn?” Hơi nhíu mày, Tiểu Lãng nhìn rõ thái độ của cô có gì đó không được thoải mái, liền nghiêm giọng nói: “Là Dương Duệ phải không?”

Tô Tiểu Lãng quay người ngồi vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nét tươi cười trên khuôn mặt dần dần tan biến, thay vào đó là thái độ nghiêm túc khó hiểu. “Không nhiều thì ít, mấy năm nay thỉnh thoảng vẫn có vài anh bạn xuất hiện xung quanh chị, nhưng từ trước tới nay chị chẳng bao giờ nhận lời đi ăn sinh nhật với bất kỳ ai ngoài em. Em nghĩ, chỉ có Dương Duệ mới có thể làm chị thay đổi thói quen bao nhiêu năm qua. Chị à, dù chị chưa bao giờ khẳng định giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là người hiểu sơ sơ về chị thôi cũng đủ nhận ra trong lòng chị luôn có một người, anh ta có vị trí rất quan trọng. Người này, chính là Dương Duệ. Chị yêu anh ta, đúng không? Sáu năm nay anh ta không hề xuất hiện trong cuộc sống của chị, cho dù thậm chí trước kia lẽ còn có những vết thương để lại sẹo cho cả hai người, nhưng chị vẫn yêu anh ta”.

“Thằng bé ngốc nghếch, sao hôm nay lại diễn vở tâm trạng nặng nề thế? Chị và anh ta quen biết từ lâu, nhưng chuyện đó đã là quá khứ rồi, còn nói yêu với không yêu cái gì nữa?”

Không muốn nói nhiều với cậu em về vấn đề này nữa, Tô Tiểu Lương vừa cười vừa đưa bó hoa lên ngửi nói: “Hơn nữa, bữa cơm hôm nay là vì...”.

“Dương Duệ nói một câu rất đúng, trình độ tự lừa mình, lừa người của chị chẳng tiến bộ được chút nào cả!”

Lời lẽ hùng hổ đầy khí khái như vậy dường như đang báo hiệu rằng Tô Tiểu Lãng không còn là cậu bé trầm lặng và hay xấu hổ nữa, cánh tay cầm hoa của Tô Tiểu Lương bỗng run bần bật, trong đôi mắt trong veo như nước của cô lập tức hiện lên một dòng chảy là giao hội giữa nỗi kinh ngạc quá đỗi và cơn ủ ê tăm tối: Tiểu Lãng đã tạm biệt cái thời lẽo đẽo đi theo và nắm chặt vạt áo trước của mình quyết không buông tay, còn bản thân mình thì sao, đã hoàn toàn cáo biệt câu chuyện đẹp đến đỉnh điểm và đau lòng cũng đến đỉnh điểm của ngày xưa ư?

Cho dù có thể biến đổi từ Tô Tiểu Dương thành Tô Tiểu Lương, nhưng dấu vết Dương Duệ để lại vẫn đỏ thắm sắc son một cách kỳ dị, làm người ta mãi mãi không thể không để tâm.

Rõ ràng đã tan tành như tấm gương vỡ, nhưng những mảnh vỡ nhỏ nhoi vẫn lưu luyến tiếp tục phản chiếu lại chút ánh sáng đủ màu sắc.

Đây có được coi là một nỗi đau xót xa thầm kín ở trong lòng mà không thể nói ra được?

Không nói gì thêm, Tô Tiểu Lãng đẩy cửa bỏ đi. Lặng lẽ đặt bó hoa xuống rồi cất thức ăn vào tủ lạnh, bỗng nhiên trong người cô rưng rức một cảm giác rất bức bối khó chịu.

Đúng 5 giờ, Dương Duệ xuất hiện.

Bầu trời xanh thăm thẳm dần chuyển sang thứ màu mờ mịt trống vắng của hoàng hôn, hai hàng cây xanh bên đường chạy sâu hun hút, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua làm tầng tầng lá cây rung theo xạc xào.

Nắng chiều chói rực như ánh kim, ráng chiều rực rỡ thi nhau biến đổi nhanh chóng, trên con đường cao tốc dẫn đến sân bay quốc tế của thành phố Y. Hàng ô tô qua lại nối đuôi nhau tạo thành một vệt dài di động.

Dương Duệ mặc một chiếc áo sơ mi thụng màu tím hồng, anh lái chiếc Mercedes-Benz của mình một cách thận trọng, đôi môi đầy gợi cảm của anh như chất chứa bao tình cảm nồng ấm, hơi mấp máy. Tô Tiểu Lương lặng lẽ ngồi tựa vào lưng chiếc ghế bên cạnh lái xe, mặc một chiếc váy voan liền áo màu trắng tinh khiết, chiếc khăn choàng màu vàng nhạt thả sức tung bay, từng đường nét trên khuôn mặt nghiêng nghiêng hiện rõ vẻ thanh tú, cằm cô hơi hướng về phía trước, do vậy vẫn có thể nhìn ra mấy phần kiêu ngạo của năm đó.

Nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh, Dương Duệ phá vỡ sự im lặng duy trì trong xe đã lâu, anh nói: “Sao không hỏi bây giờ chúng ta đang đi đâu?”.

“Đây là đường cao tốc ra sân bay, đương nhiên là đi ra sân bay”. Nhìn thẳng vào đối phương, từ lúc lên xe, Tô Tiểu Lương chưa hề chủ động mở lời chuyện trò, chỉ hỏi gì đáp nấy, mỗi câu trả lời đều ngắn gọn súc tích mà đánh trúng vào trọng tâm.

Hương cây cối hoa cỏ quen thuộc ùn ùn xông tới từ phía bên phải, cô gắng sức kiềm chế bản thân mình không được chìm đắm quá sâu vào khoái cảm của khứu giác này.

“Hôm nay là sinh nhật em, nhóc con, chẳng lẽ em lại không tò mò xem tại sao anh lại đưa em đến sân bay ư?”.

“Bữa tối này dù gì cũng chỉ là điều kiện để trao đổi, sao tôi phải tò mò về sự sắp đặt này làm gì? Tôi chẳng quan tâm, chẳng tò mò thú tiêu khiển của Tổng giám đốc Dương”.

Giọng điệu mỉa mai chẳng kiêng nể gì của cô như gáo nước lạnh giội thấm đẫm người từ đầu đến chân, Dương Duệ đang tràn ngập sự hứng khởi cũng phải thở dài một hơi, dịu giọng thỏ thẻ một cách chân tình:

“Cô nhóc, còn nhớ trước anh đã hứa gì với em không, chừng nào còn sống trên đời thì năm nào anh cũng cùng em đón sinh nhật. Anh chưa lỡ một sinh nhật nào của em từ thuở mười năm đến năm hai mươi tuổi. Năm hai mươi mốt tuổi ấy...”. Nói đến đây, cổ họng Dương Duệ như bị vật gì lấp kín, nghẹn ngào không thể nói thành lời nữa, dừng lại một lúc lâu sau mới khàn giọng nói tiếp: “Năm đó, anh không định thất hẹn đâu...”.

“Năm đó anh không có thất hẹn, còn tặng tôi một món quà rất lớn”.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em còn giấu cuốn “Người tình” của Duras trong ngăn bàn. Anh nhớ khi đó em từng nói, cô gái người Pháp và chàng trai Trung Quốc đó thực ra không có đủ dũng cảm, bọn họ từng yêu nhau say đắm và hết mình nhưng cuối cùng cả hai lại lạnh nhạt với nhau. Cho dù cả hai đều biết rõ vị trí của đối phương trong trái tim mình là không thể có ai thay thế được, nhưng vì không có niềm tin đủ lớn đã ném đi tất cả những gì thân thuộc của cả hai. Trải qua nhiều năm trời vậy rồi, anh không rõ cô nhóc em có cách nghĩ khác về câu chuyện này hay chưa, anh chỉ muốn nói rằng, thực ra chàng trai người Trung Quốc đó không phải là không đủ can đảm mà vì thời đại ngày nay có quá nhiều thứ có khả năng làm tan chảy cả lòng dũng cảm, những điều đáng tiếc đó luôn làm người ta phải lúng túng không biết cư xử ra sao.

Dương Duệ vừa nói vừa vặn núm điều chỉnh hệ thống âm thanh, tiếng nhạc nổi lên ngập tràn khoang xe, lời bài hát và cảm xúc của ca sĩ đều mang nặng nỗi đau khổ dai dẳng miên man, như thể âm thanh của tự nhiên vậy.

Đang ngồi trong trạng thái trầm mặc, bỗng tận tai nghe được anh nhắc lại không sai một từ những gì chính mình đã nói trong nhiều năm trước, Tô Tiểu Lương thoáng lặng đi trong chốc lát.

Bài hát này, chẳng phải là bản nhạc đệm Hello của Jane March và Lương Gia Huy hát trong phim “Người tình” đấy sao?

Vì quá đam mê Duras, Tô Tiểu Lương cũng nghiền luôn bộ phim thê lương sầu thảm mà lại đẹp vô cùng được chuyển thể từ truyện này, bao gồm cả phần âm nhạc.

Trái tim cứng ngắc như đá luôn trong trạng thái phòng bị của cô dần dần yếu mềm đi, thêm mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người anh tác động đến khứu giác nữa, cuối cùng cô không còn giữ thái độ châm chọc khiêu khích nữa, khẽ khàng nói: “Bài hát này... anh vẫn nghe à? Lâu lắm rồi tôi không nghe”.

“Anh nghe, sáu năm nay anh vẫn nghe liên tục, chỉ nghe...”.

Từng giọt, từng giọt kỷ niệm bắt đầu nhỏ giọt ra khỏi cửa van ký ức nặng nề đã bị khóa chặt từ rất lâu. Cùng với tiếng nhạc bồng bềnh, từ đáy trái tim hai con người bên trong xe cũng đang nhấp nhô dâng trào vô vàn xúc cảm hòa trong hoài niệm.

Với một số người có những chuyện một khi đã là quá khứ thì họ có thể hòa lẫn chúng vào sinh mệnh mình, trở thành một bộ phận không thể tách rời trong từng thớ thịt mạch máu của cơ thể mình.

Còn như muốn vứt bỏ và quên hết đi, thì thứ cảm giác tan nát ấy lại chẳng khác gì đám ký sinh trùng gây hại gặm nhấm và tàn phá cuộc đời của người ta.

Mang ánh mắt u tối như có làn sương mù mỏng manh, lạnh lẽo che phủ, Tô Tiểu Lương cuối cùng cũng từ bỏ tư thế ngồi cứng đơ của mình để quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi kế bên cạnh. So với sáu năm trước, từng đường nét, từng góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt này lại càng dễ nhìn ra vẻ anh tuấn của một cá tính vững vàng, đầy nghị lực. Hình như anh ta chẳng có gì thay đổi, mà lại có vẻ như đã thay đổi rất nhiều.

Sáu năm nay, ở một góc trời xanh xa tít tắp tận cuối chân trời kia, anh ta vẫn nghe bài hát này, lẽ nào là có ý nuối tiếc sao?

Cũng chỉ có thể nuối tiếc được thôi, nuối tiếc về những năm tháng không thể quay trở lại, nuối tiếc về một tình yêu đứt gánh giữa đường.

Cả hai cùng tiếp tục giữ im lặng cho tới khi đến khách sạn Minh Châu ở sân bay, cuối cùng Tô Tiểu Lương cũng không khỏi tò mò mà lên tiếng hỏi:

“Thành phố có bao nhiêu nhà hàng, đồ ăn không đến nỗi nào, sao phải đi cả đoạn đường xa như vậy để đến đây?”.

“Rất vui vì em không tiếp tục lạnh lùng liệt anh vào hàng vô lại, biết anh đưa em đến đây chỉ với mục đích ăn tối chứ không phải là để nhân tiện thuê luôn phòng”.

Dương Duệ có vẻ rất thành thạo đường đi lối lại ở đây, anh dẫn Tô Tiểu Lương đi qua khu đại sảnh tráng lệ, mỉm cười tinh quái đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên khuôn mặt sắc ngọc, có gì đó như đang đong đưa gợi tình, cũng có phần hớn hởn như đang bỡn cợt. Đã quá lâu rồi không được nói chuyện với một người thoải mái như vậy, trong khoảnh khắc này, trong lồng ngực anh bỗng thấy chua xót kèm theo cảm giác hoang mang. Ngoài ông trời ra, còn ai có thể biết được anh hoài niệm về những tháng ngày ở bên Tô Tiểu Lương nhiều đến thế nào?

“Muốn thuê phòng thì cũng không thành vấn đề, để xứng chức là thuộc cấp của anh, tôi sẽ gọi giúp mấy cô gái trẻ đẹp đến, không biết khẩu vị của Tổng giám đốc Dương là gì?”

Thang máy đến tầng 18, nơi có nhà hàng của khách sạn, biết là anh ta đang đùa, Tô Tiểu Lương liền đi ra khỏi thang máy trước, chiếc váy cô mặc cũng đong đưa rất tự nhiên theo nhịp bước chân.

Thấy Dương Duệ đến, viên quản lý nhà hàng, tay cầm một bó tulip, vội vàng chạy lại nghênh đón, khi trao bó hoa cho Tô Tiểu Lương, ông ta cũng không quên nghiêng mắt nhìn cô đầy ẩn ý, cười nói:

“Tổng giám đốc Dương, cô đây là...”.

“Giám đốc Lưu, có thể bắt đầu chưa?”

Ngắt lời vừa đúng lúc, Dương Duệ quen đường đi lên trước, đưa cô đến một bàn ăn cạnh cửa sổ.

Nhà hàng to là thế mà bên trong im ắng vắng hoe, chẳng có ai khác ngoài mấy người họ. Đèn hoa lộng lẫy, sáng trưng, bàn ghế được sắp xếp ngay hàng thẳng lối vẫn có trải đầy đủ khăn trải bàn, nhưng duy chỉ có chiếc bàn họ đang tiến đến được bày hai giỏ hoa hồng và bách hợp đan lẫn vào nhau như để tô điểm thêm cho bầu trời đầy sao bên ngoài. Có một chiếc đàn piano được kê ở chính giữa, dễ nhận thấy nơi đây vừa được xịt nước thơm loại hảo hạng, hương chanh trong không khí dễ dàng làm người ta cảm nhận thấy dễ chịu.

Tự tay kéo ghế mời Tô Tiểu Lương ngồi vào, Dương Duệ lịch lãm đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống:

“Chỗ chúng ta ngồi đây nhìn ra ngoài là ngoảnh mặt về phía Nam, đối diện với hướng căn hộ em đang ở, hai nơi cách nhau vừa tròn 90 km”.

“GPS bảo thế hay là anh nói bừa đấy?”

Dù phản ứng của Tô Tiểu Lương có nhanh nhạy thật, nhưng đúng là cô không thể ngờ được khi vừa đặt mình xuống ghế, điều đầu tiên anh ta nói lại là câu này.

Nhưng, cô chỉ có thể lảng tránh bằng cách giả vờ không hiểu gì hết.

“Cả hai đều không phải, mà là...”

Tiếng đàn piano thánh thót vang lên, trong con mắt xa xăm của Dương Duệ lại lờ mờ hiện lên một lớp sương mù mỏng, dường như đang nhớ về buổi sớm hôm đó khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Thực ra cậu nhóc cũng không đồng ý chuyển đến học ở trường trung học Hối Văn đâu. Nhưng quen biết Tô Tiểu Lương rồi, cậu mới nhận ra đây chính là chuyện đúng đắn nhất mình đã làm trong cuộc đời này.

Hoặc có thể nói, cuộc gặp gỡ đó chính là định mệnh đã an bài.

Số mệnh cả hai người họ cùng được ấn định trước như vậy.

Giọng hát khàn khàn hơi yếu nhưng vẫn đủ nồng nàn để làm say mê lòng người và để Tô Tiểu Lương bỗng rùng mình, cô không ngoảnh mặt sang nhìn kỹ, chỉ thấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông cao cao gầy gầy mặc bộ complet ngồi trước đàn piano, đang tập trung tinh lực biểu diễn phục vụ họ. Bài hát anh ta đang trình bày là bản “Phong cảnh nơi cố hương” của ca sỹ người nhật Sôjirô.

Có lẽ do sự kỳ ảo của thế giới âm nhạc mà bỗng nhiên sống mũi cô thấy cay cay khó tả, có lẽ bởi những ký ức đã tàn lụi từ lâu ở ngay nơi mà cơ quan xúc cảm dễ dàng bắt sóng lại bắt đầu trỗi dậy.

Không thể phủ nhận, trong bầu không khí đâu đâu cũng có cảm giác thân quen thế này làm cô hoài niệm về cái thời hai người họ thoải mái ngồi nói những chuyện trên trời dưới biển với nhau trước kia:

“Dương Duệ, tối nay... tối nay chỉ nói chuyện phiếm thôi, không nói về chuyện cũ nữa, có được không?”

Dương Duệ hơi nhíu đôi lông mày lại, nửa như có chút hụt hẫng nửa như không phải, anh gật đầu đáp: “Được, nếu em muốn, chỉ nói chuyện phiếm thôi, không nhắc đến chuyện cũ”.

Những âm thanh trầm bổng hòa vào nhau, bay lượn quanh gian phòng, bên ngoài cửa sổ sắc màu của bóng tối đang dần đậm hơn, Dương Duệ nhoẻn miệng cười mở đầu cuộc chuyện trò, anh bắt đầu nói với Tô Tiểu Lương vài chuyện gì đó thật thú vị và đầy trải nghiệm, thỉnh thoảng hai người chẳng hẹn mà cùng nhau bật ra những tiếng cười thật thoải mái. Dù đã cách xa nhau bao nhiêu năm trời, nhưng cả hai vẫn hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. Có lẽ, điều này không chỉ là một phần của tình yêu, mà bản chất của nó dường như cũng chính là tình yêu.

Chỉ cần điều đó vẫn còn tồn tại, tình yêu không dễ dàng gì mà tan biến được như vậy đâu.

Trong nháy mắt, bàn ăn gồm toàn các món u đã vơi đi phân nửa, đột nhiên đèn đóm trong gian phòng phụt tắt, tối om. Quản lý nhà hàng chầm chậm đẩy chiếc xe đặt chiếc bánh ga tô tiến đến, phía trên cắm đầy những cây nến sặc sỡ đủ màu sắc. Trong bóng tối, ánh nến óng ánh vàng chụm lại với nhau mang đến một cảm giác thật yên bình ấm cúng. Ngạc nhiên đưa mắt nhìn khuôn mặt nồng ấm dịu dàng của Dương Duệ, Tô Tiểu Lương nhận ra đó là chiếc bánh ga tô dâu đẹp vô cùng.

“Tô tiểu thư, bánh ga tô và chai rượu vang Lafite này được Tổng giám đốc Dương yêu cầu đặt từ bên Pháp chuyển về đây. Thế là năm nay Tổng giám đốc Dương sẽ không phải thưởng thức chúng một mình rồi”.

“Thế là năm nay...” Ngay từ khi mới bước vào nhà hàng, Tô Tiểu Lương đã tinh ý thấy không chỉ có vị Giám đốc này, mà ngay cả đám nhân viên phục vụ ân cần, lịch thiệp kia có vẻ cũng rất biết rõ Dương Duệ.

Nhưng mà, chẳng phải sáu năm nay anh ta vẫn ở bên Úc sao? Kể cả thỉnh thoảng có về nước thì cũng không thể là khách thường xuyên đến chỗ này được. Vừa rồi ông Giám đốc nói như vậy, rốt cuộc có nghĩa là gì?

“Anh đã từng hứa sẽ mua tặng em loại bánh ga tô dâu và rượu vang chính cống ngon nhất của Pháp. Bây giờ, cầu nguyện đi cô nhóc”.

Giọng điệu nồng ấm như rót mật vào tai làm Tô Tiểu Lương tạm thời quên mất mối nghi ngờ này.

Lòng dạ như thủy triều dậy sóng, cô chắp hai tay trước ngực, hướng về phía những ngọn nến lung linh.

Tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật ngân vang phát ra từ phía chiếc đàn, đang lim dim nhắm mắt hít thở mùi hương hoa cỏ quen thuộc bên cạnh mình, trên khóe môi cô khẽ nở một nụ cười dịu dàng bình lặng, tưởng như không phải mình đang đứng trước một chiếc bánh sinh nhật ngon miệng mà là đang đứng trên chốn thiên đàng đầy hoa lá xanh tươi.

Trong khoảnh khắc này, bỗng sực tới một câu nói từng đọc trên một tờ tạp chí nào đó:

Mọi người đều nói thiên đường xa xôi, nhưng kỳ thực nó lại ở ngay trong chính trái tim bạn.

“Cảm ơn anh đã tổ chức cho em bữa tiệc sinh nhật xa hoa thế này!”

Vừa nâng ly rượu lên, cô vừa chân thành cảm ơn Dương Duệ.

Thông minh như cô đương nhiên dễ dàng nhận ra Dương Duệ đã phải lao tâm khổ trí rất nhiều để sắp xếp mọi thứ trong buổi tối ngày hôm nay, phải không?

Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau lanh lảnh làm tan vỡ bầu không khí vắng lặng của gian phòng, Dương Duệ ngẩng đầu uống cạn ly rượu vang, dịu giọng nói: “Em ước điều gì vậy?”

Một câu hỏi rất bình thường nhưng Tô Tiểu Lương lại đọc ra điều gì đó không bình thường trong ánh mắt đưa tình của Dương Duệ.

Sinh nhật năm mười lăm tuổi cho đến năm hai mươi tuổi, năm nào anh ta cũng hỏi cô câu này, sau đó làm đủ mọi cách để Tô Tiểu Lương nói ra bằng được. Chỉ vì anh ta muốn hiện thực hóa những mong ước đó. Đáng tiếc, điều ước đẹp đẽ nhất mà cô từng thành kính cầu nguyện đã bị anh ta đập vỡ tan tành.

Cúi mặt xuống chiếc đĩa sứ màu trắng để ăn miếng bánh dâu tây, Tô Tiểu Lương giả vờ không hiểu ý, khẽ mỉm cười như bông hoa e ấp:

“Ước nguyện mà nói ra sẽ không linh nghiệm đâu”.

“Nhóc con, anh...”

Trong đôi mắt sáng của anh xuất hiện một nụ cười tiếc nuối, sắc mặt vẫn tự nhiên nhổm người dậy, chìa tay chạm đến khóe miệng cô.

Cảm giác âm ấm những đầu ngón tay mang đến khiến Tô Tiểu Lương quên mất việc tránh né mà ngơ ngác ngẩng đầu dán mắt vào người con trai đang phủ phục phía trên, rồi một cơn rùng mình kỳ quái bỗng chạy khắp cơ thể cô.

“Nhóc con ngốc nghếch, bao nhiêu năm rồi mà ăn bánh ga tô vẫn còn để bơ dính trên mép này! Để người khác nhìn thấy lại biến thành chuyện cười cho thiên hạ bây giờ!”

Vội vàng cho tay lên lau miệng, nhưng chẳng may lại chạm ngay vào cánh tay Dương Duệ, Tô Tiểu Lương vội vàng rút tay về. “Xin lỗi, để anh trông thấy chuyện nực cười”.

Vừa nói cô vừa kéo tờ giấy ăn ra lau miệng, cố tình quay mặt ra đằng sau để tránh cái nhìn đắm đuối và những ngón tay vẫn chưa rút về của anh.

Nhạy bén nhận ra sự tránh né của cô, Dương Duệ hơi mỉm cười nhã nhặn rồi dần dần biến thành nụ cười chua chát, ngồi lại vào chỗ, rồi nửa như giải thích nửa như nói xin lỗi:

“Sorry, anh không có ý gì, chỉ là... chỉ là một thói quen”.

“Không có gì”.

Lúng túng đáp lại, Tô Tiểu Lương nhớ ra mình đã từng như bao nhiêu cô gái khác khi rơi vào bể tình đã rất nhiều lần hỏi Dương Duệ tại sao lại thích cô. Hồi đó, lần nào câu trả lời của Dương Duệ chỉ là một câu rất đơn giản mà rõ ràng: “Anh thích được ở bên em, anh ở bên em quen rồi”.

Mỗi lần như thế, cô liền chu miệng tỏ ý thất vọng, cảm thấy câu trả lời này không đủ nên thơ lãng mạn. Người sách vở đầy mình, tài hoa có thừa như anh lại chẳng chịu bỏ ra ít tình cảm nói mấy câu dễ nghe một chút để dỗ ngọt cô là sao? Nhưng năm tháng càng dài con người càng già đi, từ Tô Tiểu Dương cho đến Tô Tiểu Lương, cô đã phát hiện ra chỉ một câu nói này thôi cũng đã đủ lắm rồi, bởi vì thật ra thói quen có sức mạnh lớn vô cùng, nó luôn luôn nằm sâu dính chặt trong trái tim, khối óc mỗi người, mãi mãi không thể gạt bỏ đi được.

Cũng như cô, thời gian cách xa lâu như vậy, nhưng cô vẫn nhớ về anh theo thói quen, nhớ tất cả những gì đã trải qua”.

Đây, cũng là một loại thói quen.

Sau từ “Hello” em thích câu: “Hello, still here”. Anh cũng muốn nói với em rằng “Nhóc con, I am still here”.

Bàn tay để trên bàn đã bị anh ta nắm chặt, Tô Tiểu Lương bỗng thất thần trong chốc lát, bất giác ánh mắt cô liếc về phía ngón tay đeo nhẫn bên tay trái của anh ta.

Trong nháy mắt, cơn xúc động, mơ màng, chìm đắm liền bị một trận cuồng phong thổi bay, cô vội vàng rút tay mình về, dùng miệng lưỡi trêu chọc để che đậy: “Nghĩa là gì? Không phải là muốn làm lại từ đầu đấy chứ? Em có thể nói cho anh biết...”.

“Đúng vậy, vì thế em có thể tát anh hai cái thoải mái, cũng có thể mắng anh cút đi. Cô nhóc, hãy suy nghĩ về chuyện trở về bên anh, được không?”

“Anh nghe thấy em và Thái Gia Gia nói chuyện?”

Tô Tiểu Lương mỉm cười, con mắt long lanh như có nước chớp chớp, lóe ra mấy phần u ám.

Dương Duệ, nếu anh luôn ở nơi này thì tại sao trước kia lại kiên quyết lựa chọn ra đi?

“À, hôm đó, khi đi cùng với giám đốc Trần đến tới trước cửa phòng, đúng lúc nghe được câu chuyện của em và cô bé đó. Khi đó, anh vừa thất vọng mà lại vừa thấy vui. Thất vọng vì anh đã mang theo bao nhiêu hi vọng đến đó, vui vì anh nhận thấy cô nhóc em vẫn chẳng có gì thay đổi cả, cách ăn nói vẫn y hệt như năm đó. Biết không, anh thường nghĩ, đổi thay là điều rất đáng tiếc. May sao, em đã không thay đổi gì, anh cũng không”.

Khẽ lắc nhẹ ly rượu trên tay, Dương Duệ bộc bạch tâm tình cùng với bộ mặt bằng lặng, sáng như mặt ngọc.

Những câu nói vừa xong lại làm nỗi đau đằng đẵng bao ngày qua hung hãn quay trở về, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu uống nốt số rượu còn lại trong ly để thử đàn áp và kím nén lại sự công kích này, nhưng hoàn toàn vô ích.

Lồng ngực thắt lại làm cô dần dần bừng tỉnh, liền lạnh nhạt đáp lại:

“Em thay đổi rồi, anh cũng thay đổi. Cái gì mà cả hai đều không thay đổi, không thấy có chút giống lời nói dối tự lừa mình và đi lừa người ư?”

“Nhóc con, sáu năm trước là anh không thể tự quyết cho bản thân, hơn nữa em... em... lựa chọn của em khi đó cũng làm anh có chút nản lòng. Hãy tin anh, những năm qua anh chưa bao giờ quên em, nếu không thì anh đã chẳng mất bao công sức sắp đặt từng bước một tất cả mọi thứ cho ngày hôm nay. Em biết không, một người phải đối diện với nỗi cô đơn có lẽ cũng chẳng có gì khó khăn lắm, nhưng vừa phải chịu nỗi cô đơn vừa nhớ nhung mới thật sự là khốn khổ hơn cả. Lẽ nào em không có chút hoài niệm gì về quãng thời gian trước kia của chúng ta sao?”.

Những lời lẽ tình cảm rắt réo mãi bên tai làm cơn đau trong trái tim Tô Tiểu Lương càng lúc càng dữ dội, đáng tiếc là đến hôm nay, cô đã không còn là một cô nhóc ngốc nghếch nữa.

Cô của bây giờ, âm thầm nhẫn nhịn, tự lập và lạnh nhạt, toàn bộ cá tính sôi nổi và bồng bột của năm đó đã bị vứt bỏ hết rồi.

“Nếu em nhớ không nhầm, cô ấy tên là Anna phải không?”

Câu hỏi mà diễn cảm cứ dửng dưng lạnh đến thấu xương làm Dương Duệ ngẩn người, từng đường nét trên khuôn mặt dịu dàng của anh nhanh chóng cứng đờ, sa sầm lại và bị bao phủ bởi một màu xanh xám tím ngắt.

Tự rót thêm một ly đầy nữa, Tô Tiểu Lương tiếp tục giữ nụ cười nhã nhặn trên môi, chỉ có điều, trái tim cô lại đang đau như cắt:

“Nếu em nhớ không nhầm, vợ của anh, cô ấy tên là Anna phải không?”

Một nụ cười chua chát hiện lên trên đôi môi đã trắng bệch của Dương Duệ, anh ta cũng đồng thời rót cho mình đầy một ly rượu nữa: “Không sai, cô ấy tên Anna”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.