Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 5: Tôi ước anh là người cùng tôi đi đến cùng trời cuối đất 2



“Nếu đã như thế, tại sao anh lại quay trở về? Định lừa vợ dối con để bồ bịch thêm bên ngoài chứ gì? Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm bồ bịch”.

“Trong mắt em, anh lại là thằng đàn ông vô trách nhiệm như thế sao?”

Có nỗi đau hoang tàn dàn trải trong đôi mắt tối đen như mực của Dương Duệ, trên vẻ mặt đang rất đỗi kinh ngạc đó cũng hiện rõ lên hai chữ đau khổ.

Góc ký ức tăm tối bỗng cuồn cuộn quay lại, gào thét dữ dội như con thú dữ lên cơn, Tô Tiểu Lương lạnh nhạt cười nhạt: “Trong mắt em, anh chính là người đàn ông vô trách nhiệm! Em là cô gái tầm thường, đương nhiên phải quan tâm xem người ta có cho mình một danh phận hay không. Nếu đến một danh phận cũng chẳng có thì có tư cách gì để nói chuyện yêu đương ở đây? Sau lần tổn thương khắc cốt ghi xương đó, anh nghĩ em sẽ ngu ngốc đến nỗi nghe anh tùy hứng nói bừa một câu xin lỗi mà đâm đầu và chỗ chết như con thiêu thân một lần nữa sao? Nói cho anh biết, tất cả những gì đã xảy ra sáu năm trước, mãi mãi không bao giờ em quên!”.

Mặt mày lại tím tái sa sầm xuống, Dương Duệ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ tưng bừng vì quá xúc động của cô, trái tim đau như bị chà xát dữ dội.

Cảm giác u ám của ánh đèn tờ mờ làm Tô Tiểu Lương như quay trở lại sáu năm trước, con người cố gắng tỏ ra mạnh mẽ này cuối cùng cũng để mặc cho mối xúc cảm đã tích tụ và kìm nén từ rất lâu trào lên đập tan con đê cao vững chắc mà cô cố tình tạo dựng lên. Sự câm lặng và cứng đờ như đá của Dương Duệ trong lúc này chẳng khác gì sự châm biếm và đả kích vô cùng lớn với cô, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô đã đứng lên từ lúc nào, hai bàn tay nắm chặt, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Biết tôi đã từng ngưỡng mộ Anna nhiều thế nào không? Bởi vì cô ấy là vợ của Dương Duệ, cô ấy có được tình yêu của anh. Bây giờ tôi lại thấy xót thương thay cho cô ấy, vì những gì anh nói chứng tỏ anh không chung thủy với người vợ của mình. Ngày đó, anh hứa gì mà sông cạn đá mòn với tôi, nhưng lại kết hôn với cô ấy. Bây giờ, đáng ra anh phải sống đến đầu bạc răng long với cô ấy, thì lại chạy đến tìm tôi kêu làm lại từ đầu. Dương Duệ, thực sự anh nghĩ tất cả phụ nữ đều không thể sống được nếu không có tình yêu ư? Hay nói cách khác, anh tưởng anh có sức hấp dẫn vô địch để có thể đùa giỡn với hai người phụ nữ cùng lúc sao?”

Lời chỉ trích trộn lẫn bao căm hờn, thất vọng và đau khổ té tát dội vào mặt, Dương Duệ không nói một lời, chỉ khẽ nhếch miệng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng êm ái tựa nước chảy.

Còn để tâm thì mới có thể xúc động.

Chiếc váy voan với dải đăng ten trên ngực cũng lăn tăn gợn sóng từng lớp một theo sự nhấp nhô lên xuống trong lồng ngực Tô Tiểu Lương, cô thở ra hít vào từng hơi thật dài trong tình trạng đứt hơi khản tiếng. Lý trí vẫn đang nhắc nhở cô không được kích động, không được xúc động, nhưng tình cảm thì sớm đã nổi giông bão, cô không thể làm thế nào để không bị xoáy vào trong đó. Nước mắt tuôn ra đầm đìa, cô không buồn lau, cũng chẳng có hơi sức đâu để lau nữa. Yêu sâu nặng, đau đớn tận cùng, chẳng lẽ cô lại không rõ sao?

Trong gian phòng vắng lặng chỉ còn lại hai người và cũng chỉ còn lại những tiếng thở, Dương Duệ bước tới trước mặt Tô Tiểu Lương, chẳng nói chẳng rằng kéo cô ôm vào lòng: “Nói xong chưa? Chẳng cần biết em có tin hay không, anh vẫn muốn nói với em: Nhóc con, anh chưa bao giờ yêu Anna, chưa bao giờ! Từ trước tới nay, người duy nhất anh muốn cùng đi đến sông cạn đá mòn là em. Nếu anh có một chút tình yêu nào với cô ta thì hôm nay anh đã không đứng ở đây. Nhớ những gì anh vừa nói với em trên xe không, ngày nay có quá nhiều việc khiến người ta trở tay không kịp. Nếu anh là người đàn ông hoàn toàn vô trách nhiệm, thì sẽ không có chuyện sau sáu năm mới quay trở lại, bởi vì em không thể tưởng tượng được sáu năm qua, ngày cũng như đêm anh đã phải vất vả chịu đựng thế nào đâu. Nếu em bằng lòng, hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải thích những gì...”.

Để mặc cho nước mắt tiếp tục tứa ra, vòng tay và mùi hương thân thuộc khiến Tô Tiểu Lương bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến gần như bị hút hết sức lực muốn ngã quỵ xuống.

“Em không đồng ý, Dương Duệ. Anh biết không, tất cả những gì anh nói bây giờ chỉ càng làm cho em cảm thấy mệt mỏi”.

Cố gắng đẩy anh ra, cô cầm túi xách chạy như bay ra khỏi cửa, nước mắt vẫn tuôn như mưa. Dù có yêu sâu đậm, yêu đến khắc cốt ghi tâm thế nào, cô cũng không bằng lòng trở thành kẻ chen ngang vào cuộc hôn nhân của người khác được. Nhớ thời còn trẻ, trong những tháng năm bình yên, khi đã yêu đến vô cùng rồi nhưng vẫn chưa hiểu được cuộc đời thế sự khôn lường, cô vẫn nhiều lần vô tư lự nói đùa với Dương Duệ: “Dương Duệ, nếu bọn mình cùng sống trong thời cổ đại, thì có phải làm vợ bé của anh em cũng chịu”.

“Cô bé ngốc nghếch, khi đã thực sự rất yêu một người thì sao đành lòng để cô ấy làm vợ bé được chứ?”

Câu trả lời ngọt ngào đầy cưng nựng đấy vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, nhưng người nói câu đó hình như đã quên mất từ lâu rồi.

Làm vợ bé, nói dễ thế sao? Đây chẳng phải thời cổ đại, cho dù có là vậy đi, thì Tô Tiểu Lương của ngày này cũng nhận ra mình không thể chấp nhận được thân phận này.

Yêu một người, sao lại chịu chia sẻ tình cảm ngọt ngào của anh ta với người phụ nữ khác được.

Số mệnh đã an bài là phải mất đi rồi, hà tất phải chịu cảnh sống nhục nhã trong những năm sau này làm gì?

Đang sôi sùng sục bỗng lồng ngực chợt nguội lạnh, Dương Duệ đứng nhìn theo bóng dáng mảnh mai trong bộ đồ trắng tinh khôi như tuyết vội vã như thoi đưa trong ánh đèn, khe khẽ lẩm bẩm: “Anh đã ký vào đơn ly hôn với cô ấy rồi!:”

Không rõ là Tô Tiểu Lương bỏ đi vội vàng như vậy có nghe được câu nói cuối cùng mình thốt ra không, Dương Duệ ngẩng mặt lên trời, rã rời ngồi phịch xuống ghế. Cho tay lên kéo kéo ấn đường phía trên sống mũi, từ trong sâu thẳm trái tim con người xưa nay vẫn luôn bình tĩnh tự tin đầy mình như Dương Duệ đang nảy sinh ra một thứ cảm giác hiu quạnh và bơ vơ không nơi nương tựa.

“Tổng giám đốc Dương, cậu không sao chứ?” Viên Giám đốc nhà hàng lẳng lặng bước đến.

“Tôi không sao, cảm ơn!”.

Mở đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt, Dương Duệ đứng lên nhưng thân hình anh có vẻ lảo đảo. Viên Giám đốc thấy vậy vội vàng đỡ lấy anh, do dự mấy lần rồi cuối cùng nói: “Tổng giám đốc Dương, sáu năm nay, cứ đến ngày này anh đều đặt bao trọn nhà hàng chúng tôi, nhất quyết phải gọi một chiếc bánh ga tô dâu tây, nhưng chỉ có năm nay anh xuất hiện cùng một người nữa. Tô tiểu thư, chính là người anh đã chờ đợi đó phải không? Tha lỗi cho tôi nhiều lời, hình như giữa hai người có một số chuyện khó giải thích được với nhau”.

Thường ngày, với tính cách có chút bướng bỉnh, ngoan cố như Dương Duệ sẽ kiên quyết không bao giờ có hứng thú đi tâm sự nỗi lòng với người ngoài, nhưng tối hôm nay anh lại gật đầu: “Kết cục này chính do tôi tích tụ lại, giờ thì không thể giải thích nổi”.

“Tuyệt đối chân thành sẽ lay chuyển được cả núi đá”.

Viên giám đốc ra hiệu cho đám nhân viên phục vụ đang thu dọn đồ lẳng lặng lui vào cùng với mình, chỉ còn lại mình Dương Duệ ngồi trong cô độc, lặng lẽ.

Tháng bảy, nắng như đổ lửa.

Những tia nắng gay gắt thiêu đốt trong thời gian dài, ánh mặt trời dường như chẳng bao giờ biết đến mệt mỏi; cả thành phố ngập trong nắng nóng, đến nỗi những hàng cây xanh cao tít tắp với sức sống mãnh liệt nhất từ xưa đến nay cũng ủ rũ cụp đầu, cành lá rủ xuống, chẳng còn nhìn thấy màu xanh mơn mởn ở đâu nữa. Nhưng, cứ đến sẩm tối là có gió hiu hiu thổi tới, góp thêm vào sự biến hóa huyền ảo của lớp lớp ráng chiều màu tím như tỏa ra ánh hào quang khắp mình, thành phố Y vẫn mang vẻ đẹp làm rung động lòng người.

Tiễn biệt mấy chuyên viên nổi tiếng trong nghề từ Bắc Kinh tới xong, Tô Tiểu Lương trong chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và chiếc váy màu chì đi ra khỏi sân bay quốc tế thành phố Y, đi lên khu đại sảnh của sân bay. Gần bốn giờ chiều, bầu trời vẫn xanh thăm thẳm như vừa được gội rửa, đứng trước cửa nhìn người người qua lại, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng màu anh đào – tất cả những gì xảy ra trong buổi tối sinh nhật đó như một giấc mộng, cô biết rõ chuyện bỏ chạy của mình thực sự là sự sợ hãi, cô sợ bản thân không kháng cự nổi đôi mắt sâu thăm thẳm mà thân thuộc đó của Dương Duệ.

Anh ta đối với cô, mãi mãi có khả năng tạo ra sức ảnh hưởng làm trời long đất lở. Ánh mặt trời dần dần biến chuyển từ màu vàng óng nóng rực sang sắc da cam ấm áp, đại bộ phận sân bay quốc tế thành phố Y được thiết kế lắp đặt kính trong suốt phản chiếu lại toàn bộ những vệt sáng chiếu tới, rực rỡ lộng lẫy vô cùng, tưởng như một thành phố bằng pha lê tĩnh lặng với nhịp độ chầm chậm nằm tách biệt với thế giới ồn ào hối hả bên ngoài. Lặng lẽ đứng lại một lúc, nghĩ đến bản thân lại ngây người ra, Tô Tiểu Lương hơi mỉm cười, xách túi đứng ngóng một chiếc taxi đi qua. Vừa đi được mấy bước, cô bị một người đâm sầm vào. Người đó vội vàng nói xin lỗi, là một nam thanh niên có khuôn mặt trẻ con, đeo một chiếc kính với gọng màu tím, một tay kéo hành lý, một tay cầm theo một cuốn sách.

“Xin hỏi, cô là Tô Tiểu Dương phải không?”. Nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, bỗng nhiên anh chàng lên tiếng hỏi.

Xác định chưa gặp người nay bao giờ, Tô Tiểu Lương nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt đề phòng.

Toét miệng cười lộ rõ hai lúm đồng tiền vẻ thích thú, hai mắt anh ta lập tức sáng lên: “Thì ra, người thật còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh. Nhưng cũng được lắm, có thể bỏ qua được, khi chụp bức ảnh này chắc em vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ thôi nhỉ, bây giờ thì đã là một cô gái duyên dáng yểu điệu thục nữ rồi, đương nhiên trông lại càng thùy mị thướt tha. Em biết không, anh rất ngưỡng mộ em đấy, nhưng lại có người không muốn cho anh được gặp em. Ha ha, cuối cùng hôm nay cũng bị anh bắt gặp rồi, đúng là ông trời có mắt!”.

Kiểu ăn nói rõ ngọn ngành này làm Tô Tiểu Lương mù mù mờ mờ, cũng chẳng buồn quan tâm lắm đến kiểu bắt chuyện thế này, cô đáp lại với giọng lạnh lùng: “Hình như chúng ta không có quen biết nhau”.

“Ờ, sorry.” Vỗ vào đầu một cái, rồi anh ta tỏ vẻ áy náy, tự giới thiệu bản thân: “Anh là Tống Thạch Nhất, mới trở về từ Châu Âu, nhưng tối nay phải quay lại đó rồi”.

Chưa kịp có liên tưởng gì, Tống Thạch Nhất tiếp tục nói: “Xin lỗi, còn chưa nói vào điểm chính nhất, mình là anh em của Dương Duệ”.

“Chào anh, anh đến đây du lịch hay vì công việc?”.

Thật khó có thể tưởng tượng được Dương Duệ hòa nhã lịch thiệp và sắc sảo như vậy lại có những người bạn suồng sã kiểu này, Tô Tiểu Lương vẫn tiếp tục giữ thái độ lịch sự cơ bản nhất.

Tháo chiếc ba lô đeo trên vai xuống, đặt lên trên vali hành lý, trong con mắt một mí dài và nhỏ của Tống Thạch Nhất thoáng qua vẻ tinh quái có chút thiện ý: “Tôi thấy rất lạ là tại sao em không hỏi tôi đã nhìn thấy bức ảnh của em ở đâu, mà lại đi hỏi một câu hỏi chẳng liên quan gì? Nếu nhớ không nhầm, Dương Duệ nói em vốn dĩ là cô gái rất thẳng thắn. Nhân thể nói luôn, em có thể gọi anh là Thạch Nhất, Thạch nghĩa là đá trong thiên thạch ấy, chứ không phải Thạch sùng đâu, đừng có nhầm nhé. Cái thằng Dương Duệ đấy thường ngày hay lấy tên anh ra làm trò cười lắm, hi vọng là em không có cái thú vui này”.

Tô Tiểu Lương thản nhiên cười nhạt, nhẹ nhàng điềm đạm như dòng nước mùa thu yên ả về chiều nói: “Sắp bay rồi phải không? Vậy tôi không làm phiền, tạm biệt!” Sự xuất hiện của Dương Duệ đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống bình yên của mình rồi, thực sự Tô Tiểu Lương không muốn có thêm bất kỳ sự liên quan nào tới anh ta nữa.

“Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao ngày 29 tháng trước Dương Duệ lại đưa em đến nhà hàng Minh Châu ở sân bay sao?”.

Sau lưng vang lên tiếng nói không cam lòng của Tống Thạch Nhất với theo, bỏ đi trong nắng chiều rực rỡ như ánh kim, bước chân Tô Tiểu Lương chậm lại, sau đó cô quay người lại.

Với khoảng cách chừng ba mét, cô nhìn trân trân vào Tống Thạch Nhất cũng đang ném cái nhìn đầy mong chờ về phía mình, hơi có chút xao động trong lòng.

Tối hôm đó cô cũng nhận ra có vẻ đó không phải lần đầu tiên những người trong nhà hàng đó tiếp đón Dương Duệ, chẳng lẽ, bên trong có nguyên do nào đó mà cô không biết sao?

Mười phút sau, hai người đến quán cà phê tại khu vực chờ bay.

Không gian đậm đặc hương cà phê cùng với tiếng nhạc nhẹ không lời bồng bềnh đưa đẩy.

Đi đến bàn cuối cùng sâu bên trong, vừa ngồi xuống, Tống Thạch Nhất lập tức liền mở máy: “Trong chiếc ví luôn mang bên người của Dương Duệ lúc nào cũng có một bức ảnh của em, trong bức ảnh đó, em để tóc dài ngang vai, mặc váy trắng, nụ cười xinh tươi, rạng rỡ như mùa mùa xuân tỏa hơi ấm, ai nhìn cũng dễ dàng có cảm giác em đã rất vui khi chụp bức ảnh đó. Anh đã hỏi người trong bức ảnh là ai nhiều lần, nhưng nó không chịu nói, phải đến một lần uống rượu say nó mới kể ra rất nhiều chuyện cũ, còn nói cô gái đó tên Tô Tiểu Dương, là người nó muốn đi cùng trời cuối đất trong cuộc đời này. Câu này rất nên thơ phải không? Quả là anh không dám tin thằng lạnh lùng như nó lại có thể nói được những câu như thế, nên cứ tưởng là mình cũng uống say nên xuất hiện ảo giác. Sau đó anh hỏi nó Tô Tiểu Dương là ai, lúc đó nó đang chuẩn bị tài liệu đàm phán lập tức đờ đẫn cả người, nổi giận đùng đùng hỏi làm sao anh biết được…”.

“Anh Tống, anh nói hay như thuyết khách vậy? Anh ta đã kết hôn, còn giữ ảnh của tôi trong ví thật không hay chút nào”.

Lờ mờ nhớ ra trước khi anh ta đi du học bên nước Úc xa xôi đã từng nài nỉ hỏi xin mình một bức ảnh, trong phút chốc Tô Tiểu Lương bỗng có nhiều cảm xúc pha trộn.

Nhấp một ngụm cà phê đen đặc, Tống Thạch Nhất như một thằng bé con tinh quái nhíu đôi lông mày rậm của mình lại, nghiêm giọng nói tiếp: “Nếu làm thuyết khách thì tôi sẽ không nói những điều này. Thực sự thì tôi cũng không tán thành kiểu thầm yêu trộm nhớ như trẻ con của thằng nhóc Dương Duệ này. Vừa rồi tôi chẳng đã nói mình rất ngưỡng mộ cô đấy, biết tại sao không? Đấy là vì tôi ngưỡng mộ cái ma lực tỏa ra trên người cô, nó có sức mạnh làm cho Dương Duệ hoa hết mắt mà chọn bước đi trên một con đường đầy chông gai nguy hiểm vô cùng. Cô và nó quen biết đã lâu, chắc cũng hiểu nó là thằng xưa nay làm việc gì cũng rất thận trọng, bình tĩnh. Nhưng riêng hễ động đến chuyện gì về cô hay có liên quan đến cô thôi là nó lại phản ứng vô cùng dữ dội, rất nhiều lần rồi, cứ như bị ma nhập ấy”.

Những lời nói đó thật có tác dụng biến đổi con người. Tô Tiểu Lương ngẩn người, vô cùng kinh ngạc vì sự thẳng thắn bộc trực của anh ta, lại càng có cảm giác ngờ ngợ, tò mò về những lời anh ta nói rốt cuộc có hàm ý gì. Ly hôn, Tống Thạch Nhất đang ám chỉ điều này ư?

“Cám ơn sự thẳng thắn của anh. Nếu anh đã không tán đồng thì tại sao còn nói với tôi những chuyện này làm gì?”

“Không tán đồng, nhưng không có nghĩa là không tôn trọng đâu nhé”.

Không biết nên đáp lại ra sao, Tô Tiểu Lương khôn khéo lựa chọn cách tiếp tục giữ im lặng.

Đang thao thao bất tuyệt theo đà nói, Tống Thạch Nhất cũng chẳng cần đợi Tô Tiểu Lương có ý kiến phản ứng lại, thở dài mấy hơi rồi tiếp tục nói: “Sáu năm qua, ngày 29 nào nó cũng một mình đến đó, nó từng hứa với cô chừng nào còn sống trên đời sẽ cùng cô đón sinh nhật mà. Nếu trở về thành phố Y, sẽ được gần cô hơn một chút. Năm trước, nó đi công tác bên Anh nhưng cũng đã đặt sẵn vé máy bay để về nước, ai ngờ gần đến giờ xuất phát lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nó bất chấp tất cả vẫn kiên quyết lên máy bay, đến tới thành phố Y đã là 10 giờ tối ngày 29. Vì sự nôn nóng và kích động nhất thời của nó mà làm hỏng mất công chuyện với đối tác bên Anh, để đền bù lại thiệt hại này lại nó đã phải trả giá bằng sự nỗ lực và gắng gượng vô cùng lớn mà cô không thể tưởng tượng được đâu. Nếu hôm đó nó không đi thì sự việc đã đơn giản hơn rất nhiều. Tưởng thể nào nó cũng phải ca thán mấy câu, ai ngờ vừa xuống máy bay nó gửi cho tôi một tin nhắn, vỏn vẹn có một câu: May quá, vẫn chưa tới 12 giờ”.

Dù rất muốn tiếp tục giữ thái độ bình thản nhưng khóe mắt Tô Tiểu Lương đã đỏ lên rồi.

Thì ra, anh ta nói “buổi gặp mặt đã chờ đợi từ lâu” trong văn phòng hôm đó có nghĩa là thế này.

Băng đá tưởng chừng sẽ đóng cứng mãi mãi trong lòng cô cuối cùng cũng dần dần tan chảy, từng tảng từng phiến to đùng tan hết thành nước, thấm đẫm vào trái tim cô và cũng được hòa trộn lẫn lộn trong khóe mắt cô.

Tiếng nhạc chầm chậm được tấu lên, là bản “Gửi Elisa” của Bethoven.

Cùng đôi mắt như ngân ngấn nước, Tô Tiểu Lương có cảm giác đau đớn như đứt từng khúc ruột, đến giây phút này, cô phải thừa nhận rằng bản thân đang rất nhớ Dương Duệ, nhớ vô cùng!

Tống Thạch Nhất nhìn ngoài tưởng vô tâm nhưng bên trong lại rất tinh tường, anh ta nhận thấy rõ đôi lông mi của Tiểu Lương đang run rẩy, thở dài mấy hơi, nhìn đồng hồ trên tay rồi khẽ nói: “Những điều này không phải là tôi giúp Dương Duệ biện bạch, giãi bày gì mà đều là sự thật khách quan. Mặc dù tôi chưa bao giờ tin vào cái được gọi là tình yêu vượt qua tất cả, nhưng Dương Duệ là anh em tốt nhất của tôi, tôi chỉ mong nó được hạnh phúc. Nếu cô thật sự yêu nó, tại sao không thử nghe theo tiếng gọi chân thật nhất trong lòng lấy một lần?”

“Ý của anh là tôi nên quay về bên anh ấy? Không cần quan tâm đến những nỗi đau đã qua, cũng chẳng cần tính xem tương lai liệu có tươi sáng hay không?”

“Tôi chỉ là một người ngoài cuộc, không thể quyết định thay cô”. Nói xong câu nói tưởng thờ ơ này xong, Tống Thạch Nhất lại tiếp tục: “Cổ nhân có câu: Muốn tìm báu vật dễ không, tình lang được kẻ hết lòng khó thay. Ở bên kia, Dương Duệ chỉ nói chuyện giữa cô và nó với một mình tôi và cũng chỉ có thể nói với một mình tôi. Có thể nói thế này, nếu như có một ngày phải lấy tính mạng nó ra để đổi lấy mạng sống cho cô, tôi nghĩ Dương Duệ sẽ chẳng nao núng mà thực hiện ngay”.

“Tại sao khi đó lại ra đi?” Đây có lẽ là một câu chất vấn nhưng Tô Tiểu Lương – lúc này nước mắt đã phủ đầy hai má, lại hỏi với giọng rất yếu ớt.

“Nó chưa nhắc đến chuyện này bao giờ cả, có lẽ cô nên đích thân hỏi nó xem. Tô Tiểu Lương, cô có yêu nó không?”

““Anh...” chắc đến giờ anh phải vào làm thủ tục rồi phải không?”

Thoáng thấy anh ta liếc nhìn đồng hồ, Tô Tiểu Lương vẫy tay gọi phục vụ tính tiền.

Vốn không câu nệ tiểu tiết, Tống Thạch Nhất nói cảm ơn một câu rồi cũng không ngăn cô lại. Nhận thấy cô có vẻ không muốn trả lời câu hỏi của mình, anh ta cũng không hỏi lại nhiều, khoác ba lô lên vai, rồi toét miệng cười như trẻ con, dường như những người đàn ông với những suy nghĩ chín chắn và nghiêm túc vừa rồi không phải là anh ta nữa. Tiễn anh ta đến khu vực kiểm tra an toàn, Tô Tiểu Lương quay trở ra, vô tình ngoái lại phía sau, thấy Tống Thạch Nhất, đang đứng xếp hàng trong dòng người đông đúc, lấy ngón tay chỉ vào chính lồng ngực của anh ta và nhìn cô tủm tỉm cười.

Tô Tiểu Lương hiểu ngay hàm ý của động tác này: Phải cảm nhận bằng trái tim, chẳng phải là thế sao?

Một đêm tĩnh lặng, Tô Tiểu Lương lại mất ngủ.

Biết cậu em đang ngủ say trong phòng, trằn trọc không sao ngủ được, Tô Tiểu Lương mở tủ lạnh lấy ra một lon bia rồi đi lên sân thượng.

Bầu trời rực rỡ muôn ngàn ánh sao, ánh sáng lấp lánh như đang lắc rắc rơi rụng xuống dưới mặt đất, gió buổi đêm khẽ lay động mái tóc, Tô Tiểu Lương lẳng lặng đứng một mình trong đêm, nhìn những vòm cầu vồng bằng ánh đèn, những tòa nhà cao tầng san sát nhau phía xa xa.

Cảm giác lạnh buốt rõ mồn một của buổi đêm thuận đường chạy thẳng vào trong tim, những câu nói lúc chiều của Tống Thạch Nhất vẫn quanh quẩn trong trí óc cô.

Bỗng nhiên, trái tim đau kinh khủng.

Dương Duệ, Dương Duệ...

Nửa đêm mơ về một thời tuổi trẻ nông nổi, cái tên đã khắc ghi rất sâu trong trái tim cô từ rất lâu này, cái tên cô đã cất tiếng gọi không biết bao nhiêu lần này, nó như đang phát ra thứ màu xanh lam tím tái yếu ớt.

Đầu óc rối như tơ vò, những con sóng lòng nhấp nhô liên miên, Tô Tiểu Lương gắng sức lắc lắc đầu. Uống hết một lon bia, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, cô xoay mình định trở về phòng, bỗng thấy Tô Tiểu Lãng đang lẳng lặng đứng bên cánh cửa kính ngăn giữa căn phòng bên trong và sân thượng từ lúc nào không hay. Không có ánh đèn nên Tô Tiểu Lương không nhìn rõ thái độ trên mặt nó ra sao, nhưng có thể dễ dàng cảm nhận được trong đôi mắt nó có nỗi đau đớn rõ ràng:

“Sao thế, không ngủ được à? Hơn một giờ rồi, mau đi ngủ thôi, sáng mai em còn phải đi học mà”.

“Chị cũng không ngủ được à? Có tâm sự gì sao?

“Dạo này áp lực công việc hơi nặng, thành tích của chi nhánh phía Nam không tốt lắm, hơn nữa có một đơn hàng ký với tỉnh F năm ngoái, giờ vẫn chưa thu được tiền về”.

Chuyện hôm sinh nhật vẫn hiện rõ mồn một trong mắt, người thông minh như cô tất nhiên sẽ không đề cập đến Dương Duệ mà lấy lý do công việc để biện minh tất cả cho việc mất ngủ này.

Tuy nhiên, thực ra đây chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ.

Trong bóng tối, khi quay trở về phòng mình, nỗi đau đớn trong lồng ngực làm trái tim cậu hơi rung động và xuất hiện một suy nghĩ khác, rồi nó nhanh chóng trở thành sự khẳng định.

Một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau, Tô Tiểu Lương tới công ty rất sớm. Có một dự án do Quách Đại Dũng phụ trách sắp tiến hành đấu thầu, cô cần kiểm tra gấp lại hồ sơ dự thầu, đến khi ra khỏi phòng làm việc mới phát hiện ra các đồng nghiệp đều đã xuống nhà ăn của cán bộ công nhân viên ăn trưa rồi. Đã mười hai rưỡi, nghĩ tới nhà ăn lúc này chắc vẫn còn tấp nập chưa thể hết người được, bận bịu cả buổi sáng rồi giờ cô mới có thời gian đi vào nhà vệ sinh. Vào trong được mấy phút, thì có tiếng giầy cao gót gõ xuống mặt sàn bằng sứ lanh lảnh nối tiếp nhau, đồng thời cũng có một giọng nữ lanh lảnh cất lên: “Cậu có nhận ra là từ khi tổng giám đốc Dương tới đây, chị em trong công ty đều cực kỳ quý trọng giờ ăn trưa không? Có vẻ như ai cũng muốn câu được một “con rùa vàng đây”.”

“Ơ, đã có người nhanh chân đến trước được miếng ngon rồi mà”. Một giọng nói ngọt lịm mà chất chứa sự khinh khỉnh vang lên, có vẻ người nói cũng có chút không cam lòng.

“Ai?”

“Tô Tiểu Lương. Lãnh đạo nữ trong công ty này đâu có nhiều, kiểu của cô ta chẳng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao? Hơn nữa, cô ta chủ động tiếp cận như thế, chắc chắn tổng giám đốc Dương không thể chống đỡ lại được rồi”.

Cùng tiếng nước chảy róc rách, người kia ngạc nhiên: “Không phải chứ? Giám đốc Tô trước nay lúc nào chẳng ưu tú, tài giỏi, đâu đến nỗi phải giở trò đó ra với Tổng giám đốc Dương chứ? Chị ấy không giống loại phụ nữ hễ thấy trai đẹp là bị xao động đâu. Hơn nữa, tổng giám đốc Dương đã đến đây mấy tháng rồi, có thấy họ tiếp xúc gì nhiều với nhau đâu. Bây giờ tổng giám đốc Dương là sếp lớn, mỗi lời nói, mỗi hành động của anh ấy đều được để ý tới, mình chưa nghe ai nói hai người họ có chút thân thiết bao giờ cả”.

“Bề ngoài thì thể hiện ra lạnh nhạt thờ ơ thế thôi. Hôm nay lúc mình mang trà vào, tận tai nghe tổng giám đốc Dương nói chuyện điện thoại bảo Tô Tiểu Lương quyến rũ anh ấy”.

“Quyến rũ?” Lập tức người kia thốt lên một tiếng thống thiết vô cùng kinh ngạc, rồi lập tức xuống giọng nói nhỏ: “Giám đốc Tô có vẻ không giống loại phụ nữ đó mà, sao lại...”.

Giọng nói ngọt lịm kia chắc là của cô Lucy, thư ký Tổng giám đốc, chẳng lẽ cô ta vô tình nghe Dương Duệ nói chuyện điện thoại thật?

Nghe trộm người khác nói chuyện hình như là chuyện không được đứng đắn cho lắm, nhưng chuyện có liên quan đến bản thân mình, Tô Tiểu Lương vốn định đi ra rồi nhưng lại đành đứng im bất động phía sau cánh cửa đang khép hờ.

“Biết người biết mặt không biết lòng, Tô Tiểu Lương là người thế nào ai mà biết được. Cậu nghĩ xem, chị ta trẻ như thế mà đã leo lên chức Giám đốc bán hàng khu vực rồi, cậu tưởng được như thế mà dễ à? Đừng có quên, lĩnh vực hoạt động chúng ta hoàn toàn thuộc về khoa học kỹ thuật, là trời đất tung hoành của nam giới. Hơn nữa, chẳng phải người ta thường nói phụ nữ bán hàng là có rất nhiều ưu thế sao, nói không chừng chị ta phát huy ưu thế kiểu này đến triệt để rồi nên mới không đâu địch nổi như thế”.

“Ưu thế gì?”

“Ưu thế về giới tính ý. Vũ khí tốt nhất để đối phó với nam giới là gì, không phải là rượu chè, cũng chẳng phải tiền, mà là phụ nữ. Tớ nghe người ta nói, khi Tô Tiểu Lương đi ăn uống cùng khách hàng, nhiều người có ấn tượng với chị ta lắm. Năm ngoái cậu chưa đến nên không biết, có ông Viện trưởng viện thiết kế gì đó để ý chị ta, ngày nào cũng tặng hoa, ân cần niềm nở không để đâu cho hết. Nhưng vấn đề là gì, ông viện trưởng đó đã có vợ rồi. Cuối cùng hai người họ ra sao thì ai mà biết được, nhưng ai có mắt cũng có thể nhìn thấy, cứ có một đề án nào là ông viện trưởng đó thiết kế ngay cho thiết bị của chúng ta, nhưng tuyệt đại đa số là đơn gửi cho khu vực phía Nam”.

Tiếng kể ríu rít nửa như ngạc nhiên nửa như khinh bỉ của cô ta tầng tầng lớp lớp thấm vào nội tâm yếu mềm của Tô Tiểu Lương, làm cô có cảm giác khó chịu như thể có hàng trăm vạn con sâu đang cào cắn, gặm nhấm, dày vò khắp cơ thể.

Thì ra, trong mắt anh ta, mình là đứa con gái dùng nhan sắc để đạt lấy thành công.

Quyến rũ? Rốt cuộc là Lucy nghe nhầm hay...

Người khác có thể hiểu nhầm gièm pha, lên án mình, nhưng anh ta thì không được, tuyệt đối không được! Máu trong người dồn hết lên não, cô mở tung cửa đi ra, khuôn mặt đẹp thanh nhã mà lạnh lùng của Tô Tiểu Lương đột ngột xuất hiện trong tấm gương trên bồn rửa mặt làm Lucy đang soi gương trang điểm lại phải run lên, cây chổi đánh phấn mắt rơi xuống bồn rửa tay, vội vàng ấp úng: “Giám đốc Tô...”.

“Giám đốc Tô, em xin lỗi...”.

Người còn lại thì ra là cô nhân viên phụ trách thu thập, chỉnh lý và lưu trữ tài liệu về các hợp đồng của công ty – Lý Phương, thấy Tô Tiểu Lương xuất hiện, lập tức mặt mũi cô bé đỏ tưng bừng, tỏ ra vô cùng lúng túng.

Người thông minh như cô, đương nhiên sẽ không trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề như hỏi tội người ta được, hơi chúm chím môi, cô tỏ vẻ vừa rồi không nghe thấy gì hết mà đi đến trước bồn rửa tay, nói: “Hơ, bận thẩm tra hồ sơ quá mình còn chưa kịp đến nhà ăn. Lucy, Tiểu Lý, hai người xong sớm vậy à”.

“Dạ vâng, bọn em ăn hơi nhanh nên...”.

Không cúi nổi người xuống để nhặt cây chổi đánh mắt, Lucy vội vàng nhét hộp phấn vào chiếc túi xách màu vàng, đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía Lý Phương đang đứng hoảng loạn phía sau, nháy mắt ra hiệu nói: “Giám đốc Tô, sức khỏe là quan trọng, xong việc rồi thì chị tranh thủ thời gian đi ăn luôn đi. Tiểu Lý, bọn mình vừa hẹn đi uống trà sữa mà phải không?”.

“Ờ, Giám... Giám đốc Tô, vậy bọn em xin phép đi trước”.

Đờ đẫn ngẩn ngờ mất mấy giây, Lý Phương mới có thể phản ứng lại, vẻ lúng túng của cô lại càng thể hiện rõ hơn.

Đợi đến lúc hai người họ đi đến cửa ra vào, Tô Tiểu Lương hơi cúi người rửa tay xong, vặn chặt vòi nước, khẽ cười và xoay người nói: “Đợi đã, Lucy, mình có thể nói chuyện riêng với cậu một lát được không? Tiểu Lý, em đi uống trà sữa một mình đi”.

Giọng điệu nhẹ nhàng như gió thổi hiu hiu mà lại làm Lucy bất giác run lên bần bật, có thể thấy rất rõ điều đó trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô, làn da được phủ dưới một lớp phấn trang điểm nhẵn mịn trắng bệch như một tờ giấy, nhìn hai con mắt to tròn là thấy ngay trong đó đang tích tụ bao nhiêu nỗi hoang mang nữa. Cô ta còn chưa kịp nói có đồng ý hay không thì Lý Phương đã vội vàng chạy biến đi như tù nhân vừa được hưởng đặc xá. Trong tình cảnh này thì đúng chỉ có nước chạy thoát thân mới ổn thôi. Lucy sở hữu một dáng vóc cũng được coi là đầy đặn, mái tóc xoăn bồng bềnh dài đến eo, nói chung là trông khá xinh đẹp.

Tô Tiểu Lương dễ dàng nhìn ra nỗi sợ hãi đến tột cùng từ trong đôi mắt to tròn kẻ đầy phấn mắt đó.

Nỗi sợ hãi này, rõ ràng không phải do mình là Giám đốc còn cô ta chỉ là nhân viên bình thường mà bởi “mối quan hệ ám muội” của cô với sếp tổng.

Trước kia đã nghe nói cô này làm việc khá tốt nhưng đồng thời cũng là người lắm mồm nhiều chuyện. Nhìn thấu ánh mắt của cô ta, Tô Tiểu Lương đứng khoanh tay trước ngực, khẽ cất giọng châm biếm:

“Không phải căng thẳng quá, tôi chưa bao giờ có dịp ton hót, nịnh nọt hay đưa đẩy gì bên Tổng giám đốc Dương cả. Nhưng chuyện cô nghe thấy Tổng giám đốc Dương nói mình quyến rũ anh ta là thế nào?”.

“Em không cố tình nói xấu sau lưng chị đâu, Giám đốc Tô, chị đừng giận, đó chỉ là do em nói linh tinh thôi”.

Cô càng bình thản, Lucy càng căng thẳng.

“Thông thường, những người nói dối thì mắt họ sẽ chớp theo một mức độ khác thường. Chuyện này, nếu cô nói thật ra, tôi có thể coi như chưa có gì xảy ra, người khác cũng sẽ không biết, bao gồm cả Tổng giám đốc Dương. Còn nếu cô muốn nói dối, ờ, cô thấy Tổng giám đốc Dương của mình có nổi giận hay không khi thư ký của anh ta nói này nói nọ sau lưng anh ta đây?” Thực ra Tô Tiểu Lương vốn không có ý định làm khó cô ta, nhưng chỉ vì muốn biết sự thật, vả lại cô tin dù mình có biện minh thế nào đi nữa thì chắc chắn Lucy cũng sẽ không tin đâu, thế nên, chi bằng thuận gió bẻ măng luôn.

Đôi lông mi dài trong màu phấn tím chớp chớp, rồi lại chớp, cân nhắc một lúc thật lâu, cuối cùng Lucy thở dài, thần sắc trông có vẻ như đang xem cái chết nhẹ như không:

“Sáng nay, khi em pha xong ấm trà Thiết Quan âm rồi bưng vào thì cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc chỉ khép hờ, đúng lúc đó nghe tiếng Tổng giám đốc Dương nói chuyện điện thoại, giọng nói của anh ấy có vẻ to hơn bình thường, hình như do tâm trạng không được tốt. Anh ấy nói, chẳng lẽ anh không biết cô ấy đang có tham vọng quá đáng với tôi sao? Khi đó, em đang lưỡng lự định gõ cửa đi vào, ai mà biết được anh ấy lại tiếp tục nói thêm một câu nữa: Đương nhiên là Tô Tiểu Lương, anh tưởng là ai? Sự thật là thế đó, Giám đốc Tô”.

Đôi lông mày lá liễu nhíu thật chặt, Tô Tiểu Lương khẽ chúm đôi môi đỏ tươi lên, trong đầu cô xuất hiện hàng loạt câu hỏi.

Một lát sau, ánh mắt khẽ chuyển động, cô lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu như câu được con rùa vàng rồi, cô thấy tôi có cần điên cuồng vùi đầu trong công việc nữa không?”.

Không đợi Lucy lên tiếng đáp lại, cô liền bỏ ra ngoài trước. Đến cửa thang máy thì gặp Trịnh Phàn, kỳ lạ là đến Trịnh Phàn cũng lại nghiêm nghị hỏi cô có phải gần đây cô đã đắc tội với ai đó không, anh ta cũng nghe thấy Dương Duệ nói chuyện điện thoại với ai đó với giọng điệu oang oang rất giận giữ: “Đừng có động đến Tô Tiểu Lương không thì không xong với tôi đâu”. Đến lúc này, Tô Tiểu Lương mới nhận thấy cần thiết phải tìm Dương Duệ để nói chuyện.

Trước nay anh ta làm việc gì cũng hết sức bình tĩnh và thận trọng, ấy vậy mà vừa rồi hai lần liên tục hớ hênh khi nói chuyện điện thoại, còn để người khác nghe được mà không biết nữa, chứng tỏ anh ta chỉ có thể gặp phải chuyện gì đó làm mất hồn vía thôi.

Sau hôm sinh nhật, mình và anh ta đã gặp nhau nói chuyện riêng lần nào đâu? Rốt cuộc là đã đang xảy ra chuyện gì?

Người ở bên kia cuộc điện thoại đó, liệu có phải là Anna không?

Nhìn sắc mặt cô biến chuyển liên tục, Trịnh Phàn vừa rồi có đoán ra đoán vào điều gì đó liền nhíu mày, hạ giọng nói: “Xin lỗi, cô đừng giận, tôi chỉ là...”.

“Có phải anh cũng cảm thấy giữa tôi và Dương Duệ có quan hệ gì đó khuất tất?”

Không ngờ được cô ấy lại hỏi thẳng mình như vậy, với bản chất thận trọng, dè dặt, Trịnh Phàn do dự một lát rồi đáp: “Biết nhau đã ba năm, cô là người thế nào tôi biết rõ. Nhưng lòng dạ Tổng giám đốc Dương nghĩ thế nào thì thật khó nói. Hồi đầu tháng, tôi và Giám đốc Trần vô tình đi siêu thị cuối tuần gặp nhau, trong một lúc vô ý, ông ấy tình cờ nói cho tôi biết, mấy chị em trong công ty thật chẳng có đầu óc, lại đi ngưỡng mộ Dương Duệ, bởi vì Tổng giám đốc Dương là người đã có vợ, lúc đó tôi thấy kỳ lạ vì không thấy anh ta đeo nhẫn cưới bao giờ cả. Sau đó nghĩ lại, có khi nào anh ta lại... đương nhiên, cũng có thể là tôi lấy lòng tiểu nhân của mình để đo lòng quân tử”.

“Tại sao anh lại cảm thấy Tổng giám đốc Dương nghĩ gì thật khó nói?” Khẽ mỉm cười, Tô Tiểu Lương hiểu ra ngay câu cuối cùng Trịnh Phàn lược bớt đi là có ý gì.

Anh ta ngờ là Dương Duệ cố ý không đeo nhẫn cưới vì có mục đích riêng.

“Cùng là đàn ông, tôi thấy ánh mắt anh ta mỗi lần anh ta nhìn cô đều rất khác. Tiểu Lương, hai người...”.

“Chúng tôi từng yêu nhau, nhưng anh cũng nói rồi đấy, bây giờ anh ta là người đã có vợ mà không đeo nhẫn cưới. Trịnh Phàn, cảm ơn anh đã quan tâm, cũng cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, tôi sẽ xử lý. Sáng nay bận thẩm tra hồ sơ dự thầu, giờ tôi vẫn chưa ăn trưa, tôi phải đi đây. Chắc anh cũng bận lắm, nếu có việc gì tôi có thể giúp nhớ tìm tôi lúc nào cũng được”.

Hình dáng mảnh khảnh trong bộ váy màu xanh lá cây của cô thoáng hiện lên trong trái tim Trịnh Phàn hệt như một cành liễu mềm mại, không hiểu tại sao, Trịnh Phàm lại buột miệng: “Anh ta có phải là nguyên nhân khiến cô kiên quyết không yêu không cưới phải không?”

Vừa nói dứt lời, Trịnh Phàn liền hối hận.

Bởi vì anh thấy rõ, dù không hé răng nói nửa lời nhưng Tô Tiểu Lương liền khựng người lại, như thế cũng đủ hiểu câu trả lời là gì rồi.

Tự lừa mình và lừa người là việc cực kỳ ngu xuẩn ở trên đời, nhưng nhiều khi con người vẫn chấp nhận làm chuyện đó, Trịnh Phàn cũng không ngoại lệ. Anh nhớ rất rõ hình ảnh Tô Tiểu Lương đã bắt đầu lọt vào trái tim mình từ khi nào, là một người từng trải qua một cuộc hôn nhân, anh cho rằng thứ cảm giác này chẳng qua chỉ là do xúc động nhất thời, nhưng thời gian càng qua đi, anh càng phát hiện ra cảm xúc của mình đã xa hơn bình thường, bởi vì nỗi nhớ về cô không những không nhạt dần mà càng ngày càng đậm sâu hơn. Con người sâu sắc như anh cũng biết rõ, Tô Tiểu Lương chỉ coi mình như người bạn, quan trọng hơn nữa là trái tim cô đã khóa chặt từ lâu. Vì thế, những gì anh có thể làm là lặng lẽ giúp đỡ cô trong công việc. Mỗi khi thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô khi giải quyết xong một khó khăn nào đó hay ký xong một đơn hàng, thế giới của Trịnh Phàn cũng lấp lánh những tia sáng chói lọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.