Bên Người

Chương 17: Tình hình sáng sớm (2)



Ngoài trời đã sáng hơn, đã có tí ánh sáng le lói vào phòng.

Không thể không thừa nhận sáng ra mới dậy chưa kịp tỉnh tác nên tôi đã bị y mê hoặc đến choáng váng đầu óc, bị dụ dỗ đến quên cả họ tên mình.

Y thấy tôi không nói gì thì cũng ngồi yên, ôm tôi rồi lại bắt đầu chậm rãi cọ cọ. Y liếm lên cổ tôi, trằn trọc miết rồi lại dời sang xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn lên.

Chỗ kia của y ngày càng nóng, thứ đó tráng kiện lại còn nảy nảy lên nữa chứ. Lúc đầu chỉ là cọ cọ vào bụng tôi, sau đấy lại chọc hẳn vào người tôi rồi.

Dục vọng của y dần tăng, thoáng lui ra sau một tí, sau đó dùng đầu gối tách hai chân tôi ra, chậm rãi đỉnh vào, cứ nhè nhẹ mà đưa đẩy như thế. Thân dưới của tôi bị mài đến rung động không thôi, đầu óc cũng choáng váng mơ mơ màng màng. Một tay y nắm lấy góc chăn, tay còn lại y đỡ lấy lưng tôi nhè nhẹ vuốt ve. Sau đấy thì lật cả vạt áo lên, với tay vào.

Trong chăn ấm áp nên tôi không nhận ra bàn tay y đã chui vào áo mình, đến tận lúc tay y vuốt lên đến ngực tôi, túm lấy đầu v* của tôi rồi vân ve lại gẩy gẩy mấy lần tôi mới nhận ra không đúng.

Tay y lại thêm chút lực, tôi run lên. Đầu óc tôi bắt đầu quay về, hoảng hốt nói: “Không được, ta…”

Tôi chưa nói xong y đã hôn sâu nuốt hết mọi lời của tôi xuống. Tay y cũng du hành sang chỗ khác, y ôm lấy eo tôi đè tôi nằm xuống. Y không cần phải giữ chăn nữa, hai tay y lại càng rảnh rang làm càn với tôi…

Miệng tôi bị đầu lưỡi y đùa nghịch đến nghiêng trời lệch đất, tiếng nước chớp cháp vang ra, tôi ừm hừm mà nói: “…Trần Du…Huynh…ưm…Buông ra…”

Tình huống thế này tôi không gọi tên tự của y nữa mà gọi tên y luôn, y nhận ra tôi không muốn, dần dần tách ra.

Mắt tôi mờ nước không nhìn rõ mặt y, tôi thở phì phò mấy hơi cũng không ngồi dậy.

Y nhéo mặt tôi: “Nhìn đệ thế này thật sự ta chịu không nổi.”

Tôi nuốt ngụm nước bọt, đầu óc đã tỉnh táo lại mới nhận ra tôi đang vòng chân quấn lấy y, vạt áo đã bị phanh đến ngực.

Tôi ngồi dậy, cúi đầu vội khép lại áo mình.

Y dựa lại ôm lấy tôi, vẫn trùm chăn lên cả hai người: “Không phải nói là làm lại sao…” Giọng y lại bắt đầu ra vẻ uất ức bất mãn: “Đệ không nói rồi thì là đồng ý còn gì.”

“Ta…” Tôi nghe xong cũng á khẩu không nói nên lời. Đúng là vừa nãy tôi không nói gì  là đã cho y cơ hội, nhưng mà, …

Tôi cũng có đáp ứng y đâu…

Y nhìn tôi, tay lại sờ soạng tiếp, vuốt ve hông tôi lại nhẹ giọng nói: “Thế cho ta sờ một tí…”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân: “Đại nhân? Thưa đại nhân?”

Giọng của tỳ nữ đã nhiễm chút lo lắng: “Ngươi nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không, trước giờ đại nhân có ngủ đến canh giờ này đâu!”

“Chắc là không đâu….Ngươi gọi lại lần nữa xem! Đừng đột nhiên xông vào chạm mặt đại nhân…”

“Thưa đại nhân! Thưa ngài, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngài có muốn nô tỳ hầu rửa mặt không ạ?”

“Không cần,” Tôi hạ giọng, “Cứ mang đồ xuống đã, ta muốn ngủ tiếp.”

“Vâng.” Tỳ nữ thưa một tiếng rồi rời đi.

Lúc tỳ nữ rời khỏi thì tay y cũng dã lần mò đến bụng dưới của tôi. Vừa mới sáng sớm tôi đã bị dọa sợ một trận như vầy sao dám lộn xộn cái gì.

Rốt cuộc tôi cũng kịp phản ứng, vội vã bắt lấy tay y rồi nghĩ bừa ra cái cớ: “Ta còn bị ướt…”

Y sững sờ một hồi, hỏi: “Đâu, chỗ nào bị ướt cơ?”

Tôi cũng sửng sốt, sau mới nhận ra y hiểu lầm ý mình, tức giận nói ra: “Thì vì chuyện lúc nãy của huynh đấy thây! Quần của ta! Bị ướt rồi!”

Y cũng hơi bực, nhưng trên mặt lại thấy ngượng ngùng, vẫn cố nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã nói là ngoài ý muốn mà.”

Tôi đẩy y ra mà y cứ chả nhúc nhích gì.

“Thật sự là ngoài ý muốn mà!” Y bối rối nói: “Đấy là do đệ tự dưng kẹp chặt đấy chứ!”

Đừng có mà nói thế có được không!!!

“Ta, ta biết rồi…” Tôi không dám nhìn y, đẩy y ra: “Trước tiên huynh thả ta ra đã.”

Y quay chăn tung lên đắp cho tôi đã rồi mới buông tôi ra.

Tôi lại hất chăn lên. Y phục y lỏng lẻo vắt trên người, hạ thân thì vểnh cao, thấm ướt một mảng trên quần. Tôi bị cái cảnh lộn xộn này đâm vào mặt, vội vã quay đầu đi.

Tôi đứng dậy xuống giường, thay y tìm một bộ y phục mới. Hôm qua y cởi quần áo vất hết ở dưới đất nên bị dính bẩn chút, nhưng may nhìn vẫn khá tươm tất. Chỗ tôi không có đồ vừa với y, nên tôi đành run run lấy tạm một cái đưa cho y.

Y nhìn tôi, trong mắt là phẫn hận nhưng cũng có bất đắc dĩ, y nói: “Nếu như đệ không lên tiếng thì ta cũng sẽ không đi đến bước cuối cùng đâu…”

Thật à? Y nói điều này xong tôi đâm ra có chút không tự nhiên, trong lòng cũng thấy hơi cảm động vì y rồi ấy.

Tôi gật đầu, chả hiểu sao có hơi khẩn trương, quay đầu kêu y mặc quần áo đi. Sau đó thì nghe thấy tiếng loạt xoạt mặc quần áo.

“Xong rồi.”

Tôi quay người, thấy y ăn mặc chỉnh tề rồi còn bĩu môi nói với tôi: “Ngắn thế.”

Tôi không vui đấy nhé, lời này của y khác gì chê tôi thấp.

Y thấy tôi nhíu mày cũng biết tôi không vui, vội sửa lời: “Ngắn cũng tốt mà, mặc mát lắm.”

Trời đang vào đông y muốn mát cái gì?

Tôi bị y chọc cười nhưng lại phải cố nhịn xuống, thành ra làm cái mặt xụ.

Y nhìn mặt tôi rồi nói: “Ta biết đệ muốn cười.”

Bị y chọc thủng thế tôi cũng đỏ mặt, tôi nói: “Huynh ra ngoài trước đi, ta muốn thay quần áo.”

“Ta giúp đệ.” Y đi tới.

Điên à! Ai muốn y giúp!

Tôi kéo kín chăn, lắc đầu.

Y lại rầu rĩ, sau đó cũng bật cười, bước nhanh tới hôn tôi một cái rồi nói: “Tha cho đệ lần này đấy.”

Y quay người muốn đi, lại đỏ mặt ngượng ngùng quay lại lấy quần lót của mình. Lúc y nhảy cửa sổ còn bị đập đầu một cái, lại giả bộ như không sao cả, ngồi dậy nhảy xuống.

Tôi muốn cười lắm, trong lòng cũng thầm nghĩ chắc phải cơi nới cái cửa này to ra thêm tí…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.