“Đương nhiên Khuất Nghiêu biết rồi,” Thánh thượng cười nói, “Chính hắn giúp họ thành đôi mà.”
“Ta thật sự hối hận không được nhìn thấy tình cảnh hôm đó!” Thánh thượng vỗ bàn, vẻ mặt kích động lại thêm cả tiếc nuối: “Ta còn tưởng rằng họ hận nhau thật cơ.”
“Sau đó ta có hỏi Khuất Nghiêu thuyết phục họ kiểu gì đấy hắn lại cứ không nói. Ta biết tính hắn thích giấu chuyện trong lòng cũng đành không hỏi nữa…azz…Lẽ ra lúc đó ta phải đến xem…” Thánh thượng thở dài, mười phần tiếc nuối.
“Giang Thanh Nguyệt với Dương Vận quỳ một đêm, cuối cùng thầy Khuất cũng ra ngoài, tự tay nâng bọn họ dậy..”
Tôi ngồi ngơ ra không nhúc nhích.
“…Lúc đó đã phát thiệp mời xong hết rồi, cả thành đều nô nức ầm ĩ nói về lễ thành hôn của Khuất Nghiêu. Thầy Khuất vốn đã thu xếp ổn thỏa, tự dưng giữa đường lại nhảy ra chuyện này. Vố này chả khác gì thầy Khuất ngầm thua ván cục do Khuất Nghiêu và Giang Thanh Nguyệt bày ra. Tuy thầy tức nhưng cũng biết đuối lý, lại không thể làm chậm trễ con gái nhà người ta. Dù sao cũng là con gái của quản gia đã lâu năm của Khuất gia, đối với bọn họ cũng có ân tái tạo, nhưng người cũng là muốn thi ân cầu báo, tuy nói ra cũng hơi khó nghe. Huống hồ người cũng hiểu tính tình của Khuất Nghiêu, nếu hắn thật sự không muốn cưới thì có ép cũng chả được…”
Thánh thượng gẩy cằm, nói: “..Nhưng có vẻ thầy Khuất cũng không thèm để ý, người là muốn bắt Khuất Nghiêu kết hôn. Tuy không phải là cưới thật nhưng người vẫn mắt nhắm mắt mở, có lẽ cũng mệt rồi, không muốn quản Khuất Nghiêu nữa.”
Sao Khuất Ngự sử lại cứng rắn muốn Khuất Nghiêu thành hôn vậy? Còn Khuất Nghiêu thế mà…chưa từng có thê tử…
Tôi sững sờ ngồi đó, điểm tâm trong tay rơi vụ bánh lên quần áo Thánh thượng cũng không để ý.
Thánh thượng vỗ mấy mẩu bánh vụn đi, thở dài một hơi: “Khi đó ta cũng không biết vì sao Khuất Nghiêu nhất quyết không muốn lấy vợ, cũng chỉ nghĩ rằng chắc hắn vẫn còn nghĩ về người kia. Sau đó Giang Thanh Nguyệt sinh con ra lại càng thêm thân mật tình nồng với Dương Vận, còn Khuất Nghiêu thì ngày càng mệt mỏi. Dù sau đó hắn cũng được khôi phục chức quan Bộ binh rồi nhưng vẫn luôn uể oải suy sụp, lúc nào cũng mất kiên nhẫn…”
“Đại ca thì ở nơi biên thùy không rõ sống chết, còn ngươi thì cứ đấu đá với hắn ở trên triều. Sau này truyền tin Khuất Hằng chết về kinh, bỗng nhiên hắn nói rằng không muốn làm quan nữa. Lúc ấy ta cũng…nản lòng thoái chí một chút chuyện, không thiết tha gì mấy. Nghe hắn nói thế ta cũng đã nghĩ có phải nên buông tha cái chức vị lạnh lẽo kia rồi không. Nhưng nghĩ lại lại thôi, ta nói tùy hắn vậy. Sau đó thì…”
Tôi nghe Thánh thượng kể, run giọng nói: “Sau đó…Y cầu khoản cho dân bị người trả thù, đầu một nơi thân một nẻo…”
Thánh thượng tiếp tục nói: “Lúc đầu ta nghĩ hắn nói vài lời phạm thượng đụng chạm đến một vài tham quan trong triều, ta giả vờ tỏ vẻ không vui, lại cách chức của hắn. Thật ra là để lấy cớ diệt trừ tham quan, từ nhỏ đến to, mượn gió nổi lên thôi. Ai ngờ hắn còn quyết tuyệt hơn ta tưởng…”
Sau khi Thánh thượng nói xong tôi vẫn chưa tìm lại được ngôn ngữ của mình, người cũng không nói gì nữa. Cả căn phòng chìm vào yên lặng lại khiến tôi nghĩ mãi không thông, qua hồi lâu tôi mới hỏi: “Tại sao bệ hạ…lại nói mấy chuyện này với thần…”
Người vẫn không đáp, chỉ là sâu xa liếc tôi một cái. Người cười lên mà ánh mắt lại mang vài phần buồn sầu.
Người nói: “Bây giờ ta ngồi ổn vị trí này rồi, tuy nói giờ không phải thịnh thế nhưng cũng coi như có một triều đình thanh minh, bách tính an vui. Ta giờ cũng coi như được trải qua những tháng ngày thoải mái lại thỉnh thoảng muốn nhớ về mấy chuyện ngày xưa. Nhớ về Khuất Nghiêu, nhớ về Khuất Hằng, nhớ đủ thứ chuyện ngày đó. Nhưng chẳng có ai bầu bạn tâm sự, chỉ nói ra được với người mới thấy thoải mái hơn chút.” Người nghĩ từ để nói: “Mà ta cũng từng nghe Khuất Nghiêu nhắc đến ngươi…”
Nhắc đến tôi ư? Lòng tôi khẩn trương hẳn lên, y sẽ nói gì?
Ghét y ư? Ghét y cái gì? Chắc do tôi hay tranh chấp với y trên triều, cũng không qua lại với y mấy…
Tôi nói như chém đinh chặt sắt: “Thần chưa hề.”
Dù hai tôi như nước với lửa, nhưng thực sự chưa bao giờ tồn tại nửa phần ghét bỏ gì y.
Người nhẹ thở ra, lại không nhìn ra có ý gì. Người như đang mơ màng nhớ về gì đó, mờ mịt nói: “Ta cũng thấy thế…Ngươi bị người khác bức hiếp đến vậy vẫn muốn bảo đảm chu toàn cho hắn thì sao mà ghét hắn được? Chính vì hắn cứ kìm nén không nói rồi hay suy diễn lung tung đến ta cũng không hiểu nổi. Mà hắn thì cứ mãi đâm đầu vào con đường này…”
Đường gì cơ…
Tôi hốt hoảng, còn chưa chờ tôi mở miệng hỏi bệ hạ có ý gì thì người bỗng dưng nói tiếp: “Ngươi có biết vì sao hắn không dùng tranh để biểu ý không?”
Tôi ngẩng đầu, sững sờ hỏi: “Vì sao ạ…”
Người cười cười có hơi giảo hoạt, nói: “Ta từng nói rồi ấy, hắn ngạo mạn trọng sĩ diện lắm, nhất quyết không để ai nhìn ra điểm xấu của mình đâu. Vì để che giấu hắn thậm chí còn chế ra quan ấn để phòng ngừa. Bách quan có trăm ấn chính là chủ ý của hắn đấy. Lúc hắn cầm tranh đến cho ta nói một bụng đạo lý, rằng là hắn muốn ta trèo cây còn ta muốn hắn vẽ tranh, đây là giao dịch chứ không phải đồ tặng, trên tranh chỉ viết tên tự của hắn thôi. Sở dĩ hắn không muốn nói người khác biết hắn biết vẽ tranh, cũng không tặng tranh vẽ, là vì triều ta có tập tục tặng tranh thủy mặc thì phải đề một bài thơ…”
Trong lòng tôi cũng nghĩ, vẽ tranh xong còn phải đề tên lên, nói như vậy…
“…Mà việc hắn muốn che giấu nhất, đó là chữ của hắn không đẹp đâu. Tranh vẽ siêu thần bao nhiêu thì chữ lại như gà bới!”
Thánh thượng cười, càng nói càng hứng khởi: “Hắn ghét chuyện luyện chữ lắm, cho rằng việc này nhàm chán cực kỳ. Đã nói hắn là kẻ đọc một lần là nhớ nên có bao giờ hắn phải dùng đến chữ viết đâu. Khuất Hằng cũng nuông chiều hắn cơ, sau đó mới thấy chữ hắn thật sự nhìn không nổi mới đốc thúc hắn tập. Nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn rồi, đến cả cầm bút hắn cũng không thạo, nói rằng gì mà khó chịu. Khuất Hằng thấy hắn thật sự không thích cũng chỉ đành ép hắn luyện viết đẹp cái tên mình thôi cũng được…Tên tự của hắn được lấy từ sớm, thế nên hồi đó mỗi ngày Khuất Hằng đều ép hắn viết hai chữ ‘Quân Dao’ khắp cả phòng, một tháng liên tục luôn! Lúc ta nhìn thấy còn thấy đáng sợ cơ mà!”
Thánh thượng chỉ vào bức họa kia, cười nói: “Cho nên chữ nào của hắn cũng xiêu xiêu vẹp vẹo, chỉ là hai chữ ‘Quân Dao’ là còn nhìn được. Đến cả cái họ Khuất cũng chỉ miễn cưỡng nhìn tạm.”
Thánh thượng nói xong lại nghĩ về quá khứ, nhìn bức họa rồi cười to. Tôi thì lại thấy máu trong người sôi lên, tim đập thình thịch cực mạnh.
Đầu tôi ong ong, như gió rền sóng dữ.
Chữ như gà bới, chỉ viết đẹp được hai chữ ‘Quân Dao’.
Chữ ‘Quân’ mới viết đẹp được…
Tôi giật mình quay đầu nhìn về phía bức họa, chăm chú nhìn chữ ‘Quân’ kia.
Một nét bút một nét mực, đều như khắc ở trong tim.