Tôi có thể cho y xem tấm khăn gấm kia. Nhưng chuyện này cũng quá đột ngột, sao tôi có thể nói về chuyện cái khăn đây?
Biết nói thế nào giờ?
Lòng tôi vội như cháy nhà.
Tôi lặng lẽ nhìn mắt y thì thấy y vẫn làm bộ nhìn chằm chằm vào tay như đang thoa thuốc cho tôi. Trên thực tế thì y chỉ đang xoa mỗi một vị trí, ngón tay quá dùng sức nên tay tôi cũng phát đau lên rồi.
Tôi nói tiếp: “Sao ta lại vu cáo y được, ta, ta…”
Tôi nói không nên lời. Lạ thật đấy, rõ ràng y đang ở ngay trước mặt tôi mà tôi còn phải giả bộ kể thành chuyện của ‘người khác’.
Tôi nghĩ thầm dù sao y cũng có thể đến chứng thực với bệ hạ được mà, cũng không cần tôi phải giải thích.
Nghĩ thế tôi lại thấy thương tâm.
Sao y lại không tin tôi cơ chứ.
“Bức thư kia tự tay đệ viết à?”
“Hả? Thư nào cơ?”
“Chính là phong thư đệ trình lên Thánh thượng ấy, là tự tay đệ viết ư?”
Y ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt đã trấn định. Có lẽ chính y cũng không biết y hỏi câu hỏi này có bao nhiêu kỳ quái.
Tôi muốn cho y biết tôi không hề vu cáo, cũng chưa từng bao giờ muốn tổn thương tới y.
Tôi kiên định đáp: “Đúng, mỗi từ mỗi chữ đều là ta tự tay viết.”
Y nghe xong thì muôn phần kích động, còn có chút bi thương không thể tin nổi.
“Thì ra là thế…” Y tự lẩm bẩm, “Đúng là cố ý để…lừa gạt ta…”
Tôi nghe không rõ, đang định hỏi lại thì sắc mặt y trắng bệch nhìn uể oải tinh thần cực kỳ. Y giống như bị chìm sâu trong vòng xoáy hối hận và áy náy, y há miệng lại ngậm vào, có vẻ như đang vô cùng bất an. Y đột nhiên đứng dậy, lại ngồi xuống, sau đó lại đứng lên, nghĩ một lát lại ngồi.
Sau một hồi y chắc cũng tự cảm thấy mình kỳ quái nên miễn cưỡng nở nụ cười với tôi: “Ta, ta vẫn luôn nghĩ rằng đệ thật sự đã vu cáo cho y, dù gì…thanh danh của Khuất…Quân Dao vẫn luôn tốt..”
Y nói xong cũng tự cảm thấy chột dạ thì phải.
Tốt á? Tôi nhịn cười. Ngoại trừ hiền thần trong triều thì không biết huynh đã đắc tội với bao nhiêu quan thần đâu. Mấy lời bóng gió bên tai ta toàn là nói xấu ghen ghét oán hận huynh đấy…
Y suy nghĩ một lát rồi tự dưng nắm lấy bả vai tôi, run giọng nói: “Mặc Bạn, xin lỗi, ta thật sự có lỗi với đệ…”
Y đỏ viền mắt như sắp khóc đến nơi. Tuy tôi biết y đã từng rơi lệ, nhưng cũng chưa từng nhìn trực tiếp thế này bao giờ đâu…
Tôi vội nói: “Sau này huynh đừng tái phạm là được, trên chốn quan đạo phải biết tự giác một chút…”
Y nghe xong ánh mắt lại phức tạp, nói: “Không phải, là ta có lỗi với đệ, ta…”
Ánh mắt y lại ảm đạm xuống, chợt lên tiếng: “Ta muốn hôn đệ chút…”
Tôi biết giờ y chắc đang vui vẻ nên muốn biểu lộ ra, nhưng tôi vẫn giận vụ sáng nay trên quan đạo y làm thế với tôi. Ngày xưa thì y đã thích là làm, đâu có hỏi gì tôi…
Ôi cái tên háo sắc này…
Sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện này vậy.
Dù tôi nghĩ vậy nhưng thực ra cũng đã không còn giận lắm. Lúc y đuổi theo tôi trên quan đạo vốn tôi cũng đã mềm lòng rồi.
Tôi cũng áy náy với y. Tôi cảm thấy y vì tôi mới phải chịu tổn thương nặng nề đến vậy.
Lúc trước y là Trần Du tôi đã cảm thấy y đối với tôi thật là tốt. Giờ y là Khuất Nghiêu thì tôi cảm thấy y nào có chỉ đối tốt với tôi, nghĩ đến mấy chuyện trước đây y cứ nghĩ tôi ghét y mà y vẫn tìm đến bên tôi.
Trước kia tôi đã không bao giờ muốn y phải chịu thiệt thòi, sau này thân mật hơn rồi lại càng không muốn.
Nhưng mà…
Y làm sai thì vẫn sai, tôi không thích thì là không thích.
Tôi lắc đầu.
Y thấy tôi cự tuyệt thì càng tuyệt vọng hơn, tôi nhìn thế thì lại cảm thấy đau lòng. Tôi không thể nhìn y buồn lòng nổi, lúc nào cũng thế. Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì dù lúc y là Khuất Nghiêu hay Trần Du thì đều bị tổn thương vì tôi, thương tâm là vì tôi.
Y cũng đã biết sai, tôi cũng nên xuống nước vì y một chút.
Huống chi tôi cũng có lỗi, không nên bơ y như vậy.
Tôi do dự nói: “Sau này trên quan đạo, huynh đừng…đừng có mà làm chuyện đó nữa. Cái gì cũng phải thu liễm lại đấy.” Tôi đỏ mặt ám chỉ, dán mặt về phía y.
Y thở gấp, hầu kết nhấp nhô mà nói: “Chỉ là lúc đó ta không nhịn được, sau này không dám đâu.”
Y rũ mắt: “Sáng nay đệ chủ động như thế ta mới nhất thời kích động vậy. Đệ duỗi lưỡi vào trong miệng ta…”
Hầyyyyyyyyyyy, tôi thở dài trong lòng.
Sao y lại có thể nói ra những lời này được? Sao tôi thì lại không thể?
Sáng nay tôi đưa lưỡi ra còn không phải muốn y thống khoái một lần để sau này có thể thu liễm trên quan đạo đó sao.
Tôi khó mở lời, nói: “Ta chỉ là muốn hôn huynh tử tế một lần, cho nên mới kịch liệt xíu…”
Tôi nói xong thì nhìn y, y cũng nhìn lại tôi. Hai người chúng tôi cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Hình như y đang nghĩ tới chuyện gì buồn cười nên phì cười. Nụ cười này nhu hòa cả khuôn mặt y, trong mắt đều là nhu tình. Nụ cười kia không hề đậm, tôi còn chẳng nhìn rõ, thế mà vẫn khiến tôi chết mê vào đó.
Tôi ngơ ngác một hồi thì y cúi người tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên tôi. Không phải là môi mà là trên mặt, sau đó còn cắn nhẹ một cái mới buông tôi ra. Y hưng phấn còn tôi hóa ra lại vắng vẻ.
Tôi cười hỏi y: “Nghĩ gì mà lại thoải mái thế?”
Y không dáp, chỉ muốn hôn lại tôi. Tôi muốn y tiếp tục nói chuyện quá khứ, đến kết thúc mấy chuyện lằng nhằng đã qua này. Tôi cố ý hỏi: “Sao huynh biết năm đó ta tố cáo Khuất đại nhân tham ô?”
Y thu sắc mặt lại, ngưng một hồi mới nói: “Trong triều có người nhắc đến, đúng lúc ta cũng ở đó.”
Tôi vốn định dẫn dắt y nói chuyện xưa nhưng lại bị câu trả lời này làm cho mủi lòng. Dù sao năm đó tôi cũng hủy thanh danh của y, y lại còn bị cách chức. Nếu giờ có người nhắc đến cũng chỉ e chẳng phải lời gì hay, đơn giản thì là tôi vu cáo hoặc là y thật sự ăn tham.
Nhưng sau đó y vạch trần tham quan trong buổi tiệc lại dẫn đến một đám người suy đoán là tôi ghen ghét Khuất Nghiêu, hành sự bất lực nên mới phải vu cáo y, hoặc có suy đoán là tôi liên thủ với Thánh thượng để kéo nhà họ Khuất ngã ngựa…
Những lời như vậy tất nhiên không dám nói trước mặt tôi rồi, nhưng Trần Du thì không thế. Không biết y nghe mấy lời này sẽ cảm tưởng gì….
Chân tướng năm đó đã theo tên Thái thú bị chém ngang lưng đi mất, bây giờ người có thể chứng minh cho tôi cũng chỉ còn là Thánh thượng đã từng đọc qua bức thư của tôi mà thôi.
Nếu như y đã từng hỏi qua Thánh thượng cũng sẽ không cần đến tôi kể từng chuyện một cho y thế này. Thánh thượng nói y cứ thích giữ tâm sự trong lòng không nói ra, tôi cũng biết cái tính tình này của y nhưng cũng không ngờ y có thể nhịn lâu đến như thế…
Sắp sửa hai năm đến nơi rồi ấy, đến một lần ám chỉ cũng không có luôn.
Tôi đang tự thấy thương y trong lòng thì y bỗng nhiên nắm lấy tay tôi kéo lên. Y dừng lực lắm nên tôi bổ nhào vào lòng y, hai tay thì vòng qua thắt lưng y. Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.
Y cười nói: “Là đệ ôm ta trước đấy nhé.” Nói xong thì cúi đầu hôn tôi, áp người lên tôi.
Tôi ngã xuống giường còn y thì đè lên tôi. Y hôn dần xuống dưới, hôn lên cằm tôi, lại cắn nhẹ lên hầu kết của tôi. Đầu lưỡi y thì liếm láp khiến tôi mơ màng trong quen thuộc, nhưng y chỉ hôn thế này đã làm tôi bay hơn nửa hồn rồi. Tôi tên hết cả da đầu, không còn nghĩ nổi gì nữa.