Lận Vũ Chu đang say giấc nồng thì bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức. Âm thanh đó không hề nhỏ, là vật gì đó đụng trúng cửa, một tiếng “loảng xoảng” vang lên trong màn đêm vô cùng chói tai.
Mấy hôm trước, cảnh sát thông báo tin tức ở trong nhóm nhắc nhở mọi người, chuẩn bị gần tới giao thừa thì khu phố chợt xuất hiện trộm cắp, dân cư chú ý trước cửa nhà có bị đánh dấu đặc biệt hay không, và nhất định phải nghiêm túc phòng trộm.
Phản ứng đầu tiên khi Lận Vũ Chu mở mắt là lời nhắc nhở kịp thời của đồng chí cảnh sát, quả nhiên là có trộm. Bên mép giường anh có một cái chùi gai, là anh rể Cố Tuấn Xuyên đưa cho anh để phòng thân, anh không ngờ rằng nó cũng có đất dụng võ. Lúc này anh nhẹ nhàng bước xuống giường, sờ cái cây kia, chậm rãi mở cửa phòng ngủ ra.
Cùng lúc cửa phòng mở, tên “trộm” đi vào như người rừng, cả người bọc kín mít toát ra sự lạnh lẽo.
Trong phòng không bật đèn, sau lưng người đó mang một cái balo rất to, mặc áo lông đầu đội mũ trên, nhìn kỹ thì giống như người Eskimo. Tên trộm vô cùng lễ phép, trước khi vào cửa còn mang dép lê. Đôi giày dày nặng bị ném lên mặt đất vang lên tiếng động khá lớn. Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đang đeo mặt nạ phòng độc rất khiếp người. Trước phòng ngủ, mặt nạ bảo hộ chạm trán với người đàn ông đeo kính mặc đồ ngủ kẻ sọc, từ ánh sáng nhàn nhạt trong phòng có thể nhìn thấy vóc người của anh, trong tay còn đang cầm gậy.
Đã ba năm rồi Lý Tư Lâm chưa về nhà, không ngờ người thuê nhà định cầm gậy đánh cô ngay đêm cô về, vì tránh phiền phức không cần thiết, cô mở miệng nói: “Lận Vũ Chu, cậu buông cái cây đó xuống đi. Tôi là chủ nhà của cậu.” Cô vươn tay sờ công tắc, mở đèn. Trong phòng chợt sáng ngời, mắt hai người chưa kịp thích ứng nên cùng nhíu lại.
Lận Vũ Chu cũng choáng váng khi thấy Lý Tư Lâm đột nhiên trở về. Thấy cô ném ba lô leo núi lên sàn, gỡ mặt nạ phòng độc đặt lên giá để đồ, cởi áo lông vũ ra rồi đi về phía trước ném lên ghế sofa, tháo mũ lên trên đầu xuống. Đầu tết Dreadlocks rơi ra, hai bím tóc hai bên giống như một đống cỏ dại lộn xộn. Lý Tư Lâm ghét mấy bím tóc Dreadlocks kia nên kéo chum cột tóc trên cổ tay xuống cột qua loa. Vì thế đám cỏ dại bị quét dọn, bị cột lại thành một cây pháo hoa trên đầu cô.
Trước khi về nước, cô qua Châu Phi chơi hai tháng, hướng dẫn viên du lịch lừa cô tết Dreadlocks nhập gia tùy tục, cô chống cự được ba tuần, cuối cùng còn mấy ngày trước khi đi thì bị thuyết phục, cô gái da đen người địa phương tết cho cô kiểu tóc Dreadlocks. Bởi vì ở khá lâu, làn da phơi nắng biến thành màu nâu nhạt, so sánh với cô hồi ba năm về trước như hai người khác nhau.
Lận Vũ Chu quả thực không dám tin, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn Lý Tư Lâm chất đầy đồ đạc lên ghế sofa chỉ trong vòng năm phút.
Lý Tư Lâm cởi hết quần áo vật dụng trên người xong, mặc áo thun ngắn tay và quần rằn ri ngụy trang, cả người lập tức như quả bóng xì hơi, đào một cái hố trong đống đồ đạc trên sofa rồi nằm xuống, bây giờ mới quay đầu nhìn Lận Vũ Chu.
1142 ngày, Lý Tư Lâm vẫn còn nhớ rõ bao nhiêu ngày, từ lần cuối cùng cô gặp anh trong chớp nhoáng tính tới ngày hôm nay, tổng cộng là 1142 ngày. Lận Vũ Chu đã thay đổi nhưng tựa hồ vẫn thế. Gương mặt trắng trẻo, vẫn đeo mắt kính, nhưng người có vẻ “mạnh mẽ” hơn so với lúc trước. Có vẻ là bị ông anh rể “dã thú” kia hun đúc, bắt đầu quan tâm hơn về sức lực.
Lận Vũ Chu thấy cô nhìn chăm chú nên hơi thận trọng. Tựa như rất sợ cô, nhưng giống như đang nghĩ nát óc để tìm một câu chào hỏi để hai người đỡ ngại ngùng.
Cô ngước nhìn, tầm mắt lia qua kiểu đồ ngủ đúng quy định, ánh mắt lướt xuống rồi lướt lên, sau đó cười với Lận Vũ Chu: “Làm phiền cậu rồi à? Đi ngủ đi, tôi sẽ dọn dẹp nhẹ nhàng.” Nói xong đứng dậy đi qua mở tủ lạnh. Gần hai mươi tiếng đi đường vất vả, cô chỉ uống một chút nước, bây giờ cả người đói đến nỗi suy sụp tinh thần, phải kiếm tí gì đó ăn vào.
Tủ lạnh sạch sẽ ngăn nắp, tất cả đều là đồ ăn nhanh. Ba bữa thường ngày của Lận Vũ Chu đều ăn ở trường học, cuối tuần cũng sẽ có công việc khác, ít khi có thời gian ăn cơm ở nhà, cho nên anh chỉ mua một vài loại thực phẩm dễ làm, ví dụ như cải muối chua, với mì ăn liền và bánh mì cắt lát.
Lý Tư Lâm lấy một gói mì tôm đi vào nhà bếp nấu, Lận Vũ Chu đi sau cô.
Cô nghe thấy tiếng động thì xoay người nhìn anh: “Cậu nên duy trì khoảng cách với tôi, tôi mới đi nước ngoài về, lỡ như mang theo dịch bệnh gì đó.”
“Tháng mười hai này tôi dọn đi.” Lận Vũ Chu nói.
“Ừm.”
Hai người đều không nói gì nữa, đứng tại chỗ chờ nước sôi. Lận Vũ Chu thấy màu da trên mặt và cổ của Lý Tư Lâm không giống nhau, thậm chí không thay đổi từ từ, đột nhiên chuyển từ nâu nhạt sang trắng. Nhìn sơ cả người cô như mới đi từ xã hội nguyên thủy trở về, chỗ nào nhìn cũng hoang dã.
“Lý Tư Lâm…” Lận Vũ Chu quyết định hỏi thăm một chút xem vì sao cô đột ngột quay về, hoặc là sao trở về không chào hỏi nhau, nhưng anh bị Lý Tư Lâm cắt ngang: “Gọi là đàn chị.”
Lận Vũ Chu đang định nói thì bị chặn lại, từ “đàn chị” cứ kẹt mãi trong miệng rất lâu, mãi không thốt ra được.
Lý Tư Lâm không nói gì thêm, nước sôi xong nhấc xuống rồi tắt bếp, bưng nồi mì tôm ra bàn ăn. Người ngồi xuống, gác một chân lên ghế cho đỡ mỏi chân sau chuyến đường dài bôn ba mệt nhọc, gắp một đũa mì lên thổi vài cái rồi ăn. Một gói mì ăn năm đũa là xong. Cô còn thấy hơi đói, tìm một gói mì vị khác vào bếp nấu.
Lận Vũ Chu mơ hồ cảm thấy nhà này giống như cái ổ tội phạm, cô mới về chưa tới nửa tiếng mà phòng khách và nhà bếp đã thay đổi hoàn toàn. Lúc Lý Tư Lâm ăn gói mì tiếp theo, Lận Vũ Chu ấp ủ mở miệng: “Lý…”
“Gọi là đàn chị.” Lý Tư Lâm ăn mì tôm, ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh quá khách sáo, không khác gì so với lúc cô vừa rời đi: “Tôi cần nói với cậu việc này đã, ngày 1 tháng 3 cậu tìm một chỗ khác thuê nhà nhé.”
“Vì sao? Cô không cho tôi thuê nữa à?”
“Ngày 15 tháng 3 bạn trai tôi tới Bắc Kinh ở cùng tôi. Bản thân tôi cảm thấy cho cậu thuê nữa thì không tiện lắm.” Mì tôm khá nóng, Lý Tư Lâm thổi nhẹ, mắt nhìn quần ngủ của Lận Vũ Chu: “Có chuyện này tôi nói ra cậu đừng xấu hổ…” Cô dừng một chút, cười thân thiện: “Quần ngủ của cậu đang mở cửa.”
Lận Vũ Chu cúi đầu, nhìn cái nút cài đã mở từ khi nào, mặt từ đỏ chuyển sang màu tía, xoay người trở về phòng ngủ. Khi cài lại nút, tay hơi run run, mặt đỏ ửng một hồi mới hết hẳn. Đến khi anh trở ra, Lý Tư Lâm đã vào nhà vệ sinh tắm rửa. Tiếng nước bên vừa ồn ào vừa vang vọng, hơi nước từ từ bay lên làm mờ mặt kính, Lận Vũ Chu đứng ở đó trong chốc lát, cảm thấy hôm nay không phải là dịp để nói chuyện nên cuối cùng vẫn trở về phòng.
Khi Lý Tư Lâm đi ra thì hơi phiền muộn, cái kiểu tóc này thật là phiền phức, lúc tắm rửa còn có một con sâu nhỏ từ trong đó rơi ra, dây tóc bện rất chặt, mỗi khi chạm tới da đầu là đau. Ngồi xếp bằng trước bàn trà nhìn gương định tháo tóc ra. Nhưng dây tóc bện kia không giống như kiểu tóc tết bình thường, cô lăn qua lăn lại một lúc lâu mà vẫn chưa tháo ra được, thế là tức giận ném cây lược lên bàn.
Lận Vũ Chu nghe thấy âm thanh nên đi ra xem, thấy cô đang đánh nhau với đám tóc bện nên bước tới hỏi: “Để tôi giúp cô.”
“Cậu làm được à?”
“Tôi cảm thấy chuyện này chắc đơn giản hơn so với làm nghiên cứu.”
Lý Tư Lâm gật đầu, thấy cũng đúng nên xoay đầu lại, cam chịu nhờ anh hỗ trợ. Còn Lận Vũ Chu gỡ dây tóc bện ra, nghiên cứu một lát mới bắt đầu ra tay, mặc dù động tác nhẹ nhàng, nhưng Lý Tư Lâm cảm giác được da đầu yếu ớt của mình đau nhói, khẽ “shh” một tiếng.
“Tôi đánh giá mình cao quá rồi. Cái này còn khó hơn so với làm nghiên cứu.” Lận Vũ Chu nói, động tác nhẹ hơn một chút, rốt cuộc tìm được một phương pháp khác. Cuối cùng hơn một tiếng nháo nhào mới gỡ cái bím tóc này ra được, trong lúc Lận Vũ Chu nhẹ nhàng từ tốn gỡ ra, mỗi lúc gỡ được một sợi đều dịu dàng xoa da đầu cho cô, hệt như mấy anh trai trong tiệm cắt tóc. Lý Tư Lâm vẫn không nhúc nhích, có khi nghiêng đầu nhìn anh một cái, nghĩ thầm khi Lận Vũ Chu vẫn đang gỡ ra, từ trước tới giờ anh chắc chắn chưa từng tháo tóc Dreadlocks cho bạn học nữ. Sau đó cảm giác mình bỏ lỡ một vấn đề gì đó, Lận Vũ Chu làm gì quen biết mấy bạn nữ bện tóc Dreadlocks cho được.
Lúc này Lý Tư Lâm giống như đang chiên mì gói trên đầu, mười ngón tay mát xa da đầu nhức mỏi không ngừng: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu.”
“Vậy ngủ ngon nhé. Chuyện tìm nhà cậu để ý một chút, gần cuối năm rồi cũng dễ tìm.” Cô nói xong thì trở lại phòng ngủ, kéo tấm chống bụi trên giường xuống rồi ngã người nằm lên. Ba năm nay không có ai ngủ trên chiếc giường này, không có bất kỳ cảm giác ẩm ướt nào, thậm chí đệm chăn còn có mùi hương tươi mát. Cô nhìn quanh phòng mình, trang trí trong phòng không bị thay đổi chút nào, không hề dính một hạt bụi.
Chắc hẳn Lận Vũ Chu đã giúp cô quét dọn định kỳ.
Đối với chuyện này Lý Tư Lâm không quá bất ngờ, Lận Vũ Chu vừa hiền lành vừa có tinh thần trách nhiệm, đã thuê phòng của cô thì anh chắc chắn không chỉ quét dọn không gian anh thường sử dụng, anh cảm thấy toàn bộ phòng ốc ở đây đều thuộc về trách nhiệm của anh. Lý Tư Lâm nằm trong mùi vị thơm ngát mềm mại nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngon rất nhanh chóng.
Cô rất giỏi trong việc chống lại lệch múi giờ, với tinh thần và thể lực của cô mà mấy năm nay cô chưa từng bị lệch múi giờ. Nhưng chuyến hành trình đến Châu Phi lần này quá vất vả, mấy ngày bôn ba đã rút cạn sức lực của một kẻ ngao du bốn phương hào hùng như cô, một giấc này cô ngủ mười sáu tiếng đồng hồ, đến khi mở mắt thì trời đã hoàng hôn.
Trong phòng khách có âm thanh rất nhỏ, cô lắng tai nghe một lát, có thể tưởng tượng được tư thế rón rén đi nhẹ nói khẽ của Lận Vũ Chu. Cô định dọa anh, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống mở cửa ra.
Quả nhiên Lận Vũ Chu bị cô hù, xoay người nhìn sắc mặt của cô vẫn bình thường, trên tay còn đang xách túi mua đồ. Thứ sáu anh xong việc sớm nên tranh thủ đi siêu thị, mua một ít trái cây rau dưa với các loại thịt trứng, xách về siết đỏ cả ngón tay.
Tối hôm trước Lý Tư Lâm chỉ ăn hai gói mì, bây giờ tỉnh ngủ rồi cảm thấy dạ dày dính vào nhau, liếc mắt thấy trong túi đồ ăn của Lận Vũ Chu có dưa chuột, đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra lấy dưa chuột rửa sạch, ngồi lên sofa gặm, nói qua loa: “Mấy đồ ăn này hết bao nhiêu tiền đấy? Chúng ta chia ra được không. Tôi định hai ngày nữa không ra ngoài đâu, để tôi giúp cậu xử lý một phần. Có được không?”
Lận Vũ Chu không trả lời câu hỏi của cô.
Anh cảm thấy cách Lý Tư Lâm đối xử với anh dừng lại ở thời điểm mấy năm trước, khi kinh tế của anh đang gặp khó khăn, tuy rằng hiện tại cũng không quá dư dả, nhưng dù sao thì vẫn đỡ hơn trước một chút. Nhìn thấy Lý Tư Lâm đã gặm được một nửa trái dưa chuột thì đi rửa sạch một trái khác đưa cho cô.
Lý Tư Lâm hơi khó hiểu đối với hành động này của anh, Lận Vũ Chu nói: “Tôi thấy sức ăn của cô nhiều hơn rồi.”
Ý là đang nói bóng nói gió, một cây không đủ, hai cây thì chưa chắc là đủ.
Lý Tư Lâm cũng không ngượng ngùng, nhận trái dưa leo kia rồi ăn. Cô ngủ qua một đêm, tóc Dreadlocks đã “ngoan ngoãn” hơn chút, không còn phồng lên nữa, nhìn sơ qua cũng còn hơi kỳ lạ.
Lận Vũ Chu ngồi bên cạnh cô, nói với cô: “Hôm nay tôi tìm người môi giới hỏi thăm, bây giờ rất khó tìm được nhà gần trường học.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó người môi giới nói, có thể đến tháng 4 mới có nhiều phòng trống dư ra. Tôi có thể ở thêm một tháng được không? Nếu cô cảm thấy không tiện thì tôi sẽ đi tìm khách sạn ở tạm. Chỉ là tôi không dư dả lắm, tôi sẽ tranh thủ tích góp tiền.”
Lý Tư Lâm cảm thấy Lận Vũ Chu hơi là lạ. Anh của khi trước rất hiếu thắng, rõ ràng là nghèo thật, thế nhưng không đi kể khổ với người khác, mỗi ngày đều tích cực như ánh mặt trời. Ba năm qua đi, chị của anh bây giờ đã là một tiểu phú bà, mà anh nói với cô không đủ trả tiền khách sạn.
Không chừng anh có lý do nào đó khó nói.
Lý Tư Lâm không hề có sở thích làm chuyện “cạn tàu ráo máng” với người khác, gật đầu: “Được rồi, không cần gấp gáp. Cậu cảm thấy khi nào cậu mới tìm được phòng?”
“Nếu may mắn thì chắc hẳn tầm 29 tháng 4?” Lận Vũ Chu nói.
***
*Dreadlocks là một kiểu tóc phổ biến của những người dân châu Phi. Kiểu tóc này được tạo bằng cách thắt hoặc bện các sợi tóc lại thành từng sợi lớn như sợi dây thừng và bằng cách riêng biệt duy trì nếp thắt trong một thời gian dài.