Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 33



Loại tiểu lâu la như Viên Mãn sao có thể chống lại được khí thế bá vương của ông già? Cô ngoan ngoãn ôm Bỏng Ngô lên, nhường đường cho ông già đi vào cửa: “Cô chính là trợ lý đời sống nó mới tuyển à?”

“Vâng”.

“Nó bị ốm rồi à?”

“Vâng”.

Mặc dù không biết tại sao tin tức của ông già này nhanh nhạy như vậy, nhưng Viên Mãn vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ đi theo phía sau ông già nửa mét, ông ta hỏi gì đều trả lời thành thật.

Có lẽ Bỏng Ngô xun xoe nhìn thấy cô lúc này cũng phải cam chịu thua kém.

“Bệnh gì?”

“Hỏng súng rồi”.

Cạnh một tiếng, chiếc ba tong trong tay ông già rơi xuống đất.

Một đôi mắt trợn tròn nhìn về phía Viên Mãn: “Cái gì???”

Viên Mãn chỉ có thể thầm than ông cụ này quả thực có khả năng biểu cảm rất tốt, từ tóc mai hơi dựng lên đến ngón tay khẽ run rẩy đều cho thấy sự khiếp sợ trong lòng ông ta: “Thằng ranh này, dù không muốn lấy vợ thì cũng không được tự cung chứ!”

Cô đâu nói anh ta tự cung...

Có lẽ ông cụ xem phim võ hiệp nhiều quá nên mới suy diễn lung tung như vậy...

Thấy Viên Mãn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, ông già đứng ngồi không yên, bước đi như bay vào bên trong. Nhưng căn hộ chiếm nguyên một tầng, bảy tám phòng, ông ta biết đi đâu tìm thẳng nghiệt tử nhà mình? Một ánh mắt như dao lia trở lại: “Nó đâu?”

Bị ánh mắt đâm xuyên thấu, Viên Mãn mới biết ánh mắt Trịnh Diễn Tự vậy mà còn không phải sắc bén nhất, vội vàng xun xoe thêm gấp bội, mau mắn trả lời một lèo không cần chấm phẩy: “Trịnh tiên sinh đến công ty rồi lát nữa anh ấy sẽ về bác đợi một lát cháu đi lấy đồ uống cho bác bác uống cà phê hay uống trà?”

“Nó đã bị như thế mà vẫn còn đến công ty?”

Viên Mãn nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ cô có thể nói với ông ta rằng con trai bác bị cháu tàn nhẫn ngồi lên, bị mẹ cháu tàn nhẫn đá vào, bị con chó của cháu tàn nhẫn vồ trúng? Đương nhiên không thể! Với tính khí nóng nảy của ông già này, cô mà nói thật như vậy, rất có thể nhà họ Viên sẽ xảy ra một vụ thảm án diệt môn...

Viên Mãn đưa mắt nhìn xa xăm, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt ông già, ấp úng một hồi lâu, cuối cùng cũng sắp xếp xong từ ngữ: “Trịnh tiên sinh chỉ có một vấn đề nhỏ ở chỗ đó thôi, đã đến bệnh viện khám, không có gì đáng ngại”.

“Không gãy?”

Viên Mãn đáp hết sức trịnh trọng: “Không gãy”.

“Có ảnh hưởng việc tôi bế cháu không?”

Chắc là... không đâu... Viên Mãn vội cắt bỏ hai chữ chắc là, đáp trịnh trọng hơn nữa: “Không đâu”.

Không biết cách đó mấy cây số, nếu Trịnh Diễn Tự biết lúc này trong nhà anh ta có một già một trẻ đang thảo luận thân mật về súng ống của mình thì sẽ có phản ứng thế nào?

Trong lúc Viên Mãn nghĩ như vậy, trong phòng họp số 2 của phòng nghiên cứu phát triển Khoa Tín, ngoài chuyên viên thiết kế vừa tháo dỡ các phụ kiện điện thoại trên mô hình 3 chiều vừa trình bày về ý tưởng thiết kế, những người còn lại đều nghiêm túc yên lặng. Đến tận lúc một tiếng hắt hơi phá vỡ yên lặng.

“Ắt xì!”

Chuyên viên thiết kế không thể không dừng lại, đợi tổng giám đốc Trịnh cầm lấy khăn giấy trợ lí đưa cho, lau mũi xong mới tiếp tục nói: “Lần này chúng tôi chọn chất liệu vỏ ngoài điện thoại là...”

Trịnh Diễn Tự ném khăn giấy vào sọt rác, vẫn ngồi điềm nhiên, chăm chú nghe, nhìn bề ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh: Chẳng lẽ anh ta dự ứng với cái đầu trọc ngồi đối diện cách đó một quãng? Tại sao ngồi họp một lúc mà hắt hơi đến mấy lần...

Còn hai kẻ đầu sỏ làm anh ta hắt hơi, lúc này một người đang ngồi đàng hoàng trên ghế sofa, ung dung uống trà, một người khác thì ngồi trong nhà vệ sinh, đang vất vả giặt khăn lau.

Đến lúc Viên Mãn dọn dẹp nhà vệ sinh xong xuôi thì đã là nửa tiếng sau. Mồ hôi như tắm, cô quay ra phòng khách, ông già đang ngồi yên lặng nghe điện thoại.

Viên Mãn không dám quấy rầy ông ta, đang định quay vào phòng bếp rót nước uống chợt khựng lại.

Chiếc điện thoại di động ông già đang cầm tại sao nhìn có vẻ quen quen?

Hơn nữa âm thanh loáng thoáng phát ra từ điện thoại hình như rõ ràng là...

“Con gái à, bao giờ mời cha mẹ Trịnh tiên sinh đến nhà ăn cơm? Mặc dù hai đứa đã xác định rồi, nhưng cha mẹ hai bên cũng phải gặp nhau nói chuyện chứ?”

Một giây sau, Viên Mãn bừng tỉnh lao tới giật lấy điện thoại: “Tại sao bác nghe điện thoại của cháu?”

Cô bé mập mở hết hỏa lực gặp ông già oai phong lẫm liệt, cuộc chiến tranh đoạt lập tức bùng nổ. Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, bên tám lạng bên nửa cân, cuối cùng chiếc điện thoại văng ra, vẽ thành một đường vòng cung rồi rơi thẳng xuống đất.

Viên Mãn vội chạy tới nhặt điện thoại lên rồi dừng cuộc gọi.

Giận dữ quay lại nhìn về phía ông già, Viên Mãn còn chưa kịp nói gì, ông già đã nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một vị trí... tương đối tế nhị.

Thấy ánh mắt ông già dừng lại ở mông mình, Viên Mãn giật bắn. Mặc dù không biết những lão già râu xanh có thích mẫu người dầu mỡ như mình không, nhưng Viên Mãn vẫn lùi lại theo bản năng.

Hoàn toàn không chú ý tới sự kháng cự của cô, ông già chỉ thu ánh mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cũng dễ sinh đẻ...”

Viên Mãn nghe vậy mới hiểu, thì ra ông già này muốn... xem cô có đủ tiêu chuẩn làm con dâu ông ta hay không.

***

Lúc Trịnh Diễn Tự về nhà, trời đã gần tối.

Không ngờ Viên Mãn vẫn còn ở đó, Trịnh Diễn Tự vừa cởi giày da, Viên Mãn đã vội vàng đưa dép lê cho anh ta. Không dừng săn đón, không lừa thì trộm, câu châm ngôn này Trịnh Diễn Tự vẫn nhớ, anh ta lạnh nhạt nheo mắt nhìn Viên Mãn: “Lại gây chuyện rồi à? Hay là lại ăn vụng?”

Viên Mãn lập tức chỉ tay lên trời thề thốt: “Có trời chứng giám, hôm nay tôi chỉ ăn nửa quả trứng gà, một quả cà chua, cộng thêm một củ khoai lang”.

Trịnh Diễn Tự nhìn Viên Mãn, dáng vẻ mệt mỏi nhợt nhạt vì thiếu ăn này quả thật không làm giả được. Xỏ chân vào dép lê, Trịnh Diễn Tự đi thẳng vào trong nhà, dáng đi có vẻ quái dị. Viên Mãn nhìn sau lưng anh ta, thở phào nhẹ nhõm. Cô trở nên nhợt nhạt mệt mỏi thế này một phần là bởi vì đói, nhưng nguyên nhân chủ yếu là... Phụ mẫu hai bên đã thương lượng chọn ngày ăn tiệc thông gia, cô có nên nói với anh ta tin dữ này hay không? Nếu có thì phải làm thế nào? Vừa muốn nói với anh ta tin dữ này vừa sợ bị anh ta chém chết...

Đây quả thực là lựa chọn khó nhất trong lịch sử, còn khó hơn Ngô Ngạn Tổ và Dương Dương đồng thời xuất hiện trước mặt cô mà cô chỉ có thể chọn một...

Hai lựa chọn này quanh quẩn trong đầu Viên Mãn phải đến một thế kỉ, nhưng đến khi hoàn hồn nhìn Trịnh Diễn Tự thì Trịnh Diễn Tự lại mới chỉ đi được chưa đến mười mét, có thể thấy mỗi bước đi của Trịnh tiên sinh đau khổ như thế nào. Đầu sỏ Viên Mãn vội gác lại phiền muộn trong lòng, bước dài đi tới, thận trọng như dìu công công thời Mãn Thanh: “Anh đi đâu để tôi dìu đi”.

Hiển nhiên việc này thật sự tổn thương khí khái đàn ông, Viên Mãn lập tức bị Trịnh Diễn Tự hất tay ra, trơ mắt nhìn anh ta tiếp tục tự mình rùa bò về phía trước.

Đúng là bướng bỉnh cùng cực.

Viên Mãn đứng nhìn đến lúc sắp ngủ gà ngủ gật, Trịnh tiên sinh cuối cùng cũng lết vào đến phòng chứa quần áo, khép hờ cửa lại.

Viên Mãn có thể bảo đảm với các độc giả, lúc này cô khom lưng rón rén đến ngoài cửa phòng chứa quần áo tuyệt đối không phải để nhìn trộm anh ta thay quần áo mà vì sợ anh ta sơ ý vấp ngã.

Xuyên qua khe cửa nhìn vào trong phòng, Viên Mãn chỉ mải thưởng thức nào là cơ bụng, nào là cơ ngực, nào là cơ tay, hoàn toàn không để ý Trịnh tiên sinh không thay đồ mặc ở nhà mà thay một chiếc sơ mi khác.

Trong lúc cô giáo Viên đang đau đầu suy nghĩ tại sao trên vai anh ta lại có một dấu răng rất mới, Trịnh Diễn Tự đã thay quần áo xong lại quay ra mở cửa.

Viên Mãn vội xoay người dựa vào tường, giữ nguyên một tư thế tự nhận là đẹp đẽ, làm ra vẻ không hề hay biết.

Trịnh Diễn Tự bước ra khỏi phòng, nhìn rực rỡ hẳn lên, còn đang đưa mắt tìm bóng dáng cô giáo Viên trong phòng khách, lúc vô tình quay đầu sang lại nhìn thấy cô giáo Viên đang dựa vào tường.

Cô giáo Viên đứng đó, vặn người sắp gãy eo đến nơi, chớp chớp mắt nhìn lại anh ta. Trịnh Diễn Tự sợ hãi, hình ảnh này quả thực...

Đã từng thấy cảnh tượng cô giáo Viên biến thân thành phần tử khủng bố đêm qua thì nỗi sợ nào cũng chỉ còn là chuyện nhỏ, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng khôi phục giọng điệu bình thản xưa nay: “Đặt giúp tôi một nhà hàng kiểu Pháp”.

“Sao?”

“Không phải cô vẫn tự xưng ăn khắp mĩ thực kinh thành sao?” Trịnh Diễn Tự nhìn đồng hồ: “Đặt một nhà hàng, bảy rưỡi, hai người”.

Rốt cuộc trong lúc say rượu mình đã phét lác những gì với mọi người? Vấn đề này tạm gác sang một bên, hiển nhiên vấn đề mấu chốt bây giờ là...

Anh ta định mời cô ăn cơm?

Ngay cả chính bản thân Viên Mãn cũng không tin.

Viên Mãn nghe lời bắt đầu lật danh bạ điện thoại di động, nhanh chóng tìm được số điện thoại một nhà hàng kiểu Pháp rất khá, vừa bấm số vừa không nhịn được liếc Trịnh Diễn Tự một cái.

Anh ta vẫn vậy, ánh mắt bình tĩnh, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím, dáng vẻ nghiêm túc, vẫn âu phục giày da, cẩn thận tỉ mỉ, không hề sơ hở, nhưng Viên Mãn luôn cảm thấy hôm nay anh ta hơi khác.

Cuối cùng cô mới bừng tỉnh.

Chiếc áo sơ mi anh ta cố ý chạy về nhà thay này, cúc tay áo chẳng phải quà sinh nhật của người bạn từ nước ngoài gửi về hay sao? Chính cô đã chịu trách nhiệm chạy việc...

Xem ra đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.

Còn lúc này anh ta mặc chiếc áo đó để đi gặp ai? Đáp án hình như đã hai năm rõ mười.

***

Màn đêm vừa buông xuống.

Đường vành đai 3 phía đông kẹt cứng, nhà hàng kiểu Pháp lại tĩnh mịch như thế ngoại đào nguyên.

Một bóng dáng cao gầy đang vội vàng đi tới, vào tới cửa nhà hàng lại không khỏi ghìm chậm bước chân. Hương thơm cao cấp mà thoang thoảng lan tỏa khắp nhà hàng, cùng với hương thơm này, người đàn ông được nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh dẫn đến bàn ăn đã đặt trước.

Còn bên bàn ăn lúc này đã có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi.

Cô gái trẻ hình như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không phát hiện đối phương đã ngồi vào bàn.

Người đàn ông này cũng không để ý khi thấy mình bị ngó lơ, đặt mông ngồi xuống, cầm lấy cốc nước trên bàn uống ừng ực: “Coi như chị vẫn còn lương tâm, biết khao thưởng thằng em vất vả. Phải biết từ sáng sớm đến giờ em vẫn ở lì trong công ty Tín Đạt truyền bá, cả đêm không chợp mắt vì chuyện bôi nhọ trên mạng đó”.

“...”

Không nghe thấy tiếng trả lời, Cao Đăng mới phát hiện tình hình khác thường, giơ tay lên xua qua xua lại trước mắt Viên Mãn: “Chị Viên? Chị làm gì mà ngẩn ra thế?”

Viên Mãn lại hoàn toàn không để ý, đưa tay gạt tay Cao Đăng ra, đồng thời nhét thực đơn vào tay gã. Rõ ràng như muốn nói gã kiếm chỗ nào mà ngồi đi.

Thấy tình hình dị thường này, Cao Đăng đang đói meo cũng tạm thời đặt thực đơn xuống bên cạnh, cau mày quan sát cô giáo Viên vẫn đang ngây người. Lúc này gã mới phát hiện không phải Viên Mãn đang ngây người mà là đang nhìn một bàn khác qua khe hở giữa hai tấm bình phong, tập trung tinh thần, không hề chớp mắt.

Cao Đăng nhìn lại theo ánh mắt Viên Mãn, chỉ thấy một quý cô trẻ tuổi đang ngồi bàn đó.

Đó mới là quý cô trẻ tuổi thật sự. Ăn mặc đúng mực, cổ áo chữ V mà không hở hang, giầy đế đỏ mà không phàm tục, tóc dài buộc hững hờ mà vẫn tinh tế, chết tiệt nhất là đôi môi màu cánh hoa hồng, bất kể giới tính nào đều muốn trở thành chiếc cốc cô ta đang dùng để uống nước...

Tặc tặc, một cô gái như tiên nữ giáng trần. Nhưng đường đường một người đàn ông như gã mà cũng không nhìn đến mức si mê ngơ ngẩn, không hiểu chị Viên đầu óc làm sao mà nhìn đến mất ăn mất ngủ như thế?

Đến tận lúc một vị khách khác đến bàn đó, Cao Đăng mới há hốc mồm. Đó chẳng phải Trịnh Diễn Tự thì ai?

Bên kia là trai tài gái sắc nhìn nhau, bên này ánh mắt nghi hoặc của Cao Đăng cuối cùng cũng quay lại đến chỗ Viên Mãn: “Chuyện này là thế nào? Đây là...”

Vì ngạc nhiên nên Cao Đăng không khỏi nâng cao âm lượng. Trong nhà hàng đang rất yên tĩnh, thấy Trịnh Diễn Tự vừa ngồi vào bàn bắt đầu quay lại nhìn về hướng này, Viên Mãn vội vàng dúi đầu Cao Đăng xuống bàn, chính mình cũng hạ thấp đầu xuống.

Sức mạnh của người phụ nữ này quả thật kinh người, Cao Đăng bị đè dúi đầu xuống bàn không động đậy được, miệng cũng bị đè méo xệch, chỉ có thể gian nan lên tiếng: “Trịnh Diễn Tự là khách hàng mới của chị hay là cô gái đó là khách hàng mới của chị? Chị đang giúp ai tán ai đấy?”

Thấy Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông đã bắt đầu gọi đồ ăn, Viên Mãn mới buông tay ra. Nhìn Cao Đăng đang đoán già đoán non, Viên Mãn chỉ còn cách thở dài.

Ôi... Một lời khó nói hết...

Tinh thần yêu nghề của Cao Đăng đã trỗi dậy, gã không còn để ý đến chuyện khác, vội vàng lấy điện thoại ra mở xem kho dữ liệu khách hàng: “Có khách hàng mới thì em không thể không biết, còn là khách hàng xinh đẹp như vậy nữa...”

Kết quả đương nhiên là trong kho dữ liệu khách hàng hoàn toàn không có một tiên nữ như vậy.

Lại thấy vẻ mặt khó nói của Viên Mãn, Cao Đăng sợ đến mức suýt nữa đánh rơi cả điện thoại: “Chị Viên, không phải chị...”

“Trịnh Diễn Tự vừa trở thành khách hàng của chúng ta! Chị còn chưa kịp nhập dữ liệu của anh ta vào! Đơn giản thế thôi!” Viên Mãn nói một hơi gần như không có dấu ngắt câu, cuối cùng cũng chặn được miệng Cao Đăng lại.

“Thế mà không nói sớm! Làm em sợ chết đi được...”

Viên Mãn rõ ràng đã như quả bóng xì hơi mà vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh giả tạo. Đúng là một khi sốt ruột thì nói chuyện với Cao Đăng cũng phải bịa đặt...

Ba chữ Trịnh Diễn Tự có ý nghĩa gì? Một đống tiền mặt! Cao Đăng giơ tay lên vẫy, rượu vang 1994 em ơi!

Nhân viên phục vụ rót rượu vang cho hai thực khách. Cao Đăng thán phục: “Không ngờ lúc bị bôi đen sì trên mạng mà chị vẫn có tâm tư nhận khách hàng mới. Chị Viên, chị yêu nghề quá. Em mời chị!”

Viên Mãn chậm rãi nâng chén lên, rượu vang hôm nay đắng quá! Ôi... Rốt cuộc mình bám theo tới đây là để làm gì?

Rượu vang năm 1994 còn phải tự bỏ tiền túi ra trả nữa...

Mà bàn bên kia nói chuyện gì cũng không nghe thấy, Viên Mãn chỉ có thể xem sắc mặt. Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông rõ ràng chính là hai người bạn quen biết đã lâu, không có bất cứ dấu hiệu vượt rào nào.

Suy cho cùng là Trịnh Diễn Tự giấu quá kĩ hay hoàn toàn chỉ là hiểu lầm của cô?

Cao Đăng không quên ăn cũng không quên công việc, vừa gắp miếng ốc sên hấp nước tương đậm đặc vừa phân tích tình hình: “Loại độc thân cẩu ngàn năm như Trịnh Diễn Tự mà cũng động lòng phạm tục, có thể thấy đẳng cấp của cô gái này hẳn là cực cao. Gia cảnh thế nào? Đã điều tra chưa?”

Viên Mãn đang cắt bít tết, chột dạ không dám ngẩng đầu lên. Nhưng ánh mắt Cao Đăng vẫn nhìn chằm chằm vào đầu cô, dường như nếu cô không trả lời, gã sẽ cứ nhìn mãi như vậy.

“Hướng Mông, khoảng hai bảy hai tám tuổi, mới từ Paris hoặc Lyon về...”

“Sơ sài thế thôi à? Không giống phong cách của chị”.

Cao Đăng, cậu có thể tập trung ăn ốc sên được không? Đừng ép chị cậu nữa... Đương nhiên Viên Mãn chỉ dám suy nghĩ trong lòng như vậy chứ không có can đảm nói ra miệng.

Trong lúc Viên Mãn đang cố gắng hết sức lục lọi trong đầu những thông tin về Hướng Mông, cảnh tượng bình tĩnh bên bàn ăn cách đó không xa cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Nghe thấy tiếng bàn ghế va chạm rầm một tiếng, Viên Mãn quay phắt đầu nhìn lại. Thì ra Hướng Mông vội vàng đứng dậy nên va vào góc bàn.

“Em đi nghe điện thoại...”

Hướng Mông nói xong đi vội ra ngoài hành lang như trốn chạy.

Một cuộc điện thoại kiểu gì mới có thể khiến Hướng Mông luôn luôn điềm đạm mà cũng mất khống chế như vậy? Hiển nhiên Cao Đăng cũng phát hiện có biến, liếc Viên Mãn một cái rồi tháo khăn ăn xuống đi theo Hướng Mông.

Còn lại một mình Viên Mãn, bên kia cũng chỉ còn lại một mình Trịnh Diễn Tự. Hướng Mông mất khống chế vì một cuộc điện thoại đã đành, tại sao ngay cả Trịnh Diễn Tự cũng trở nên cô liêu lạnh vắng?

Cô không thể đi tới hỏi thẳng Trịnh Diễn Tự, đáp án của câu hỏi này chỉ có thể đợi Cao Đăng đi thám thính tin tức về giải đáp giúp cô.

Cứ thế, Viên Mãn trông trời trông đất trông mây, trông mong đến lúc Cao Đăng về, vội vã kéo gã ngồi xuống: “Nghe thấy gì rồi?”

Cao Đăng nhún vai: “Cô nàng đó cầm điện thoại xì xà xì xồ một hồi”.

“...”

Lúc này Viên Mãn rất muốn, rất muốn, rất muốn rất muốn giơ ngón giữa lên với Cao Đăng.

Còn bên kia Hướng Mông cũng đã về đến bàn, nhưng không ngồi vào bàn mà cầm lấy túi xách, xem ra đã chuẩn bị rút.

Trịnh Diễn Tự cũng không giữ lại, chỉ đứng dậy theo: “Anh đưa em về”.

Hướng Mông lại chỉ cười miễn cưỡng, xua tay từ chối.

Cứ thế, trong ánh mắt đưa tiễn của Viên Mãn và Cao Đăng, Hướng Mông về trước một mình, bước chân vội vàng giống như thoát khỏi một mình tai nạn...

Còn Trịnh Diễn Tự thì vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay đan vào nhau, giấu kín sự chán nản trong lòng.

Có lẽ là nhìn cảnh này qua khe hở bình phong bỗng dưng cảm thấy quá nặng nề, thậm chí Viên Mãn còn hoàn toàn không nghe thấy Cao Đăng nói với cô: “Em đã ghi lại đoạn tiếng chim của Hướng Mông rồi, về thuê người ta dịch từ tiếng Pháp ra là được”.

***

Trịnh Diễn Tự về nhà, không ngờ Viên Mãn vẫn còn ở nhà mình.

“Sao cô không về nhà?”

Trịnh Diễn Tự vừa thay dép lê vừa hỏi.

Viên Mãn đang ngồi trên sofa lập tức như được bật công tắc, bắt đầu hoạt động.

Cô giáo Viên đi thẳng vào phòng sách nhà anh ta.

Trịnh Diễn Tự chậm rãi đi theo, nhìn Viên Mãn loay hoay một hồi lâu trong phòng sách, download tài liệu, mở máy in, cuối cùng đưa một tờ hợp đồng còn nóng mực in tới trước mặt Trịnh Diễn Tự.

“Tôi ghét nhất loại đàn ông thiếu quyết đoán. Thích là phải theo đuổi, không theo đuổi được thì đừng thích nữa. Cứ do dự như thế có khác nào đàn bà?”

Lần đầu tiên cô giáo Viên tỏ ra khí phách trước mặt Trịnh tiên sinh như thế.

“Căn cứ cấp độ của Hướng Mông, chúng tôi sẽ thu phí anh tương đối cao. Có điều đối với anh chút tiền ấy cũng không là gì, tất tật cũng chỉ bằng một bộ âu phục của anh. Chúng tôi sẽ chế định cho anh một kế hoạch chi tiết”.

Từ đầu đến cuối Trịnh Diễn Tự không nói nửa lời.

Cúi đầu nhìn hợp đồng một cái, rất lạnh nhạt, cũng không biết có ý gì.

Cứ thế, vẫn thờ ơ như mọi ngày, Trịnh Diễn Tự đưa tay lên.

Lúc này trong lòng Viên Mãn lại có âm thanh gào thét: Ngàn vạn lần đừng nhận... Ngàn vạn lần đừng nhận... Ngàn vạn lần đừng nhận...

Cuối cùng tay Trịnh Diễn Tự cầm vào bên kia tờ hợp đồng. Lần đầu tiên Viên Mãn cầu nguyện các bạn mỡ trên người mà không hiệu nghiệm.

Bàn tay Viên Mãn nắm bên này tờ hợp đồng bất giác nắm chặt hơn, chặt hơn nữa.

Bây giờ... cô... còn có thể... đổi ý được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.