Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 19: Trước kia



Tô Nghiêu nào dám cầm đi viết linh tinh, chữ viết nàng xấu như vậy, liền vội vàng lắc đầu từ chối, Diệp Lâm cũng không miễn cưỡng nàng, cười khẽ một tiếng liền thu hồi chiết phiến lại.

Diệp Lâm thấy nàng gật đầu một cái, rũ xuống lộ ra một cười yếu ớt, nói: “Sắp đến ngày săn bắn mùa xuân, nếu như ngươi còn muốn tham gia, buổi chiều ta tiếp tục dạy ngươi.”

Mấy ngày nay nàng cáu kỉnh không chịu gặp hắn, hắn cũng không dám lỗ mãng liều lĩnh tìm tới cửa, dáng vẻ Tô Nghiêu mơ hồ, xem chừng hôm đó học được chút da lông kia cũng quên toàn bộ.

Tô Nghiêu nghe hắn nhẹ nhàng khạc ra như vậy, nhưng không biết gật đầu hay lắc đầu thì tốt hơn. Diệp Lâm có thể không hề để tâm chuyện lúc trước quả thật rất tốt, săn bắn mùa xuân cũng vô cùng cấp bách, chỉ là..... Làm sao nàng có thể xác định người này sẽ không đột nhiên nổi điên chứ?

Tô Nghiêu tham cứu nhìn Diệp Lâm, giờ phút này trên mặt người này chân thành thản nhiên như thế, hết sức chính nhân quân tử. Lịch sự bại hoại còn là sự xuất hữu nhân (có nguyên nhân)? Nàng không biết làm sao người này có thể chia ra tự nhiên như thế, nàng không yên lòng.

“Buổi chiều..... Sợ rằng hơi trễ, nhị muội của A Dao cũng cưỡi ngựa bắn cung tương đối tốt, lui về phía sau cũng không phiền toái Điện hạ.....”

Lúc này Tô Nghiêu chỉ có thể kéo Tô Anh ra làm bia đỡ đạn, tuy là nàng còn là một tay mơ, có thể có nội tình Tô Dao, có lẽ ở trước mặt Tô Anh cũng không phải dễ dàng lộ ra sơ hở như vậy, hạ sách nhất nàng còn có thể từ chối mình bệnh nặng cháy hỏng đầu óc trước, đi đứng không được linh hoạt như xưa, cũng an toàn nhiều hơn ở chung một chỗ với Diệp Lâm.

Diệp Lâm hình như đoán được tâm tư của nàng, chỉ cười một chút liền ôn thanh cắt đứt lời của nàng...: “Như thế, Tô nhị tiểu thư cũng cùng nhau chứ? Cảnh xuân vừa đúng lúc đẹp, liền đi ra ngoài đạp thanh như thế nào?”

Ba người..... Ra ngoài..... Đạp thanh? Đã là cuối tháng năm vào cuối xuân, còn muốn đi đạp thanh?

Mặc dù nghe an toàn hơn ở cùng với hắn một chỗ đi vườn thượng uyển..... Nhưng..... Nàng có thể lựa chọn cự tuyệt sao?

Tô Anh cho là nàng cưỡi ngựa bắn cung đệ nhất thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Diệp Lâm lại biết mình hoàn toàn không biết, hơn nữa mình trả nói thuở nhỏ chưa học..... Hai người kia đặt ở một khối, không làm lộ có khả năng sao?

Nếu thái tử cũng nổi lên lòng nghi ngờ với thân phận của nàng, nàng mới nghiêm túc tìm đường chết.

Tô Nghiêu quyền hành hơn thiệt, lập tức cười híp mắt khoát tay nói: “Nghĩ đến A Anh còn chưa từ Hoằng Văn quán học về, gọi nàng ra ngoài cũng không tiện. Nếu cảnh ở ngoại thành đẹp, buổi chiều A Dao và Điện hạ liền đi vùng ngoại thành thôi.”

Dầu gì ngoại thành Trường Ninh cũng là nơi công cộng, hắn làm thái tử cũng không thể không bận tâm hình tượng của mình, sẽ không làm chuyện đồi phong bại tục gì. Mà nàng đã sớm quyết định chủ ý, một khi học được, liền sẽ không đi cùng với Diệp Lâm.

Ở Sùng Văn quán dùng qua bữa trưa, nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Lâm liền dẫn Tô Nghiêu đi Tử Thần điện. Hình như Thôi thái phó cũng không hết sức để ý Diệp Lâm ba ngày hai bữa là công việc không chính đáng, có lẽ là hắn quá thông minh, xã tắc chi luận đối đáp trôi chảy, Thôi thái phó mới mặc hắn hồ đồ như thế.

Tô Nghiêu thật ra thì rất kháng cự Tử Thần điện. Nói thật, hôm đó ở Tử Thần điện nếu nói nụ hôn đầu tâm tình nàng hết sức phức tạp, chẳng những nghĩ tới lại cảm thấy hết sức ghê tởm, còn có chút..... Không khỏi để nàng cảm thấy buồn cực kỳ, giống như vừa nghĩ tới liền khó thở.

Mè nheo đến Tử Thần điện, Diệp Lâm lại chỉ kéo nàng vào trong, liền nghiêng đầu đi, cũng không nói câu nào, khiến Tô Nghiêu thật nghi ngờ, đứng nguyên một chỗ cũng không phải là bất động.

Này không biết người này lại xảy ra tật xấu gì.

Ngược lại bên cạnh kêu Lục Y và một đám cung nữ, khiến Tô Nghiêu kìm lòng không được lui về sau một bước. Cung nữ người người nâng khay trên tay, Tô Nghiêu định thần nhìn lại, mới phản ứng được đây là trang phục phải mặc trong buổi chiều.

Tuy nhiên có lúc Diệp Lâm không phân rõ thân sơ táy máy tay chân với nàng, nhưng đa số thời điểm hắn không phát bệnh, Tô Nghiêu cảm thấy người này vẫn rất tỉ mỉ quan tâm.

Tô Nghiêu mặc cho cung nữ dẫn nàng đến giữa đại điện thay đổi trang phục, lại giơ tay cầm mịch ly trong khay lên.

Lễ giáo cởi mở, cô nương ngoài đường phố phóng ngựa cũng không phải là cảnh trí ly kỳ gì, cô nương quý tộc mặt mộc không trang điểm ở thành Trường Trữ phố lớn ngõ nhỏ cũng không bất ngờ, Tô Nghiêu vốn cho là Diệp Lâm sẽ không tính những thứ này, nhưng..... Cái này có thể che từ đầu đến chân thật không nói quá.

Tô Nghiêu nghiêng đầu liếc mắt Lục Y đang búi tóc cho nàng một cái, nói: “Không có mũ che mặt ngắn hơn một chút sao?” Dài như vậy vướng chân vướng tay, cùng mặc váy cưỡi ngựa có gì khác biệt?

Cung nữ đứng sau gật đầu một cái, dứt tiếng nói: “Có thì có, chỉ là đây là Điện hạ tự mình chọn lựa.”

Tô Nghiêu:.....

Liên tưởng đến cái câu trước kia “Không cần nhìn nam tử khác.”, Tô Nghiêu chỉ đành phải cam chịu số phận thở dài một cái. Người này có lúc thật đúng là cố chấp không giải thích được. Dục vọng độc chiếm mạnh như vậy, chẳng lẽ là chòm sao bò cạp hay sao?

Nàng cảm thấy vướng chân vướng tay, hình như nếu Diệp Lâm cố ý cấp cho nàng mũ che dài nhất, làm sao nàng có thể không mang? Tô Nghiêu cũng không muốn chọc tới hắn nữa.

Nàng đã mơ hồ phát giác ranh giới cuối cùng của người này ở nơi nào.

Đổi xong y phục ra khỏi Tử Thần điện, Diệp Lâm mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu trắng đã đứng trên bậc thềm ngọc trước cửa điện mỉm cười đã lâu. Lúc này Tô Nghiêu có cảm giác nàng có tài đức gì.

Thấy Tô Nghiêu ngoan ngoãn mang mũ che đầu dài tới bắp chân, Diệp Lâm nở một nụ cười thỏa mãn.

Đến chuồng ngựa bên ngoài Đông cung, sớm có cung nhân dắt Huyền Táp ra ngoài. Diệp Lâm cũng đúng quy củ củ truyền thụ nàng kỹ năng lên ngựa, đúng mực nắm giữ được cực tốt, mơ hồ khiến nàng sinh ra cảm giác quả nhiên trước kia là mình nằm mơ.

Có lẽ..... Hôm đó hắn khác thường cũng là có nguyên nhân thôi.

Chờ xuất cung, Tô Nghiêu mới hiểu được Diệp Lâm nhất định bắt nàng mang mũ che là vì sao. Nàng bị trường sa bọc cá cực kỳ chặt chẽ, để cho người khác khó mà phân biệt thân phận, nhưng Diệp Lâm cũng bình thản không che giấu một chút nào.

Có lẽ dân chúng Trường Ninh chưa từng thấy qua đương kim thái tử, nhưng Diệp Lâm mày kiếm mắt sáng mỹ nam tử như vậy, trong lòng ôm một cô nương che mặt cưỡi ngựa ngoài đường phố, luôn không tránh được khiến người đi đường nhìn lâu mấy lần.

Ngược lại Diệp Lâm không coi ai ra gì, Tô Nghiêu ngồi ở phía trước lại chỉ thấy câu cổ văn ngày trước: hay có dung mạo, an nhân tới mỹ.

Vốn là cổ nhân dùng để hình dung dáng vẻ của Phan Nhạc, giờ khắc này lại như kỳ tích hiện lên trong đầu Tô Nghiêu. Hắn từ là có Phan Nhạc, lại không biết có thể có một người kia hay không, cùng hắn cùng nhau thành tựu “Phan Dương tốt” rồi.

Tô Nghiêu vừa nghĩ tới, vừa nắm dây cương giục ngựa chạy đi, không để ý Huyền Táp đã chạy như bay ra thật là xa, cho đến khi chạy đã mệt, mới kéo dây cương để Huyền Táp dần dần chậm lại.

Lúc này đã cách cửa thành Trường Trữ rất xa, cảnh sắc xung quanh hết sức xa lạ, nhìn rừng cây rậm rạp đang lúc uyển chuyển oanh hót, Tô Nghiêu nháy mắt hai cái hiển nhiên có chút hưng phấn, quay đầu sang hỏi Diệp Lâm sau lưng, nói: “Điện hạ có chú ý tới cảnh sắc vừa rồi không?”

Nàng sống ở thành phố xây dựng bằng bê tông cốt thép, liền trời xanh mây trắng cũng hiếm thấy, chứ đừng nói cảnh đẹp như thế. Cũng không phải là chưa từng đi lên núi, những tác phẩm điêu khắc động lòng người so sánh với vẻ đẹp sinh cơ bừng bừng cuối xuân, chung quy lại cảm thấy kém thứ gì đó.

Nàng không phải là một vết thương lành đã quên đau, chỉ là không muốn nhiều chuyện ảnh hưởng tâm tình của mình. Đời này của Tô Dao là nàng nhặt được, tuyệt đối không thể sống lo lắng đề phòng uất ức. Có lúc nàng nghĩ để tất cả chuyện phiền não ở một bên, vui vẻ sảng khoái mà sống.

Cũng giống như hiện tại, nàng không muốn so đo với Diệp Lâm cái gì. Tô Nghiêu còn nhớ rõ hôm đó trong vườn thượng uyển, nàng và Diệp Lâm giục ngựa cảnh tượng rừng núi, khi đó nàng cảm thấy vui mừng, hiện tại cũng không muốn phá hư phần tâm tình buông lỏng này.

Trước mắt Diệp Lâm lại lắc đầu một cái.

Nàng đang ở trước mắt, làm sao hắn có thể đi xem phong cảnh khác?

Đang lúc Tô Nghiêu sợ sệt, Diệp Lâm bỗng nhiên nói: “Chớ để đi về phía trước, trước mặt chính là Bắc Uyển rồi.”

Tô Nghiêu không khỏi nghiêng đầu nhìn Diệp Lâm.

Quanh Trường Ninh có tứ uyển, trừ vườn thượng uyển tiếp giáp Đông cung là vườn hoa giải trí săn thú ngày thường của Hoàng thất, còn có Tây, Nam, Bắc ba uyển, chỉ ở thời kỳ đặc biệt mở ra, trong ngày thường khó ai có thể vào.

Này Bắc Uyển kỳ quái nhất.

Nàng chỉ biết trước khi Đương Kim bệ hạ chưa lên ngôi, thích nhất Bắc Uyển, Bắc Uyển và Thượng Dương cung cũng là nơi bệ hạ thích nhất lưu luyến đi đến.

Nhưng kể từ năm Cảnh Hòa, thái độ của Đương Kim bệ hạ đối đãi với Bắc Uyển liền đi thẳng xuống dưới, Thượng Dương cung đã từng náo nhiệt nhất chợt trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, không sử dụng nữa. Trong ngày thường dân chúng muốn đến gần cũng sẽ bị xua đuổi và trách phạt.

Tô Nghiêu đã đọc không ít dã sử thoại, chuyện tạp nham nhìn quá nhiều rồi, còn không thấy quyển dã sử nào có lá gan sao chép chuyện xưa ở Bắc Uyển ra ngoài.

Diệp Lâm nhắc nhở như vậy, Tô Nghiêu lập tức kéo dây cương, đúng lúc đến cửa ngã ba, liền để Huyền Táp đi một con đường khác.

Tô Nghiêu không có hỏi, cũng không biết vì sao Diệp Lâm chợt mở miệng, giọng nói có chút thấp, mang chút cảm xúc Tô Nghiêu nhìn không thấu, êm tai nói về dã sử đều là chuyện cũ chưa từng ghi chép.

“Bắc Uyển Niệm Xuy đang nhốt mấy phi tần phạm sai lầm trong cung, ai cũng không thể đến gần, chúng ta không nên đi trêu chọc không thoải mái.”

Tô Nghiêu cũng là kinh ngạc, năm đó Thượng Dương cung lưu luyến quên về, hôm nay đã đổi tên thành Niệm Xuy, năm Cảnh Hòa Bắc Uyển đến tột cùng xảy ra cái gì, mới để Đương Kim bệ hạ chợt thống hận Bắc Uyển sâu như vậy?

Diệp Lâm xưng Đương Kim bệ hạ, ngược lại giống như là phụ tử người thường, chỉ là Tô Nghiêu lại biết, Đương Kim bệ hạ không thân cận với mấy nhi tử, sơ nhạt chỉ có quân thần, cũng không có tình phụ tử.

Vô tình nhất là đế vương gia, cổ nhân nói không sai. Bên người người này cho nên chấp nhất nàng như vậy, chỉ sợ cũng cùng cảnh ngộ không khỏi quan hệ.

Phụ không từ, mẫu không thương. Hắn là một người ở Đông cung lạnh lẽo dài như vậy..... Tô Nghiêu rũ mắt xuống.

Bởi vì Tô Nghiêu bất thình lình nảy ra đồng tình, bởi vì nàng rũ lông mi, Tô Nghiêu không nhìn thấy, trước mặt đến tột cùng là lúc nào thì bị bao vây bởi một vòng người áo đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.