Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 81: Tình thế của hắn



Lông mày thanh tú trước mặt khẽ nhíu một cái, sau đó rất nhanh phục hồi lại như cũ, Tô Nghiêu đoán không ra rốt cuộc là người này chỉ thuận miệng hỏi mà không để trong lòng, hay là nghi ngờ nàng không muốn nói thẳng ra nên mới im lặng. Suy nghĩ một chút, Tô Nghiêu cố gắng miêu tả một chút chuyện này chuyện kia về bản thân mình trong ký ức gần nhất, nỗ lực vì hắn mà miêu tả ra cái thế giới gần như đã bị nàng quên hết. 

Ký ức xa xôi như vậy, tựa như cách hai đời, Tô Nghiêu nói hết tất cả về cái thế giới kia. Nơi nào cũng có phụ mẫu hết mực yêu thương nàng, cũng có một đám bằng hữu sở thích giống nhau luôn sẵn sàng không tiếc mạng sống giúp đỡ lẫn nhau, cũng đã từng nói đi là đi, bỏ hết những phiền toái vụn vặt mà đi du ngoạn. Nhưng đột nhiên, tất cả đều giống như cách xa tận hai đời, mọi chuyện trong kí ức đều như bị bịt kín bởi một tầng lụa mỏng, nhìn không rõ gương mặt ở phía xa.

“Ta không biết làm thế nào mà mình đến được đây, có thể là chết, có thể là hôn mê. Không biết khi ta ra đi, bọn họ sẽ đối mặt thế nào, sẽ đau khổ thương tâm đến nhường nào.” Tô Nghiêu cười rộ lên, trong đáy mắt là vẻ bất đắc dĩ nhưng vô cùng chân thật không thể nghi ngờ, hơi ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Nếu như có thể, thật hy vọng có thể xóa sạch những kí ức về ta trong trí nhớ bọn họ.”

“Có người nhớ đến mình, không tốt sao?”

Trong con ngươi đen nhánh ẩn chứa quá nhiều tâm tình, Tô Nghiêu nhìn thẳng vào đôi mắt đen như hắc diệu thạch kia, lắc đầu cười nói: “Không tốt, nếu như có một ngày…”

(hắc diệu thạch: một loại đá thủy tinh núi lửa, tên tiếng anh là Obsidian, màu đen kít, thường dùng làm trang sức)

Tô Nghiêu dừng lại một chút, nghĩ rằng bản thân mình nay cũng là sống một ngày tính một ngày, không biết có thể cùng người trước mặt này bạch đầu giai lão hay không. Người này còn cố chấp chung tình hơn cả phụ thân hắn, làm cho nàng vừa vui mừng vừa đau đớn.

“A Lâm, nếu như có một ngày ta chết đi, chàng ngàn vạn lần hãy quên đi ta, tốt nhất…coi như ta chưa từng xuất hiện.”

Lời còn chưa dứt, cặp môi anh đào đã bị một ngón tay thon dài dứt khoát che lại. Diệp Lâm chợt kề sát nàng, trầm giọng nghiến răng nói: “Tô Nghiêu, nàng nói bậy bạ gì vậy, nói cái gì mà chết đi. Chỉ cần có ta ở đây, nhất định bắt nàng cùng ta bạc đầu không bỏ, mạo điệt không rời.”

(mạo điệt: chỉ người già 81-90 tuổi)

Tô Nghiêu lắc đầu đẩy tay Diệp Lâm ra, “Con người ta, chỉ cần đau đớn cùng nhau cam chịu, không cần cùng khổ, không muốn làm cho người khác phải khổ sở. Ta chỉ đưa ra một ví dụ thôi, chàng không cần phải thần hồn nát thần tính.”

Thần hồn nát thần tính ư, hắn đâu chỉ là thần hồn nát thần tính, hắn hận không thể giấu nàng vào trong lòng bàn tay, từng giây từng phút mang theo bên người. Không muốn làm người khác khổ sở, cho nên đời trước khi nàng biết bản thân trúng phải độc khó giải, liền dám không từ mà biệt, bỏ mặc hắn không biết lý do gì mà nàng ra đi? Nàng muốn làm cho hắn oán hận nàng, không còn yêu nàng cho đến một ngày quên đi nàng? Làm sao có thể như vậy, hắn đã từng thử, dùng suốt mười hai năm để thử, từ đầu đến cuối ký ức vẫn im đậm rõ ràng như mới ngày hôm qua.

Diệp Lâm nhắm mắt, bình ổn lại chút cảm xúc cùng những lời chất vấn thoáng hiện ra trong đầu. Đợi cho lý trí dần trở về, mới ôn hòa nói: “A Nghiêu, nàng có biết không, không có nàng ở bên cạnh, ta mới khổ sở.”

Tô Nghiêu không nói gì thêm, những suy đoán trong lòng càng ngày càng rõ ràng. Đời trước nàng chắc chắn là không hề vui vẻ giống như trong tưởng tượng, không phải vậy… Rốt cuộc là tại sao chàng lại một lần nữa sống lại?

Người kia nhìn thấu được tâm tư của nàng, thầm nghĩ phải giúp nàng giải tỏa nỗi lòng, thản nhiên nổi máu ghen, “Trong thế giới kia, có người nào yêu nàng không?”

Diệp Lâm thề rằng bản thân mình phải điên rồi mới hỏi ra một vấn đề gần như tàn khốc đến vậy. Có thì sao chứ, nàng nên kiên cường khỏe mạnh mà sống ở thế giới kia, đàm hôn luận gả, sinh con dưỡng cái. Cho dù là nàng có người yêu, cũng là người đó đến trước, hắn là kẻ xếp sau nên chẳng trách được ai. Hiện tại Tô Nghiêu là của hắn, nàng cũng yêu hắn, thế này là đủ rồi, còn cần nắm chặt quá khứ không chịu buông tay để làm gì. Nhưng chung quy lại hắn vẫn nuôi một hy vọng, hy vọng rằng hắn là người duy nhất nàng yêu, hy vọng trong lòng nàng chỉ có một mình hắn…

Tô Nghiêu sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên “phốc” một tiếng cười rộ lên. Tô Nghiêu nàng không phải người qua đường Giáp bất tài vô mạo. Ngược lại, nàng gia thế tốt dung mạo cũng tốt, thành tích từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, người khác phái đến bày tỏ vô số kể, nhưng tận đến lúc tốt nghiệp ra trường, mò mẫm lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng chưa từng gặp một nam nhân nào khiến nàng động tâm. Bạn bè thân thiết thậm chí còn nghi ngờ giới tính của nàng, nhưng Tô Nghiêu lại biết rõ ràng rằng nàng đang đợi một người.

Không ngờ rằng, căn bản người đó vốn không ở trong thế giới của nàng. Phải xoay trở càn khôn, xuyên qua trăm ngàn năm thời gian cùng không gian, mới tìm được tên yêu tinh liếc mắt một cái mê hoặc người khác cả vạn năm này.

“Diệp Lâm, ta chưa bao giờ yêu ai khác ngoài chàng.”

Buổi nói chuyện đêm đó kết thúc sau câu trả lời chắc chắn của nàng, Diệp Lâm không tiếp tục truy vấn, chỉ ôm nàng vào lòng, một hồi lâu cũng không nói gì. So với trong tưởng tượng, người yêu của nàng còn luôn luôn quan tâm chăm sóc, còn dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần cho một chút ngon ngọt liền cảm thấy hả lòng hả dạ y như một đứa trẻ. Người yêu nàng phù hợp với linh hồn nàng như thế, cho dù nàng có nhặt xương trong trứng gà cũng không tìm ra bất cứ tỳ vết nào.

(nhặt xương trong trứng gà: ý nói soi mói bới móc, giống câu “bới lông tìm vết”)

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, quả thật hằng đêm Diệp Lâm đều ngủ tại Phượng Ngô điện. Cái gì dùng thuận tay đều chuyển đến đây từng chút từng chút một, dựa theo tình hình này, Tô Nghiêu cảm thấy Diệp Lâm chỉ còn thiếu bước chuyển toàn bộ tẩm điện của mình đến cung của nàng.

Có điều, nàng thích.

Mấy ngày nay Diệp Lâm đều đi sớm về khuya, buổi sáng lúc rời đi thì nàng còn ngủ, đến đêm trở về lại cực muộn. Nếu không phải buổi sáng lúc thức dậy nàng thấy chăn mền lộn xộn bừa bãi cùng hơi thở quen thuộc, thì đúng là không biết hắn đã từng trở về. Không biết người này làm thế nào mà không phát ra một chút tiếng động nào. Cũng có thể do Tô Nghiêu ngủ quá say, nên có tiếng vang đến nàng cũng không biết. Chỉ ngẫu nhiên nhắc đến Diệp Lâm, mà thấy trong đáy mắt Cẩm Diên, Cẩm Tụ đều toát ra vẻ đau lòng, nàng liền biết người đó lại bắt đầu bận rộn.

Thường nói giành giang sơn đã khó, giữ giang sơn càng khó hơn. Hắn trông coi thiên thu cơ nghiệp tổ tiên để lại, thiếu chút nữa thì bại trong tay của phụ hoàng hắn. Suy cho cùng có bao nhiêu vấn đề nan giải, nếu không phải là Diệp Lâm, thì người khác cũng không thể nào đồng cảm. Tuy là trên tay Nhiếp chính vương không có thực quyền, nhưng sức ảnh hưởng của Phong Duy Châu ở trong triều vẫn tồn tại như cũ. Bên phía Phong Sách cũng như hổ rình mồi, từ đầu đến cuối trong lòng hắn là một khối tâm bệnh. Mặc dù hắn có lòng muốn chỉnh đốn lại Phong gia, nhưng hiện nay Nhiếp chính vương phủ cứ một mực thận trọng trung lập khó nắm bắt, làm hắn tìm không ra một chút khuyết điểm nào. Không có biện pháp nên đành bo bo giữ mình.

Tô Nghiêu đoán được chỗ khó xử của hắn, nhưng thân phận mình bất tiện nên quả thực cũng không có khả năng hỗ trợ. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nỗ lực cố gắng, phân phó nhà bếp trong Phượng Ngô điện chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đích thân mình xuống bếp làm món ăn giúp hắn hạ hỏa tiêu sầu. 

Theo lời Lưu nội thị, lần trước đưa cho Diệp Lâm kem tươi đã tan chảy mất hết hình dạng, nhưng Diệp Lâm vẫn từng muỗng từng muỗng uống sạch bách. Khi đó nàng đang tức giận, nên chẳng quan tâm rốt cuộc hắn có uống hay không. Đương nhiên không phải tỏ ra vẻ như vậy để cho nàng xem, Tô Nghiêu nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ kiếp trước người này cũng bị tài nấu nướng của nàng đày đọa, bị nàng bồi dưỡng ra khẩu vị kỳ lạ. Huống hồ Tô Nghiêu tự nhận rằng tài nấu nướng của mình cũng không tệ lắm.

Nghĩ là làm, Hoàng hậu nương nương tự mình ra lệnh, đầu bếp Phượng Ngô điện nào dám trì hoãn, nhanh chóng chuẩn bị hết tất cả nguyên liệu nấu ăn, bó tay đứng ngay ngắn ở một bên. Một mặt lén học nghệ, một mặt thở cũng không dám thở mạnh.

Tô Nghiêu bị bọn họ nhìn, cũng không hề mất tự nhiên, ngược lại còn luôn miệng giảng giải. Nào là loại này phải định lượng bao nhiêu, nào là loại kia phải chú ý cái gì. Đầu bếp Phượng Ngô điện đứng xem mừng thì ít mà lo thì nhiều, vừa liên tục gật đầu lia lịa vừa nở nụ cười hòa nhã.

Mùa thu hỏa khí dồi dào, nên nàng vẫn chỉ làm món ăn vặt đơn giản để giải nhiệt mà thôi. Tô Nghiêu làm xong rất nhanh, đựng vào hai chén nhỏ bằng ngọc Lam Điền tinh xảo, bảo Cẩm Diên bê rồi cùng đi đến Cần Chính điện.

Nào biết Diệp Lâm vốn không ở Cần Chính điện.

Cũng đúng, Cần Chính điện là nơi phê duyệt tấu chương, mấy ngày nay Diệp Lâm đều mang tấu chương đến Phượng Ngô điện phê duyệt. Giấy, bút, nghiên mực thường dùng đều chuyển đến Phượng Ngô điện, nếu bây giờ hắn không ở Phượng Ngô điện thì đương nhiên càng không thể ở Cần Chính điện.

Đám cung nữ trông coi điện đều biết rõ trong cung này, so với Bệ hạ thì Hoàng hậu nương nương càng là người không thể trêu chọc, nên nào dám thất lễ, thấy Tô Nghiêu không gặp được Bệ hạ, lập tức dẫn nàng đi đến Thừa Càn điện. Nghe nói Hoàng đế bệ hạ đang ở Thừa Càn điện triệu kiến Từ đại nhân Từ Thận Ngôn, Tô Nghiêu hơi giật mình, nghĩ đến Từ Thận Ngôn thân mang trọng trách, Diệp Lâm tìm hắn cũng chưa chắc là chuyện liên quan đến mình, liền đi theo cung nữ.

Cho đến khi đến cửa Thừa Càn điện, đúng lúc gặp Từ Thận Ngôn cung cung kính kính đi ra ngoài. Bốn mắt nhìn nhau, người kia ngay lập tức khom lưng hành lễ thỉnh an. Tô Nghiêu gật đầu, rồi dẫn theo Cẩm Diên đi lướt qua người hắn.

Trên bàn, nam tử đang đỡ trán không nói lời nào, đương nhiên không ngờ người đến là Tô Nghiêu. Cũng không ngẩng đầu lên, cất giọng mệt mỏi: “Lui xuống trước đi, Trẫm muốn yên tĩnh một lát.” sau đó liền không để ý đến, xoay mình nằm xuống nhuyễn tháp bên cạnh, gác một tay lên trán nghỉ ngơi.

Tô Nghiêu cũng không đánh tiếng, cầm lấy khay trong tay Cẩm Diên, dùng sắc mặt ra hiệu cho nàng lui ra, tự mình bê khay đi ra phía trước đặt ở trên bàn trà. 

Tiếng khay đập vào bàn trà làm cho Diệp Lâm hơi tâm phiền ý loạn, khi nào mà đám cung nữ không có mắt lại dám khoe mẽ thể hiện mình, chán ghét nói: “Đi xuống!”

Người kia cũng không để ý, đặt khay xuống, ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh hắn. Diệp Lâm còn chưa kịp bỏ tay xuống, trên trán đã bị một đôi tay mềm mại cùng ngón tay hơi lạnh xoa bóp lên. Hơi thở tươi mát quen thuộc bắt đầu chậm rãi vây quanh, Diệp Lâm mở to mắt, đối diện là gương mặt khuynh thành với thần sắc dịu dàng.

“A Nghiêu?” Diệp Lâm đưa tay cầm lấy cổ tay Tô Nghiêu, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước người. Giọng điệu hoàn toàn khác lúc nãy, mang theo một chút nuông chiều, một chút sủng nịnh, oán trách nói: “Sao mà đến rồi cũng không nói, hại ta nói lời lạnh nhạt với nàng.”

“Nếu còn có sức sống thì ngồi dậy uống hết cái này đi.” Tô Nghiêu tiện thể kéo hắn từ nhuyễn tháp lên, giơ tay cầm một chén Lam Điền ngọc trên bàn trà lên, đưa cho Diệp Lâm.

Người kia trông thấy chén ngọc hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Nàng làm?”

Tô Nghiêu gật đầu, cũng không nói gì nhiều chỉ cầm thìa ngọc đưa đến. Thấy người kia cầm thìa lên, nàng cũng cầm một chén lên cho mình. Múc một thìa nếm thử, thấy cũng không tệ mới giơ lên cằm nói: “Mau ăn đi, hôm nay thể hiện coi như bình thường.” 

Diệp Lâm cũng không nói gì, vừa ăn cháo vừa nhìn Tô Nghiêu. Nhìn đến mức nàng nhịn không được mà buông chén Lam Điền ngọc trong tay ra, chất vấn nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Cảm thấy cưới được một bảo bối trên phòng khách dưới phòng bếp có phải không?”

(trên phòng khách dưới phòng bếp: miêu tả người phụ nữ vừa giỏi ngoại giao, vừa giỏi nấu nướng)

Diệp Lâm từ chối cho ý kiến, chuyển hướng đề tài: “Đây là cháo gì? Trước giờ nàng chưa từng làm cho ta.”

Tô Nghiêu cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Cháo gạo nếp đậu xanh hoa bách hợp, thanh nhiệt hạ hỏa, thích hợp nhất với thời tiết mùa thu hanh khô.” Người này không hề nói ngon hay không ngon, chỉ dịu dàng như nước mà nhìn nàng, thậm chí khiến Tô Nghiêu cho rằng đây không phải là cháo, mà là thuốc kích tình.

Người kia chỉ cúi thấp đầu cười, trăm năm hòa hợp sao, đương nhiên hắn ăn là biết nguyên liệu nấu ăn, chẳng qua là muốn nghe nàng nhiều lời thêm mấy câu thôi.

Tô Nghiêu thấy người này như lại phạm vào ma chướng, quyết định thật nhanh kéo hắn đi qua ấn ngã vào nhuyễn tháp. Nắm lấy bả vai hắn, nói: “Mấy ngày nay giấc ngủ không tốt, chờ ta xoa bóp đầu cho chàng, đừng suy nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon, những chuyện khác chờ ngày mai hãy nói, cũng chỉ chênh lệch chốc lát.

Diệp Lâm được nàng ấn, cũng không giãy giụa, chỉ e lệ “ừ” một tiếng, thả lỏng suy nghĩ nhắm mắt lại, thái độ ngoan ngoãn mặc cho nàng chà đạp giày vò. Tô Nghiêu giật giật khóe miệng, người này tốt lắm, am hiểu nhất là giả trư ăn cọp ở trước mặt nàng. Không thèm để ý tới trò quyến rũ lộ liễu của hắn, chỉ kêu hắn gối đầu lên chân mình, từng bước từng bước xoa bóp trên đầu hắn.

Không bao lâu sau liền nghe thấy bên môi người kia phát ra một tiếng thở dài. Ước chừng là hắn đã thật sự thả lỏng, giọng nói hơi lười biếng mệt mỏi, “A Nghiêu, sắp đến sinh nhật nàng rồi.”

Hả?

Động tác trên tay Tô Nghiêu chậm lại, bấm tay tính toán, đúng rồi, nhưng nàng không cho rằng nó quan trọng, không ngờ Diệp Lâm lại biết rõ và nhớ kỹ. Sinh nhật chẳng qua cũng thế, qua rồi liền nhiều thêm một tuổi, chẳng có gì tốt. Tô Dao và Tô Nghiêu vừa vặn là sinh nhật cùng vào một ngày, cũng là trùng hợp trong trùng hợp, ngược lại nàng có thể nhờ vào Tô Dao mà tổ chức một yến tiệc sinh nhật náo nhiệt.

Diệp Lâm thấy nàng phản ứng vô vị như thế, biết nàng không để ý tới ý của mình, buộc lòng phải nhắc nhở: “Qua sinh nhật, nàng liền cập kê.”

Tô Nghiêu:…

Hóa ra bây giờ nàng còn chưa đến tuổi cập kê à…

Khi đó Từ Thận Ngôn nói Tô Dao sống không quá lúc cập kê, nàng còn lo lắng, không ngờ chớp mắt đã đến sinh nhật mình. Hiện tại nàng lại không có gì đáng ngại, nên đã coi những đắn đo cùng tưởng tượng vô căn cứ trong lòng như tảng đá thả rơi xuống. Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Chàng không phải vì chuẩn bị sinh nhật cho ta, nên mới bận rộn đi sớm về khuya như vậy chứ?”

Điều này thực sự giống như Diệp Lâm có thể làm mọi chuyện, Diêp Lâm là một Hoàng đế nha, những chuyện vụn vặt chẳng có lợi ích gì với giang sơn xã tắc, giao cho người khác làm chẳng phải tốt hơn sao, những chuyện này nàng cũng sẽ không để trong lòng. Đối với Tô Nghiêu mà nói, người trước mặt này mang một tấm chân tình, còn quan trọng hơn những nghi lễ rườm rà hào nhoáng bên ngoài.

Diệp Lâm gật đầu, đương nhiên hắn cũng là vì chuyện sinh nhật của Tô Nghiêu, nhưng chuyện này không thể khiến hắn hao phí hết nhiều ngày như vậy, tất nhiên vẫn còn những chuyện khác nữa.

Nhiếp chính vương phủ gần đây thật sự quá mức yên lặng làm cho hắn sinh nghi, lệnh cho Thôi Thuật điều tra một phen. Quả nhiên tra ra trong Nhiếp chính vương phủ âm thầm có dị động, ví dụ như là chiêu binh mãi mã, đi khắp các nơi tuyển mộ cao thủ, xem ra sắp có động thái lớn. Có lẽ là muốn đập nồi dìm thuyền quyết đánh đến cùng, ra sức ép buộc, phải cùng Diệp Lâm quyết chiến một trận ngươi sống ta chết.

Lúc nào Diệp Lâm cũng chú ý dị động của Nhiếp chính vương phủ nên âm thầm chuẩn bị. Hắn biết rõ Phong Sách cũng như hắn, hắn trà trộn ảnh vệ vào bên trong Nhiếp chính vương phủ, nhưng đồng thời Phong Sách cũng sắp xếp không ít cơ sở ngầm trong cung. Mấy ngày nay không những theo dõi động thái của Nhiếp chính vương phủ, mà còn tra ra được toàn bộ quân cờ được cài vào nhà các quan viên quan trọng trong cung, điều này thật sự là hao tâm tổn sức. Phải biết rằng sắp xếp những quân cờ này vào thì dễ dàng, nhưng nếu muốn loại bỏ một cách thần không biết quỷ không hay thì thực sự là một vấn đề nan giải. Chỉ cần hơi sơ suất đánh rắn động cỏ, sẽ mất đi cơ hội trừ tận gốc Nhiếp chính vương phủ.

Nhưng hiện tại những chuyện này hắn không muốn nói cho Tô Nghiêu, nếu như để nàng biết, nhất định Tô Nghiêu sẽ để ở trong lòng. Hắn không muốn Tô Nghiêu lo lắng cho hắn, chỉ cần Tô Nghiêu khỏe mạnh mà ở bên cạnh hắn, nhàn nhã đọc tiểu thuyết lịch sử rồi đưa ra chủ kiến. Hắn cũng không cần nàng giống như kiếp trước, bị cuốn vào tranh chấp giữa hắn và Phong Sách.

Nhưng hắn không biết, có một số việc càng trốn tránh lại càng mau tìm đến cửa. Chuyện gì một khi đã có khả năng xảy ra thì vĩnh viễn không thể ngăn cản sự phát sinh của nó. Tô Nghiêu nói không sai, hai việc cho tới nay đều là một, lần này mục tiêu hành động chủ yếu của người kia chính là Tô Nghiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.