Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 85: Chí tình



Thu Ngự làm thanh mai trúc mã với Diệp Lâm nhiều năm như vậy cũng không phải làm cho có, nàng biết hết tất cả những mật đạo trong Hoàng cung. Dẫn Tô Nghiêu rẽ hết đường này đến lối nọ, tới một làng nhỏ mọc đầy cỏ tranh ở ngoại ô phía bắc kinh thành liền dừng lại, vòng đến phía sau làng, vén lên một lớp cỏ tranh che đậy cửa hầm, một lối đi bí mật thông với mật đạo ở phía sâu bên trong liền hiện ra trước mặt Tô Nghiêu.

Tô Nghiêu thò đầu xuống nhìn thoáng qua, cảm thấy khó hiểu. Nếu ngay cả Thu Ngự cũng biết mật đạo, thì sao Phong Thái hậu lại không biết? Mật đạo này lại chật hẹp, nếu như có người bao vây trước sau, chỉ sợ là có mọc cánh cũng không thoát khỏi, chẳng khác nào dê vào miệng cọp.

Tô Nghiêu có những băn khoan như vậy, thấy Thu Ngự là người thẳng thắn nên trực tiếp hỏi. Quả nhiên Thu Ngự không hề tức giận mà nói ngắn gọn nhưng hàm ý sâu xa: “Đây là do Tiên đế lưu lại cho Bệ hạ một đường thoát thân, ngoài Bệ hạ ra thì không ai biết, Nương nương cứ việc yên tâm đi thẳng theo đường hầm này tới phía trước, gặp lối rẽ thứ nhất thì bỏ qua, tới lối thứ hai rẽ phải, nếu gặp bậc thang thì cứ đi lên. Phía trên chính là Thủy Yên cung, Bệ hạ đang chờ Nương nương ở đó.”

Tô Nghiêu ghi nhớ từng lời từng chữ, nghe đến đây liền nhíu mày hỏi: “Ngươi nói là chỗ nào?”

“Thủy Yên cung.” Dường như Thu Ngự hiểu được Tô Nghiêu đang nghi hoặc cái gì, bèn nói: “Bởi vì bỏ hoang lâu ngày nên Tiên đế mới chọn nơi này làm cửa ra.”

Tô Nghiêu gật đầu, ngày trước Thủy Yên cung là lãnh cung của các phi tần, nhưng vì các phi tần phạm sai trái của Tiên đế đều đã chuyển về vườn thượng uyển của Tư Quá cung rồi, Diệp Lâm lại không có phi tần nào khác, nên Thủy Yên cung bị bỏ trống, mà hiện tại tình hình trong cung đang phức tạp, nơi như thế này mới là một chỗ tốt.

“Thế còn ngươi định đi đâu ư?” Tô Nghiêu thấy trong lời nói của Thu Ngự hoàn toàn không có ý nàng sẽ đi theo mình, nên hơi nghi hoặc hỏi. Thu Ngự lại không hề che giấu, vừa cầm ngọn đèn dẫn đường đi xuống trước, vừa thẳng thắn nói: “Lát nữa A Ngự sẽ rẽ ở lối rẽ thứ nhất, phía trên là Cần Chính điện, đi lấy vài thứ cho Bệ hạ.”

Hai người vừa nói vừa tiến vào đường hầm tối đen, rất nhanh đã đến lối rẽ thứ nhất. Thu Ngự giao ngọn đèn cho Tô Nghiêu, nói: “Nếu nghe thấy có động tĩnh thì hãy thổi tắt đèn, vách tường mật đạo này cứ cách một đoạn lại có một khoảng trống bên trong, Nương nương cứ đẩy ra rồi trốn vào đó.”

Ban đầu Thu Ngự không hề khẩn trương, nhưng đến lúc nói ra câu này lại có vẻ căng thẳng. Tô Nghiêu gật đầu rồi mỗi người đi một đường, một mình nàng tiếp tục đi vào phía trong đường hầm sâu thẳm.

Không biết phải đi bao lâu, cũng không nhìn thấy gì, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dế kêu vang lên trong góc. Tô Nghiêu cầm đèn, vừa căng thẳng vừa cẩn thận chú ý nghe ngóng động tĩnh phía sau. Đi qua đoạn đường hầm dài dằng dặc, Tô Nghiêu rẽ ở lối rẽ thứ hai theo lời Thu Ngự, quả nhiên chỉ đi được chốc lát đã nhìn thấy bậc thang. Nàng bước lên từng bước một, nửa khắc đồng hồ sau đi đến bậc thang cuối, một nắp hầm hình vuông hiện ra trước mặt Tô Nghiêu.

Tô Nghiêu đổi ngọn đèn sang tay kia rồi đưa tay gõ gõ lên nắp hầm. Nắp hầm phát ra âm thanh trầm lặng nhưng cả nửa ngày cũng không có phản ứng gì, bởi vì nắp hầm quá dầy, hiệu quả cách âm quá tốt. Tô Nghiêu lại gõ thêm vài cái nhưng đều không có phản ứng, lần này đưa tay nhấc ngọn đèn đến phía trước mặt, tìm kiếm chỗ khởi động cơ quan dọc theo vách tường.

Đúng là không phụ lòng người, chỉ sờ soạng trong chốc lát, quả nhiên Tô Nghiêu tìm thấy một khối gì đó nhô ra. Nàng lấy tay vặn, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng lạch cạch lèo xèo, nắp hầm đang chậm rãi mở ra.

Vừa định thổi tắt đèn trên tay, Tô Nghiêu lại phát hiện ánh sáng phía bên ngoài vẫn hoàn toàn mờ mịt như cũ. Tô Nghiêu đi đến cửa rồi thò đầu ra, nhận thấy chính mình vẫn còn ở bên trong một phòng tối.

Ra khỏi mật đạo, trong phòng tối nàng tìm được nút ấn đậy nắp hầm lại. Lúc này Tô Nghiêu mới cầm đèn soi xung quanh, tìm lối ra từ phòng tối. Nhưng lần này nàng lại không thể dựa vào may mắn mà tìm như trước, đành nín thở tập trung tư tưởng, liền nghe thấy loáng thoáng có tiếng nói chuyện vang đến.

Tô Nghiêu đi theo hướng phát ra âm thanh, ghé tai vào vách đá lắng nghe, thấy hơi quen tai nhưng vẫn không nhớ ra được là ai, nghe thấy giọng nói: “Thần chưa từng thấy Bệ hạ thất lễ như thế. Nếu như Nương nương…”

“Vừa rồi không phải đã nhận được tín hiệu của Thu Ngự rằng đã tìm được A Nghiêu sao?” Giọng nói lạnh nhạt nghe không ra được cảm xúc gì, chính là giọng nói thân thiết kia, cả ngày lẫn đêm đều vang lên bên tai nàng, là giọng nói ẩn chứa sự dịu dàng quan tâm giữa phu thê mà người khác khó có thể tưởng tượng được. Nhưng lúc này đây, giọng nói đó lại hoàn toàn lạnh lùng vô tình.

Người lúc đầu chỉ yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Thần…bạo gan kiến nghị, Bệ hạ có cảm thấy hay không, dường như Bệ hạ đã quá coi trọng Nương nương?”

Hắn chưa bao giờ thấy người này mất khống chế như tối nay. Diệp Lâm và Phong Sách cùng nhau học tập võ nghệ, vốn là ngang tài ngang sức. Thời trẻ nông nổi đã vô số lần tỷ thí, đều là thắng thua nửa nọ nửa kia, sàn sàn như nhau khó phân biệt. Nhưng tối nay lại hoàn toàn mất lý trí, từng chiêu kiếm xuất ra đều vô cùng tàn nhẫn mãnh liệt, hận không thể chém Phong Sách thành trăm mảnh. Lúc Phong Sách bị bắt thì đã thảm hại đến cực điểm, nếu không phải vì Vũ Lâm quân chạy đến khống chế cục diện, thì không biết hắn sẽ còn biến thành bộ dạng gì nữa.

Nếu nói nguyên nhân, bất cứ ai nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ bỗng nhiên mất lý trí đều biết là do Hoàng hậu Nương nương bị người khác bắt cóc đi. Mới vừa rồi còn định trị tội toàn bộ đám hộ vệ bên trong Hi Quang điện, làm hắn phải cản trái cản phải mới cản lại được Diệp Lâm. Hiện nay Thái hậu đang vây thành, lòng quân chưa định, hắn lại muốn trị tội những ảnh vệ cùng hộ vệ có công hộ giá, nguyên nhân chỉ vì không bảo vệ tốt cho Hoàng hậu Nương nương. Có thể nói hành động này của Diệp Lâm đã hoàn toàn mất lý trí.

“Quá xem trọng ư?” Người kia lại ra vẻ không thèm đếm xỉa tới, khép mi khẽ cười một tiếng, vuốt ve quạt giấy chuôi ngọc trên tay, dằn giọng nói: “Ý Hạnh, mạng của nàng so với Trẫm còn quan trọng hơn, không xem trọng sao được?”

Nghe đến câu này, Tô Nghiêu mới nhớ ra, hóa ra người này chính là con trai của Thôi Thái phó, Thôi Thuật, Thôi Ý Hạnh, trước kia là chiêm sự của Đông cung Thái tử, hiện nay đã giữ chức vị quan trọng. Người kia lại dùng giọng nói bĩnh tĩnh nhất thiên hạ nói rằng mạng của nàng so với Trẫm còn quan trọng hơn, không xem trọng sao được?

Một tay che miệng, Tô Nghiêu để mặc cho nước mắt cứ lặng lẽ trào ra. Đây là Diệp Lâm, nam nhân ngốc của nàng.

Tiếp theo Thôi Thuật còn nói gì đó, nhưng Tô Nghiêu không thể nghe thấy được nữa, chỉ cảm thấy khí lực của toàn thân bị rút sạch, nàng dựa vào vách tường rồi chậm rãi ngồi xuống.

Diệp Lâm ngước mắt, nhận ra ánh mắt không dám tin của Thôi Thuật liền hơi nhếch miệng nói: “Ý Hạnh ngươi đối xử với Bạch Phàn Tố, chẳng phải cũng thế sao?”

Công tử áo trắng hơn tuyết bỗng nhiên ngẩn người, đến lúc phản ứng kịp chỉ cúi đầu xuống nén giọng nói: “Phàn Tố cũng chỉ là nhất thời hồ đồ nên ban nãy mới phạm phải tội lớn như thế…Mong Bệ hạ…”

“Tha thứ cho nàng ta?” Diệp Lâm cười cười, nhưng giọng cười lại lạnh thấu xương, ánh mắt từ trên mặt hắn dời đi, nhìn thẳng vào cán quạt rồi nói: “Ngày trước đã thông đồng với Phong Sách gây chia rẽ quan hệ của Trẫm và A Nghiêu, giờ đây lại ám sát A Nghiêu, ngươi cảm thấy Trẫm còn có thể tha cho nàng ta?”

Thôi Thuật nhắm mắt.

Bạch Phàn Tố với kỹ thuật múa đệ nhất thiên hạ đã bị mất đi một cánh tay, đã không còn có hy vọng được Diệp Lâm ưu ái, đã bị tống vào ngục. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, đối với Diệp Lâm mà nói, tất cả những kẻ làm tổn hại đến Tô Nghiêu, hắn đều không hề do dự mà trừ bỏ.

Thôi Thuật đương nhiên hiểu rõ ràng. Năm ngoái ở yến tiệc hoa mai Diệp Lâm đã chủ động khẩn cầu Tiên đế ban hôn, hắn đã lường trước được rằng người này đối với Diệp Lâm mà nói, chính là nhược điểm trí mạng.

“Vậy Bệ hạ định xử lý Phàn Tố như thế nào?”

Người kia vẫn đứng yên lặng ngắm nghía quạt giấy bạch ngọc rồi đưa tay đặt ở trên bàn trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nàng ta 

phải chết.”

Đầu óc dần dần mơ màng, tứ chi cũng dần dần không nghe theo sự sai khiến của bản thân, trong lòng Tô Nghiêu vang lên tiếng cảnh báo mãnh liệt rằng Say Hồng Trần đang phát tác. Bản thân lại đang bị nhốt trong phòng tối bí mật này, nàng ra sức đánh lên bức tường để tạo tiếng động thế nhưng không mấy hiệu quả, hoàn toàn không có ai để ý tới. Hô hấp Tô Nghiêu bắt đầu trở nên khó khăn, tay cầm đèn cũng run rẩy, trong mơ màng nhìn thấy phía góc phòng có một sợi dây thừng treo giữa không trung, nàng liền không cần suy nghĩ mà giật lấy. Cuối cùng chính mình cũng không duy trì được, ngất đi cùng tiếng chuông đinh đinh đang đang giòn tan vang lên trong phòng tối. 

Lúc tỉnh lại thì bản thân đã nằm trên giường mềm mại ấm áp. Người kia ngồi trên mép giường chật hẹp dựa vào một bên giường phụ, thoạt nhìn là chỉ vừa mới ngủ. Bên môi hắn đã mọc lên một tầng râu xanh mượt, tóc mai lộn xộn, áo bào cũng nhiều nếp nhăn. Mở to mắt nhìn người đó trong chốc lát, Tô Nghiêu không đành lòng, nâng tay đặt lên gò má tiều tụy của người đó, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nàng không biết mình đã ngủ được bao lâu, nhưng nhìn qua dáng vẻ của Diệp Lâm, chỉ sợ là không ngủ không nghỉ đã lâu rồi. Hiện tại trong phòng có thể yên tĩnh như thế này, có lẽ việc Thái hậu làm loạn đã bị dẹp yên. Nàng thật là vô dụng, bận rộn thế này cũng không giúp được gì, lại lúc nào cũng đem phiền phức đến cho hắn.

Tô Nghiêu nghĩ như vậy liền khẽ thở dài, không ngờ rằng tiếng động nhỏ như vậy cũng làm người kia bừng tỉnh. Đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào nàng, vẻ lo lắng sợ hãi trong đáy mắt liền ngay lập tức biến thành vui mừng. Trong khoảnh khắc xoay người ngồi dậy, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nàng đang làm loạn trên mặt hắn kia lại, cất giọng khàn khàn: “A Nghiêu, nàng tỉnh rồi!”

Người này… rốt cuộc là đã có bao nhiêu lo lắng…

Tô Nghiêu chầm chậm gật đầu, cảm thấy khí lực toàn thân đều như bị rút sạch, không còn một chút sức lực nào. Ho khan vài tiếng mới phát ra được âm thanh cao vút giống như tiếng xé lụa: “Ta…hơi đói.”

Diệp Lâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lớn tiếng phân phó cung nữ canh giữ ngoài điện mang chút thức ăn đến, xoay người qua bàn rót một chén trà xanh, rồi nở một nụ cười dịu dàng làm tan chảy lòng người, đỡ nàng uống xong nói: “Ngủ một ngày hai đêm, chẳng trách lại thấy đói.”

Một ngày hai đêm? Tô Nghiêu nghe vậy liền ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng lại gặp rèm cửa màn che trùng điệp ở trước mặt. Nàng ngay lập tức nhận ra mình đang ở Phượng Ngô điện, nhưng không biết sắc trời hiện tại là sáng hay tối, vì sao Diệp Lâm lại quẳng đi cả đống công vụ mà canh giữ ở bên rìa giường của nàng.

“Thái hậu…” Uống xong một ít nước làm trơn cổ họng quả nhiên tốt hơn nhiều, không còn khản giọng như trước. Hiện tại Tô Nghiêu chỉ quan tâm chuyện kinh thành bị vây hãm rốt cuộc là như thế nào, người trước mặt này thực sự không nhìn ra chút tâm tư nào đối với chuyện chính sự triều đình, trong mắt hắn không có gì khác ngoài nàng.

“Đã đưa đi giam lỏng tại Tư Quá cung, do các ảnh vệ thay phiên nhau canh chừng, sẽ không còn gây rối gì được nữa.” Diệp Lâm nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào chỗ dựa lưng mềm mại mượt mà làm bằng tơ lụa, nói: “Nàng không cần phải lo lắng.”

“Vậy còn Phong Sách?”

Nhắc đến người này Diệp Lâm lại không trả lời một cách thoải mái như vậy, mà dừng lại một lát rồi nói: “Hắn khăng khăng đòi gặp mặt nàng một lần cuối. Hiện tại đã tống vào thiên lao, không còn gây ra trở ngại gì.”

“Không ngờ rằng chàng lại bình ổn chuyện này dễ như bỡn chẳng tốn công sức nào, chỉ có ta vô dụng cản trở chàng, làm chàng uổng công lo lắng.” Tô Nghiêu lắc đầu bất đắc dĩ thở dài nói.

Diệp Lâm mỉm cười, ngồi xuống bên mép giường nói: “Lần này nếu không có Thu Ngự và Vũ Lâm quân hỗ trợ sẽ không thuận lợi như thế.” Nói đến đây, dường như nhớ ra cái gì đó, người đó bất thình lình nghiêng người ôm nàng vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Nghiêu, nếu nàng còn dám để cho A Cửu rời khỏi nàng thì ta nhất định sẽ không tha cho nàng.”

Tô Nghiêu bị hắn giam giữ trong lồng ngực, cũng chẳng còn tý sức lực nào, chỉ yếu ớt tựa vào trước ngực hắn cười nhẹ một tiếng: “Diệp Lâm, chàng uy hiếp ta?”

Nói đến đây chợt nhớ tới một chuyện, liền nhẹ giọng hỏi: “Nếu như đêm đó ta chết, chàng sẽ ra sao?”

Đáp lại nàng bằng cái ôm thật chặt, Diệp Lâm tựa đầu chôn vùi vào sau gáy nàng, cúi đầu nói: “Phát tang toàn thiên hạ, máu chảy trôi khiên.”

(máu chảy trôi khiên: nguyên gốc là “huyết lưu phiêu lỗ”. Lỗ ở đây nghĩa là cái khiên hoặc lá chắn bằng gỗ dùng để đỡ tên, kiếm, giáo mác v..v.. khi đánh trận. Cả câu này ý là sẽ gây ra một cuộc đại chiến, máu chảy thành sông.)

Nếu lại mất đi nàng một lần nữa, hắn nhất định sẽ phát điên.

Thân thể mềm mại trong ngực đột nhiên cứng đờ, nửa ngày cũng không thấy thả lỏng trở lại, bên tai lại vang lên tiếng nói dịu dàng của nàng: “Đêm đó ta bị bắt đi, người áo xám kia nói ý đồ của Phong Sách là bắt chàng phải lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân. Nếu như Từ Thận Ngôn không tìm được ta, A Lâm, nếu thật sự bắt chàng phải lựa chọn… chàng sẽ chọn như thế nào?”

Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng vang khắp Phượng Ngô điện, Tô Nghiêu yên lặng chờ đợi vị Quân vương trầm mặc kia cho nàng đáp án. Trong tình yêu có rất nhiều giả thuyết không nên nói ra, nhưng lúc này Tô Nghiêu rất muốn biết đáp án, thời gian của nàng chỉ còn một năm nên nàng phải hiểu rõ ràng sau này phải làm gì.

Qua một lúc lâu.

Vị Quân vương trẻ tuổi nói: “Ta sẽ chọn giang sơn.”

Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, Tô Nghiêu thấy hơi tức cười, trong lòng cuộn lên những cảm xúc mãnh liệt khó có thể nói thành lời. Tuy là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đáy lòng vẫn không tránh khỏi chút mất mát. Có điều đáp án này tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng. Đế vương…căn bản không nên quá si tình…

Người kia vẫn chưa nói xong, giọng nói khàn khàn vẫn lưu luyến bên tai nàng không tiêu tan: “Nếu chọn mỹ nhân, ta sẽ không còn gì cả, làm sao có thể bảo vệ chu toàn cho nàng cả đời? Ta không tin Phong Sách có thể thả nàng về rồi để cho chúng ta rời đi bình yên mà không mất một sợi tóc.”

“Nếu như chọn giang sơn, như thế sẽ làm cho nàng mất mạng… Nhưng không sao, đợi ta chính tay giết Phong Sách, phó thác giang sơn cho A Tễ rồi sẽ đi cùng nàng.”

Nếu đời này lại không có nàng cùng tồn tại, lại không thể tìm được chút dấu vết nào của nàng, thì ta không cần giẫm lên vết xe đổ mà cô đơn đau đớn, không cần lại sống một mình giữa thế gian lạnh như băng này. Ta sẽ bỏ mặc giang sơn này, vứt bỏ hết trách nhiệm cùng đau đớn vô biên này mà chết cùng nàng.

Người trong lòng vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc như một khúc cây khô.

Người này…

Người này…

Từng câu từng chữ vang lên bên tai, tất cả đều khắc ghi vào trong lòng nàng.

Người này lại nói: “A Nghiêu, dù trên trời hay dưới đất, kiếp này hay kiếp khác, nàng đều không thể bỏ rơi ta một lần nữa. Nếu như thế gian này thiếu đi nàng, đào hồng liễu lục, giang hồ dạ vũ, đối với ta mà nói, đều không hề có ý nghĩa.”

(đào hồng liễu lục, giang hồ dạ vũ: hoa đào màu đỏ, lá liễu màu xanh, mưa đêm ở khắp nơi. Cả câu ý chỉ các phong cảnh tươi đẹp ở xung quanh, có vui, có buồn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.