Bệnh Chiếm Hữu

Chương 7



15.

Kể ra thằng bé cũng lạ, cứ ngoan ngoãn để tôi dẫn đường, đến trung tâm thương mại cũng không chịu buông tay tôi.

Tôi đưa nó đến một cửa hàng quần áo nam của một thương hiệu thời trang mà tôi thường đến mua sắm vào các ngày trong tuần, tuy đắt hơn một chút nhưng chất lượng tốt, quan trọng là nhìn đẹp.

“ Xin chào, bộ này...bộ này...bộ này, phiền bạn đem xuống, đưa cậu bé này thử giúp tôi.”

Người nhân viên nhìn Lục Thanh Ngạn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, đợi một lát sau cô ta mới chậm rãi đi tới, miễn cưỡng lấy ra một bộ.

“ Còn bộ đó nữa.”

Cô ta rõ ràng là không hài lòng, vừa lấy quần áo vừa lẩm bẩm cái gì đó.

Tôi kiềm nén cơn giận dữ của mình lại, không dễ dàng gì mới dắt được Lục Thanh Ngạn đi mua ít đồ nên tôi không muốn phát cáu, thằng bé ngoan ngoãn đứng ở một bên góc, lòng đầy gò bó, không thích nghi.

“ Em cứ thử đi, bộ nào nhìn cũng đẹp.”

Đôi mi xinh đẹp của Lục Thanh Ngạn khẽ rung, như là cánh bướm uyển chuyển, ngẩng đầu lên nhìn tôi và thấy được sự chờ đợi trong mắt của tôi thì liền gật đầu.

“ Được”

Phải nói rằng, người đẹp vì lụa, người đã đẹp giờ còn đẹp hơn nữa nhờ diện lên những bộ quần áo hợp thời.

“ Wow, Lục Thanh Ngạn, nhìn em đẹp thật á nha.”

Tôi không thể không khoe khoang rằng nó rất đẹp trai, tôi chưa bao giờ thấy một chàng trai nào đẹp hơn nó cả, nó giống như ánh nắng mặt trời, đẹp hơn cả thiên hà. (hơi lố nha bà)

Nghe lời khen của tôi, khuôn mặt trong gương của nó hơi đỏ lên.

“ Em đi thử cái khác đi.”

Nghe tôi nói vậy, Lục Thanh Ngạn khẽ lắc đầu và chỉ tay vào giá.

“ Chị Tư Tư, em không muốn mua nữa, cái này quá đắt, tiền của bộ này thôi là đủ để em mua quần áo trong một năm.”

Dáng vẻ ngượng ngùng, ngập ngừng không nói nên lời của nó thực sự khiến tôi có chút đau lòng, nhớ đến lần đầu tiên khi nó bước vào nhà tôi, sự căng thẳng khi phải sống nhờ nhà người khác khiến nó trở nên nhút nhát và ít nói.

Dù biết rằng nó không thuần khiết và ngây thơ như vẻ bề ngoài, nhưng tôi cảm thấy rằng những cái cảm giác bất an và khó chịu đó không phải là giả vờ.

Nghe Lục Thanh Ngạn nói thế, nhân viên bán hàng tựa hồ càng thêm không vui mà mở miệng ra nói bóng nói gió.

“ Tôi biết ngay là sẽ không mua mà, vậy mà đòi thử cho nhiều.”

Nghe vậy, Lục Thanh Ngạn cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu.

"Thực sự, em không xứng đáng với những bộ quần áo đẹp như vậy."

Thật ra trong lòng tôi có vạn tiếng nói, cho rằng Lục Thanh Ngạn đang diễn xuất để lấy lòng. Và nó giỏi nhất là dùng vẻ ngoài điển trai đó để khiến cho người khác phải đau lòng.

Nhưng tôi vẫn phải nói.

"Lục Thanh Ngạn, em xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới."

Lời vừa dứt, Lục Thanh Ngạn liền ngây người, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi đến gần nó, nắm lấy tay nó và nhắc lại một lần nữa.

“ Em xứng đáng có được những điều đó.”

Lúc đó thằng bé mới sực tỉnh, tìm kiếm điều gì đó qua ánh mắt của tôi.

Nó cứ nhìn vào mắt tôi để xem tôi có đang lừa nó hay không?

Đột nhiên, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của nó, nụ cười mang theo cái lúm đồng tiền nhỏ, lông mi khẽ run.

Lục Thanh Ngạn cười, đm nó đẹp.

“ Gói lại đi”

Người nhân viên có vẻ như không ngờ tới, còn chưa kịp phản ứng.

“ Toàn bộ chỗ này?”

Tôi gật đầu, nhưng mắt thì lại nhìn nhân viên khác.

“ Gói lại đi, tôi mua hết.”

Người nhân viên khác vẫn còn trong tư thế sững sờ và dùng mắt xác nhận lại với tôi lần nữa.

“ Cô muốn gói lại và đưa nó cho bạn trai của cô?”

Tôi cũng không giải thích, mà đứng đó nhìn cái lỗ tai càng ngày càng đỏ của Lục Thanh Ngạn.

“ Đúng rồi, toàn bộ chỗ này”

Lúc bước ra khỏi nơi đó, lỗ tai của Lục Thanh Ngạn vẫn còn đỏ bừng.

“ Lương Tư Tư, không phải em nói hôm nay đi giúp bà cụ qua đường sao?"

Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, dường như còn mang theo một ý cân nhắc.

Tôi lặng lẽ quay lại, nhìn thấy tên Vương Kỳ, trông chẳng ra hình người đang ôm cô tình nhân của mình đi ở phía sau.

Đúng vậy, lý do từ chối đi cùng Vương Kỳ của tôi đơn giản và tùy tiện như thế đấy.

Thật là xui xẻo, đã tránh vỏ dưa bây giờ thì lại gặp phải vỏ dừa.

Sao cứ vấp phải cái thứ này vậy trời, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Tôi đang định kéo Lục Thanh Ngạn bỏ chạy, nhưng Vương Kỳ hiển nhiên không cho tôi cơ hội này, bất chấp sự bất mãn của cô gái bên cạnh mà từng bước một tiến lại gần tôi, trên khóe miệng vẫn còn nụ cười trêu đùa.

“ Tại sao.... hẹn hò với thằng đàn ông khác sau lưng anh.”

Lục Thanh Ngạn cũng nhìn tôi, dáng vẻ không còn ngoan ngoãn như trước, như thể nó đang chờ đợi một lời giải thích từ tôi.

Chết tôi rồi.

Khung cảnh này thật sự rất giống với cảnh bị bắt quả tang.

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Vương Kỳ, Lục Thanh Ngạn lại thể hiện thuộc tính trà xanh của mình.

Lợi dụng khoảng cách, nó hơi nghiêng người, hai tay khoác lên vai tôi, quai hàm trắng ngần cách tôi rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai.

“ Chị Tư Tư, người này có phải là người đàn ông của chị không?”

Tiếng cười khiêu khích của Lục Thanh Ngạn, đặc biệt là khi nó nói 2 từ "đàn ông", âm cuối của hai từ ấy cất lên khiến tôi đỏ mặt.

Phía trước là người bạn trai giả, phía sau là vị hôn phu, không hổ danh là tôi, bậc thầy của sự đào hoa.

Vương Kỳ nhìn Lục Thanh Ngạn như cắn vào tai tôi, sắc mặt đã khó coi lại càng thêm tức giận, cười như không cười, tay kéo cà vạt, miệng thì châm chọc nói.

“ Lương Tư Tư, lâu rồi không gặp, đủ lông đủ cánh rồi nhỉ?”

Nói xong, hắn lại nhìn Lục Thanh Ngạn từ trên xuống dưới, như nhớ tới lần trước tôi nói thích các chàng trai mặc áo len.

"Em thích cái loại người mặt trắng bệch không có chút sức sống này sao?"

Lục Thanh Ngạn lạnh lùng nói.

“ Chắc chắn chị ấy sẽ không thích người đã có tuổi như ông.”

Sắc mặt của Vương Kỳ càng tệ hơn, vì đứng ở kẽ giữa nên tôi không thể lên tiếng bênh vực được ai, do cả hai đều là quân cờ tốt trong kế hoạch của tôi, tôi phải khiến cho họ phải tranh giành lấy tôi.

Dù người nào thắng thì cũng sẽ là mối nguy hiểm cho người còn lại.

Người xưa vẫn hay nói:

[Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.]

[Ngư ông đắc lợi.]

Khi nhìn thấy hai người sắp giương cung bạt kiếm, tôi liền bước đến với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt đỏ hoe.

“ Vương Kỳ...anh nghe em giải thích.”

Vương Kỳ rõ ràng là không nghe thấy, nhếch miệng cười đểu.

“Lần trước không phải em còn gọi anh là chú sao… tại sao bây giờ đứng trước mặt người yêu bé nhỏ của anh mà cố tình gọi anh là anh vậy?”

Mẹ kiếp! Người đàn ông này không hổ là cáo già, cố tình khiến cho câu nói của tôi trở nên mơ hồ, và những người không biết sẽ nghĩ rằng tôi gọi hắn là chú.

Quả nhiên ánh mắt của Lục Thanh Ngạn ở phía sau liền bắt gặp sự mỉa mai trong mắt Vương Kỳ, thật sự nhìn hai người này y như trẻ trâu.

“ Chú Vương, chú đã vừa lòng chưa? Bây giờ tôi đưa em trai của tôi về được chứ?”

Tôi nhấn mạnh từ [em trai] và nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Vương Kỳ, người đàn ông ho vài tiếng, để giảm bớt đi sự xấu hổ vì những gì hắn vừa nói.

Cáo già đúng là cáo già, ngay khi nhận ra Lục Thanh Ngạn là con trai của mẹ kế tôi, hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, chuẩn bị nói điều gì đó để giữ thể diện, nhưng tôi sẽ không cho hắn cơ hội này.

“ Còn nữa chú Vương, cho dù không có tôi, thì bên cạnh chú cũng đâu có thiếu phụ nữ, nhưng em trai tôi thì chỉ có một mình là chị.”

Tôi nắm chặt tay Lục Thanh Ngạn, nhìn vẻ mặt của Vương Kỳ, trong lòng không khỏi bật cười, không ngờ tên phong lưu này lại có một ngày xấu hổ như vậy.

Vương Kỳ hơi nhướng mày, giọng điệu mơ hồ khiêu khích.

"Hãy thay anh rể chăm sóc chị gái của em thật tốt."

Lục Thanh Ngạn ngây người một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, kiềm nén cảm xúc của mình lại, dời ánh mắt nhìn xuống Vương Kỳ.

“ Biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chị của mình.”

Vẻ mặt thì ngoan ngoãn, nhưng khóe miệng lại nhếch lên khiến cho người ta phải bất an, dường như trong lòng đang ấp ủ một ý nghĩ xấu nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.