Trên sân bóng rổ, Trần Trì nhẹ nhàng mà dứt khoát thẩy bóng vào rổ.
Đã một năm rồi cậu chưa có đứng trên sân bóng.
Có người gọi cậu, Trần Trì quay sang, lại vô tình nhìn thấy một người.
Ở ngoài sân bóng rổ, một nam sinh nhanh chóng đi qua, áo sơ mi sạch sẽ quy củ, trên tay cầm một tệp giấy tờ.
Đỗ Khải Trình chạy đến bên người cậu, thúc giục: "Bên kia đang chờ cậu đấy!"
Trần Trì thu mắt: "Giúp tôi một chuyện."
Đỗ Khải Trình: "Chuyện gì?"
"Điều tra nam sinh kia."
Đỗ Khải Trình theo tầm mắt của cậu nhìn qua.
Quan Ngọc...
Cậu ta liền cười cười: "À được được, nhưng mà..."
"Không thành vấn đề."
Trần Trì nhàn nhạt nói.
Đỗ Khải Trình không nghĩ tới cậu dễ dàng đồng ý như vậy: "Cậu không hỏi tôi muốn cậu đánh ai sao?"
Trần Trì liếc cậu ta một cái, từ chỗ ngồi đứng lên, không trả lời.
Đỗ Khải Trình hậm hực sờ sờ mũi.
Xem ra cái danh lão đại không phải để đấy.
*
Buổi sáng cuối tuần, Trần Trì nhận được điện thoại của Đỗ Khải Trình.
Nhận được địa chỉ, cậu sửng sốt một chút.
Chính là trường học trước kia của cậu.
Cách chỗ đó ngày càng gần, phong cảnh xung quanh càng trở nên quen mắt, Trần Trì lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Khải Trình ngắt điện thoại, cố làm ra vẻ: "Tôi đã có người bảo hộ, lần sau mấy người đừng hòng mượn tiền của tôi. Chúng ta sớm không còn là bạn bè rồi."
Các nam sinh nghe cậu ta nói vậy đều bật cười.
Nam sinh dẫn đầu gẩy điếu thuốc: "Nói như mày thì ai chẳng nói được. Để tao xem người mày gọi tới là ai đi."
Mấy nam sinh đứng vây quanh bắt đầu mở miệng châm chọc.
Đỗ Khải Trình lo âu mà đứng một bên.
Cũng không biết Trần Trì mang theo bao nhiêu người. Nếu không đánh lại bọn họ, khẳng định sau này cậu ta sẽ bị chèn ép khổ sở hơn.
Đợi thêm một lúc nữa, có người không kiên nhẫn, đẩy Đỗ Khải Trình: "Mẹ nó, rốt cuộc có tới hay không?"
Đỗ Khải Trình thiếu chút nữa bị té ngã, sau đó nhìn thấy nam sinh đang từ xa đi tới, ánh mắt sáng lên: "Đến rồi."
Khoan đã...
Chỉ có một mình cậu?
Cậu tới đánh nhau mà không mang theo người? Đơn thương độc mã tới?
Mấy nam sinh theo ánh mắt của cậu ta nhìn qua, không nhịn nổi cười: "Cậu ta?"
Mặt Đỗ Khải Trình trắng bệch.
Nam sinh dẫn đầu phủi phủi bụi trên quần áo, đứng lên.
Thân ảnh nam sinh ngày càng tới gần, khoé miệng ngả ngớn của hắn cũng ngày càng nhạt.
Bên cạnh đã có người nhận ra.
"Sinh...Sinh ca?"
"Cmn, thật hay giả?"
"Đm cậu mù à?"
Đỗ Khải Trình ngơ ngác.
Mấy người này biết nhau sao?
Sẽ không...cùng nhau đánh cậu ta chứ?
Đỗ Khải Trình thật sự muốn khóc.
Trần Trì đến gần, có nam sinh lập tức xông lên. Cậu nghiêng người, giữa hai lông mày nhiễm lệ khí.
"Sinh ca!"
Tên dẫn đầu hô lên, mấy người phía sau cũng hô theo:
"Sinh ca!"
Đỗ Khải Trình thật sự bị doạ tới rồi.
Người anh em này, lai lịch trâu bò như vậy?
Trần Trì nhăn mày, mấy người trước
mắt tuy có chút quen thuộc, nhưng cậu không nhớ tên, cũng không muốn nhớ.
"Định đánh cậu ta?"
Nam sinh dẫn đầu sắc mặt thay đổi: "Cậu ta là người Sinh ca bảo kê sao?"
Trần Trì nhàn nhạt nói: "Còn muốn đánh nữa không?"
Trương Diệu cười ra tiếng, cũng không biết là đnag cười hay đang khóc: "Sinh ca đã nói vậy thì cậu ta chính là anh em của chúng ta. Sao có thể đánh chứ?"
Trần Trì không để ý đến hắn, nhìn Đỗ Khải Trình.
Đỗ Khải Trình biết, đây là cậu muốn hỏi cậu ta có muốn tiếp tục truy cứu hay không.
Cảm giác được lão đại che chở thật cmn tốt quá!
"Các người mau hứa đi. Về sau không được vay tiền của tôi nữa. Không, đấy không phải vay mà là cướp."
Trương Diệu co được giãn được, quyết đoán đồng ý. Sau đó nhìn Trần Trì: "Sinh ca, lâu không gặp, đi uống một chút."
Trong mắt Trần Trì không cảm xúc: "Không cần."
Trương Diệu cũng không cảm thấy mất mặt, chậm rãi nói: "Em nghe được một ít về chuyện của Sí ca."
Sắc mặt của Trần Trì không thay đổi.
Trong lúc Trương Diệu cảm thấy cậu sẽ không đồng ý, Trần Trì lại lên tiếng: "Được."
Trương Diệu tìm một tiệm lẩu gia đình, tất cả ngồi trong một góc có cửa sổ sát đất. Đỗ Khải Trình cũng không dám đi theo, cảm ơn Trần Trì xong liền chạy mất.
Trương Diệu gọi một két bia.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, một năm rồi mới gặp lại được Sinh ca."
Mấy người còn lại cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Trần Trì không rên một tiếng, dần dần không còn kiên nhẫn, trực tiếp đánh gãy câu chuyện: "Chuyện kia có gì mới?"
Trương Diệu tươi cười cứng đờ.
Trần Trì mắt đen nhìn chằm chằm hắn.
Bầu không khí trên bàn trở nên khẩn trương, ai cũng không dám động đũa, cũng chẳng dám thở mạnh, sợ Trần Trì tức giận sẽ làm ra điều gì đó.
Thời Ôn ở con phố đối diện, liền thấy được một màn trong tiệm lẩu. Mấy nam sinh như hổ rình mồi mà nhìn một người, người kia lại đưa lưng về phía cô, thân mình hơi cong.
Cô cảm thấy có chuyện gì đó không hay.
"Nhanh lên." Thời Noãn ở phía trước thúc giục.
Thời Ôn nhìn thêm vài lần rồi nhanh chóng đuổi theo Thời Noãn.
Thời Noãn nhìn hướng dẫn trên điện thoại, cau mày cằn nhằn: "Cái lớp học bổ túc kiểu gì mà tìm mãi không thấy?"
Thời Noãn lúc trước có hứng thú học dương cầm, nhưng cũng chẳng được bao lâu. Tuy yêu thích nhiều thứ nhưng lại không kiên nhẫn.
Gần đây lại ồn ào muốn đi học vẽ tranh.
Ba Thời cùng mẹ Thời biết cô không lâu sau sẽ chán, nhưng tính tình Thời Ôn dịu dàng lại kiên nhẫn, chắc chắn học sẽ rất tốt.
Liền cho Thời Noãn học, nhưng Thời Ôn cũng phải học theo.
Cuối tuần, hai người ngồi xe bus đến một khu phố khác. Nghe nói ở đây có một trung tâm học bổ túc, giáo viên cũng rất giỏi.
Ba Thời có nhận một vụ án, làm quen được một người cũng làm luật sư, nhờ quan hệ bạn bè mà an bài cho Thời Ôn cùng Thời Noãn đi học ở đây.
Thời Noãn vẫn còn mải oán giận, ánh mắt trời quá gắt, cô sợ da mình sẽ bị đen. Cả người đứng dưới nắng hồi lâu cũng bắt đầu đầy mồ hôi.
Thời Ôn rối rắm một hồi lâu mới nói: "Chị cứ đi tìm trước đi. Em vừa thấy có một cửa hàng rất đặc biệt. Muốn đi xem một chút."
Cô cũng không chờ Thời Noãn kịp phản ứng, đã nhanh chóng chạy đi.
*
Thời Ôn chạy đến cửa sổ sát đất, đám người còn chưa đi, bầu không khí vẫn rất kì lạ.
Tiệm lẩu rất lớn, cô phải đi nửa vòng cửa hàng mới tới cửa chính. Lúc đi đến bàn của đám người kia, đã không thấy Trần Trì đâu.
Những nam sinh này không nhuộm tóc thì xỏ khuyên tai, cũng không ít người có hình xăm. Vừa thấy đã biết không phải loại người gì tốt.
Trong lòng Thời Ôn phát lạnh.
"Cậu ấy đâu?"
Trương Diệu ngửa đầu uống bia, nghe thấy có người nói thì nhìn qua. Là một nữ sinh, mặt nhỏ như bàn tay, đôi mắt vừa to vừa long lanh, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, trên người mặc váy dài màu trắng đơn giản.
Thời Ôn lui về sau một chút, rồi chỉ vị trí trống duy nhất: "Người vừa rồi ngồi đây đâu rồi?"
Trương Diệu híp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô cùng cậu ta có quan hệ gì?"
Thời Ôn: "Bạn."
"Bạn?" Trương Diệu cười lạnh: "Trên đời mày chẳng có ai có thể làm bạn với cậu ta cả."
Lúc trước có, nhưng đã chết.
Một nam sinh khác lên tiếng: "Hay là bạn gái?"
Thời Ôn lắc đầu phủ nhận: "Không, không phải bạn gái."
Trương Diệu: "Vậy cô đang theo đuổi cậu ta sao?"
Thời Ôn mím môi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng im lặng không phản bác.
Trương Diệu cười, đúng là Sinh ca đi đến chỗ nào cũng có người theo đuổi.
Hắn đứng lên, khui một chai bia mới: "Nhanh uống hết, xem cô có đủ tư cách theo đuổi cậu ta hay không?"
Các nam sinh bắt đầu hùa theo, gõ đũa thúc giục.
Từ bé đến lớn Thời Ôn chưa từng chạm qua rượu bia, mọi người xung quanh khi uống, sắc mặt cũng rất bình thường, nhất là trong TV, rượu bia giống như không nguy hiểm, nhân vật chính nào cũng đều uống hết cả một chai.
Cô chậm rãi nhận lấy, uống một ngụm.
Hương vị rất kì quái.
Cô muốn dừng một chút, lại có người đẩy chai bia lên ý đồ muốn cô uống bằng sạch.
Trần Trì từ nhà vệ sinh đi ra, tuy cồn làm cậu choáng váng, nhưng Trần Trì vẫn có thể chuẩn xác nhận ra Thời Ôn.
Cậu không kịp nghĩ tại sao cô lại xuất hiện ở đây, nhanh chóng đi tới cướp lấy chai bia vứt xuống đất. Mọi người trong quán đều quay lại nhìn, ánh mắt Trần Trì tàn nhẫn, một tay đỡ Thời Ôn ổn định trọng tâm.
Trương Diệu thấy vậy, đứng lên muốn nói gì đó, đã bị Trần Trì hung hăng nện vào mặt.
Mùi máu tươi ở khoang miệng lan tràn, Trương Diệu đau đến nhe răng trợn mắt, cảm thấy răng của mình sắp rụng ra rồi.
Trần Trì lôi kéo Thời Ôn rời đi.
Người phục vụ đi tới thu dọn, không cẩn thận đụng phải Trương Diệu, bị hắn ta mắng cho một trận.
Hắn nhìn bóng dáng của hai người rời đi, cười lạnh hỏi người bệ cạnh: "Lúc Sí ca chết, cậu ta có rơi một giọt nước mắt nào không?"
Không ai dám lên tiếng.
Trương Diệu tuỳ tiện vớ một chai bia bắt đầu tu ừng ực, sau đó lại bật cười: "Đánh chết tao cũng không tin Trần Trì Sinh có người trong lòng."
Cậu ta phải xứng đáng với cuộc sống cô độc, tịch mịch tới chết.
*
Trần Trì ngăn một chiếc taxi, vừa ngồi trên xe liền gục xuống. Tài xế hỏi địa chỉ, Thời Ôn thấy trên người cậu là mùi rượu bia nồng đậm, vẫn là nên đưa cậu về nhà.
Đọc địa chỉ nhà của Trần Trì.
Thời Ôn gian nan dìu Trần Trì vào nhà, vất vả lắm mới đặt cậu được lên sô pha.
Cũng may nội thất nhà cậu vô cùng xa xỉ, ngồi dưới thảm lông cũng dễ chịu vô cùng.
Thời Ôn rót cho cậu một cốc nước.
Trần Trì cầm không chắc, bị đổ lên người, làm ướt áo phông màu trắng, xương quai xanh quyến rũ như ẩn như hiện.
Thời Ôn lại rót thêm một cốc nước nhưng không đưa cho cậu, mà cẩn thận giúp cậu uống.
Đợi cậu uống xong, Thời Ôn muốn thu dọn đồ trên mặt đất một chút, nhưng vừa mới đứng dậy, cánh tay đã bị kéo lại.
Cô không phòng bị, bị cậu kéo liền ngã xuống. Ngược lại không có cảm giác đau đớn, vì ngã vào người cậu, lại bị cậu ôm trong lòng.
Đầu Trần Trì đau muốn nử ra, mơ mơ màng màng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, làm cậu cầm lòng không đậu muốn tới gần nơi có mùi hương kia.
Cậu duỗi tay, thế nhưng lại có thể dễ dàng giữ chặt người nọ, không giống như trong giấc mơ rất nhiều lần đều thất bại.
Trong lồng ngực là Ôn Ôn của cậu nho nhỏ mềm mại không xương, làm cậu chỉ muốn buộc chặt tay, khiến cô không rời khỏi cậu nữa.
Cậu vùi mặt vào hõm vai của cô, tìm một tưu thế thoải mái, âm thanh khàn khàn rầu rĩ: "Bọn họ đều nói do tôi, bọn họ không tin tôi..."
Thời Ôn bị cậu ôm chặt có chút khó thở: "Hả? Ai cơ?"
Trần Trì không trả lời, giật giật đầu, mái tóc xù xù cọ vào tai Thời Ôn khiến cô phát ngứa.
Trần Trì: "Bọn họ nói tôi là người xấu."
Thời Ôn ngẩn ra, lập tức phản bác: "Không phải đâu, cậu không phải người xấu."
Trần Trì lắc đầu: "Cậu cũng sẽ thấy tôu xấu xa sao?"
Thời Ôn cảm nhận được cậu run rẩy, không biết hôm nay cậu đac trải qua những gì, nhẹ nhàng xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: "Không, tôi không có nghĩ như vậy."
Nhưng Trần Trì khi uống say còn cứng đầu hơn lúc cậu tỉnh táo.
Trần Trì: "Cậu sẽ nghĩ như vậy. Từ trước tới nay cậu đều không tin tôi."
Ánh mắt Thời Ôn hơi loé.
Đời trước, Trần Trì đúng là người xấu.
Nhưng đời này sẽ không, cô sẽ giúp cậu.
Thời Ôn nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu: "Tôi tin cậu mà."
Trời ơi buồn ngủ quá nên beta còn ẩu, sai ở đâu mọi người cmt nhắc nhở để mình sửa nhaaa