Lăng đại thiếu thấy hắn đứng dậy rời đi, liền nhịn không được đi qua nhắc nhở em họ, nói Thẩm Huyền sẽ không thích hắn. An Kỳ mỉm cười, nụ cười tươi sáng như ánh nắng ban trưa, "Ta đã biết nha~ Vẫn hít thở bình thường a~~~"
"Ừm, cố gắng làm tốt quan hệ" Lăng đại thiếu sờ đầu biểu đệ "Nhân mạch trong giới giải trí rất quan trọng, nếu ngươi thật sự muốn diễn xuất, về sau làm không tốt thì còn có thể diễn phim của hắn"
An Kỳ yên lặng phản ứng vài giây, lập tức cởi khối vải đen trên người ra, tính toán cứu vớt lại hình tượng một chút, kết quả vừa nhấc đầu lại bắt gặp ánh mắt có chút lạnh lùng của tỷ tỷ nhà mình, nháy mắt mấy cái, chậm rì lại đem vải đen bọc lên.
Lăng đại thiếu "......"
Lăng Hi "......"
"Cá và tay gấu không thể có cả hai, trung hiếu khó toàn, thật sự khiến ta vô cùng thương tâm" An Kỳ tối tăm cúi đầu.
"Đại biểu ca, ngươi nhìn xem ta có giống một cục than không?"
"Ta cảm giác mình chính là một đống......" An Kỳ càng thêm tối tăm, theo bản năng muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng ngẫm lại hình như vừa rồi đã cho Thẩm Huyền ấn tượng không tốt lắm, làm thế nào cũng phải trò chuyện vài câu với hắn, liền nhịn xuống.
"Cũng không thể gọi là quạ đen" Lăng đại thiếu cảm giác biểu đệ nhà hắn luôn vô cùng đáng yêu không thể gọi như vậy, liền có chút bất mãn, chăm chú suy nghĩ "Nấm hương? Gấu bông nhỏ?"
Lăng Hi "......"
Lăng đại thiếu nói "Thực ra chocolate giòn cuốn cũng không tệ"
Lăng Hi "......"
An Kỳ nháy mắt mấy cái, lập tức cảm kích nắm lấy tay của đại biểu ca "A, ta cảm giác tốt hơn nhiều rồi~"
Lăng Hi "......"
Có khác nhau cái gì sao, không phải đều là mấy thứ đen như mực......Lăng Hi có chút không biết nói gì, không muốn để ý tới hai người này nữa, lấy nước trên bàn lên uống một ngụm.
Lúc này Thẩm Huyền cũng vừa nghe điện thoại xong.
Điện thoại là từ trại an dưỡng gọi tới, nói là sau khi bọn họ đi thì thiếu gia Chu gia lại mở một đại hội, ngay sau đó ý thức bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh, cũng không biết có thể duy trì bao lâu.
Trước mắt chỉ có Chu gia thiếu gia và con trai của kẻ bắt cóc có hiềm nghi, có thể loại trừ một người đương nhiên là tốt nhất. Bất quá...... Đi ngay bây giờ có khiến Lăng Hi cảm giác hắn cố ý hoặc là đang trốn tránh vấn đề hay không?
Nếu lúc bọn họ tới trại an dưỡng là lúc tên nhóc Chu gia vẫn đang trong trạng thái thanh tỉnh thì sẽ không sao, nếu không phải, có lẽ Lăng Hi sẽ cho rằng đây là do hắn tùy tiện bịa ra một cái cớ.
Thẩm Huyền trầm mặc. Phía sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Thẩm đại thiếu "Có chuyện gì?"
Thẩm Huyền quay đầu "Tại sao anh cũng ở đây?"
"Vừa rồi nhìn ngươi biểu tình hình như không được ổn lắm" Thẩm đại thiếu nói "Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đi?"
"Không có" Thẩm Huyền thản nhiên nói, tâm tình có chút không tốt. Vốn dĩ hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp để thổ lộ, nay bị một tên bệnh thần kinh một vuốt phá hỏng, Lăng Hi rất thông minh, nhất định sẽ tự hỏi về loại khả năng này.
Thẩm đại thiếu đương nhiên sẽ không tin rằng hắn thật sự không có việc gì, liếc nhìn hắn vài lần, kiên nhẫn hỏi, "An Kỳ ngồi ở bên cạnh ngươi làm gì?"
"Đại khái là do cha mẹ hắn phân phó, hắn đột nhiên bị trở thành công cụ liên hôn, cho nên mới ăn mặc thành như vậy"
Thẩm đại thiếu nhớ lại một chút, lại hỏi, "Hắn bỗng nhiên chen vào giữa ngươi với Lăng Hi là vì cái gì?"
Thẩm Huyền không đáp, trưng ra bộ dạng ta không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng Thẩm đại thiếu không phải là người bình thường, cơ hồ không quá năm giây đã đem manh mối nối lại với nhau, ôn nhu nói "Có phải hắn cảm thấy là ngươi thích Lăng Bắc? Ngươi khẳng định phủ nhận, sau đó hắn chuyển sang Lăng Hi đúng không?"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm đại thiếu liếc nhìn vẻ mặt của hắn một chút, nhất thời cảm thấy thỏa mãn "Hắn nói gì đó?"
Thẩm Huyền cảm thấy đề tài cũng không quan trọng đến mức cần phải giấu diếm "Nói ta coi trọng Lăng Hi"
"Ồ? Đây không phải là điều mà ngươi mong muốn sao? Vậy ngươi có thể tạm thời phủ nhận"
Thẩm Huyền quả quyết cự tuyệt "Ta thích hắn, làm sao có thể không thừa nhận? Ta chỉ là chưa có chuẩn bị"
"Là sợ bị từ chối đi?"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm đại thiếu cười đến cực kỳ ôn nhu, vỗ vỗ vai hắn, xoay người về phòng. Thẩm Huyền có cảm giác đại ca hắn có vẻ sung sướng khi người gặp họa, hơi bình tĩnh lại một chút, tựa người vào cửa.
Lăng đại thiếu đã sớm rời đi, Thẩm Huyền không rõ về đoạn nhạc đệm kia, liền lạnh nhạt ngồi xuống, chuẩn bị chờ tên bệnh thần kinh nào đó tra hỏi.
An Kỳ cười ha hả nhìn hắn, thân thiết nói "Cái kia......lúc nãy thái độ của ta có chút không tốt, thích ai đều là quyền tự do cá nhân, ta không nên nhúng tay, ngươi đừng để ý haha"
Thẩm Huyền nao nao, bất động thanh sắc đánh giá hắn, thầm nghĩ tên bệnh thần kinh này lại làm sao vậy.
An Kỳ chuẩn bị xoát độ hảo cảm, nhu thuận nói "Đây là lời tâm huyết của ta, thật, không nên nhìn người chỉ qua vẻ ngoài, muốn xuyên thấu qua hiện tượng xem bản chất, ngươi đừng thấy ta ăn mặc thành bộ dạng này thì chán ghét ta, thực ra tâm hồn của ta rất thuần khiết rất tốt đẹp đó ~"
Thẩm Huyền "......"
"Nào Huyền ca, ta rót cho ngươi một ly rượu" An Kỳ nói xong bỗng nhiên lại nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình, thấy nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, không chút nghĩ ngợi liền đem bình rượu đưa cho Thẩm Huyền
"Đây, tự mình rót đi"
Thẩm Huyền "......"
An Kỳ nắm vải đen thật chặt, đem hai móng vuốt giấu vào trong, yên lặng nhìn tỷ tỷ, mặt đầy mờ mịt.
An Nghi tiếp tục theo dõi hắn, sau khi Thẩm đại thiếu vào cửa nói câu "Đệ đệ của ngươi thật đáng yêu" nàng liền sâu sắc cảm thấy nguy hiểm, thầm nghĩ tên 250 nhà ngươi dám đoạt sinh ý của lão nương, nhanh chóng biến mất cho lão nương, biến mất, biến mất a —!
Mọe ơi, thật đáng sợ! Mặt nhỏ của An Kỳ trắng bệch, hoàn toàn không rõ mình đã làm sai cái gì, chỉ có thể cố gắng giảm sự tồn tại, chậm rãi lui thành một đoàn, một đống đen thui ngồi trên ghế, so với phong cách trong phòng hoàn toàn không thuộc về một loại, hoàn toàn không thể bỏ qua.
Thẩm Huyền "......"
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền trầm mặc nhìn chằm chằm Lăng đại thiếu, người sau vội vàng đứng dậy, lập tức nhận biểu đệ thần kinh nhà hắn về. Thẩm Huyền lúc này mới một lần nữa đem Lăng Hi kéo đến bên cạnh, thò tay gắp đồ ăn cho hắn, đặc biệt thản nhiên.
Lăng Hi liếc hắn một cái, im lặng mà ăn.
Thẩm Huyền thấp giọng đem nội dung của cuộc điện thoại nói ra, nghĩ thầm so với việc hắn tùy tiện đưa ra quyết định, không bằng để Lăng Hi tự mình đến.
Lăng Hi nghĩ nghĩ "Đi xem đi."
Thẩm Huyền ứng tiếng trả lời, kiên nhẫn ngồi một lát, rồi nhanh chóng tìm cớ rời đi, tiến thẳng đến trại an dưỡng. Lăng Hi ngồi ở ghế phụ yên lặng nhìn hắn, rơi vào trầm tư.
Người này thích hắn? Chẳng lẽ là sau khi hắn gặp chuyện không may? Sẽ có khả năng sao? Nhưng Thẩm đại thiếu quả thật nói qua hắn là kiểu người mà Thẩm Huyền thích, hơn nữa Thẩm Huyền nếu thật sự thích hắn, rất nhiều chuyện trước đó đều có thể hiểu được.
Lăng Hi chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Phải hay không phải, đều cần phải thử một lần.
Vận khí của bọn họ không tệ, khi tới nơi Chu thiếu gia vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh, nhưng nhận biết thời gian có chút hỗn loạn, ngốc ngốc ngồi ở tiểu đình nhìn Thẩm Huyền, không rõ ràng hắn tới làm cái gì.
Thẩm Huyền trước đó đã cùng hắn gặp qua vài lần, không cần tự giới thiệu, thản nhiên hỏi "Cảm thấy tốt hơn chưa?"
"......Tàm tạm"
"Ngươi còn nhớ rõ Lăng Hi không?"
Chu thiếu gia hơi giật mình, vội vàng nói "Đương nhiên nhớ rõ, bây giờ hắn có khỏe không? Có nhắc gì đến ta không?"
"Ngươi có biết hắn đã xảy ra chuyện hay không?"
Chu thiếu gia biến sắc "Chuyện gì hả? Có bị thương nặng không? Không được, ta phải đi thăm hắn!"
Thẩm Huyền nhanh chóng ổn định hắn lại, giải thích đó chỉ là vết thương nhỏ, đã khỏi hẳn. Chu thiếu gia bán tín bán nghi, liên tục xác nhận mấy lần mới hơi chút yên tâm ngồi trở về.
Ánh mắt của Thẩm Huyền cùng Lăng Hi đều rất lợi hại, biết người này không phải đang giả vờ, lập tức hiểu rõ hắn không phải là độc thủ phía sau màn, liền muốn cáo từ.
Chu thiếu gia đưa bọn họ đi ra ngoài "Nếu có gặp Lăng Hi hãy chuyển lời giúp ta, nói ta nhất định sẽ mau chóng khỏe lại để đi thăm hắn"
Thẩm Huyền nhìn tình địch này, nháy mắt muốn hỏi một câu ngươi không phải đã buông tay rồi sao, nhưng nghĩ đến Lăng Hi đang ngồi bên cạnh, liền ừ một tiếng, xoay người rời đi.
"Đợi đã!" Chu thiếu gia đuổi theo "Thuận tiện nói cho hắn ta thật sự rất thích......"
Hắn còn chưa dứt lời thì chỉ nghe cách đó không xa có người hét lớn một tiếng "Ta đến đây!" ngay sau đó tên tráng hán nào đó liền vọt tới bên cạnh.
Trước đó bọn họ gặp nhau, tráng hán đối với Chu thiếu gia không lộ ra thần săc si mê đối với hắn nên cảm thấy rất bất mãn, vừa hỏi người khác thì biết được đối phương đã có người trong lòng, hắn tỏ vẻ không tin còn có người nào có thể càng khuynh thành hơn hắn, vì thế thay một bộ váy trắng bay phấp phới, một lần nữa trở về.
Chu thiếu gia nhìn đến khóe miệng run rẩy "Ngươi tỉnh đi, ta thật sự không có hứng thú đối với ngươi."
"Ta không tin, nhất định là do ngươi không nhận thức được vẻ đẹp của ta" Tráng hán tự hỏi hai giây rồi dùng lực kéo váy ra, lộ ra thân thể phủ đầy lông, "Như vầy thì sao?"
Mọi người "= 口 ="
Chu thiếu gia "= 口 ="
Thẩm Huyền "......"
Lăng Hi "......"
Chu thiếu gia trước mắt bỗng tối đen, lảo đảo nửa bước, mờ mịt nhìn trái nhìn phải, tức giận nói "Người đâu? Người đâu? Họp! Họp a!"
Mọi người "= 口 =!!!"
Đm, mỹ nhân đại gia thực khí phách, trực tiếp kích thích Chu đại gia đến phát điên!
Thẩm Huyền hoàn toàn không đếm xỉa tới tình huống bên này, bởi vì Lăng Hi biểu tình đặc biệt âm trầm, hiển nhiên là phát bệnh. Hắn phải chặn bả vai Lăng Hi lại không để hắn lộn xộn, nhanh chóng đẩy hắn đến chỗ không người.
"Buông tay ra cho lão tử!" Lăng Hi bạo nộ rồi, "Bộ dạng kia thì có cái gì mà đắc ý, lão tử muốn đi làm thịt hắn!"
"Đừng kích động" Thẩm Huyền khuyên nhủ "Đây là chân của đệ đệ ngươi, nếu bị thương thì sẽ không tốt"
Lăng Hi chần chờ trong chốc lát, rất nhanh nói "Ngươi quản ta! Buông ra!"
Thẩm Huyền không bỏ qua cơ hội này, lại nói "Chân của đệ đệ ngươi"
"Đó cũng là chuyện của lão tử, không cần ngươi bận tâm!" Lăng Hi hung hăng nhing chằm chằm hắn, "Ta biết ngươi nhất định là coi trọng ta, nói cho ngươi, chúng ta không có khả năng! Ngươi mau buông lão tử ra!"
"Chân của đệ đệ ngươi."
"Con mọe nó ngươi không thể thay câu khác sao? Môn ngữ văn tiểu học là do giáo viên thể dục dạy à?!"
"...... Chân của đệ đệ ngươi."
Lăng Hi "......"
Lăng Hi hơi hé miệng, lại hơi hé miệng, thở hổn hển yên lặng nhìn hắn, vài giây sau bỗng nhiên che miệng lại, một bộ dạng lão tử muốn ói. Thẩm Huyền vội vàng đem hắn đẩy đến một bên cho hắn phun, sau đó đi tìm nước, đợi đến khi trở về, Lăng Hi đã bình tĩnh.
"Đỡ hơn chưa?"
Lăng Hi súc miệng xong lấy tay lau miệng, đem bình nước khoáng đưa cho hắn, ừ một tiếng.
Thẩm Huyền thở ra một hơi, chậm rãi rảo bước tiến về phía bãi đỗ xe, theo thường lệ vươn tay với hắn. Lăng Hi liếc một chút, nghĩ đến gần đây đều là cái dạng này, cũng không có người khác, nâng cánh tay. Thẩm Huyền một phen ôm lấy hắn, đặt ở trong lòng, tạm thời không nhúc nhích.
Lăng Hi ngẩng đầu, thấy hắn buông mắt nhìn mình, ánh mắt từng tấc một trở nên nhu hòa, trong lòng vừa động "Muốn nói cái gì?"
"Ngươi đoán xem?" Thẩm Huyền bỗng nhiên có chút muốn cười, hắn biết bước tiếp theo Lăng Hi sẽ nghĩ biện pháp để thử hắn, lại nào ngờ Lăng Hi vừa mới bị tráng hán kích thích, trực tiếp liền đem ý tưởng trong nội tâm nói ra, cục diện bị động dứt khoát so với tao ngộ của hắn cũng không khác mấy.
Hắn đem người ôm chặt hơn một chút, nhìn thẳng hắn, "Ta yêu ngươi, Lăng Hi."
Lăng Hi bình tĩnh dời mắt đi, "Buông tay đi, ta cả đời đều không có ý định tìm bạn"
"Ồ? Vì cái gì?"
"Còn cần hỏi sao?"
"Vậy ngươi có nghĩ tới ngươi sẽ xảy ra tai nạn xe xong thì biến thành như vậy sao?" Thẩm Huyền nhẹ giọng hỏi "Ngươi xem bây giờ ta ôm ngươi, ngươi không phải cũng không có việc gì?"
Lăng Hi theo bản năng muốn phản bác, Thẩm Huyền lại đánh gãy hắn "Cho nên đừng đem sự tình nói hết toàn bộ, chuyện tương lai ai cũng không thể nói chính xác, có lẽ có một ngày ngươi sẽ chấp nhận ta, dù cho không được thì chúng ta cũng là bạn bè"
Hắn khom lưng đem người thả vào trong xe,"Đi thôi, tình huống bây giờ nói mấy chuyện này thực ra chẳng có tác dụng gì, chờ ngươi khôi phục nguyên trạng chúng ta bàn lại"
Lăng Hi nhìn hắn vài lần, cuối cùng không nói gì nữa.
Thẩm Huyền cũng không cần hắn nói gì, chỉ cần đừng cự tuyệt quá cường liệt là được. Hắn đem xe lăn chuyển lên xe, ngồi vào ghế điều khiển chuẩn bị rời đi, lúc này thấy Lăng Hi đột nhiên mạnh quay đầu qua, không khỏi ngạc nhiên, "Như thế nào?"
Lăng Hi nhìn gần hắn "Thành thật đi, ngươi đã làm cái gì đối với thân thể ta?"
Thẩm Huyền trầm mặc một trận "Chân của đệ đệ ngươi."
Lăng Hi "......"
Lăng Hi hiểu rõ ý tứ này khẳng định là đã làm qua một vài chuyện, nhưng vì phòng ngừa hắn bỗng nhiên phát tác cho nên không muốn làm rõ tới cùng, sắc mặt lập tức chìm xuống, mãi cho đến khi xuống xe vẫn chưa có chuyển biến tốt.
Thẩm Huyền biết hắn chậm rãi là được, liền ôm hắn trở về phòng, đặt ở trên giường lớn.
"Không có lần sau"
Thẩm Huyền cúi đầu nhìn hắn "Thân thể của ngươi nhất định cần phải có người chiếu cố."
Sắc mặt Lăng Hi nhất thời càng thêm âm trầm. Thẩm Huyền thấy chuyển biến tốt liền thu lại, thức thời rời đi. Lăng Hi nghe cửa phòng truyền đến tiếng đóng cửa, trầm mặc xoa xoa ấn đường.
Thân thể hắn muốn có người chiếu cố, giữa hộ công và Thẩm Huyền dù sao cũng phải chọn một...... Thôi đủ rồi, chuyện này hắn không muốn nghĩ đến nữa, vô luận đáp án là cái gì cũng đều khiến hắn nổi nóng, tạm thời không nhớ tới là được.
Hai người rất ăn ý không nhắc lại đề tài này, sinh hoạt rất nhanh khôi phục yên tĩnh ngày xưa. Vết thương trên đầu Thẩm Huyền dần dần khỏi hẳn, hắn bắt đầu trở nên bận rộn. Lăng Hi thì ở trong nhà xem sách lên mạng, ngẫu nhiên giúp gia gia xử lý một chút chuyện trong công ty, rất là nhàn nhã.
Thời gian bất tri bất giác liền qua hơn nửa tháng, hôm nay Thẩm Huyền tan tầm sớm hơn, lên lầu đi tìm Lăng Hi, "Rốt cuộc tra được chỗ của đứa con trai kia, là tin xấu, chuyện này chỉ sợ có chút khó giải quyết, hắn hiện tại đang ở thành phố S"
Lăng Hi nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.
"Biết ở thành phố S có một tập đoàn Lôi thị không?"
Lăng Hi nháy mắt ngẩn ra, mơ hồ đoán được một khả năng, không khỏi nguy hiểm nheo mắt lại "Ý ngươi là nói......"
Thẩm Huyền ừ một tiếng "Hắn là thủ hạ của Lôi Nham"