Bệnh Chữa Rồi

Chương 64: Mẹ con



Nghe bảo tiêu nói xong, trong đầu Lăng Hi nháy mắt lóe qua Lôi Nham cùng vị thầy ở hội sở lần trước, nhưng rất nhanh lại phủ quyết.

Bởi vì bệnh viện Thần Ái hình như đã từng có quá nhiều trường hợp tương tự thế này, nên bác sĩ trực tiếp phỏng đoán tình huống của Tiểu Bắc có khả năng là trường hợp lâu dài, mà Lôi Nham cũng không muốn phải nghe một đứa con nít kể chuyện cổ tích thêm lần nào nữa, cho nên lần trước rời đi đã nói với mình nếu Lăng Bắc có khởi sắc thì liên hệ hắn, hiện tại mình cũng không chủ động tìm Lôi Nham, thì sao người này lại tự đến đây?

Cho dù Lôi Nham có mời một vị danh y cũng sẽ không trực tiếp tìm Lăng Bắc, mà là tìm người giám hộ của nó mới đúng.

Quả nhiên, ngay sau đó bảo tiêu thấp giọng nói: "Lăng thiếu, nghe nói là phụ nữ"

Lăng Hi lo lắng, nhất thời đã hiểu.

"Đưa Tiểu Bắc đến"

Bảo tiêu đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.

Thẩm Huyền bước ra từ phòng ngủ ngẩng đầu lên liền thấy hắn đang đứng ở cửa, liền tiến lên vài bước đem hắn ôm vào trong lòng, cười hỏi: "Hình như ta vừa nghe được có người nói chuyện, ngươi muốn gọi Tiểu Bắc? Làm sao vậy?"

Hô hấp bên tai như có như không, tựa vào cùng nhau như vậy cũng sẽ không để bản thân cảm thấy khó chịu, Lăng Hi ôn hòa nói: "Có người tìm Tiểu Bắc, nếu ta đoán không sai, người đến hẳn là mẹ ruột của hắn"

Thẩm Huyền hồi tưởng nói: "Lúc trước ngươi có thể trốn khỏi trại an dưỡng, hình như cô ấy cũng có một phần công lao"

Lăng Hi ừ một tiếng: "Cô ấy khi đó biết ta không phải bị bệnh tự kỉ, ta nói với nàng là do đầu bị đụng phải một chút, cũng không biết cô ta tin hay không tin, cũng không quan hệ, dù sao bây giờ Tiểu Bắc đã có thể cùng người khác nói chuyện bình thường"

Thẩm Huyền hỏi: "Ngươi nghĩ cô ta tới để làm gì? Đúng rồi, lúc trước khi ngươi bị trói nằm viện, tiếp xúc với cô ta rồi sao?"

Hắn đoạn thời gian đó tuy rằng cũng ở bệnh viện, nhưng đối với người phụ nữ này một chút ấn tượng cũng không có, nếu bọn họ là lén gặp mặt, với trạng thái bạo ngược lúc trước của Lăng Hi, cô ta chắc chắn sẽ bị dọa không nhẹ, còn đến làm cái gì?

"Không có, từ sau khi ta nhờ cô ấy giúp chạy trốn khỏi trại an dưỡng vẫn chưa gặp lại, có thể là do gia gia nhúng tay", Lăng Hi nói: "Bất quá Tiểu Bắc là con trai của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ âm thầm chú ý Lăng gia, hôm nay tới cửa, đại khái là nghe nói ta đã tỉnh"

Thẩm Huyền nhướng mày: "Sau đó?"

Lăng Hi mỉm cười: "Gặp Tiểu Bắc, thuận tiện nghe suy nghĩ của nó một chút"

Thẩm Huyền bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Lúc trước ngươi cho cô ta ấn tượng......"

"Rất thông minh cũng rất có tiền đồ"

Thẩm Huyền biết là sẽ như vậy mà, người phụ nữa này trước kia không dám lộ diện, rất có khả năng là sợ khiến lão gia tử chán ghét, mà nay Lăng Hi một lần nữa nắm giữ tương lai của Lăng gia, nếu như biết được bệnh tự kỉ của Tiểu Bắc khỏi hẳn hơn nữa rất có tài hoa, không biết sẽ làm như thế nào, cô ta đương nhiên sẽ lo lắng.

Chỉ là thật đáng tiếc, cô ta không biết khi đó linh hồn trong cơ thể Lăng Bắc thực ra là Lăng Hi, hiện tại mới là một đứa trẻ chân chính, phỏng chừng sẽ phải trở về tay trắng.

Hắn không khỏi tưởng tượng một chút ánh mắt người phụ nữ này lúc trước nhìn đứa trẻ mà nội tâm mừng như điên, nghiêng đầu nhìn nhìn Lăng Hi, hôn một cái.

Ừm, cái người xuất sắc này, là của hắn.

Lăng Hi đã quen với mấy động tác nhỏ này của hắn, bình tĩnh tiếp tục cùng hắn nói chuyện phiếm.

Ai nha, thiệt là ân ái! Còn lại ba tên bảo tiêu ngồi cách đó không xa vây xem, tanh tách chụp ảnh đăng vào group bí mật. Mọi người sôi nổi khiếp sợ, đầu bếp chính đang làm điểm tâm cũng nhịn không được mà ném thức ăn đi.

Mọi người: "Lạy Thượng Đế!"

Bảo tiêu: "Thấy không, chỉ có Thượng Đế mới có thể miễn dịch"

Mọi người đều nhất trí nói: "Cho nên đây chính là duyên phận!"

Lăng Bắc nhanh chóng được bảo tiêu mang đến, nó hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ, xoa mắt mơ hồ hỏi: "Anh, anh gọi em?"

Lăng Hi gật gật đầu, nhận ra Thẩm Huyền cũng chịu buông hắn ra, liền kéo em trai vào nhà ngồi, bình tĩnh nói: "Mẹ của em đến"

Hắn dừng một chút: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, tuy rằng chúng ta là cùng một cha, nhưng không phải cùng một mẹ sinh ra, mẹ của em họ Nhiếp, lúc em còn rất nhỏ đã bỏ em đưa em cho Lăng gia"

Bảo tiêu nhịn không được nói: "Lăng thiếu......"

Lăng Hi nâng tay ngăn bọn họ lại, vẫn nhìn Lăng Bắc: "Hiện tại bà ấy muốn gặp gặp em, em muốn gặp không?"

Lăng Bắc nhất thời bị tin tức này làm cho sững sờ, cơn buồn ngủ bay biến, ngơ ngác nhìn anh trai mình.

Lăng Hi không nhiều lời, kiên nhẫn chờ nó đưa ra quyết định. Tuy rằng Tiểu Bắc trước kia đối với khái niệm mẹ tương đối mơ hồ, nhưng từ khi khỏi bệnh, bọn họ đôi khi cũng sẽ cho nó ra ngoài dạo chơi, nó cũng cùng mấy đứa nhỏ cùng tuổi chơi đùa với nhau, mờ mịt hấp thu tri thức bên ngoài, hẳn là có thể hiểu rõ ý của hắn.

Phòng khách lâm vào yên tĩnh, Lăng Bắc sau một lúc lâu mới hoàn hồn, há miệng: "...... Em còn có một mẹ?"

"Ừm"

Lăng Bắc có một chút giãy dụa xen lẫn hiếu kì: "Kia...... Kia......"

Lăng Hi biết đây là ý muốn gặp, liền kéo tay nó dẫn ra ngoài. Lăng Bắc theo đuôi hắn, hoang mang hỏi: "Vì sao bà ta lại muốn bỏ em?"

"Có lẽ cảm thấy ở Lăng gia khá tốt, có lẽ còn có nguyên nhân khác", Lăng Hi kiên nhẫn nói: "Mỗi người đối đãi với mỗi vấn đề đêu có góc độ không giống nhau, suy nghĩ dĩ nhiên cũng sẽ khác, anh không trả lời cụ thể cho em được, chờ đến lúc em lớn sẽ tự mình hiểu rõ"

Lăng Bắc cái hiểu cái không, mềm mại vâng một tiếng, lại hỏi: "Anh, anh cũng sẽ bỏ em sao?"

"Sẽ không"

Lăng Bắc cao hứng, nhảy nhót hướng về viện phía trước.

Nhiếp Thiên Nhu bị bảo mẫu mang vào phòng khách nhỏ phía trong, nghe nói Lăng Bắc còn chưa tỉnh, liền cầm ly ngồi thấp thỏm, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng, nôn nóng chờ.

Từ khi Tiểu Bắc mất tích ở trại an dưỡng, lão gia tử liền phái người tìm đến cô bảo cô tự giải quyết cho tốt. Cô rất kinh hoảng, vẫn luôn không dám lộ diện trước mặt con trai, cho đến khi nghe nói Lăng Hi khỏi hẳn mới dám lại đây.

Tuy nghe nói Lăng Hi đối với con trai mình rất tốt, nhưng cô cũng không xác định được là có liên quan tới bệnh tự kỉ của đứa nhỏ hay không, cho nên mặc kệ thế nào, cô phải hỏi suy nghĩ của con trai, cũng để biết bước tiếp theo nên làm cái gì.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, cô nhìn qua, thấy Lăng Bắc cầm ống quần của Lăng Hi có chút rụt rè nhìn qua đây, liền vội vàng đứng dậy, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía Lăng Hi: "Lăng tiên sinh"

Lăng Hi ừ một tiếng, kéo em trai đi đến phía đối diện ngồi xuống.

Nhiếp Thiên Nhu một lần nữa ngồi xuống, có chút khẩn trương cười cười: "Sức khỏe cậu dạo này thế nào?"

"Đã khỏe"

"Ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi"

Lăng Hi không muốn tiếp tục hàn huyên, nói: "Tiểu Bắc trước đó bị đụng vào đầu, nên những chuyện trong khoảng thời gian gần đây đều quên, chỉ nhớ rõ những chuyện trước tai nạn giao thông"

Nhiếp Thiên Nhu nháy mắt ngẩn ra: "Cái gì?"

Lăng Hi nói: "Thân thể nó không có vấn đề, chỉ là thiếu một đoạn ký ức"

Nhiếp Thiên Nhu nhìn về phía con trai, không biết có phải con trai đang cố ý ngụy trang hay không.

Lăng Bắc đang đánh giá người phụ nữ này: "Bà là mẹ tôi?"

"Đúng vậy", Nhiếp Thiên Nhu đè nén nội tâm đang kích động xuống, thử vươn tay với hắn. Lăng Bắc có chút sợ người lạ, không chịu đi qua, hỏi: "Tại sao bà lại muốn bỏ tôi?"

Nhiếp Thiên Nhu đột nhiên cứng đờ, theo bản năng liếc nhìn Lăng Hi, nhưng ngay sau đó cảm thấy hành động của mình không đúng, vội vàng quay lại, thương tâm đáp: "Mẹ cũng không muốn, nhưng con họ Lăng, theo lý phải nhận tổ quy tông, mẹ...... mẹ lúc nào cũng nhớ con"

Lăng Bắc nghiêng đầu ngẫm lại: "Nhưng mấy năm nay bà chưa từng đến thăm tôi"

Nhiếp Thiên Nhu chua xót nói: "Mẹ có nỗi khổ riêng"

"Là cái gì hả?"

Nhiếp Thiên Nhu bắt đầu hoài nghi con trai dúng là bị đụng đầu thật, cười gượng nói: "Chuyện của người lớn con nít chưa thể hiểu, về sau mẹ sẽ kể cho con nghe", Cô nói xong liền khẩn cầu nhìn Lăng Hi: "Lăng tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với nó một lát được không? Chỉ một lát thôi"

Lăng Hi lại ừ một tiếng, đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Lăng Bắc nhanh tay nhanh mắt cầm chặt tay, Lăng Hi nhìn nó một cái, trấn an sờ sờ đầu nó: "Không sao, anh sẽ ở bên ngoài, em muốn gọi anh vào chỉ cần kêu một tiếng là được"

Lăng Bắc lúc này mới lưu luyến không rời buông ra, nhìn theo bóng dáng anh trai khuất dần trong tầm mắt.

Thẩm Huyền không vào phòng, lúc này thấy hắn đi ra, cười cười: "Vậy mà ngươi cũng yên tâm"

Lăng Hi bình tĩnh nói: "Tiểu Bắc tuy rằng còn nhỏ, nhưng phân rõ tốt xấu"

Thẩm Huyền từ chối cho ý kiến, kéo tay hắn qua chậm rãi thưởng thức: "Ngươi rất thương đứa nhóc đó?"

"Tàm tạm", Lăng Hi quét mắt nhìn hắn: "Làm sao hả?"

Thẩm Huyền buông mắt nhìn hắn, cười nó:i "Ta nghĩ......Ngươi có lẽ sẽ là một người cha tốt"

Lăng Hi theo bản năng muốn phản bác nói mình đời này sẽ không tìm người yêu, nhưng còn chưa mở miệng lại nhớ đến quan hệ của bọn họ, lời nói đến bên miệng nhanh chóng chuyển hướng: "Ngươi sinh?"

Thẩm Huyền giật mình, nhất thời cười ra tiếng, ôm chầm thắt lưng hắn vào trong lòng, hôn lên khóe môi hắn: "Ngươi đại khái sẽ không chú ý loại tin tức này, tháng chín năm nay, hôn nhân đồng tính chính thức được hợp pháp hóa, mặt khác, hướng dẫn tách tế bào ra thành tế bào trứng cùng máy móc đẻ thay đều đang trong giai đoạn thực nghiệm, nếu may mắn, chúng ta thật sự có thể có con, hoặc là?"

Lăng Hi "......"

Thẩm Huyền dán lên khóe môi hắn, thanh âm mang theo một chút ý cười: "Hửm?"

Lăng Hi nghiêng đầu né tránh: "Ngươi còn đang thử việc"

Thẩm Huyền thấp giọng cười, không ép hắn nữa, bồi hắn đợi một lát liền thấy Lăng Bắc với Nhiếp Thiên Nhu bước ra, người trước chạy bước nhỏ hai bước, thò bàn tay nhỏ không muốn xa rời cầm tay Lăng Hi. Lăng Hi sờ sờ đầu em trai, cũng không cảm thấy Nhiếp Thiên Nhu có thể nói bậy chuyện gì, bởi vì dù sao Lăng Bắc cũng muốn sống ở Lăng gia.

Hắn nhìn về phía người phụ nữ này, sau lần bọn họ tiếp xúc, hắn liền biết người này sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa, ai ngờ cô ta có thể kéo dài đến khi hắn khỏi hẳn mới xuất hiện, ngược lại cũng giảm đi không ít phiền toái.

Hắn mỉm cười nói: "Nếu cô thật sự nhớ nó, cảm thấy luyến tiếc, thực ra có thể đem nó về nhà, đỡ phải suốt ngày nhớ thương"

"Không không không", Nhiếp Thiên Nhu hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Nó ở Lăng gia rất tốt, tôi......tôi sẽ không quấy rầy"

Lăng Hi nhìn theo bóng cô đi xa, dự tính người này trong thời gian ngắn sẽ không đến nữa, nhất thời thoải mái. Thẩm Huyền bất đắc dĩ nhìn trời, mệt người nào đó vừa rồi còn biểu hiện không sao cả, hóa ra vẫn rất để ý.

Lăng Bắc liền lập tức buồn bã: "Anh từng nói sẽ không bỏ em mà"

"Ừm, nhưng nếu em nguyện ý cùng mẹ mình rời đi, anh sẽ không phản đối"

"Em không đi", Lăng Bắc bĩu môi: "Em với bà ta lại không thân"

Lăng Hi liền hiểu em trai vẫn là thương hắn nhất, cười cười, trong lòng càng thêm thoải mái, Thẩm Huyền vì thế lại nhìn trời, Lăng Hi không để ý tới người nào đó bên cạnh, một bên kéo em mình đi ăn cơm, một bên nói: "Bà ta đến cùng cũng là mẹ của em, về sau nếu em muốn gặp, có thể đi thăm bà ấy"

"...... Dạ"

Thẩm Huyền nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, nhịn không được tưởng tượng một chút tới cảnh tượng hắn và Lăng Hi nếu như có hài tử, ánh mắt không khỏi nhu hòa vài phần, đang muốn đuổi theo lại nghe thấy tiếng di động vang lên, nhìn tên hiển thị một chút mới nhấn nghe xong đặt ở bên tai, sau một lúc lâu hơi hơi nheo mắt lại: "Được, ta biết rồi"

Hắn rảo bước tiến vào phòng ăn, dưới các loại tầm mắt không rõ nghĩa của mọi người ở Lăng gia bình tĩnh ăn xong điểm tâm, cùng Lăng Hi rời đi, thẳng đến khi lên xe mới lấy di động ra xem ảnh chụp, đưa qua: "Lúc ấy cô nhi viện chụp ảnh chung, đây là hắn"

Lăng Hi nhìn mặt đứa bé cao cao gầy gầy, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác xa lạ, hoàn toàn tìm không thấy cảm giác lúc ấy, bất quá khi đó hắn bị trói, cảm xúc không ổn định, lại bị ngược sáng, hắn căn bản không thấy rõ diện mạo của đối phương, cảm giác xa lạ tựa hồ cũng không có gì không đúng.

"Còn tra được gì không?"

"Viện trưởng đã qua đời, những người khác đều về hưu", Thẩm Huyền nói: "Trước mắt tìm được hai thứ, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ đều không có ấn tượng gì, nhưng nghe nói một bộ phận tư liệu không bị thiêu hủy được một người khác thu, hiện tại người của ta đang đi tìm hắn"

Lăng Hi ừ một tiếng: "Vậy tiếp tục chờ tin tức"

Thẩm Huyền gật đầu, hôn hắn một ngụm, lên xe rời đi. Lăng Hi cũng ngồi trên xe của mình, rất nhanh đến văn phòng, nhưng không đợi bật máy tính, di động liền điên cuồng vang lên.

Hắn nhìn tên Husky, gợi lên một mạt mỉm cười: "Làm sao nữa?"

"Cái đệch có chuyện lớn rồi!," Giọng Cố Huyên có chút khàn, còn hơi run, đè nặng thanh âm nói: "Ngươi thông minh như vậy, mau giúp ta nghĩ chủ ý đi!"

Lăng Hi hơi giật mình: "Nói rõ ràng chút"

"Chính là hôm nay lúc ta với Thạch An Yến còn chưa rời giường, ba mẹ ta bỗng nhiên trở lại, vừa lúc thấy chúng ta không mặc quần áo ôm nhau, hiện tại ba mẹ ta đem Thạch An Yến gọi ra ngoài rồi, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lăng Hi "......"

LăngHi nhất thời trầm mặc, cảm giác lượng tin tức có hơi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.