Bệnh Độc Thân

Chương 15



(1) Người công cụ, ngôn ngữ phổ biến trên mạng, có nghĩa là người nào đó không biết, hoặc cam tâm tình nguyện, giúp đỡ người khác, mặc cho công việc khó khăn, mà không cần hồi đáp về tình cảm hay vật chất, giống như một công cụ mặc đối phương sử dụng hoặc sai xử. – Theo baidu.com

Nụ hôn đầu của Hướng Mặc chắc là hồi trung học.

Xuất phát từ tò mò, hôn môi với một bạn nam, hai người không ai có cảm giác gì đặc biệt, nên cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hướng Mặc cũng tự hỏi tại sao không cảm thấy có gì đặc biệt, kết luận là do anh không thích bạn nam kia. Sau này, anh hình thành một quan điểm khá kỳ lạ, hôn môi chỉ thực hiện khi hai người yêu nhau.

Vốn quan điểm này cũng không kỳ lạ, nhưng khi quan điểm này đặt lên người Hướng Mặc – người có bạn giường cố định, khiến Đàm Tống cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đôi môi trước mắt rất gần, còn có mùi bia mê say, Hướng Mặc lại không đúng lúc tự hỏi về bố cục, nhất thời ngẫn ngơ không nhúc nhích, trong đầu toàn là những câu như nên tô viền môi thế nào mới có thể làm nổi bật đôi môi gợi cảm này trên giấy vẽ.

“Nếu anh còn nhìn tôi như vậy nữa,” Đôi môi không có ý thức được coi là tĩnh vật, tự mình khép lại, lộ ra răng nanh lúc có lúc không, “Tôi sẽ nhịn không được mà muốn hôn anh.”

Suy nghĩ bay bổng trong phút chốc quay lại lồng sắt, sự xấu hổ dọc theo sống lưng bò lên, nháy mắt lan khắp toàn thân Hướng Mặc.

Anh chắc chắn bị nụ hôn nồng nhiệt của hai người trẻ tuổi lây nhiễm, trong đầu mới xuất hiện ra ý nghĩ kì quái này.

Nhìn khoé miệng Đỗ Trì hơi nhếch lên, mang theo sự trêu chọc quen thuộc, Hướng Mặc phát hiện Đỗ Trì cũng nãy sinh ý nghĩ tương tự —– hắn cảm thấy Hướng Mặc muốn hôn hắn.

Thề là Hướng Mặc không có.

Câu hỏi của Đỗ Trì về vấn đề hôn môi, đương nhiên không thể trả lời nữa, Hướng Mặc không muốn bầu không khí phát triển theo hướng quỷ dị.

Nhìn lướt qua đôi tình nhân nhỏ đang tình chàng ý thiếp dưới nhà, tâm tình anh bình thường trở lại, vẻ mặt thản nhiên hỏi Đỗ Trì bên cạnh: “Thời đi học cậu cũng vậy sao?”

Đỗ Trì nhìn qua không khác gì một học sinh hư, chắc chắn sẽ yêu sớm. Nhưng câu trả lời của hắn lại là: “Không có.”

Hướng Mặc đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe Đỗ Trì bổ sung: “Tôi sẽ không lén lút như vậy.”

Được rồi, đúng là rất phù hợp với tác phong của hắn.

“Còn anh thì sao?” Đỗ Trì đột nhiên hỏi Hướng Mặc.

“Lên đại học tôi mới yêu.” Không yêu sớm, cũng không cần lén lút.

Đột nhiên nhớ lại người bạn trai cũ bỏ anh mà đi, câu chuyện cũng trở nên vô vị. Ánh mắt Hướng Mặc trống rỗng, thậm chí lười nhớ lại “Không có gì thú vị.”

“Đúng là không thú vị.” Đỗ Trì nhẹ giọng cười cười, “Một mình tự tại hơn nhiều nhỉ?”

“Ngoài trừ Diệp Tinh,” Hướng Mặc hơi tò mò, “Không có ai theo đuổi cậu à?”

Với điều kiện của Đỗ Trì, bên cạnh hắn phải không thiếu người mới đúng. Nhưng nghĩ đến những lời Đỗ Trì nói ngày đó, Hướng Mặc suy đoán: “Hay là cậu lại nói thích độc thân?”

“Đúng vậy.” Đỗ Trì nói, “Tôi không muốn lúc làm việc bị người ta quấy rầy.”

Giống như đúc với Hướng Mặc.

Nếu như kế hoạch vào buổi tối của Hướng Mặc là thả lỏng bản thân, cho dù anh không làm gì, anh cũng không muốn bị người khác làm phiền. Có lẽ một số người không yêu đương vì công việc bận rộn, không có thời gian, còn Hướng Mặc thì ki bo không muốn chia sẻ thời gian với người khác.

Nhưng khác với Hướng Mặc rảnh rỗi, vấn đề của Đỗ Trì hình như là ‘làm việc’, Hướng Mặc cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Công việc cậu bận lắm à?”

Hướng Mặc rất ít khi đi tìm hiểu cuộc sống riêng tư của người khác, nhưng sau khi xác nhận Đỗ Trì cũng theo chủ nghĩa độc thân, tâm lý của anh sinh ra biến hoá vô cùng vi diệu, luôn cảm thấy không cần kiêng dè gì nữa, dù sao hai người cũng sẽ kiểm soát được giới hạn.

“Có chút.” Đỗ Trì đặt khuỷu tay lên hàng rào ban công, nhìn về những toà nhà cao tầng xa xa, “Mới khởi nghiệp nên công việc rất nhiều.”

“Cậu đang khởi nghiệp?” Hướng Mặc hơi sửng sốt.

“Không phải rất rõ sao?” Đỗ Trì thu tầm mắt lại, hơi buồn cười nhìn Hướng mặc.

Hướng Mặc hơi khó hiểu. Có ai mới khởi nghiệp mà thuê một phòng cổ đắt tiền để làm văn phòng không?

—- Ách, anh thì khác. Phòng vẽ của anh cần bầu không khí cổ xưa, điều đó sẽ mang lại cho anh nhiều học viên. Mà Đỗ Trì thì không cần đón khách, đổi chỗ khác cũng không ảnh hưởng đến công việc của hắn.

Chẳng lẽ ở đây gần hiệu sách Trung Cổ, hay là bầu không khí ở đây có thể kích thích sự sáng tạo của hắn?

Hướng Mặc muốn hỏi tiếp, nhưng vấn đề tiếp theo hơi liên quan đến vấn đề tiền bạc, không tiện mở miệng. Anh muốn chờ Đỗ Trì chủ động tâm sự chuyện khởi nghiệp, lại nghe hắn hỏi: “Sao anh không tổ chức triển lãm tranh nữa?”

Vấn đề cá nhân không hề báo trước quay về Hướng Mặc, anh còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, chỉ nghe Đỗ Trì lại hỏi: “Bởi vì sợ người khác tố cáo sao?”

Hướng Mặc ngẩn người: “Sao cậu biết?”

Đỗ Trì nói: “Nghe nói qua.”

Nghe từ đâu?

Hướng Mặc đang muốn hỏi rõ ràng, mà lúc này di động của anh đột ngột rung lên, là tin nhắn WeChat của Đàm Tống.

[Đàm Tống: Em đổi mật mã cửa chính rồi à?]

Lần trước sau khi Đàm Tống rời đi, Hướng Mặc liền đổi mật mã, con số đó do Đỗ Trì nghĩ ra.

Nhưng đây không phải vẫn đề, nếu Đàm Tống biết mật mã đã được đổi, vậy chứng tỏ cậu ta đang ở dưới nhà.

Giây tiếp theo, Đàm Tống gọi tới, Hướng Mặc phát hiện ra anh nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cho rằng hai người không liên lạc nữa, thì quan hệ sẽ từ từ phai nhạt. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn phải chấm dứt mới được.

Bên cạnh vừa lúc có một người công cụ, Hướng Mặc cúi đầu nhìn màn hình di động, nói với Đỗ Trì: “Bây giờ cậu lập tức trở thành bạn giường của tôi.”

Trong giọng nói Đỗ Trì tràn đầy nghi hoặc: “Bạn bè?”

“Bạn giường.”

Từ trên tầng đi xuống, mở cửa chính ra, Đàm Tống quả nhiên đang chờ ở cửa.

Động tác của cậu rất tự nhiên đi vào trong sân, không có gì khác với trước kia, như thể giữa cậu với Hướng Mặc chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Mặc Mặc ——”

Ngay cả xưng hô cũng giống như lúc trước, vô luận Hướng Mặc nói thế nào, đều không sửa.

Bên trong phòng vẽ vang lên tiếng bước chân lười nhác, Đỗ Trì mang dép lào đi đến bên cạnh Hướng Mặc, ôm eo anh hỏi: “Có khách à?”

Khác với lần trước chỉ ngồi xem phim, lần này Đỗ Trì đã hoàn thành chức trách của một người công cụ.

Đàm Tống nhìn tay Đỗ Trì, vẻ mặt hơi giật mình, Hướng Mặc vẫn chưa quen với tình huống này, mím môi, mở miệng nói: “Tôi có người khác rồi.”

Nói đến đây, người xã hội đàng hoàng sẽ không dây dưa nữa, ít nhất điểm này Hướng Mặc không nhìn lầm Đàm Tống.

Cậu nhanh chóng tiếp nhận sự thật trước mắt, thở dài, hỏi Hướng Mặc: “Kết thúc đúng không?”

“Đúng vậy.” Với Hướng Mặc, vốn đã kết thúc lâu rồi.

“Được.” Đàm Tống gật đầu, như không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu, “Em nhớ giữ gìn sức khoẻ.”

“Anh cũng vậy.” Hướng Mặc trả lời.

Mọi việc được giải quyết khá êm đẹp, Hướng Mặc bước lên bậc thang gỗ đi lên tầng, đầu óc thoáng chốc được thả lỏng.

Không đề cập đến chuyện tình cảm, Đàm Tống giống như một người bạn quen biết trong một chuyến đi, bình thản gặp nhau, sau đó bình thản nói lời từ biệt.

Đời người có rất nhiều khách qua đường, khi đã quen thì cũng không còn cảm giác gì nữa.

Đi tới cửa phòng ngủ tầng hai, Hướng Mặc dừng bước xoay người lại, định nói cảm ơn Đỗ Trì. Nhưng đúng lúc này, Đỗ Trì vẫn đi theo sau anh đột nhiên ấn anh lên cánh cửa, không hề nói trước mà hôn tới.

Môi hai người dưới ánh đèn lờ mờ phát sinh va chạm, kèm theo hơi thở nóng rực, giống như tai nạn ngoài ý muốn, lại giống như mưu đồ đã lâu.

Hướng Mặc không kịp đẩy người ra, chờ anh phản ứng lại, đầu lưỡi Đỗ Trì đã cạy mở hàm răng anh ra, tuỳ ý làm loạn trong khoang miệng.

Tại sao lại như vậy??

Đại não Hướng Mặc như đình trệ.

So với Đỗ Trì, Đàm Tống quả thật rất khách sáo. Nơi nào cũng sẽ hỏi ý kiến của Hướng Mặc, nếu anh nói không được, vậy cậu sẽ không ép.

Đỗ Trì thì ngược lại, không nói đạo lý, nói ra tay liền ra tay, ngang ngược đè Hướng mặc lên cửa, không cho anh cơ hội từ chối.

Nhưng Hướng Mặc cũng không phải bông hoa trắng nhỏ nhu nhược gì, anh hung hăng cắn Đỗ Trì một cái, thừa dịp chú chó xấu xa này bị đau mà lui, trừng mắt nhìn hắn: “Cậu làm gì vậy?”

“Đau—–” Đỗ Trì nhíu mày, khó chịu hỏi ngược lại, “Không phải anh nói muốn làm bạn giường sao?”

“Tôi chỉ là……”

Ý của Hướng Mặc rõ ràng là ‘làm một chút’, chỉ cần cho Đàm Tống xem, sau khi Đàm Tống rời đi, ‘một chút’ này rõ ràng đã kết thúc, sao ngay cả cái này Đỗ Trì cũng không hiểu được?

Từ từ, không đúng.

Hướng mặc suýt chút nữa đã quên chú chó lớn này xấu xa bao nhiêu, anh ý thức được, Đỗ Trì cố ý xuyên tạc ý của anh. Dù sao anh cũng không nói rõ ràng, Đỗ Trì dứt khoát coi như nghe không hiểu.

“Tôi không có ý đó.” Lúc này phân tích từng chữ đã không có ý nghĩa gì, Hướng Mặc thẳng thắng trả lời, không cho Đỗ Trì có cơ hội hiểu lầm nữa.

“Anh như vậy là không được đâu, nhà nghệ thuật à.” Đỗ Trì ‘chậc chậc’ hai tiếng, lắc đầu, ánh mắt nhìn về Hướng Mặc như nhìn đàn ông cặn bã, “Không có ý đó, thì đừng câu cá lung tung.”

Hướng Mặc hơi bực: “Tôi không có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.