Bệnh Độc Thân

Chương 21



Trở lại phòng thay bộ quần áo khác, lúc Hướng Mặc cầm sọt áo quần bẩn lên tầng ba, thì tình cờ gặp Đỗ Trì cũng đi giặt quần áo.

Máy giặt sấy để trên ban công loại bỏ những rắc rối của việc phơi quần áo, trong cảm nhận của Hướng Mặc, đây là thiết bị gia dụng có thể cải thiện chất lượng cuộc sống nhất.

Quần áo mới giặt xong rất ấm áp, thơm mùi nắng, ngay cả chuyện phiền phức như giặt quần áo cũng trở nên thú vị.

Chỉ có điều, thời gian làm việc của máy giặt sấy rất dài, một lần hoạt động là ba đến năm giờ, nếu hai người giặt quần áo cùng lúc, như vậy đành phải để một người hôm sau giặt.

Vừa rồi ở trong phòng tắm, quần áo Hướng Mặc bị Đỗ Trì làm ướt nhẹp, dù cho anh chỉ giặt hai ba bộ quần áo, cũng không muốn hôm khác giặt.

Lại nhìn Đỗ Trì, quần áo chất đầy hơn nửa sọt, xem ra, hôm nay là ngày hắn giặt quần áo, đoán chắc hắn cũng không muốn để hôm sau.

Hai người đứng ở cửa ban công, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một lát sau, Đỗ Trì hỏi: “Giặt cùng nhau nhé?”

Từ lúc Hướng Mặc lên tầng, đến khi Đỗ Trì đưa ra đề nghị, thì nãy giờ hai người chưa nói với nhau câu nào.

Chỉ nhìn nhau vài lần, đã bỏ qua những giao tiếp không cần thiết.

Loại cảm giác này tuyệt thật, Hướng Mặc nghĩ.

Trước kia anh từng gặp qua những hàng xóm, khách khí thì khách khí, phân rõ trái phải thì phân rõ trái phải, nhưng một khi liên quan đến lợi ích của mình, liền quyết không nhượng bộ.

Ví dụ như tình huống này, nếu đối phương là một người không muốn nhượng bộ, vậy Hướng Mặc phải giải thích quần áo bẩn của anh bị ướt, không muốn đợi đến ngày mai mới giặt, mà đối phương có thể nói hôm nay là ngày tôi giặt quần áo, không muốn làm rối kế hoạch.

Cuối cùng sẽ có một bên thoả hiệp, nhưng rồi sẽ náo loạn không vui.

Cẩn thận xem xét đề nghị của Đỗ Trì, khi hắn phát hiện Hướng Mặc đứng không nhúc nhích, hắn cũng đã hiểu được Hướng Mặc không muốn để quần áo bẩn ‘lên men’.

Mặc kệ đề nghị ‘giặt cùng nhau’ có khả thi không, thì ít ra Đỗ Trì hiểu được suy nghĩ của Hướng Mặc, hơn nữa còn nghĩ ra được biện pháp giải quyết tình huống trước mắt.

“Nếu như anh không ngại.” Đỗ Trì lại bổ sung.

Ném quần áo vào máy giặt, sau đó sẽ bỏ bột giặt và chất khử trùng vào, còn chưa nghĩ tới chuyện để ý hay ngại không mà.

Hơn nữa, hiểu rõ nhau quá rồi, nếu Đỗ Trì đã vươn cành ôliu ra, mà Hướng mặc còn từ chối, vậy thì anh hà khắc quá.

“Được thôi.”

Hướng Mặc đem mấy bộ quần áo bẩn của mình bỏ vào trong sọt quần áo bẩn của Đỗ Trì.

Qua những ngày lập hạ, ánh mặt trời buổi chiều đã hơi gắt.

Hoa cỏ cây xanh trên ban công ngày một phát triển, làm cho nơi này ngày càng giống một khu vườn thu nhỏ, đối với Hướng Mặc, người đã quen với bóng râm, có lẽ đến đây vào ban đêm sẽ thú vị hơn.

Đưa tay lên trán để che ánh mắt trời, Hướng Mặc chịu đựng cái nắng như thiêu như đốt, cũng không biết sao mình lại ở đây chờ Đỗ Trì thiết lập quy trình giặt sấy.

Có lẽ do bên trong có quần áo của anh, mà anh thì không làm gì, chỉ chỉ tay như ông chủ. Nếu đứng một bên cho có, ít ra cũng chứng minh anh không ném Đỗ Trì qua một bên.

Làn da Đỗ Trì có màu lúa mì, không sợ nắng. Rõ ràng hắn không lau tóc cho đàng hoàng, tóc sau gáy con lóng la lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Vào lúc này Hướng Mặc bỗng cảm thấy không thích hợp.

Anh và Đỗ Trì giặt quần áo cùng nhau như lẽ thường tình, nhưng vấn đề ở chỗ, sẽ có người giặt quần áo với hàng xóm à?

Hướng Mặc cẩn thận suy nghĩ, bất kể La Dương, hay Triệu Tiểu Kiều, thì anh vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này.

Không phải anh ghét bỏ hai người kia, mà giặt quần áo là việc riêng tư, không phải chuyện hàng xóm có thể giúp đỡ.

Vậy tại sao anh lại đồng ý giặt quần áo với Đỗ Trì?

—— đáp án rất rõ ràng, bởi vì anh và Đỗ Trì đã vượt qua mối quan hệ hàng xóm, hơn nữa cả hai người đều chấp nhận chuyện này.

Máy giặt phát ra tiếng rồi bắt đầu hoạt động, Đỗ Trì đứng dậy, nhìn Hướng Mặc hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì? Tôi đi mua đồ ăn.”

“Hử?” Hướng Mặc hơi thất thần, trả lời qua loa, “Gì cũng được.”

Nói đi cũng phải nói lại, hàng xóm bình thường sao có thể dùng tay giải quyết cho nhau?

Mặc dù Hướng Mặc với Đỗ Trì đều có thể cư xử như bình thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng thực tế, vừa rồi ở trong phòng tắm, hai người đều lộ ra mặt tình dục không nên lộ với hàng xóm.

Hướng Mặc thậm chí còn nhớ rõ cảm giác nơi đó của Đỗ Trì, giống như mạch máu của dã thú, rục rịch trong tay anh.

Nhớ lại, nhớ lại, nơi bị Đỗ Trì cắn cũng bắt đầu ngứa ngáy.

“Đậu hũ thế nào?” Đỗ Trì lại hỏi.

Trong đầu vừa nghĩ đến chuyện xấu, Hướng mặc hơi ngây người: “Ăn đậu hũ?”

Cũng không biết có phải bị ánh mắt bán đứng không, hỏi xong một câu, cũng ra hàm nghĩa khác.

Hai mắt Đỗ Trì cong cong: “Anh muốn ăn đậu hũ của ai hả nhà nghệ thuật?”

Có lẽ phải cấm con chó thối này gọi anh là nhà nghệ thuật.

“Đi mua đồ ăn thì mau đi đi.” Hướng Mặc nói xong câu này, xoay người muốn rời đi, nhưng đúng lúc này Đỗ Trì kéo khuỷu tay anh lại.

“Tốt nhất anh nên đi thay quần áo.” Đỗ Trì hất cằm lên, chỉ vào cổ Hướng Mặc, “Bị Triệu Tiểu Kiều nhìn thấy thì không hay.”

Ban đầu anh không hiểu Đỗ Trì nói gì, trở lại phòng đứng trước gương, Hướng Mặc mới phát hiện trên xương quai xanh của anh đầy vết đỏ.

Xem ra lần sau phải thêm quy tắc mới được, không được cắn người.

Nghĩ đến đây, Hướng Mặc chợt bừng tỉnh, sao anh lại cảm thấy còn có lần sau?

Tiềm thức hoá đáng sợ thật.

Bữa tối là đậu hũ ma bà, thịt bò xào, và canh bí đao bo bo.

Đỗ Trì tranh thủ nấu cơm, Triệu Tiểu Kiều vừa đi học về. Giống như buổi sáng khi cô rời đi, vẫn mang tâm sự nặng nề.

Dù cảm thấy không ổn lắm, nhưng với tư cách đại diện cho phụ huynh, Hướng mặc vẫn nhịn không được hỏi: “Tiểu Kiều, em cãi nhau với bạn trai à?”

Không phải anh muốn hóng hớt về quan hệ của đôi trẻ, nhưng còn một tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, dù có là ai thì cũng lo lắng cho Triệu Tiểu Kiều.

Triệu Tiểu Kiều giật mình suýt chút nữa mắc nghẹn, vẻ mặt hoảng loạn nhìn Hướng Mặc: “Bạn trai?”

“Lúc trước có thấy.” Hướng Mặc không nói kỹ, “Thấy tâm trạng của em không tốt lắm.”

Anh hàng xóm nhà bên dù sao cũng không phải phụ huynh, Triệu Tiểu Kiều không thề thốt phủ nhận, thở dài nói: “Không liên quan đến anh ấy đâu ạ.”

Im lặng một lúc, cô nói thêm: “Ngày hôm qua mẹ gọi cho em, mặc dù mẹ không nói nhiều, nhưng em cảm thấy hình như mẹ muốn ly hôn với bố.”

Đề tài có chút bất ngờ, Hướng Mặc theo bản năng nhìn Đỗ Trì ở đối diện, thấy hắn cũng đang bất ngờ.

Nếu là vấn đề tình cảm, dù ít hay nhiều cũng dễ nói về chuyện học tập, nhưng nếu là vấn đề gia đình thì hơi lắt léo. Hướng Mặc không còn cách nào khác, tìm chuyện nói: “Bố mẹ anh cũng ly hôn.”

“Bố mẹ anh cũng ly hôn.”

Hướng Mặc và Đỗ Trì lần lượt nói câu đó, cả hai ngạc nhiên nhìn nhau.

Hướng Mặc càng kinh ngạc hơn, hỏi Đỗ Trì: “Không phải bố mẹ cậu còn mang giường cưới đi à?”

“Đúng vậy.” Đỗ Trì không lắm để ý nhún vai, “Cũng đã ly hôn.”

Hướng Mặc: “……” Được rồi, thời hạn tình yêu đúng là ngắn thật.

“Sở dĩ bố với mẹ còn ở bên nhau,” Triệu Tiểu Kiều đè nén cảm xúc của mình rồi nói tiếp, “Tất cả đều vì em.”

Hướng Mặc thường xuyên nghe thấy tiếng cãi vã của hai vợ chồng từ nhà bên cạnh, đoán chừng hai người còn đang chắp vá không rời, là muốn chờ Triệu Tiểu Kiều thi đại học xong.

Lần này anh chủ Triệu dẫn vợ về quê mình, khả năng mẹ Triệu Tiểu Kiều ở nhà bố mẹ chồng bị chọc giận.

“Ly hôn cũng không phải chuyện gì xấu.” Tốc độ nói của Đỗ Trì không nhanh không chậm, không giống như đang khuyên bảo, mà giống như đang nói chuyện phiếm hơn, “Mẹ anh bây giờ đã có gia đình với người khác, nhưng bà ấy đối với anh vẫn rất tốt.”

“Cho nên ly hay không ly thì cũng phải xem ý của bản thân mình.” Hướng Mặc cũng có quan điểm tương tự, tiếp lời Đỗ Trì, “Anh đi theo mẹ. Hiện tại bà ấy đang sống ở nước ngoài, sống cũng khá tự do và hạnh phúc.”

“Nhưng mà,” Triệu Tiểu Kiều vẫn rất lo lắng, “Mẹ em không biết gì cả, xa bố em, mẹ phải sống thế nào đây?”

“Có khi bà ấy lại mở thêm một cửa hàng mì gọt thì sao?” Đỗ Trì nói, “Đừng xem thường mẹ em, anh thấy mẹ em rất có năng lực.”

“Nếu bà ấy muốn rời đi,” Hướng Mặc nói, “Em chỉ cần tôn trọng sự lựa chọn của bà là được.”

Có lẽ kinh nghiệm của hai người từng trải rất thuyết phục, Triệu Tiểu Kiều được hai người khai sáng thành công, vẻ mặt không còn lo lắng nữa.

Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống.

Hướng Mặc xem phim ở con phố phồn hoa gần nhà, cách khoảng 1km, đi cỡ hơn mười phút là tới nơi.

Ở trong phòng đợi đến chín giờ rưỡi, Hướng Mặc thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Khi anh mở cửa phòng, đi tới hành lang, trên tầng bỗng vang lên tiếng bước chân Đỗ Trì xuống tầng.

Không phải tiếng dép lào, chắc là có việc phải ra ngoài.

Hai người gặp nhau ở hành lang, Đỗ Trì chậm lại bước chân, chào hỏi Hướng Mặc: “Trễ vậy rồi còn ra ngoài à?”

Hướng Mặc nghĩ thầm, không phải cậu cũng vậy à?

Thấy Đỗ Trì mặc áo quần thể thao đơn giản, không giống như tới club, Hướng Mặc tuỳ ý hỏi: “Đi xem phim. Còn cậu thì sao?”

Đỗ Trì kinh ngạc nhướng mày: “Tôi cũng vậy.”

Hướng Mặc nói tên rạp chiếu phim, Đỗ Trì nói hắn cũng đến đó.

Vì điểm đến giống nhau nên không cần phải đi riêng lẻ. Trên con đường nhỏ yên tĩnh, hai người sóng vai đi về con phố phồn hoa, lúc này trên đường cũng ít người qua lại, cả thế giới dường như chỉ có tiếng bước chân của nhau.

Hướng Mặc có chút khó xử.

Xương quai xanh và ngực của anh chỉ toàn dấu vết Đỗ Trì để lại, vốn có thể coi không có chuyện gì xảy ra, nhưng giờ hai người bọn họ giống như đi dạo ban đêm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

“Anh xem phim gì?” Đỗ Trì mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Phim tài liệu.” Hướng Mặc lời ít ý nhiều trả lời.

Đỗ Trì bất thình lình dừng bước, nói ra một từ khoá: “Ai Cập?”

Hướng Mặc cũng dừng bước theo, hơi sững sờ hỏi: “Làm sao cậu biết?”

“Tôi còn tưởng tôi bao rạp chứ.” Đỗ Trì nói.

Nhớ lại ‘nhất chi độc tú’(1) trên giao diện app, Hướng Mặc mới ngớ người hoá ra đó là Đỗ Trì.

(1) Nhất chi độc tú: những bông hoa khác còn chưa nở ra, chỉ có một mình hoa này nở. Bản lĩnh cao cường, ưu thế nổi bật. Ý trong truyện là chỉ có một mình Đỗ Trì đặt vé.

Anh theo bản năng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra, phát hiện rạp chỉ có hai vé được đặt, một vé hàng sáu, một vé hàng bảy, đều là vị trí trung tâm.

Đỗ Trì liếc nhìn màn hình điện thoại Hướng Mặc, hỏi: “Chỉ có hai chúng ta à?”

Hướng Mặc ‘Ừa’ một tiếng.

“Đây là gì nhỉ?” Đỗ Trì dường như cảm thấy hơi buồn cười, nhẹ giọng cười hỏi, “Hẹn hò?”

“Là cùng nhau xem phim.” Hướng Mặc sửa lại. Anh chợt nhận ra một điều, anh và Đỗ Trì dường như hợp nhau về … mọi mặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.