Bệnh Mất Ngủ

Chương 11: Những người khách của hermes



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chưa đến giữa trưa mà “Sao Thủy” đã muốn đầy khách, còn có mười mấy người đang sắp hàng ngoài cửa.

“Xảy ra chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Thập Phương chịu bán cà phê rồi?” Hồ Thử ngồi xuống đối diện Lộc Đầu, đối với sự rầm rộ bất thường kia, hắn kinh ngạc ngó trái ngó phải, cho rằng mình đã vào nhầm quán.

Hai người hẹn nhau tại đây bàn chuyện, may mà Lộc Đầu đã đến từ rất sớm nên bọn họ mới còn chỗ ngồi, bằng không cho dù là khách quen cũng sẽ phải sắp hàng giống vậy.

“Mày có dù không? Tao ra cửa quên mang theo rồi” Lộc Đầu rịt một hơi thuốc lá, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Hồ Thử nhìn ra ngoài cửa sổ, “Gì? Trời mưa sao? Thời tiết rất tốt mà”

“Tao nghĩ sắp mưa tới nơi rồi” Lộc Đầu kẹp điếu thuốc trong tay chỉ chỉ qua bên phải.

Theo tay Lộc Đầu nhìn qua, Hồ Thử trông thấy một màn khiến hắn cả đời khó quên…Chó Điên tiếng xấu vang danh khu Tây bọn họ, adrenalin biết đi kia, vậy mà, vậy mà lại đang đeo tạp dề đen của quán Thập Phương mà lau sàn nhà, mang bộ dáng nhân viên trong quán.

Hồ Thử dụi dụi mắt, cho rằng xuất hiện ảo giác. “Kỳ quái, sáng nay tao đâu có uống rượu a…Trời thật sự sắp mưa sao?” Đúng lúc Thập Phương cầm menu qua, Hồ Thử vội gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi: “Thập Phương, bên kia xảy ra chuyện gì? Mặc đồng phục của quán mấy người có đúng là Chó Điên hay không?”

“Thật không ngờ, đúng là một chiêu bài sống không tồi chút nào, có rất nhiều người đều vì việc này mà đến chiếu cố quán” Xem ra Thập Phương vô cùng hài lòng, chủ quán ăn nào chả vui khi thấy quán mình đông khách chứ.

“Về phần nguyên nhân…Các người có biết tên Chó Điên kia làm việc trong quán của lão Hỏa không?”. Lão Hỏa chính là chủ quán “Hỏa Thiêu Khách”

“Biết sao không, tao còn qua đó mấy lần”, nghĩ đến cảnh tượng kia, Hồ Thử liền sởn gai óc khắp người, hắn chà chà cánh tay, “Nghe thấy con chó điên kia hô『hoan nghênh ghé thăm』với tao, ack…Cả người liền khó chịu” Quả thật phát lạnh.

Lộc Đầu đỡ trán nói: “Tao vẫn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết…”

Thập Phương hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của hai người này, ngay từ đầu khi nghe Chó Điên muốn tìm việc làm, y cũng tưởng thính lực của mình có vấn đề. “Sau đó tôi nghe nói, Chó Điên đột nhiên muốn nghiêm túc kiếm tiền là bởi vì nó định mua bảo hiểm của tiểu Kiều”

“Cái gì?! Chó Điên lại còn muốn mua bảo hiểm?” Hồ Thử kinh hô, cái miệng lớn của hắn nháy mắt đã truyền tin tức này đến tai tất cả khách hàng trong quán.

Lập tức, trong quán xôn xao một trận.

“Chó Điên mua bảo hiểm?”

“Bảo hiểm? Đó là cái gì?”

“Chính là tên nhóc đến từ thành thị, suốt ngày chào hàng này nọ”

“Dùng tốt như vậy sao? Thậm chí ngay cả Chó Điên khu Tây cũng nguyện ý mua…” Biến tướng thành quảng cáo thay tiểu Kiều.

“Đúng là có chuyện như vậy” Thập Phương nhún vai, “Kết quả hai ngày trước, nó đến đây tìm tôi, tỏ ý muốn mua thêm bảo hiểm tai nạn, mong được làm việc gấp đôi”

“Có phải tôi cũng nên mua bảo hiểm tai nạn hay không…” Hồ Thử kinh ngạc trừng mắt, lẩm bẩm tự nói.

Thập Phương nói tiếp: “Tôi liền nhắc nhở nó, trước khi muốn thay tiểu Kiều kiếm thành tích thì cũng nên cân nhắc gánh bớt tiền thuê phòng và phí sinh hoạt cùng cậu ta đi đã” Sau khi nghe Thập Phương nhắc nhở, Chó Điên bỗng ý thức được tiền thuê phòng vẫn giao đều đặn cho chủ nhà, nhưng tiểu Kiều chưa từng đề cập qua với hắn vấn đề chia đôi phí ăn ở, cho nên hắn vẫn cứ tự nhiên mà ăn của tiểu Kiều, ở của tiểu Kiều, ngủ của tiểu Kiều…Lúc đó vẻ mặt của Chó Điên hoảng hốt rồi lại ão não, Thập Phương hiện tại nhớ lại, vẫn cảm thấy vô cùng thích thú.

“Bởi thế nên cậu mướn nó?” Hồ Thử không tin Thập Phương lại hảo tâm đến vậy, y chính là kẻ nổi tiếng hà khắc a.

“Sao có thể chứ, là vì thủ lĩnh muốn tôi trông chừng tên đó” Thập Phương hoàn toàn không cần suy xét phủ nhận ngay lập tức.

“『Danh sách』thật sự nằm trong tay Chó Điên ư?” Hồ Thử vỗ mạnh mặt bàn, “Vậy không phải chỉ cần đoạt về là xong rồi sao? Khách khí với nó làm gì” Nghe được lời này, Chó Điên đang lau sàn nhà trước WC chợt quay đầu lại, hai tròng mắt sáng lên, giống như chỉ mong sao Hồ Thử tới đây đoạt để cùng đối phương đánh một trận đã tay.

“Sự việc không đơn giản như vậy, cầm vật kia trong tay không phải chuyện tốt, huống hồ…” Thập Phương chỉ nói đến đó.

Lộc Đầu đặt điếu thuốc trên miệng xuống, giương mắt, “Huống hồ?”

Giơ thẳng ngón trỏ để trước môi, Thập Phương cười ranh ma nói: “Cuộc tán gẫu giữa bằng hữu với nhau đến đây chấm dứt, nói thêm nữa, tôi sẽ phải thu phí tình báo” Lộc Đầu hừ một tiếng, tiếp tục hút thuốc, Hồ Thử cũng thức thời chuyển đề tài.

“A rồi rồi! Gọi món gọi món, tôi muốn hai cái pizza bò và hồng trà chanh…Còn mày?” Hắn hỏi Lộc Đầu.

“Nước soda, sandwich gà xông khói” Lộc Đầu lãnh đạm nói.

“Mày lần nào cũng gọi cùng một món…”

Thập Phương lấy giấy ghi lại món ăn bọn họ gọi, bảo nhân viên đưa đến nhà bếp, lưu lại nói thêm vài câu cùng bọn họ. “Nhắc đến tiểu Kiều” Y vòng vo một hồi mới bắt đầu nội dung câu chuyện, “Có phải cậu ta đã tìm tới Hắc Thiết bán súng ống hay không? Nghe nói là do Hồ Thử anh dẫn đường”

“Không sai, là tôi, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại đi thật, trước đó đã nhiều lần nhắc nhở cậu ta rồi” Hồ Thử gãi gãi đầu, thật không có biện pháp với thằng nhóc này. “Nhìn thấy cậu ta trang bị đồ leo núi thì có vẻ là đứa nhỏ trong gia đình khá giả, nhưng lại chơi chung với loại người như Chó Điên, thật không hiểu nổi cậu ta” Hồ Thử nói vậy, nhưng hắn đã quên mất trước khi tiểu Kiều quen biết Chó Điên đã từng qua lại thân cận với hắn. “Mấy tuần nay, gần như mỗi lần gặp là thấy cậu ta sử dụng điện thoại đi động khác nhau, nói là bị cướp rồi, nhưng lại mang bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí…”

“Còn thích thú nữa đúng không?” Lộc Đầu nãy giờ vẫn im lặng hút thuốc đột nhiên tiếp lời.

Hồ Thử gật đầu lia lịa: “Đúng đúng! Chính là cảm giác này, rất giống…”

“Rất giống con chó điên kia” Thập Phương bật ra một ngón tay, cuối cùng cũng có thể hình dung tiểu Kiều là người như thế nào rồi.

“Thằng nhóc kia rất nguy hiểm, hơn nữa…” Lộc Đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, chỉ chỉ Chó Điên đang đưa lưng về phía bọn họ. Chó Điên mặc dù cầm cây lau nhà, nhưng không cử động, rõ ràng là đang vểnh tai nghe lén câu chuyện của bọn họ.

Phun ra một hơi khói thuốc, Lộc Đầu nói tiếp: “Hơn nữa các người nhìn bộ dáng hiện tại của Chó Điên xem, chắc chắn là đã bị tròng cho cái vòng cổ rổi” Gã giơ lên bốn ngón tay, “Bối cảnh, mưu trí, tính cách, võ lực; chính là bốn yếu tố để có thể xưng bá tại phố Hắc này”

Thập Phương nhướng mày, “Nói về võ lực, đúng là Chó Điên được xưng hạng nhất nhì, anh nói…Ha! Không có khả năng!” Y cười nhạo Lộc Đầu và ý niệm nháy mắt mới hiện lên trong đầu mình, “Bất quá chỉ là tên nhân viên chào hàng bảo hiểm mà thôi, có thể được thành tựu gì? Trừ phi cậu ta muốn lợi dụng Chó Điên để uy hiếp toàn bộ người khu Tây mua bảo hiểm y tế”

“…” Hồ Thử há to mồm, kinh ngạc chỉ vào Thập Phương.

“…” Điếu thuốc của Lộc Đầu rớt xuống mặt bàn.

“Tôi qua bàn khác ghi món ăn” Trầm mặc vài giây sau, Thập Phương thu hồi menu nhanh chóng rút lui.

Cách bàn ăn, Hồ Thử và Lộc Đầu liếc mắt nhìn nhau.

“Lão Lộc…Mày nghĩ lời nói của Thập Phương có khả năng không?” Cảm thấy không giống chuyện xấu, nhưng dường như rất khủng bố.

Lộc Đầu nhặt điếu thuốc, hút một hơi, đỡ trán nói: “Hôm qua mẹ tao có nhắc đến, bà cảm thấy đến tuổi này rồi cũng nên mua bảo hiểm y tế”

Hồ Thử dựa vào lưng ghế sô pha, lẩm bẩm nói: “Có vẻ tao cũng nên mua thêm một phần bảo hiểm y tế…” Mặc dù là chuyện tốt, nhưng quả thật rất khủng bố.

“Đinh linh!”

Ti Đồ đẩy cửa đi vào quán.

Phản ứng cũng y như Hồ Thử, khó hiểu sao hôm nay việc làm ăn tốt đột xuất thế, hắn nghi hoặc nhìn trái nhìn phải.

Trong quán không còn chỗ trống, vì thế hắn chen vào giữa hai cái ghế chân cao ở quầy bar, đẩy khách đang ngồi trên đó, ló đầu hỏi: “Tôi lái xe ngang qua, phát hiện một đống người xếp hàng ngoài cửa, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thập Phương đang lau ly trong quầy bar, đầu cũng không ngẩng nói: “Ti Đồ, cho dù là cậu cũng phải ra cửa xếp hàng chờ chỗ ngồi”

Ti Đồ đẩy đẩy viền mũ, nói: “Đừng lãnh đạm vậy chứ, Thập Phương, cho tách Latte đi”

“Tôi không bán cà phê” Thập Phương cự tuyệt một hơi.

“Rõ ràng là quán cà phê…A a, nói cho anh một chuyện rất vui này, tên Gõ Mép Bàn đến từ nội thành kia…”

Thập Phương cắt ngang: “Gõ Mép Bàn?”

“Chính là Kiều Trác Ngôn” Ti Đồ gõ vài cái lên mép bàn, “Tôi vừa mới chở cậu ta đến Bích Tâm tiểu quán, là Bích Tâm khu Đông ấy”

“Bích Tâm?!” Thập Phương kinh ngạc chớp chớp mắt, “Cậu không nói cho cậu ta biết đó là nơi như thế nào sao?”

“Tôi đã nói…Eh? Chó Điên?!” Nói được một nửa, đột nhiên bị người khác tóm bả vai kéo ra sau, quay đầu nhìn lại ra là Chó Điên?! Bởi vì hắn mặc đồng phục của quán Thập Phương, lại đang lau sàn trong xó nên lúc đầu Ti Đồ không chú ý đến.

“Tiểu Kiều ở khu Đông?!” Ngữ khí Chó Điên cấp bách, tình tự lo lắng bộc lộ trong lời nói, tay hắn dùng khí lực khá mạnh, Ti Đồ cảm giác xương vai mình sắp bị bóp nát rồi.

Ti Đồ hất tay hắn ra, xoa bả vai nói: “Không sai, là tao chở hắn đi”

“Ở đâu?” Hắn lại hỏi.

“Bích Tâm tiểu quán, tao vừa mới nói…Ê ê! Chó Điên! Không phải mày muốn đi tìm cậu ta đấy chứ? Dám vào khu Đông, mày muốn nộp mạng hả!” Thấy Chó Điên hỏi xong liền xoay lưng muốn đi, Ti Đồ hảo ý nhắc nhở.

Ranh giới giữa hai khu Đông Tây rất rõ ràng, nội đấu với nhau đã lâu, Chó Điên chỉ cần đi dạo tại đầu phố khu Đông thôi thì tính mạng liền được định đoạt chứ đừng nói đến chuyện bước vào địa bàn thủ lĩnh.

Chó Điên lo lắng tiểu Kiều có thể gặp chuyện bất trắc, nào có tâm tư nghe vào tai nữa, trên cơ bản hắn hoàn toàn không còn tỉnh táo để suy xét, mà trong cơ thể hắn làm gì có thành phần tên gọi “Lãnh tĩnh” chứ, hắn sải bước vọt tới trước bàn bọn Lộc Đầu, trực tiếp nói: “Lộc Đầu, dẫn đường cho tao!”

“Sao mày không tìm Ti Đồ…” Lộc Đầu cũng đâu muốn băng qua dòng nước lũ này, nhưng Chó Điên lại không cho gã con đường cự tuyệt, hắn nhảy lên bàn ăn, túm cổ áo gã.

“Ê ê ê!” Hồ Thử lập tức đứng lên, tay chạm chuôi đao, “Chó Hoang! Mày lại phát khùng cái gì!” Bất chấp cảnh cáo của Hồ Thử, Chó Điên thậm chí không thèm để ý tới sự tồn tại của cửa sổ, hắn “Xoảng!” một cước đá vỡ kính, kéo Lộc Đầu nhảy ra ngoài, nháy mắt chạy xa.

Hồ Thử đứng tại chỗ ngơ ngác vài giây, “Con chó điên kia!” Hắn oán hận chửi, cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, truy đuổi.

“Sao lại thế nữa rồi…”

Thập Phương đau lòng nhìn mặt tiền quán vừa mới tân trang lại chưa bao lâu, hối hận sao mình lại đi thuê con chó dại đó chứ. “A Kiệt” Y gọi nhân viên trong quán, “Cửa sổ kính và món ăn của bọn Lộc Đầu toàn bộ tính vào khoản nợ của Chó Điên” Đành phải mua một bộ trang phục hầu gái đem Chó Điên nhét vào thôi, bắt hắn mời chào nhiều khách hàng hơn nữa để bồi thường.

————

Con chó bản thỉu. Từ khi có ký ức tới nay, người khác đều gọi hắn như vậy, một cách tự nhiên, Chó Điên cho rằng có lẽ mình đúng là một con chó thật.

Sau khi chạy trốn tới phố Hắc, hắn quả thực hệt như con chó đi lục lạo thùng rác, xin người ta thức ăn, ngủ bên lề đường lạnh giá, gian nan chen chúc giành lấy một khoảng không gian sinh tồn cho riêng mình trên con phố u ám chẳng thấy ánh mặt trời này.

Vì nửa cái bánh bao mốc meo mà đánh cho lũ đồng bạn muốn tới giành giật bể đầu chảy máu, khi đó, đám người chỉ vào hắn hô: “Mày điên rồi! Mày là con chó dại!” Sau đó, Chó Dại, trở thành xưng hô người khác dành cho hắn.

Tiếp đó hắn có năng lực, có sức mạnh một kích chém rụng đầu đối thủ, người trên con phố này bắt đầu xưng hắn là Chó Điên. So với những cái khác, hắn thích nhất biệt danh này, nghe vào có loại khí khái cuồng vọng gan dạ, vì thế nhận định “Chó Điên” là tên mình.

Nhưng phần lớn người phố Hắc khi gọi hắn “Chó Dại”, “Chó Hoang” đều mang theo sự khinh thường châm biếm, cười hắn điên, chửi hắn bệnh hoạn, thấy hắn xuất hiện liền đóng sầm cửa lại, làm như trên mình hắn mọc nhọt thối rữa, lại còn bọ chét khắp người.

Mọi người đều cho rằng hắn không ngủ, nhưng đâu biết nguyên do hắn ngủ không được, ai dư hơi đi để ý đến con chó hoang dơ bẩn bên lề đường chứ? Chỉ có tiểu Kiều, người thanh niên đến từ thành phố lớn kia, nghiêm túc gọi hắn “Chó Điên”, không bao giờ cười nhạo hắn, một lần cũng không.

“Hộc! Hộc…”

Cảnh phố trước mặt lướt qua thật nhanh, Chó Điên khàn giọng thở dốc, mồ hôi theo lọn tóc bay ra, từng bước nặng nề vang vọng trong con đường ngầm, hắn từ đường ngầm băng qua đường tàu điện tượng trưng cho ranh giới nằm cạnh khu Đông.

Sự xuất hiện của hắn lập tức dẫn tới chú ý của cư dân khu Đông, từ hai thanh đao Bowie giắt bên hông hắn, mọi người nhận ra hắn chính là nhân vật đau đầu có tiếng khu Tây – Chó Điên tiếng xấu vang danh.

Tin tức thoáng chốc lan truyền rộng rãi, những kẻ thích gây chuyện kết bè kết phái tiến lên bao vây, chừng hai mươi tên liên tục xuất hiện vây hắn tại đầu phố.

“Chó Dại! Mày xâm nhập khu Đông có mục đích gì?!”

“Ha ha! Chó con, không phải mày bị lạc đường đấy chứ…”

“Ồn chết đi ồn chết đi! Chớ cản đường! Muốn chết à!” Chó Điên vung lưỡi đao đe dọa, hắn hung ác nhếch miệng, giống như ác khuyển grừ grừ địch thủ.

“Thình thịch! Thình thịch!” Huyết dịch bắt đầu lưu động như hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt bừng bừng trong thân thể, tiếng tim đập đinh tai nhức óc, khiến người ta bất an.

“Muốn đánh thì cùng lên đi, lão tử không dư thời gian lãng phí với lũ tép riu tụi mày!”

———–

Tiểu Kiều do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí, gắp một miếng phổi phu thê* đưa vào miệng. [*một món cay Tứ Xuyên, nguyên liệu chủ yếu là thịt bò, cho thêm phổi, tim, lưỡi. Xem hình minh họa bên dưới]

“Hô, hô…Ăn ngon! Ăn ngon nhưng cay quá!” Vị cay xé của hoa tiêu* xông lên khoang mũi, tiểu Kiều bị sặc vội vàng rót trà uống, cậu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cay. [*tiêu núi, xem hình minh họa bên dưới]

“Cậu ăn cay không được sao? Thế thì thật đáng tiếc, phổi phu thê chính là món ăn nổi tiếng của Bích Tâm tiểu quán” Người đàn ông mặc tây trang đen như mực ngồi đối diện bàn ăn khẽ cười, cũng gắp một ít bao tử bò cay đỏ vào chén.

“Tôi…tôi ăn…tôi có thể!” Tiểu Kiều cắn răng, đưa tay gắp thức ăn.

Thanh niên áo đỏ vẫn như pho tượng đứng trước cửa, chẳng chút biểu cảm, không nói một câu đột nhiên khẽ nâng tay phải, động tác này của hắn khiến người đàn ông ngừng đũa, nghiêng đầu hỏi: “Có người xâm nhập?”

“Giao cho tôi xử lý, xin thủ lĩnh cứ tiếp tục dùng bữa” Thanh âm chưa dứt, cánh cửa phòng ăn VIP đã bị tông rầm ra, trước đó nửa giây, thanh niên áo đỏ đã giơ tay rút thanh thái đao võ sĩ bên hông dài hơn nửa người ra, lưỡi đao rời khỏi vỏ kêu vang khe khẽ, cùng lúc rút đao, một bóng đen từ ngoài cửa xông vào, chưa thấy rõ thân thể đã lập tức ra động tác phản xạ, hắn nhảy lên phía trước, bổ trường đao về phía người tới!

“Oa a! Ngài Xích Lang đừng giết tôi!” Người vừa tới ôm đầu kinh hô.

Nhận ra đối phương là một trong những thủ hạ bên người thủ lĩnh, thanh niên Xích Lang ‘sách’ một tiếng, giương tay thay đổi thế đao, mũi đao hung hiểm lướt qua đỉnh đầu người kia, chém đứt vài sợi tóc.

Người nọ sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, run run nói: “Báo…báo cáo thủ lĩnh, con…con chó kia…” Còn chưa nói hết câu, ngoài cửa lại ngã vào vài tên, bọn chúng bị chém cả người bê bết máu, đau đớn không ngừng lăn lộn kêu gào.

“Chó Hoang” Xích Lang lạnh lùng phun ra hai từ, hắn giương thẳng đao, bày ra tư thế công kích.

Cánh cửa lần nữa bị một cước đá tung, Chó Điên mặc áo sơ mi trắng, tạp dề đen giẫm lên người đám thủ hạ bị trọng thương, nhảy vào phòng VIP.

“Súc sinh cút ngay, tao không đến tìm mày!” Chó Điên giật đứt nút cổ áo vướng víu, không thèm nhìn Xích Lang, cũng làm như không thấy thủ lĩnh khu Đông đối diện phía trước, đôi mắt chăm chú phóng thẳng đến tiểu Kiều đối diện bàn ăn.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều, lại đây lại đây” Hắn nhẹ giọng gọi, con ngươi lam lục sáng lấp lánh.

“A a?” Tiểu Kiều không rõ tình hình lắm, “Xảy ra chuyện gì? Tại sao anh tới đây?” Thấy cậu bình an vô sự, lại còn nhàn nhã uống trà ăn cơm, Chó Điên rốt cuộc cũng có thể thở phào, bả vai căng thẳng thoáng thả lỏng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến tình huống trước mắt, hắn lại cong lưng chuẩn bị ứng chiến lần nữa.

Thủ lĩnh khu Đông thấy thế cười nhẹ, “Hóa ra các người biết nhau?” Hắn cầm ly sứ lên, hớp ngụm trà, ánh mắt sắt bén như đao liếc qua Chó Điên, nhãn thần nháy mắt chuyển lạnh, “Khu Tây à, một khi bước vào địa bàn của tao hẳn mày đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý kiến thức về địa ngục rồi đúng không?”

Chó Điên “Ha hả” cười nhạo, “Có mày mới tới địa ngục ấy! Ai quan tâm mày muốn gì, tao tới đây là để tìm tiểu Kiều”

“Tìm tôi?” Tiểu Kiều thoáng chốc hiểu rõ, nhất định là do Ti Đồ lo cậu xảy ra bất trắc, vì thế bảo Chó Điên tới dẫn cậu trở về. Phỏng đoán của cậu tuy không khớp với sự thật mấy, nhưng kết luận cũng không sai biệt bao nhiêu.

“Tôi hẹn ngài Khương tại đây để bàn bảo hiểm, không có gì đâu, anh trở về đi” Cậu đuổi Chó Điên đi, tránh cho đối phương lại hại cậu mất đi một khách hàng.

“Tôi muốn cùng tiểu Kiều trở về, tiểu Kiều…” Chó Điên cất bước về phía trước.

Tiểu Kiều suy nghĩ đơn giản, nhưng thực tế tình huống lại rất phức tạp.

“Khu Đông há là nơi mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?! Chó Hoang, trước mặt thủ lĩnh mà mày dám càn rỡ!” Ánh đao chợt lóe, đao võ sĩ chắn ngang trước người Chó Điên, gương mặt Xích Lang chiếu xuống lưỡi đao bằng thép tinh, đôi mắt lam như sương tụ của hắn phát ra sát khí thấu xương.

Chó Điên nhếch khóe miệng, “Hứ? Muốn đánh sao? Tại chỗ này?” Hắn vừa chém xong một trận, chỉ đối phó với lũ cá tạp kia làm sao đã ghiền được? Gặp Xích Lang khiêu khích như vậy, dòng máu hiếu chiến trong cơ thể tức khắc sôi sục kêu gào, adrenalin thống trị lý trí, hắn liền vung đao nhào qua muốn chém giết đối phương.

Trong phòng VIP nhỏ hẹp, trường đao của Xích Lang không thể phát huy hết sức mạnh, động tác nhấc đao ngang kia của hắn chủ yếu mang tính cảnh cáo, nếu muốn vung chém, trước đó khuỷu tay phải cong lại rồi mới xuất chiêu. Mà Chó Điên nói đánh liền đánh, hắn nháy mắt xoay người, mũi đao lập tức bức tới, Xích Lang đành phải thối lui, thế là mất quyền chủ động.

“Ha ha!” Chó Điên hưng phấn cười to, thần sắc điên cuồng, song đao liên tục chém vun vút xuống.

Xích Lang lại lui tiếp, chưa được mấy bước thì lưng đã đụng vào cạnh bàn phía sau. Tuy nói hai người đều thuộc “họ khuyển”, nhưng Xích Lang còn ý thức được mình là nhân loại, không như Chó Điên trắng trợn nhảy lên bàn lên ghế càn quấy. Hắn quơ lấy cái ghế gần tầm với, ném về phía Chó Điên, “Chó Hoang! Muốn đánh ra ngoài đánh, đừng quấy rầy thủ lĩnh tụi tao dùng bữa!” Chó Điên hoàn toàn không để vào tai, hắn khom lưng giơ tay chặn cái ghế đang bay đến, rồi lại vung tay hất văng nó ra. Cái ghế trọng lượng không nhẹ rơi rầm rầm trên mặt bàn, làm nát bét món ăn ngon trên đó.

Thủ lĩnh khu Đông tay nhanh như cắt rút khăn ăn ra, ngăn nước súp bắn tung tóe, sau đó lại dùng khăn ăn lau lau tay, kéo ghế đứng lên. “Chó Dại, mày chán sống rồi?” Trầm giọng nói.

Chó nhà và chó hoang cắn nhau, hắn còn có thể xem đó như tiết mục góp vui cho bữa ăn, nhưng đối phương lại dám lấn lên đầu hắn?! Chẳng khác nào khiêu chiến quyền uy của thủ lĩnh khu Đông như hắn.

Đưa tay vào áo vét, rút ra một khẩu súng lục đặc chế nòng dài nhỏ, gương mặt thủ lĩnh khu Đông bao phủ một tầng hắc khí tàn khốc, nòng súng nhắm vào Chó Điên, không nói hai lời bóp cò.

“Đoàng!”

Viên đạn sượt qua vai Chó Điên, lưu lại một lỗ trên bức tường phía sau hắn. Phát súng này của thủ lĩnh khu Đông mang theo ý niệm giết chết đối phương, nguyên nhân bắn chệch hoàn toàn không phải do hắn mang lòng thương hại, cũng không phải do Chó Điên kịp thời né tránh, mà vì…“Cậu?” Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn cái người vừa đẩy mình từ phía sau kia.

Dù cho Chó Điên đã phản ứng ngay tức khắc, nhưng suy cho cùng mắt người sao nhanh bằng đạn, động tác lại bị Xích Lang hạn chế, nếu không có cú đẩy khiến thủ lĩnh khu Đông mất đi độ chuẩn thì kết cuộc của Chó Điên ít nhất cũng bị trúng đạn ngay bả vai.

“Xin…xin lỗi, Khương tiên sinh, Chó Điên anh ấy là bạn tôi, cho nên…Nếu anh ấy chết, tôi sẽ rất phiền não” Dùng sức quá mạnh, cả người tiểu Kiều nằm úp sấp trên bàn, áo sơ mi dính đầy nước súp, trên má còn dính một miếng bao tử bò, bộ dáng rất buồn cười.

“Vô cùng phiền não” Cậu cường điệu.

Từ lúc Chó Điên đánh nhau với Xích Lang, tiểu Kiều liền không hé răng một tiếng, thủ lĩnh khu Đông cho rằng đại thiếu gia đến từ thành thị này chưa từng thấy máu nên bị dọa sợ phát ngốc rồi, không nghĩ tới cậu ta cư nhiên dám cản trở mình.

Nếu là lúc thường, thủ lĩnh khu Đông nhất định sẽ cho đối phương ăn ngay một viên đạn, nhưng bộ dáng nước súp đầy người chật vật của tiểu Kiều hết sức khôi hài, khiến người ta tiêu tán toàn bộ sát ý, hơn nữa không tất yếu phải diệt trừ cậu ta…Thủ lĩnh lên đạn “Cách!” một tiếng, chuyển họng súng sang tiểu Kiều.

“Thú vị lắm, thấy cậu đủ thành ý mới bỏ thời gian nghe cậu giới thiệu bảo hiểm, nhưng cậu lại dám công kích ta…Kiều Trác Ngôn, cậu có bao nhiêu cái mạng để chết?”

“Chết tiệt mày!” Thấy tiểu Kiều gặp nguy hiểm, Chó Điên gào thét nhào qua, nhưng thủ lĩnh cũng không quay đầu, chỉ phất phất tay, ra lệnh sói nhà mình nuôi đối phó với con chó hoang này.

“Trả lời ta, cậu có bao nhiêu cái mạng để chết?” Thủ lĩnh lặp lại câu nói ban nãy.

Tiểu Kiều chớp mắt vài cái, nói như đó là lẽ thường: “Ngài Khương, chẳng lẽ ngài đang đùa với tôi, không phải mỗi người đều chỉ có một mạng thôi sao”

“Cậu không sợ chết?” Thủ lĩnh nhướng mày, nhấn mạnh âm cuối.

Tiểu Kiều mỉm cười, thẳng thắn nói: “Mỗi ngày đều rất sợ” Khi nói những lời này, ánh mắt cậu thản nhiên, vẻ mặt chẳng có lấy một chút sợ hãi.

“Hẳn cậu đã biết ta là ai, thế mà vẫn dám cùng ta gặp mặt?”

“Bởi vì tôi rất tò mò” Cậu nói

Thủ lĩnh theo lời cậu hỏi: “Cậu tò mò kẻ xưng bá tại khu Đông là nhân vật hung ác cỡ nào?”

“Không phải không phải” Tiểu Kiều lắc đầu, lau mẩu thức ăn dính trên mặt, “Tò mò loại『Công việc』của Khương tiên sinh sẽ phải điền vào hạng mục nghề nghiệp nào trên hợp đồng…” Không chọn mục nào hết, sau đó ghi chú là “Đầu đảng lão đại” chăng? Cảm giác thật thú vị nha!

Thủ lĩnh nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, tên nhân viên chào hàng đến từ thành thị này đâu phải là tiểu bạch thỏ vô tri khờ dại, đầu óc cậu ta phát bệnh thì có!

“Xích!” Thủ lĩnh cất súng lục vào áo vét, quay đầu lại nói: “Gọi đầu bếp mang lên thêm một bàn thức ăn giống vầy, chúng ta qua phòng VIP kế bên ăn”

“Vâng, vâng” Xích Lang tránh đi đao thế ngoan lệ của đối thủ, nghe lệnh thu tay thối lui.

Chó Điên cũng thức thời ngừng tay, hắn hiếu chiến, nhưng không phải chỉ biết ngu ngốc đánh nhau, đối phương đã đưa bậc thang ra, hắn không chịu bước lên thì đó mới là điên thật.

Hắn cất đao bên tay phải, kéo tiểu Kiều, “Chúng ta đi!”

“Ngại quá, xem ra hôm nay bàn không thành rồi, ngân sách lúc nãy tôi nhắc đến quả thực rất tốt, hy vọng ngài có thể suy nghĩ thật kỹ” Vừa bị Chó Điên hơi cưỡng ép kéo đi, tiểu Kiều vừa quay đầu lại nói, “Nếu có bất kỳ nhu cầu gì, lúc nào cũng hoan nghênh ngài liên lạc với tôi” Bổ sung thêm câu cuối khiến khóe miệng đóng băng của thủ lĩnh có chút giãn ra.

“Kiều Trác Ngôn và Chó Điên sao…”

Xích Lang nhìn chằm chằm bóng lưng rới đi của bọn họ, thấp giọng hỏi: “Thủ lĩnh, đuổi theo không?”

“Không, không cần thiết” Thủ lĩnh cúi đầu kéo thẳng nếp nhăn trên tay áo, chẳng chút để ý nói: “Xem ra cảm tình giữa nhân viên chào hàng bảo hiểm kia và Chó Điên không tệ, thật đáng tiếc, ta rất có hứng thú đối với ngân sách mà cậu ta đề nghị”

———-

Hồ Thử và Lộc Đầu đợi bọn họ ở đầu đường ngầm.

Chớ trách hai người không nghĩa khí, sở trường của Hồ Thử là ám sát, hắn không giống Chó Điên có thể lấy một chọi mười, cũng không điên khùng làm bậy như Chó Điên. Hắn lo cho tiểu Kiều nên mới chạy đến đây, nhưng lại bị lý trí ngăn cản tiếp tục tiến bước.

Về phần Lộc Đầu, người dẫn đường tuy có thể tới lui tự nhiên giữa hai khu, nhưng gã cũng không muốn dính dáng quá nhiều với Chó Điên, chịu chỉ đường cho hắn là đã quan tâm giúp đỡ hết mức rồi.

Chó Điên vẫn nắm chặt cổ tay tiểu Kiều không chịu buông, hắn dùng cây đao bên tay trái để “Bài trừ” tất cả trở ngại trên đường, khi hai người bọn họ xuất hiện ở đầu đường ngầm, Hồ Thử và Lộc Đầu đối với việc trên người Chó Điên cư nhiên không xuất hiện vài lổ đạn cảm thấy khó tưởng tượng nổi.

Chó Điên toàn thân đầy máu, mặc dù phần lớn không phải của hắn, tuy nhiên bộ dáng vừa nhìn qua cũng đủ dọa người, nhưng tiểu Kiều vẫn không để ý, trên mặt còn nở nụ cười.

“Các anh cũng tới sao?” Tiểu Kiều đi về phía Hồ Thử, bởi vì Chó Điên nắm tay cậu nên chưa đi được mấy bước đã bị đối phương kéo về.

“Thằng nhóc cậu, thật khiến người ta nhức đầu mà!” Nếu không phải Chó Điên trợn mắt liếc thì nhất định Hồ Thử sẽ đi qua gõ vào đầu tiểu Kiều vài cái.

“Tôi chẳng qua chỉ đến giải thích bảo hiểm cho Khương tiên sinh thôi mà, chẳng có chuyện gì đâu” Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng tiểu Kiều thực sự không cho rằng sẽ gặp nguy hiểm, khách hàng kỳ quái hơn cậu cũng gặp qua rồi.

Hồ Thử thở dài một hơi, “Haiz! Cậu không lo bọn chúng sẽ bắt cậu lại để uy hiếp người thân cậu sao?” Hắn giả định.

“Tôi đâu có giá trị lợi dụng gì…Về phần bắt cóc tống tiền, Khương tiên sinh đâu có thiếu tiền” So với thủ lĩnh khu Đông thì trình độ nguy hiểm của quân hỏa thương Hắc Thiết hơn xa.

Hồ Thử nhìn bằng nửa con mắt, không muốn nói thêm gì nữa. Thằng em này của hắn, cấu tạo thần kinh khác xa người bình thường, đừng nói lẽ thường thế gian, cho dù là quy tắc lâu đời của phố Hắc cũng vô phương áp dụng lên người cậu ta.

————————————————–

Chú giải:

_ Phu thê phế phiến: nhìn thôi đã thấy cay muốn rách lưỡi òi

1205843_201049346023_2

_ Hoa tiêu:

2010012018263208784772

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.