Bệnh Mất Ngủ

Chương 7: Chú chó lang thang trước cửa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu ở nội thành, hành động này của Chó Điên sẽ bị quy vào tội bắt cóc. Cắt đuôi bọn truy đuổi phía sau, Chó Điên hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến đương sự mà cứ thế khiêng tiểu Kiều về nhà.

Dù sao cũng đã trở về rồi, hơn nữa trên người vừa thối vừa bẩn không tiện đi gặp khách hàng, vì thế tiểu Kiều lại mượn phòng tắm tắm rửa lần nữa, Chó Điên ầm ĩ đòi tắm chung, cậu lấy lý do phòng tắm quá chật để đuổi đối phương ra ngoài, cùng Chó Điên tắm chung chẳng khác nào một trận chiến, cậu không có tinh thần ứng phó.

“Nhức đầu thật…”

Sau khi cậu tắm rửa sạch sẽ xong, đến phiên Chó Điên vào phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn lông, tiểu Kiều ngồi lên cạnh giường, xoa xoa thái dương đau nhức.

Chỉ chốc lát sau, gã đàn ông tóc nâu cả người trần truồng, đầy sức sống xông tới trước mặt cậu, “Đi ngủ đi ngủ, tiểu Kiều mau tới ngủ với tôi” Trên người hắn không ngừng nhiễu nước, dưới sàn nhà đầy dấu chân ẩm ướt.

“Lau khô đầu tóc trước đã” Tiểu Kiều lấy khăn lông đang phủ trên đầu xuống đưa vào tay Chó Điên, “Trên người cũng thế”

Chó Điên cầm khăn đánh hơi, cọ cọ vài cái, “Mùi này thật dễ chịu”

“Mùi? Tiểu Kiều thắc mắc vò vò tóc, rồi ngửi mùi trên tay mình, “Nhưng tôi dùng dầu gội đầu của anh mà” Dầu gội đầu cậu mang theo bị Chó Điên một hơi dùng sạch bách rồi, khi nãy dùng lọ dầu vốn là của chủ nhà để gội đầu a.

“Nhưng mà rất dễ chịu” Chó Điên quấn khăn lông quanh cổ, chun mũi dán sát vào cậu.

“Mặc quần áo vào, làm ơn đi” Tiểu Kiều thở dài, đối với hành động hở chút là dán sát vào người mình của Chó Điên đã lười phản ứng lại, trong lòng cứ xem như đối phương là con cún thì sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.

“Chính tiểu Kiều cũng đâu có mặc!” Chó Điên chỉ trích ngược lại cậu.

Tiểu Kiều bất đắc dĩ nói: “Bởi vì tôi không có quần áo để mặc…” Chỉ mang có một bộ đồ tắm, dùng đỡ bột giặt của Chó Điên, nhưng quần áo mới giặt xong đâu có khô nhanh như vậy, hiện tại ngay cả quần lót cậu cũng không mặc. Vì thế không ngừng khổ não, di động của cậu trong lúc chạy trốn đã đánh mất, laptop cũng rơi vỡ, lúc này có thể nói là hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, hơn nữa còn bị nhốt trong ổ của Chó Điên.

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng xem ra, cậu đã quá xem nhẹ phố Hắc rồi.

Chó Điên cố gắng mặc quần lót vào, ầm ĩ muốn ngủ cùng cậu, tiểu Kiều rất muốn mời hắn sửa đổi ngôn từ, cái câu “Ngủ với tôi” này thật khó làm người ta không liên tưởng tới phương diện kì quái.

“Cứ đòi ngủ, ngủ suốt, anh thật sự bị mất ngủ sao?” Thời gian chỉ vừa quá trưa, tiểu Kiều một chút buồn ngủ cũng không có.

“Đến gần tiểu Kiều tôi liền muốn ngủ” Chó Điên nhếch miệng cười, đưa tay ôm cậu.

“Nhưng tôi chưa buồn ngủ” Tiểu Kiều tránh ra chỗ khác, nhưng vẫn bị tóm được, Chó Điên nắm cổ tay cậu, cường ngạnh kéo cậu vào ngực.

Bàn tay thô ráp tiếp xúc làn da, tiểu Kiều nghi hoặc nhíu mày, xúc cảm không hợp, dịch thể nóng ẩm trong lòng bàn tay Chó Điên không giống nước…

“Chó Điên” Cậu kéo tay đối phương ra, “Anh bị thương sao?”

“Có sao?” Chó Điên mở tay trái ra, lòng bàn tay hắn đầy vết xước, tại chỗ rách da trên cổ tay, máu chảy ra giọt giọt.

“Đúng a, thảo nào đau quá” Hắn như không có việc gì cắn đứt miếng da rách, liếm máu mình, giống như bị thương quen rồi.

Chỉ nhìn thôi đã thấy đau, tiểu Kiều vô pháp lý giải vì sao Chó Điên bị như thế mà hàng mày cũng không nhăn chút nào. Nhớ lại, có lẽ Chó Điên bị thương lúc bắt lấy ống thoát nước, tuy nói một phần là do tự chuốc lấy, nhưng thời điểm nguy cấp Chó Điên vẫn không bỏ mặc mình, cần phải cảm tạ đối phương.

“Đưa tay ra, tôi giúp anh thoa thuốc” Tiểu Kiều lấy một hộp cấp cứu nhỏ trong cặp công văn ra, bên trong có băng vải, băng gạc, urgo, cồn Iod và một miếng da nhân tạo*. [*xem hình minh họa bên dưới]

Chó Điên nghiêng nghiêng đầu, chần chừ đưa tay trái bị thương đến trước mặt cậu. “Có thu tiền không?”

“Sao phải thu?”

“Bác sĩ đều muốn thu tiền” Chó Điên nói. “Hơn nữa rất mắc”

Tiểu Kiều cười cười, “Nhưng tôi không phải bác sĩ”.

“Cũng đúng ha…”

Rút một tờ giấy vệ sinh lót bên dưới, tiểu Kiều một tay nâng bàn tay Chó Điên lên, tay kia cầm cồn Iod, dùng răng mở nắp bình, đem nước thuốc màu nâu sẫm đổ một hơi lên vết thương.

“Suýt!” Chó Điên đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng không rút tay về.

Đắp lên hai lớp băng gạc, tiểu Kiều thuần thục cẩn thận quấn băng vải lên, “Anh bị kêu là『Chó Điên』suốt vậy sao? Tên thật đâu?” Không có tên thật thì vô phương mua bảo hiểm cho mình, người này rất cần bảo hiểm y tế và bảo hiểm tai nạn.

“Chắc là vậy, tôi không nhớ rõ tên khai sinh của mình” Chó Điên gãi gãi đầu, “Lúc còn nhỏ nhà nghèo quá, mỗi đứa nhỏ được sinh ra đều trở thành gánh nặng, lòng dạ nào đi đặt tên cho bọn tôi nữa” Hắn rũ mắt, nhớ lại quá khứ.

“Khi đó ngày nào chủ nợ cũng tới gõ cửa, sáng gõ, tối gõ, không ngừng gõ gõ gõ! Không đưa tiền thì những đứa trẻ như bọn tôi sẽ bị đánh, mẹ và chị sẽ bị cường bạo, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý dọn nhà trốn nợ, không dám ngủ, cũng ngủ không được” Ánh mắt hắn hoảng hốt, nụ cười trên khóe miệng quỷ dị méo mó, “Có một ngày, tôi rốt cuộc chịu không nổi…” Lại là một đêm khó ngủ, thật vất vả chịu đựng cho đến lúc sắc trời chuyển sáng, lúc Chó Điên xốc ra tấm chăn mỏng đi đến phòng khách, bỗng phát hiện cha mẹ treo cổ tự sát trước cửa sổ, không lưu lại cho hắn câu nào.

Hắn sững sờ nhìn mũi chân lạnh lẽo của cha mẹ, đầu óc trống rỗng, khi đám chủ nợ vĩnh viễn không biết thỏa mãn kia lại đến gõ cửa nhà hắn, rốt cuộc Chó Điên không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn phẫn nộ cầm lấy con dao phay trong nhà bếp xông ra chém loạn xạ lên người chúng một trận, sau đó vứt bỏ toàn bộ nhà cửa chạy tới phố Hắc.

Nhưng những tiếng gõ cửa như đòi mạng ấy vẫn lẩn quẩn dai dẳng trong đầu hắn, đến nay không cách nào thoát khỏi.

“Nơm nớp lo sợ sống qua ngày tại phố Hắc, mò mẫm lăn lộn cắn chặt răng vất vả chịu đựng cho đến ngày nay…” Tiểu Kiều chăm chú nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của Chó Điên, trên gương mặt người này chiến tích nhỏ bé cùng sự mỏi mệt lau không hết nơi khóe mắt trở thành một thứ đối lập chói mắt, khiến lồng ngực cậu quặn đau từng cơn.

Những cay đắng, hỗn loạn, méo mó, khốn khổ quằn quại của thế giới này dường như đều đổ ập lên đầu người phố Hắc. Không phải con phố này điên cuồng, mà chính thế giới đã tạo ra sự điên cuồng cho nó.

Tiểu Kiều thở ra một hơi dài, phủ lên những vết thương chồng chất trong lòng bàn tay Chó Điên, khẽ nắm. “Anh thật nỗ lực, nỗ lực sống sót, vô cùng giỏi. Tôi rất bội phục những người cố gắng sinh tồn”

Chó Điên ngơ ngác.

Tiểu Kiều chuyên tâm băng bó cho hắn. Ánh mắt Chó Điên không tự chủ đuổi theo động tác đối phương, nhìn cậu thoa thuốc cho mình, cẩn thận quấn urgo lên ngón tay bị thương, tim đập dồn dập hơn bình thường, đầu lưỡi toát ra một cổ tư vị chua ngọt, như đang ngậm vào quả chanh đường vừa trộm được.

“…Anh không thích hợp ở nơi này”

“Sao lại nói vậy?”

“Anh là người tốt” Tiểu Kiều nói.

“Tôi không phải” Dừng dừng, Chó Điên buồn rầu nhíu mày, “Tôi…tôi không giống tiểu Kiều, tôi đã giết người”

Tiểu Kiều cúi đầu, rũ mắt nói: “Tôi cũng thế thôi”

Chó Điên kinh ngạc run run ngón tay.

“Nhân viên bảo hiểm ấy mà…Có thể quyết định sinh tử của rất nhiều người” Tiểu Kiều cười khổ, ngẩng lên nghênh đón tầm mắt của hắn, “Khi trụ cột kinh tế của một gia đình rủi ro bỏ mạng, hoặc cả đời tàn tật không còn làm việc được nữa, nếu chúng tôi bảo công ty ấn con dấu『Không chấp nhận đền bù』, chẳng khác nào giết chết cả gia đình họ”

“Tôi biết giết người, hơn nữa giết người xong, bất quá chỉ vì mặc tây trang, nên pháp luật không thể định tội tôi” Tiểu Kiều chỉ vào tim mình, “Khác với anh, hung khí của tôi không phải đao, mà là lương tri”

Chó Điên há hốc miệng, sau đó cười nói: “Lương tri? Có ăn được không?”

“Ăn cũng không tệ a” Tiểu Kiều đóng mở miệng, làm động tác nhai, “Băng bó tốt rồi, cẩn thận đừng để miệng vết thương dính nước” Cậu thu băng vải còn thừa lại, dặn dò.

“Ừm ừm” Chó Điên gật gù, nghiêng đầu nhìn tay trái được băng bó một cách xinh xinh xắn xắn. Vậy không cần trả tiền thuốc sao? Tâm tình vô cùng tốt, toàn thân bay bổng, thật muốn nhảy lên bàn gào vài tiếng.

“Bên ngoài nắng gắt, chắc quần lót phơi sắp khô rồi” Tiểu Kiều chống cạnh giường đứng dậy, vòng eo quấn khăn tắm đập vào tầm mắt Chó Điên, ánh mắt không tự chủ dời xuống, dừng tại bắp đùi săn chắc dọc theo khăn tắm. Bóng mờ của vải bố in trên làn da có một kiểu ái muội nói không nên lời, Chó Điên nuốt nước bọt, cổ họng không biết sao lại nóng lên, khát khô như mấy ngày liền chưa được uống nước.

“Tiểu Kiều…”

“Thế nào?” Nghe tiếng gọi, Tiều Kiều quay đầu lại.

Trong mắt cư dân phố Hắc, người thành thị đều là đám yếu đuối ẻo lả, nhưng tiểu Kiều có thể phủ định ấn tượng rập khuôn của bọn họ. Cậu thích vận động, nhất là leo núi và điền kinh, không cần tận lực rèn luyện thì cậu cũng được hồi báo bằng một cơ thể cân xứng, mặc dù thân hình không cao mấy, nhưng tứ chi thon dài rắn chắc, tin rằng nam hay nữ cũng đều thừa nhận vóc dáng tiểu Kiều hết sức đẹp mắt.

Cậu quay người lại, bên hông nhất thời lộ ra vòng eo thon gọn, độ cong của cái mông càng rõ ràng, khiến Chó Điên thật muốn ra sức véo nó một phen.

Chó Điên véo thật, chẳng những đưa hai bàn tay bóp lấy cái mông thịt, còn áp mặt vào, “Quả nhiên là cái gối nằm tuyệt vời…” Cọ qua cọ lại.

“Gối…gối nằm?” Tiểu Kiều cứng đơ, cậu đang bị quấy rối tình dục sao? Đang bị quấy rối tình dục sao?!

Vùi mặt vào mông tiểu Kiều, Chó Điên thỏa mãn nói khẽ, “Nằm ~ thật ~ êm~” Cả người hắn áp vào tiểu Kiều, chống đỡ không nổi thể trọng Chó Điên, tiểu nghiệp vụ viên đáng thương bị đè ngã lên giường.

Nếu không mau phản kháng, tuyệt đối sẽ mất đi cái gì đó!

Nắm chặc khăn tắm bảo vệ tôn nghiêm nam tính, tiểu Kiều nghiêng người, liều mạng đẩy vai Chó Điên. “Chó Điên, đó là cái mông uôi! Mông đàn ông không thể tùy tiện nằm được” Phụ nữ cũng không được.

Tiểu Kiều càng giãy dụa, Chó Điên càng không chịu buông, hắn quấn chặt eo tiểu Kiều, “Cho tôi nằm!” Làn da bóng loáng mềm mại khiến Chó Điên nhịn không được sờ thêm vài cái, bàn tay càng di chuyển càng nguy hiểm, cuối cùng muốn vói vào hạ thân dưới khăn tắm.

Cậu sợ đến khép chặt chân, cũng đem móng vuốt Chó Điên đang duỗi vào kẹp lại luôn, cảm giác y như đang chơi trò biến thái từng xem trong phim cấp ba khiến người ta khóc không ra nước mắt.

“Chó Điên!” Tên này đến tột cùng có biết bản thân đang làm gì hay không?!

Một mảng da thịt trơn nhẵn hiện ra thoạt nhìn hết sức ngon miệng, mùi vị tỏa ra làm cả người thư thái, Chó Điên liếm môi, thở ra một hơi trầm nóng. “Quả nhiên, vừa ôm tiểu Kiều liền muốn ngủ…” Không chịu nổi sức hấp dẫn của làn da trơn mịn, Chó Điên cắn một phát lên da thịt sau lưng tiểu Kiều, liếm chỗ hõm xuống trên xương bả vai cậu. Khép hờ mắt, phần bụng nóng hổi, đầu choáng vù vù, cảm thấy như đang ngâm mình trong một vại rượu lớn, tư vị thoải mái cực điểm… “Tiểu Kiều, ngủ với tôi đi” Sợi tóc đâm đâm chọt chọt cọ vào lưng cậu, nhưng hoàn toàn không giống con vật cưng đáng yêu nhỏ bé đang làm nũng, Chó Điên hô hấp dồn dập, nhiệt độ cơ thể cùng ánh mắt cao bất thường, không thể nghi ngờ chính là đang phát tình!

“Anh…anh nói『ngủ』là muốn ngủ kiểu nào?” Hai chân Chó điên kẹp eo cậu, cánh tay quàng lên tay cậu, vô pháp tránh né cái ôm mạnh bạo, tiểu Kiều rụt vai, thấp thỏm trong lòng.

Mắt Chó Điên nheo lại thành một đường nhỏ, Chó Điên mơ màng cười, cúi người áp sát tiểu Kiều, “Đương nhiên là…” Bóng đối phương in trên drap giường, một lọn tóc rũ xuống trán Chó Điên, nước đọng trên tóc nhỏ xuống sống lưng tiểu Kiều khiến cậu bỗng lạnh run.

Phải, phải làm gì bây giờ…

Vật nóng giữa háng đối phương đặt trên lưng cậu, hơi thở như lửa phả lên da thịt, gương mặt Chó Điên càng lúc càng gần, đôi môi mềm mại dán lên gáy, chóp mũi cọ vài cái vào đó, mái tóc như rơm khô cà lên gáy, có chút đau, có chút nhột.

“Đương nhiên là ngủ… Zzzzzzzz” Giọng nói ngừng bặt, sau lưng không còn động tĩnh.

Vào lúc thần kinh căng thẳng chờ đợi động tác kế tiếp của đối phương đến mức sắp đứt, tiểu Kiều nghi hoặc quay đầu lại, “Chó Điên?” Mái tóc nâu ngắn quét qua gương mặt, sau lưng, con chó hoang khổng lồ không đáng yêu vâng lời kia đang dựa đầu vào cổ cậu, ngủ ngáy o o…

————-

“Đinh linh đinh linh!” Chuông báo vang lên, tiểu Kiều lầu bầu một tiếng, vươn tay khỏi chăn, nhưng không chạm được tủ đầu giường quen thuộc của mình.

Cậu mở to mắt.

Những chuyện phát sinh trước lúc ngủ rốt cuộc cũng nhanh chóng nhảy ra, Chó Điên ôm cậu ngủ vù vù, tay chân như sắt quấn cứng ngắc cậu. Tiểu Kiều vùng vẫy không khỏi Chó Điên, cả người không thể động đậy, nguyên buổi chiều nhàm chán ngẩn ngơ dán mắt vào mớ tóc đối phương, đếm từng sợi tóc trên đầu hắn, rồi mơ mơ hồ hồ ngủ theo.

“Đinh linh! Đinh linh!”

Âm thanh liên tục truyền đến, không phải đồng hồ báo thức, điện thoại của cậu rớt mất rồi nên không thể là tiếng nhạc chuông, tiểu Kiều kì quái quay đầu tìm nơi phát ra tạp âm. Chó Điên y như gấu koala ôm thân cây càng ngày càng chặt, dùng hết tay chân quấn lấy người cậu, hai má cọ vào lưng cậu.

“Tao phải chém chết mày…”

“Chó Điên, tỉnh lại” Cậu lay mạnh vai Chó Điên. Nghe hắn đòi đánh đòi giết, rốt cuộc nằm mơ thấy gì?

“Đừng ồn” Chó Điên chép chép miệng, trở mình tiếp tục ngủ.

Hai tay hai chân Chó Điên quấn lấy cậu, cũng khiến cậu trở mình theo. Tiểu Kiều nhất thời dở khóc dở cười, nghĩ mình đường đường là một đại nam nhân, lại trở thành cái gối ôm của đối phương.

“Làm ơn tỉnh lại đi, hình như có gì đó đang kêu…” Tạp âm liên tục vang lên đột nhiên im bặt, tiểu Kiều ý thức được, âm thanh “Đinh linh” phiền phức này hóa ra là chuông điện nhà Chó Điên.

Đang do dự có nên ra mở cửa không thì người bên ngoài dường như có sẵn chìa khóa, chỉ thấy tay nắm cửa xoay một vòng, khóa cửa mở “Cách” ra. Cùng lúc đó, Chó Điên nháy mắt thanh tỉnh, hắn xốc chăn nhảy khỏi giường, chộp lấy đao Bowie đặt trên cái bàn thấp trước giường, đề phòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở.

“Mày có đây à” Đẩy cửa vào phòng, chính là chủ nhà trẻ tuổi vừa gặp hôm qua, trên cổ đeo PSP xịn vỏ lam lục, leng keng giơ lên một xâu chìa khóa lớn.

“Không được tùy tiện xông vào, có tin tao thật sự chém chết mày không!” Chó Điên hạ đao xuống, giấu đi sát khí toàn thân, “Có chuyện gì sao? Mới sáng sớm” Hắn ngồi lại mép giường, gãi gãi ngực.

“Tao đã nhấn…” Thanh niên lão đại không nhịn được gõ nhẹ bên ngoài, “…Chuông điện gần mười lăm phút, hoàn toàn không ai đáp lời” Cậu ta chú ý tới tiểu Kiều trên giường, kinh ngạc nhướng mày, “Ớ? Thì ra anh đã chuyển tới rồi, đúng lúc đúng lúc” Thanh niên lập tức nói: “Như vậy, Chó Điên, lập tức thu dọn hành lý”

“Cái gì?” Chó Điên khó hiểu nghiêng đầu.

“Tao đã nói rồi, không đóng tiền thuê nhà, liền cút ra ngoài đường ngủ cho tao” Thanh niên phất phất tay, động tác giống như đang xua đuổi thứ gì đó rất bẩn thỉu. “Mười giờ tao có khóa học, đừng lãng phí thời gian, mày mau dọn hành lý đi đi!” Nghe cậu ta nói thế, Chó Điên vỗ giường, phẫn nộ đứng lên, “Ê ê ê ê! Có lầm hay không, mới có ba tháng chưa đóng tiền nhà đã muốn đuổi tao đi, mày đúng là cái thứ xã hội đen mà!” Hắn không mặc quần áo, chỉ có mỗi cái quần lót nhăn nhúm, lửa giận bỗng nhiên mất uy lực.

“Là bốn tháng, hôm nay đầu tháng rồi” Thanh niên đẩy đẩy gọng kính, “Chó Điên, mày gây quá nhiều phiền toái, không giao tiền nhà, lại mơ tưởng lấy nơi này làm chỗ ẩn núp, Đồ gia bọn tao cũng không phải cái viện từ thiện” Hơn nữa bọn họ đúng thật là xã hội đen.

Chó Điên hung hăng trừng đối phương, nhưng ánh mắt lại bị người ta triệt để khinh thường, chủ nhà đại nhân cao cao tại thượng cầm PSP của mình lên bắt đầu chơi game.

Phiền não mãnh liệt túm tóc, Chó Điên ngồi lại mép giường, vỗ vài cái lên đùi mình, “…Không thể thư thả thêm vài ngày nữa sao? Mày cũng biết, tao đâu còn nơi nào để đi”. Kỳ quái, sao hôm nay Chó Điên lại tốt tính quá vậy, không phải ăn trúng cái gì hư bụng rồi chứ? Thanh niên tạm ngừng chơi game, đôi mắt đen băng lãnh như mặt hồ rét đậm.

“Không được, phòng này đã cho người khác thuê” Một câu nói của cậu ta, quyết định vận mệnh Chó Điên.

“Chủ nhà tiểu ca…” Tiểu Kiều không biết nói gì để cầu tình cho Chó Điên, cậu hiểu rõ tại phố Hắc này mình không có tư cách xen miệng vào, cũng không xác định được sự quan tâm của mình với gã đàn ông chỉ mới quen có hai ngày này đạt đến mức độ nào.

“Giao chìa khóa đây” Thanh niên chìa tay, tàn nhẫn nói.

Chó Điên vỗ mạnh lên đùi, suy sụp lẩm bẩm, “Đáng hận! Đáng hận! Đồ khốn nạn mày!” Tiểu Kiều và thanh niên đều cho rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, trắng trợn tranh cãi, dựa vào tác phong hành sự xưa nay của Chó Điên, hắn không phải là người ngoan ngoãn chịu nghe lời, khuất phục hiện trạng. Song, tuy mặt Chó Điên vẫn đầy vẻ phẫn nộ, nhưng không có gào thét rống giận, “…Chờ tao một chút” Hắn tiến vào phòng tắm rửa mặt, bận quần áo vào, rũ vai như con chó vừa bị thua trận.

Mặc vào cái áo khoác đen lúc mới gặp, đem song đao giắt vào thắt lưng, Chó Điên kéo ngăn tủ lấy ra vài vĩ thuốc viên nhét vào túi, rồi chuẩn bị rời đi.

Trong căn phòng này, ngoại trừ quần áo, không còn thứ gì thuộc về Chó Điên cả.

“Hừ!” Hắn phản kháng một tiếng yếu ớt, quẳng chìa khóa cho thanh niên.

Thanh niên giơ tay tiếp được, chìa khóa nhà Chó Điên cùng xâu chìa khóa trong tay cậu ta chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng. “Thật có lỗi, Chó Điên, đây là quy củ phố Hắc”

“A Trọng, tìm cho cậu ta một chỗ ở đi” Chó Điên vuốt vuốt tóc, ngón cái chỉa chỉa vào tiểu Kiều đang ngồi trên chiếc giường sau lưng, “Tiểu Kiều không như chúng ta, người thành thị, ngủ ngoài đường sẽ chịu không nổi” Đến giờ phút này mà Chó Điên vẫn còn suy nghĩ cho cậu, tâm tình tiểu Kiều phức tạp, cậu mỉm cười cảm kích Chó Điên, đối phương gật đầu với cậu.

Là bởi vì được ngủ đủ giấc sao? Chó Điên của sáng nay, trút bỏ một thân cuồng khí táo bạo, cảm giác càng giống một người bình thường có máu có thịt.

“Mày không cần lo lắng” Thanh niên đi qua, giao chìa khóa của Chó Điên cho tiểu Kiều, “Từ hôm nay trở đi, căn phòng này sẽ cho anh ta thuê”

“Cái gì?!” Tiểu Kiều sững sờ nhận chìa khóa, Chó Điên không trả nổi tiền thuê nhà bị đuổi khỏi cửa, còn mình lại trở thành chủ mới của căn phòng này…Đây chính là phương thức chỉnh người gì đó của phố Hắc sao?!

Lướt qua thanh niên nhìn về phía Chó Điên, gã đàn ông tóc nâu cho hai tay vào túi, nhún vai. “Như vậy đi…” Hắn xoa xoa gáy, rũ hai mắt, nhìn không ra cảm xúc.

Cảm giác tội lỗi như con dao sắc bén đâm nhói trong tim, tiểu Kiều đứng dậy muốn nói gì đó, cái khăn quấn trên người bỗng trượt xuống, lộ ra hạ thể trần trụi, “A!” Cậu vội vàng kéo chăn bông che giấu vật giữa háng.

Thanh niên lộ ra biểu cảm tế nhị, dường như đang liên tưởng tới chuyện kì quái.

“Chó, Chó Điên anh…”

Chó Điên không để cậu có cơ hội mở miệng, vung tay, xoay lưng rời đi. “Bye bye!” Cho dù gọi đối phương lại thì thế nào chứ, có khả năng làm giúp anh ta chuyện gì sao…Trước mắt hiện lên hình ảnh gia đình người chết bị công ty cự tuyệt bồi thường, ánh mắt tuyệt vọng đau khổ của họ, tiểu Kiều mờ mịt nhìn Chó Điên đóng cửa lại, rời khỏi nơi ẩn náo duy nhất của hắn.

“Chủ nhà tiểu ca…Chó Điên anh ta phải làm sao bây giờ?” Cậu thì thầm hỏi. Chìa khóa trong tay, vẫn còn lưu lại chút hơi ấm do chủ nhân trước đó của nó không cam lòng nắm chặt.

“Chờ sau khi anh dọn đi rồi, nếu hắn có tiền, tôi sẽ lại cho hắn thuê phòng. Điều kiện tiên quyết là hắn phải trả đủ ba tháng tiền nhà lẫn phí điện nước còn thiếu”. Thanh niên nói xong, lại nhìn ra ngoài một cái.

“Chút nữa tôi có khóa học, trước giải thích cho anh rõ qui định phòng trọ, chiều sẽ kí hợp đồng sau. Không cần giấy tờ chứng nhận, nhưng phải in dấu tay và đóng tiền thế chân” Tiểu Kiều thả lỏng khẩu khí, “Được, có thể cho tôi rửa mặt trước không, thay quần áo nữa?” Cậu túm chăn bò xuống giường, gom quần áo phơi trên ban công vào.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của cậu, thanh niên cười khẽ. “Tên Chó Điên kia tay chân thật nhanh gọn, đã bị ăn sạch rồi phải không” Tiểu Kiều không hề kinh ngạc khi đối phương suy nghĩ sai lệch như vậy, cho dù hai người đều là đàn ông, trong tình huống này vẫn không thể đổ thừa thời tiết nóng nực nên cởi truồng toàn thân đắp chung chăn được, đổi lại là cậu cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường đánh giá.

“Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi chỉ mang theo có một bộ đồ tắm, mà Chó Điên người này lại…Có chút điên điên” Cậu cân nhắc dùng từ.

Giải thích thêm sẽ có vẻ chột dạ, vô luận đối phương nghĩ gì, tiểu Kiều chỉ nói đến đây liền ngừng.

Thay xong quần áo, thanh niên lấy ra khế ước cho thuê và bản đồ phương tiện công cộng giao cho cậu nghiên cứu. Quy củ của “Hang ổ” rất đơn giản, phòng cho thuê cấm đánh nhau, giết người hay tự sát; trong phạm vi khu nhà ở cấm sử dụng thuốc nổ, những vật bạo liệt như bazooka, để tránh ảnh hưởng đến kết cấu tòa nhà…Vô cùng có phong cách phố Hắc.

Sau khi thuyết minh đại khái xong, thanh niên liền vội vàng chạy đi học.

Bên trong phòng chỉ còn lại mình cậu, đột nhiên trống vắng, giống như sảnh tiệc kết thúc vũ hội, “Đau đầu thật…” Tiểu Kiều đứng ngẩn một hồi, thuận tay nhặt quần áo bẩn trong góc không biết mấy ngày rồi chưa giặt lên, nhìn quanh căn phòng, từ vết rạn dưới chân bàn, poster của nhóm nhạc không biết tên trên tường, đến thùng rác chất đầy hộp rỗng và vỉ thuốc…Khắp nơi đều có thể thấy rõ vết tích của chủ nhân trước lưu lại.

Cái loại xúc động buồn bã như đánh mất thứ gì đó rốt cuộc là từ đâu mà đến?

Muốn gọi điện liên lạc với bạn thân, lục lọi trong cặp công văn mới nhớ ra điện thoại của mình mất rồi, “Aizz!” Cậu thở dài một hơi, chẳng thể nào giải trừ đi phiền muộn nghẽn trong lòng.

Xế chiều hôm đó kí hợp đồng thuê phòng với chủ nhà, tiểu Kiều trở về nội thành, bất quá mới cách có hai ngày, mà khi bước vào con phố bình yên an ninh này có thể nói là nhạt nhẽo vô cùng, có loại xúc động như lâu ngày không gặp.

Liên lạc với nghiệp vụ vận chuyển hàng hoá, mua laptop mới, phục hồi dữ liệu trong di động, báo cáo với công ty…Để chắc ăn buổi chiều nay không trở nên vô ích, thì phải như ngựa không ngừng vó hoàn thành hết những chuyện cần làm, hôm sau cậu lại trở về phố Hắc, chính thức chuyển vào “Hang ổ”.

Chừng một tuần lễ sau đó, Chó Điên hoàn toàn vô tin tức, người phố Hắc hiếm ai có số điện thoại cố định, phương thức liên lạc thường là ủy thác tình báo thương truyền lời, hoặc trực tiếp tới nhà đối phương tìm người, mà địa chỉ nhà Chó Điên, hiện tại đã bị tiểu Kiều chiếm giữ.

Loại người như Chó Điên, có chết ở đầu đường cũng không đáng ngạc nhiên, Thập Phương bảo thế. Nghe xong câu này, nụ cười trên mặt tiểu Kiều cứng lại, chìa khóa phòng trong túi áo như bao cát thấm nước, ngày càng nặng trĩu.

Ngày nào tiểu Kiều cũng chạy tới quán Thập Phương, thái độ của mấy người khách quen trong “Sao Thủy” đối với cậu cũng không còn lạnh lùng xa cách như lúc đầu nữa, một vài nhân viên phục vụ lúc nhàn rỗi còn tán gẫu với cậu vài câu, hình thức ban đầu của bảo hiểm sản phẩm và bảo hiểm thương nghiệp mà cậu thay Thập Phương trù tính trong hai ngày nay cuối cùng cũng bàn xong bước đầu.

Hôm nay, là một ngày đáng trở thành kỉ niệm, trải qua cả quá trình thảo luận và khai thông, cậu đã bàn xong một phần hợp đồng bảo hiểm ngân sách không nhỏ với Lộc Đầu, cuối cùng cũng có thể nộp một tờ báo cáo giữa kì tuyệt vời cho thượng cấp rồi.

Nhìn Lộc Đầu kí tên và đóng dấu lên hợp đồng, nội tâm tiểu Kiều kích động đến khó tả, thật giống như trở lại thời điểm vừa mới vào ngành này, bạn cùng đại học chịu không nổi cậu đeo bám dai dẳng, quấy rầy làm nũng nên đã trở thành khách hàng đầu tiên của cậu.

Sau nhiều lần kiểm tra xem có sót tài liệu nào không, tiểu Kiều cẩn thận cất bản hợp đồng vào cặp công văn. “Cảm ơn Lộc Đầu đại ca đã cho tôi cơ hội được phục vụ anh, cũng như giúp anh biết cách đầu tư quản lí tài sản”

“Sau này ngoại trừ công ty chúng tôi sẽ gửi bản kết toán cuối tháng định kì cho anh, tôi cũng sẽ chú ý đến cách phân bố quỹ đầu tư, để kịp thời cập nhật tin tức cho anh biết” Cậu lấy bút xanh khoanh vòng lên một địa chỉ web trên bản kế hoạch, “Hai ngày nữa tôi sẽ đem hợp đồng bảo hiểm đến cho anh, nhớ phải cất giữ ổn thỏa. Địa chỉ internet này, nhập số hiệu hợp đồng bảo hiểm vào, là có thể theo dõi tình hình hoạt động ngân sách rồi”

Lộc Đầu không kiên nhẫn nói: “Ít lên giọng đi, tôi đối với đám thành thị kia không có hứng thú, chỉ muốn kiếm tiền”

“Ngân sách này tôi tuyệt đối đề cử, xin anh yên tâm” Cậu vươn tay ra, “Lộc Đầu đại ca, nếu anh có nhu cầu nào khác, hoan nghênh liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”

Lộc Đầu nhướng mày, không có ý định muốn bắt tay với cậu, “Nói sau đi” Gã thu hồi bản kế hoạch, kéo ghế dựa đứng dậy, “Nể mặt cậu thân thiết với lão Thử, tôi tặng cậu một lời khuyên, chuyện của Chó Điên đừng quản quá nhiều, coi chừng rước họa vào thân”

Tiểu Kiều nhún vai, “Tôi sẽ không quản chuyện của Chó Điên, chẳng qua là quan tâm chính bản thân anh ta thôi”

Lộc Đầu thấy buồn cười, lời nói thẳng thừng này giống như đang tuyên bố cậu ta có ý với Chó Điên vậy, “Tùy cậu, dù sao thì chuyện gì chuyện càng nguy hiểm, cậu càng cảm thấy hứng thú mà” Gã châm điếu thuốc, “Không hiểu não cậu làm bằng gì nữa”

“Bất quá chỉ là lòng hiếu kì của tôi hơi cao mà thôi” Tiểu Kiều cười tinh ranh nói.

Đem hợp đồng của Lộc Đầu gửi về cho công ty xem xét, tiểu Kiều trở về nhà trước buổi tối.

Mấy ngày nay cậu vì chuyện hợp đồng của Lộc Đầu mà bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đều ngồi trước máy tính sửa số liệu đến quá nửa đêm. Vất vả cuối cùng cũng được hồi báo, ý tưởng phát triển ngành bảo hiểm đến phố Hắc nói chung cũng tiến thêm được một bước nhỏ.

“Tiến triển so với tưởng tượng chậm hơn nha…” Giao thân thể mệt mỏi cho chiếc giường, nâng tay che mặt, cản lại ánh nắng chói mắt trên đầu.

Cậu rất rõ đạo lý dục tốc bất đạt, nhưng trong lòng lại có một sự nôn nóng chẳng thể nào gạt bỏ được, hoàn toàn không phải là do áp lực thành tích.

“Ở tại nơi này, đặc biệt sẽ muốn nuôi vật cưng” Nhìn lên trần nhà tự lẩm ba lẩm bẩm.

Trong phòng không có TV, trò tiêu khiển duy nhất vào ban đêm chính là lên mạng và đọc sách, đối với người đàn ông độc thân sau một ngày làm việc mệt mỏi mà nói thì có hơi nhàm chán.

Buồn ngủ.

Bữa tối…Gọi thức ăn bên ngoài cho xong, xa xỉ một bữa, coi như ăn mừng đi. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ ngợi.

Poster ban nhạc trên tường, bất chợt muốn giữ lại trong phòng. Tiểu Kiều không có vứt đồ đạc của Chó Điên đi, cậu cũng chỉ để lại vài bộ quần áo cùng tấm poster này.

Người kia, không phải đúng như lời Thập Phương nói, chết bờ chết bụi ở xó nào rồi chứ? Không được, kết cục như vậy sao có thể dành cho anh ta chứ…Nửa mê nửa tỉnh tự hỏi, cậu nghe bên ngoài truyền vào tiếng mưa rơi lộp độp, cùng với cơn gió ẩm ướt lùa vào phòng, rèm cửa sổ bay phần phật theo đợt gió.

Trời mưa sao? Thời tiết thay đổi thật nhanh…Mưa?! Cậu nháy mắt thanh tỉnh, trở người nhảy xuống giường, “Ai nha! Quần áo của mình!” Mệt mỏi trở về, định tối nay mới gom vào, không ngờ thời tiết mưa nắng thất thường.

Vội vàng chạy ra ban công gom quần áo, bên ngoài gió lạnh thổi từng trận, áo sơ mi vừa rời khỏi giá liền muốn bay mất, cậu tiến lên phía trước vài bước đưa tay kéo lại, tầm mắt lơ đãng liếc xuống lầu thì thấy một bóng người quen thuộc dưới mái hiên đối diện nhà trọ.

“Không phải là…”

Áo khoác đen, quần jean cũ nát cộng thêm cái đầu tóc rối, tư thế ngồi xổm lấy hai tay chống trên mặt đất như động vật của người nọ, trừ bỏ Chó Điên, cậu không nghĩ còn có thể là ai khác. [*kiểu ngồi này đích thị là của Inuyasha, xem hình minh họa bên dưới để thấy rõ hơn =))]

Hướng Chó Điên ngồi vừa vặn ngẩng đầu lên là sẽ thấy được căn phòng này, dường như phát được tầm mắt, Chó Điên ngẩng cái đầu đang rũ xuống lên, nhưng không phải để theo dõi động tĩnh trong phòng, mà chỉ muốn ngắm nhìn mưa rơi, chẳng buồn nhúc nhích, không khác gì một vật trang trí trước cửa.

Tiếng mưa tí tách, như đá vụn rơi trên mái hiên.

Gió lạnh rét buốt, lạnh thấu xương.

Tiểu Kiều không khỏi run cầm cập, một giây sau, cậu cầm ô, mang dép lê lạch bạch lạch bạch chạy xuống lầu, đem lời cảnh cáo của Lộc Đầu quăng ra phía sau.

“Chó…Chó Điên!” Một mạch chạy vội xuống, tim đập quá nhanh, có chút hổn hển.

Từ lúc nghe được tiếng bước chân, Chó Điên đã chuyển tầm mắt sang, thấy cậu đẩy cổng chính nhà trọ ra, gã đàn ông như chó hoang này chớp mắt vài cái, nở nụ cười tươi.

“Là tiểu Kiều nha! Gối ôm của tôi!”

Có thể thấy được mấy ngày qua Chó Điên sống không tốt lắm, trán hắn chảy máu, gò má bị xước da, áo khoác có thêm vài lỗ thủng, quần jean bẩn như lăn vào vũng bùn.

Con chó hoang càn rỡ ngang ngạnh này, gọi hắn là chó lang thang cũng xứng lắm.

“Anh ở đây làm gì?” Câu hỏi này rất đần, tiểu Kiều không khống chế được miệng mình.

Chó Điên gãi gãi đầu, “Trời mưa, lạnh quá, bất tri bất giác đã đi tới nơi này, nhưng không có chìa khóa, vào không được” Băng vải trên tay hắn đã sớm bẩn thành màu xám xịt, nhưng không chịu tháo xuống.

“Tôi nghĩ xong rồi, nếu anh không ngại chật, thì tôi cũng chẳng để ý lắm đâu” Tiểu Kiều không đi qua, chỉ bung dù, chìa tay ra ngoài mái hiên hướng về phía Chó Điên.

Cậu hỏi: “Chó Điên, anh có muốn ở chung với tôi không?” Chó Điên lập tức đứng dậy, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng, giống như chú chó vừa chiếm được miếng xương, “Cùng nhau ngủ?”

“Ý nói là chỉ đắp chung chăn”

“Ngủ đương nhiên phải đắp chăn!”

Chó Điên đút hai tay vào túi, giang hai khuỷu tay ra, nhảy tưng tưng xuyên qua màn mưa vọt đến trước mặt cậu, “Hê hê hê!” Nghiêng đầu cười với cậu, chạy vòng vòng quanh cậu.

Tiểu Kiều xoa xoa lồng ngực đang phát đau. “Trở về thôi, tắm rửa sạch sẽ, tôi thoa thuốc cho anh”

“Hê hê! Hê hê!” Chó Điên không nói gì, chỉ cười suốt, khom lưng cọ cọ vào người cậu.

Phí ăn uống của con vật cưng này khẳng định rất kinh người, cậu phải bàn thành công thêm vài phần hợp đồng nữa mới mong gánh nổi.

“Hiện tại chủ phòng này là tôi, nếu tiền thuê nhà do tôi trả, thì anh phải nghe theo quy tắc của tôi, đầu tiên, ở nhà, ít nhất cũng phải mặc quần lót vào…”

————————————-

Chú giải:

_Da nhân tạo:

da nhân tạo

_ Kiểu ngồi của Chó Điên là thế này đây, chả biết tác giả có phải fan Inuyasha không =))

Inuyasha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.