Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 18



Edit: thauyn22 tại Wattpad.

Chu Hành Nghiên cũng không mong cậu ngoan ngoãn đáp lời, duỗi tay ra chạm vào, bị khí lạnh phát ra từ cơ thể này làm cho kinh ngạc, vốn dĩ đã gầy yếu đến đáng thương, hiện tại lại như vừa được vớt ra từ nước lạnh.

Anh nhìn chăm chú vào Vân Niệm, giọng điệu như đang chất vấn: “Đêm tối cậu muốn làm gì?”

Vân Niệm nói: “Tôi ngủ a.”

Chu Hành Nghiên đứng dậy đi mở đèn, đèn không sáng lên.

Vân Niệm nhìn động tác của anh, nhớ ra “À, trời mưa một lúc liền bị cắt điện, tôi ngủ không được, nên đến tìm anh chơi, nhưng anh đang ngủ.”

Chu Hành Nghiên đại khái đã hiểu ra chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi nữa, trong lúc vô tình lại đụng đến cơ thể này, vẫn lạnh đến dọa người.

Sau khi mất điện, hệ thống sưởi của Vân gia cũng bị ngừng, xem ra là bị hỏng do thời tiết, khả năng phải chờ tới sáng mai mới có thể giải quyết.

||||| Truyện đề cử: Tạo Hóa Tiên Đế |||||

Anh vừa muốn đứng dậy, Vân Niệm liền túm chặt góc áo anh, âm thanh ẩn chứa một tia bất an: “Anh đi làm gì?”

Chu Hành Nghiên nói: “Cậu lạnh quá, đi lấy thêm một cái chăn.”

Vân Niệm túm quần áo anh không buông, “Anh không cần đi.”

Nói xong đặt hai tay lên lòng ngực Chu Hành Nghiên “Anh giúp tôi làm ấm tay không phải được rồi sao.”

Quần áo Chu Hành Nghiên bị hai bàn tay lạnh lẽo mở loạn, đối phương chê quần áo vướng víu, đặt hẳn vào bên trong.

“Như này không phải ấm áp hơn nhiều rồi sao.”

Vân tiểu thiếu gia nghiêm túc nói.

Lòng ngực Chu Hành Nghiên giống như có một khối băng, khối băng còn nhàn nhã bơi lội lên xuống, nơi này sờ sờ nơi kia véo véo, hỏi anh nơi này có phải cơ bụng không nơi kia có phải xương sườn không, lòng hiếu kỳ càng ngày càng mạnh mẽ, càng sờ càng không có chừng mực.

Chu Hành Nghiên đè tay cậu lại, bất lực ngăn cản: “Đừng sờ loạn. Tôi đưa cậu về phòng ngủ.”

Vân Niệm một mình ngủ không được, hai người thú vị nhiều, không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Tôi muốn ngủ ở đây.”

Chu Hành Nghiên cách một lớp áo bắt lấy tay cậu, hiếm thấy mà lộ ra vẻ khó xử: “Như vậy không tốt lắm.”

Vân Niệm nói: “Anh không phải nữ sinh, sao lại không thể ngủ cùng tôi.”

Chu Hành Nghiên rũ mắt nhìn kỹ gương mặt thiếu niên gương mặt của tấm chiếu mới chưa trải sự đời.

Vân Niệm nhận ra anh đang nhìn mình chằm chằm, thản nhiên nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi đương nhiên cũng không phải nữ sinh a, không tin anh sờ xem.”

Cậu bắt lấy tay Chu Hành Nghiên đặt lên người mình, bởi vì quá gần Chu Hành Nghiên, hiện tại trên người đã không còn lạnh như vừa rồi nữa, lòng bàn tay Chu Hành Nghiên cảm nhận được trái tim mỏng manh đang đập của cậu, yếu ớt như chính cậu vậy.

“Vậy cậu phải ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ,” Chu Hành Nghiên thỏa hiệp, “Nhưng không được sờ lung tung nữa.”

Vân Niệm thu tay về, bảo đảm: “Được.”

Không biết qua bao lâu, trong ổ chăn cuộn tròn thành một quả bóng, đem chân cọ lên người Chu Hành Nghiên, dường như lại muốn dán lên ngực Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên không biết cậu đã xếp mình thành cái tư thế gì, chịu khó giúp tiểu thiếu gia che chân, cảm giác trơn trượt lạnh lẽo, giống một khối ngọc cực kỳ thuần khiết.

Trong bóng đêm, Vân Niệm tò mò hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh có phải là người sẽ không tức giận không?”

Chu Hành Nghiên nhìn đôi mắt sáng như sao trời của cậu trong đêm tối “Sao có thể có người sẽ không tức giận được.”

Vân Niệm thầm nghĩ thời điểm Chu Hành Nghiên đánh người đều rất bình tĩnh, cậu chợt nghĩ ra hỏi: “Nếu không phải bởi vì cha mẹ tôi, có phải anh cũng sẽ đánh tôi không?”

Chu Hành Nghiên trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Có đôi khi cậu thật sự rất bướng bỉnh.”

Vân Niệm cảnh giác lùi về sau, muốn rút chân mình ra khỏi lòng bàn tay anh.

Chu Hành Nghiên cố ý siết chặt lực nắm, không cho cậu thoát, hơn nữa còn trầm giọng nghiêm túc nói: “Giống như bây giờ.”

Vân Niệm nhớ đến bộ dáng đánh người của Chu Hành Nghiên, có chút hoảng, “Tôi, tôi không phải đã muốn thu chân lại rồi sao…… Anh mau buông tay ra.”

Chu Hành Nghiên nắm chặt cổ chân cậu, không những không buông tay, còn cố ý ra vẻ hù dọa cậu, túm cậu vào lòng ngực mình, trong miệng tiếp tục nói: “Giống như hiện tại, chân còn chưa ấm, đã muốn chạy lung tung.”

Vân Niệm tức giận đến dùng sức đá anh, bị anh bắt lấy cổ chân không cho động đậy.

Chu Hành Nghiên buồn cười hỏi: “Bây giờ không sợ tôi nữa rồi?”

Hôm nay Vân Niệm quả thật bị dáng vẻ đánh người của Chu Hành Nghiên làm cho chấn kinh, nghe Chu Hành Nghiên hỏi như vậy, do dự một chốc, nhưng nhớ lại thời gian trong nguyên tác, sau khi Chu Hành Nghiên bị cười nhạo, bước tiếp theo sẽ đến lượt mình đi lãnh cơm hộp, chỉ cần lãnh cơm hộp sớm, cậu còn sợ cái gì nữa?

Vì thế xoay người đứng lên, lần nữa bổ nhào lên người đối phương, cắn một ngụm lên bả vai, thở phì phì mắng: “Tôi sẽ làm anh sợ tôi! Tôi mới không có sợ anh đâu!”

Chu Hành Nghiên đương nhiên không dám ra tay, da thịt trắng nõn mềm mại này không thể chịu đau, chỉ một cái véo nhẹ cũng để lại dấu, nhìn thì có vẻ rất khí thế, nhưng cũng chỉ vài cái là đã tự mình kiệt sức.

Quả nhiên chưa bao lâu, Vân tiểu thiếu gia đã thở hồng hộc mệt bò ra, không biết còn tưởng vừa trải qua một trận đại chiến dữ dội, hãy nhìn Chu Hành Nghiên “Không hề có sức phản kháng” bị Vân tiểu thiếu gia bắt nạt, ngoại trừ quần áo có chút lộn xộn, ngay cả sợi tóc cũng chưa đứt.

Mệt đừ rồi Vân Niệm rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mở mắt ra lần nữa, trời đã lạnh hơn, mưa gió đã ngưng, ánh nắng ấm áp trên bầu trời.

Chu Hành Nghiên tự sắp xếp xong, đang chuẩn bị ra cửa, trước khi đi phát hiện Vân Niệm đã mở to mắt, đi qua hỏi: “Bây giờ có muốn xuống giường không?”

Hôm nay là cuối tuần, anh cho rằng Vân Niệm sẽ ngủ nướng giống ngày thường, ít nhất cho đến khi anh chạy bộ xong trở về.

Nào ngờ Vân Niệm đưa mắt nhìn ra ngoài, lại đưa tay về phía anh: “Tôi muốn rời giường.”

Chu Hành Nghiên tạm dừng kế hoạch chạy bộ buổi sáng, thuần thục đỡ cậu rời giường.

Vân Niệm dựa vào đầu giường mơ màng hồi lâu, mới xem như thật sự tỉnh táo lại, nhìn bốn phía, lại nhìn nhìn Chu Hành Nghiên: “Tối hôm qua chúng ta ngủ cùng nhau sao?”

Chu Hành Nghiên đối mặt vấn đề này, tạm dừng một chút, bỏ qua việc biểu đạt kỳ quái của tiểu thiếu gia, “ừm” một tiếng.

Vân Niệm duỗi người, rụt rè thở dài, nói: “Thật là thoải mái, lần sau vẫn muốn ngủ với anh.” Chu Hành Nghiên giống một cái gối ôm lớn biết tỏa nhiệt, tối qua cậu ngủ ngon hơn nhiều so với trước kia.

Chu Hành Nghiên nhất thời trầm mặc.

Cũng may Vân Niệm không để ý câu trả lời của anh, ngay sau đó liền nói: “Hôm nay anh dẫn tôi ra ngoài đi.”

Chu Hành Nghiên không nghĩ nhiều, tuy rằng sức khỏe Vân Niệm không nên chạy lung tung, nhưng hôm nay thời tiết không tệ, ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao, anh tìm số liên lạc của tài xế “Vậy tôi gọi điện thoại cho chú Trần.”

Vân Niệm vội vàng đoạt lấy điện thoại anh, cảnh cáo nói: “Không cần gọi điện thoại cho chú Trần.”

Chu Hành Nghiên nhận thấy có điều kỳ lạ, nghiêm túc nhìn Vân Niệm. Nếu ra ngoài làm chuyện xấu, hẳn là sẽ không báo cho anh.

Vân Niệm trên mặt không chút chột dạ, nói: “Chỉ hai người chúng ta là được, anh đừng nói cho người thứ ba.”

Chu Hành Nghiên do dự, rồi đáp ứng yêu cầu của cậu.

Ăn sáng xong, Vân Niệm bảo mẹ Trương nghỉ, cùng Chu Hành Nghiên ra cửa, mang theo không ít đồ ăn thức uống, tất cả đều để Chu Hành Nghiên cầm, còn mình nghênh ngang đi phía trước.

Sau khi suy nghĩ kỹ về chuyện mình sắp đi lãnh cơm hộp, nên gánh nặng tâm lý sai bảo Chu Hành Nghiên của cậu cũng giảm bớt đi, thậm chí muốn nhân cơ hội trước khi mình đi lãnh cơm hộp mà thăm dò Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên nhìn khí thế ra cửa của cậu, đoán rằng có khả năng cậu muốn đi ra bên ngoài ăn cơm. Nhưng đi ra bên ngoài ăn cơm cũng không cần giấu tài xế.

Thauyn22: cuộc sống nhẹ nhàng quá làm t quên mất em nó xuyên sách đến ☺)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.