Vân Mạnh Tề còn đang ở bên kia đối phó đứa con trai cáu kỉnh nhà mình, trong miệng liên tục không ngừng dỗ dành: "Bé ngoan, bé ngoan đừng quậy, hôm nay chính là sinh nhật con, con có muốn trở thành một cậu bé ngoan ba ba thích không."
Vân Niệm bị ông ôm trong tay không thoát ra được, nghe ông lải nhải như tụng kinh, vì thế ôm cổ ông, cũng muốn cắn ông một ngụm.
Vân Mạnh Tề linh hoạt né tránh, cũng truyền đạt kinh nghiệm cho Chu Hành Nghiên: "Tiểu Chu nhìn thấy không, phải học được cách phán đoán giống chú, chỉ chớp mắt một cái liền biết tiểu hỗn đản này muốn làm gì."
Diệp Phỉ Vân xem đến cạn lời, nói với Vân Niệm: "Con là cú+n sao?" Lại xoay người hỏi Chu Hành Nghiên: "Miệng vết thương đã bôi thuốc chưa, dì bảo người đi mua?"
Vân Mạnh Tề còn đang đùa giỡn với Vân Niệm, nghe vậy thuận miệng nói đù: "Con trai anh mềm như vậy xinh đẹp như vậy, vừa nhìn liền biết là mèo, mèo có chín mạng nha."
Diệp Phỉ Vân bởi vì lời này mà bật cười ra tiếng.
Trong phòng bệnh lập tức trở nên náo nhiệt, từ khi Vân Mạnh Tề tới, mục tiếu gây rối của Vân Niệm liền tự động biến thành Vân Mạnh Tề, người đàn ông cao to hơn nhiều so với Chu Hành Nghiên phản ứng càng đa dạng hơn, ông sẽ dùng biểu cảm làm lố hơn để chọc cười Vân Niệm, thấy Vân Niệm cười, ông sẽ lập tức làm ra bị tra tấn không thể chịu nổi, điều này vô cùng thỏa mãn sở thích nghịch ngợm của Vân tiểu thiếu gia.
Thấy đã gần đến giờ, Diệp Phỉ Vân bảo người đi lấy bánh kem. Vân Niệm vốn muốn một bữa tiệc sinh nhật long trọng sôi động, nhưng bởi vì ở bệnh viện, chỉ có thể như vậy. Trong phòng bệnh chỉ có bốn người, Diệp Phỉ Vân nhìn vẻ mặt không hài lòng của Vân Niệm, lại đi tìm bác sĩ Triệu.
Hai mươi phút sau, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Vân Niệm mở cửa nhìn thấy, bác sĩ Triệu bị một đám trẻ lớn lớn bé bé vây quanh, đứng ở cửa cười hiền hòa với cậu, sau đó quay đầu nhìn về phía đám trẻ bên cạnh: "Lại đây, vừa rồi chúng ta đã thương lượng như thế nào, sau khi gõ cửa, cửa mở sẽ nói gì với anh trai?"
Một đám trẻ nhỏ dùng âm thanh non nớt không đồng đều hô vang: "Anh Niệm Niệm —— sinh nhật vui vẻ ạ——"
Vân Niệm nhìn đám trẻ trước mặt chỉ cao đến ngực mình, còn mặc đồng phục bệnh nhân, có đứa đang thay răng,, có đang ở thay răng, cậu nhìn đứa bé với hàm răng lọt gió cười vui vẻ nhất, cũng cảm thấy buồn cười.
Diệp Phỉ Vân nhìn Vân Niệm đứng ở cửa cười có chút ngốc, vội vàng kéo cậu ra, mời bác sĩ Triệu và các bạn nhỏ tiến vào.
Một nhóm bạn nhỏ lần đầu gặp mặt Vân Niệm, bởi vì Vân Niệm lớn lên xinh đẹp, giống như hoàng tử hay tiểu tinh linh nhìn thấy trong sách, hơn nữa còn nhìn các bé mỉm cười, liền cho rằng đây là một anh trai bị bệnh nhưng tính tình rất tốt, vây quanh Vân Niệm ríu rít nói chuyện, bạn một lời tớ một câu, hỏi Vân Niệm vì sao bị bệnh, đau ở đâu, có phải vì không nghe lời ba mẹ không ngoan ngoãn ăn cơm nên mới vào bệnh viện không, trong nháy mắt phòng bệnh đã trở nên ầm ĩ.
Vân Niệm đối mặt với một đám nhóc con, lung tung đáp lại câu hỏi của các bé, cố ý trêu chọc các bé.
Sau khi bánh kem đưa đến, bọn trẻ phấn khích vây xem, trước đó Vân Mạnh Tề đã cho người thiết kế bánh kem vô cùng tinh xảo đáng yêu, khiến phòng bệnh vang vọng tiếng vỡ oà ngưỡng mộ.
Vân Niệm thấy thế, ra vẻ săn sóc mà nói: "Vậy chúng ta cắt bánh kem thật nhanh đi."
Tiếng hoan hô tức khắc càng thêm nhiệt liệt, một đám nhóc con ánh mắt tỏa sáng mà ngẩng mặt nhìn anh trai ôn nhu lại đẹp trai, lại nhìn bánh kem trước mặt, nhịn không được liếm môi.
Vân Niệm trong ánh nhìn chăm chú và chờ mong, bắt đầu không nhanh không chậm mà cắt bánh kem, lại chỉ cắt ra một miếng, đặt lên dĩa, xoay người đưa cho phía sau cho Chu Hành Nghiên vẫn luôn im lặng.
Sau đó không tiếp tục nữa.
Ánh mắt mong chờ của tụi nhỏ biến thành nghi hoặc, cuối cùng biến thành nôn nóng.
"Anh Niệm Niệm, của chúng em đâu? Em cũng muốn ăn."
Vân Niệm cong môi cười, chống tay lên hông từ trên cao nhìn xuống quét mắt nhìn tụi nhỏ đang hô hào, nghiêm túc mà tuyên bố: "Chỉ có bạn của anh mới được ăn bánh kem của anh, các em nếu muốn ăn, mỗi ngườ phải nói một câu thật dễ nghe với anh."
Diệp Phỉ Vân cùng Vân Mạnh Tề liếc nhau, chỉ có thể dở khóc dở cười.
Vân Niệm vỗ tay, nói: "Hiện tại có thể bắt đầu rồi, các em ai nói trước."
Vì thế bọn trẻ từng bước từng bước xếp hàng đi đến trước mặt cậu.
Vân Niệm sắm vai một giáo viên kiểm tra, đem từng miếng bánh kem đưa xuống.
Cuối cùng một bạn nhỏ tiến lên, ấp úng, mặt nghẹn đến mức có chút hồng, vò đầu bứt tai, vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu, nói: "Anh ơi, các bạn đã nói hết những gì em muốn nói rồi."
Đứa trẻ này xinh xắn, ánh mắt chân thành tha thiết, chỉ là răng cửa thiếu một cây, nói chuyện lọt gió.
Vân Niệm trông thấy bộ dáng của bé, vừa muốn cười, lại kiên trì đóng vai một giáo viên công tư phân mình, "Vậy em không thể ăn, răng cửa của em đều hỏng hết rồi."
Bạn nhỏ nghẹn nửa ngày, chợt lóe sáng lên, nói: "Vậy, vậy em chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, đại cát đại lợi, sống lâu trăm tuổi."
Vân Niệm chỉ vào bé lớn tiếng cười rộ lên: "Em ngốc quá a ha ha ha ha."
Bạn nhỏ "Oa" một tiếng khóc lên, khuôn mặt nhỏ trắng nộn lập tức đầy nước mắt.
Vân Niệm nhìn đến răng cửa bé, nhịn không được tiếp tục cười rộ lên.
Bạn nhỏ càng nghĩ càng ủy khuất, không rõ vì sao anh trai nhìn có vẻ tốt bụng này đột nhiên nói mình ngốc.
Diệp Phỉ Vân đau đầu hô: "Vân Niệm."
Chu Hành Nghiên ở gần nhất, tiến lên một bước, giúp đứa bé khóc đến muốn điếc tai kia lau mặt, lợi dụng khoảng cách, nhìn thật sâu vào Vân Niệm, không biết vì sao, Vân Niệm hôm nay đặc biệt xấu tính.
Đứa bé kia bỗng nhiên phát hiện một anh trai khác vẫn luôn lạnh mặt đang đến gần mình, còn ra tay với mình, phản xạ có điều kiện mà lùi về sau vài bước, rút vào gầm bàn, ôm chân bàn, tiếng khóc cũng ngưng lại.
Chu Hành Nghiên cầm khăn giấy trên tay ngừng giữa không trung, có chút mờ mịt.
Dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Phỉ Vân, Vân Niệm dần dần ngừng cười, lấy khăn giấy từ tay Chu Hành Nghiên, lôi đứa bé ra khỏi gầm bàn, tay tùy tiện lau mặt bé, sau đó cầm lấy bánh kem, hỏi bé: "Hiện tại còn muốn ăn không?"
Đứa bé không biết cố gắng gật gật đầu.
Vân Niệm lại cười một tiếng, đút từng miếng từng miếng cho bé.
Đứa trẻ nếm ngon ngọt, làm hòa cùng Vân Niệm, hỏi Vân Niệm: "Anh ơi, sao anh nói em là ngốc ạ?"
Vân Niệm rất quen thuộc mà lừa người: "Bạn nhỏ không phải đều ngốc ngốc sao, ngốc ngốc mới đáng yêu."
"Thì ra là anh đang khen em đáng yêu nha."
Đứa bé không chỉ không còn buồn, mà còn vui vẻ hơn cả lúc mới vào.
Chu Hành Nghiên xem mà không nói nên lời, không biết nên khen Vân Niệm có năng lực dỗ trẻ con, hay là nên nói đứa bé này quá dễ dỗ. Nghĩ đến cũng là, không phải mọi đứa bé đều khó hầu hạ như Vân tiểu thiếu gia.
Náo nhiệt một phen qua đi, bác sĩ Triệu mang theo những đứa trẻ trở về phòng bệnh, để Vân Niệm ngồi lại một mình trước nửa cái bánh kem.
Vân Mạnh Tề có chút ngoài ý muốn nói: "Ngày thường không phải thích ăn ngọt nhất sao, lần này bánh kem không ngon sao?"
Vân Niệm có chút thất thần, ngơ ngẩn nói: "Ăn nhiều hư răng."
Nói xong, cửa phòng bệnh lại bị gõ vang, Vân Mạnh Tề tưởng bác sĩ Triệu quay lại, quay đi mở cửa.
Đứng trước cửa là một người đàn ông cao lớn mặc vest đeo kính đen, vẻ mặt nghiêm túc, không cười nói, thoạt nhìn giống như tới trả thù.
Vân Mạnh Tề nghi hoặc: "Đi nhầm phòng?"
Người nọ lạnh giọng mở miệng: "Xin hỏi Vân Niệm có ở phòng bệnh này không?"
Vân Niệm từ bên trong thò đầu ra: "Ông tìm tôi?"
Đối phương đưa chưa cậu một chiếc hộp đóng gói rấ đẹp, nói: "Ông chủ gửi đến, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Vân Niệm sửng sốt một chút.
Chu Hành Nghiên từ phía sau cánh cửa nhận ra người nọ, là vệ sĩ bên cạnh Chu Dật Phong.
Vệ sĩ cũng thấy Chu Hành Nghiên, gật đầu với anh, cũng không nói gì, dường như chuyến đi này không liên quan đến anh, lại nhìn về phía Vân Niệm, giải thích: "Là Chu lão tiên sinh."
Vân Niệm gật gật đầu: "Ồ, thì ra là ông nội Chu a."
Vệ sĩ cũng không nhiều lời, nhiệm vụ tặng quà kết thúc, liền rũ mặt trở về.
Dưới ánh mắt hoang mang của Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, Vân Niệm lấy từ trong hộp quà ra một quả trứng, tức khắc càng hoang mang.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Chu Hành Nghiên nhíu nhíu mày.
Vân Niệmnghiêm túc, hài lòng cười nói: "Nó thật sự đẻ trứng, ông không có gạt con."
Diệp Phỉ Vân nhìn về phía Chu Hành Nghiên, Chu Hành Nghiên giải thích: "Trước đây cậu ấy ở chổ Chu lão tiên sinh có nhìn thấy qua cá sấu."
Diệp Phỉ Vân hơi kinh ngạc.
Vân Mạnh Tề ôm ngực, hô hấp nặng nề: "Bảo bối, rời nhà đi một tuần, con còn làm ra chuyện gì dọa người nữa?"
Vân Niệm cầm quả trứng thưởng thức, không để ý tới ông, còn nói muốn đem nó ấp ra thành cá sấu nhỏ. Vân Mạnh Tề cũng sắp phát bệnh tim.
Cuối cùng quả trứng kia bị tịch thu, ai cũng không nhắc tới.
Vân Niệm ngại hai vị lớn tuổi kia chuyện bé xé ra to, chỉ hỏi Chu Hành Nghiên là người bình tĩnh nhất: "Trứng cá sấu của tôi đâu?"
Chu Hành Nghiên mặt không đổi sắc mà nói: "Tôi không biết."
Vân Niệm từ sau lưng áp lên vai anh, "Anh khẳng định biết."
Chu Hành Nghiên không nói.
Vân Niệm nhéo nhéo vành tai anh, kéo lỗ tai anh vài cái, bất mãn nói: "Tôi đang nói với anh, Chu Hành Nghiên."
Chu Hành Nghiên nhìn thời gian, đổi đề tài: "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải làm kiểm tra, đừng nghĩ đến cá sấu gì nữa."
Vân Niệm lật cổ áo anh ra, tìm được dấu cắn cũ, muốn lại cắn thêm một ngụm.
Lúc này Chu Hành Nghiên mới ôm cậu xuống từ phía sau, đặt lên giường, đắp chăn lên, giống như dỗ trẻ con mà nói: "Ngoan, ngủ đi."
Vân Niệm nằm, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt anh, cuối cùng nói: "Anh ở đây tôi không ngủ được."
Chu Hành Nghiên lắc đầu: "Nói nhảm, mỗi lần cậu đều có thể ngủ."
Vân Niệm lại bắt đầu thất thần, Chu Hành Nghiên cho rằng cậu mệt, giảm bớt ánh sáng đèn, nghe cậu thì thầm ở bên tai: "Tôi 16 tuổi rồi."
Chu Hành Nghiện: "Đúng vậy, chúc mừng cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Vân Niệm thấy anh vẫn đang điều chỉnh ánh sáng đèn, có chút sốt ruột, nói: "Anh đừng chỉnh đèn tối quá, tôi sẽ sợ."
Chu Hành Nghiên dừng tay, ngồi ở mép giường, chỉ cảm thấy Vân tiểu thiếu gia hai ngày này không chỉ đặc biệt xấu tính, còn đặc biệt khó chiều. Bất quá cũng không sao, đứa trẻ bị bệnh vào ngày sinh nhật sẽ có đặc quyền.
Anh dịu giọng, nói: "Được rồi, tôi sai rồi."
Vân Niệm lại liếc anh một cái, nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, người trên giường thoạt nhìn như cuối cùng cũng đã ngủ.
Chu Hành Nghiên ngồi đó nhìn trong chốc lát, nửa khuôn mặt nhỏ lộ ra trong chăn tái nhợt khác hẳn với bình thường, sắc máu trên môi nhợt nhạt đến mức gần như không tồn tại, ngay cả hô hấp cũng nông đến mức gần như biến mất.
Anh ma xui quỷ khiến mà vươn tay thăm dò hơi thở.
Hơi thở ấm áp phả vào tay, hết thảy đều rất bình thường.
Chu Hành Nghiên ý thức được hành động hoang đường của mình, thu tay lại, đè nén cảm xúc dao động trong đáy mắt, như thường lệ, đắp lại chăn rồi lặng lẽ rời đi.
Mới vừa đứng lên, phía sau truyền đến âm thanh mỏng manh, hình như là kêu tên anh.
Anh cho rằng mình xuất hiện ảo giác, quay đầu lại, Vân Niệm xác thật đã tỉnh lại, trợn tròn mắt, có chút do dự nhìn anh.
Anh đành phải kiên nhẫn dò hỏi vị tiểu thiếu gia này: "Còn có chuyện gì sao?"
Vân Niệm cũng không biết mình nên làm gì, hoặc là nói gì, cảm giác sắp chết không hề dễ chịu, cậu không xác định được ngày mai có thể tỉnh lại hay không, khả năng rất lớn, cậu sẽ giống như đời thực kia của cậu, cuối cùng không có cơ hội mở mắt ra nhìn thế giới này nữa.
Vân Niệm bỗng nhiên có chút rối rắm, liệu có nên đi xem Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân một lần, cùng họ nói nhiều một chút, cậu rất thích họ, chỉ à nói vậy sẽ làm cậu càng thêm luyến tiếc.
Chu Hành Nghiên thấy câu hòi lâu vẫn không nói lời nào, trên mặt còn có loại bi thương hoảng sợ khó hiểu, vì thế lại ngồi trở lại mép giường cậu, cẩn thận suy nghĩ, hỏi: "Là đèn quá tối sao, tôi chỉnh nó lại một chút."
Vân Niệm để mặc anh chỉnh lại đèn ở mức sáng nhất, từ đó càng thấy rõ nét tập trung chuyên chú trên mặt anh.
Chu Hành Nghiên phát hiện cậu nhìn mình chằm chằm, không nghĩ nhiều, hỏi: "Như vậy được chưa?"
Vân Niệm lơ đãng gật gật đầu, đôi môi tái nhợt mấp máy, thình lình nói: "Chu Hành Nghiên, nói cho anh một bí mật."
Chu Hành Nghiên "ừm" một tiếng, nghiêm túc nhìn cậu: "Cậu nói."
Vân Niệm: "Sau khi anh chết sẽ có một thế giới khác."
Chu Hành Nghiên cong cong khóe môi, "Sao cậu biết?" Chỉ là cho rằng cậu đang nói mê sảng.
Vân Niệm bình tĩnh đáp: "Tôi chính là biết."
Chu Hành Nghiên gật đầu: "Được, tôi tin cậu."
Vân Niệm dù cố chấp đến đâu, cũng biết những lời này vừa nói chính là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Chu Hành Nghiên vô cùng nghiêm túc, giống như cậu nói cái gì đều sẽ tin.
"Cho nên anh cũng đừng thương tâm, ba mẹ anh lúc này hẳn là đã ở một thế giới khác sống những ngày rất hạnh phúc rồi."
Cậu lại vô thức nói dối Chu Hành Nghiên.
Ánh mắt Chu Hành Nghiên hơi lóe lên, rất kinh ngạc khi nghe những lời này từ trong miệng cậu.
Vân Niệm giãy giụa một chút, từ trong ổ chăn vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Chu Hành Nghiên, mang theo chút khẩn cầu chậm rãi mở miệng: "Ba mẹ tôi đều là người tốt, người nào làm người đó chịu, anh đừng giận chó đánh mèo bọn họ."
Tuy rằng cậu đã không còn nhớ rõ những miêu tả về Diệp Phỉ Vân cùng Vân Mạnh Tề trong nguyên tác, nhưng dựa vào trí nhớ hạn hẹp của mình, cậu cảm thấy nếu mình không còn, oán khí của Chu Hành Nghiên không tìm được người để trút, là ba mẹ mình, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề nhất định sẽ không tránh khỏi bị gây khó dễ.
Vân Niệm bắt lấy tay áo Chu Hành Nghiên, đáng thương đến sắp khóc, một khắc này bỗng nhiên thấy hối hận, chỉ hy vọng Chu Hành Nghiên làm người tốt ân oán phân minh.
Chu Hành Nghiên trở tay nắm lấy bàn tay non mịn, xúc cảm lạnh băng làm anh khẽ chau mày.
Anh có thể cảm nhận được đêm nay Vân Niệm khác thường, giờ phút này càng nghe không hiểu những lời nói không rõ ràng của Vân Niệm, lại càng nôn nóng bất an, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Vân Niệm thấy vẻ mặt anh, vốn dĩ định như vậy sẽ kết thúc, kết thúc ngày hôm nay, nhưng vẫn chịu đựng mệt mỏi, kiên nhẫn mà thú tội: "Còn có buổi tối hôm đó, tôi không phải cố ý cướp vòng cổ của anh, tôi không biết đó là......"
Nói tới đây cậu không tiếp tục nói nữa, bởi vì Chu Hành Nghiên đã vươn một ngón tay ấn lên môi cậu, không đành lòng mà ngăn cản: "Đừng nói nữa, cậu mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."
Vân Niệm vẫn muốn nói, đôi môi mềm mại dán lên lòng bàn tay anh nhẹ nhàng cọ cọ: "Còn một câu cuối cùng, nói xong tôi liền ngủ."
Chu Hành Nghiên dung túng: "Được, chỉ có thể một câu thôi."
Vân tiểu thiếu gia nỗ lực nâng mí mắt càng lúc càng nặng, dùng chút lương tâm còn sót lại, hơi thở mong manh mà thong thả nói: "Chu Hành Nghiên, về sau anh sẽ sống rất tốt, dù cho không có ông nội anh trợ giúp, anh cũng sẽ rất lợi hại, nhưng anh phải nhớ kỹ phải ăn sáng, bằng không sẽ bị bệnh bao tử, còn có......"
Còn có cái gì...... Cậu không nhớ gì cả, mí mắt sụp xuống, ngủ mà không ngủ.
Bỗng nhiên đối mặt với sự quan tâm ân cần của Vân Niệm, Chu Hành Nghiên không chỉ không vui mừng hay thả lỏng nào như trong dự đoán, ngược lại càng thêm căng thẳng, tim đập nhanh như chạy, không thể kiềm chế cảm giác lo lắng, bất lực.
Nhưng Vân Niệm tựa hồ vẫn còn đang chờ anh trả lời. Anh gật gật đầu, sợ đối phương không thấy rõ, giọng nói mang theo một tia run rẩy không thể gọi tên: "Được, tôi biết rồi."
Người trên giường nhắm mắt lại, không có một chút phản ứng nào, ngực hơi phập phồng, lông mi còn đang run rẩy. Chỉ là ngủ rồi.
Đêm nay Chu Hành Nghiên lại lần nữa thấy mình hoang đường, quen biết lâu như vậy, anh sớm nên biết Vân Niệm suy nghĩ biến đổi thất thường, có thể tối nay thoạt nhìn ân cần đáng yêu, sáng mai lên liền sẽ bởi vì một chút việc nhỏ mà cáu kỉnh.
Anh một lần nữa chỉnh lại đèn tối xuống, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
......
Vân Niệm rơi vào trạng thái mơ màng không rõ, hốt hoảng nghĩ, lần này có phải mình thật sự chết rồi không.
Nhưng bên tai thỉnh thoảng dường như sẽ truyền đến tiếng khóc, khi xa khi gần, đại đa số thời điểm là một loại tiếng nói rất trầm rất thô, rất khó nghe, Vân Niệm muốn mở to mắt bảo hắn đừng làm ồn, nhưng nỗ lực rất nhiều lần đều không được, cuối cùng dần dần không muốn động nữa, lúc sau những tiếng khóc đó xuất hiện với tần suất giảm dần, thay thế tiếng khóc thành âm thanh nói chuyện huyên thuyên, giọng điệu có chút quen thuộc, nhưng Vân Niệm nỗ lực rất nhiều lần, vẫn là nghĩ không ra, cũng nghe không rõ, nghe không hiểu.
Ngoại trừ những âm thanh đứt quãng bên tay, tầm nhìn của cậu cũng không ngừng nghỉ, lúc sáng, lúc tối, cậu tự hỏi không biết có phải Chu Hành Nghiên lại nghịch đèn ở trong phòng không, thật là không để cho người bớt lo, cái đèn kia sắp hỏng rồi, mau nhanh đi đổi đi...... Cậu muốn mở miệng nói cho Chu Hành Nghiên.
Cứ như vậy tâm phiền ý loạn không biết trôi qua bao lâu, có một ngày cậu nghe thấy có người ở bên tai cậu nói: "Vân Niệm, cậu nên tỉnh lại rồi."
Thanh âm này rất rõ ràng, mỗi một chữ, mỗi một âm điệu, cậu đều nghe được rất rõ ràng, rất rõ ràng.