Vân Niệm ngồi ở ghế phó lái, ngốc ngốc ngơ ngơ sờ mông mình, khó tin mà nhìn Chu Hành Nghiên: "Anh vậy mà lại đánh mông tôi!?" Đã rất lâu rồi không ai dám đối với cậu như vậy, cậu đã thành niên rất lâu rồi, vậy mà còn có người đánh mông cậu!
Chu Hành Nghiên im lặng không nói.
Vân Niệm ở một bên nghiến răng nghiến lợi, mãi cho đến khi về nhà, cũng không nói chuyện với Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đứng đắn lấy khăn lông lau khô tóc cho cậu, đem áo khoác ướt của cậu cởi ra.
Thời điểm làm những việc này, cậu nhìn chằm chằm vào Chu Hành Nghiên, tròng mắt đảo quanh, vừa thấy liền biết đang có ý đồ xấu.
Chu Hành Nghiên làm bộ không phát hiện, cứ tiến hành mọi việc như bình thường, ngồi xổm xuống bên hông sofa, lau tóc cậu, lại nắm lấy hai tay cậu, nhéo nhéo, cảm nhận được một chút độ ấm, nghiêm túc nói: "Tay có chút lạnh, tôi đi hâm nóng sữa bò, uống xong thì nhanh đi tắm rửa đi ngủ."
Vân Niệm thấy anh chuẩn bị đứng dậy duỗi tay ôm chặt anh, cả cơ thể dường như ngã vào ngực anh từ ghế sofa, đôi tay vòng ra phía sau thắt lưng anh, ý đồ muốn lột quần anh ra.
Chu Hành Nghiên không có ý định giãy giụa, chỉ có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Vân Niệm cởi lung tung nửa ngày, cũng không thành công, không cam lòng nói: "Anh để tôi đánh lại anh."
Chu Hành Nghiên lúc này mới ý thức được cậu canh cánh trong lòng chuyện xảy ra tối nay trước khi về nhà, muốn trả thù, chỉ là loại phương thức trả thù này làm Chu Hành Nghiên có chút dở khóc dở cười.
Chu Hành Nghiên dứt khoát trực tiếp bế cậu lên, ngồi xuống ghế sofa, lại đặt cậu ngồi trên đùi mình, khống chế cơ thể đang lộn xộn trên người mình, hỏi cậu: "Cởi quần áo của tôi, là vì muốn làm cái này hử?"
Vân Niệm đúng lý hợp tình gật gật đầu, "Chứ nếu không thì sao?"
Chu Hành Nghiên: "Nhưng lúc ấy tôi không có cởi quần áo của em. Ý của em là sau này phải cởi quần áo trước?"
Vân Niệm suýt chút bị anh lừa vào tròng, lớn tiếng nói: "Không thể cởi!" Nghĩ nghĩ lại vội vàng bổ sung: "Cũng không thể đánh!"
Chu Hành Nghiên mất mát nhìn cậu: "Vậy em còn muốn đối xử với tôi như vậy không? Còn nói không cố ý bắt nạt tôi."
Vân Niệm nhất thời rơi vào im lặng, trong mắt toát ra một tia chột dạ.
Chu Hành Nghiên chân thành nhìn chăm chú đôi mắt cậu, chậm rãi giải thích: "Lúc ấy tôi thật sự chỉ là quá nóng vội, nếu em sinh bệnh, ba mẹ em sẽ lo lắng biết bao nhiêu."
Vân Niệm nghĩ đến dáng vẻ Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, khí thế càng yếu đi vài phần, rũ mắt ngồi trong lòng ngực anh, không cần anh cố ý đè lại, cũng ngoan ngoãn không hề động đậy, một lát sau, cực kỳ ân cần nói: "Được rồi, lần này tha cho anh trước, không được phép có lần sau."
Chu Hành Nghiên ôm chặt cậu, cằm cọ cọ lên tóc, giọng nói trầm thấp êm tai, cảm khái nói: "Tôi biết bảo bảo là hiểu chuyện nhất mà."
Vân Niệm không rảnh sửa lại cách gọi của anh, có chút ngượng ngùng dịch chuyển cả người mình trong lòng ngực anh, ôm lấy mặt anh tiến đến bên tai nhỏ giọng thỉnh cầu: "Chuyện tối nay tôi cố ý không bung dù đi ra ngoài bị mắc mưa, anh không được nói với họ. Bằng không tôi sẽ luôn bắt nạt anh."
Cậu dùng ngữ khí đáng thương nhất nói ra những lời hung dữ nhất.
Chu Hành Nghiên vốn không muốn lấy Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân ra trấn áp cậu, nhưng hiện giờ Vân tiểu thiếu gia vẫn ngây thơ đơn thuần, không rành thế sự và lòng người, vẫn như cũ không hề có chút kiêng kỵ nào với anh, mà trên thực tế anh cũng không nỡ ra tay tàn nhẫn.
Vân Niệm không nghĩ tới chỉ như vậy đã có thể chế trụ Chu Hành Nghiên, có chút bất ngờ và đắc ý, tạm thời cũng không đi so đo đối phương dùng cái loại xưng hô ấu trĩ kia để gọi mình.
Cuối tuần này, Chu Hành Nghiên muốn mang Vân Niệm ra ngoài chơi, Tống Huyền còn đề cử cho anh một số nhà hàng khác, nói nhất định phù hợp khẩu vị trẻ con, Chu Hành Nghiên tin tưởng vào khả năng thưởng thức đồ ăn ngon của bạn cùng phòng cũ, Vân Niệm vẫn luôn kén ăn, không thích ăn cơm, nếu thật sự làm cậu thích ăn, Chu Hành Nghiên sẽ vô cùng biết ơn bạn cùng phòng cũ.
Chỉ là tới ngày đi, Vân Niệm nói câu lạc bộ mình tham gia có hoạt động, không đi được.
Chu Hành Nghiên vừa nghe hoạt động là Thẩm Phù Ngọc khai triển, trong lòng liền không muốn cho Vân Niệm đi, nhưng tìm không được lý do ngăn cản, Vân tiểu thiếu gia còn đưa ra quy định, rằng anh không được lo chuyện bao đồng.
Mang theo một tia buồn bực, anh đi đến chổ hẹn với Tống Huyền, Tống Huyền càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị, khi bước qua cửa nhà hàng dùng khuỷu tay huých anh một cái: "Vẻ mặt của cậu là sao đây? Lông mày nhíu sắp dính vào nhau, công ty phá sản rồi?"
Chu Hành Nghiên im lặng trừng mắt nhìn hắn, nghĩ lại nghĩ, nhịn không được hỏi: "Cậu cảm thấy Thẩm Phù Ngọc rốt cuộc là người thế nào?"
Tống Huyền "Xuỳu" một tiếng, hít hà một hơi, mở to hai mắt nghi ngờ đánh giá anh: "Sao bỗng nhiên cậu lại có hứng thú với Thẩm Phù Ngọ?"
Chu Hành Nghiên lắc lắc đầu, "Tôi chỉ là sợ tôi có cái nhìn chưa đủ toàn diện và công bằng, muốn hỏi suy nghĩ của cậu một chút, dù sao cậu và hắn ở chung cũng một thời gian dài."
Tống Huyền trong đầu hiện ra hình ảnh khi cửa sổ xe hạ xuống ngày hôm đó, khuôn mặt méo mó nói: "Cậu như vậy không tốt lắm đâu người anh em, một bên cùng em trai xinh đẹp làm loạn trong xe, một bên hỏi thăm bạn cùng phòng của tôi."
Chu Hành Nghiên xoa xoa giữa mày, "Không nói thì thôi." Nhấc chân đi lên phía trước.
Tống Huyền mơ màng hồ đồ, chuẩn bị theo sau.
Cùng lúc có một chàng trai trẻ đầu trọc mặc quần đùi lắp bắp giữ chặt Tống Huyền, hưng phấn nói: "Nói nói, nói nói a, anh Chu không muốn nghe, tôi muốn nghe, Thẩm Phù Ngọc hiện tại......"
Tống Huyền ghét bỏ đẩy hắn ra, có chút ác ý, chà xát mu bàn tay nổi da gà, ngẩng đầu, Chu Hành Nghiên đã vào nhà hàng, vội vàng đuổi theo.
Sau khi một hàng ba người tiến vào, lập tức đã bị một nhóm nam nữ mặc đồ lông xù xù khoa trương vây quanh.
Sau khi Chu Hành Nghiên nhìn rõ nơi mình vừa bước vào, quay đầu dùng ánh mắt chất vấn Tống Huyền.
Tống Huyền nói hôm nay có một nhà hàng khai trương theo chủ đề, ông chủ là bạn của hắn, mang bọn Chu Hành Nghiên đến ủng hộ.
Kết quả lại là cái dạng chủ đề như vậy, nhà hàng như vậy.
Một nhóm "Động vật nhỏ" lông xù xù rất tự tin nhảy tới nhảy lui, ôm cổ hét khàn cả họng: "Hoan nghênh quý khách đến với nhà hàng Lông Xù Xù."
Chu Hành Nghiên xoay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Tống Huyền chàng trai đầu trọc lại rất hưng phấn, còn tự sướng một tấm với "Mèo con".
Chu Hành Nghiên chỉ có thể bỏ lại hai người, đi vào phòng trước, rời khỏi nơi ồn ào này.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Mới vừa vào phòng ngồi xuống, liền có hai bóng người một trước một sau đẩy cửa ra tiến vào, một con "cáo đỏ", một con "Thỏ trắng nhỏ", một người bưng trà, một người cầm thực đơn.
Chu Hành Nghiên liếc mắt, bị gương mặt của "Cáo đỏ" thu hút sự chú ý. Khuôn mặt kia luôn treo một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu, mái tóc dài màu nâu, Chu Hành Nghiên liền nhận ra thân phận của đối phương.
Thẩm Phù Ngọc cười cười, tự nhiên đặt trà xuống, mở miệng nói với anh: "Quý khách, đây là hồng trà nhà hàng Lông Xù Xù cung cấp miễn phí, mời ngài thưởng thức."
Chu Hành Nghiên sau khi nhận ra hắn thì không nhìn hắn nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau hắn.
Thỏ trắng nhỏ lông xù xù kia, đang ôm thực đơn trốn trốn tránh tránh, hai chiếc tai hồng hồng mềm mềm trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, tựa hồ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng riêng, đang lén lút mà đánh giá. Không biết có nhận ra đối tượng phục vụ trong phòng riêng chính là anh trai tốt ở nhà giúp cậu tắm rửa dỗ ngủ hay không.
Thẩm Phù Ngọc lui về sau hai bước, giúp Chu Hành Nghiên càng nhìn thấy rõ ràng hơn bộ trang phục chú thỏ con đang mặc.
Thì ra phía dưới eo còn có một chiếc đuôi trắng trẻo mềm mại, nếu không nhìn kỹ sẽ bị ẩn sau đôi chân thon dài thẳng tắp, được phối cùng áo sơ mi trắng được cắt may khéo léo ở thân trên.
Chu Hành Nghiên nhìn không chớp mắt, ánh mắt gấp gáp, từ đôi tai thỏ lông xù xù kia, đến chiếc vòng nhỏ dài màu đen làm từ vải ren treo trên cổ, chiếc thắt lưng thắt chặt trên eo thon, cho đến đôi chân thon dài trắng nõn phía dưới chiếc quần short yếm......
Anh xúc động muốn lập tức đem người về nhà giấu đi, lồng ngực phập phồng càng đập loạn.
Vân Niệm lúc này cũng phát hiện ra anh, có chút ngoài ý muốn, muốn hỏi anh tại sao lại ở chỗ này.
Chu Hành Nghiên lên tiếng trước một bước, giọng nói trầm thấp, ẩn giấu một chút khẩn trương: "Niệm Niệm, lại đây."
Vân Niệm theo bản năng quay đầu nhìn nhìn Thẩm Phù Ngọc bên cạnh, muốn hỏi ý kiến hắn, nhưng Thẩm Phù Ngọc đứng ở nơi đó cười như không cười nghịch cái đuôi cáo dài phía sau lưng, một bộ dáng xem kịch.
Nơi này là đàn anh Thẩm dẫn cậu đến, trang phục của nhà hàng "Động vật nhỏ" là do Thẩm Phù Ngọc hỗ trợ thiết kế, ngày khai trương nhân viên không đủ, Thẩm Phù Ngọc đến giúp đỡ, mặc vào quần áo động vật nhỏ do chính mình thiết kế để tiếp khách, Vân Niệm đối với loại chuyện này cảm thấy vô cùng mới mẻ, không hề nghĩ ngợi liền cùng lại đây đóng vai động vật nhỏ.
Chu Hành Nghiên vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu, lại thúc giục một lần nữa: "Ngoan, đến bên cạnh tôi."
Vân Niệm nghĩ nghĩ, sau đó lui lại nửa bước, đôi mắt trong suốt chớp chớp, rất vô tội nói: "Chú thỏ con không hiểu tiếng người, không biết quý khách đang nói cái gì."
Chu Hành Nghiên thấy cậu chơi đùa đến nghiện, hơi thở gấp gáp, càng muốn nhanh chóng bắt lấy cậu đến bên người. Lòng người bên ngoài hiểm ác, thỏ con chạy loạn như vậy ở nơi này, sẽ khiến người nghĩ đến một kết cục khủng khiếp.
Anh đang chuẩn bị đứng dậy tự mình đi bắt, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Tống Huyền cùng chàng trai đầu trọc ở bên ngoài chơi đủ rồi, rốt cuộc cũng nhớ tới Chu Hành Nghiên đã đi mất.
Vừa vào cửa, hai người đồng thời dừng bước, đôi mắt Tống Huyền đảo qua đảo lại trên người hai "Động vật nhỏ", lảo đảo, trực tiếp ngã ra ngoài một đoạn, phải đỡ ghế dựa mới đứng vững.
Thẩm Phù Ngọc kéo Vân Niệm bên cạnh qua một chút, tránh cho bị Tống Huyền cao lớn đâm ngã.
Tống Huyền nhìn nhìn, vẻ mặt dần dần hỗn độn: "Thẩm Phù Ngọc, sao cậu cũng quen biết em trai tôi?"
Đôi tai cáo đỏ như lửa của Thẩm Phù Ngọc run run, cười nhạo nói: "Cậu ăn cắp ở đâu ra một em trai?"
Tống Huyền làm lơ lời chế nhạo, từ trên xuống dưới đánh giá xong Thẩm Phù Ngọc, lại đi nhìn Vân Niệm, gương mặt kia ngây thơ sạch sẽ, hiện tại lại trang điểm thành như vậy...... Âm thanh không khỏi run rẩy chỉ trích: "Thẩm Phù Ngọc, cậu tự mình làm thì thôi đi, sao lại đem em trai ngoan nhà chúng tôi cũng làm thành bộ dáng này hả? Khi cậu nhìn vào mắt em ấy cậu không thấy đau lòng sao?"
Thẩm Phù Ngọc ánh mắt như gần như xa xẹt qua Chu Hành Nghiên, dừng lại trên người Vân Niệm trên người, khẽ cười, nhướng mày nói: "Phải không? Tôi cảm thấy có một số người thật ra rất thích ấy chứ."
Chu Hành Nghiên nhân cơ hội đứng đến bên cạnh Vân Niệm, đem Vân Niệm nép vào sau người mình, nhìn thật sâu vào Thẩm Phù Ngọc.
Thẩm Phù Ngọc mặc kệ, ánh mắt đã dừng lại ở chàng trai đầu trọc đang đứng bên kia, thấy hắn mặt mày tuấn tú, thân hình rắn chắc, còn cười ngây ngô, vì thế cũng cong môi, đi qua đặt một bàn tay lên vai đối phương, ngữ khí ái muội: "Quý khách, hôm nay muốn cáo nhỏ phục vụ ngài như thế nào?"
Sau khi Chu Hành Nghiên kéo Vân Niệm về phía sau mình, hoàn toàn che đi tầm mắt, ngăn không cho trẻ nhỏ không thấy những thứ không nên thấy.