Bệnh Ngược

Chương 27



Đó là chuyện từ rất lâu trước đây, là quãng thời gian dù có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa bản thân cũng sẽ không lãng quên…

Trong thành phố xưa cũ, dưới ánh mặt trời, anh ngồi dưới tàng cây ngửa mặt lên trời, bướm bay xẹt qua mặt anh, trang sách bay tán loạn cũng không gọi được sự chú ý của anh về.

Mái tóc đen mềm tản ra ánh sáng, hơi xoăn hai bên tai anh, một cặp kính gọng đen gác trên mũi, nhẹ phát sáng dưới ánh mặt trời, ai cũng không nghĩ anh lại là một giảng viên của trường đại học…   

Anh tên Phương Phó Sinh, tôi gọi anh ấy là Tiểu Phó, anh ấy là người đàn ông tôi yêu lúc học đại học, đồng thời cũng là người tôi yêu cả đời này…

Tuổi trẻ là cái thời phản nghịch, càng không cần bàn đến là ở đại học.

Tôi gặp được những tên bạn học chẳng khác nhau mấy, nhưng lại gặp phải một người không giống thế. Không giống những giảng viên già lời lẽ nhạt nhẽo vô vị, anh ấy khác với tất cả mọi người, không câu nệ tiểu tiết là điều hấp dẫn tôi nhất, điểm này cũng giống với Phương Vân Sanh.

Tôi đánh nhau ẩu đả đến sưng bầm mắt mũi, anh cũng chỉ hơi nhìn tôi, rồi quay lại quyển sách của mình hỏi: “Không đau à?”

“Phí lời, máu cũng chảy rồi mà có thể không đau?”

Tôi nhớ lúc ấy bản thân không cho anh một sắc mặt tốt lắm, bởi theo dự đoán trong lòng thì anh sẽ răn dạy một trận, xong cảnh cáo không được phép đánh nhau nữa, bằng không sẽ đuổi học vân vân, dẫu sao thì cũng giống thế thôi.

“Tại sao đánh nhau?” Câu hỏi không khác gì so với mấy giảng viên khác.

“Vì khó chịu.”

“Ừ, em có thể rất cừ đó chứ, một mình mà đấu đến mười mấy người, là một nguyên liệu tốt để làm người lãnh đạo.”

“Hả?”

“Có điều,” lúc ấy tầm mắt anh chợt dời từ mặt bàn sang người tôi, “Nếu bị tôi phát hiện cậu bị thương nặng, tụ tập đánh nhau thì lại là một hành vi vụng về.”

Hai mắt anh nghiêm túc không chút trách cứ mà lại cổ vũ: “Tôi biết vì cậu nhỏ hơn so với bọn nó, gia cảnh lại tốt cũng là nguyên do thường bị mấy thằng côn đồ đấm đá, thế nhưng này cũng không có nghĩa cậu có thể không nhịn nổi mà tìm bọn nó đấu chọi một mình.”

Lời nói của anh ôn hòa, đồng thời mang theo sự khẳng định không được phép chen ngang: “Làm sao để giải quyết một chuyện mười phân vẹn mười, tôi có thể không để tâm đến thủ đoạn của cậu, không để ý có quang minh chính đại hay không. Nhưng ở đây cậu phải hiểu trước khi làm chuyện gì nhất định cũng phải cân nhắc thử, một trong số đó là: Nắm được bao nhiêu phần thắng. Thứ hai: Có thể giấu diếm được. Thứ ba: Làm sao để khắc phục hậu quả. Cho dù cậu có oán hận gia cảnh mình thế nào, nhưng nếu cậu nghĩ ngược lại, nó chẳng phải là điều kiện hiếm có để cậu lợi dụng đó à? Nếu như cậu dùng tốt cái ưu điểm này, tất sẽ như cá gặp nước.”

Anh vô cùng chân thành nhìn tôi, nói: “Tôi rất hi vọng cậu trở thành lớp trưởng của tôi.”

Anh ấy nói với tôi là “lớp trưởng của tôi”, chứ không phải là “lớp trưởng của lớp này”.

Đây là điều quan trọng nhất, bản thân mới 19 tuổi, đây cũng là bài học đầu tiên anh dạy tôi, cũng là lần đầu tiên bản thân sản sinh ra sự kính trọng với một giảng viên, khi đấy trong mắt tôi anh chính là điều không thể không nghĩ đến, là sự tồn tại có một mà không có hai.

Anh ấy làm tôi ý thức được: Bản thân cần phải có được thế lực thuộc về riêng mình!

Thời gian nửa năm đã thay đổi bản thân tôi, lôi kéo những kẻ xung quanh, lén lút giải quyết các vướng bận, lật đổ lớp trưởng đương nhiệm rồi thuận lý thành chương trở thành lớp trưởng, một tuần đầu tôi còn rất phấn khởi, nhưng sau một tháng thì tôi mới biết mình bị lừa rồi.

Khi bạn trở thành người gần gũi với anh ấy nhất, bạn mới nhận ra anh ấy là một người lơ mơ đến thế nào…  

Tính tình ngốc nghếch, thích tĩnh lặng yêu đọc sách, không thích khoe khoang, sau này làm lớp trưởng tôi mới biết mấy câu nói lúc đó của anh dụng ý là hài lòng với năng lực làm việc của tôi, hơn nữa còn nắm lấy nhược điểm của tôi. Vậy nên mới biến tướng để cho tôi trở thành lớp trưởng giúp việc cho anh.

Con người anh trí nhớ vô cùng kém, thứ nào dùng hết rồi thích ném loạn đi, lần trước vợ anh gửi cho anh một kiện hàng (nhà anh ở tận nông thôn cách khá xa, vậy nên anh ở luôn trong trường), tôi còn đang ngồi ở cạnh giúp anh thống kê điểm của lớp học, anh bỏ bưu kiện lên trên bàn rồi lại bắt đầu xoay khắp nơi để tìm kéo, vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Kéo đâu? Kéo đâu?”

Tôi lấy bút gõ gõ bàn: “Bữa trước không phải đã cho vào ống đựng bút giúp anh rồi sao?”

“Nhưng sau đó tôi có dùng rồi.”   

Mái tóc đen tán loạn của anh dỉnh lên trời, ngón tay thon dài thỉnh thoảng đẩy đẩy gọng kính, tìm kiếm búa xua trên bàn, các loại tài liệu giáo án nằm lung tung dưới đất, mấy cái hộp kế bên cũng chất đầy sách báo giấy tờ, mặt bàn vốn còn trông ổn giờ đã sớm thay đổi hoàn toàn…

Đến lần thứ ba làm tôi vào nhầm điểm toán thì mới đành bất đắc dĩ ném viết trong tay xuống, đứng dậy đè anh xuống ghế: “Anh ngồi đi, em tìm!”

“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, dùng đồ xong phải trả về chỗ cũ, vậy thì lần sau tìm lại sẽ không mất công như này, ngày hôm trước em mới dọn dẹp bàn cho anh mà? Đã lộn xộn nhanh như vậy rồi, anh định sống thế nào đây hử? Thầy giáo? Lúc ấy coi trọng em làm lớp trưởng rốt cục là coi trọng năng lực của em hay là coi trọng năng lực dọn sạch đồ?… Mà nói!!! Hừ… Chẳng phải kéo nằm trong ống đựng bút đây ư?!!”

Tôi rút cây kéo từ ống đựng bút ném tới trước ngực anh, vừa muốn ngồi xuống đã nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm: “Bưu kiện đâu rồi?”

Thứ nhất, tôi với anh ấy cứ cãi nhau vì những chuyện như thế đấy.

Thứ hai, xưng hô của tôi với anh ấy chuyển từ thầy thành Tiểu Phó, anh vẫn giữ cái dáng vẻ lười nhác có thể bớt đi chuyện nào hay chuyện ấy.

Một ngày mà không dọn bàn cho anh ấy thì nó sẽ lập tức loạn thành ổ chó, khi đó anh ấy rất thích uống trà lúa mạch, thường ngồi bên cửa sổ ôm một quyển sách uống trà lúa mạch rồi nhìn tôi bận tới bận lui.    

Thường đến khi hết bận rồi tôi sẽ nhìn thấy anh ấy làm ổ ngủ ở một góc, lúc đó không biết làm sao mà tôi cứ đứng ở cạnh nhìn anh ngủ, nhìn hết nửa buổi…

Mặt anh đậm chất trẻ con, hoàn toàn không có dáng vẻ thăng trầm của đàn ông ba mươi, tôi cảm thấy ấy hẳn là do cái tính lười nhác không u buồn tạo thành.

Anh ấy rất đẹp, đặc biệt là lúc ngủ, ánh mặt trời chiếu xuống.

Vẻ ngoài của anh ấy không phải thứ có thể cảm nhận ngay được, mà là mị lực lắng đọng lại sau năm tháng, anh lại còn là cái loại tính cách ngốc ngốc khiến người muốn nhốt lại để hưởng dụng nữa…

Ngày ấy anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo gầy gò, trắng nõn, dưới ánh mặt trời nó tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, chỉ cần nhìn mỗi hình ảnh này cũng làm tôi nảy ra loại tình cảm khác lạ…

Từ đây trở đi có những thứ xảy ra không thể ngăn cản lại…

Tôi vốn xuất thân danh gia, là người này giúp tôi sống như người bình thường, anh ấy không những dạy tôi cách làm sao để tiếp tục sống, mà còn dạy tôi làm sao để tiếp tục vui sướng mà sống.

Cha mẹ vốn không ôm hi vọng gì với tôi bất chợt vì sự thay đổi của tôi mà vô cùng mừng rỡ, bắt đầu cho tôi bắt tay vào chuyện trong nhà, mà tôi còn lấy cái cớ này để vu vạ anh rồi ở lỳ trong ký túc xá không chịu đi, anh xưa nay cũng là người ôn hòa, chỉ ra điều kiện là tôi phải dọn phòng giúp anh.

Năm tháng lúc ấy thật đẹp đến mức tôi không tin nổi.

Tôi thường hay bận đến nửa đêm, đến lúc về sẽ nhìn thấy có người chờ mình mà dựa vào giường nghiêng đầu ngủ gật.

Đêm đó tôi xuất quỷ nhập thần thế nào mà không khống chế được hôn lên khóe miệng anh, rồi liền ức chế không nổi mà mỗi ngày đều phải nhìn thấy anh, nỗi khát vọng ấy đã không cho phép bản thân chỉ lướt qua rồi thôi, mà muốn được ôm anh, dục vọng muốn chạm vào anh ngày càng tăng cao…

Cho dù sau này không có tiết của anh, tôi vẫn thường thường vào lúc anh có tiết trốn học đến căn phòng của anh, phòng anh không lớn, trên bục cửa sổ có để một cây tiên nhân cầu (cây nắm tay tiên), lúc rời đi tôi thường tưới nước cho nó. Đầu Tiểu Phó chỉ để nhớ rõ những câu chữ trong sách thôi, đương nhiên không thể nhớ được phải tưới nước rồi.

Anh từng chống hai tay ở hai bên vai tôi cười nói: “Cái cây tiên cầu này mới mấy ngày không gặp cậu đã ốm đi một vòng, u buồn vô cùng luôn.”

Bốn năm, nhớ đến lúc phải ly biệt thì cây tiên cầu cũng đã nở hoa rồi…

Ngày đó anh cầm tờ thư cười đến mức tôi ghen tị, anh nói vợ anh viết thư bảo anh về nhà sớm, nói trong nhà nhớ anh.  

Anh nói, chờ sau khi cậu tốt nghiệp tôi liền từ chức, anh nói những năm này cũng để dành được tiền rồi, sau này về thị xã rồi làm một thầy giáo cũng có thể duy trì kế sinh nhai, không cần phải ra ngoài phiêu diêu nữa, bỏ vợ bỏ con…

Anh nói, cậu cũng nên tìm đối tượng đi…

Đây là loại tình cảm không biết phải làm sao và chứa đầy sự biến thái dành cho anh, muốn đoạt lấy anh từ bàn cờ anh bày ra một cách vô cùng tận!

Thật ra lấy năng lực của tôi lúc đó hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay bắt anh đi, quấn chặt anh vào bên người, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh, bản thân liền buông tay…

Tự tôi không hạ thủ được.

Mà lúc đó tôi cũng muốn trốn tránh khỏi sự thật bản thân yêu đàn ông, nghĩ sau này không thấy nữa là được rồi, nghĩ chỉ cần anh không ở trong phạm vi của tôi nữa là có thể quên được anh…

Chụp xong tấm hình tốt nghiệp, một lời từ biệt cũng chẳng thèm nói với anh. Anh là giảng viên, còn tôi là sinh viên, đây là chênh lệch của tôi với anh.   

Thậm chí ngay cả một lần hôn môi thật sự cũng không có đã buông tay, anh thậm chí còn không biết tình cảm tôi dành cho anh, tình cảm gần như là biến thái dành cho anh.

Hai năm đại học, tự bản thân gánh loại tình cảm sai lầm này, như tên trộm sống cạnh anh, cưỡng ép bản thân khi anh ngủ rồi nhẫn nhịn không được chạm vào anh.

Loại cảm xúc dày vò, loại cảm giác tội lỗi này không ngừng nuốt chửng tôi, tôi hiểu rõ cần phải buông tay.   

Nhưng đến khi bước vào xã hội, nhiều phụ nữ bổ nhào vào người, đủ loại nước hoa, đủ loại trang điểm diễm lệ lại làm tôi cực kỳ phản cảm, thậm chí tôi còn đặt chân vào gay bar, thế nhưng những khuôn mặt ấy, những thân thể trẻ tuổi ấy vĩnh viễn cũng không thể sánh nổi với một nụ cười khẽ của anh chấn động đến tôi…

Bản thân chỉ thích một người như thế, chỉ có một người như thế.

Chẳng thể gạt đi hình bóng anh làm tôi không thể buông bỏ, tôi vẫn còn nhớ đến dáng vẻ anh ngồi trên tuyết ở mặt sau sườn núi vẫy tay với mình…

Mà khi bản thân quyết định phải tìm được anh!

Thì vĩnh viễn cũng không ngờ rằng, hóa ra trên đường quay về anh đã gặp tai nạn xe, chết rồi…

Anh đã không còn trong bất kỳ ngóc ngách nào ở trên thế giới này nữa, tôi và anh chỉ còn sót lại một tấm ảnh chụp to bằng bàn tay.

Lúc ấy bản thân nên nhốt anh bên cạnh mình!!!

Lúc ấy bản thân không nên để anh chạy đi!!!

Không nên!!!

Ngay cả tôi cũng không nghĩ đến trên đời này sẽ còn có một người giống anh đến vậy, ngày đó thông qua cửa kính nhìn thấy cậu ta, quả thực như nhìn thấy anh hồi học đại học…

Thật khó mà tin nổi, trái tim trong nháy mắt đó gần như ngừng đập.

Thương Phàn dịu dàng chạm vào mái tóc đen của người trên giường, xúc cảm mềm mại, mái tóc hơi xoăn lại, rốt cục, rốt cục cũng nhốt anh bên người em rồi, tuyệt đối sẽ không phát sinh ra chuyện như trước đây, sẽ không để anh rời khỏi tầm mắt của em nữa, trước giờ đều không nên như thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.