Bệnh Ngược

Chương 36



Tỉnh lại là cơn đau nhức quen đến không thể quen hơn, là kiểu đau nhức thẩm thấu toàn thân, càng khó chịu càng rõ rệt. Tôi ý thức được mình không phải đang ở trong mộng, tôi vẫn đang sống ở hiện thực, vẫn sống trong thống khổ.

Mở mắt ra quay đầu lại là bóng người thân quen đứng trước cửa sổ, là Diệp Tàn Sinh.

Tôi không biết cậu ấy đang nhìn cái gì, vì không có kéo rèm cửa ra, rèm cửa dày nặng tối màu làm tôi gần như không thể đoán được bây giờ đang là lúc nào, chỉ biết có lẽ mặt trời đã ló ra, bên ngoài chắc cũng đã cảnh sắc tươi đẹp rồi.

Chắc vì cảm giác được tôi tỉnh dậy, cậu ấy quay đầu lại trầm mặc bước đến.

Sau đó ngồi bên mép giường nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu, cậu giơ tay đẩy mớ tóc dài rối trên trán tôi, lòng bàn tay có nhiệt độ không thuộc về cậu.

Cái gọi là đưa tình ẩn tình chắc chỉ ánh mắt bây giờ cậu nhìn tôi.

Dịu dàng, yêu thương nhưng lại có sự tàn nhẫn không nên có.

Mà dù có ẩn tình thì cũng không ngăn được hiện thực tàn khốc.

Còn tôi…

Giơ tay lên làm dây xích va vào nhau, âm thanh vang vọng rõ ràng trong căn phòng trống rỗng, tôi đặt tay lên tay cậu, giọng khàn khàn: “Chào buổi sáng, Tàn Sinh.”

Tay cậu trong tay tôi hơi run lên, sự tàn nhẫn trong mắt lại càng đậm hơn, cậu nói, “Chào buổi sáng, Vân Sanh.”

Tôi biết, Tàn Sinh của tôi càng yêu, thì sẽ càng nhẫn tâm hung ác.

Đối với cậu mà nói, bạo lực là cách bày tỏ yêu thương.

Buổi sáng ấy, hoặc vì đêm tối đó tôi thẳng thắn thể hiện làm cậu hơi an tâm buông bỏ, nên tôi đã thoát ra được cái căn phòng u tối, cuối cùng cũng có thể chạm vào ánh mặt trời.

Thân thể vẫn trước sau như một, gầy không ra được hình dạng gì, nuốt xuống đủ thứ cũng không thấy thêm được bao nhiêu thịt, ngược lại càng lúc càng “teo lại”, vậy nên Diệp Tàn Sinh toàn ôm tôi ngồi trên ghế sofa xuống nhấc nách lên ước lượng.

Tôi thường cười giễu cậu đang nuôi heo, ước lượng được bao nhiêu kg xong tính toán được bao nhiêu tiền.

Còn cậu lại nghiêm túc cắn miệng tôi, cậu nói, con heo này cậu sẽ không bán, vĩnh viễn là thế.

Lúc ấy tôi luôn có một loại ảo giác, ảo giác tôi với cậu còn đang dừng lại ở quãng thời gian lúc trước, nhưng mỗi lần nhìn đến sợi xích trên tay và chân, tôi đều rơi vào trầm mặc.

Tôi thường nhìn vết thương ở mắt cá chân trái đến phát ngốc cả ngày.

Vết thương đã khép lại, có điều chắc vì lúc đó sống không thoải mái nên vết thương khép lại rất xấu, dù Tây Ngạn nói đã hoàn thành quá trình nối liền nối gân chân bị đứt, nhưng với tôi mà nói cũng không có khác biệt gì lớn. 

Bởi vì tôi căn bản không có tiến hành quá trình hồi phục thật tốt.

Dây xích rất dài, tôi có thể đi lại, có lúc sẽ đứng trên sàn, mặt quay ra sân nhỏ, chậm rãi cảm thụ ánh nắng mặt trời từng chút từng chút chếch đi khỏi cơ thể tôi, chờ đến khi lấy lại tinh thần rồi thì mắt cá chân trái đã sưng đỏ dị thường.

Tình trạng như này kéo dài nửa tháng, tôi có thể bước đi được, chỉ là đi rất chậm, đi rất cực…

Rồi tự an ủi bản thân cũng không có gì khác biệt lắm, dây xích “dài” như vậy nếu mình đi được thì có thể đi đến chỗ nào đâu? Tầm mắt chạm đến mắt cá chân hoàn hảo bên phải liền bắt đầu dâng lên cơn khủng hoảng không tên.

Nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mất đi nó…

Tôi càng lúc càng bị mài mòn, càng lúc càng đờ đẫn, Tây Ngạn đôi khi cười nhạo tôi sống càng ngày càng ngốc.

Tôi cũng không ngại.

Quyển sách trên tay đã đọc bốn lần, ngày hôm nay phải nhớ bảo Tàn Sinh lần sau đổi cho tôi vài cuốn mới mới được, gần đây trí nhớ không được tốt lắm, toàn quên thôi…

Lại sắp đến hè rồi, con Golden bên người bắt đầu rụng lông, lúc Diệp Tàn Sinh quay về tôi đang vừa hắt xì vừa “chải lông” cho Đậu Phộng.

“Sao không cầm lược?”

Cậu đi tới nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi, tôi dừng lại ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Không đủ tới.”

Lược chải lông chó nằm tận bên trong, độ dài dây xích chỉ đủ để tôi đi đến bồn cầu, không đủ để tôi lấy được cái lược chải lông.

Vẻ mặt cậu rất tự nhiên, như cư xử với một chuyện vô cùng bình thường, ràng buộc tôi, giam cầm tôi, cậu ấy cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên.

Golden thấy Tàn Sinh về, đuôi không chịu yên mà lắc qua lại, làm nổi lên bộ lông vàng óng, cũng làm tôi thêm một trận hắt xì.

Miệng Diệp Tàn Sinh hơi cười, đưa tay xoa xoa tôi nhảy mũi chảy cả nước mắt, sau đó hôn lên khóe mắt tôi xong cậu mới đứng dậy đi đến phòng vệ sinh lấy lược.

Đậu Phộng thích ý nằm trên đùi Diệp Tàn Sinh để tôi chải lông cho nó, giờ còn chưa thật sự đến hè nên bộ lông cũng chưa rụng ghê gớm lắm, chứ nếu không thì lông này phải bay đầy nhà.

“Hôm nay vừa đúng dịp tắm cho nó đi.” Diệp Tàn Sinh khoan khoái nhắm mắt nghỉ ngơi, chắc vì hôm nay công việc khá nhiều.

“Lại sắp khóc om sòm rồi.”

“Như cũ, tắm xong thì lập tức ném nó ra sân.”

“Ha ha, cậu nói đó có phải một loại bệnh không?”

Diệp Tàn Sinh mở đôi mắt nhắm ra, giơ tay ôm lấy cổ tôi: “Bệnh này phỏng chừng bác sĩ thú ý sẽ không chữa.”

“Đều là cậu thành thói quen cho nó.”

Cổ bị cậu cắn cắn: “Không phải em, lúc đó em vẫn đang tìm kiếm anh.”

“Lúc đó” cậu ấy nhắc tới là trong đoạn thời gian tôi bị Thương Phàn bắt đi, từ đầu đến cuối cậu đều không hề nói tường tận trong lúc đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn hỏi, dù sao cũng chỉ là giết người thế nào leo lên thế nào.

Không biết là ai tạo thói quen cho, từ sau khi tôi trở lại tôi liền phát hiện ra một thói quen của Đậu Phộng, đặc biệt thích tắm rửa, mỗi lần tắm xong còn chưa lau khô đã chạy loạn như điên trong nhà, vòng vèo trong phòng khách rất giống một chàng trai bị nhốt mấy chục năm mới được thả ra…

Tiếp đó trên ghế sofa toàn in lại dấu chân hoa mai của nó, mỗi lần muốn bắt nó lại đều bị nó trốn thoát, mỗi lần đều làm phòng khách vô cùng lộn xộn.

Rồi Tàn Sinh trực tiếp nắm Đậu Phộng vừa tắm xong vứt ra bên ngoài, để tự nó hong khô bên ngoài rồi mới cho nó vào lại.

“Đúng rồi, mấy quyển sách đều đọc chán rồi, lần sau cậu lúc về đừng quên mang cho tôi mấy quyển mới nhé.”

“Đọc nhanh vậy?”

“Ừm, lần này tốt nhất là có thêm hình ảnh đi, chứ mấy cái không hình đọc một chút lại ngủ.”

“Ngủ có gì không tốt, thêm thịt.”

Tôi đẩy cái đầu tựa sát của cậu, mắng: “Thằng quỷ.”

Lúc Tây Ngạn mang cơm tối đến, Đậu Phộng tắm xong vẫn còn đang tru réo om sòm trong sân, rồi chạy đi chà đạp hoa cỏ trong sân.

Ăn cơm tối xong, Diệp Tàn Sinh ôm tôi ngồi trên ghế nằm, cậu với Tây Ngạn nói chuyện của bọn họ, tôi tẻ nhạt chỉ có thể ngồi đấy nhìn Đậu Phộng chạy từ trái sang phải, lại từ phải chạy sang trái trong sân.

Tôi rất để tâm, để tâm câu nói Diệp Tàn Sinh nói trước khi rời đi: “Hình như nặng hơn rồi.”

Nặng, dưỡng thân cho tốt, sắp bắt đầu rồi.

Tôi khẽ thở dài, cho dù biết đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng trong lòng vẫn khát vọng cậu có thể đừng làm đến đoạn tuyệt như thế, tay với chân vì phải đeo xích sắt trong thời gian dài nên hôm qua khi tắm, Diệp Tàn Sinh cởi xích xuống tôi mới phát hiện ra dấu vết đã không thể biến mất nữa rồi.

Chúng khắc vào hai tay hai chân tôi, đời này cũng không tan, mà về sau chỉ có càng thêm in sâu đậm.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn, còn thiếu một dao trên chân phải thôi…

Dưới trời chiều, Đậu Phộng vui vẻ chạy trong sân, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên người tôi, còn rải rác lên quyển sách bên người, là quyển sách hôm nay đang đọc, cái quyển đã đọc đến bốn lần “Walden”.

Hôm nay đã ngủ bốn lần, ai cũng nói sách này có thể làm cho người ta có một loại sức mạnh bình tĩnh, nhưng với tôi ngoại trừ có thể làm tôi nhàm chán ngủ gật thì dường như nó hoàn toàn không có tác dụng thanh lọc tâm hồn tôi.

Trải qua một cuộc sống đơn giản với suy nghĩ thấu đáo và tự tu sửa tâm hồn mình?

Tôi cũng nghĩ thế, phải chăng cuộc đời đơn giản này của tôi cũng có thể có niềm giác ngộ như vậy, nhưng rồi mới phát hiện rằng không thể.

Cậu ấy chắc chắn chưa từng trải qua cảm giác bị nhốt tại một chỗ dày vò tan vỡ từng phút từng giây, cậu ấy chắc chắn không như tôi lẳng lặng ngồi bất động cả một ngày, bởi vì chí ít cậu còn có thể thoát khỏi lớp kính ấy.

Vậy nên cậu ấy chỉ có thể nhìn thế giới của tôi, chứ không thể chạm vào, không thể lĩnh hội.

Đậu Phộng ở ngoài chạy qua lại, nhảy lên con bướm đậu trên cây tường vi.

Diệp Tàn Sinh trở về, cứ lặng lẽ đứng sau tôi, tôi không quay đầu lại, cũng chỉ lặng lẽ nhìn con Golden chạy nhảy bên ngoài, nó đã lớn rồi…

Tôi thật sự ngồi bất động hết một ngày, ngồi trên ghế sofa lặng lẽ nhìn ra mọi thứ bên ngoài, nhưng không nghĩ gì cũng không oán hận điều gì.

Đếm thời gian, cảm nhận thời gian.

Lúc ấy mắt khô cạn, không chảy ra được gì.

Lúc ấy điều duy nhất tôi nghĩ tới đó là có lẽ tôi nên chảy một ra một thứ gì đó, khóc lóc rồi phát tiết một hồi, nhưng chẳng có gì cả.

Hai ngày sau đó tôi khôi phục lại bộ dạng lúc trước, nói chào buổi sáng với Diệp Tàn Sinh, cười với cậu ấy…

“Vân Sanh, Tây Ngạn nói có thể rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể.” Tàn Sinh ở sau nói như vậy.

“Thật chứ?”  

Yết hầu tôi khô khốc, gần như không nói nên lời, tay chân vốn đã không ấm áp gì giờ ngay lập tức càng thêm lạnh lẽo.

Trên bả vai là tay của Diệp Tàn Sinh, dưới tay cậu là xương quai xanh gầy nhom của tôi, hóa ra đã nuôi mập hơn rồi, gần đây ăn nhiều thịt à? Tôi ngây ngốc nghĩ…

Ở cửa kính đối diện Đậu Phộng vẫn đang kiên trì đuổi theo con bướm trắng, dường như tôi ngửi thấy được mùi hương hoa.

“Tàn Sinh…”

“Ừ?”

Cậu đi đến trước mặt tôi, đứng cạnh tôi, che hình ảnh ở cửa kính đối diện, chỉ lưu lại một cái bóng.

“Có thể, có thể, dẫn tôi ra ngoài một lần, một lần cuối cùng không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt lạnh lùng, mày kiếm, môi mỏng.

Cậu nói: “Vân Sanh, em nói rồi, sau này sẽ không chiều ý anh, cũng không tin anh nữa.”

Giọng nói khô khốc xé nát hết thảy lớp ngụy trang của tôi…

“Ha ha ha, ha ha ha ha…”

Hai tay tôi chống lên thân ghế tựa trước mặt, tôi cười lớn, viền mắt ướt át, tựa như ngồi bất động cả một ngày nên hiện tại toàn bộ uất ức đều chảy ra, rơi xuống trước mặt Diệp Tàn Sinh…

“Xin lỗi, tôi quên mất, quên mất…”

Quên mất cậu ấy không còn tin tôi, quên mất cậu ấy đã không còn là thằng nhóc thúi ấy, cậu ấy lớn rồi, cậu ấy có thể nhốt tôi lại rồi…

“Làm sao?” Cậu hỏi.

“Không có gì, chuyện phải làm thôi mà.” Tôi trả lời.

Chẳng qua viền mắt không kiểm soát được mà chảy ra chất lỏng.

Mặt bị cậu nâng lên: “Đừng khóc, em sẽ đau lòng.”

Hai tay tôi đánh lên người cậu, nhưng cậu lại ôm tôi nói lời tâm tình.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Tàn Sinh vẫn ôm tôi, tôi hỏi: “Lúc nào?”

“Ngày mai.”

“Ừ.”

Ngoại trừ chữ này ra tôi không thể nói gì khác, không thể nói không, cũng chẳng thể cự tuyệt, tự chọn con đường này, bằng lòng không lời oán trách, chấp nhận không chút oán than…

Tôi khẽ kéo Diệp Tàn Sinh qua.

Tôi có thể nhìn thấy Đậu Phộng vẫn đang đuổi theo con bướm trắng, nhưng bướm có thêm 2 cánh nên nó không đuổi kịp. Chó ngốc này, chỉ có nước cắn cánh nó đi thì mi mới có thể vĩnh viễn có được nó…

Chẳng qua là bướm sẽ chết, còn tôi vẫn phải sống.

Xem như không oán trách…

Đêm tối sẽ kéo đến, sẽ không vì tôi không thích bóng tối mà hoãn lại. Ngày mai cũng sẽ đến, sẽ không bởi vì cậu ấy biểu thị hàm ý là ngày mai thì nó vĩnh viễn không đến.

Mỗi một ngày mai đều sẽ trở thành ngày hôm nay, mỗi một lời hứa hẹn đều sẽ có sự đánh đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.