Bệnh Ngược

Chương 37-2: Theo góc nhìn của Tây Ngạn



Quan hệ của người đó với Diệp Tàn Sinh, hoặc nói quan hệ của người đó với cậu chủ của tôi vẫn luôn duy trì trong trạng thái bệnh trạng, giằng co qua lại, cuối cùng trời long đất lở cũng không ngăn được hai người buông bỏ đau đớn cho nhau.

Ngày đó, trong căn phòng không ánh mặt trời, trên chiếc giường lớn dính đầy máu tanh, người đó rốt cục không chống đỡ tiếp được nữa, vào khoảnh khắc người đó nhắm mắt lại, cậu chủ cuối cùng cũng rơi vào tĩnh lặng.

Tĩnh lặng tựa chết.

Người đó lặng lẽ nằm trên giường, hai đùi đã bị cậu chủ tước đoạt thông qua bàn tay của tôi, anh ấy trắng bệch, gầy yếu, yên tĩnh, mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Phảng phất như thế gian này chẳng còn chút gì vướng bận anh, lại giống như đã rất lâu rồi anh không được ngủ một giấc thật ngon, nên giờ cuối cùng cũng có thể an tâm nhắm mắt tìm một giấc mộng đẹp.

Còn cậu chủ của tôi lại ôm chặt cái người đã ngủ không ngừng gọi tên anh, giọng nhỏ dần, âm điệu cũng dần nhỏ vụn đi, sau đó mọi thứ đều tĩnh lặng lại.

Bởi vì cái con người nói muốn ngủ kia không hề tỉnh lại.

Gương mặt người đó trắng bệch gục xuống trên chiếc giường to lớn, không có có một chú sức sống nào, tận cùng tuyệt vọng.

Tôi nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, kéo xoạt tấm rèm cửa dày nặng đến có thể che lấp hi vọng của người đó ra, ánh mặt trời lập tức chiếu rọi vào, lại còn là một tiết trời nắng đẹp, lại còn là tiết trời mà người đó yêu nhất.

“Tây Ngạn…”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tàn Sinh nhìn mình, tôi khẽ gật đầu, cậu ấy nói: “Kéo rèm lại, ai bảo cậu kéo ra.”

Tôi im lặng, lần đầu tiên không làm theo lời của cậu chủ, tôi nói: “Để anh ấy nhìn ánh mặt trời này đi, anh ấy sẽ thích.”

Cậu chủ quay đầu, tay nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái thật dài trên trán anh, trầm thấp ừm một tiếng.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ rằng cậu đang khó chịu, trong mắt cậu chủ, ánh mặt trời của người đàn ông nằm trong ngực chỉ có thể do chính tay cậu ban cho.

Nhưng tôi không biết vì sao lần này cậu chủ lại không giữ vững cái nguyên tắc này. Cậu chỉ vô cùng dịu dàng nhìn người trong lòng, rồi lại tiếp tục hỏi tôi: “Tây Ngạn, có khả năng anh ấy nguyện ý tỉnh lại không?”

Thật ra tôi và trong lòng cậu đều hiểu cái đáp án này.

Người đó không muốn tỉnh.

Nhưng tôi không trả lời, cũng không an ủi, nồng đậm bi thương quẩn quanh tôi, chóp mũi chua xót, tôi chỉ trầm mặc nhìn con người trắng bệch nằm trên gường, nhưng tôi biết nắm tay nắm chặt của mình đang run rẩy, ảnh hưởng đến cả trái tim tôi.

Tôi đau lòng cho anh, tôi muốn… ôm anh một cái…

Nếu như có thể, tôi cũng muốn sờ lên mái tóc rối, gọi anh một tiếng “Vân Sanh…”

Chỉ là từ lúc bắt đầu anh đã không thuộc về tôi, từ lúc mới chớm nở tôi đã tự nói với bản thân, người này mãi mãi cũng chỉ thuộc về người khác.

Chẳng qua là, chẳng qua là…

Nỗi thống khổ này không ai hiểu được, trời tối người yên tôi mới nghĩ đến, nghĩ đến rất nhiều, nghĩ đến chuyện lặng lẽ giải thoát cho anh, để anh không thuộc về ai cả. Cũng nghĩ đến chuyện dẫn anh đi, đi đến chỗ nào cũng được cả.

Thế nhưng mà không thể, trước giờ đều không thể.

Chàng trai ôm anh ấy là người đã cứu mạng tôi, cậu ấy xem tôi là người thân, chuyện phản bội cậu ấy còn chẳng bằng để tôi tự sát.

Tôi muốn giữ mạng mình để bảo vệ Diệp Tàn Sinh, niềm tin này không gì có thể lay động.

Vì thế từ lúc vừa mới bắt đầu tôi cũng chỉ có thể lựa chọn làm một kẻ đứng xem, tôi đối với anh bằng tấm lòng ngay thẳng nhất, cuối cùng cũng không thể biểu lộ ra dù chỉ một chút quan tâm tới anh.

Hơn nữa tôi còn dùng đôi tay của mình cướp đi sự chống đỡ cuối cùng của anh, phá hủy vốn đặt cược cuối cùng của anh.

Ánh mặt trời chiếu khắp ngóc ngách, nước mắt của anh lấp lánh dưới ánh nắng, lấp lánh nhưng dễ vỡ…

Cậu chủ hỏi: “Tây Ngạn, có phải cậu yêu anh ấy không?”

Tôi trả lời: “Không có.”

Ngắn gọn lưu loát không một chút ngừng nghỉ.

Người trong ánh nắng phản chiếu ngẩng đầu lên: “Giờ này cậu không cần gạt tôi.”

“Không có.” Thẳng thắn dứt khoát vô cùng.

“Tây Ngạn…”

“Ở đây.”

“…”

Một cơn tĩnh lặng bao trùm lên, cảnh tượng như vậy tôi từng liên tưởng vô số lần nên đương nhiên sẽ đối đáp trôi chảy, chẳng qua một góc trong trái tim thắt chặt lại, gần như muốn tước ra máu…

Có lẽ, cậu chủ cũng nhìn ra trong mắt tôi là sự không buông bỏ và tình yêu say đắm…

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là sau khi anh bị cậu chủ cường bạo, trên người vẫn bầm máu, chân xích dây xích, nửa người dưới để trần, bướng bỉnh chém sợi xích đang xích mình.

Tôi ngồi ngoài phòng hút một điếu thuốc, thanh âm chém xích truyền vào tai tôi không chút ngừng nghỉ từ, cứ ngỡ cú chém tiếp theo sẽ là lần cuối cùng rồi, cứ ngỡ một chút nữa thôi có lẽ anh ấy sẽ từ bỏ.

Nào ngờ đến lúc hút điếu thứ ba tôi mới hiểu rõ, người này sẽ không từ bỏ, cũng không muốn từ bỏ.

Từ giây ấy liền định trước hai người bọn họ mà ở chung thế nào cũng có một ngày dẫn đến kết cục thương tổn lẫn nhau.

Bởi vì hai người đều quá bướng bỉnh.

Một kiên trì giam cầm, một khăng khăng tự do.

Từ lúc đầu cậu chủ đã đối xử đặc biệt với anh ấy, mỗi một cú điện thoại đôi câu vài lời đều tiết lộ ý muốn chiếm hữu nồng đậm cùng với sự quyến luyến không rời với anh.

Tôi từng cho rằng anh ấy không khăng khăng được lâu, nhưng dưới sự cướp đoạt như vậy của cậu chủ mà anh vẫn cười như trước, mỉm cười làm tôi kính phục, rõ ràng là kiểu đàn ông không chịu nổi một đòn, không có một chút sức chiến đấu nào, nào ngờ lại có một linh hồn quật cường quá mức đẹp đẽ đến vậy.

Bị giam cầm rồi anh ấy chưa bao giờ phát giận, chưa bao giờ càn quấy ầm ĩ, anh lúc nào cũng bày ra một dáng vẻ bướng bỉnh nhìn ánh trời, mặt tốt đẹp đến vô cùng hư huyễn.

Đối với một người đàn ông đang ở độ tuổi “chí khí ngút trời” mà nói, anh ấy điềm tĩnh đến mức khó mà tin nổi.

Điềm tĩnh của anh bao giờ cũng mê người, nhưng lại đi kèm với sự yếu đuối vẩn vơ quấn lấy tầm mắt của bạn, làm bạn muốn bắt nạt anh ấy rồi lại muốn ôm thật chặt anh vào trong ngực.

Không thể dằn loại ý nghĩ này xuống được.

Cậu chủ còn mãnh liệt hơn tôi, mãnh liệt đến không ngừng ràng buộc anh, hạn chế anh, thương tổn anh.

Mỗi lần nhìn thấy anh đều là một thân đầy vết thương, nhưng anh chưa bao giờ oán giận một câu, lần tuyệt thực ấy cũng yên tĩnh đến đau lòng người, trước mặt cậu chủ, anh ấy chỉ còn lại mỗi cái biện pháp tự hủy hoại này…

Tôi chỉ có thể đứng nhìn anh ấy cuối cùng cũng lấy lại được sự phấn chấn, cuối cùng cũng dùng sự kiên trì của bản thân để đổi lấy tự do, tôi mừng thay cho anh, nhưng cũng bắt đầu đố kị, đố kị không lý do.

Vốn tưởng rằng cứ tiếp tục như này thì sẽ thích ứng được, thì sẽ giải thoát.

Nào ngờ tất cả bước ngoặc liền bắt đầu từ lúc ấy.

Sau đấy anh bị Thương Phàn bắt đi thì tôi mới biết khát vọng chân thật sâu trong nội tâm mình, tôi tình nguyện nhìn cậu chủ ôm anh vào lòng cũng không muốn anh đi đến chỗ tôi không nhìn thấy! Tuyệt đối!

Hoặc do cái lòng đố kị không thể phát tiết kia, nên đêm đó tôi mới đổ dầu vào lửa, triệt để hủy hoại khả năng giữa hai người bọn họ.

Tôi thừa nhận suy đoán của cậu chủ…

Tự Phương Vân Sanh bỏ trốn đi.

Hoặc giả tôi không nói thì cậu chủ cũng sẽ khẳng định là vậy.

Nhưng không biết vì sao mà tôi vẫn nói ra câu như thế, chỉ một câu…

Lúc đó cậu chủ đã gần như thần trí không rõ, cái ý nghĩ này một khi bén rễ ăn sâu thì không cách nào ngăn cản, đêm đó tôi nhìn mặt trăng nhớ đến gương mặt ấy, không nói thêm chữ nào.

Tôi không biết rốt cục bản thân muốn làm gì, đến cùng muốn làm cái gì…

Tôi hiểu rõ, tôi, muốn triệt để phá hủy anh.

Cũng có thể thật ra cậu chủ cũng biết đấy chỉ là cái cớ, một cái cớ mà cậu ấy hoàn toàn có thể bắt lấy, vậy nên cậu mới hành động như vậy, vậy nên cậu mới chấp nhận lời nói tôi đưa ra…

Trước giờ cậu chủ đều luôn thông minh, chắc có lẽ cậu ấy biết tôi cũng yêu Phương Vân Sanh.

Cũng như hôm cậu ấy quyết định đánh đứt gân chân thì nói với tôi một câu: “Tây Ngạn, ngày mai cậu tự động thủ đi.”

Ánh mắt của cậu nhìn thẳng tôi: “Tôi muốn khiến anh ấy vĩnh viễn không thể rời bỏ tôi.”

Còn tôi, tự mình ra tay, sau này vĩnh viễn mất đi anh ấy.

Lúc đó ý tứ sâu xa trong con ngươi của cậu tôi nghĩ mình có thể hiểu rõ.

Cũng giống như ngày hôm nay cậu hỏi thôi.

Có phải cậu yêu anh ấy không?



Câu yêu anh ấy cho dù tôi chết rồi, Phương Vân Sanh chết rồi, Diệp Tàn Sinh chết rồi tôi cũng không thể nói, không vì gì cả, chỉ là không thể…

Tôi nhớ ngày đó anh ấy vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng nhìn nhìn kim đồng hồ chầm chậm nhích trên tường, thời gian tựa như một tác phẩm điêu khắc, là vào trước một ngày anh nói với tôi câu: “Cậu đánh đi.”

Anh nói: “Tôi chấp nhận, sẽ không đi tìm cái chết, sẽ không trốn đi, sau này chỉ ở bên cạnh cậu ấy…”

Giây phút ấy tôi nhớ mình trong cơn hoảng loạn có nói một câu, cảm ơn…

Cảm ơn anh ấy đã tác thành, chí ít đừng làm tôi thấy mình tự tay cướp đi sự tự do của anh, đây là do anh tự nguyện, tự nguyện, tự nguyện…

Qua ngày hôm sau, thời gian tựa như bất động trên người anh.

Mà ngay cả hôm nay cũng thế, chỉ cần cậu chủ không có ở đây, anh ấy sẽ ngồi cứng trên ghế sofa hoặc cầm một quyển sách đọc hết buổi trưa.

Tôi đứng trước mặt anh nhìn anh ở ngay vị trí ngực mình, mái tóc mềm mại, dưới ánh mặt trời tựa như một khóm cây bông, hơi vểnh lên ở hai bên tai m, dán vào hai bên mặt trắng nõn của anh.

Mi mắt rủ xuống, nhu thuận đáng yêu, môi đỏ, khóe miệng còn lưu lại vết cắn tối qua…

Hai tay hai chân xích sợi xích tinh chế, chúng nhốt anh ở chốn này, đóng anh tại nơi này.

Rất muốn ôm anh đi khỏi chỗ đây, ôm anh đi vào thế giới của tôi.

Tay vẫn chưa đưa ra đã bị chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu cản lại, tôi không thể làm vậy.

Anh ngẩng đầu, một đôi mắt đen láy nhìn tôi, anh nói: “Tây Ngạn, tôi không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, tôi cảm giác bản thân rất mệt, nhưng tôi lại không thể nào ngủ.”

Anh nói, đêm qua anh mở mắt đến tận hừng đông.

“Anh có tâm sự.” Tôi nói, ngữ điệu vững vàng, hiện tại vững vàng như vậy,  rồi sau này cũng sẽ thế.

“Tôi biết, nhưng tôi không thể không nghĩ, hay nói thật ra tôi cũng không biết nên nghĩ như thế nào nữa.”

“Vậy tại sao?”

“Tôi không biết.”

Tay chân gầy yếu giấu sau lớp áo sơ mi trắng rộng lớn, khoác ngoài là một cái áo len trắng thêu khổ lớn, anh thật gầy…

“Hận cậu ấy à?”

Anh khẽ lắc đầu, vẫn giữ bình tĩnh.

“Tại sao không hận?”

Rõ ràng là cậu ấy phá hủy anh.

Tôi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn về con người đang ngồi trên sofa. Khoảnh khắc đó cái con người luôn cố cười ấy cuối cùng cũng không cười…

Mặt anh nghiêm túc, mày hơi nhíu lại, đôi môi khô nứt hé ra, anh nói: “Tây Ngạn, chắc có lẽ là vì tôi thật sự yêu cậu ấy.”

Giây phút đó anh ấy không cười, nhưng tôi nở nụ cười.

Tôi tự nói với bản thân, mình lại yêu phải một người như thế, một người làm người khác đau lòng đau tận tim gan.

Thật ra cậu chủ không cần phải nóng lòng hay bất an như thế, bởi vì tôi không hề nghĩ đến chuyện thổ lộ suy nghĩ của mình với anh ấy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn cướp anh đi từ tay cậu.

Bởi vì.

— Chắc vì cậu không biết, từ trước đến giờ Phương Vân Sanh đều chỉ yêu cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.