Bệnh Ngược

Chương 4



Gần đây mấy cuộc điện thoại của Diệp Tàn Sinh hình như thay đổi hơn nhiều, tính khí cậu ta cũng càng ngày càng tệ, cái duy nhất làm tôi vui là cậu ta không còn ném điện thoại nữa, vì lần trước tôi có nói, một lần ném điện thoại thì phạt cậu ta ăn mì gói mười ngày. Vì vậy sau khi nghe điện thoại xong cậu thường hay dịu dàng đặt nó lên bàn, sau đó nhảy lên sofa nắm tóc...

Tôi rất muốn giúp cậu ta, nhưng bất luận tôi gặng hỏi thế nào thì cậu cũng chẳng chịu hé một lời với tôi, có lúc tôi hỏi nhiều hơn, hoặc quá ép buộc cậu ta, cậu sẽ trực tiếp nhào tới cắn lên động mạch cổ tôi, đương nhiên cậu chưa bao giờ cắn thật, cậu chỉ liên tục dùng răng mài mài lên động mạch cổ tôi thôi.

Tôi hỏi cậu ta lý do vì sao.

Cậu đàng hoàng trịnh trọng nói: "Đây là chỗ trí mạng nhất, thích hợp để giết người."

"..."

Mày tôi ngả ngớn nhếch lên: "Cậu muốn giết tôi?"

Đôi mắt đen của cậu ta nhìn chằm chằm tôi, biểu hiện rất chăm chú không giống đang nói đùa: "Không, tôi muốn ăn anh."

Mà khi ấy tôi lại không ngờ rằng loại quan hệ yên bình vi diệu của tôi cùng Diệp Tàn Sinh lại bởi vì bạn gái cũ của tôi mà tan vỡ.

Bạn gái ngày đó đột nhiên đến tìm tôi nói muốn quay lại, mà lúc ấy Tàn Sinh đang ngồi trên chiếc giường trắng kia nắm lấy tóc mình nhìn màn hình điện thoại trước mắt, cậu vừa tiếp một cú điện thoại nên tâm tình không tốt lắm.

Cô mặc một chiếc váy trắng thuần khiết gõ cửa phòng làm việc của tôi, tôi vừa mở cửa cô đã ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa nói: "Vân Sanh, Vân Sanh, em sai rồi, chúng ta hòa hảo đi được không."

Khi ấy, Diệp Tàn Sinh đột nhiên từ trên giường đứng bật dậy, đôi mắt âm lãnh gắt gao nhìn người phụ nữ đang ôm tôi -- cái người phụ nữ đã vứt bỏ tôi ấy.

Tôi lôi người ôm ấp mình ra, tôi chán ghét mùi nước hoa gay mũi trên người cô, vẫn không có được hương xà phòng dễ ngửi như trên người Tàn Sinh.

Tôi nói: "Tiểu Lệ, chúng ta đã chia tay, hơn nữa còn do em đề cập trước."

"Vân Sanh, em biết sai rồi, em không nên nghe lời nói mò của bọn họ, huhuhu, vẫn là anh tốt nhất, chúng ta trở lại như lúc ban đầu có được không?"

Tôi không trả lời, Tàn Sinh từ trên giường chậm rãi đi xuống bước về phía tôi, khí thế u ám, một đôi mắt lệ khí tàn bạo tôi chưa từng thấy...

Tôi có thể cảm giác được, cậu ấy vô cùng tức giận.

Tôi biết cậu rất ỷ lại tôi, rất tín nhiệm tôi, hơn nữa loại yêu thích này còn xen lẫn ý muốn sở hữu biến thái, cậu hi vọng đồ của cậu chỉ thuộc về chính cậu, cho nên, tôi biết, cậu lúc này đang vô cùng tức giận.

Tim tôi bắt đầu đập mãnh liệt, nhìn người thiếu niên mặc sơ mi trắng bước đôi chân thon dài về phía mình.

"Cậu ta là ai?" Cô gái gào khóc đối diện như phát hiện ra châu lục mới mà nhìn chằm chằm Diệp Tàn Sinh.

Diệp Tàn Sinh kỳ thực rất hợp với khẩu vị của phụ nữ, khí chất lạnh lùng, hình tượng cấm dục, gương mặt điển trai, môi mỏng khẽ nhếch. Quả thực như vampire hút máu, khiến người ta vừa sợ vừa yêu...

Tôi không để ý đến bạn gái cũ, nói với Diệp Tàn Sinh: "Cậu ra ngoài chờ tôi."

"Vân Sanh, cô ta là ai?" Tàn Sinh vươn ngón tay chỉ về phía Tiểu Lệ.

"Bạn gái cũ của tôi."

"..."

"Đi ra ngoài chờ tôi."

Diệp Tàn Sinh liếc mắt nhìn Tiểu Lệ, ánh mát chất đầy hận ý, sau đó quay đầu cầm lấy điện thoại ở trên giường, thời điểm đi ngang qua tôi, tôi có thể cảm giác được tầm mắt cậu ta rơi vào cổ mình, tiếp đó không nói câu nào lướt qua người tôi.

Sau khi Tàn Sinh rời đi, tôi nhìn sang cô gái còn đang khóc nức nở trước mặt mình, thở dài: "Tiểu Lệ, chúng ta thật sự không thể quay lại."

"Tại sao? Anh không yêu em nữa sao?"

"Em có yêu anh không?"

"Vân Sanh, em lúc đó là bị ma xui quỷ khiến nên mới tin tưởng lời nói của mấy người kia. Em không quên được anh, huhu, Vân Sanh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?" Nước mắt từ hốc mắt cô lăn xuống, trông cô càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Tôi nhìn gương mặt thanh tú trước mắt mà thở dài, trước đây tôi quý trọng cô ấy cỡ nào chứ, muốn cho cô một cuộc sống thật tốt, muốn cùng cô sinh sống cả đời, nào ngờ, cô lại đối xử với tôi như thế?

Trước thì cho tôi một bạt tai, mắng tôi là kẻ biến thái buồn nôn, nói tôi ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, làm cô thấy mất mặt...

Lúc đó tôi đã nghĩ, thì ra cái gọi là tình yêu ở đạo lí đối nhân xử thế cũng chỉ là thứ yếu đuối trong đạo lí tam cương ngũ thường mà thôi, Tiểu Lệ à, em xưa nay chỉ yêu có chính bản thân em, bây giờ muốn quay lại đơn giản chỉ có hai nguyên nhân.

(*) Tam cương - Ngũ thường: Tam cương: 3 mối quan hệ chủ chốt trong xã hội theo quan điểm phong kiến (quân thần - phu tử - phu phụ), thể hiện trật tự trong xã hội. Ngũ thường: Năm đạo đức cơ bản của đạo làm người (nhân - nghĩa - lễ - trí - tôn) - Internet.

Một, em bị người đàn ông hiện tại thương tổn, nên nhớ đến tôi cái thằng đàn ông đáng thương luôn bao dung tất thảy cho em.

Hai, em phát hiện tôi có công việc, lại còn là một thầy giáo, cảm thấy tôi có tiền nên có thể mua cho em đủ loại quần áo cùng mỹ phẩm.

Em căn bản không hề yêu tôi.

Tôi xoay người, không muốn nhìn đến gương mặt đã lừa dối tôi suốt mấy năm qua, nói: "Không, em không bị ma xui quỷ khiến gì đâu, anh chính là một tên đồng tính luyến ái ghê tởm vậy đấy."

Không ngoài ý muốn nghe được tiếng giày cao gót bước lùi ra sau.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, phụ nữ luôn yếu đuối thế đấy, đặc biệt kiểu phụ nữ ít tuổi này.

"Chàng trai vừa rồi chính là bạn trai của anh, em cũng thấy rồi đấy, sự xuất hiện của em đã làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cậu ấy." Tôi quay lưng lại với cô nói lời lừa gạt, cười nhưng cay đắng, không vì gì cả, chỉ là tôi thật đáng thương...

"Anh gạt em!"

"Lừa em làm gì? À, đúng rồi, em cũng đừng đi tìm anh chàng đẹp trai vừa rồi, không có hi vọng đâu, cậu ta chỉ thích đồng tính luyến ái như anh thôi."

Phía sau lại truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà, sau đấy là tiếng bước nhanh, rồi tiếng mở cửa, tiếng cửa bị dập mạnh...

"Phương Vân Sanh, cái đồ biến thái!"

Cô đi rồi...

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chống hai tay lên bàn, thứ tình cảm này vẫn nên cắt đứt sạch sẽ thì hơn, dù cho nói mình thành gay cũng không sao cả. Huống hồ, mọi người cũng không phải thật tâm yêu thích, chỉ là vấn đề về độ dày của một miếng da và cái vỏ của nó mà thôi...

Nhưng dù có tự nói thế với bản thân, thì trong lòng tôi vẫn rất khó chịu, tựa như bị dồn nén ấy...

Lúc trước tôi cưng chìu cô như vậy, cô sẽ dụi dụi vào lòng tôi làm nũng, như con mèo nhỏ kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra trong ngày, nhưng bất tri bất giác, cô đã thay đổi, trở nên cậy quyền hơn, thích chưng diện hơn, trang điểm một lớp dày, xịt nước hoa, mang bông tai...

Đã sớm không thể quay về...

Bạn gái đi rồi, nhưng cứ thấy cả người mệt mỏi vô lực, tôi ngoảnh đầu nhìn lại cuộc đời mình cũng thật muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm mà...

Ký ức đầu tiên là ở cô nhi viện, sau đó 10 tuổi thì được người mẹ nuôi "tốt bụng" hiện tại nhận nuôi, không được mấy năm lại bị người cha kế kia vứt bỏ, rồi đủ loại cô đơn, đủ loại chua xót ùa đến, tôi luôn cảm thấy có lẽ đời này cũng chỉ thế thôi, nhưng tựa hồ trời cao vẫn muốn cho tôi hi vọng, bởi vì mùa hè năm đó tôi có một người bạn gái nghĩ đến là thấy yêu mến, cô nói cô không ngại quá khứ của tôi, nói vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh tôi, cực khổ hơn nữa cũng đều sẽ ở cạnh tôi, tôi còn cho rằng mình có thể tìm được người sống cùng cả đời rồi, kết quả từ sau khi bị chiếc xe sang trọng kia đụng phải, hết thảy liền thay đổi.

Tôi ngã trên mặt đường, đầu gối đau đớn, người kia từ trong xe bước ra, thong thả đi đến trước mặt tôi nhìn tôi ngã ra đấy, mà lúc tôi ngẩng đầu nhìn gã thì cái nhìn lăm lăm của gã làm tôi hoảng sợ, trong đôi mắt ấy có một loại nóng bỏng khó hiểu, loại ánh mắt hung hãn nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay ấy làm tôi gần như không thể hô hấp...

Người kia quay lưng lại với ánh mặt trời, ngăn trở ánh sáng của tôi, làm thành một bóng ma trước mắt tôi, gã mang theo ý cười, đường nét tuấn lãng, mày kiếm giương lên, cúi người xuống cưỡng ép mà lãnh khốc trực tiếp kéo tôi từ dưới đất ôm vào lòng, nói: "Tôi đưa em đi bệnh viện."

Kỳ thực tôi bị va chạm không phải quá nghiêm trọng, chí ít dưới cái nhìn của tôi thì không cần phải đến bệnh viện, tôi từ nhỏ đã ghét nơi này, cái mùi cùng màu ở chỗ đấy làm tôi thấy không thoải mái, chỉ là một chút trầy da, tôi nói với gã không cần đâu, gã ngừng lại rồi nhìn thẳng tôi: "Tôi nói rồi, đến bệnh viện."

Cứ cưỡng ép như thế đấy, là kiểu người đàn ông lấy bản thân làm trung tâm, trước một ngày khi gã nói muốn dẫn người mẹ không xứng đáng với chức trách kia của tôi đi Hồng Kông, gã còn bắt tôi đi cường bạo... Sau đó không một tiếng động phá hủy cuộc đời tôi...

Gã làm tôi không còn gì cả, gã bố thí cho tôi căn nhà trống rỗng, một tấm card ngân hàng chỉ có thể rút được ở Liễu Thị, và một công việc nhàn rỗi. Những thứ này gom góp lại trong cùng một thời điểm, làm tôi một thân một mình bị cầm cố trong tuyệt vọng ở cái thành phố này, nơi nào cũng không đi được...

Tôi vẫn nhớ lúc gã ôm tôi đè lên giường, lúc gã đâm vào thân thể tôi thì nói ra câu nói ấy.

Anh trốn không thoát... (*)

Ha ha...

Ha ha...

Tôi khi nào nghĩ tới chuyện chạy trốn, tôi lúc nào nghĩ đến chuyện trêu chọc gã ta hả?

Giữa lúc tôi chìm đắm vào quá khứ của bản thân, thì không ngờ Diệp Tàn Sinh đứng tựa ở cửa nhìn tôi nằm trên giường không nói gì chỉ già mắt cười khổ, tôi cũng không hề hay biết, trong cùng ngày hôm ấy cậu ta đã gửi đi một tin nhắn lấy đi mạng sống của bạn gái cũ Tiểu Lệ của tôi...

"Vân Sanh, anh thích người phụ nữ kia?"

Tôi quay đầu lại mới nhìn thấy Diệp Tàn Sinh đang bước về phía mình, dùng một loại vẻ mặt bệnh trạng tôi chưa từng thấy đi về chỗ tôi, rõ ràng rất tàn nhẫn, rõ ràng rất bạo ngược nhưng lại được cậu ta biểu hiện ngây thơ vô hại đến vậy...

"Chỉ là chuyện đã qua thôi."

Tôi thở dài một hơi, vừa định nhảy từ trên giường xuống thì Diệp Tàn Sinh dùng một tư thế tôi không thấy rõ tốc độ trực tiếp nhảy lên giường, bắt lấy vai tôi đẩy ngã xuống lại.

"Anh yêu ả!!"

Nộ khí của tôi vẫn chưa tiêu xuống, vậy nên tôi căn bản không hề khống chế sự phẫn nộ của mình quát vào mặt cậu ta: "Diệp Tàn Sinh! Con mẹ nó cậu điên rồi à?!"

Tim tôi đập bịch bịch, trực giác bất an làm tôi trực tiếp đẩy Diệp Tàn Sinh ra, đứng dậy muốn rời đi. Vẻ mặt đáng sợ vừa nãy cùng đôi mắt đen mang theo ác liệt và phẫn nộ, kết hợp với đôi môi khẽ nhếch lên của Diệp Tàn Sinh thật sự rất đáng sợ, cậu ta nắm chặt nắm tay, trên cánh tay lộ ra gân xanh, này đã không còn là chút tính khí thất thường của Diệp Tàn Sinh nữa rồi...

Nhưng chân tôi vừa chạm đến mặt đất liền bị Diệp Tàn Sinh nắm lấy gáy thẳng tay quăng về lại trên giường, đầu va vào lớp lớp chăn nệm, trong nháy mắt đầu tôi rơi vào trạng thái vô nhận thức, chỉ có tiếng gào kiềm nén văng vẳng bên tai của cậu ta: "Anh đẩy em ra! Anh dám đẩy em ra?!"

"Cút ngay cho tôi! Đáng ghét, tôi con mẹ nó thích ai thì liên quan quái gì tới cậu hả?"

"Là anh nói sẽ giúp đỡ em, nói em có thể ỷ lại vào anh!!"

Tôi đẩy thân thể đang cưỡi trên người mình, quát: "Tôi mẹ nó thu hồi lại mấy câu ấy!"

Tâm tôi quá rối loạn, tôi sợ có người bước vào được, sợ mấy cái tình cảm hư tình giả ý kia, đồng thời tôi cũng có loại khát vọng có người sẽ sống với mình, loại mâu thuẫn này làm tôi điên rồi, làm tôi muốn tránh né...

Nhưng mà, tất cả đều không theo như ý tôi...

Cơ thể tôi vừa mới né ra được một chút, liền bị cái người đong đầy sợ hãi cùng cô độc giống y tôi một phát bắt được mái tóc dài kéo ngược trở về giường.

Cậu ta giống hệt tôi nhưng cũng không hề giống hệt tôi, chí ít tôi không bạo lực như cậu ta.

"Á... Diệp Tàn Sinh, buông tay!"

Hai tay tôi bị một tay cậu ta ghìm lại không thể động đậy, tôi nhận ra Diệp Tàn Sinh bây giờ có bao nhiêu đáng sợ, con mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc tôi, miệng nhếch lên, tiếng thở dốc mang theo phẫn nộ...

Một cái tay khác của cậu ta bắt lấy thắt lưng tôi, lấy một loại động tác vô cùng tàn bạo kéo nó tuột xuống.

"Anh muốn thu lại những câu nói kia?!! Anh dám!!!"

Tâm tôi ngẩn ra, tôi quên mất cậu ta, cái người mà mình vừa né tránh cũng chỉ là đứa trẻ có tâm hồn tổn thương yếu đuối, nhưng tôi vừa làm cái gì vậy, vừa nói cái gì vậy? Tôi đẩy cậu ấy ra, tôi nói mình muốn thu hồi lại những câu nói kia?

"Tàn Sinh, Tàn Sinh, tôi không thu hồi không thu hồi nữa, cậu mau dừng lại đi!"

Nào ngờ bây giờ Diệp Tàn Sinh đã không còn nghe thấy lời tôi nữa rồi. Cậu đỏ mắt lấy thắt lưng vừa rút được trói hai tay tôi lại, trói đến vô cùng dùng sức, tôi có thể cảm giác được phần da mình đã bị thắt lưng nhét chung vào một chỗ, ngay cả một hành động nhỏ cũng không làm được...

Tôi thật sự hoảng tâm rồi...

Diệp Tàn Sinh trói hai tay tôi xong lại ngồi lên trên người tôi.

"Dừng tay! Thật sự dừng tay lại cho tôi!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.