[*] 幺蛾子: Ý chỉ vô cớ gây sự.
Ninh Khê đi theo nha hoàn đến cửa ngách, nhìn thấy Nguyệt Tam Nương nắm tay đi tới đi lui, nghe thấy tiếng động, nàng ấy nghiêng đầu, nhìn thấy Ninh Khê: “Sao lại là ngươi, phu nhân muội ấy…”
Ninh Khê biết chuyện Lâm Huân bị thương không thể rêu rao, kéo Nguyệt Tam Nương đến vườn hoa vắng vẻ rồi thấp giọng nói: “Hầu gia bị thương hôn mê, bây giờ phu nhân không có cách nào tới được.
Người có chuyện gì thì nói với nô tỳ trước, sau khi trở về nô tỳ sẽ truyền đạt lại.”
Nguyệt Tam Nương quen biết Lâm Huân nhiều năm như vậy, hắn giống như làm bằng sắt, có khi nào từng thấy hắn bị thương nặng như vậy, không khỏi hỏi: “Hầu gia có bị nghiêm trọng không?”
“Thái y đã xem, nói là bị đỉnh va vào, làm tổn thương phủ tạng, đã không còn nguy hiểm.
Chỉ có điều thân phận của Hầu gia còn đó, chuyện bị thương không thích hợp bị lộ ra.
Bà chủ Nguyệt vội vã tìm đến như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe nói Lâm Huân đã không sao, Nguyệt Tam Nương thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Còn không phải là Hồ Điệp kia à? Vừa mới khóc lóc quay về Vũ Nhạc Phường, nói công chúa Tây Hạ thi múa thua, đuổi nàng ta ra ngoài.
Nàng ta cứ quỳ mãi, xin chúng ta tha thứ.
Hơn nữa ngươi đoán xem nàng ta nói gì? Nàng ta nói tất cả những chuyện này đều là Giang Văn Xảo bảo nàng ta làm.
Giang Văn Xảo qua lại gần gũi với nàng ta cũng là vì lợi dụng nàng ta.
Nhưng mà xảy ra chuyện thì đã không thấy tăm hơi Giang Văn Xảo đâu nữa.
Xem ra Giang Văn Xảo này không đơn giản, ta lo lắng ả còn có chiêu sau đó, đặc biệt tới để nhắc nhở phu nhân.”
Giang Văn Xảo? Ninh Khê nắm chặt bàn tay lại, Giang Văn Xảo rời khỏi Diệp gia, không nghĩ tới lại cấu kết với Tây Hạ.
Nữ nhân này thật đúng là tai họa.
Không biết A Hương mất tích vì nguyên nhân gì, chỉ sợ không thoát khỏi liên can đến nàng ta.
Nhưng nếu chỉ là phát sinh cãi vã bình thường thì Giang Văn Xảo cần gì mạo hiểm dính đến mạng người chứ?
Đưa tiễn Nguyệt Tam Nương, Ninh Khê quay về chỗ ở của Khởi La, đám người Gia Khang đã được Khởi La khuyên đi về rồi.
Hình ma ma ở bên cạnh Khởi La, Khởi La ngồi bên giường, cầm tay của Lâm Huân đặt lên má mình.
Lòng bàn tay của hắn vẫn ấm áp, sắc mặt cũng tốt hơn vừa rồi rất nhiều, trái tim của nàng lúc này mới chậm rãi yên ổn.
Vừa rồi nàng ra vẻ bình tĩnh trước mặt mẫu thân và hai vị tẩu tẩu, nàng cũng bị dọa sợ rồi.
Kiếp trước đã có người đồn đãi hắn chinh chiến tứ phương, phạm vào sát nghiệp nặng, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ có báo ứng.
Nàng không tin, thường đến chùa miếu thắp hương cầu nguyện cho hắn.
Kiếp này ở bên cạnh hắn, trước nay có việc gì đều do hắn gánh vác, chưa từng nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ ngã xuống.
Loại cảm giác này thật sự rất tệ, chẳng trách trước khi ngất đi hắn mới có thể dùng chút sức lực cuối cùng an ủi nàng.
Ninh Khê vắt chiếc khăn trong nước nóng đưa cho Khởi La, tạm thời đè chuyện Nguyệt Tam Nương nói xuống không nói ra.
Khởi La dùng khăn cẩn thận lau mặt cho Lâm Huân, trong lòng lại lướt qua một lần chuyện kiếp trước mà nàng biết.
Làm tướng quân trấn quốc, chuyện hắn bị thương có thể lớn có thể nhỏ, kiếp trước chưa hẳn là không có, chẳng qua là tin tức bị các bên đè lại.
Nàng hỏi thăm từ người ngoài thì chưa hẳn toàn bộ là sự thật.
Chỉ hy vọng vết thương đó đừng để lại mầm bệnh gì mới được.
Thấu Mặc ở ngoài cửa vẫy tay với Ninh Khê, Ninh Khê cúi đầu đi ra ngoài hỏi: “Sao rồi?”
“Hoàng thượng vừa hạ chỉ phong Tứ Hoàng tử làm Tấn Vương, Lục Hoàng tử làm Tần Vương, mỗi phủ đệ cũng thay đổi sang kiểu cách của phủ thân vương.
Bên Đông Cung và Tần Vương nghe nói chủ tử bị thương thì cố ý phái người đưa dược liệu và thuốc bổ đến, một đống luôn đấy, để ở Hạo Lan Đường tại tiền viện hết.
Tấn Vương thì hẹp hòi hơn tí, chỉ cho người tới hỏi tình hình.
Khôn thúc muốn ta đến xin chỉ thị của phu nhân xem nên xử lý như thế nào.”
“Huynh ở đây chờ, ta đi vào hỏi phu nhân xem.”
Ninh Khê ở bên tai Khởi La lặp lại lời của Thấu Mặc, Khởi La biết tương lai bất kể là ai đăng cơ làm đế thì đều không thể thiếu được việc muốn tranh thủ sự ủng hộ của Lâm Huân, sau này hắn ở trước mặt Chân Tông Hoàng đế sẽ chỉ càng ngày càng được sủng ái, nếu không cũng sẽ không ngồi vào chiếc ghế hàng đầu của Khu Mật viện.
Bây giờ mặc dù chỉ là chức quan Đô Thừa chỉ của Khu Mật viện, chỉ là tòng ngũ phẩm nhưng lại tiếp nhận nhiều việc của Khu phủ, công việc lớn nhỏ của mười hai phòng quản lý còn lại đều phải hỏi qua Lâm Huân.
“Nhận hết đi, kiểm kê nhập kho.
Mặt khác nói cho Khôn thúc biết, lấy danh nghĩa của Hầu gia đưa hạ lễ cho hai vị Vương gia.
Không cần phải đưa thêm, hai bên đều như nhau là được.”
“Vâng.” Ninh Khê đi ra ngoài nói cho Thấu Mặc biết lời của Khởi La, Thấu Mặc vội vàng đi đến tiền viện bẩm báo với Vu Khôn, Vu Khôn nhanh nhẹn xử lý công việc.
Buổi tối Khởi La dùng qua loa chút cháo, không có khẩu vị gì.
Hôm qua ngủ không được ngon giấc, hôm nay Lâm Huân lại xảy ra chuyện.
Nàng chỉ ăn hai miếng là để đũa xuống.
Ninh Khê nhân dịp này nói đơn giản với nàng về việc Nguyệt Tam Nương từng tới, Ninh Khê nói: “Phu nhân, nô tỳ thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Giang Văn Xảo này bỏ mặc không thèm cuộc sống an ổn, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Nếu nói trên đời này có người hiểu rõ Giang Văn Xảo nhất thì chỉ sợ không phải là Diệp Quý Thần, cũng không phải là hai người con trai do Giang Văn Xảo sinh ra, mà là Khởi La.
Con người Giang Văn Xảo rất có mục đích, hơn nữa còn rất giỏi việc tính toán cho bản thân, nếu không kiếp trước Diệp Quý Thần cũng sẽ không bị nàng ta ăn sạch sẽ.
Nàng ta tuyệt đối sẽ không đi lấy lòng hoặc tiếp cận người Tây Hạ mà không có lý do gì.
Chỉ sợ phía sau chuyện này còn có nguyên nhân gì đó mà các nàng không biết.
Liên tưởng đến việc A Hương mất tích quá kỳ lạ, Khởi La cảm thấy trong chuyện này dày đặc khói mê.
Kiếp trước Giang Văn Xảo thích Diệp Quý Thần, cho nên tự nguyện làm phu nhân ở nhà an phận thủ thường, chỉ ở Diệp gia một tay che trời.
Nhưng kiếp này thấy Khởi La đã đề phòng nàng ta, không còn hy vọng gả cho Diệp Quý Thần, Quách Nhã Tâm lại chọn nhà chồng ngoài kinh thành cho nàng ta, nàng ta không khỏi có tâm tư khác.
Nhưng bây giờ Khởi La không có tâm tư quan tâm nàng ta nữa, dù cho nàng ta chọc thủng trời thì cũng phải để sau rồi nói.
.
T????u????ệ???? ha????? Tìm ????ga???? t????a????g chí????h ﹏ T???? UmT????u????????????.v???? ﹏
Ban đêm Khởi La tắm rửa thay quần áo xong thì trèo đến bên cạnh Lâm Huân nằm xuống.
Nàng phải ngủ kề bên hắn mới có thể yên tâm được.
Nàng ôm cánh tay Lâm Huân, dựa vào hắn khẽ nói: “Ông trời phù hộ, ngày mai khi mở mắt, chỉ mong chàng đã khoẻ.”
Cả đêm này Khởi La luôn nhắc nhở mình không được ngủ quá say, như vậy nếu như nửa đêm hắn tỉnh dậy khát nước, nàng còn có thể giúp đỡ được.
Nhưng nàng thật sự quá mệt, lại ngủ say cả đêm không mộng mị.
Đợi đến khi nàng chậm rãi tỉnh lại, phát hiện ra cánh tay mà mình ôm đang động đậy, nàng mở choàng mắt, Lâm Huân đang cố gắng rút cánh tay ra.
“Chàng tỉnh rồi?!” Nàng vội vã ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Huân.
Lâm Huân dùng một tay che cánh tay cứng ngắc, còn chưa kịp nói chuyện thì bỗng nhiên bị nàng nhào tới ôm chặt lấy, lại ở trong lòng hắn nghẹn ngào khóc lên.
“Bị dọa sợ rồi à?” Lâm Huân sờ đầu nàng, cúi đầu hôn nàng: “Khiến nàng lo lắng rồi, là ta không tốt.”
“Sau này chàng đừng bị bệnh, đừng bị thương… tuyệt đối đừng ngã xuống.
Chúng ta đều lo lắng gần chết rồi.” Nàng khóc thút thít nói, chùi nước mắt trên mặt vào quần áo trong của hắn: “Chờ chàng khoẻ rồi, ta sẽ đến Đại Tướng Quốc Tự thắp hương, đi quyên góp tiền nhang khói, lại đúc tượng vàng cho Bồ Tát.
Chúng ta làm nhiều việc tốt, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ chàng cả đời bình an.”
Lâm Huân cười vang, đưa tay ôm lấy nàng: “Nha đầu ngốc này, căng thẳng như vậy làm gì? Huống chi ta cũng không phải làm bằng sắt.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, có đôi khi nói ngã xuống là ngã xuống…” Hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Khởi La đưa tay bịt miệng lại, tức giận trừng hắn.
Hắn giơ tay lên làm động tác đầu hàng.
Lúc này Khởi La mới thả hắn ra, quan sát trên dưới: “Chàng cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Có phải thật sự không sao không? Ta cho người mời Thái y đến xem.”
Lâm Huân nhìn nàng khoác áo lên, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài nhanh như chớp, hắn buông tiếng thở dài: “Đồ quỷ láu táu này, nói hồi lâu cũng không biết cho ta miếng nước uống…”
Gia Khang nghe nói Lâm Huân tỉnh rồi.
lại cố ý tới thăm, đúng lúc gặp Tần Thái y chẩn trị xong, mang theo hòm thuốc đi ra.
Tần Thái y hành lễ nói: “Xin Quận chúa yên tâm, nền tảng cơ thể của Hầu gia tốt, hiện nay đã không sao rồi, chỉ là thân thể vẫn yếu, phải cố gắng dưỡng.”
Gia Khang thở phào nhẹ nhõm, mang vẻ mặt ôn hoà nói: “Mời Thái y tới vào sáng sớm như vậy, quả thật vất vả rồi, mời đến bên cạnh dùng miếng trà.”
“Thôi, hạ quan còn phải hồi cung phục mệnh với Hoàng thượng, đi trước một bước đây.” Tần Thái y nói xong thì chắp tay, Gia Khang để một nha hoàn đưa ông ra ngoài.
Lâm Huân ngồi trên giường, Khởi La ngồi bên giường, cầm thìa mớm thuốc cho hắn.
Trên cổ hắn quấn vải trắng, trên đó rơi vãi rất nhiều nước canh, không phải Khởi La đút nhanh, chỉ là đút chậm thì làm cho Lâm Huân cứ ho khan.
Gia Khang đi vào, nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì Lâm Huân đã động đậy thân thể nói: “Mẫu thân tới rồi.”
Khởi La vội vàng đứng lên, đặt chén thuốc sang một bên.
“Được rồi, con ngồi đó đừng động đậy.” Gia Khang bảo Khấu ma ma chuyển chiếc ghế tới, ngồi bên giường: “Vừa rồi ta gặp Thái y, Thái y nói con không sao rồi, tự con có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Lâm Huân lắc đầu: “Con không sao.
Vết thương nhỏ thôi.”
“Huân Nhi, con cũng làm loạn quá rồi.
Dù sao cũng chỉ là một Đô Ngu hầu nho nhỏ trong cấm quân, mạng còn có thể quý giá hơn con sao.
Ta biết là con quý trọng những tướng sĩ từng cùng con vào sinh ra tử, nhưng con cũng không thể lấy an nguy của mình ra để đùa được.
Làm ta sợ muốn chết.” Gia Khang xoa ngực mình nói.
Lâm Huân đáp một tiếng, cũng không giải thích nhiều.
Gia Khang ngồi một lúc, không yên tâm mà dặn dò Khởi La vài tiếng rồi đi về.
Thật ra đừng nói đến Khởi La, từ nhỏ Lâm Huân bị bệnh hay bị thương, Gia Khang không biết chăm sóc, đều để nhũ mẫu của Lâm Huân hoặc là Vu Khôn chăm sóc.
Phần nhiều là bà ngồi bên cạnh nhìn hoặc là dặn dò đôi câu, cho nên giữa mẹ con luôn cảm thấy cách một tầng gì đó, không thân thiết giống như nhà khác.
Cũng không phải là Gia Khang ra vẻ mà là từ nhỏ bà đã được nuông chiều, không biết cách chăm sóc người khác.
Khi còn bé Lâm Huân được nhũ mẫu đưa đi tắm, nhũ mẫu chỉ bảo bà trông giùm một chút rồi đi ra ngoài lấy tấm vải mềm, quay lại thì đứa trẻ đã rớt vào thùng, Gia Khang đang luống cuống tay chân mà vớt.
Sau lần đó, Lâm Dương không cho Gia Khang đụng vào Lâm Huân nữa.
Có lẽ chuyện như vậy trong gia đình giàu có cũng là điều quá quen rồi.
Gia Khang là Quận chúa cao quý, chuyện chăm con có nhũ mẫu và nha hoàn lo, không cần bà động tay.
Khởi La tay chân vụng về mớm thuốc cho Lâm Huân, Lâm Huân chẳng những không cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại thấy ấm áp.
Khi còn bé hắn cũng ngóng trông mẫu thân có thể tự tay đút cho hắn miếng cơm, mớm cho hắn miếng thuốc, đều là nhũ mẫu làm thay.
Thời gian lâu dài, hắn cũng không muốn không mong nữa.
Khởi La đút thuốc xong thì đỡ Lâm Huân để hắn nằm xuống giường nghỉ ngơi một lúc, Thấu Mặc ở ngoài cửa nói: “Chủ tử, tra được tung tích của nữ nhân kia rồi.”
Trước đó Lâm Huân đã để Thấu Mặc đi thăm dò hành tung của Giang Văn Xảo, nghe vậy lại ngồi dậy: “Nàng ta ở đâu?”
“Tối hôm qua nàng ta chặn trước chiếc kiệu của Nhị Hoàng tử Tây Hạ, sau đó bị đưa vào Tứ Quốc Quán, lúc này vẫn chưa đi ra.”
Lâm Huân lại có chút không rõ.
Lúc đầu hắn còn nói nữ nhân Giang Văn Xảo này có chút thủ đoạn, cần phải tìm người nương thân, bổn quốc có nhiều quan lớn và Hoàng tử, còn có thể áp chế Lâm Huân, chẳng lẽ nàng ta phá lệ có phần coi trọng người Tây Hạ? Nhưng một người Tây Hạ sớm muộn gì cũng phải đến Tây Hạ, có thể cho nàng ta cái gì? Bất kể nói như thế nào thì cũng đã là người của Lý Ninh Lệnh, bây giờ cũng ở Tứ Quốc Quán, không phải là người hắn có thể tùy ý động đến.
Sơ sót một cái thì sẽ biến thành sự kiện ngoại giao.
Sau khi Thấu Mặc đi, Khởi La đỡ Lâm Huân nằm xuống, hỏi: “Chàng đang nói đến ai vậy?”
“Ta để Thấu Mặc đi điều tra Hồ Điệp, phát hiện ra Giang Văn Xảo có qua lại với nàng ta.
Giang Văn Xảo khuyến khích Hồ Điệp đi tìm nơi nương tựa ở Lý Kim Thiền, bây giờ lại có quan hệ với Nhị Hoàng tử Tây Hạ, trốn trong Tứ Quốc Quán, ta không động vào ả được.”
Khởi La nghĩ thầm, nhan sắc của Giang Văn Xảo chẳng qua là trên tầm trung, cũng chưa chắc có thể khiến Lý Ninh Lệnh yêu thích.
Sau khi hầu hạ một đêm, nếu như nàng ta không nghĩ cách ở lại bên cạnh Lý Ninh Lệnh, được hắn ta che chở thì ra khỏi Tứ Quốc Quán vẫn có cách đối phó.
Tạm thời chờ một chút là được.
Lâm Huân bên này yên tâm ở nhà dưỡng thương, bên Trưởng Công chúa ở phủ Tĩnh Quốc công lại truyền đến tin xấu, mặc dù bà đã tỉnh nhưng lại ngơ n ngác.
Thái y đều nói không còn nhiều thời gian, chỉ gắng gượng một hơi chờ Chu Minh Kỳ về.
Chu Minh Kỳ vốn phải chờ sau khi Lục Vân Chiêu qua đó xử lý việc bàn giao xong mới có thể về được.
Hoàng thượng nghe nói tình hình Trưởng Công chúa không tốt lắm thì cố ý hạ ý chỉ ân huệ, lập tức cho người đưa đến phủ Viễn Hưng.
Ngọc Trâm tới báo tin nói việc chính xong thì lại nói riêng với Khởi La: “Mấy ngày nay giữa lão gia và phu nhân hình như có hiềm khích, ngủ riêng hết.
Nô tỳ hỏi phu nhân thì phu nhân không chịu nói gì cả.
Nếu như tiểu thư rảnh rỗi về phủ Tĩnh Quốc công thì phải cố gắng khuyên bảo hai ngài ấy.”
“Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi.”.