Lâm Huân nhảy xuống ngựa, đỡ người dưới đất dậy: “Huynh không muốn sống nữa à!”
Tô Tòng Tu ngẩng đầu nhìn hắn: “Trước kia ta còn cảm thấy lý trí đệ tỉnh táo, sao lần này lại không có chừng mực như thế? Nếu ta không đến thì đệ định chạy một mạch về kinh thành à? Chủ soái tự ý rời đi sẽ có hậu quả gì, đệ không biết sao?”
Lâm Huân im lặng.
Vừa rồi hắn nhất thời xúc động, trong đầu toàn nghĩ đến Khởi La, đã sớm quên hết chuyện khác.
Dựa theo luật pháp của đất nước, chủ soái tự ý rời khỏi doanh địa là tội nặng, bởi vì như vậy mà làm lỡ quân tình, người bên dưới bị thương thì tội càng thêm tội.
“Huynh mau nói cho ta biết, Khởi La thế nào rồi.”
“Muội ấy không chết, được đưa đến nơi an toàn rồi.
Tạm thời không có chuyện gì.” Tô Tòng Tu chỉ có thể giấu giếm một phần, thấy Lâm Huân tựa như không tin thì lại nói: “Là sư phụ và Nguyệt Tam Nương đã cứu muội ấy, xác chết cháy trong ngọn lửa lớn là do ta cố tình bày trận, muốn xem xem rốt cuộc tay của bọn họ có thể duỗi dài đến mức nào.
Ta lừa đệ làm gì?”
Lâm Huân nắm chặt tay, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, lại hỏi: “Vì sao đang êm đẹp mà mẫu thân muốn nhốt Khởi La lại?”
“Việc này nói ra thì phức tạp.” Tô Tòng Tu nói lại chuyện xảy ra hôm đó một cách đơn giản: “Hẳn là Hoàng hậu tìm người muốn đuổi Khởi La ra khỏi Hầu phủ.
Sau đó Vương Hiền phi dùng kế, thuận thế muốn giết muội ấy.
“Hai độc phụ này, vì sao lại muốn hại nàng! Chẳng lẽ là vì ta?” Lâm Huân quát.
Tô Tòng Tu biết hiện tại vẫn chưa phải là lúc nói cho hắn biết, chỉ nói: “Bọn họ vốn muốn mượn cái chết của Khởi La để đệ mất chừng mực, sau đó thấy kế không thành thì còn cho người đến Khu phủ trộm đi bản đồ phòng ngự biên cương, muốn giá họa.
Bây giờ đệ nhất định phải ổn định tâm thần, dù sao cũng không thể làm chuyện điên rồ.
Quay về đi.”
“Huynh… không sao chứ? Đến quân doanh ta tìm quân y xem cho huynh một chút.” Lâm Huân đỡ Tô Tòng Tu.
Tô Tòng Tu xua tay nói: “Ta lén lút ra đây, không thể để cho người ta phát hiện ra được.
Trong quân doanh nhiều người phức tạp, còn không biết là có tai mắt của bọn họ hay không.
Không sao, ta đến thành trấn gần đây ở một đêm, thuận tiện tìm đại phu xem sao, ngày mai sẽ về.” Dứt lời thì quay người khập khiễng rời đi.
Lâm Huân giữ lấy hắn: “Huynh bị thương rồi, như thế này thì phải đi tới lúc này? Cưỡi Tật Phong của ta đi, nó sẽ tự chạy về quân doanh.”
Tật Phong ở bên cạnh giống như nghe hiểu được, không nguyện ý mà phì mũi một cái.
“Vậy còn đệ? Nơi này cũng không gần quân doanh.” Tô Tòng Tu không yên tâm nói.
“Ta thường xuyên hành quân gấp vào ban đêm, chút đoạn đường ấy thì không tính là gì.” Lâm Huân không nói gì mà đỡ hắn lên ngựa, vỗ mông Tật Phong, Tật Phong ngoãn ngoan đi về phía trước.
Lâm Huân nhìn thấy Tật Phong đã chạy xa thì hít vào một hơi thật dài rồi mới đi về phía quân doanh.
Trên thảo nguyên trống trải vào ban đêm ngay cả ngọn gió cũng gào thét, Lâm Huân đi trong chốc lát, nghe thấy được động tĩnh khác thường trong tiếng gió.
Các giác quan của hắn khác với người thường, bèn dừng lại, nhìn xung quanh.
“Ra đây đi!” Hắn nói ra một tiếng giữa đồng trống, mấy bóng đen xuất hiện, bao vây hắn.
***
Nguyệt Tam Nương mang theo Khởi La cải trang đi thuyền, thuận lợi đi đến Dương Châu.
Không biết có phải vì vết thương nhiễm trùng hay không mà Khởi La cứ sốt mãi.
May mà Lăng Vương đã nhận được tin tức của Thi Phẩm Như, đã sớm phái Huyền Ẩn đến bến đò đón người.
Nguyệt Tam Nương vào phủ Lăng Vương rồi mới biết được vì sao Giang Nam được xưng là mảnh đất thiêng nảy sinh hiền tài.
Đây là cảnh tượng hoàn toàn khác với các phủ đệ nhà giàu trong kinh thành, vùi sâu trong non nước, khá khen cho tâm tư vô cùng tinh xảo của người thiết kế.
Huyền Ẩn bảo tỳ nữ trong nhà dẫn bọn họ đến phòng nghỉ ngơi, lại đi mời đại phu mà Vương phủ thường dùng tới đây.
Triệu Triết nhìn thấy Huyền Ẩn mang theo đại phu vội vàng đi qua hành lang, tò mò là ai trong nhà bị bệnh, nữ tử mà hắn ta ôm dịu dàng nói: “Thế tử, còn đi đến phòng tiếp tục không?”
Triệu Triết đẩy nàng ta ra: “Ta còn có việc, hôm nào lại gọi nàng.
Nàng về trước đi.”
Nữ tử kia vẫy khăn tay, quay người rời đi.
Triệu Triết đi theo Huyền Ẩn đến một sân viện, đang muốn đi vào từ cửa chính, không ngờ bị người ta ngăn lại.
Huyền Ẩn cúi đầu nói: “Thế tử ở đây làm gì?”
Triệu Triết nhón chân nhìn phía sau Huyền Ẩn: “Huyền Ẩn, trong nhà có khách sao?”
“Không liên quan đến Thế tử.” Huyền Ẩn giải quyết việc chung mà nói.
“Hẹp hòi.” Triệu Triết làm bộ muốn đi, lại bỗng nhiên xông vào, lại một lần nữa bị Huyền Ẩn ngăn cản, hắn ta dứt khoát gọi hai ám vệ ra đưa Triệu Triết đi.
Triệu Triết chửi mát dọc đường, đợi đến khi nhìn thấy Triệu Sâm mặc một bộ trường bào ống tay rộng nhàn nhã đi tới, hắn ta vội vàng ngậm miệng.
Triệu Sâm giơ tay lên, hai ám vệ kia bèn lui ra, ông hỏi: “Con không cố gắng đọc sách luyện võ, lại phạm vào chuyện gì rồi?”
Triệu Triết hoạt động bả vai, thăm dò hỏi: “Con nhìn thấy Huyền Ẩn đi mời đại phu nên đi theo xem một chút.
Phụ vương, có phải trong nhà có khách không?”
Triệu Sâm như có như không mà “Ừ” một tiếng, đi qua Triệu Triết, vỗ vai hắn ta: “Con đừng tới gần chỗ ở của vị khách đó.”
“Vì sao?!” Triệu Triết thốt ra, Triệu Sâm chỉ nhìn hắn ta một cái, hắn ta đã lập tức đổi giọng: “Ồ, con biết rồi.”
Triệu Sâm đi vào viện của Khởi La, đi qua hành lang, nhìn thấy Vương đại phu đang nói chuyện với Huyền Ẩn và Nguyệt Tam Nương ở ngoài cửa.
Vương đại phu nói: “Ta không tiện xem xét mức độ bỏng trên người cô nương, nhưng cơ bản là vết thương có chứng viêm dẫn tới phát sốt.
Ta kê mấy đơn thuốc hạ sốt trước, lại dùng chút thuốc trị thương bôi ngoài da, xem xam có thể hạ sốt hay không.
Quan trọng nhất là ta thấy cô nương không có ý chí cầu sinh, việc này cần các ngài tốn tâm tư nhiều hơn một chút.
Dù sao dung mạo đối với nữ nhân mà nói thật sự là còn quan trọng hơn mạng sống.”
“Chúng ta hiểu rồi, làm phiền đại phu.” Nguyệt Tam Nương hành lễ, Huyền Ẩn đi theo đại phu lấy thuốc.
Nguyệt Tam Nương đang định quay người vào phòng thì xa xa nhìn thấy một nam tử với khí chất thần tiên đi tới, nàng ấy không khỏi liếc mắt.
Đợi đến khi Triệu Sâm đi đến trước mặt nàng ấy, nàng ấy còn đang sững sờ, Triệu Sâm đưa tay khẽ ho một tiếng: “Hai vị trên đường tàu xe mệt mỏi, vất vả rồi.
Nếu có gì cần thì cứ dặn dò hạ nhân trong phủ.
Bổn vương và Chu cô nương cũng xem như là có chút liên quan, cộng thêm quan hệ với A Như, đương nhiên sẽ trông nom thật tốt.”
Nguyệt Tam Nương sửng sốt, kịp phản ứng lại từ trong câu chữ của ông, vị này có lẽ là Lăng Vương, nàng ấy vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tiện thiếp bái kiến Lăng Vương.”
“Không cần hành đại lễ này.” Triệu Sâm cúi đầu nói.
Không hề có sự kiêu ngạo.
Sau khi Nguyệt Tam Nương đứng dậy, trong đầu còn có vô số nghi vấn, Lăng Vương này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Sao không nhìn ra được chút nào vậy? Sẽ không phải là sắp tu luyện thành tiên rồi chứ? Làn da kia còn tốt hơn nữ tử, hoàn mỹ không tỳ vết, nàng ấy có chút xúc động muốn hỏi xem ông giữ gìn như thế nào.
“Ta đi vào xem Chu cô nương trước.” Triệu Sâm nói xong thì đi vào phòng.
Trước giường Khởi La đặt tấm bình phong, ông đi vòng qua bình phong, nhìn người trên giường.
Khởi La vốn không ngủ, cảm nhận được có người đang nhìn mình, nàng mở mắt, thấy là Triệu Sâm thì theo bản năng muốn ngồi dậy.
“Nằm đi.” Triệu Sâm ngồi trên chiếc ghế con bên cạnh giường.
Khởi La bèn đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía nơi nào đó, hoàn toàn không có sức sống.
Triệu Sâm nghĩ đến lời nói vừa rồi của đại phu, biết vết thương trên mặt Khởi La nhất định là không nhẹ, ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Con hoàn toàn không tò mò về quan hệ của ta và sư phụ con sao?”
Khởi La hơi quay đầu nhìn ông: “Con biết, ngài và sư phụ là sư huynh muội.”
“Vậy con có biết không, thân phận khác của ta là Minh Tu?” Triệu Sâm mỉm cười nói.
Khởi La khó tin nổi nhìn ông chằm chằm, Triệu Sâm tiếp tục nói: “Ta nhớ thằng con ngốc kia nhà ta, năm đó khi đến Tào Châu thưởng thức mẫu đơn, biết ta ở đó thì đã năn nỉ ta làm một món đồ trang sức cho nó.
Đương nhiên khi đó nó vẫn chưa biết ta là ai, ta ở trong phòng, nó ở ngoài phòng cứ quỳ cầu ta mãi.
Ta không đành lòng nên đã phá lệ làm một vật cho nó.”
Nàng nhớ tới đôi khuyên tai mẫu đơn được chế tác bất phàm kia là món đồ trang sức thời niên thiếu nàng thích nhất, còn được nàng cẩn thận cất trong hộp trang sức.
Không nghĩ tới, đại sư Minh Tu mà nàng luôn ngưỡng mộ lại là Lăng Vương!
“Ta và A Như cùng bái một sư phụ, sư phụ là người thông thạo nhiều, biết rất nhiều thứ.
Hai chúng ta lại cùng thích thủ công, đương nhiên là tâm đầu ý hợp.
Nhưng thời điểm đó muội ấy không biết thân phận của ta, cùng ta hẹn chung thân.
Sau đó ta hồi kinh, hoàng huynh ban hôn, ta hẹn bỏ trốn với A Như, không nghĩ tới ở nơi ước hẹn lại không chờ được A Như.
Có người vào lúc ta say rượu đã ném mẫu thân của Vân Chiêu đến bên cạnh ta… Sau đó tạo thành sai lầm lớn.”
Khởi La lờ mờ biết được năm đó thanh danh của di mẫu vô cùng không tốt, rất nhiều lời đồn đại nhưng lại không biết phía sau đó còn có rất nhiều chuyện quanh co.
Triệu Sâm lại nói: “Con ở đây an tâm dưỡng thương, trước khi Huân Nhi hồi kinh thì chỉ sợ con không thể về được.
Trên danh nghĩa của ta có một cửa hàng trang sức, bởi vì kinh doanh không tốt, ta lại không rảnh quản lý, đang muốn bán đi, con có muốn tiếp nhận thử xem sao không?”
Tâm niệm của Khởi La hơi động, ánh sáng trong đôi mắt rất nhanh đã trở nên ảm đạm: “Con không có đồng nào, lại không có kinh nghiệm, chỉ sợ không làm được những việc này.”
“Tiền đương nhiên không phải là vấn đề, của hồi môn của con phong phú như vậy, chỉ riêng Huân Nhi thôi mà đã cho mấy ngàn vàng rồi, chẳng lẽ ta còn sợ con không mua nổi một cửa hàng? Về phần kinh nghiệm…” Triệu Sâm nói: “Dưới tay ta có không ít chưởng quỹ tài giỏi, chia cho con một người để sai sử cũng được.”
Trước đó Triệu Sâm ngăn cản hôn sự của nàng và Lục Vân Chiêu, Khởi La vốn cũng không có thiện cảm gì với ông.
Nhưng với tình cảnh trước mắt, ông lại sẵn lòng ra tay cứu giúp, hơn nữa còn nhường cho cửa hàng, rõ ràng chính là có ý định, mục đích là dời đi sự chú ý của nàng, không muốn để nàng quá u uất vì tình trạng hiện giờ.
Bất kể ông xuất phát từ thật tình hay giả dối, Khởi La quả thật vô cùng cần động lực để cho mình một lần nữa phấn chấn trở lại, nàng bèn đồng ý: “Tạ ơn ngài, Lăng Vương.”
Triệu Sâm biết nàng thông minh, nhất định đã đoán được dụng ý của mình, ông đứng lên nói: “Ta cũng có rất nhiều điều có lỗi với con.
Cứ tạm thời xem là đền bù đi, mong con bảo trọng.”
Thuốc của Vương đại phu quả nhiên là có hiệu quả, uống xong ba thang thuốc, Khởi La đã hạ sốt.
Nàng cũng không còn u uất muốn chết nữa mà tích cực khôi phục thân thể.
Triệu Sâm không đến nữa, chỉ bảo Huyền Ẩn mang theo một ông già mặt mũi hiền lành tới, nói là chưởng quỹ ban đầu của cửa hàng trang sức kia, họ Giang.
Giang chưởng quỹ đã kinh doanh cửa hàng nửa đời, đương nhiên đã góp nhặt được rất nhiều kinh nghiệm.
Mỗi ngày Khởi La cùng ông ấy học tập hai canh giờ, Nguyệt Tam Nương cũng đi theo dự thính.
Khởi La sợ Nguyệt Tam Nương lo lắng cho mình, bèn nói với Nguyệt Tam Nương: “Ta không sao, cũng sẽ không tìm cái chết đâu, chi bằng tỷ về kinh thành trước đi.
Chẳng lẽ không lo việc làm ăn của Vũ Nhạc Phường nữa?”
Nguyệt Tam Nương ngồi đối diện Khởi La, nghiêm túc nói: “Ta đã giao Vũ Nhạc Phường cho Hải Đường rồi, bây giờ giá trị bản thân của mấy người bọn họ đã tăng gấp bội, không chịu sự quản thúc của ta nữa.
Thật ra ta đã sớm muốn bỏ nghề rút lui rồi, làm chút công việc chính đáng.
Chẳng lẽ ta còn có thể cả đời bị người ta cười làm kỹ nữ hay sao? Chi bằng sau này ta đi theo muội nhé.”
“Bản thân ta cũng không biết sau này sẽ như thế nào…” Khởi La thở dài.
Nguyệt Tam Nương nắm lấy tay nàng: “Chẳng lẽ dựa vào bản lĩnh của hai ta còn chưa đủ kiếm được miếng cơm ăn trên đời này sao? Theo ta thấy, không về kinh thành cũng được.
Chờ Hầu gia đánh thắng trận trở về, bảo ngài ấy cùng tới đây tìm muội là được rồi.”
Nghe đến Lâm Huân, Khởi La theo bản năng sờ lên bụng mình, nỗi buồn từ đó mà đến.
Nàng không biết bản thân mình thủng trăm ngàn lỗ, phải làm thế nào để đối mặt với hắn và người nhà hắn… Mặc dù nàng yêu hắn nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, càng không muốn thỏa hiệp với những người đã làm tổn thương mình.
Huống chi, sao hắn có thể có một phu nhân bị hủy dung được? Thân thế của hắn rõ ràng cao quý không tả nổi như vậy… Duyên phận kiếp này của bọn họ, chỉ sợ là hết rồi..