Bệnh Phú Quý

Chương 133: 133: Gậy Ông Đập Lưng Ông 2




Lâm Cẩn lùi ra sau một bước, vẫn còn giả vờ bình tĩnh: “Ta không làm!”
Khởi La đứng lên, chầm chậm đi về phía Lâm Cẩn, Lâm Cẩn liên tục lùi về sau.

Khởi La cười nói: “Lúc ấy Thi phu nhân ở trong nội viện, ám vệ trong phủ tuy để đề phòng người ngoài, nhưng sẽ không phòng người trong nhà.

Mà nơi ở của ngươi cách nơi ở của Thi phu nhân là gần nhất.”
Lâm Cẩn chỉ vào nàng: “Ngươi không có chứng cứ, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
“Sao nào, ngươi muốn ta bẩm báo với Vương gia, triệu tập Quận chúa còn có đại tẩu nhị tẩu, gọi tất cả các nha hoàn đối chất với ngươi sao?”
Lâm Cẩn nháy mắt ngã ngồi xuống đất, cơ thể không thể khống chế được mà run rẩy.

Lúc nàng ta làm đã rất cẩn thận, căn bản sẽ không có ai nhìn thấy cả.

Nhưng nếu như gọi tất cả mọi người đến để đối chất, chắc chắn sẽ nhanh chóng để lộ dấu vết…
“Ta tự hỏi ta gả vào Hầu phủ cũng không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, nhưng ngươi muốn ta chết.

Cái lúc ngươi nhìn thấy lửa trong phòng chứa củi cháy lên ấy, trong lòng chắc chắn rất đắc ý.

Nhưng thì sao chứ? Dù cho ta không còn nữa, ngươi vẫn là phải gả cho Hoắc Nhiên.

Chàng là huynh trưởng của ngươi, không có khả năng ở bên ngươi được.” Khởi La ngồi xổm xuống cạnh Lâm Cẩn, túm lấy cổ tay của nàng ta: “Lâm Cẩn, ta thật sự cảm thấy ngươi vô cùng đáng thương, cả đời đều theo đuổi thứ không thuộc về mình.

Chuyện tới bây giờ, giữa hai chúng ta thật sự không còn gì để nói!” Nói xong, nàng hất mạnh tay nàng ta ra, không nhìn nàng ta nữa.

Ngoài cửa, Ninh Khê và Hoắc Nhiên đứng ngoài hành lang.

Hoắc Nhiên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trên mặt đầy lo lắng.

Ninh Khê cười nói: “Yên tâm đi, tiểu thư sẽ không làm gì Lâm cô nương đâu.

Chỉ là nói với nàng ta mấy câu mà thôi.”
“Hai người họ… đã quen biết nhau từ trước sao?” Mấy ngày nay Hoắc Nhiên vẫn luôn có một nghi vấn như thế này.

Nhìn thái độ của Diệp Quý Thần và Thấu Mặc, rõ ràng bọn họ là người quen cũ của Khởi La.

Ninh Khê nhìn về phía xa xăm: “Coi là vậy đi.”
Hoắc Nhiên thấy Ninh Khê không muốn nhiều lời thì nói: “Ta lại không lo lắng cho phu nhân, ta chỉ là lo Tiểu Cẩn không biết nặng nhẹ, thất lễ với phu nhân…”
Ninh Khê nghe xong cười: “Hoắc thị vệ, có một số chuyện, nô tỳ không biết có nên nói hay không.”
Hoắc Nhiên liên tục xua tay: “Ninh Khê tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn đừng tự xưng nô tỳ, ta không nhận nổi đâu.

Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đừng ngại.”
“Được,vậy ta cũng không khách khí nữa.

Ta nhìn dáng vẻ của Cẩn cô nương, hình như không quá vừa lòng với hôn sự của hai người đúng không? Chẳng lẽ hai người thành thân ba năm còn chưa viên phòng?” Ninh Khê cũng chỉ là suy đoán, nhìn Lâm Cẩn là biết nàng ta không hề để Hoắc Nhiên vào trong mắt, coi hắn là trượng phu.

Nếu như hai người đã xảy ra chuyện vợ chồng, nàng ta để ý đến tương lai của mình, chắc chắn sẽ không dám làm càn như thế.

Mặt Hoắc Nhiên đỏ lên, ấp úng không biết nên nói gì.

Ninh Khê nói: “Phu thê với nhau, nếu đã thành thân thì nên có dáng vẻ mà một đôi phu thê nên có.

Chẳng lẽ ngươi định cứ như vậy cả đời?”
“Dù sao thì nàng cũng là tiểu thư của phủ Dũng Quan hầu, gả cho một người thô lỗ như ta đã là uất ức cho nàng.


Ta không muốn ép buộc nàng, thế nên cũng cố gắng chiều theo ý của nàng.”
Hoắc Nhiên nghĩ như vậy, trái lại có vẻ con người thô lỗ của hắn vẫn rất tỉ mỉ, lòng dạ thẳng thắn.

Giọng Ninh Khê không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Mặc kệ xuất thân của nàng là gì, nếu Hầu gia đã làm chủ hứa gả nàng cho ngươi, ngươi chính là trượng phu của nàng.

Nàng hẳn phải kính trọng ngươi yêu thương ngươi, chứ không phải trong lòng còn có suy nghĩ khác.

Nếu ngươi cứ mặc kệ như vậy, nàng tất nhiên sẽ không chết tâm, mà Vương gia cũng bởi vậy mà khó xử.”
Hoắc Nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu, đáp: “Cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở, ta biết nên làm như thế nào.”
Lúc này cửa mở ra, Lâm Cẩn mất hồn mất vía đi ra ngoài, Hoắc Nhiên đi lại đỡ nàng ta.

Nàng ta muốn hất ra, nhưng lần này Hoắc Nhiên lại không buông tay, mà là nửa ôm nàng, mạnh mẽ đưa nàng ta đi.

Hoắc Nhiên là người tập võ, thân thể khoẻ mạnh, tí sức của Lâm Cẩn căn bản không địch lại hắn.

Chỉ cần hắn muốn, Lâm Cẩn căn bản không có đường phản kháng.

Ninh Khê trở lại trong phòng, nói với Khởi La: “Tại sao tiểu thư không trực tiếp nói hết mọi chuyện cho Vương gia?”
“Dù không có nàng ta, thì người đêm hôm đó muốn đẩy ta vào chỗ chết vẫn sẽ phóng hỏa.

Ta hẳn phải cảm thấy may mắn khi sư phụ bị nàng ta đánh bất tỉnh ở cửa phòng, nếu không sư phụ mà chạy tới hiện trường, ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào, kẻ xấu sẽ đối phó cả sư phụ cũng không chừng.

Chuyện này coi như qua rồi, chỉ cần nàng ta nhận rõ sự thật, thành thật đi theo Hoắc Nhiên, sau này đừng lại nảy sinh ý đồ xấu xa gì nữa là được.”
Ninh Khê gật đầu nói: “Em nghĩ sau này Lâm tiểu thư sẽ không đến quấy rầy tiểu thư nữa đâu.”
Khởi La khó hiểu nhìn nàng, nàng nói nhỏ vào tai Khởi La, Khởi La cười thở dài: “Em đó! Đại cô nương chưa xuất giá mà còn biết nhiều chuyện như vậy.”
“Tiểu thư!” Ninh Khê xấu hổ kêu một tiếng.

“Được rồi được rồi, chỗ ta không cần em nữa, em đi tìm Thấu Mặc đi.

Em nhớ rõ nói với hắn sắp xếp chuyện hôn sự sớm một chút.” Khởi La đẩy nàng ra cửa.

Bên kia Hoắc Nhiên đưa Lâm Cẩn về nhà, còn mình thì xoay người đi đến tửu phường đối diện uống rượu, uống đến tối đã say khướt.

Lâm Cẩn không phần cơm cho Hoắc Nhiên, tự nàng ta đã dùng cơm xong từ sớm, lên giường nghỉ ngơi.

Trong bóng tối, nàng ta cảm thấy có một thân thể nóng bỏng đang bao phủ mình.

Nàng muốn kêu, lại bị đối phương bịt kín miệng.

Đôi mắt của Hoắc Nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm nàng ta không nhúc nhích.

Ba năm nay bọn họ có cái danh là phu thê, nhưng chưa từng làm chuyện thân mật.

Hoắc Nhiên cũng không bắt ép, ban đêm đều ngủ trên tháp.

“Ta đã cho nàng thời gian ba năm, nàng buông bỏ được thì tốt, không buông được cũng không sao.

Sau này phải nhìn rõ sự thật, sống thật tốt với ta.” Hoắc Nhiên nói xong, phất tay kéo màn giường xuống.


Đã về được mấy ngày rồi nhưng Mạnh Diệc Hoan vẫn chưa gặp được Lâm Huân.


Trước đây lúc nàng ta còn ở trong cung của Thái hậu, bởi vì công chúa thích Lâm Huân, cho nên không dám tranh giành.

Sau này Lâm Huân được chứng thực là con trai của Hoàng thượng, Triệu Nghi Hiên đã hoàn toàn không có hy vọng, còn bị người trong cung chê cười là thích huynh trưởng của mình.

Mạnh Diệc Hoan cũng không biết mình gặp được vận may gì mà lại được Hoàng thượng chỉ hôn cho Lâm Huân, tuy rằng chỉ là một trắc phi, nhưng nàng ta đã vô cùng thỏa mãn.

Tóm lại nàng ta là người của Thái hậu, dù về sau có lập ai làm chính phi, người đó cũng không dám bắt nạt đến trên đầu nàng ta.

Những thông phòng thiếp thất kia, nàng ta càng không thèm để vào mắt.

Nào biết đã vào Vương phủ được một thời gian, Lâm Huân ngay cả chạm cũng không chạm vào nàng ta, cơ hội gặp mặt đã ít nay lại càng ít hơn.

Nhưng mà cũng may trong phủ Yến Vương chỉ có năm nơi ở, chỗ của Lâm Huân, còn có các viện Đông Tây Nam Bắc, nàng ta ở một nơi trong số đó, những nơi còn lại đều trống.

Lần này Khởi La tới, vừa tới đã vào Tây viện ở, nàng ta cảnh giác vạn phần.

Nhưng mà nghe tỳ nữ nói, đã nhiều ngày rồi Lâm Huân chưa từng liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, trong lòng nàng ta cảm thấy thoải mái không ít.

Đãi ngộ của nữ nhân kia với nàng ta không có gì khác nhau.

Hôm nay Mạnh Diệc Hoan vẫn rời giường như thường lệ, sau khi rửa mặt trang điểm xong, cảm thấy không có chuyện gì làm, thế nên đành ngồi ngắm nghía đống trang sức của hồi môn.

Có tỳ nữ chạy chậm tiến vào nói: “Nương nương, người có biết mấy ngày nay ai thường xuyên ra vào Tây viện không?”
Mạnh Diệc Hoan nghĩ, dù sao Lâm Huân cũng chỉ coi nữ nhân kia như một người bị bỏ rơi, chẳng qua bởi vì mang thai nên mới bố thí cho một chỗ ở, chẳng gây ra nổi tí bọt sóng nào, cũng không quá đặt nàng vào mắt, bèn thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Là Diệp Trưởng sử.

Dăm ba bữa lại chạy tới hỏi han ân cần, hai người nhìn có vẻ rất quen thuộc, nô tỳ cảm thấy hồ mị tử kia là không mê hoặc được Vương gia, thế nên lại đánh chủ ý lên người Diệp Trưởng sử.

Nương nương không cảm thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng là nữ nhân Vương gia ngẫu nhiên quen biết trong thành Dương Châu, nhưng tại sao Diệp Trưởng sử và Thấu Mặc tổng quản đều rất cung kính với nàng ta?”
Tỳ nữ này là người đi theo Mạnh Diệc Hoan từ trong cung ra, có chút đầu óc, Mạnh Diệc Hoan không khỏi gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng thấy rất lạ.”
Tỳ nữ nói nhỏ bên tai Mạnh Diệc Hoan vài câu, Mạnh Diệc Hoan kinh ngạc nói: “Ngươi nói là người quen cũ của Vương gia? Còn có khả năng là loại người buôn bán da thịt trong quân?”
“Nô tỳ phỏng đoán tám phần như thế.”
Mạnh Diệc Hoan ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, nếu như không phải loại nữ nhân như thế thì sao trong thời gian ngắn có thể khiến Lâm Huân yêu thích, vừa quay đầu lại thông đồng với nam nhân khác, thủ đoạn bực này cũng không phải là cao minh bình thường, những cô nương trong sạch tuyệt đối sẽ không như thế.

Nàng ta không quen nhìn nhất là nữ tử xuất thân không trong sạch như vậy, trong bụng còn không biết đang mang thai con hoang của ai, lập tức lại sinh thêm vài phần chán ghét: “Loại nữ nhân này để cho nàng ta ở trong Vương phủ không phải là hủy hoại thanh danh của Vương gia sao? Lâm Cẩn cũng quá vô dụng, ta còn tưởng nàng ta có thể đuổi nữ nhân kia đi rồi chứ.”
“Muốn đuổi nàng ta đi cũng không phải không có cách nào.” Tỳ nữ kia giảo hoạt nói.


Trời đã về đêm, Khởi La trằn trọc trên giường không ngủ được, nàng gối đầu lên tay ngắm bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trông giống như một viên ngọc bị ai đó thuận tay ném ra, tỏa sáng lấp lánh.

Đêm nay Ninh Khê không có ở đây, những nha hoàn bà tử khác cũng không dám tới quấy rầy nàng, nên khiến cho cả Tây viện càng có vẻ trống trải và yên tĩnh.

Ngoài cửa bỗng nhiên có động tĩnh.

Hắn lại tới nữa sao?
Khởi La vội vàng khoác áo bước xuống giường, trong tay cầm một ngọn nến, nàng đến cạnh cửa cẩn thận lắng nghe, sau đó đưa tay mở cửa.

Màn đêm bao la, những ngọn đèn lồng dưới hành lang đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.


Diệp Quý Thần ngồi cạnh cửa, bất tỉnh nhân sự.

“Cữu cữu?” Khởi La vội vàng ngồi xổm xuống lay lay Diệp Quý Thần, thấy hắn không động đậy, cho rằng hắn bị thương.

Nàng vừa định gọi người hỗ trợ, lại lo lắng người bên cạnh có tai mắt của ai đó, gây thêm phiền toái nên khó khăn kéo Diệp Quý Thần vào trong phòng, đóng kỹ cửa lại.

“Cữu cữu, người tỉnh lại đi!” Khởi La rót một chén nước, ngồi xuống trước mặt Diệp Quý Thần, bưng đến bên miệng đút hắn uống.

Diệp Quý Thần mơ màng tỉnh lại, lúc nhìn thấy Khởi La thì giật mình hoảng sợ: “Tại sao ta lại ở đây?”
“Vừa rồi không phải người gõ cửa sao?” Khởi La sững sờ.

Diệp Quý Thần lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, trong viện đã truyền đến tiếng bước chân của nhiều người, còn mơ hồ có tiếng người nói chuyện.

Ánh sáng của những cây đuốc và đèn lồng xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu thẳng vào mặt đất trong phòng.

Khởi La và Diệp Quý Thần nhìn nhau, thầm nghĩ không tốt, chỉ nghe bên ngoài giọng của Hoắc Nhiên vang lên: “Vừa rồi hình như bóng đen kia đã tới đây, mọi người lục soát cẩn thận, cần phải đảm bảo sự an toàn trong Vương phủ.”
Lập tức có người đến gõ cửa ngoài phòng Khởi La.

Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, căn bản không thể nào nói rõ được.

Hơn nữa trong phòng này bày biện đơn giản, không có nơi nào có thể ẩn nấp.

nếu như trốn ở trên giường hoặc là sau bình phong, đến lúc bị tìm ra thì càng không giải thích rõ được.

Trong lòng Khởi La rõ ràng, có người muốn gài bẫy nàng và Diệp Quý Thần, nhưng mục đích của người nọ là gì chứ? Lâm Huân rõ ràng đã vô cùng chán ghét nàng.

Chẳng lẽ còn muốn nàng bị đuổi ra khỏi phủ mới bằng lòng bỏ qua?
Nàng nhận mệnh đi qua mở cửa, thị vệ trong Vương phủ lập tức ùa vào, lúc nhìn thấy Diệp Quý Thần đang đứng lên, đám người đều sững sờ, sau đó có người chạy đi bẩm báo Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên bước nhanh vào trong phòng, tầm mắt giao nhau với Diệp Quý Thần, hắn không khỏi nhíu mày: “Diệp huynh, tối nay không phải ngươi đi làm nhiệm vụ, lúc này còn không về phủ, mà lại ở trong phòng của phu nhân làm cái gì?”
“Ta..

bị người đánh hôn mê, lúc tỉnh dậy đã ở đây rồi.” Diệp Quý Thần cứ đúng sự thật mà nói.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ đầu hắn vẫn cứ ong ong, cũng chưa rõ ràng chuyện này là như thế nào.

Hoắc Nhiên nhìn Khởi La, lại nhìn Diệp Quý Thần, thở dài: “Việc này ta không làm chủ được, vẫn là giao cho Vương gia định đoạt đi.”
Đại đường trong Vương phủ, Diệp Quý Thần và Khởi La quỳ, Lâm Huân đi vào, ngồi ở vị trí cao nhất.

Hắn khoác áo choàng thêu chim hạc màu đen, trong tay xoay hai viên ngọc tròn, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy giễu cợt.

“Đầu tiên là Lục Vân Chiêu, sau đó là Diệp Quý Thần, Chu Khởi La, rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu chiêu trò nữa?” Hắn lạnh lùng nói: “Có phải ngươi muốn mê hoặc hết tất cả nam nhân bên cạnh trở thành người thần phục dưới váy của ngươi, để thể hiện mị lực của ngươi hay không?”
Khởi La không giận mà cười, nhìn xuống đất không nói lời nào.

Diệp Quý Thần lại cãi: “Vương gia, ngài biết rõ phu nhân không phải là người như vậy! Tiểu nhân, tiểu nhân càng sẽ không…”
“Trước đây nàng đã rất chú ý tới Diệp gia, đặc biệt quan tâm tới ngươi, năm lần bảy lượt muốn ta giúp đỡ.

Ta chỉ cho là các ngươi tính tình hợp nhau, không nghĩ tới lại còn có một tầng quan hệ như thế này nữa.

Xem ra, nếu ta tiếp tục giữ nàng ta lại trong phủ, chỉ sợ không biết ngày mai sẽ nhìn thấy ai ở trong phòng nàng nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, Hoắc Nhiên đứng bên cạnh rùng mình, im như ve sầu mùa đông.

Khởi La chậm rãi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lâm Huân: “Nếu chàng nhất định phải dùng những lời lẽ không thể chịu nổi như vậy để bôi nhọ ta, ta nhận.

Dù sao ta cũng chỉ là một nữ nhân bị chàng vứt bỏ, nhưng còn cữu cữu, chàng đã quen biết ngài ấy bao nhiêu năm rồi? Chàng bôi nhọ cữu cữu như vậy, chàng có nghĩ tới những người đi theo chàng cũng sẽ thất vọng hay không? Dù cho giữa hai chúng ta đã là sơn cùng thủy tận, chẳng lẽ ngay cả giữa chàng và huynh đệ của mình cũng không có chút tín nhiệm nào hay sao?”
Lâm Huân đập quả cầu bằng ngọc lên bàn đánh “bốp” một tiếng, lớn tiếng nói: “Ngươi không phải ở đây châm ngòi ly gián! Bổn vương biết nên làm như thế nào.” Hắn nghĩ ngợi một lát, ra lệnh cho hạ nhân: “Người đâu, đưa nữ nhân này ra thôn trang ngoài thành đi, đợi đến khi nàng ta sinh đứa bé ra, ôm tới đây lấy máu nhận thân.” Hắn nói xong, Khởi La đã tức giận đến run rẩy cả người, không muốn nhiều lời thêm một chữ nào nữa.

Nam nhân này quả thực không thể nói lý!
Lập tức có bà tử tiến vào kéo Khởi La ra ngoài.

Diệp Quý Thần há miệng thở dốc, Lâm Huân chỉ vào hắn nói: “Ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên nói chuyện.”

Diệp Quý Thần gục đầu xuống, chỉ có đôi tay đang siết chặt trong tay áo.

Khởi La bị áp lên xe ngựa, chỉ cảm thấy váng hết cả đầu.

Vốn đang là nửa đêm, bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh, hai bà tử giám sát nàng rất vạm vỡ, có lẽ bị người kêu dậy giữa giấc ngủ, thế nên trong lòng vô cùng không vui, sắc mặt âm trầm.

Không biết xe ngựa đã xóc nảy bao lâu mới dừng lại.

Khởi La còn chưa kịp bình phục đã bị bà tử kéo xuống xe, đẩy mạnh vào trong một tòa viện.

Đây là một hộ nông gia chính hiệu, hai ba gian phòng cỏ tranh, trong viện còn dựng chuồng gà và chuồng heo, một loại mùi hương khó tả xông vào mũi.

“Triệu thẩm!” Một bà tử kêu lên, đèn trong nhà chính sáng lên, một nông phụ mặc áo vải thô khoác áo bông vừa ngáp vừa bước ra: “Đêm hôm khuya khoắt rồi, có chuyện gì vậy.”
“Nữ nhân này ở mắc sai lầm trong Vương phủ, Vương gia hạ lệnh giải lại đây, giao cho ngươi trông chừng cho kỹ.”
Nông phụ kia cẩn thận đánh giá Khởi La: “Ui da, nhìn chất liệu quần áo này trông không phải loại bình thường, mắc tội gì vậy?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, nàng ta mang thai, ngươi trông chừng cho kỹ là được.” Bà tử đẩy Khởi La về phía trước, lười nhiều lời thêm, ngồi lên xe ngựa trở về.

Nông phụ tay xách đèn lồng, xoay hai vòng quanh Khởi La, chậm rì rì nói: “Đi theo ta.”
Người nhà nông đều ngủ trên giường đất, trên giường đất có đặt một chiếc mền làm bằng vải thô và chiếc gối chứa đầy vải vụn.

Nông phụ dựa vào cạnh cửa, nhìn sắc mặt của Khởi La, lười biếng nói: “Có cái chỗ ấm áp để ngủ đã là không tồi rồi, đừng có kén cá chọn canh.

Đứa nhỏ này của ngươi, hơn phân nửa là tư thông với gã sai vặt nào đó trong phủ nên mới có đúng không? Trước đây cũng có mấy đứa nha đầu làm loại chuyện này, bị phạt đến nơi này của ta.

Sau này Vương gia tốt bụng, cũng chỉ nhốt bọn họ một thời gian, đến khi sinh xong lại thả.”
“Những đứa nhỏ kia thì sao?” Khởi La hỏi.

“Bọn họ nếu muốn mang đi thì mang đi, không muốn mang đi, thì tìm vài hộ nông gia ở gần đây nhận nuôi.

Nếu không đều là mấy đứa con hoang lai lịch không rõ ràng, có ai đồng ý nuôi chứ?”
Khởi La theo bản năng nhìn bụng của mình, con của nàng, không phải là con hoang.

Hoàn cảnh nơi đây quá kém, nàng không thể ở lâu, đối với con và bản thân nàng đều không tốt.

Lỡ như xảy ra chuyện gì, ngay cả đại phu cũng không có.

Nàng phải rời khỏi nơi này, sinh đứa nhỏ này ra và nuôi dạy nó đàng hoàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại tràn lên nỗi buồn vô hạn.

Hóa ra ở trong lòng hắn, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân lả lơi ong bướm, ứng phó giữa nhiều nam nhân, không xứng có được một chút chăm sóc và tin tưởng của hắn.

Chỉ mong Diệp Quý Thần không xảy ra chuyện gì.

Nông phụ nhìn sắc mặt của Khởi La, cũng không nói nhiều, xoay người trở về phòng tự đi ngủ.

Lăn lộn lâu như vậy, Khởi La nằm trên giường đất cứng rắn, chóp mũi tràn đầy hương vị kỳ quái, không thể nào đi vào giấc ngủ.

Nàng lấy một cái ống thả khói lớn bằng lòng bàn tay từ trong lòng ngực ra, đây là thứ dùng để liên lạc với tai mắt gần kinh thành của nàng.

Tuy nàng đã giao tất cả ảnh vệ cho Lâm Huân, nhưng dù sao cũng phải để lại cho mình một đường lui.

Cuộc sống vốn có quá nhiều thứ bất ngờ, không phải lúc ấy nàng không tin tưởng Lâm Huân, mà là dù cho là Lâm Huân, cũng có lúc không thể chăm sóc nàng được.

Bây giờ quả nhiên đã có tác dụng.

Nàng bò dậy, mở cửa sổ ra, lúc đang định thả ống khói, bên nhà chính bỗng nhiên truyền tới tiếng ly trà vỡ nát.

Sau đó cửa phòng “rầm” một tiếng, bị người đá văng ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.