Mấy ngày sau, Chu Minh Kỳ và Triệu Nguyễn đến thỉnh an Trưởng Công chúa, Chu Minh Kỳ trầm mặc ít nói trước sau như một, ngược lại là Triệu Nguyễn nói rất nhiều chuyện trong phủ với Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa nghe xong thì cười nói với Triệu Nguyễn: "A Nguyễn, ta nhớ trà lúc trước con pha, con pha thêm một chén cho ta nếm thử nhé?"
Đây là muốn để bà ta đi? Triệu Nguyễn cười nói: "Mẫu thân chờ một lát, con dâu đi ngay đây."
Triệu Nguyễn từ trong đi ra, liếc mắt ra hiệu cho Sơn Kiều, Sơn Kiều âm thầm gật đầu.
Trưởng Công chúa dựa vào gối lụa, trong giọng nói mang theo vài phần bất lực: "Kỳ Nhi, ta già rồi. Cũng không biết còn có thể che chở Quốc Công phủ mấy năm. Bây giờ rốt cuộc con có dự tính gì hả? Nếu con tránh mũi nhọn, làm quân tử giữ mình mà không ủng hộ Thái tử, e rằng tương lai sau khi Thái tử lên ngôi sẽ không để chúng ta sống dễ chịu đâu."
Chu Minh Kỳ lạnh nhạt nói: "Bây giờ Thái tử có nhiều xung đột với Dũng Quan hầu, con không muốn cuốn vào, chỉ muốn bảo đảm gia tộc bình an."
"Con... Nếu như là vậy, năm ấy tội gì ta phải bắt con cưới A Nguyễn? Ta biết trong lòng con trách ta oán ta, thậm chí trách Ngọc Nhi cướp người con yêu. Nhưng phụ thân con không còn, để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, ta phải làm thế nào đây? Tuy ta là Công chúa hoàng thất nhưng ta cũng chỉ là một phụ nhân mà thôi." Hốc mắt Trưởng Công chúa ẩm ướt, cầm khăn lên gạt lệ.
Chu Minh Kỳ nắm tay mẫu thân, tuy không nói lời nào nhưng trong lòng Trưởng Công chúa cũng được an ủi một chút: "Con chú ý một chút. Bây giờ Quách thị ở trong phủ, hai người các con khó tránh chạm mặt, nếu để cho A Nguyễn thấy manh mối gì thì với tính tình của nó sẽ làm lớn chuyện rồi mất mặt cả phủ Quốc Công đấy."
"Sao mẫu thân lại nói vậy?"
"Con cho rằng ta không biết gì à? Lúc trước Quách thị sinh bệnh, con bảo Mạnh Tứ Bình mang rất nhiều dược liệu quý giá qua, nó chỉ bị phong hàn nhẹ, đâu đáng để con nhọc lòng như thế? Còn có bao nhiêu lần con dừng chân ở Lộc Minh Tiểu Trúc ngẩn người suy nghĩ, cho rằng không có ai trông thấy sao? Nó là em dâu con đấy!"
Chu Minh Kỳ gục đầu xuống, tay ở trong tay áo nắm chặt. Ông cố gắng tránh né những năm niên thiếu trong quá khứ, lại khó nén tương tư thành rừng. Ông vĩnh viễn không cách nào quên, từng có một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trong rừng mai mỉm cười gọi ông là "Kỳ ca ca", mai trắng như hoa tuyết rơi trên đỉnh đầu và vạt áo của nàng ấy giống như tiên tử trong mây. Ông say sưa ôm nàng vào nguc, cẩn thận hôn nàng, vuốt v3, đồng ý ở bên nàng tới bạc đầu!
Nàng vốn là thê tử của ông! Ông nhìn thấy chân mày khóe mắt nàng không vui vẻ, ông nhìn thấy nàng không hoạt bát tươi tắn như năm đó nữa. Lòng ông đau đớn! Nhưng đau lòng thì sao? Nàng gả cho đệ đệ của ông, nàng sinh một đứa con gái với đệ đệ của ông!
Thế giới của bọn họ, từng có tình cảm dành cho nhau, bây giờ chỉ có thể cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
"Mẫu thân, con biết rồi." Chu Minh Kỳ hít một hơi thật sâu: "Con sẽ không làm chuyện ô nhục cửa nhà, về sau sẽ không thế nữa. Tạ ơn mẫu thân nhắc nhở."
Trưởng Công chúa vỗ vỗ mu bàn tay của ông: "Ta luôn nhớ cảnh ngày bé con cãi nhau ầm ĩ với Ngọc Nhi, huynh đệ thân thiết. Nó là đệ đệ duy nhất của con, cũng là người thân nhất của con. Về sau trong nhà có việc, ngoại trừ nó ra con còn có thể bàn bạc với ai? Kỳ Nhi à, đối xử tốt với nó một chút."
Chu Minh Kỳ vâng dạ rồi hai mẹ con không nói gì nữa.
Lúc tối, Sơn Kiều tới Mộc Xuân Đường nói cho Triệu Nguyễn cuộc nói chuyện của Trưởng Công chúa và Chu Minh Kỳ, Triệu Nguyễn tức giận tới nỗi sắc mặt trắng bệch, hồi lâu cũng chẳng nói nên lời. Lý ma ma thở dài nói: "Phu nhân đừng tức giận, Quốc Công gia vốn giận ngài vì chuyện tiệc mừng thọ lần trước, mấy ngày không tới rồi. Dù sao Trưởng Công chúa cũng từng khuyên rồi, không bằng ngài coi như không biết việc này đi, tránh cho thật sự xa cách Quốc Công gia rồi lại lợi cho vị ở Lan Khê Viện. Tóm lại Quốc Công gia không hồ đồ đâu, cũng xem như dừng cương trước bờ vực rồi. Sao hai huynh đệ nhà này đều si mê, mê muội Quách thị như vậy chứ?"
Triệu Nguyễn cười lạnh nói: "Nữ nhân Quách gia đều là hồng nhan họa thủy. Quách Nhã Tâm còn đỡ đấy, lúc trước Dũng Quan hầu suýt nữa không kìm chế được gi3t ch3t Lục Tốn dưới cơn nóng giận vì chuyện của Quách Nhã Doanh. Bây giờ Quách Nhã Duyệt lại tranh giành sủng ái của Hoàng thượng với Hoàng hậu... Ha ha, chẳng biết Chu Khởi La tương lai lớn lên có bản lĩnh của mẫu thân và mấy di mẫu của nó không?"
"Lục tiểu thư như vậy... chỉ sợ không thể đâu? Đâu thể so sánh với ngũ tiểu thư của chúng ta? E rằng còn chẳng bằng Oánh Nhi quét rác ở hậu viện ấy chứ." Lý ma ma cười nói.
Triệu Nguyễn nhớ tới dáng vẻ ngu xuẩn của Chu Khởi La thì lập tức cảm thấy hả giận không ít. Chí ít bất luận thế nào nàng cũng không thể tranh giành với A Bích. Chỉ là bà vốn muốn để A Bích vào cung, nghe ý của Hoàng hậu, Chính phi của mấy Hoàng tử đều đã được chọn trước, chẳng lẽ phải để A Bích làm Trắc phi? Dù sao thì Triệu Nguyễn cũng không nỡ. Bà ta có hai đứa con trai, cũng chỉ có một đứa con gái, tất nhiên vô cùng cưng chiều.
"A Bích đâu, đang làm cái gì?" Triệu Nguyễn hỏi.
Lý ma ma trả lời: "Hôm nay có nữ tiên sinh dạy đàn đến phủ giảng bài, các tiểu thư ở xung quanh đều đến đây và đang cùng nghe giảng bài."
***
Vì danh tiếng của Lục Vân Chiêu thực sự quá vang dội, sau khi vào kinh, rất nhiều triều thần đều mời hắn qua phủ làm khách. Trong đó có nhà công hầu, cũng có nhà quan lớn hiển quý, có người nhờ hắn vẽ tranh, có người bàn luận tình hình chính trị bây giờ với hắn. Cuối cùng vẫn là tân nhiệm Lại bộ Thượng thư Tào Bác ra mặt giúp Lục Vân Chiêu chặn một đống thiếp mời hắn mới có thể yên tâm học tập.
Lục Vân Chiêu ở trong một tiểu viện ở Nghiêm Thư Hạng. Nơi này chuộng việc học tập, người ở xung quanh có lai lịch đơn giản, là chỗ an thân không tệ. Chẳng qua người xung quanh biết nơi này có Lục Hi Văn danh tiếng lẫy lừng ở nên thường xuyên có người tới cửa thăm hỏi, thậm chí còn có nha hoàn gia đình quyền thế cầm hoa tiên[*] viết thơ tình khúc hát tới tỏ tình.
[*] Hoa tiên: Thứ giấy đẹp có vẽ hoa để viết thư ngày xưa.
Chung Nghị theo Lục Vân Chiêu cùng tới kinh thành, hắn mua thức ăn trở về, nhìn thấy bên ngoài viện có hai thủ vệ vạm vỡ mặt lạnh, trong viện còn có hai nha hoàn xinh đẹp đứng hầu, toàn là người của nhân vật máu mặt không biết tên cố nhét vào.
Trong viện có một cái cây bồ đề xanh um tươi tốt. Lục Vân Chiêu ngồi trên băng ghế đá dưới tàng cây chăm chú đọc sách, mặc quần áo có màu như khói trên sông, mặt mày tuấn tú vô cùng. Hai nha hoàn là tỷ muội song sinh, một người tên Triêu Tịch, một người tên Mộ Vũ, bản lĩnh rất không tồi. Các nàng đứng đó rất yên tĩnh, cụp mi rũ mắt, không dám quấy rầy chủ tử.
Chung Nghị cầm rổ, Triêu Tịch đi theo tới phòng bếp nấu ăn.
Cửa bị gõ vang "rầm rầm".
"Ai vậy?" Chung Nghị lớn tiếng hỏi. Người ngoài cửa trả lời: "Hi Văn! Mau cứu mạng!"
Chung Nghị nhận ra tiếng nói này, vội vàng đi qua mở cửa. Ngoài cửa, Chu Hoài Viễn mặc áo bào bằng lụa, đầu đội khăn vuông, toét miệng cười, chạy xồng xộc vào, la lên với Lục Vân Chiêu: "Cha ta ép ta đi xem mắt, đệ giúp ta đi!"
Lục Vân Chiêu quay lưng đi: "Đường đường là công tử của Phụ Quốc công, gặp một cô nương còn sợ à? Ta muốn đọc sách, huynh tự đi đi."
"Đệ còn đọc sách cái gì? Có để người bên cạnh sống không? Hi Văn, nể mặt ta giúp đệ cản muội muội nhà ta, đệ giúp ta đi cùng ta tới phủ Tĩnh Quốc công một chuyến nhé? Không tốn nhiều thời gian đâu, huống hồ đệ không muốn đi thăm tiểu nương tử của đệ à?"
Tay Lục Vân Chiêu dừng lại, cuối cùng cũng ngước mắt lên. Nha đầu kia vẫn chưa viết thư cho hắn, cũng không biết tha thứ cho hắn chưa. Lần trước thư hồi âm hắn viết cho nàng bị người kia cản lại cho nên không gửi ra ngoài được. Người kia lại còn nói con gái của Phụ Quốc công mới là mối lương duyên tốt... Nực cười, chuyện chung thân đại sự của hắn, từ bao giờ tới lượt người khác chỉ đạo?
"Bao giờ đi?" Hắn hỏi.
"Ngay bây giờ!" Chu Hoài Viễn thấy hắn đồng ý dễ dàng thì suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: "Hi Văn, thật ra đệ có từng nghĩ mình có thể có sở thích đặc biệt về phương diện nào đó không?"
Lục Vân Chiêu không nói gì nhìn hắn, chờ câu tiếp theo.
"Ví dụ như... thích nam nhân?"
"... Đi thôi." Lục Vân Chiêu đứng lên, một chân giẫm mạnh lên giày của Chu Hoài Viễn: "Ôi, thật có lỗi."
Chu Hoài Viễn đau đến nỗi kêu to: "Đệ cố ý, chắc chắn đệ cố ý!"
Lục Vân Chiêu xoa xoa tai như không nghe thấy gì. Mộ Vũ thấy Lục Vân Chiêu muốn ra ngoài thì vội vàng đuổi theo. Chu Hoài Viễn khó xử nói: "Ngươi đừng đi theo được không? Ngộ nhỡ bị tiểu nương tử chưa cưới của công tử nhà ngươi nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như vậy rồi tức giận thì làm sao đây?"
Mộ Vũ sửng sốt, công tử có tiểu nương tử từ bao giờ vậy? Trong lòng nàng ta lập tức cảm thấy khó chịu.
"Ngươi ở nhà giúp Triêu Tịch chuẩn bị cơm tối, ta đi một lát rồi về." Lục Vân Chiêu thản nhiên căn dặn.
"Vâng." Mộ Vũ không dám trái lời, nghe lời lui xuống.
Trên đường đến, Chu Hoài Viễn mua quà tặng rất trịnh trọng bởi vì Phụ Quốc công liên tục nhắc nhở hắn không thể thất lễ. Chu Hoài Viễn cũng chưa tính thành thân sớm, chỉ là rất tò mò về tam tiểu thư Chu gia tài mạo song toàn nên lúc này mới đồng ý đến.
Trước cửa phủ Quốc Công, Toái Châu nhìn thấy Lục Vân Chiêu đi cùng công tử nhà Phụ Quốc công thì vô cùng kinh ngạc. Lục Vân Chiêu trông rất tuấn tú đã lan truyền khắp nơi trong kinh thành từ lâu. Toái Châu giống như tất cả cô gái bình thường, không dám mơ mộng tới người xuất thân quý tộc, cách nàng quá xa như Lâm Huân, ngược lại trẻ tuổi vừa có tài vừa tuấn tú như Lục Vân Chiêu gần các nàng hơn một chút.
Nếu có thể khiến con mắt đa tình của con người ôn hòa ấy nhìn trúng mình thì thật sự ch3t cũng cam lòng.
Chu Hoài Viễn giơ tay quơ quơ trước mặt Toái Châu đang nhìn Lục Vân Chiêu chằm chằm, Toái Châu hoàn hồn, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Nô tỳ thất lễ, mời hai vị công tử đi theo nô tỳ."
Phòng khách trong hoa viên giống như được dày công trang trí, treo túi thơm màn tơ, bày mấy bồn hoa tỏa mùi thơm ngát. Trên bàn đá bày bánh ngọt tinh xảo và trà nóng hổi, sau khi Toái Châu mời bọn Chu Hoài Viễn ngồi xuống thì lui ra.
Lục Vân Chiêu nói: "Ta đi cùng đến đây được chưa? Huynh gặp tam tiểu thư của huynh, ta đi tìm biểu muội của ta."
Chu Hoài Viễn giơ tay làm động tác "mời". Lục Vân Chiêu đi ra ngoài, vừa lúc mấy người Chu Thành Bích tan học, đi qua hành lang nối liền trước phòng khách. Các thiếu nữ mới biết yêu bỗng nhìn thấy một công tử tuấn tú như ngọc từ trong phòng khách bước ra thì cùng nhau dừng bước và rướn cổ lên nhìn, cùng nhau xì xào.
Chu Thành Bích nhìn thoáng qua nhận ra là Lục Vân Chiêu, nhìn các bạn bè xô đẩy nhau thì vẫy tay kêu lên: "Lục Vân Chiêu!"
Xung quanh kinh ngạc kêu lên. Đó là Lục Vân Chiêu danh tiếng lẫy lừng ư? Chu Thành Bích lại biết hắn ư? Chu Mẫn Quân cũng ở trong số các thiên kim này, bên cạnh nàng ta có thiếu nữ quen biết đụng đụng vào vai của nàng ta, nhỏ giọng nói: "Này, chẳng phải vị hôn phu của ngươi đây sao?"
Âm thanh không lớn, lại làm cho nàng ta cảm thấy rất chói tai. Nàng ta túm váy trên người, nhớ tới lúc trước Lục Vân Chiêu về nhà cùng ca ca, phụ thân có ý gả mình cho hắn, hắn lại từ chối?! Kẻ không biết tốt xấu, thật sự cho rằng bản thân hiếm có lắm à?
"Nói bậy bạ gì đó, sao ta nhìn trúng kẻ xuất thân nghèo hèn như hắn được chứ?" Chu Mẫn Quân khinh thường nói.
Thiếu nữ kia bẽ mặt, chẳng nói chuyện với nàng ta nữa mà cùng người xung quanh bàn tán Lục Vân Chiêu có tương lai sáng lạn như thế nào.
Chu Thành Bích đắc ý đi tới chỗ Lục Vân Chiêu. Lục Vân Chiêu nhớ kỹ vị ngũ tiểu thư này từng mở miệng gọi mình là tiện chủng, tính tình cực kỳ cao ngạo. Chẳng biết vì sao nàng bỗng dưng tỏ ra tử tế? Hắn vẫn lễ độ lạnh nhạt gọi: "Ngũ tiểu thư."
"Ngươi còn nhớ ta à?" Chu Thành Bích càng vui mừng hơn, cảm thấy hắn còn ưa nhìn hơn lúc trước, nhịp tim nàng ta đập rất nhanh: "Trước kia ta không hiểu chuyện, ngươi không trách ta chứ?"
"Ngũ tiểu thư quá lo lắng. Ta đã không nhớ rõ chuyện ngày trước nữa rồi." Lục Vân Chiêu nói xong muốn đi, Chu Thành Bích lại chặn trước mặt hắn, càng nhìn càng cảm thấy thích. Sao lúc trước nàng ta lại không phát hiện ra hắn là một bảo bối nhỉ? Ngược lại để cho nha đầu thối Chu Khởi La nhặt mất.
"Ta muốn quyển Lâm Xuyên Tập, ngươi còn không?" Chu Thành Bích hỏi rất tự nhiên.
Trên hành lang nối liền, các cô nương không ngừng kinh ngạc thốt lên, có ai không muốn nói chuyện với ứng cử viên Trạng Nguyên Lục Hi Văn nổi tiếng chứ! Tài mạo song toàn, có một không hai, trên đời này lại có thiếu niên lang xuất chúng như vậy. Trong lòng các nàng ghen ghét tới phát điên, đều muốn Chu Thành Bích giới thiệu cho các nàng, cho dù gặp mặt một chút cũng được, nhưng lại muốn ra vẻ tiểu thư thế gia rụt rè, không dám tiến lên.
Khởi La không tìm thấy sách dạy đàn nên ra ngoài muộn hơn, thấy trên hành lang toàn người là người thì tò mò, lại nghe thấy Chu Thành Bích kêu: "Cái gì, ngươi dám không cho ta ư!" Nàng cho rằng lại là nhị ca bị sỉ nhục nên đẩy mọi người ra tiến lên thì nhìn thấy Chu Thành Bích khí thế hung hăng cản trước mặt Lục Vân Chiêu.
Chu Hoài Viễn nghe thấy động tĩnh bên ngoài bất thường cũng ra khỏi phòng khách: "Hi Văn... sao vậy?" Không phải hắn chưa từng thấy tiểu cô nương chặn Lục Vân Chiêu nhưng lần đầu gặp người kiêu căng phách lối như thế.
Mắt Lục Vân Chiêu nhìn ra hướng khác, giọng nói rất lạnh nhạt: "Đừng nói trên tay của ta không có Lâm Xuyên Tập, cho dù có, chúng ta chẳng thân chẳng quen, vì sao ta phải tặng cho ngươi?"
"Ngươi! Đây là phủ Quốc Công, ngươi dám bất kính với ta!" Chu Thành Bích giậm chân nói: "Ngươi có tin ta lập tức sai người đuổi ngươi ra ngoài không!"
"Không cần làm phiền, tự ta đi." Lục Vân Chiêu chẳng muốn lằng nhằng với nàng, đang muốn bỏ đi thì lại trông thấy Khởi La đứng ở trong đám người phía xa.
Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười, chậm rãi bước từng bước tới.
Các thiếu nữ quả thật sắp ngất xỉu, nhìn thấy Lục Vân Chiêu đi tới chỗ các nàng thì trái tim nhảy lên thình thịch. Chu Mẫn Quân đứng sau lưng Khởi La, cho rằng hắn nhìn thấy mình nên tiến lên trước một bước.
"Khởi La." Lục Vân Chiêu cúi người, kéo cánh tay Khởi La: "Ta cầm giúp muội." Nói xong, cũng chẳng để ý ánh mắt người ngoài, cầm lấy sách Khởi La ôm trong tay. Mọi người kinh ngạc đều nhìn lục tiểu thư mập mạp, vẻ ngoài xấu xí của phủ Quốc Công, trong lòng thầm than thở: Không thể trông mặt bắt hình dong nha!
Chu Mẫn Quân nắm chặt nắm đấm, trong mắt người kia hoàn toàn không có mình, chẳng có một chút nào. Nàng ta tức giận đến nỗi vung tay áo rời đi.
Chu Thành Bích xông tới, tức hổn hển nói: "Nhìn cái gì, các ngươi không về nhà sao? Về hết đi!"
Những tiểu thư kia bị nàng quát tháo, tuy còn muốn xem tiếp nhưng dẫu sao ở phủ đệ của người ta, cứ ở lì không đi cũng không được nên túm tụm rời đi. Khởi La nhìn Lục Vân Chiêu, nhíu mày không muốn nói chuyện, nói cho cùng vướng mắc trong lòng nàng còn chưa tháo gỡ. Lục Vân Chiêu lại thử dắt tay của nàng, mang theo vẻ lấy lòng.
Chu Thành Bích ở bên cạnh châm chọc nói: "Ban ngày ban mặt, lôi lôi kéo kéo ra thể thống gì?"
Chu Hoài Viễn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Vân Chiêu. Đang ở bên cạnh xem kịch vui, lúc này chen miệng nói: "Bọn họ là biểu huynh muội, thân thiết một tí thì sao? Chẳng lẽ ngũ tiểu thư ghen à? Đáng tiếc, đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì! Ngươi là ai? Chỗ này là chỗ ngươi có thể nói chuyện à?" Chu Thành Bích trợn mắt nhìn hắn. Lục Vân Chiêu làm nàng ta mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta cực kỳ khó chịu! Nhưng khó chịu hơn là Chu Khởi La vừa béo vừa xấu vừa ngu, Lục Vân Chiêu lại nhìn nàng như nhìn bảo bối! Hắn bị mù à! Bản thân nàng ta tốt hơn con bé đó gấp nghìn lần vạn lần mà!
"À, quên tự giới thiệu, ta là con trai Phụ Quốc công." Chu Hoài Viễn chắp tay nói: "Ta là tiếc rằng ngươi ghen cũng vô dụng. Theo ta biết rõ, trong mắt cái tên này chỉ có một cô bé mà thôi."