Nguyệt Tam Nương tới bên ngoài cửa xem, thấy chân Mộ Vũ giẫm trên nguc Vương Thiệu Thành, mà bọn hộ vệ Vương gia đang vây quanh Mộ Vũ, trừng mắt nhìn nàng ta.
Vương Thiệu Thành vừa kêu đau vừa ôm chân Mộ Vũ, khó khăn nói: "Nha đầu lo mãng ở đâu ra... Dám giẫm bổn công tử hả?"
Mộ Vũ nhíu mày, dưới chân lại tăng thêm sức, Vương Thiệu Thành kêu thảm, cảm thấy xương nguc của mình sắp gãy mất rồi.
"Mau dừng tay!" Nguyệt Tam Nương vội vàng tiến lên, kéo Mộ Vũ ra rồi lại cúi người đỡ Vương Thiệu Thành dậy: "Vương công tử không có sao chứ?"
"Không sao, nha đầu này quá khỏe!" Vương Thiệu Thành cố chịu đau nhức, lại liếc Mộ Vũ một cái. Nếu là người khác dám làm vậy với hắn ta thì đã bị hắn ta hạ lệnh đánh ch3t từ lâu rồi. Nhưng trời sinh hắn ta yêu mỹ nhân, Mộ Vũ trông xinh xắn, tuy hơi hung hãn nhưng hắn ta vẫn thương hoa tiếc ngọc.
Nguyệt Tam Nương chặn ở giữa Mộ Vũ và Vương Thiệu Thành, vươn tay phủi bùn đất trên nguc cho hắn ta, cười nói: "Vương công tử học trèo tường phủ người ta từ khi nào vậy?"
Vương Thiệu Thành lúng túng ho khan một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, kéo Nguyệt Tam Nương sang một bên: "Quý phủ này là của em ruột Tĩnh Quốc công, Chu Minh Ngọc đại nhân?" Lần trước ở Vũ Nhạc Phường, hắn ta sai người lén đi theo Tào Tình Tình và Khởi La về phủ, thăm dò được em trai ruột Tĩnh Quốc công có một người con gái như hoa như ngọc, rất ít khi lộ diện trước mặt người khác. Hắn ta muốn tới thẳng nhà thăm hỏi lại không tìm được cớ gì, cũng không được gặp tiểu thư ở nhà trong, bèn dứt khoát giở trò - trèo tường.
Nguyệt Tam Nương biết trước khi tên lưu manh này tới chắc chắn đã nghe ngóng rồi, bèn gật nhẹ đầu theo tình thế.
"Không ngờ quý phủ của Chu đại nhân cất giấu một cô nương quốc sắc thiên hương như thế." Vương Thiệu Thành xo4 xo4 hai bàn tay, nước bọt cũng sắp chảy xuống. Vừa rồi ở trên tường chỉ nhìn thoáng qua, thấy nửa mặt giai nhân: Làn da như ngọc thượng hạng, như n4ng cũng có thể xuyên thấu. Tuy không thấy toàn mặt, quanh người lại tỏa ra tiên khí không dính bụi trần, thật sự quá quyến rũ. Còn có dáng người lả lướt, nơi nên đầy đặn thì đầy đặn, nên mảnh mai thì mảnh mai, một chút dư thừa cũng không có.
Nguyệt Tam Nương cười nói với Vương Thiệu Thành: "Vương công tử từ bỏ đi, con gái nhà người ta đã đính hôn từ lâu rồi."
"Đính hôn? Với nhà ai?" Vương Thiệu Thành không vui hỏi.
Nguyệt Tam Nương ngửa đầu nhớ lại: "Hình như là nghĩa tử của Tào Thượng thư, Hoài Nam Tiết Độ Phán quan Lục Vân Chiêu."
Lục Vân Chiêu? Vương Thiệu Thành bật cười một tiếng, còn tưởng là nhà khó lường nào, nếu là nghĩa tử Tào Bác, hắn ta chẳng hề để mắt. Chỉ là một đứa con riêng, lại nhậm chức ở nơi xa như thế, sao có thể bảo vệ được vị hôn thê tướng mạo xinh đẹp này? Vương Thiệu Thành giở trò khiến người kia từ hôn là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Nguyệt Tam Nương nhìn thấy Vương Thiệu Thành không nói gì rồi dẫn người rời đi, nàng kéo Mộ Vũ trở về phủ: "Cô nương này lá gan cũng thật sự là quá lớn, biết kẻ đó là ai không mà ngươi dám giẫm chân lên nguc hắn ta? Ngộ nhỡ hắn ta truy cứu, muốn bắt ngươi lại thì ngươi bảo tiểu thư nhà ngươi làm sao bây giờ?"
Mộ Vũ chỉ muốn bảo vệ Khởi La an toàn, nhìn thấy đối phương không cần mặt mũi không biết lễ tiết, trong cơn tức giận cũng không nghĩ quá nhiều. Bây giờ nhớ lại, cũng có mấy phần hoảng sợ, suýt chút nữa gây phiền toái cho tiểu thư rồi.
Nguyệt Tam Nương trở lại trong hoa viên, nói với Khởi La chuyện bên ngoài: "Hắn ta to gan tới đâu lát nữa cũng không dám quay lại đâu. Khởi La, ta về trước xử lý một ít chuyện, không ở lại với muội được."
Khởi La gật đầu, bảo Ninh Khê tiễn Nguyệt Tam Nương ra ngoài.
Nguyệt Tam Nương ra cửa phủ, lên xe ngựa nhà mình. Phu xe hỏi nàng: "Đông Gia, về Vũ Nhạc Phường hay sao?"
"Không về, tới Trúc Lý Quán ngoài thành." Nguyệt Tam Nương ngả ra sau, ra lệnh.
...
Khởi La trở lại trong phòng, gọi nha hoàn ở trong bếp nấu ít trà hương an thần, rồi vắt khăn lau mặt. Ngày thường nàng ở trong nhà ít ra ngoài xã giao, tính tình Quách Nhã Tâm cũng thích yên tĩnh, đâu ngờ trong kinh sẽ có người làm ra chuyện quá giới hạn như thế.
Chuyện trong hoa viên rất nhanh kinh động nội đường. Quách Nhã Tâm vô cùng sốt ruột, nhớ Khởi La, nhưng khách còn đang nói chuyện, bà cũng không thể bộc lộ ra. Vừa hay chuyện hai nhà Tô, Tào cũng đã ổn thỏa, Tô phu nhân quyết định đón Tào Tình Tình và Thông Nhi về. Quách Nhã Tâm tiễn khách xong là vội chạy tới thăm Khởi La. Vừa thấy mặt là đã kéo Khởi La lại xem xét một lượt: "Giảo Giảo, không sao chứ?"
"Con không sao." Khởi La kéo tay Quách Nhã Tâm nói: "Chỉ không ngờ trên tường bỗng nhiên có người, may mà Mộ Vũ nhanh nhẹn."
Quách Nhã Tâm cảm kích nhìn Mộ Vũ, tay áp tim nói với Khởi La: "Con lớn rồi, bố trí xung quanh chỗ ở của chúng ta thêm vài hộ viện, tránh cho người nào cũng có thể làm bậy. Nhưng con biết lai lịch đối phương không?"
Mộ Vũ trả lời: "Là công tử nhà Khu Mật sứ Vương Tán đại nhân."
"Công tử Vương gia?" Quách Nhã Tâm nhíu mày. Nếu là du côn lưu manh bình thường, Chu gia chưa hẳn không đối phó được, nhưng Vương Tán là Khu Mật sứ, đứng đầu Tây phủ, quyền cao chức trọng, chỉ sợ ngay cả Tô gia cũng phải kiêng dè bọn họ mấy phần. Đồng Bình Chương làm Tể Tướng đứng đầu Trung thư [*], thống lĩnh Chính Sự đường, gọi là Đông phủ, Khu Mật Viện gọi là Tây phủ, Đông - Tây phủ trước giờ đối đầu nhau.
[*] Tên khác của Chính sự đường, cơ quan của triều đình.
Hơn nữa Vương Thiệu Thành là thiếu gia nổi danh ăn chơi trong kinh, suốt ngày ở nơi ong bướm, có quan hệ với nhiều nữ tử phong trần, người trong sạch đều không muốn gả con gái cho hắn ta nên tới giờ vẫn chưa thành thân.
Khởi La sợ Quách Nhã Tâm lo lắng nên đổi chủ đề, hỏi bà tình hình của Tào Tình Tình. Quách Nhã Tâm nói: "Lúc đầu bế Thông Nhi tới cho Tô phu nhân nhìn, Tô phu nhân có lẽ tâm lý nắm chắc, cũng không nói gì, chủ yếu là để Tứ công tử Tô gia đến nhận sai. Ta xem dáng vẻ Tình Tình và Tào phu nhân, việc này chắc là xem như xong. Ngược lại là vị Đại công tử Tô gia trông tướng mạo đàng hoàng, tính cách cũng chín chắn hơn rất nhiều. Nếu A Bích có thể gả cho hắn, cũng là may mắn."
Ngọc Trâm nói: "Nô tỳ cảm thấy sẽ không thuận lợi thế đâu. Không phải trước kia đại phu nhân tỏ vẻ không muốn gả ngũ tiểu thư cho người góa vợ sao? Vừa rồi trong lời của Tô phu nhân, hôn sự của Tô đại công tử còn phải xem xét, ngũ tiểu thư chưa chắc có cơ hội ấy đâu."
Quách Nhã Tâm thở dài, mấy năm này Triệu Nguyễn tự làm khổ mình, cao không được thấp cũng không xong, trong kinh quả thật là không có người muốn kết thông gia với bà ta. Nếu là hai năm trước, Tô phu nhân không có lý nào không đồng ý, nhưng hôm nay Tô gia quyền thế ngút trời, ngược lại hoàn cảnh Chu gia thế nào? Một trưởng tử thi mãi không đỗ, một tam tử không nên trò trống, người duy nhất có triển vọng là một đứa con thứ. Người người đều bàn tán sau lưng, cưới ngũ cô nương Chu gia là sẽ rước phiền phức.
Khởi La cân nhắc một chút, vẫn nói: "Mẹ, mấy ngày nữa con muốn ra ngoài một chuyến."
Quách Nhã Tâm tất nhiên không đồng ý: "Giảo Giảo, vừa mới xảy ra chuyện, mấy ngày này con tốt nhất ở trong nhà, sóng gió qua rồi nói tiếp."
"Mẹ, có Mộ Vũ bảo vệ con mà, không có chuyện gì đâu." Khởi La nói một hồi bên tai Quách Nhã Tâm, Quách Nhã Tâm nghe xong con mắt sáng rực lên: "Thi Đại gia? Bà ấy thật sự đồng ý dạy con ư?"
"Hiện tại còn khó nói, nói là trước tiên cần phải xem con thế nào. Cho nên mẹ để con đi thử xem nhé?"
Trong lòng Quách Nhã Tâm như đấu tranh, vừa lo lắng cho an toàn của con gái, vừa không muốn con gái bỏ lỡ cơ hội tốt này. Thân phận Thi Phẩm Như chắc chắn người thường không thể mời được.
"Mẹ, tới hôm ấy, Tam Nương đi chung với con, mẹ cứ yên tâm đi." Khởi La lắc lắc cánh tay Quách Nhã Tâm, Quách Nhã Tâm rốt cục cũng thỏa hiệp: "Thôi được rồi, tới lúc đó, ta phái thêm một vài người hộ tống con đi."
***
Trúc Lý Quán là một nơi tao nhã yên tĩnh, lúc trước là tư viện của Thái hậu nương nương, về sau ban cho Thi Phẩm Như. Trong quán trồng trúc đuôi phượng là chính, xen kẽ là trúc tơ vàng, mùi thơm trúc non và trúc xanh, lướt qua cũng không nhìn thấy ngọn xanh tươi. Có vài phần thú vui tao nhã ngồi một mình sâu trong rừng trúc không người biết.
Kiến trúc trong quán cũng làm bằng trúc là chính, rảo bước vào minh đường là có hương trúc xanh. Bàn trong đường cũng làm bằng cây trúc, bề ngoài mài bóng loáng, để đệm êm thêu hoa văn trúc bằng tơ vàng lên. Cửa sổ mở hai bên, trúc đuôi phượng bên ngoài như giọt sương xanh ngưng tụ, giữa rừng trúc còn có màn sương mù mỏng tung bay, tựa như tiên cảnh vậy.
Lâm Huân ngồi trên ghế trúc, Vu Khôn thì nhắm mắt lại hít thở không khí chung quanh. Trong kinh e là không có không khí nơi nào dễ chịu hơn Trúc Lý Quán. Tỳ nữ bưng chậu đồng và khăn tay tới, Lâm Huân rửa tay và lau mặt hỏi: "Phu nhân các ngươi đâu?"
"Phu nhân đang thay quần áo, ra ngay đây." Tỳ nữ cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói.
Tiếng tỳ nữ vừa dứt, một nữ tử chải búi tóc cao, mặc quần áo màu xanh mỏng mà không lộ đi ra từ sau bức rèm che. Dung mạo của bà vô cùng đoan trang, nhìn không ra tuổi, dáng vẻ thanh thuần như hoa cúc mùa thu. Bà nhấc váy ngồi xuống, tỳ nữ vội đốt hương trong lư hương nhỏ màu xanh bên cạnh cho bà.
Lâm Huân đứng lên hành lễ: "Như di."
Nữ tử kia liếc hắn một cái, giọng nói linh động như trăng dưới mặt suối: "Tiểu tử không biết điều này, nếu không phải muốn cầu cạnh ta thì mấy năm cũng khó mà nhìn thấy một lần."
Vu Khôn tươi cười nói: "Trong lòng Hầu gia vẫn nhớ phu nhân. Không phải nhớ phu nhân sống một mình ở Trúc Lý Quán, khó tránh khỏi tịch mịch nên mới giới thiệu đệ tử cho ngài sao?"
Thi Phẩm Như nâng chung trà lên nhấp môi: "Nếu muốn ta nhận đồ đệ thì để ta làm chủ là được. Ở chỗ ta, người còn chưa thấy đâu, các ngươi đã chạy tới làm cái gì?"
Lâm Huân không nói lời nào, vẫn là Vu Khôn nói: "Sợ là phu nhân nhiều quy tắc, vị tiểu thư kia trẻ tuổi, nếu có chỗ nào mạo phạm ngài thì tạ loi với ngài trước ở đây. Ngài xem nếu là người Hầu gia chúng ta tiến cử cho ngài, không bằng gắng gượng nhận được không? Vị tiểu thư kia tư chất thông minh, chắc chắn sẽ không khiến ngài thất vọng."
Thi Phẩm Như nhìn Lâm Huân, thản nhiên hỏi: "Con và vị tiểu thư kia có quan hệ gì?"
Vu Khôn thấy Thi Phẩm Như hỏi một câu đã vào trọng điểm thì không còn thay Lâm Huân trả lời, đứng lùi sang bên cạnh. Hầu gia sẽ nói như thế nào đây?... Người trong lòng? Vu Khôn suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất chờ mong.
"Ta tặng Kim Ngọc Mãn Đường trên phố Mã Hành cho dì, xem như quà bái sư." Lâm Huân nói thẳng.
Người trong phòng đều hít ngược một hơi khí lạnh, Thi Phẩm Như nói: “Ôi! Dũng Quan hầu ra giá thật lớn. Cửa hàng trang sức nổi danh kinh thành hốt bạc mỗi ngày tặng luôn cho người ta như vậy sao?"
"Vâng. Ở phương diện này nàng có chút thiên phú, cho nên mong dì bất luận thế nào cũng nhận nàng." Lâm Huân lấy một xấp giấy từ trong tay áo ra, bảo Vu Khôn dâng lên cho Thi Phẩm Như xem: "Điệu múa Đào Yêu ở Vũ Nhạc Phường lúc trước là nàng sáng tác."
Thi Phẩm Như nhìn bản vẽ một chút, đã hơi động lòng. Trang giấy vẽ tràn ngập linh khí, tuyệt đối không chỉ vẽ chơi chơi. Trùng hợp lúc này, tỳ nữ bước nhanh vào từ ngoài cửa, bẩm báo: "Phu nhân, tới rồi."