Bệnh Phú Quý

Chương 56



Tháng chạp rất nhiều ngày lễ, các con đường lớn trong kinh tụ họp rất đông vui. Tiếng chiêng trống, tiếng ồn ào đôi lúc truyền vào trong viện, Khởi La thỉnh thoảng có chút thất thần lắng nghe.

Tháng chạp năm ấy, Lục Vân Chiêu dẫn nàng tới phố Mã Hành xem người ta vui chơi, biểu diễn rất đặc sắc, nàng thấp không nhìn thấy, Lục Vân Chiêu nâng nàng lên luôn. Hắn vốn gầy, lại là thư sinh, không có dư thừa sức lực, nâng tới nỗi mỏi tay cũng không chịu lên tiếng. Về sau nghe Triêu Tịch nói, hắn không cầm được bút viết chữ hai ngày liền.

Lúc ở bên nhau không để ý mấy việc nhỏ nhặt ấy, sau khi chia tay, bao giờ cũng thường xuyên nghĩ tới, thỉnh thoảng đâm ngươi một nhát.

Lúc ấy chỉ nói là bình thường.

Ninh Khê ngồi ở bên cạnh ghi quà phải tặng người ta trong tháng giêng, nhìn thấy một xấp thiệp mời rất dày bên cạnh: "Tiểu thư, không đi cái nào à?" Những thiệp mời này, phần lớn là nhà hiển quý mời nhau, giao lưu tình cảm.

Khởi La lắc đầu, tay vân vê giấy vẽ, lại cầm bức tranh của Thanh Liên cư sĩ lên nhìn kỹ. Về mặt vẽ tranh, nàng thật sự chẳng có thiên phú, nhưng nàng chưa từng khát vọng làm tốt một việc như thế này, xem nó là giấc mơ.

Hiện giờ lời nói về nàng ở bên ngoài gì cũng có, như là vong ân phụ nghĩa, trèo cao giẫm thấp, còn có người ghen tuông nói Dũng Quan hầu vốn chướng mắt nàng, đều là nàng mong muốn đơn phương. Mấy người A Hương đi đặt đồ tết nghe thấy rất tức giận, chạy về nói cho nàng biết, nhưng nàng không để ở trong lòng. Nếu bọn họ nói khó nghe tới vậy rồi, nàng cũng không tới mấy chỗ yến tiệc tự chuốc nhục vào thân.

Sau khi A Hương được nàng cứu, quả thật là hết lòng hết dạ với nàng, cứ vài ngày là chạy tới viện nàng để vấn an. Ngay cả việc nàng hủy hôn với Lục Vân Chiêu, A Hương cũng không nói gì cả. Nàng vốn muốn trả Mộ Vũ về cho Lục Vân Chiêu, nhưng nói gì nha đầu này cũng không chịu đi, nói là đã coi Khởi La là chủ tử từ lâu. Quách Nhã Tâm biết bản lĩnh của nàng ấy, nhiều khi tiện hơn hộ viện nên làm chủ giữ nàng ấy lại.

Mộ Vũ vốn không nói nhiều, cũng không thường xuyên ở trong phòng, Khởi La không còn kiên trì nữa.

Lúc này, trong viện Quách Nhã Tâm bỗng truyền ra tiếng khóc, Khởi La sai nha hoàn trong phòng: "Đi xem bên phu nhân có chuyện gì xảy ra."

Nha hoàn đi ra ngoài rồi trở lại rất nhanh, bẩm báo: "Có hai cô nương tới tìm phu nhân, hình như nói không thấy người gì đó."

Khởi La giật mình, đứng dậy đi lấy áo choàng treo ở bên cạnh, nói với Ninh Khê: "Chúng ta đi qua xem thế nào."

Thời tiết n4ng ráo, trong viện hoa mai vừa mới nở, quỳnh cành ngọc nhụy [*], cả vườn có mùi thơm ngát. Trần Gia Trân quỳ gối trong minh đường, khóc: "Phu nhân, ta thật sự hết cách. Người đang yên đang lành bỗng dưng không thấy tăm hơi, chẳng tìm thấy ở chỗ nào cả. Phái người tới bên phủ Quốc Công lại không được vào cửa. Tiếng nói của chúng ta nhỏ bé, chẳng biết còn có thể đi cầu xin ai giúp đỡ."

[*] Hoa cỏ quý giá như ngọc.

Quách Nhã Tâm cúi người dìu nàng: "Các ngươi đứng lên rồi nói. Ph4t hiện Quý Thần mất tích từ lúc nào? Có lẽ hắn chỉ ra ngoài đi một chút thôi?"

Giang Văn Xảo quỳ gối bên cạnh nói: "Đêm qua, công tử uống rượu ở quán rượu, cãi nhau với người ta, ta và biểu tỷ tìm hắn về. Hắn tự giam mình trong phòng, buổi sáng mới ph4t hiện không thấy người, chỉ để lại một bức thư tuyệt bút. Nơi cần tìm chúng ta tìm hết cả rồi, không biết công tử có nghĩ quẩn hay không..." Giang Văn Xảo đưa lá thư tuyệt bút cho Quách Nhã Tâm xem.

Trần Gia Trân khóc rất đau lòng, kéo váy Quách Nhã Tâm: "Phu nhân, cầu xin ngài giúp đỡ. Ta sợ muộn, Quý Thần huynh ấy..."

Sau khi Diệp gia xảy ra chuyện, Diệp Quý Thần gần như bị cô lập trong triều, mỗi ngày chỉ biết tới quán rượu mua say. Chu Minh Kỳ cũng không cho bọn họ gặp mặt vì để Diệp Dung ổn định cảm xúc. Quách Nhã Tâm và Khởi La mời Diệp Quý Thần nhiều lần, hắn đều không tới.

Quách Nhã Tâm xem thư xong thì nói với Ngọc Trâm: "Chuẩn bị kiệu, chúng ta tới Quách phủ một chuyến, xem huynh trưởng có thể giúp một tay không." Bây giờ Quách Hiếu Nghiêm là Đô Chỉ huy sứ của Điện Tiền tư, nếu ông có thể hỗ trợ tìm người, hẳn là sẽ có tin tức.

Khởi La ở ngoài cửa nghe thấy cũng không tiến vào, quay đầu căn dặn Ninh Khê: "Chuẩn bị kiệu, ta cũng ra ngoài một chuyến."

Ninh Khê lo lắng: "Nhưng tiểu thư, vết thương trên người ngài..."

"Ta không sao, tìm người quan trọng." Khởi La rất vội. Nàng không biết kiếp trước lúc Diệp gia xảy ra chuyện, Diệp Quý Thần có từng viết thư tuyệt bút không, việc này nghe vô cùng không ổn.

Lúc nàng ra ngoài ngồi lên kiệu còn có chút do dự, có nên tới nơi đó không. Thật sự gặp phải việc khó, cứ vô thức nghĩ tới hắn như trên đời này không có việc hắn không làm được. Hắn vẫn luôn tồn tại như thần ở trong lòng nàng. Nàng không biết tâm trạng này có phải không có thuốc chữa không. Thậm chí nàng cũng không thể xác nhận, hắn có thể giúp mình không, hay lại giống kiếp trước tự mình đa tình.

Đến nơi, Ninh Khê tiến đến cửa phủ cầu kiến.

"Ngươi xem phủ Dũng Quan hầu là nơi nào hả? Ai cũng có thể gặp Hầu gia chúng ta ư?" Hộ vệ không kiên nhẫn đuổi Ninh Khê.

Ninh Khê tức: "Ngươi có chắc không cần đi vào hỏi Hầu gia nhà các ngươi không?" Lần trước ở biệt trang Bạch Mã, vị Dũng Quan hầu trong đêm bất chấp xông vào phòng tiểu thư cũng chẳng biết làm gì. Hiện tại tiểu thư có việc, muốn gặp hắn lại không gặp được ư? Thật sự là lẽ nào lại như vậy.

"Có gì phải hỏi? Số người mỗi ngày muốn gặp Hầu gia nhà chúng ta đếm không xuể, nhìn thấy bên kia không?" Hộ vệ chỉ chỉ mấy người ôm quà xếp thành một hàng dài ở bên đường: "Muốn gặp cũng được, qua bên kia xếp hàng ghi danh, chờ Hầu gia chúng ta rảnh rỗi thì sẽ gặp các người."

Ninh Khê thò người ra nhìn, hàng người bên kia dài tới nỗi không thấy đuôi đâu. Nàng thở dài, trở về bên cạnh kiệu nói với Khởi La: "Tiểu thư, hộ vệ phủ Dũng Quan hầu muốn chúng ta xếp hàng ghi danh trước, sau đó xem Dũng Quan hầu có tâm trạng gặp hay không."

Khởi La lo lắng cho an nguy của Diệp Quý Thần, sốt ruột gặp Lâm Huân, cũng không lo được nhiều như vậy. Nàng kéo cổ áo choàng lông nhung, xuống kiệu, xung quanh lập tức vang lên tiếng kêu kinh ngạc. Nàng nhấc váy đi đến thềm đá, hộ vệ canh gác nhìn thấy nàng thì sửng sốt một hồi lâu rồi mới hỏi: "Tiểu thư là...?"

Khởi La ung dung nói: "Xin đi thông báo một tiếng, nói là Chu Khởi La cầu kiến Dũng Quan hầu."

Dù là hộ vệ kiến thức hạn hẹp cũng biết Chu Khởi La là quý danh của vị cô nương gần đây đồn Hầu gia muốn cưới. Hắn không dám thất lễ, ngộ nhỡ lời đồn là thật, vị cô nương dung mạo như tiên nữ ở trước mặt là Hầu phu nhân tương lai, nữ chủ nhân của Hầu phủ, ai đắc tội nổi chứ?

"Tiểu thư xin chờ chốc lát, tiểu nhân đi thông báo ngay." Hộ vệ lùi lại hai bước, quay người chạy vào trong phủ.

Lâm Huân đang xem công văn trong thư phòng, gần đây hắn nhiễm phong hàn, thỉnh thoảng giơ tay ho khan hai tiếng. Biên cảnh đổi tướng, Thái tử và Lục Hoàng tử tranh luận không ngừng vì xếp người nhà mình vào. Vương Tán nói là phải hỏi ý kiến trên dưới Khu phủ, thật ra đang kéo dài thời gian, hai bên đều không đắc tội được.

Quách Hiếu Nghiêm ngồi ở bên cạnh tức giận nói: "Cho nên để quan văn làm Khu Mật sứ quả thật giống như đùa. Vương Tán từng dẫn binh chưa? Đánh trận chưa? Biết phái ai đi Tây Bắc có thể trấn giữ được không?"

Lâm Huân tập trung nhìn văn thư, nâng bút viết mấy nét, không nói gì.

Vương Tán là phái chủ hòa, cuối cùng ứng cử viên được phái đi chắc cũng là loại ba phải, gặp chuyện sẽ chỉ một lòng dàn xếp ổn thỏa. Hai năm nay Tây Hạ yên tĩnh hơn, nếu không phái một Đại tướng khí thế mạnh mẽ đi, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng trong triều ta không có người, lại muốn ngóc đầu dậy lại. Nhưng từ khi Thái tổ khai quốc tới giờ, trọng văn khinh võ quá độ, người trong triều có thể đánh trận thật sự quá ít.

"Điện soái về trước, chuyện chọn người ta suy nghĩ thêm chút." Lâm Huân nói.

Quách Hiếu Nghiêm đi chưa lâu thì Vu Khôn vội vàng chạy vào nói: "Hầu gia, tiểu thư Chu gia đến rồi!"

Khởi La đứng ở ngoài cửa phủ, nhìn xung quanh một lần. Hai bên cửa phủ mỗi bên có một con sư tử đá nhe răng nghẹo cổ đứng, trên cửa treo tấm biển mạ vàng Hoàng thượng ban. Bên trong cổng có vòng đồng sơn màu son là một bức tường phù điêu khắc chữ ngũ phúc phủng thọ [*], trên mặt đất lát gạch.

[*] Phúc thọ muôn đời.

Bỗng nhiên bức tường phù điêu chuyển động, mọi người không ngờ Lâm Huân lại tự mình ra.

Hắn mặc áo choàng hai lớp hoa văn chữ phúc hình tròn màu xanh ngọc, đi đến trước mặt Khởi La: "Sao nàng lại tới đây?"

"Ta, ta có việc gấp muốn tìm ngài giúp đỡ." Khởi La vội vàng nói.

Lâm Huân nói: "Bên ngoài lạnh, đi vào rồi nói." Mặt của nàng trông hơi tái nhợt, không biết có phải vì lạnh hay không. Lâm Huân dựa gần Khởi La, cầm tay của nàng bên dưới tay áo, sưởi ấm cho nàng. Hai bàn tay nhỏ bé của nàng quả nhiên lạnh như băng. Lâm Huân nhíu mày, không vui liếc hộ vệ ở bên cạnh cửa một cái. Hộ vệ lập tức sợ run lẩy bẩy.

Khấu ma ma đang dẫn tỳ nữ tới Phúc Vinh Uyển, nghe thấy động tĩnh không khỏi đứng lại nhìn một lúc. Tỳ nữ sau lưng nói: "Khấu ma ma, tiểu thư kia có phải là tiểu thư Chu gia mà Hầu gia nói với Quận chúa muốn cưới không? Thật sự rất không thận trọng, chạy tới tìm Hầu gia giữa ban ngày ban mặt, cũng chẳng sợ người khác đồn đại."

Tỳ nữ có tâm tư ghen tỵ và hâm mộ Khởi La, tất nhiên sẽ không nói tốt. Một tiểu nha đầu có chút xinh đẹp mà thôi, dựa vào đâu mà gả cho Hầu gia như thiên thần của các nàng chứ?

Sắc mặt của Khấu ma ma khó coi, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục tới Phúc Vinh Uyển.

Bên ngoài minh đường Phúc Vinh Uyển, vài cây mai hồng nở rất xinh đẹp như ráng mây bao quanh. Thi Phẩm Như đang nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi, Gia Khang hỏi bà: "A Như, muội nói xem, cô nương kia rốt cuộc thế nào?"

"Xinh đẹp, tính tình hòa nhã, muội rất thích." Thi Phẩm Như lạnh nhạt nói.

"Muội cảm thấy thích là tốt. Ta vốn muốn gọi cô nương kia tới phủ xem thế nào, Huân Nhi lại không cho, nói bản thân nó thích là được. Ta nghĩ lại cũng đúng, nhiều năm vậy rồi, ta trông mong có người có thể khiến hắn để tâm, những cái khác cũng không quan trọng." Gia Khang nhắc tới hôn sự của Lâm Huân, hiếm khi khéo nói: "Huân Nhi nói với ta hai lần chuyện muốn đi cầu hôn, hay là muội đi thay ta một chuyến?"

Thi Phẩm Như nói: "Tỷ muốn muội tới Chu gia cầu hôn giúp Huân Nhi à?"

"Đúng vậy, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có muội thích hợp nhất. Theo lý cũng phải thông báo với Đại Trưởng Công chúa ở phủ Tĩnh Quốc công bên kia một tiếng, nhìn phu nhân các nhà trong kinh, ngoại trừ muội ra còn có ai không mất bình tĩnh ở trước mặt Đại Trưởng Công chúa?" Gia Khang cười: "Huống hồ chẳng phải cô nương kia bái muội làm sư phụ sao! Có muội ra mặt, người khác cũng không dám nói linh tinh nữa."

Gia Khang quả thực nghe nói lục tiểu thư Chu gia vốn dĩ đã từng hứa hôn, tuy bà không vui lắm nhưng tất cả những thứ ấy chẳng tính là gì so với việc Lâm Huân mong muốn cưới vợ. Sang năm hắn đã hai mươi hai rồi, ngay cả một thông phòng cũng không có. Hoàng thượng ban cho nha hoàn tên Vũ Đông là người hiếm thấy có thể lọt vào mắt hắn, lại cũng chỉ để làm việc trong nhà sách, không cho gần người.

Thi Phẩm Như cúi đầu nhấp một ngụm trà, một nửa cổ tay trắng lộ ra khỏi tay áo: "Cũng được, muội giúp tỷ một chuyến vậy."

Gia Khang vui mừng nói: "Muội chịu giúp đỡ vậy là quá tốt rồi."

Khấu ma ma dẫn tỳ nữ tới, ghé vào tai Gia Khang nói vài câu. Vẻ mặt Gia Khang khó chịu: "Hầu gia dẫn nàng đi đâu?"

"Hình như là thư phòng." Khấu ma ma trả lời.

Gia Khang đứng lên: "Đi, chúng ta đi xem một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.