Lâm Huân ngồi ở gian ngoài, cả người bị bao phủ trong tầng mây đen, không ai dám đi qua đó.
Hắn nhất thời không kìm chế được, ra tay quá nặng, khi đó nhất định là nàng đau lắm nhỉ? Nhưng vẫn cứ cắn răng không lên tiếng.
Trong đầu hắn đều là việc nàng và Lục Vân Chiêu đã làm chuyện gì, sự đố kỵ giống như con rắn độc, hung hăng cắn hắn một cái.
Lý trí của hắn đã mất khống chế, quên mất nàng còn nhỏ như vậy, hoàn toàn không chịu được hắn làm như thế.
Cánh cửa ô vuông mở ra, Khấu ma ma đi tới, lại đóng cửa lại.
Lâm Huân lập tức đứng lên: “Sao rồi?”
Khấu ma ma kéo Lâm Huân sang một bên, thấp giọng nói: “Hầu gia cũng thật là, phu nhân còn nhỏ tuổi, thân thể vẫn còn rất mềm mại, cho dù sốt ruột thì cũng không thể thô bạo chứ? Đều làm chảy máu rồi, lần này chỉ sợ phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Người thì không có gì trở ngại, đoán chừng chỉ là đau ngất đi thôi.
Ta đã để nha hoàn bôi thuốc cho nàng ấy rồi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh thôi.”
Lâm Huân thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Khấu ma ma nói lời thấm thía: “Theo lý thuyết thì lão thân sẽ không nhúng tay vào chuyện trong phòng của Hầu gia.
Nhưng mà Hầu gia nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng có thể thông cảm được, thật sự là phu nhân quá yêu kiều, không thể làm mạnh được.
So với như vậy, còn không bằng Hầu gia thu nha hoàn trong phủ, ví dụ như Vũ Đồng kia làm thông phòng trước cũng được.
Tuyệt đối đừng làm thân thể mình nhịn hỏng mất.” Khấu ma ma cho rằng hắn túng dục quá độ nên mới giày vò Khởi La thành như vậy.
Lâm Huân không lên tiếng.
Ngoại trừ nàng thì hắn không muốn ai cả.
Khấu ma ma cũng chỉ thuận thế nói một chút, đã nhiều năm như vậy, sao bà không hiểu rõ tính tình của Lâm Huân chứ.
Muốn những nữ nhân khác thì thật sự là có thể, cũng không đến mức ngay cả một người thông phòng ở bên cạnh cũng không có.
Quận chúa là biết nếu không phải vị phu nhân mới này thì hắn không cưới ai, cho nên mới không so đo đến việc trước đó nàng có hôn ước, đồng ý cưới về.
Lâm Huân lại hỏi: “Một lát nữa bà viết đơn thuốc tránh thai không gây tổn thương cho ta.”
Khấu ma ma gật đầu, lại bỗng nhiên mở to mắt: “Ngài muốn cho phu nhân uống? Không được, Quận chúa sẽ không đồng ý.”
“Bà đừng nói với mẫu thân, cũng đừng nói với bất kỳ ai.” Lâm Huân nhìn phòng trong một cái, ánh mắt phức tạp: “Nàng ấy còn nhỏ quá.”
Khấu ma ma là người từ trong cung ra, cũng đã thấy việc đời, nghe vậy thì không nhịn được mà giật mình.
Từ xưa đến nay còn chưa nghe nói về ai cho chính thê dùng thuốc tránh thai, có ai mà không ngóng trông sớm sinh hạ con trai trưởng để còn ăn nói với người trên người dưới chứ? Hầu gia thật sự là thương vị phu nhân này.
Hình ma ma ở trong phòng trực tiếp thở dài, giúp đỡ Ninh Khê thay quần áo trong sạch sẽ cho Khởi La.
Hình ma ma đau lòng nói: “Hầu gia cũng thật là, đối xử với tiểu thư như thế! Buổi sáng nhìn khí sắc của tiểu thư, ta còn cảm thấy Hầu gia thương tiếc nàng ấy.
Ngày mốt lại mặt phải làm thế nào đây? Ta muốn đi cáo trạng với phu nhân.”
Ninh Khê đắp chăn cho Khởi La: “Hình ma ma, vẫn chờ tiểu thư tỉnh lại, hỏi ý nàng ấy rồi nói sau.” Ninh Khê mơ hồ cảm thấy, trong lòng tiểu thư thích Hầu gia.
Bởi vì thích nên mới trở nên chú ý cẩn thận, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng không nhịn được nhìn về phía Hầu gia vẫn đã bán đứng nàng.
Lúc trước khi ở bên biểu công tử hoàn toàn không phải như vậy.
Lâm Huân đi vào, Hình ma ma như gặp kẻ địch, cả gan tiến lên phía trước nói: “Hầu gia, phu nhân vẫn chưa tỉnh, xin ngài hãy để nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Lâm Huân nhìn về phía trên giường, Hình ma ma thấy hắn không rời đi thì trong lòng bồn chồn.
Vị này chính là nhân vật hung ác giết người như ngóe trên chiến trường, nếu như dùng sức mạnh với hắn… Bà hơi sợ.
“Ta chỉ xem sao.
Sẽ không làm gì cả.”
Hình ma ma quay đầu nhìn Ninh Khê, thấy Ninh Khê gật đầu thì mới không tình nguyện mà tránh ra.
Đôi mắt lại hồi hộp nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của Lâm Huân.
Lâm Huân ngồi ở mép giường, nhìn qua khuôn mặt nhỏ của Khởi La, đưa tay lau đi vệt nước mắt chưa khô nơi khóe mắt nàng.
Từ khi nào hắn đã để ý đến nàng như vậy? Không chịu được việc trong lòng nàng không có hắn, không chịu được quá khứ của nàng và người khác.
Bây giờ hắn giống như một nam nhân bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chính hắn cũng thấy lạ lẫm.
Hắn vẫn nhớ rõ hôm qua sau khi tiệc rượu kết thúc, Chu Hoài Viễn ngăn trước mặt hắn không cho hắn đi.
Cái người say rượu đó đã kéo tay áo của hắn nói: “Chu Khởi La hoàn toàn không thích ngươi! Muội ấy và Hi Văn mới là một đôi, là ngươi cướp muội ấy khỏi Hi Văn, một ngày nào đó muội ấy sẽ rời khỏi ngươi!” Lúc ấy hắn đã muốn đấm Chu Hoài Viễn một cái nhưng vẫn nhịn được.
Cho nên đêm qua, hắn mới không nhịn được mà muốn nàng, hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Hôm nay, Chu Huệ Lan lại nói với hắn, nàng và Lục Vân Chiêu đã từng tốt đẹp thế nào.
Gần như mỗi một người đều biết chuyện của bọn họ.
Ngọn lửa trong lòng hắn làm thế nào cũng không tắt được.
Hắn muốn khiến nàng nhớ kỹ dấu vết mà mình để lại trên người nàng, muốn để nàng mang thai con của mình, như vậy thì nàng sẽ không rời xa hắn.
Thế nhưng khi nàng không chịu nổi, hắn lại không nỡ để nàng chịu nỗi khổ sinh đẻ khi còn nhỏ tuổi cho nên mới muốn thuốc tránh thai từ Khấu ma ma.
Hắn bỗng nhiên cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Một người xông pha chiến đấu trên chiến trường, xưa nay không biết chữ sợ viết như thế nào, vung tay một cái chính là truyền lệnh cho đại quân mấy trăm ngàn người, chưa từng chần chờ, hiện tại lại không biết làm thế nào với một cô gái nhỏ.
Đến chạng vạng tối, Khởi La tỉnh lại, cảm thấy bên dưới lạnh buốt, vẫn còn đau.
Nàng ngồi dậy, Ninh Khê đi tới đỡ nàng: “Tiểu thư, muốn uống nước sao?”
Khởi La lắc đầu, tinh thần vẫn có chút hoảng hốt, nàng ôm đầu gối.
Hình ma ma bưng canh gà ác(*) đi vào, đưa cho Khởi La: “Tiểu thư nhanh ăn lúc còn nóng đi.”
(*) Gà ác: hay còn gọi là ô cốt kê, ô kê hay còn có tên khác là gà đen hay gà chân chì hoặc gà ngũ trảo có điểm đặc trưng là toàn thân và chân đều màu đen và có thịt bổ dưỡng, gà thường được chế biến thành món ăn gà ác tần bổ dưỡng.
Canh gà này rất đặc, có một mùi thuốc nhàn nhạt, trong đó ngoại trừ gà ác thì còn có các nguyên liệu như a giao[*], long nhãn, táo đỏ, cẩu kỷ, tất cả đều được hầm nhừ.
Khởi La chưa ăn cơm trưa, cộng thêm tiêu hao thể lực quá lớn, hiện tại có chút đói bụng, nàng bèn lấy một chén ăn.
Hình ma ma không nhịn được nói: “Nhìn dáng vẻ da mịn thịt mềm này của tiểu thư chúng ta xem, Hầu gia nhẫn tâm quá rồi.
Tiểu thư, lúc lại mặt nhất định phải nói với phu nhân.”
[*] A giao: Chế phẩm làm từ da lừa được cạo sạch lông và nấu đến cô đặc thành keo gọi là a giao.
“Chuyện ngày hôm nay, khi hồi phủ các ngươi không được nói với mẹ ta.” Khởi La thản nhiên nói.
“Nhưng mà tiểu thư…” Dù sao Hình ma ma vẫn không hiểu rõ tính tình của Khởi La, muốn nói hai câu, Khởi La nói: “Ta và Hầu gia là phu thê, chuyện này nói thẳng ra thì cũng là chuyện trong phòng của phu thê.
Chàng tốt với ta là phúc khí của ta.
Không tốt với ta thì cũng là mệnh của ta.
Bà nói cho mẹ biết, ngoại trừ khiến bà ấy lo lắng hãi hùng thì chẳng lẽ bà ấy còn có thể thật sự đi tìm Hầu gia, bảo chàng sau này đừng đụng vào ta nữa à?”
Hình ma ma nuốt nước bọt một cái, không phản đối.
Cô nương bình thường gặp phải chuyện như vậy, sau khi tỉnh lại không phải khóc sướt mướt thì chính là làm ầm ĩ muốn về nhà mẹ đẻ.
Tiểu thư quá bình tĩnh.
“Ninh Khê, em bảo Mộ Vũ đi đến phía trước hỏi xem, hôm nay ai từng gặp Hầu gia.” Khởi La dặn dò.
Nhất định là có người nói với hắn cái gì đó thì hắn mới có thể như thế.
Ninh Khê đi ra ngoài, một lát sau lại đi vào, do dự nói: “Tiểu thư, hình như nô tỳ không tìm thấy Mộ Vũ đâu cả.”
Mộ Vũ rất ít khi biến mất như vậy, chẳng lẽ là đi xử lý chuyện quan trọng gì rồi? Khởi La suy nghĩ một chút rồi cũng không nói gì: “Vậy em tìm nha hoàn trong Hầu phủ đi hỏi xem.”
Ninh Khê đáp lời rồi đi ra ngoài.
Thân thể Khởi La khó chịu, không có cách nào xuống giường được, nàng bảo Hình ma ma lót một cái gối mềm ở sau lưng, nàng dựa vào đó đọc sách.
Một lát sau, ở gian ngoài có động tĩnh, chỉ là âm thanh rất nhỏ.
Lâm Huân nhìn thấy ánh nến ở phòng trong thì biết Khởi La đã tỉnh, hắn hỏi nha hoàn bên cạnh: “Phu nhân dùng bữa tối chưa?”
Nha hoàn trả lời: “Chưa, đã ăn hai chén canh, nói là không có khẩu vị gì.”
Không ăn thì sao mà được? Mặc dù thứ đó không làm tổn thương đến thân thể, nhưng mà… Lâm Huân nói: “Đi dặn dò phòng bếp nấu chút cháo, lại kèm thêm hai món ăn kèm ngon miệng.”
“Vâng.” Nha hoàn không dám thất lễ, vội vàng đi làm.
Lâm Huân để nha hoàn ra ngoài hết, mình thì ngồi ở gian ngoài, nhìn qua cửa sổ sọc ngang xuất thần, không đi vào trong, cũng không thắp nến.
Trời sắp tối rồi, khi Ninh Khê đi vào nhìn thấy một bóng người thì sợ hết hồn, nhanh chóng sai người đốt đèn.
Đợi đến khi thấy rõ là Lâm Huân thì hành lễ với hắn, hỏi: “Sao Hầu gia lại ngồi ở đây? Phu nhân đã tỉnh rồi.”
Lâm Huân không lên tiếng, vẫn im lặng ngồi đó.
Lúc này đúng lúc nha hoàn bưng cháo nóng và thức ăn lên, Lâm Huân bảo Ninh Khê bưng vào cho Khởi La.
Khởi La nhìn thấy cháo và đồ ăn, lại nhìn gian ngoài rồi lắc đầu: “Cầm đi đi, ta không ăn.”
Ninh Khê không có cách nào, lại bưng khay thức ăn vẫn y nguyên không thay đổi đi ra ngoài, khó xử nói: “Nô tỳ khuyên rồi nhưng phu nhân không chịu ăn.
Hầu gia chưa dùng bữa tối đúng không? Hay là ngài ăn trước đi.”
Lâm Huân nhíu mày, đứng dậy cầm khay trên tay tự mình đi vào.
Hình ma ma giật mình, muốn đi qua nhận lấy, Lâm Huân tránh bà, đi thẳng đến bên giường, kéo chiếc ghế con từ bên cạnh tới rồi đặt khay lên trên đó.
Khởi La ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nghiêng người quay mặt vào trong mà đọc sách, không nói lời nào.
“Nàng cần phải ăn chút gì đó.” Lâm Huân cúi đầu nói.
Người trên giường chỉ lẳng lặng đọc sách, không muốn để ý đến hắn chút nào.
Nếu là bình thường thì hắn nhất định sẽ bắt lấy cô bé không nghe lời này vào trong ngực, cưỡng ép cạy miệng nàng ra rồi đút cho nàng, thế nhưng hiện tại hắn không dám đụng vào nàng, tựa như vừa chạm vào là nàng sẽ vỡ nát.
Hắn im lặng ngồi bên cạnh, giống như một cọc gỗ lớn, không nhúc nhích.
Khởi La cảm thấy sau lưng bị người ta nhìn chằm chằm, rất không tự nhiên, trong sách viết gì thật ra nàng không xem vào được chữ nào.
Mãi đến khi nàng nghe thấy bụng của hắn kêu lên hai tiếng ục ục, vô cùng vang dội trong căn phòng yên tĩnh thì mới biết hắn cũng chưa dùng bữa tối.
Nàng nhớ rõ sau này dạ dày hắn luôn không tốt, ba bữa cơm không thể không ăn đúng giờ được.
Nàng thầm thở dài, gọi Ninh Khê rồi vẫn cưỡng ép xuống giường.
“Bảo bọn họ bưng bữa tối lên đi.
Ta muốn ăn một chút.” Khởi La nói.
Hai người ăn cơm ở gian ngoài, bầu không khí lại hoàn toàn khác biệt với lúc sáng.
Khi đó Khởi La còn muốn giả vờ ra vẻ hiền lương thục đức, ít nhất thì không để ý biểu hiện đến thế.
Nhưng bây giờ nàng cũng lười giả vờ, nàng tức giận, không muốn để ý đến hắn, hắn đã làm chuyện quá đáng như thế với nàng.
Chờ đến lúc ăn xong, Khởi La đứng dậy hành lễ rồi vịn Ninh Khê đi vào trong.
Nha hoàn xung quanh thay đổi ánh mắt, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy ai dám bày sắc mặt ra cho Hầu gia nhìn.
Lâm Huân đặt đũa xuống, sai người đưa đồ lui xuống hết, hắn ở gian ngoài xem văn thư, xử lý chính sự.
Sau khi Khởi La tắm xong thật sớm, lại để cho Hình ma ma bôi thuốc cho nàng, phía dưới vừa đau vừa căng, cũng may tác dụng của thuốc mỡ này cũng không tệ lắm, nghỉ ngơi khoảng vài ngày chắc là sẽ không sao nữa.
Nàng không khỏi nghĩ, nếu như ban đêm hắn lại làm mạnh hơn thì làm sao đây?
Hôm nay Khởi La thật sự có chút mệt mỏi rồi, nàng cầm sách, dựa vào gối mềm ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm nhận được có người bế mình lên, rút gối mềm sau lưng ra, lại để nàng nằm ngang trên giường rồi đắp mền.
Sau đó một nụ hôn rơi trên trán nàng.
Ban đêm Khởi La vì khát nước mà mở mắt, phát hiện bên cạnh không có người, trên sạp la hán lại có động tĩnh trở mình mãi.
Nàng vén chăn ngồi dậy, cầm ngọn nến yếu ớt trên bàn tròn đi qua đó, phát hiện ra chân hắn quá dài, chỉ có thể cong lại, chăn mền rơi hết xuống đất.
Nàng đặt ngọn nến xuống, cắn răng, cúi người nhặt chăn lên rồi cẩn thận đắp lên cho hắn, sau đó ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn.
Nếu như không nằm cùng giường thì hắn hoàn toàn có thể quay về chỗ ở ban đầu để ngủ, nhưng hắn không làm thế, thà rằng uất ức co rúc ở đây.
Có lẽ là sợ chia phòng trong lúc tân hôn sẽ có điềm xấu, nàng cũng sẽ bị người ta chỉ trích?
Buổi chiều Ninh Khê nói với nàng, theo lời nha hoàn bẩm báo lại thì hôm nay Chu Huệ Lan đã nói chuyện với hắn một lúc ở Trừng Tâm Đường, sau khi hắn đi ra thì sắc mặt rất khó coi.
Còn có hôm qua hình như hắn đã suýt nữa ra tay đánh Chu Hoài Viễn say rượu.
Nàng hơi ngẫm lại thì biết chắc chắn là Chu Hoài Viễn bất bình thay cho Lục Vân Chiêu, nhất định là Chu Huệ Lan đã nói gì đó chọc giận hắn.
Cho nên hôm nay hắn mới có thể như vậy.
Nàng thở dài, chuẩn bị đứng dậy thì cổ tay bỗng nhiên bị người ta tóm lấy.
Hắn mở mắt ra nhìn nàng.
Hắn là người tập võ đánh trận, tai cực kỳ nhạy cảm, khi nàng rời giường là hắn đã nghe thấy rồi.
Khởi La muốn rút tay về, Lâm Huân lại ngồi dậy, nhân tiện ôm nàng vào trong ngực, dùng cằm chống lên đầu nàng, lại hôn nàng: “Ta xin lỗi, Giảo Giảo.”
Khởi La bị hắn làm cho trong lòng mềm nhũn, giơ tay lên đánh mạnh vào vai hắn hai cái, giống như tường đồng vách sắt vậy, không thấy hắn lên tiếng mà tay mình lại bị đau rồi.
Nàng hít một tiếng, tay bị hắn đặt bên miệng khẽ thổi: “Ta không ngại cho nàng đánh, thịt ta dày lắm.”
Khởi La không nhịn được cười: “Về giường ngủ đi.
Chỗ này nhỏ quá, chàng ngủ không thoải mái.”
“Nàng không sợ ta không nhịn được…?”
Khởi La ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng dám!”
Lâm Huân cong miệng lên, sờ đầu nàng: “Cuối cùng cũng không dùng kính ngữ nữa?”
Cái tên này quả thật là được đằng chân lân đằng đầu mà.
“Không dùng nữa, sau này cũng không dùng nữa! Bây giờ ôm chăn mền quay về giường đi, không được nói chuyện nữa!” Khởi La thở hổn hển đẩy hắn ra, tự mình đi về giường trước..