Phía lầu đối diện, Tiểu Thỏ ôm Tiểu Bạch, ngồi trên ghế sofa và xem tivi, Giản Chính Dương ngồi ở bên cạnh, ôm chặt lấy cô, yên lặng nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa có chút ghen tỵ.
Đương nhiên là anh đang ghen tỵ với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đáng giận này, sớm biết vậy anh sẽ không mua. Cứ ngang nhiên nằm trong lòng Tiểu Thỏ như vậy, nơi đó phải là của anh mới đúng. Giản Chính Dương vừa nghĩ vừa hận, nhưng anh không dám ném Tiểu Bạch xuống, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán để nhìn Tiểu Thỏ, hy vọng cô hiểu ý mình, vứt “kẻ thứ ba” đang vướng víu kia đi, bởi vì từ đầu tới đuôi, cô đều thuộc về anh.
Đáng tiếc, Tiểu Thỏ đang thất thần, không nhận thấy ánh mắt ai oán giận dỗi của Giản Chính Dương.
Trong lòng cô không ngừng băn khoăn nghĩ ngợi, vừa muốn bản thân mình rộng lượng một chút, không so đo với người lớn, thế nhưng dáng vẻ nghiêm khắc của Giản Tình cứ xâm nhập vào đầu óc cô, không muốn so đo cũng không được; vừa thấy Giản Tình coi mình như bảo mẫu của Giản Chính Dương mà mất hứng, nhưng lời nói dịu dàng của bà ấy lúc ở dưới lầu cũng khiến cô có chút bất an, sự nhân hậu của bà ấy đáng được tôn trọng.
Ngẫm lại cũng phải, đứa con trai mình nuôi hơn hai mươi mấy năm, từ nhỏ đã chăm sóc cẩn thận, chiều con hết thảy cũng vì con có bệnh, nào ngờ một ngày nọ, người con gái khác bước tới, con trai liền một lòng với người ta, thậm chí còn vì việc đó mà hét vào mặt mình... Tuy rằng Tiểu Thỏ cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng tỉnh táo mà nghĩ lại, nếu như theo luật nhân quả, sau này cô làm mẹ, có con trai, rồi người con gái nào đó lấy hết sự chú ý của con cô, có lẽ là... cô cũng sẽ ghen tỵ lắm.
Cho nên, vẫn là sinh con gái tốt hơn, sau này tìm một người đàn ông yêu thương nó thật lòng, nó sẽ hạnh phúc, bản thân mình cũng vui lây, không thể nào ghen tỵ được. Một ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Tiểu Thỏ liền kiên quyết cho rằng sinh con gái tốt hơn con trai.
Trong đầu Tiểu Thỏ đang có hai suy nghĩ đối chọi lẫn nhau, cô không biết có nên khuyên Giản Chính Dương đi dự tiệc hay không. Tuy rằng mẹ anh tổ chức tiệc để cổ vũ con trai mình, nhưng cô chưa bao giờ tham gia ở những nơi có nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu như vậy, vì vậy mà có hơi khó xử với lời mời của Giản Tính.
Tuy rằng Giản Tình chưa nói gì, nhưng Tiểu Thỏ nghĩ bữa tiệc ngày mai hẳn là không đơn giản, chỉ nhìn cách trang điểm của Giản Tình và khí chất của bà ấy cũng đủ biết thế giới của bà ấy và thế giới của cô là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Cô lo nếu mình tham gia sẽ bị khinh thường, vả lại, bản thân cô không có quần áo đẹp, đa số đều mua ở mấy chỗ bán ngoài lề đường, cứ mặc như vậy mà ra ngoài sẽ khiến Giản Chính Dương mất mặt. Trong tủ đồ anh, vài bộ còn chưa xé nhãn, nhưng cô vẫn biết giá của chúng không ít hơn bốn chữ số.
Bởi vì bối rối đầy đầu, Tiểu Thỏ cứ liên tục cắn môi. Giản Chính Dương xoa hai tay cô, ánh mắt cô liền trở nên nghi hoặc, mở miệng bá đạo, “Chỗ này là của em, không được cắn.”
Tiểu Thỏ sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ lên, “Đáng ghét, chỗ nào cũng của em... mà anh muốn cắn là cắn.”
“Không được.” Giản Chính Dương nhíu mày lại, dùng tay chỉ vào môi mình, “Của em là của anh, của anh mới là của em, nếu em muốn cắn thì cắn chỗ này này.”
“Hắc hắc...” Tiểu Thỏ bật cười, sự buồn bực trong lòng bỗng chốc biến mất, “Được.”
Cô kề sát vào mặt anh, cắn nhẹ một cái, vừa định lùi lại, Giản Chính Dương đột ngột bắt lấy cô, hôn thật mạnh vào. Tiểu Thỏ muốn lùi lại, anh liền ôm cô chặt hơn, cô chỉ giãy dụa một chút, sau đó thì để mặc cho anh tác oai tác quái.
Tiểu Bạch đáng thương. Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ, hoàn toàn ngã đè lên ghế sofa, quên mất nó đang nằm ở đó, suýt chút nữa thì nó đã bị đè chết rồi, khó khăn lắm mới có thể thoát ra từ kẽ hở giữa hai người. Nó thề, từ nay về sau không bao giờ nằm trong lòng Tiểu Thỏ nữa, lỡ không may bị đè thì chết thật oan uổng.
Một cái hôn sâu còn chưa kết thúc, Giản Chính Dương đã động tình rồi. Lúc Tiểu Thỏ sắp nghẹn chết, anh mới rời khỏi môi cô, sau đó hôn xuống cần cổ.
“Ưm ~” Cổ là nơi nhạy cảm nhất của Tiểu Thỏ. Giản Chính Dương mới hôn một cái, cô đã không nhịn được mà rên lên hừ hừ.
Đối với Giản Chính Dương mà nói, tiếng rên nho nhỏ này của cô tựa như một loại thuốc tráng dương trợ tình, không gì có thể so bằng trên quãng đời này, giống như một tín hiệu để bắt đầu làm cái gì đó.
Vì thế, từ trên cổ, anh hôn chầm chậm xuống phía dưới.
“Đừng ~ “
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thỏ hồng hết cả lên, giống như một quả táo chín. Cô bắt lấy cánh tay Giản Chính Dương, ngăn cản anh làm chuyện xằng bậy, nào ngờ lại giống như yên lặng mà mời anh hái quả.
Giản Chính Dương nhìn cô mà cảm thấy tinh thần phơi phới. Anh kéo tay cô ra, âu yếm vô cùng, nói ra lời yêu của mình, “Tiểu Thỏ, anh yêu em.”
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nói trắng ra như vậy, anh vẫn khiến Tiểu Thỏ thẹn thùng, nhất là ánh mắt thâm tình của anh khi nhìn cô, nhiều lần làm cô muốn hóa thành sói, trực tiếp nhào lên để ăn sạch anh.
Nhưng cô vẫn còn chút lý trí, hôm qua anh mới phá đồ, từ hôm qua cho tới hôm nay, hai người lăn qua lăn lại trên giường nhiều lần, thắt lưng của cô đau lắm, lúc đi còn cảm thấy giống như muốn rớt hết cả xương, không quen chút nào, chân khép không chặt. Tuy cô muốn lắm, nhưng rồi lý trí chiến thắng tất cả.
“Chính Dương, phía dưới của em hơi khó chịu, để em nghỉ ngơi một chút được không?”
Giản Chính Dương nghe vậy thì bối rối, đành gật đầu miễn cưỡng, “Được.”
Thấy anh đồng ý, Tiểu Thỏ thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng vui mừng. Bởi vì anh săn sóc như vậy, cô nhận ra anh đã động tình, vật gì đó chạm vào đùi cô cứ nóng như lửa, không phải người đàn ông nào cũng có thể đồng ý ngay lúc này, chỉ vì người phụ nữ nói một câu rằng mình khó chịu.
Tuy rằng đã đồng ý sẽ không chạm vào cô, nhưng cũng không có nghĩa là không hôn môi, Giản Chính Dương hung ác nói, “Có điều... anh muốn hôn cho đủ.”
Không để Tiểu Thỏ có cơ hội nói chuyện, lần này, Giản Chính Dương điên cuồng vừa thô lỗ, hôn đến mức khiến cô thở dồn dập, toàn thân không còn sức lực, mãi đến khi anh không nín thở được nữa, cả người ngã lên cô, nhắm mắt nghỉ ngơi...
“Chính Dương?”
“Đừng nói chuyện, để anh bình tĩnh một chút.”
Giọng nói khàn khàn lẫn hơi thở ồ ồ của Giản Chính Dương vang lên bên tai, Tiểu Thỏ đã biết mục đích của anh. Cô gật đầu mà đau lòng, vốn cho rằng cuối cùng, anh sẽ tự mình giải quyết, nào ngờ anh chẳng làm gì cả, chỉ muốn bản thân yên tĩnh một chút.
Cô không phải là một cô gái không hiểu bất cứ cái gì, ít nhất cũng biết những kiến thức thông thường. Thỉnh thoảng, cô cũng lén coi một vài bộ “phim”. Thật ra thì cô có thể dùng cách khác để giúp anh, nhưng bây giờ thấy anh như vậy, cô lại thấy mình ngượng ngùng đến mức phát ra tiếng. Bởi vì cảm thấy mình “sắc”, cô không muốn Giản Chính Dương hiểu lầm cô “sắc” quá nhiều... Vả lại, lúc anh ôm chặt cô, không biết vì sao.... trong lòng cô rất thỏa mãn.
Thừa dịp Giản Chính Dương đang buông lỏng mình, cô ôm ngược lại anh, nhẹ giọng nói, “Chính Dương, mẹ anh bảo ngày mai, chúng ta đến tham gia bữa tiệc do bà ấy tổ chức, mình đi chung nha?”
Đầu của Giản Chính Dương hơi cử động, anh tỉnh táo lại một chút, “Bữa tiệc ngày mai?”
“Phải, mẹ anh mở tiệc để mừng 20 năm từ ngày thành lập thẩm mỹ viện.”
“Không muốn đi.” Giản Chính Dương chán ghét, anh quên vụ đó rồi.
“Đi đi, em chưa từng được tham gia bữa tiệc nào cả, đi một chút để biết thêm kiến thức.” Tiểu Thỏ làm nũng, nói, “Ngày mai hẳn là không ít người đâu, chẳng lẽ anh không muốn mọi người biết anh có bạn gái sao?”
Giản Chính Dương nghe xong, anh liền nhìn cô thật nghiêm túc rồi cười, “Được rồi, chúng ta sẽ tham dự, anh sẽ giới thiệu em để mọi người cùng biết, anh còn muốn mọi người biết em là bà xã tương lai của Giản Chính Dương này, được không?”
Không ngờ thuyết phục anh tham gia bữa tiệc ngày mai lại dễ dàng như vậy, nếu mà bà Giản biết sẽ vui lắm đây. Cô có thể nhìn ra được là bà rất thương anh. Một đứa con bị bệnh cố chấp, làm mẹ cũng chẳng dễ dàng gì. Mấy năm nay, hẳn là bà đã phải vì anh mà trả giá rất nhiều. Bởi vì yêu anh, Tiểu Thỏ đồng ý thắt chặt tình thân cùng người nhà của anh. Hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của cô, cô chấp nhận người anh mới đúng là chấp nhận anh hoàn toàn. Thấy Giản Chính Dương như vậy, Tiểu Thỏ vui vẻ ra mặt, gật đầu.