Bệnh Sủng

Chương 71: Tức giận



Editor: Chuông Gió.

Tuy rằng để điều tra một người không có gì khó khăn, nhưng nếu muốn tìm hiểu thông tin ba đời, lại còn muốn đưa một người già trở về trạng thái khi mới trưởng thành, tuy những công việc này tựa hồ không có gì đáng kể, nhưng lại cần phải có thời gian để làm, ngay cả việc tìm kiếm thông tin thực ra cũng chiếm rất nhiều thời gian, Tiểu Thỏ thoáng ngây người sau đó liền hỏi Lý Quả Tử đại khái khi nào có thể hoàn thành, nghe anh ta nói nếu theo yêu cầu của cô phải chờ đến tối mới xong việc, Tiểu Thỏ vừa nghe lập tức quyết định, trước tiên đi tìm Giản Chính Dương,

"Tôi cho anh số điện thoại, đến lúc đó anh gọi cho tôi biết."

"Được, không thành vấn đề."

"Vậy được, anh không cần tiễn tôi, chờ tôi giải quyết mọi chuyện xong, nhất định sẽ mời anh ăn cơm, cảm ơn anh."  

"Đừng khách sáo, cô là bà xã của thần tượng, tôi vốn nên giúp cô."

Từ trong nhà Lý Quả Tử đi ra, Tiểu Thỏ quyết định trước tiên phải đi tìm mẹ Giản tìm hiểu rõ tình huống một chút, nhưng lúc cô đến cửa tiệm, lại biết được bà đã xuất ngoại, hiện tại không ở đây, chẳng trách điện thoại của bà không thể liên lạc, thì ra là đã xuất ngoại, trong lòng cô nghĩ, tại sao mẹ Giản lại có thể ra nước ngoài vào lúc này, chẳng lẽ bà thật sự không muốn can thiệp chuyện của cô và Giản Chính Dương, tùy ý cho bà ngoại của anh làm xằng làm bậy?

"Cô à, cô tìm bà chủ chúng tôi có chuyện gì không?"

Tiếp chuyện với Tiểu Thỏ, chính là Tô Á, trông thấy Tiểu Thỏ tuy rằng trang phục bình thường, nhưng tính tình không tệ, trong lời nói tự nhiên cũng khách khí hơn một chút.

"Tôi có chuyện rất quan trọng, xin hỏi có thể liên lạc với bà chủ của các cô hay không, tôi không gọi được cho bà ấy." Cô khách sáo hỏi.

"Thật xin lỗi, trước khi đi bà chủ đã sắp xếp xong mọi việc, cho nên hiện tại trừ phi bà ấy chủ động liên lạc với chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng không thể liên lạc được." Tô Á cười nói.

"À, như vậy sao, nếu bà ấy trở về, phiền cô nói lại có Bạch Tiểu Thỏ đến tìm bà ấy, xin bà ấy nhanh chóng liên lạc với tôi." Cô có chút thất vọng nói.

"Được." Tô Á gật đầu, nhìn Tiểu Thỏ rời đi.

Thấy cô đi rồi, Tô Á hỏi đồng nghiệp bên cạnh, "Các chị có biết cô gái này cùng với bà chủ chúng ta là quan hệ như thế nào không?"

"Cô ấy sao, đó là bạn gái của con trai bà chủ, lần trước đã tới đây lúc cửa tiệm kỷ niệm tròn một năm cùng cậu ấy." Nghĩ đến bộ dáng tuấn tú kia của cậu chủ, hai mắt cô gái nhỏ đầy tình ý, "Vừa khéo lần đó cô có việc vắng mặt, lúc tiệc rượu bọn họ cũng đến, nhưng không biết vì sao khi tiệc rượu còn chưa bắt đầu liền rời đi, tôi nghe có người suy đoán, hình như là cha mẹ của bà chủ không đồng ý chuyện của hai người đó, tiệc rượu lần trước không phải bà chủ từng đưa cha mẹ đến bệnh viện sao, chính là mẹ của bà chủ bị cô bạn gái của cháu trai làm cho tức giận ngất xỉu, tôi nói cô biết, chuyện này bà chủ đã ra lệnh cấm nói lung tung, cô cũng đừng đi ra ngoài kể lể, bằng không chúng ta đều sẽ thê thảm."

Tô Á vốn không nghe đồng nghiệp căn dặn, chẳng qua không thể tin được nhìn theo hướng Tiểu Thỏ rời đi, "Cô ấy, lại có thể là bạn gái của cậu chủ."

Nghĩ đến người đàn ông đó, cô không cam lòng, thật sự rất không cam lòng, dù cho không phải xứng đôi với mình, cũng nên là một mỹ nhân tiên nữ nào đó, tại sao có thể là một cô gái bình thường như vậy, không được, cô không thể từ bỏ như vậy được, người đàn ông Tô Á cô thích, tuyệt đối không thể cứ như vậy trở thành của người khác, đáng tiếc cô mỗi ngày đều phải đi làm, không thể có thời gian yêu đương, xem ra, cô phải cho mình nghỉ ngơi một thời gian mới được.

Tiểu Thỏ hoàn toàn không biết bản thân vừa mới tự gây thù chuốc oán, từ trong cửa tiệm đi ra, cô lập tức gọi taxi đến thẳng nhà họ Giản theo địa chỉ trong tay.

Nhà họ Giản là một biệt thự ba tầng, một cái sân trong không hề nhỏ bao vây lấy biệt thự khiến cô không thể tới gần, nhìn từ bên ngoài đều có thể đoán được bên trong hẳn là trang hoàng đẹp đẽ, kỳ lạ, kinh doanh thẩm mỹ viện lại có thể kiếm được tiền vậy sao? Trong lòng Tiểu Thỏ suy nghĩ, nhà họ Giản còn nói cái gì mà nhà cũ, nếu không phải mẹ Giản có buôn bán khác, như vậy ông bà ngoại của Giản Chính Dương trước kia hẳn là thu nhập rất tốt, tiếc là cô không biết bọn họ làm gì, do dự một chút, tự động viên chính mình, còn chưa bắt đầu đánh giặc không thể nào liền thua hết khí thế,

"Đinh đoong......"

Gần cổng lớn nhìn kỹ mới phát hiện có chuông cửa, trong nhà có người hầu đứng trước cửa quan sát, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không rõ là ai, liền hỏi, "Cô tìm ai?"

"Xin chào, xin hỏi nơi này là nhà họ Giản sao, tôi muốn tìm bà ngoại của Giản Chính Dương."

Chẳng lẽ người này chính là cô gái mà thiếu gia yêu mến?

Giản Chính Dương đang bị giam ở biệt thự, mọi người đều biết nguyên nhân, người làm không khỏi có chút suy đoán, "Cô... là Bạch Tiểu Thỏ?"

"Đúng vậy, là tôi." Nghe thấy giọng nói có nhiều thiện ý, Tiểu Thỏ phỏng đoán thân phận của người này, xưng hô như vậy, hẳn là người giúp việc của họ Giản, trong nhà chắc chắn không chỉ có một người giúp việc, bằng không chỉ có hai người già là ông bà ngoại Giản làm sao có thể gây khó khăn cho Chính Dương, "Cô à, có thể mở cửa cho tôi không, tôi muốn gặp bà cụ Giản một chút."

"Việc này...... lão phu nhân đang ở trên lầu nghỉ ngơi, có muốn tôi giúp cô đi thông báo một tiếng hay không, chẳng qua, có thể đi vào hay không tui cũng không biết." Người giúp việc vừa định rời đi, thanh âm của Tiểu Thỏ vội vàng vang lên,

"Chờ một chút, cô à, tôi muốn hỏi một chút, có phải Chính Dương đang ở trong này hay không?"

"Đúng vậy, thiếu gia ở trong này." Do dự một chút, người giúp việc trả lời.

"Vậy anh ấy thế nào, anh ấy có khỏe không?" Vừa  nghe đến âm thanh khẳng định của người giúp việc, Tiểu Thỏ lập tức đem tâm tình đến đây buông xuống, chỉ cần anh ở trong này, cô mỗi ngày đều sẽ tới nơi này coi giữ, cô cũng không tin, cô không đợi được anh.

"Thiếu gia... không tốt lắm."

"Anh ấy làm sao vậy?" Vừa nghe người giúp việc nói không tốt lắm, tâm trạng Tiểu Thỏ vừa mới buông xuống lại lập tức thay đổi.

"Thiếu gia......" Người giúp việc vừa định nói gì đó, liền nghe được giọng nói của ông ngoại Giản, "Tiểu Hoa, là ai vậy?"

Trong lòng Tiểu Hoa cả kinh, quay đầu nhìn đến là lão thái gia, trong lòng nhẹ nhõm thở một hơi dài, nếu là lão phu nhân thì sẽ thật thảm, "Lão thái gia, bên ngoài có một người là cô Bạch đến đây, muốn gặp lão phu nhân."

"Cô Bạch?" Ông ngoại Giản dừng lại một chút, nhìn xem gian phòng của mình, bạn già vẫn còn đang nghỉ ngơi, vẫn là không cần quấy rầy thì tốt hơn, "Ra bảo cô ấy về đi, nói cô ấy, chúng ta không muốn gặp cô ấy."

"Nhưng mà...... " Tiểu Hoa có chút do dự.

"Cái gì?"

"Cô ấy còn muốn gặp thiếu gia."

"Được rồi, bảo cô ta đi đi."

"Vâng" thấy ông ngoại Giản nói vậy, Tiểu Hoa đành phải truyền đạt ý của ông cụ lại cho Tiểu Thỏ biết.

Ngoài cửa, Tiểu Thỏ nghe được tiếng cúp điện thoại, cô gọi vài tiếng, không có phản ứng, từ những tiếng đứt quãng vừa mới nghe được, cô đoán, hẳn là ông ngoại của Chính Dương không muốn cho cô vào nhà, không được, cô không thể cứ như vậy mà bỏ đi, Chính Dương còn đang ở bên trong, Tiểu Thỏ lại bắt đầu ấn chuông cửa, nhưng bấm thêm vài cái lại không nghe tiếng chuông, trong biệt thự, Tiểu Hoa cầm pin hỏi ông cụ Giản,

"Lão thái gia, pin này để ở chỗ nào?"

"Để trên bàn kia đi."

"Vâng."

"Ngươi xuống làm việc đi."

"Dạ."

Ngoài cửa, Tiểu Thỏ xác định người bên trong đã tắt chuông cửa, đập cửa vài lần, tay bị đau, cô cắn môi, lùi ra sau vài bước, hắng giọng, gọi lớn, "Chính Dương, Giản Chính Dương...... Giản... Chính... Dương..."

Vừa kêu được vài tiếng, cửa liền mở ra, trong lòng Tiểu Thỏ vui vẻ, kết quả từ bên trong một người đàn ông mặc đồ bảo vệ đi ra, nghiêm túc nhìn cô, "Cô gái, mời cô đi cho, cô đừng quấy rầy ông bà cụ nhà chúng tôi nghỉ ngơi."

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm người bảo vệ cao lớn gấp đôi mình, "Tôi muốn gặp Giản Chính Dương."

"Lão phu nhân sẽ không cho phép."

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết, hiện giờ anh ấy thế nào không?" Tiểu Thỏ nước mắt lưng tròng nhìn người bảo an, "Cầu xin anh, anh bảo vệ, tôi chỉ muốn biết chồng của tôi bây giờ như thế nào thôi mà."

Bảo vệ do dự một chút, nói, "Cậu Giản bị lão phu nhân nhốt trong phòng, không thể ra ngoài."

"Vậy anh ấy có khỏe không? Có gầy đi hay không, có ăn uống gì không, có nhớ hay muốn gặp tôi không?" Quả nhiên cô đoán không lầm, Giản Chính Dương đang bị họ giam lỏng, cô nghe mà đau lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì quản thúc anh, đó là người đàn ông của cô, ngay cả tức giận với anh cô còn không nỡ, dựa vào cái gì bọn họ dám uy hiếp anh.

Có lẽ là nước mắt của Tiểu Thỏ làm cho bảo vệ bị xúc động, vốn không được tùy ý tiết lộ tin tức của chủ nhân, bảo vệ do dự một chút, nói, "Không tốt lắm, cậu Giản đã sáu ngày không có ăn gì, ban đầu còn đấu tranh kịch liệt muốn ra ngoài, sau đó bị chúng tôi khống chế nhốt trong phòng, sáu ngày này ngoại trừ trong miệng gọi Tiểu Thỏ cũng chưa từng nói đến cái khác, trong nhà có bác sĩ, mỗi ngày đều truyền dịch cho cậu Giản."  

"Cái gì!" Tiểu Thỏ nghe vậy liền hốt hoảng, đã sáu ngày không ăn không uống, chỉ dùng dịch truyền duy trì thể lực, bà ngoại Giản bị điên rồi sao, cũng bởi vì cô lớn lên giống với kẻ thù của bà ấy, nên tình nguyện giết chết cháu ngoại đích tôn của mình cũng không đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ?

"Anh bảo vệ......"

"Ừ?"

"Thật có lỗi." Không đợi bảo vệ kịp hiểu, Tiểu Thỏ đột nhiên xông vào bên trong.

"Ơ, đợi chút, cô không thể vào trong..." Bảo vệ hoàn hồn, trong lòng buồn bực, anh ta lại bị Tiểu Thỏ dùng mỹ nhân kế, tuy cô không phải mười phần xinh đẹp, nhưng lúc nãy cô còn tỏ ra yếu đuối khiến cho anh ta nảy sinh đồng cảm, ngờ đâu cô đột nhiên xông vào nhà, nếu cô khiến bà cụ Giản khó chịu, anh ta có thể sẽ bị trách phạt.

Từ cổng vào sân trong rồi đến cửa chính, thực ra không có mấy bước chân, tuy bảo vệ có vóc người to lớn, nhưng Tiểu Thỏ bất ngờ xông vào, nháy mắt, cô dùng hết sức chạy ào vào biệt thự, gọi "Chính Dương."

Ông cụ Giản đang ăn cơm cùng bà cụ Giản, hai người bị Tiểu Thỏ xông vào nhà nên giật mình, bà cụ Giản hét lên, "Bảo vệ, sao lại thế này, làm sao lại để cho cô ta vào đây?"

Bảo vệ chạy phía sau, buồn bực trừng mắt liếc Tiểu Thỏ, vội vàng cười nói, "Ngại quá, lão phu nhân, tôi lập tức đuổi cô ấy ra ngoài."

"Chính Dương, Chính Dương." Tiểu Thỏ chỉ liếc mắt nhìn hai người trước bàn ăn một cái, không thèm để ý chạy lên lầu. "Bắt lấy cô ta."

"Vâng."

Tiểu Thỏ vừa chạy lên cầu thang, phát hiện trước mắt xuất hiện hai bảo vệ chặn đường, phía sau còn một bảo vệ đang đuổi theo, trách không được Giản Chính Dương không thể về nhà, nhiều người canh giữ thế này có thể đi được mới là chuyện lạ.

Cô còn chưa chạy lên lầu hai liền bị bảo vệ ngăn lại, cô nắm chặt tay vịn cầu thang, một chân với ra, trừng mắt với bảo an, "Trừ khi giết chết tôi, nếu không, đừng hòng đuổi tôi đi."

"Cô Bạch, xin cô đừng để chúng tôi khó xử." Bảo vệ nhìn Tiểu Thỏ hơi khó xử, kéo vài lần không được, lại không thể dùng sức thô bạo, nếu để cô bị thương, bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm, hơn nữa còn là một phụ nữ.

"Sao lại thế này, một đứa con gái cũng không giải quyết được, ta giữ các người có ích lợi gì?" Ông cụ Giản thấy bảo vệ có vẻ bất lực với Tiểu Thỏ thì không vừa lòng lên tiếng. 

"Lão phu nhân, người xem......" Bảo vệ tránh sang một bên, để cho bà cụ Giản nhìn rõ tư thế của Tiểu Thỏ, không phải bọn họ không giải quyết được, chính là không thể giải quyết.

"Lôi cô ấy ra."

"Vâng."

Bảo vệ tiếp  tục đi tới kéo Tiểu Thỏ ra, nhưng cô cắn răng liều chết hung hăng trừng mắt nhìn bà cụ Giản, cảm thấy bà ấy giống như bà địa chủ bị căm ghét của xã hội phong kiến, "Oan có đầu nợ có chủ, bà bị người ta bỏ rơi liền không muốn cho người khác được sống hạnh phúc có phải không, thậm chí cháu ngoại của mình cũng muốn quản, người đàn ông đó không nhớ đến bà, bà vẫn cứ như vậy yêu người ta, yêu đến lúc tuổi già cũng không bỏ xuống được, cho nên đối với người phụ nữ kia, cho dù cùng bà ấy không có quan hệ gì, chẳng qua chỉ là hình thức bên ngoài giống nhau cũng bị bà căm hận thấu xương, như vậy bà đem người chồng kết hôn đã nhiều năm của mình đặt ở nơi nào?"

"Câm mồm, cô còn nói nhảm cái gì?" Bà cụ Giản bị lời nói của Tiểu Thỏ làm tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Cô trừng đôi mắt đỏ hoe, "Đừng nói bà là bà ngoại của Chính Dương, nếu như anh ấy có gì bất trắc, tôi liều chết với bà, bà càng như vậy càng làm cho người ta thêm chán ghét, tôi là đàn ông cũng sẽ mặc kệ bà, may mà ông ngoại của Chính Dương có thể chịu đựng được bà nhiều năm như vậy, nếu bà có lương tâm, thì hãy quên người đàn ông kia đi mà toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông đáng giá của đời mình."

"Cô, cô, cô....." Bà cụ Giản tức giận không nói nên lời.

"Lão phu nhân!" Người giúp việc vội vàng chạy tới đỡ lấy bà.

"Nhanh, lấy thuốc của bà ấy lại đây." Ông cụ Giản vội vàng nói.

"Vâng."

Sau một lúc luống cuống cầm lấy thuốc uống, bà cụ Giản từ từ hồi phục hơi thở, chỉ bảo vệ đang phân cao thấp với Tiểu Thỏ, "Đem cô ta ra ngoài, vĩnh viễn không được bước vào đây nửa bước."

"Dạ."

"Ông ngoại, ông cứ như vậy đồng ý để bà ấy gây khó khăn cho chúng con sao, chỉ vì ngoại hình của con giống tình địch của bà ấy, yêu đến nỗi trở thành oán hận, nhiều năm qua bà ấy vẫn còn hận người phụ nữ đó, chứng tỏ trong lòng còn có người đàn ông kia, ông có thể chịu được sao, tuy nói người già không nghĩ đến tình yêu, nhưng Chính Dương là cháu ngoại của ông, mang trong mình dòng máu nhà họ Giản, chẳng lẽ ông thật sự muốn anh ấy chết? Ông quên rồi sao, anh ấy có bệnh đó, ông cho là dùng đường gluco truyền dịch, chờ ngày nào đó anh ấy nghĩ thông suốt thì tốt lắm sao, anh ấy không phải người bình thường, một khi cố chấp sẽ không khuất phục, ông thật sự muốn bức anh ấy vào chỗ chết? Bây giờ là xã hội gì, tại sao còn xảy ra những chuyện này, tôi chỉ muốn cùng người mình yêu chung sống hạnh phúc, ngoại hình bên ngoài như vậy  có liên quan gì tới tôi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? a a a a..."

"Cô còn ở đây châm ngòi ly gián, cô cút đi cho tôi, còn thất thần cái gì, cả đám người như vậy, đem cả người lẫn cầu thang đập bỏ cho ta." Bà cụ Giản ra lệnh.

"A!"

Mắt thấy cầu thang bị bảo vệ nhanh nhẹn dỡ bỏ, Tiểu Thỏ càng thêm mạnh mẽ, cắn vào bắp đùi bảo vệ đứng gần nhất, lập tức khiến anh ta hét lên thảm thiết, mọi người bị tiếng kêu làm cho chấn động, phòng khách nhất thời im lặng, thừa dịp, cô nhanh như chớp chạy lên lầu.

Có thể nói năng lực của con người là vô tận, thời khắc quyết định Tiểu Thỏ dùng hết sức bình sinh, liên tục mở hết các cửa, rốt cuộc tìm được căn phòng của Giản Chính Dương, lập tức khóa trái cửa. Nhìn người đàn ông trên giường không còn vẻ tuấn mỹ trong quá khứ, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, trong lòng Tiểu Thỏ phẫn nộ cực điểm.

"Ai đó, tôi nói các người là..." Bác sĩ đang chăm sóc kiểm tra tình trạng của Giản Chính Dương, đúng lúc từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tiểu Thỏ đứng trước cửa phòng, lại càng hoảng sợ.

Do hiện giờ Giản Chính Dương đang trong tình trạng hôn mê, không thể cử động, để tiện ra vào nên bác sĩ không khóa cửa phòng, nếu không Tiểu Thỏ không thể vào đây, dù vậy bà cụ Giản vẫn cử bảo vệ thường xuyên canh giữ ngoài cửa, để ngăn cản Giản Chính Dương, bà ấy tốn rất nhiều tâm tư.

Tiểu Thỏ trừng hai mắt đỏ hoe nhìn bác sĩ, "Thân thể anh ấy thế nào? Tôi là vợ của anh ấy."

Bác sĩ bị lời nói của Tiểu Thỏ dọa sợ, vừa rồi trong mắt còn có tức giận, do dự một chút mới nói, "Đường gluco tuy có thể duy trì được sinh mạng khi cơ thể có triệu chứng, nhưng chung quy vẫn là con người, nếu không ăn uống kịp thời, cơ thể sẽ từ từ mất năng lực hoạt động, cuối cùng, mất đi sinh mạng."

"Nếu có một ngày, anh yêu một cô gái, người nhà của anh, bởi vì ngoại hình của cô ấy có vẻ giống kẻ thù khi con trẻ của họ mà ngăn cản anh và cô ấy đến với nhau, ngay cả sinh mạng của anh cũng không quan tâm, anh cảm thấy thế nào?" Tiểu Thỏ nắm bàn tay lạnh buốt của Giản Chính Dương, giống như tâm trạng của cô lúc này.

"Tôi... không biết, có lẽ trong lòng rất thất vọng."

"Coi như anh là người con gái đó, nếu rơi vào hoàn cảnh bi thảm này, anh sẽ thế nào?"

"Cực kỳ tức giận." Lần này bác sĩ trả lời rất nhanh chóng.

"Anh nói không sai, cực kỳ tức giận, một khi tức giận sẽ không có lý trí, con người khi tức giận cũng trở nên mạnh mẽ, nếu không, tôi không thể đấu lại bảo vệ phía dưới mà chạy lên đây, cho nên, tốt nhất anh không cần mở cửa cho bọn họ, cũng đừng cố gắng ngăn cản tôi, nếu không, tôi không đảm bảo khi tôi mất lý trí, có thể cho anh một dao hay không, hiện tại, tôi rất muốn giết người, rất muốn!"

"Tôi không quản những chuyện đó." Bị lời nói tàn nhẫn của Tiểu Thỏ hù dọa, bác sĩ từng bước thối lui, bày tỏ lập trường của mình.

Tiểu Thỏ vừa lòng gật đầu, lại nhìn lên giường, gần như không nghe được hô hấp của Giản Chính Dương, "Ông xã, tỉnh lại đi, ông xã, em là Tiểu Thỏ, bà xã của anh đây, em tới đón anh về nhà, có được không?"

Làm cho bác sĩ phải trừng to mắt kinh ngạc chính là, Giản Chính Dương hai ngày nay không hề có chút phản ứng, lại có thể vì một câu nói ngắn ngủi mà cử động mí mắt.

P/s: cuối cùng cũng không kìm nén được nước mắt, tui đi khóc cái đã!!!! huhuuuuu

Bác sĩ vừa kinh ngạc lại nhìn Tiểu Thỏ đầy xúc động, anh ta không khỏi cảm thán sức mạnh của tình yêu thật sự vô cùng vĩ đại, thực ra anh chỉ là người ngoài cuộc, nhưng đã thấy rõ tâm địa độc ác của bà cụ Giản, hiện tại không phải là xã hội cũ, còn gây ra loại chuyện thế này, không phải muốn giết chết cháu ngoại sao.

Nếu là người bình thường, không ăn không uống trong sáu ngày chỉ sống bằng cách truyền dịch đường gluco cũng sẽ không suy yếu như vậy, nhưng là bác sĩ của nhà họ Giản, đối với tình trạng sức khỏe của Chính Dương cũng có nhiều hiểu biết, mặc dù đã cảnh báo với bà cụ Giản, cơ thể Chính Dương hoàn toàn khác người bình thường, một khi sức khỏe suy giảm sẽ làm anh ấy tái phát bệnh cũ, nhưng bà ta bị oán hận làm mờ mắt, có thể nhẫn tâm đến cả sinh mạng của cháu cháu ngoại cũng không trông nom.

Ngoài cửa, bảo vệ buồn bực nhìn cửa phòng bị khóa trái, họ không ngờ để cho một cô gái tay không tấc sắt đang bị ba người bao vây chạy thoát, nếu truyền ra ngoài thì thật mất thể diện, chẳng qua công việc này không thể làm lâu dài, đương sự cũng đã chạy mất, tình cảm quyết liệt như vậy hẳn là trong nhà cần dàn xếp lại mọi chuyện, đến lúc đó không cần tới bọn bọ, cũng có nghĩa là không cần thuê họ làm việc nữa.    

Chẳng qua đây là tình huống của những kẻ có tiền ăn no không có việc để làm, sau này bọn họ vẫn nên sống tốt một chút, tránh phải gặp báo ứng, dù sao họ cũng chỉ phụng sự làm việc, biết sai nhưng không thể không nghe theo.

Sắc mặt bà cụ Giản tối đen, lấy chìa khóa phòng, vừa mở cửa, bảo vệ lập tức xông vào, nhưng khi tận mắt chứng kiến một màn trong phòng thì không có cách gì đi tiếp. Giản Chính Dương hai ngày nay không hề cử động mí mắt dù chỉ một lần, lúc này không ngờ lại đang mở mắt si ngốc nhìn Tiểu Thỏ, mà Tiểu Thỏ cũng đang lã chã nước mắt nhìn anh, tình huống này, khiến mọi người không thể không nghĩ tới Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài của Trung Quốc xưa, rõ ràng hai người rất đẹp đôi, bởi vì bị cha mẹ phản đối nên cuối cùng biến thành bi kịch ngàn đời làm cho người ta tiếc hận.

"Còn nhìn cái gì, lôi chúng nó ra cho ta." Bà cụ Giản do dự một chút rồi lập tức ra lệnh, Tiểu Thỏ hận bà, bà cũng rất hận cô, bởi vì cô đã xé rách vết thương trong lòng bà, hại bà mất mặt xém chút nguy hiểm tính mạng, bà tuyệt đối không để hai người toại nguyện.

Tiểu Thỏ một khi tức giận nói năng cũng không khách sáo, vì vậy mà quan hệ của hai người chuyển biến càng thêm xấu. Trông thấy bảo vệ đi về phía mình, cô không tự giác siết chặt tay Giản Chính Dương.

Cảm giác lòng bàn tay hơi ướt, Giản Chính Dương không còn hơi sức giơ tay lên, phát hiện bàn tay đang nắm chặt của hai người có vết máu chảy ra, trong mắt không khỏi hiện lên tức giận phẫn nộ, khàn giọng lên tiếng, "Không ai được phép động vào cô ấy."

Xa cách hơn bảy ngày, lúc này mới nghe được giọng nói của anh, thế nhưng sức lực lại vô cùng yếu ớt, rốt cuộc Tiểu Thỏ không cầm được nước mắt, đau lòng đến tận tâm can, "Ông xã!"

Giản Chính Dương gắt gao nắm tay Tiểu Thỏ, "Không bao giờ rời xa nhau nữa," 

(hu hu hu!!!) 

Mối thâm tình này, ở trong mắt mọi người, chính là đôi uyên ương khổ hạnh, tất cả mọi người đều cảm thấy xúc động. Nhưng mà trong mắt bà cụ Giản, lại vô cùng tức giận, nhất là vừa rồi Tiểu Thỏ nhắc lại chuyện bà ta từng bị người khác bỏ rơi, giận dữ càng nhiều, ra lệnh cho bảo vệ vẫn còn đang do dự, "Thất thần cái gì, có phải muốn ta đuổi việc các người hay không, mau đem cô ta ném ra ngoài cho ta."

"Chính Dương." Tiểu Thỏ lập tức ôm chặt anh, không muốn để cho bảo vệ chia rẽ hai người. 

"Cô à, xin cô buông tay." Bảo vệ lại kéo Tiểu Thỏ ra. 

"Không cần." Giản Chính Dương liều chết ôm chặt thắt lưng của Tiểu Thỏ.

"A, đừng nhúc nhích, mọi người tránh ra, anh ấy bị thương rồi." Bởi vì anh giãy dụa, cử động mạnh làm cho chỗ truyền dịch bị ra nhiều máu, bác sĩ vội lên tiếng, một bên lôi bảo vệ ra giúp Giản Chính Dương xử lý vết thương.

Thừa dịp không có ai ngăn cản, Giản Chính Dương kéo mạnh ống tiêm, trước cái nhìn kinh ngạc của bác sĩ, anh cố sức ôm lấy Tiểu Thỏ, "Không ai được phép chia rẽ chúng tôi."

Anh vừa nói vừa cầm kim tiêm liều mạng muốn đâm vào bảo vệ bên cạnh, "Ai dám đến đây, tôi giết người đó." Giọng nói lộ rõ sự tàn nhẫn hung ác, lập tức khiến cho bảo vệ hoảng sợ.

"Các người đang làm gì vậy hả?" Tình hình đang căng thẳng, chợt truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo, đúng lúc này mẹ Giản từ nước ngoài trở về. 

Vừa bước vào nhà, Tiểu Hoa nhanh chóng tóm lược báo cáo mọi chuyện diễn trong mấy ngày này cho mẹ Giản, nhất là chuyện Tiểu Thỏ đến đây. Nghe tin con trai đã mấy ngày mấy đêm không ăn uống gì phải truyền đường gluco, mẹ Giản thật sự rất đau lòng, đúng lúc đi tới nghe được giọng nói liều lĩnh đầy tức giận của anh, nhìn sắc mặt con trai tái nhợt yếu ớt vẫn cố ôm chặt lấy Tiểu Thỏ, bộ dáng không thể xa rời, bà càng đau lòng không thể chịu nổi.

"Tất cả dừng tay, lập tức cút đi cho tôi."

"Khoan đã......" bà cụ Giản trừng mắt liếc con gái vừa đột ngột trở về, "Ngay cả lời mẹ nói con cũng không nghe theo?"

"Mẹ, người điên rồi sao, Tiểu Dương là cháu ngoại của mẹ, nếu như nó thà chết cũng phải cùng Tiểu Thỏ ở chung một chỗ, có phải mẹ cũng không do dự dồn nó vào chỗ chết hay không?" Mẹ Giản cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn uy nghiêm rét lạnh, "Nó là con trai của con, con rất hiểu nó, căn bệnh cố chấp của nó, một khi đã muốn người nào tuyệt đối sẽ không thay đổi, nếu như không có Tiểu Thỏ, mẹ nói nó phải làm sao? Tình trạng của nó bây giờ, còn chưa thể hiện rõ quyết tâm hay sao?

"Mẹ......"

"Con muốn đưa nó đi khỏi nhà này, từ giờ trở đi, con sẽ không phản đối chuyện của Tiểu Dương và Tiểu Thỏ, mẹ cũng đừng can thiệp chuyện của bọn chúng nữa."

"Con nói cái gì, mẹ không cho phép."

"Con cháu có phúc của con cháu, nó là con trai của con, nó cưới cái dạng gì làm vợ chỉ cần có sự đồng ý của con là được, không cần phải có sự cho phép của bà ngoại." Mẹ Giản lạnh lùng nói, "Con không thể chỉ vì ân oán tình cảm ngày xưa của mẹ mà hủy hoại con trai mình."

"Ta không đồng ý, ta không cho phép."

"Cứ quyết định vậy đi, mẹ cũng già rồi, nên sống an nhàn hưởng phước, mấy chuyện của con cháu, mẹ đừng nên can thiệp làm gì, các người, ra ngoài hết đi, từ giờ trở đi, không cần ở đây nữa, tôi lập tức thanh toán tiền lương cho các người."

"Không được đi."

"Ra khỏi chỗ này!"

"Ta không cho phép, các người do ta mời đến đây, không được đi, lôi hai đứa chúng nó ra cho ta."

Bà cụ Giản cùng mẹ Giản đối đầu phân cao thấp, mấy bảo vệ nhất thời rối rắm, không biết nghe theo ai.

"Được rồi, các người đi hết đi." Thời khắc mấu chốt, ông cụ Giản đã lên tiếng.

"Vâng." Hai người so với một, bọn họ đương nhiên nghe theo số đông, mấy bảo vệ đã biết phải làm gì, thành thật mà nói khi nhìn đến tình hình của Giản Chính Dương và Tiểu Thỏ, bọn họ cũng không đành lòng chia rẽ hai người.

"Bạn già, ngay cả ông cũng chống lại tôi phải không?"

"Không phải tôi muốn chống lại bà, bà thật sự quá đáng lắm rồi." Ông cụ Giản nói, "Kỳ thật mấy hôm trước tôi đã muốn nhắc bà, bà thật sự coi Tiểu Dương là cháu ngoại của bà sao, bà muốn nó phải nghe lời, bà xem bộ dạng này của nó, lòng dạ của bà được làm bằng sắt hay sao, hay nó không phải cháu ngoại của bà, bà thật sự muốn ép nó chết mới cam tâm phải không, cả đời này tôi đều nghe theo bà, nhưng mà lần này, tôi không nghe bà nữa, không thể để bà tự do ngang ngược như vậy. Giản Tình, con đưa Tiểu Dương về đi, con yên tâm, ta sẽ trông chừng bà ấy, sẽ không để bà ấy xen vào chuyện của bọn chúng nữa."

Sự tình chuyển biến quá mức, vốn Tiểu Thỏ đã chuẩn bị sẽ liều mạng ở chỗ này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trăm mối cảm xúc đan xen. Mẹ Giản bất ngờ xuất hiện khiến cô vô cùng cảm kích, ngay cả ông cụ Giản cũng chịu lên tiếng trong thời khắc quan trọng, khiến cô tăng thêm thiện cảm với họ.

Một bên là người bạn già cùng với con gái không còn đứng về phía mình, bà cụ Giản tức giận không nói lên lời, cũng không biết phải làm sao.

Thấy mẹ già nộ khí tức giận, mẹ Giản ngừng một lát lại nói,"Mẹ, không phải con không nghe theo mẹ, con xuất ngoại mấy ngày nay chính là muốn giao chuyện này cho mẹ tùy ý xử lý, mẹ có thể chia rẽ bọn chúng, nhưng nhất định phải đường đường chính chính, hơn nữa điều kiện tiên quyết là được phép làm tổn thương Tiểu Dương, nhất quyết không gây nguy hiểm tính mạng, hiện tại nó thành ra thế này mẹ còn không chịu buông tha, lẽ nào muốn bức chết nó thật sao, thân làm mẹ nó, con tuyệt đối không để cho mẹ làm vậy. Thực sự bây giờ, mẹ khiến con quá thất vọng, chuyện đã qua nhiều năm, mẹ còn cố chấp như vậy, tự mẹ suy nghĩ đi, mẹ làm vậy không sợ cha con thất vọng sao? Cả đời của cha yêu mẹ nhiều bao nhiêu, mẹ làm vậy để hồi đáp tình cảm của cha sao?"

"Được rồi, Tiểu Tình, Tiểu Dương cần phải đến bệnh viện, con mau đưa nó đi đi." Ông cụ Giản mệt mỏi nói, cảm thấy thất vọng liếc mắt nhìn bạn già một cái, nhiều năm qua, bà vẫn còn để ý chuyện xưa, cả đời này, chỉ có ông tự lừa gạt chính mình, ông cho là bản thân không tính toán, ông nghĩ chỉ cần ông đối tốt với bà, bà nhất định cảm động và đáp lại tình yêu của ông, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có ông tự lừa gạt chính mình mà thôi. 

Nhìn thấy sự thất vọng của con gái cùng ánh mắt tự giễu của bạn già, bà cụ Giản đột nhiên cảm giác chính mình vừa tự tay đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, không khỏi có chút bối rối, "Hai người, hai người......"

Mẹ Giản không quan tâm bà ấy, bà cùng với Tiểu Thỏ hợp sức giúp Giản Chính Dương đứng dậy, chuẩn bị đưa anh ra khỏi chỗ này. Lúc đi đến trước mặt bà cụ Giản, Giản Chính Dương bình tĩnh nhìn bà, trong mắt toàn vẻ xa lạ, "Từ giờ trở đi, tôi và bà, không còn quan hệ."

"Tiểu Dương!"

Giản Chính Dương nói xong, mọi người đều bị dọa sợ, dù cho già trẻ lớn bé trong nhà cảm thấy thất vọng về bà cụ Giản, họ cũng không dám ý kiến, lúc này anh nói như vậy, sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ tiếp tục hướng ra ngoài, hiện tại anh chỉ muốn về nhà, trở về căn nhà của hai người bọn họ. Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn bà cụ Giản, làm bà kinh sợ muốn ngất xỉu, cô không thấy bà ta đáng thương dù chỉ một chút, "Những lời vừa nãy có lẽ khiến bà bị tổn thương, nhưng tôi thật sự không hề hối hận."

"Cha, con đi trước."

Trông thấy Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương xuống lầu, mẹ Giản đi tới nhỏ giọng, "Cha xem chừng mẹ."

"Được." Ông cụ Giản gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.