Bệnh Sủng

Chương 90



Vết thương trên trán của Tiểu Thố và Giản Chính Dương bị ông bà ngoại của Giản Chính Dương nhìn thấy lúc ăn cơm trưa. Có điều Giản Tình đã nhắn nhủ trước nên Tiểu Thố nói với ông bà rằng do tối qua cô và Giản Chính Dương chơi đùa bất cẩn đụng trúng. Cô giải thích thế này, cục u lớn bên sườn mặt của cô là do cô nghiêng đầu đụng phải cột điện, rồi lúc đó cô la thảm thiết quá, Giản Chính Dương sốt ruột quá nên kéo cô qua muốn xem cô đụng phải như thế nào, kết quả kéo gấp quá, thoáng cái cả hai người lôi kéo đụng cả vào nhau, thành thử giữa trán mỗi người một cục u. Còn vì sao sưng vù lên như vậy, hai người đụng nhau nhất định không thể sưng to như vậy được, Tiểu Thố lại giải thích tiếp, “Chủ yếu là vì lúc đó hai người không có chuẩn bị đi bệnh viện, mỗi người tự giúp đối phương bôi rượu thuốc xoa nắn, kết quả là lực tay không đúng độ, kết quả là cục u không tan đi mà ngược lại còn sưng hơn to hơn, sau đó hai người đau tới mức chịu không thấu phải đi bệnh viện băng bó.”

Tuy rằng hơi không tin nổi, nhưng Giản Tình và Giản Chính Dương đều khớp với lời của tiểu Thố, quan trọng là bây giờ xem ra không việc gì, thế nên ông bà ngoại Giản Chính Dương cũng không truy cứu nữa.

Nghỉ ngơi hai ngày, sức khỏe của ông bà ngoại của Giản Chính Dương đã tốt lên không ít. Băng vải trên trán Tiểu Thố và Giản Chính Dương cũng đã gỡ đi. Cục u trên trán hai người cũng nhỏ đi nhiều, chỉ là vẫn còn bầm nặng. Bởi vì mấy ngày rồi Tiểu Thố không xuất hiện trước mặt ông bà ngoại của mình, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương có chút nhớ mong. Họ ở lại nơi này phần lớn nguyên nhân là vì lưu luyến Tiểu Thố, vì vậy gọi điện cho Tiểu Thố hỏi cô sao vẫn chưa qua. Tiểu Thố hơi đuối lý, chỉ đành nói mình dọn đến nhà họ Giản, ngày nào cũng bận nên không có thời gian qua đó.

Mà bà ngoại của Giản Chính Dương sau khi biết Nhiếp Tiểu Phương gọi điện thoại đến, lại bắt điện thoại chủ động mời hai người lớn đến làm khách. Vì vậy hôm đó nhà bếp của nhà họ Giản bận tối mặt tối mày. Lúc tầm mười giờ, Giản Tình lái xe đã sửa xong (chiếc thứ nhất, hai chiếc xe bị hư ở bệnh viện) đi đón Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương đến. Bà ngoại Giản Chính Dương đã chủ động mời vậy, cũng có ẩn ý muốn giải quyết ơn thù nhiều năm, vì vậy tâm tình của Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Dương cũng tốt như vậy, đặc biệt lễ độ.

Tiểu Thố và Giản Chính Dương đi theo đứng trong phòng khách, cùng ông bà ngoại của Giản Chính Dương chờ Giản Tình đi đón ông bà ngoại của mình sang. Lúc nghe thấy tiếng kèn liền biết họ đến rồi. Trực tiếp lái xe vào ga-ra xong, Giản Tình đỡ Nhiếp Tiểu Phương, đưa bà và Cừu Quốc Vinh đến phòng khách. Bốn người già ôm nhau trước tiên, khách sáo lại không hề mất đi niềm nở hỏi han lẫn nhau.

Đợi bốn người già thăm hỏi lẫn nhau xong, Tiểu Thố đứng phía sau mới kéo tay Giản Chính Dương đi lên trước chào, “Ông bà ngoại.”

“Ôi chao, Tiểu Thố, trán cháu đây là sao thế?” Nhiếp Tiểu Phương nhìn thấy cục u trên trán Tiểu Thố trước tiên, nhất thời rất đau lòng.

Tiểu Thố cười nhẹ di chuyển khỏi bàn tay muốn đụng lên cục u trên đầu mình của Nhiếp Tiểu Phương, “Không sao ạ, là cháu bất cẩn đụng túng, ông bà ngoại, hai người ngồi đi, cháu đi rót nước.”

Nhiếp Tiểu Phương kéo Tiểu Thố đang chực bước đi, “Tự mình đụng phải, làm sao lại đụng phải thế?”

“Đụng thế nào mà đụng được thành như vậy?” Cừu Quốc Vinh nghiêm giọng hỏi, ánh mắt không khỏi bắn qua ông bà ngoại của Giản Chính Dương đang ngồi trên sô-pha, có chút nghi ngờ, đại khái là đang nghĩ khả năng bọn họ ngược đãi Tiểu Thố lớn bao nhiêu.

Thấy ông bà ngoại mình như vậy, Tiểu Thố hơi căng thẳng. Đây là cơ hội bốn người già làm lành với nhau, không thể vì chuyện của bản thân lại phá hỏng đi được. Cô vội vàng đứng giữa hai người, mỗi người kéo một cánh tay, “Là thật đấy ạ, cháu và Chính Dương đang chơi thì đụng phải nhau một lần. Anh ấy lo cho cháu muốn xem cháu như thế nào, kết quả vì lỗi của cháu làm bọn cháu lại đụng nhau lần nữa. Sau đó chuyện đầu tiên lại không đi khám bác sĩ mà tự cháu lại xoa bậy nên mới nặng càng thêm nặng. Được rồi mà, ông bà ngoại, ông bà xem bây giờ cháu không phải rất khỏe mạnh sao. Thật sự không có chuyện gì đâu, đã bớt sưng lắm rồi ấy. Ông bà ngoại Chính Dương vừa thấy cũng bị dọa cho sợ luôn, còn nói thẳng cháu không cẩn thận kìa. Cháu đã bị la rầy rồi mà, cháu hứa sau này sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận. Ông bà đừng tức giận nữa nha.”

“Chính Dương, là vậy hả?” Cừu Quốc Vinh nhìn Giản Chính Dương, hỏi.

Giản Chính Dương bình tĩnh gật đầu. Tuy rằng anh cảm thấy chân tướng sự việc không phải là không thể nói, có điều Tiểu Thố đã dặn dò là không thể nói, vậy thì anh không nói. Tiểu Thố nói cái gì, anh đều đồng ý là được.

Thấy Giản Chính Dương bình tĩnh gật đầu, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương mới tin lý do của Tiểu Thố. Nghĩ lại dáng vẻ nghi ngờ của mình lúc nãy, Cừu Quốc Vinh hơi ngại, “Lão Giản, A Li, thật ngại quá, con người tôi cứ cái tính khí như vậy, đừng để bụng ha.”

“Haha, bạn già mấy chục năm rồi, chút tính tình nay tôi còn không hiểu chắc. Không sao, không sao.” Ông ngoại Giản Chính Dương cười cười, “Nếu chúng ta đã tiếp nhận Tiểu Thố, đương nhiên sẽ xem cháu nó như con dâu của nhà họ Giản, đối đãi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cháu nó chịu thiệt. Chuyện này, hai người cứ việc yên tâm.”

“Tuy tôi thỉnh thoảng hơi dữ chút, nhưng cũng không có ác độc tới mức đó đâu.” Sắc mặt bà ngoại Giản Chính Dương đã không tốt từ sớm rồi. Dù sao cũng từng yêu nhau, vậy mà nghi ngờ bản thân bà như vậy, là người thì đều thấy không thỏa đáng cho lắm. Có điều, may là đã qua nhiều năm như vậy, chấp niệm trong lòng cũng đã tiêu tan. Giờ đây chỉ là thuần túy bị người khác hoài nghi mà không vui, “Tiểu Thố đến nhà chúng tôi, Chính Dương có một phần, thì sẽ không thiếu cháu nó một phần.”

Cừu Quốc Vinh ngại ngùng cười, quay sang cầu cứu ông ngoại Giản Chính Dương. Người phụ nữ này, đã nhiều năm vậy rồi, lần nào cũng khiến ông không có đường lui.

Ông ngoại Giản Chính Dương nhún nhún vai, có chút cười trên nỗi đau người khác, bày tỏ chính mình lực bất tòng tâm.

“Ôi, cháu biết ngay mà. Bà ngoại thật ra chỉ là người ngoài miệng nghiêm khắc trong lòng hiền từ thôi. Thật ra chúng cháu cũng ở cùng nhau vài ngày rồi. Bà ngoại có thấy Tiểu Thố có chỗ nào đáng yêu không ạ.” Thấy không khí sắp đóng băng, Tiểu Thố lập tức phát huy chỗ dễ thương của thỏ con, không chút ngượng ngùng nào quấn lấy cánh tay bà ngoại Giản Chính Dương đùa vui kiểu trẻ con lại khiến người khác cảm thấy đứa nhỏ này thật rất dễ thương.

Được rồi, ở cùng nhau mấy ngày, tuy rằng phần lớn thời gian Tiểu Thố đều ở cùng Giản Chính Dương trên lầu ba, có điều, con bé cũng khá có lòng. Mỗi ngày đều bớt chút thời gian ở cùng hai ông bà. Không có chuyện thì tìm chủ đề, hoặc làm nũng gì đó. Tuy ông bà ngoại Giản Chính Dương đều không nói, nhưng đến A Hoa cũng nói rồi, từ khi Tiểu Thố chuyển đến đây, trong nhà náo nhiệt lên rất nhiều.

Vì vậy thấy Tiểu Thố lại quen bài giở tính khí trẻ con làm nũng, bà ngoại Giản Chính Dương không khỏi nở nụ cười, vẫn mạnh miệng, “Bà chỉ thấy cháu giở tính con nít thôi, nào thấy cháu đáng yêu đâu.”

“Bà ngoại.” Tiểu Thố lập tức không chịu chu miệng, “Hôm qua bà rõ ràng nói khác mà. Bà ngoại ăn gian, sao lại vậy được ạ?”

Nét mặt tủi thân, giọng nói thật thà, tóc ngắn xinh đẹp, cô giống như một con thỏ cố sức dụi vào cổ bà ngoại Giản Chính Dương. Tiểu Thố có thể không biết bản thân mình như vậy dễ thương biết bao nhiêu. Mấy người lớn đều hận không thể cưng chiều tiểu bảo bối dễ thương này thật nhiều, mà ánh mắt Giản Chính Dương lại lập lòe, dùng hết sức mạnh mới khống chế được bản thân không tiến lên ôm lấy thỏ con của mình về phòng ân ái cho thỏa một phen.

Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh nhìn nhau, có phần vui mừng lại có phần đố kỵ. Tiểu Thố chưa từng làm nũng như vậy với ông bà. Cô như vậy, phần lớn nguyên nhân có lẽ là vì Giản Chính Dương.

Có điều, cũng có chút nguyên nhân là vì muốn họ cùng ông bà ngoại Giản Chính Dương cười bỏ quá ơn thù. Bất kể nguyên nhân này có bao nhiêu phần, cho dù chỉ là một chút thôi, họ cũng thấy đủ rồi.

Có Tiểu Thố đứng giữa điều đình, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương cũng không tỏ thái độ gì nữa, cười vui chen lời, vì vậy, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn, ít nhất thì trên bề mặt là vậy, cũng kh6ng nói đến ân oán giữa hai bên, toàn bộ đều là vấn đề về hôn nhân của Tiểu Thố và Giản Chính Dương. Trước tiên là ông bà ngoại của Tiểu Thố khẳng định thành tâm chúc phúc hai đứa. Họ và ông bà ngoại Giản Chính Dương nhường nhịn, mục đích chỉ có một, là hy vọng Tiểu Thố và Giản Chính Dương được hạnh phúc.

Còn về thái độ của ông bà ngoại Giản Chính Dương, ông ngoại Giản Chính Dương thật ra cũng xem như là một người cởi mở. Từ nội tâm ông mà nói, ông luôn cảm thấy nên tôn trọng lựa chọn của Giản Chính Dương, mà bà ngoại Giản Chính Dương sau khi trải qua chuyện suýt nữa thì mất đi ông ngoại Giản Chính Dương, đối với nhiều vấn đề nhìn thoáng hơn rất nhiều. Trước sinh mạng yếu đuối, có nhiều chuyện đều là nhỏ nhặt không đáng kể. Bà không muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này, vứt bỏ định kiến với Nhiếp Tiểu Phương. Giản Chính Dương không thể không thừa nhận, Tiểu Thố là một đứa bé ngoan ngoãn.

Sau khi ăn cơm trưa, ông ngoại Giản Chính Dương và bạn già Cừu Quốc Vinh lại thanh toán lẫn nhau trên bàn cờ tướng. Giản Tình có việc ra ngoài. Bà ngoại Giản Chính Dương lại đang tán gẫu cùng bà ngoại Tiểu Thố. Tiểu Thố và Giản Chính Dương ngồi một bên xem TV, ăn trái cây. Bầu không khí vô cùng hài hòa. Tiểu Thố thỉnh thoảng tham gia vào câu cuyện của hai bà ngoại, thỉnh thoảng cũng nói đùa hoặc làm nũng gì đó, khiến cho hai bà cười lớn vui vẻ. Mà Cừu Quốc Vinh cùng bạn gia mỗi khi nhìn thấy hai bà vợ nhà mình bị Tiểu Thố chọc cười cũng nhìn nhau mà cười, nụ cười hiểu ý lẫn nhau.

Nếu nói người duy nhất thấy không vui, chắc là Giản Chính Dương. Trong nhà náo nhiệt cũng không tồi, nhưng anh không thích náo nhiệt, cho dù là người lớn của mình, anh cũng không hy vọng Tiểu Thố chỉ hết lòng chú ý đến họ.

Mà từ sau khi ông bà ngoại Tiểu Thố đến, sự chú ý của Tiểu Thố phần lớn đều tập trung vào họ. Nhẫn nhịn mãi đến giờ, đã không còn chịu nổi nữa, anh muốn về phòng, “Vợ ơi, chúng ta về phòng đi.”

“Về phòng? Em ở đây bầu bạn cùng hai bà ngoại. Anh muốn về thì tự về đi.”

“Em về với anh.” Anh không muốn một mình về đâu.

“Không chịu đâu.”

Thấy Tiểu Thố từ chối, sắc mặt Giản Chính Dương tăm tối cực kỳ.

Bà ngoại Giản Chính Dương và Nhiếp Tiểu Phương đã chú ý thấy thái độ của hai người từ sớm, cười cười, “Xem hai đứa nhỏ này, đúng là một phút cũng không rời nhau được. Được rồi, nếu hai đứa thấy buồn chán thì lên lầu đi. Đến giờ cơm tối lại xuống.”

“Không chịu đâu, suốt ngày ở trên lầu ba cũng sẽ buồn bực mà.” Tiểu Thố lắc đầu nguầy nguậy, “Bình thường 24 tiếng ở cùng với chồng rồi, thỉnh thoảng cũng phải bầu bạn cùng hai bà ngoại chứ.”

“Chỉ với hai bà ngoại thôi hả?” Ông ngoại Giản Chính Dương chen vào.

“Đương nhiên còn có hai ông ngoại kính yêu rồi.” Tiểu Thố ai cũng không đắc tội, quả nhiên hai ông ngoại nghe xong liền cười ha hả.

“Cái miệng nhỏ này trái lại ngọt thật nhỉ.” Nhà họ Giản trước giờ toàn xoay quanh Giản Chính Dương còn không lấy lòng, có Tiểu Thố rồi, vứt bỏ toàn bộ định kiến. Hành vi nũng nịu thi thoảng mang lại cho người nhà Giản Chính Dương cảm giác mới lạ, đặc biệt là ông bà ngoại Giản Chính Dương. Năm xưa sau khi sinh con gái, trước khi Giản Tình mười tuổi, bà cũng từng hay nũng nịu với cha mẹ, nhưng Giản Tình sau mười tuổi cực hiếm khi làm nũng với họ, nguyên nhân đương nhiên vì Giản Tình trưởng thành sớm, cảm thấy làm nũng là hành vi ấu trĩ. Bây giờ Tiểu Thố làm nũng, bù đắp lại tiếc nuôi nhiều năm của họ, niềm vui trong lòng dành cho Tiểu Thố lại vô thức nhiều thêm mấy phần.

Tiểu Thố lấy lòng bốn người già, đắc tội người đàn ông hẹp hòi bên cạnh. Bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu sờ lung tung. Cô cả kinh suýt chút kêu lên bèn hung dữ trừng anh một cái. Anh chàng này, biết rõ những chỗ nhạy cảm trên người cô, đây là muốn mất mặt trước mọi người đấy à.

Có lẽ vì oán niệm của anh quá nhiều, Tiểu Thố vốn quyết định không thèm để ý đến. Nhiếp Tiểu Phương lại mềm lòng. Nhìn thấy cháu rể ngoại mặt mày đen thui vậy, bà không muốn làm một bà già đáng ghét đâu, “Được rồi, bọn già chúng tôi nói chuyện, người nhỏ các cháu cũng chẳng có hứng thú gì đâu. Cứ theo Tiểu Dương lên lầu đi, làm chuyện các cháu thích ấy.”

“Vậy chúng cháu không ở cùng ông bà ngoại nữa. Mọi người từ từ chơi, chúng cháu lên lầu đây.” Không đợi Tiểu Thố nói lời nào, Giản Chính Dương đã tiếp lời, đứng lên xong thuận tay ôm Tiểu Thố vào lòng rồi đi thẳng lên lầu, bỏ qua mấy cặp mắt thần thái khác biệt.

“Này, thả em xuống đi, có người mà, xấu hổ lắm.” Tiểu Thố hồi hồn lại sau cơn hóa đá, liên tục đánh lên người Giản Chính Dương. Cái anh này cố ý muốn làm cô bẽ mặt trước mặt người lớn à?

“Em là vợ anh, ôm em thì mất mặt cái gì?” Giản Chính Dương chẳng thèm để ý.

“Đừng giỡn nữa, mau thả em xuống.” Giọng nói hơi căng thẳng.

“Không thả.”

Hai người nhỏ tuổi âu yếm tán tỉnh nhau lên lầu. Nhiếp Tiểu Phương hơi ngượng ngùng cười, “Tụi nhỏ bây giờ, tư tưởng thật thoáng, hoàn toàn không để ý gì đến ánh mắt của người khác. Có điều hai đứa tụi nó thật thắm thiết nhỉ.”

“Phải đó.” Bà ngoại Giản Chính Dương cười, “Bình thường lúc nào cũng quấn lấy nhau. Năm đó tôi yêu đương tha thiết còn chẳng như thế.”

Nói xong mới ý thức được hơi không ổn, đổi lời, “Năm đó khi tôi và lão Giản tình nồng ý mật còn chưa từng thế.”

Năm xưa nồng thắm, đối tượng là Cừu Quốc Vinh, đương nhiên, cho dù một phần lớn là bản thân mình đơn phương, có điều năm xưa bản thân chìm đắm trong thế giới tình yêu nhìn không thấu. Giờ đây nghĩ lại mới phát hiện thì ra năm xưa nếu bản thân tỉnh táo một chút liền có thể biết Cừu Quốc Vinh vốn không yêu bà, ở bên bà đa phần đều chỉ qua loa có lệ. Tiếc thay người trong cuộc mờ mịt, vẫn cứ khiến bà kéo dài đến lúc hôn lễ, bẽ bàng.

“Haha, chúng ta năm đó, và người trẻ tuổi bây giờ, không thể so bì được đâu.” Một câu của Nhiếp Tiểu Phương che đậy đi lời nói sai của bà ngoại Giản Chính Dương.

“Đúng vậy, xã hội hồi đó…” Bà ngoại Giản Chính Dương thuận thế xuống thang, tán gẫu về chế độ xã hội hồi đó. Nói một hồi lại nói đến khi nam nữ trẻ tuổi thời đó kết hôn, cực kỳ tưng bừng. Nói đến kết hôn, lại nghĩ đến Giản Chính Dương và Tiểu Thố tuy đã đăng ký kết hôn, nhưng hôn lễ vẫn chưa cử hành. Hai bà già vỗ tay đồng ý, cảm thấy làm sao cũng không thể để hôn lễ thiếu sót, vì vậy bèn gọi hai ông già đang chơi cờ qua, bắt đầu thảo luận chuyện hôn lễ.

Trong vấn đề hôn lễ, bà ngoại Giản Chính Dương và Nhiếp Tiểu Phương có vài suy nghĩ tương đồng. Hai người đều muốn tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống ngày xưa, mà còn phải náo nhiệt tưng bừng làm thật lớn.

“Tôi nói, chúng ta ở đây nói có cao hứng cỡ nào cũng vô dụng, có phải nên nói với Tiểu Thố và Tiểu Dương trước, để chúng nó quyết định tổ chức kiểu Trung hay kiểu Tây.” Ông ngoại Giản Chính Dương có phần dân chủ, lúc nào cũng suy xét đến cách nghĩ của người khác.

Trong xương tủy của bà ngoại Giản Chính Dương vẫn hơi bá đạo, “Hôn lễ kiểu Trung là truyền thống của chúng ta, có gì không tốt chứ, tôi cứ không tin chúng ta giúp tụi nhỏ chuẩn bị ổn thỏa rồi chúng nó còn dám chê đấy.”

Trước lúc cơm tối, Tiểu Thố và Giản Chính Dương bị Giản Tình về đến nhà gọi xuống lầu. Từ bên ngoài trở về liền bị cha mẹ gọi lại thảo luận hôn sự của Tiểu Thố và Giản Chính Dương, Giản Tình cá nhân hơi thiên về hôn lễ kiểu Tây, mà bốn vị lớn tuổi đều thiên về hôn lễ kiểu Trung. Thảo luận một hồi không có kết quả, mọi người quyết định xem ý kiến của hai cô cậu trong cuộc.

Sau khi nghe Giản Tình đơn giản thuật lại đại khái sự việc, trong lòng Tiểu Thố rất vui mừng. Hôn lễ đều là giấc mộng của mỗi người. Đi đăng ký với Giản Chính Dương quả thật hơi gấp gáp, bởi vì bà ngoại của Giản Chính Dương phản đối, không ít chuyện lục tục xảy ra. Hai từ hôn lễ như biến mất khỏi tiềm thức của cô. Cho dù ông bà ngoại của Giản Chính Dương chấp nhận mình, cô cũng chưa từng nghĩ qua sẽ tổ chức hôn lễ bù đắp. Bây giờ đột nhiên nghe người lớn nhắc đến, nói thật, hơi chút bất ngờ cũng có phần lúng túng.

“Cháu, cháu không có ý kiến gì hết, kiểu Trung kiểu Tây đều được, mọi người cứ quyết định ạ.”

Giản Chính Dương nhìn thấy sự hưng phấn trong đáy mắt Tiểu Thố, trong lòng hơi rầu rĩ. Anh luôn nghĩ mình và Tiểu Thố đi đăng ký rồi chính là vợ chồng, chỉ cần họ ở bên nhau là được. Nhưng giờ đây anh mới phát hiện, thì ra có những lễ nghi phong tục, Tiểu Thố tuy không nói, nhưng trong lòng vẫn để ý. Mình thiếu cô một hôn lễ, mà hình như cô cũng chưa từng yêu cầu vậy với mình.

Ở cùng mình, có khi nào cô ấy cảm thấy buồn rầu, một ngày nọ, có khi nào bởi vì chịu không nổi mà rời bỏ bản thân không?

Nghĩ đến khả năng này, Giản Chính Dương liền cảm thấy không chịu nổi. Anh có thể mất tất cả, nhưng không thể không có Tiểu Thố.

Tay vòng quanh eo Tiểu Thố vô thức dùng sức, làm cô khẽ hô một tiếng, nghi hoặc nhìn anh. Giản Chính Dương vội vàng buông ra, sâu xa nhìn cô, “Hay là Tây ta kết hợp?”

“Ý kiến hay đấy.”

Một câu nói vô tình được tất cả mọi người đồng ý.

“Cũng được.” Tiểu Thố gật đầu. Thật ra cá nhân cô thấy hơi mâu thuẫn, vừa muốn mặc áo cưới lại vừa muốn ngồi kiệu hoa. Nếu Tây ta kết hợp, có lẽ giải quyết được điều cô mong muốn, “Như vậy có phải cháu có thể vừa ngồi kiệu hoa vừa được mặc áo cưới không?”

“Haha, cái này không việc gì, chúng ta phải thương lượng một chút quy trình cụ thể.” Bà ngoại Giản Chính Dương nói.

“Mẹ thấy chuyện này, vẫn nên giao cho công ty tổ chức tiệc cưới làm thì tốt hơn.” Giản Tình nói, “Chuyện vụn vặt khi kết hôn rất nhiều, giao cho công ty công ty tiệc cưới, chúng ta chỉ cần đưa ra yêu cầu là được, sẽ giải quyết được rất nhiều phiền phức.”

“Vậy cứ tìm công ty tiệc cưới tốt nhất.” Bà ngoại Giản Chính Dương nói.

“Dạ, được, chuyện này giao cho con.” Giản Tình gật đầu, “Mọi người nghĩ xem có yêu cầu gì, chúng ta ăn cơm tối xong thống kê một lần, sau đó tìm công ty tiệc cưới.”

“Được.”

Ăn tối xong, mấy người lại di chuyển đến phòng khách, thảo luận những chi tiết trong hôn lễ. Tiểu Thố ngồi một bên cũng không xen vào gì, chỉ nghe người lớn sắp xếp thế nào. Thi thoảng khi người lớn hỏi ý kiến của cô, cô đều nói không có ý kiến gì. Theo cô thấy, hôn lễ, chỉ là nói với tất cả mọi người, cô và Giản Chính Dương kết hôn rồi, tuy đăng ký rồi cũng được, nhưng vẫn cảm thấy nên có hôn lễ lãng mạn một chút. Dù sao, cảm giác này rất kỳ quái, giống như, chỉ cần hôn lễ hơi náo nhiệt chút là được. Chuyện khác, không có yêu cầu gì đặc biệt. Mà ý kiến của Giản Chính Dương chính là nghe theo ý của Tiểu Thố. Cứ như vậy hỏi mấy lần, mấy người lớn tự động bỏ qua ý kiến của hai người họ tự mình thảo luận luôn.

Một lát sau cũng chưa chắc thảo luận xong, vì vậy Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố lên lầu, vừa vào phòng liền ôm chặt lấy cô, trầm mặc không lên tiếng.

Tiểu Thố hơi kỳ quái ôm ngược lại anh, “Sao vậy?”

“…”

“Có phải, chuyện hôn lễ, anh không vui không? Thấy Giản Chính Dương không nói gì, Tiểu Thố đoán, cô biết Giản Chính Dương không thích sôi nổi, mà trước mắt chuyện sôi nổi nhất chính là sắp phải chuẩn bị hôn lễ, lẽ nào anh không muốn cử hành hôn lễ?

“Không phải.” Trước khi Tiểu Thố cảm thấy đôi chút mất mác, Giản Chính Dương mở miệng, “Anh xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Tiểu Thố không hiểu gì lặp lại lời anh, xin lỗi gì chứ?

“Để em theo anh, có phải buồn lắm không?”

“Đâu có đâu.” Đây là sao vậy chứ, trong đầu Tiểu Thố toàn là dấu hỏi chấm, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Giản Chính Dương.

Giản Chính Dương đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, “Cho dù cảm thấy rất buồn, rất không thoải mái, anh cũng không thể để em rời khỏi anh. Có điều, sau này anh sẽ cố gắng suy nghĩ cho em nhiều hơn, cố gắng đối xử tốt với em. Vì vậy, em phải luôn yêu anh, luôn ở bên cạnh anh. Có được không hở vợ?”

Tiểu Thố có chút không hiểu làm sao Giản Chính Dương lại có suy nghĩ này, nhưng cô vẫn vỗ vỗ lưng Giản Chính Dương an ủi anh, tỏ rõ quyết tâm của mình, “Em chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ anh.”

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố yên lặng, hạ quyết tâm nhất định phải cho Tiểu Thố một cuộc sống tốt nhất, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, xem như bù đắp cho việc cô gặp phải anh.

Hai người ôm nhau một hồi, Tiểu Thố quả thật chịu không nổi nữa, “Chồng ơi, anh có thể buông em ra không, em muốn đi vệ sinh.”

Thật ra vừa lên lầu đã muốn đi, kết quả lời nói nghe không hiểu gì của Giản Chính Dương khiến cô nhịn suốt đến bây giờ, quả thật chịu hết nổi rồi. Trong bầu không khí lãng mạn này, hai người có lẽ nên theo lẽ tự nhiên hôn nhau một tí hay là làm chút chuyện gì khác. Cô biết mình lúc này không nên phá ngang bầu không khí lãng mạn này. Nhưng mà, đời người có ba chuyện gấp, đợi không nổi nha.

Giản Chính Dương buông Tiểu Thố ra, thấy cô vì cảm thấy ngại khi quấy nhiễu bầu không khí hài hòa hiện tại mà mặt mày đỏ lựng, cảm thấy đặc biệt dễ thương. Anh hôn lên má cô một tiếng thật kêu, cười thả cô ra, “Đi đi.”

“Dạ.” Mắt Tiểu Thố lấp lánh, cô gật đầu, “Đợi em đi vệ sinh xong tiếp tục nha.”

“Phụt…” Quả là thỏ con dễ thương, chẳng trách anh luôn muốn một hơi ăn sạch cô vào bụng. Sao lại có thỏ con dễ thương như vậy chứ. Tâm tình vốn hơi uất ức, nghe Tiểu Thố nói vậy, anh nhất thời cảm thấy thư giãn hơn nhiều, “Được, em đi nhanh đi, đừng nhịn hư đấy.”

“Dạ.” Tiểu Thố hơi khom eo chạy vào nhà vệ sinh, thật là sắp nhịn hết nổi rồi.

Cười nhìn Tiểu Thố vào nhà vệ sinh, Giản Chính Dương ngoảnh lại nhìn sang máy tính. Trong lòng hạ quyết tâm, mở máy tính, nhanh chóng thao tác, anh muốn Tiểu Thố biết, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, không phải chỉ là nói suông.

Tiểu Thố đi ra nhìn thấy Giản Chính Dương đang gõ gì đó trên laptop. Tuy hiện giờ cô tự thấy trình độ máy tính của mình so với mấy tháng trước khác biệt rất nhiều, nhưng mỗi lần thấy Giản Chính Dương thao tác, vẫn có chút nhìn không hiểu. Để không đả kích sự tích cực của mình, khi anh làm việc của mình, cô cực ít ở bên quan sát. Có điều gần đây dường như anh rất bận. Rảnh một chút liền gõ gõ trên máy tính không ngừng. Lẽ nào đang lập trình gì sao? Hỏi anh anh chỉ nói đang kiếm tiền nuôi gia đình. Bởi vì không hiểu nên cô cũng không hỏi thêm.

Có điều, thấy anh như vậy, Tiểu Thố biết bầu không khí trước đó một đi không trở lại rồi. Cô cắn môi, mỗi lần thấy Giản Chính Dương gõ máy tính, trong ánh mắt kia đều là liều lĩnh và tự tin, vô cùng hấp dẫn cô. Thầm vui mừng bản thân có một người đàn ông tài giỏi như vậy, Tiểu Thố sắp xếp lại tâm tình. Nếu đã muốn bước cùng anh, thế thì cô phải nỗ lực rồi.

Vì vậy, tiếng máy tính và tiếng lật sách làm nền cho nhau, vô cùng hài hòa.

Từ khi ông bà ngoại Tiểu Thố và ông bà ngoại Giản Chính Dương hội ngộ thành công, với sự khuyên giải của đám con cháu và lĩnh ngộ của bản thân, bốn vị lớn tuổi cuối cùng hóa giải gút mắc. Bởi vì phải thương lượng hôn sự của Tiểu Thố và Giản Chính Dương, nhận được lời mời của ông ngoại Giản Chính Dương, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương dứt khoát dọn thẳng qua nhà họ Giản. Mà vốn dĩ đồng ý một tuần từ thứ hai đến thứ ba thì Tiểu Thố và Giản Chính Dương ở nhà nhỏ của mình, dưới sự khuyên nhủ của mọi người cùng với việc sau khi Tiểu Thố ở lại nhà họ Giản mấy ngày xong phát hiện ra chẳng khác gì ở nhà mình, vả lại trong tình huống nhiều người cũng khá náo nhiệt, cũng dứt khoát ở lại nhà họ Giản. Hai căn nhà ở hai nơi kia, tạm thời để trống, có lẽ ngày nào đó muốn trải qua thế giới hai người gì gì đó thì cứ trở về ở là được.

Tóm lại, nhà họ Giản hiện tại rất náo nhiệt. Tiểu Thố và người nhà họ Giản ở cùng nhau cũng không tệ. Lầu ba là lãnh địa của cô và Giản Chính Dương. Không có chuyện gì thì mọi người sẽ không lên quấy rầy họ, mà lầu một mỗi ngày cũng vô cùng tưng bừng, đôi khi đọc sách mệt rồi, không muốn làm phiền Giản Chính Dương, Tiểu Thô sẽ xuống lầu cùng người lớn trong nhà nói chuyện. Cuộc sống trôi qua vô cùng nhẹ nhàng…

Đương nhiên, nếu cái tên Bạch Tiểu Vũ có thể rời khỏi, thì càng tốt.

Sau khi Bạch Tiểu Vũ ra viện nằng nặc đòi Tiểu Thố sắp xếp chỗ ở. Vì ông bà ngoại đã ở bên này, Tiểu Thố vốn muốn sắp xếp cậu ở nhà mình, ai ngờ đâu ADA sống chết cứ đòi ở chung với cậu. Trai đơn gái chiếc, cho rằng không thích ADA cho lắm, cũng không hiểu cô ấy rốt cuộc nhìn trúng cậu chỗ nào, nhưng Tiểu Thố hiểu nỗi lo của ông bà ngoại, chỉ sợ Bạch Tiểu Vũ ăn sạch sẽ ADA rồi để cô ấy chịu thiệt. Tuy đối phương là em trai mình, nhưng Tiểu Thố quả thật không dám bảo đảm Bạch Tiểu Vũ và ADA có thể ở bên nhau, vì vậy khi bọn họ chưa nảy sinh tình cảm tốt nhất đừng xảy ra quan hệ. Suy nghĩ đến chuyện không tách hai đứa ra được, Tiểu Thố đành phải sắp xếp Bạch Tiểu Vũ và ADA sang ở nhà họ Giản. Hiện tại, nhà họ Giản mỗi ngày cực kỳ náo nhiệt. Bạch Tiểu Vũ chỉ cần hở một chút lại khuyên Tiểu Thố trở về mừng sinh nhật với cha Bạch. Mà ADA rảnh ra là quấn lấy Bạch Tiểu Vũ, Giản Chính Dương thì lúc nào cũng tức giận trừng Bạch Tiểu Vũ cướp vợ mình. Tóm lại mấy người trẻ tuổi, cứ gọi là hỗn loạn.

So ra thì, mấy vị trưởng bối bận rộn hơn. Chuyện hôn lễ, Tây ta kết hợp. Nếu đã muốn làm lớn, rất nhiều lễ tiết một chuyện cũng không thể thiếu, vì vậy, việc vặt rất nhiều. Mỗi ngày thảo luận chi tiết, cuộc sống đầy ắp vui vẻ.

Mọi người đều có chuyện của riêng mình, không ai chú ý đến Giản Tình đi sớm về muộn. Nói đến chuyện sau khi Tần Ca tỏ rõ lòng mình với bà, quả thật là đã bắt đầu con đường theo đuổi. Giản Tình đáng thương đã đến tuổi trung niên rồi còn phải hưởng thụ thêm một lần lãng mạn. Đáng tiếc nếu như sớm thêm vài năm có lẽ bà vẫn còn tâm tình như vậy. Giờ đây, bà thật sự chẳng còn lòng dạ nào tìm niềm vui thứ hai nữa, đặc biệt đối phương còn nhỏ tuổi hơn mình. Bà kiên quyết từ chối, nhưng Tần Ca là người không đạt được mục đích sẽ không ngừng nghỉ, vả lại hoàn toàn quán triệt chính sách theo đuổi vợ thì đẹp trai không bằng chai mặt, bất kể Giản Tình từ chối thế nào, ông tự động giải thích vì ngại ngùng, khiến Giản Tình đến phát rồ, còn phải đề phòng người nhà biết chuyện, quả thật cuộc sống khá khổ sở.

Sau khi Tần Ca theo đuổi vợ về nước, vốn muốn mau chóng xử lý xong công chuyện rồi trở lại Trung Quốc, nhưng vì công ty đột ngột xảy ra chút chuyện, cùng với visa có chút vấn đề, vì vậy kế hoạch trì hoãn. Đợi khi Tần Ca giải quyết xong, visa cũng ổn thỏa, qua Tết cũng sắp về rồi.

Mà ở nhà họ Giản, hôn lễ của Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã định vào tết Nguyên tiêu, mười lăm tháng một. Người kết hôn vào ngày hôm đó cũng cực nhiều. Không dễ dàng gì, Giản Tình nhờ cậy quan hệ khắp nơi, mới tìm được một khách sạn lớn có thể đặt năm mươi bàn. Thế này cũng đã tính là tiệc cưới cỡ lớn ở nơi đó rồi. đây còn là vì bên phía Tiểu Thố không có bạn bè thân thiết gì, nếu mà có, e là năm mươi bàn cũng không đủ.

Tết truyền thống đến càng gần, thái độ của Bạch Tiểu Vũ cùng càng lúc càng gấp gáp. Bởi vì sinh nhật cha trước tết Nguyên đán một ngày, cậu luôn muốn đưa Tiểu Thố trở về ăn bữa cơm đoàn viên. Tết càng đến gần, còn không đặt vé đến lúc đó có khả năng vé máy bay cũng không đặt được, “Chị, chị thật sự không muốn về sao?”

Một cái tát vung qua, đập cho người đang luyên thuyên bên tai không ngừng tránh ra, Bạch Tiểu Thố lạnh lẽo nói, “Em còn làm ồn chị đọc sách, thì lập tức ra chỗ nào thì về chỗ đó ngay cho chị, sau này đừng có đến gặp chị nữa.”

“Chị…”

Bạch Tiểu Vũ cực kỳ đáng thương xoa xoa vai mình, rầu rĩ nhìn Bạch Tiểu Thố. Sao mà trở thành phụ nữ có chồng xong lại bạo lực thế chứ. Lẽ nào phụ nữ kết hôn xong đều như vậy sao, vậy sau này cậu cũng không kết hôn luôn cho khỏe.

Đối với sự bạo lực của Bạch Tiểu Thố, Giản Chính Dương đưa hai tay tỏ ý tán thành. Cái cậu em vợ này, anh sớm đã ngứa mắt, bị đánh cho đáng đời. Thật không hiểu vì sao Bạch Tiểu Thố vẫn muốn cậu làm phù rể, anh quả thực không vừa mắt cậu một chút nào cả.

“Giả vờ đáng thương cũng vô ích.” Tiểu Thố không thông cảm cho cậu chút nào. Ai bảo cậu tùy tiện hứa, quả thật cho rằng quan hệ cá nhân với cô không tệ thì có thể thay cô quyết định à, “Nếu em còn muốn làm phù rể của chị, thì đừng có bắt chị trở về. Nếu không, phù rể cũng không có cửa đâu.”

“Không làm thì không làm, em không muốn làm phù rể của chị đâu.” Bạch Tiểu Vũ trừng mắt với người đàn ông nãy giờ cứ dùng ánh mắt sắc lẻm như dao muốn băm vằm cậu, “Em chỉ muốn chị trở về cùng em.”

“Đợi em kết hôn chị nhất định sẽ về.”

“Chị…”

“Bạch Tiểu vũ, em thật sự muốn chọc giận chị à?” Không nhịn nổi nữa, mấy ngày nay đối diện với Bạch Tiểu Vũ ngày nào cũng luyên thuyên bên tai từ sáng đến tối. Không những Tiểu Thố không xem sách được chút nào, Giản Chính Dương cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Khi Bạch Tiểu Vũ lại nhắc đến chữ “nhà” lần nữa, Tiểu Thố nổi giận, “Chị và em, là người của hai nhà khác nhau, đừng có ép chị nữa.”

Giọng nói cực u ám, tỏ rõ Bạch Tiểu Thố thực sự tức giận rồi. Vả lại khoảnh khắc cô cực kỳ tức giận, gần như là Giản Chính Dương đến bên cạnh Bạch Tiểu Thố trước tiên bảo vệ cô. Chỉ cần Bạch Tiểu Thố ra lệnh, anh nhất định lập tức ném cậu em vợ này ra khỏi cửa.

Bạch Tiểu Vũ nhìn Tiểu Thố, không hề sợ hãi. Đôi mắt sáng rực gần như nhìn thấu Tiểu Thố. Nhưng từ bên trong thấy được bình thản ra chẳng còn gì khác, cậu cắn môi.

ADA ở ngoài cửa phòng nghe trộm liền chịu không nổi ngay. Đây là người trong lòng mình, mình còn không nỡ ăn hiếp, dựa vào đâu để cho người khác ăn hiếp chứ, “Không về thì không về thôi mà, có gì ghê gớm chứ, Vũ, sao anh phải đối xử tốt với chị ấy như thế, em thấy chị ta căn bản không xứng đáng.”

“Câm miệng.”

Lời của Ada khiến cả hai người bộc phát. Giản Chính Dương không cho phép bất kỳ ai nói xấu Tiểu Thố, mà Bạch Tiểu Vũ có tức giận đến cỡ nào thì đó cũng là chị mình, còn không đến phiên một người ngoài đến nói xấu chị.

“Em chỉ nói sự thật thôi, thật không hiểu vì sao anh cứ nhất định phải đòi chị ta trở về. Anh xem chị ta vạch rõ ranh giới với anh như vậy, rõ ràng không hề xem anh là người một nhà.” Ada tủi thân, mình giúp người trong lòng mà ngược lại còn bị ghét bỏ.

“Có phải là người một nhà không, không liên quan gì tới cô.”

“Sao vậy được, chị ta là chị bà con với em, đương nhiên là người một nhà với em.” Nghĩ đến việc mình thích Bạch Tiểu Vũ, nếu Bạch Tiểu Vũ cũng là người một nhà với chị ấy, mình và chị ấy lại dính đến quan hệ huyết thống, đậu xanh, vậy cô còn có tác dụng gì nữa chứ. Vội vàng muốn tách Tiểu Thố và Bạch Tiểu Vũ, “Tuy rằng hai người đều họ Bạch, nhưng nói đến thân thích, hình như nhà chúng em thân hơn đấy nhỉ.”

“Cô…” Người phụ nữ này, Bạch Tiểu Vũ suy xét xem có nên phá vỡ quy tắc không đánh phụ nữ của mình không.

“Vốn là như vậy.” Ada cậy mình là phụ nữ. Phần lớn đàn ông tự nhận mình lịch sự sẽ không động thủ với phụ nữ. Đây lại trở thành lợi thế cho cô ấy ngang ngược, “Anh xem chị ta ghét bỏ anh rõ ràng như vậy rồi, chi phải ở đây nữa, hay là chúng ta rời khỏi chỗ này đi. Anh yên tâm, anh muốn đi đâu, em sẽ cùng anh đến đó. Cả đời này, em theo anh chắc rồi.”

“Cô phiền thật đấy.” Bạch Tiểu Vũ chịu không nổi rùng mình. Cậu từng ở nước ngoài, các cô em nhiệt tình cũng thấy qua không ít. Nhưng thể loại bám riết không buông còn da mặt dày như tường thành thế này lần đầu tiên cậu gặp phải, “Bạch Tiểu Thố, chị thật sự không về?”

Tiểu Thố cúi đầu đọc sách, dùng hành động biểu thị đáp án của mình.

“Được, xem chị ngon.” Bạch Tiểu Vũ rất bực mình, “Nơi này cũng không chứa nổi em, em đi là đươc.”

“Thong thả không tiễn.” Vui nhất chính là Giản Chính Dương.

“Hừ…” Một tiếng hừ lạnh, Bạch Tiểu Vũ còn hy vọng nhìn Bạch Tiểu Thố một cái, thấy cô không hề nhúc nhích, không khỏi cảm thấy cực kỳ thất vọng, “Bạch Tiểu Thố, chị thay đổi nhiều thật đấy.”

Cuối cùng, Bạch Tiểu Vũ tức điên bỏ đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Ada vốn cũng muốn đi theo, nhưng đấu không lại Cừu Quốc Vinh nghiêm giọng khiển trách, cuối cùng vẫn ở lại nhà họ Giản. Có điều, cô ấy trách Tiểu Thố đuổi Bạch Tiểu Vũ đi, vì vậy lúc nào cũng chống đối Tiểu Thố. Tiểu Thố vì việc Bạch Tiểu Vũ tức giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Giản, tâm tình cũng không tốt lắm. Cô biết suy nghĩ của Ada, cũng không so đo với cô ấy. Chỉ là trừ khi ăn cơm và lúc cần thiết, cô sẽ không xuống lầu. Mà Ada vốn thay Bạch Tiểu Vũ mỗi ngày đều chạy lên lầu ba, cô ấy không như Bạch Tiểu Vũ. Tuy rằng Giản Chính Dương không muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ, nhưng biết trong lòng Tiểu Thố có người em trai này, vì vậy khi cậu đến làm loạn, anh đều nhẫn nhịn. Lúc trước Ada cư xử không hay, bây giờ lại đến quấy rầy Tiểu Thố. Khi cô ấy lần thứ ba không mời mà đến mò lên lầu ba, ánh mắt anh hung ác tăm tối trừng cô ấy, “Có tin tôi ném cô từ trên này xuống không?”

Anh nói ném, chính là từ cửa sổ lầu ba vứt xuống, thấm chí còn bóp cổ Ada ý đồ muốn đến gần mình. Nếu không phải Tiểu Thố ra khỏi nhà vệ sinh kịp thời, cho dù không phải ném từ lầu ba xuống, e rằng cũng là đẩy cô ấy xuống cầu thang. Dù sao, bị thương là chắc chắn.

Nhìn thấy Tiểu thố, Ada trước giờ chưa từng thấy Tiểu Thố thuận mắt tới vậy, khóc lóc tình cảm rất thân thiết gọi cô, “Chị họ ơi cứu em.”

Khoảnh khắc Tiểu Thố bước ra, Giản Chính Dương liền thu tay về. Nhưng Tiểu Thố vẫn nhìn thấy, “Anh đang làm gì thế?”

“Không có gì, giỡn với em họ thôi.” Giản Chính Dương như cười như không, “Anh thấy em họ cứ ngày ngày chạy lên lầu ba của chúng ta. Nếu không chơi cùng em ấy thì có chút nói không phải mà ha, đúng không nào, em… họ…”

Ada hoảng hồn lắc đầu nguầy nguậy. Khoảnh khắc hỏi cô ấy vừa nãy, cô thật sự cảm giác được Giản Chính Dương muốn xử cô. Sao có thể có loại đàn ông đáng sợ như vậy. Có một người đàn ông đáng sợ như vậy ở bên cạnh, luôn phải lo lắng anh ta có khi nào phát điên lên giết người không. Một giây đó, Ada không hề hâm mộ tí gì việc Tiểu Thố có thể tìm được một người đẹp trai như vậy, chỉ muốn cách anh ta càng xa càng tốt. Trong mắt Ada, Giản Chính Dương là một tên biến thái siêu đẹp trai.

Dừng một lát, lập tức không hề do dự quay đầu, cô ấy không hề muốn ở lại đây nữa, một giây một phút cũng không hề muốn. Người đàn ông thật đáng sợ.

“Hình như anh dọa em ấy rồi.” Tiểu Thố nhìn bóng lưng lảo đảo của Ada, nói.

“Ai bảo em ấy đáng ghét vậy chi.” Không hề che giấu sự chán ghét của mình, “Nếu em ấy còn dám có ý đồ gì với chúng ta, anh tất nhiên sẽ không bỏ qua cho em ấy dễ dàng như thế.”

Tiểu Thố nhíu mày, “Ghét là một chuyện, đừng có làm bừa.”

Vừa rồi thấy Giản Chính Dương thít cổ Ada, cô quả thật có chút không yên tâm.

“Anh biết chừng mực.” Giản Chính Dương dịu dàng nhìn Tiểu Thố. Anh còn có Tiểu Thố, sao có thể làm chuyện phạm pháp để bị bắt rồi chia xa với Tiểu Thố chứ. Loại chuyện ngu ngốc này anh sẽ không làm. Vừa rồi như vậy, chỉ là hù dọa người phụ nữ đáng ghét đó thôi, anh chính là một lần khiến cho cô ta từ trong tâm tưởng sợ hãi bản thân, không còn dám đến chọc mình nữa.

Tiểu Thố nhìn anh, nghĩ nếu Ada sợ anh cũng không tệ, chí ít sẽ không nảy ý đồ bậy bạ nữa, cũng sẽ không đến làm phiền mình. Mấy ngày sau, quả nhiên, Ada mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn ở trong nhà họ Giản, thỉnh thoảng ra ngoài, cũng gặp mặt bạn bè trên mạng cùng uống chút trà. Điều kiện tiên quyết là phải được Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương đồng ý. Bất kể mỗi lần nhìn thấy Tiểu Thố hoặc là Giản Chính Dương, đều cứ như chuột thấy mèo lo chạy trốn. Bầu không khí trong nhà họ Giản chân chính hòa hoãn trở lại, ít ra trên bề mặt là như thế.

Mà Ada ở nhà họ Giản, mỗi lần ra ngoài dạo phố cùng Tô Á xong, đều là đích thân Tô Á đưa về. Như vậy, cơ hội đến nhà họ Giản ngồi chơi cũng nhiều hơn. Đáng tiếc, phần lớn thời gian Giản Chính Dương đều ở trên lầu ba, cho dù không ở lầu ba, nhìn thấy có người đến sẽ lại lập tức đi lên lầu ba. Như vậy, đến chơi mấy lần, lại không nói được một câu với Giản Chính Dương, đến Tiểu Thố cũng bị Giản Chính Dương giám sát, cũng không nói được.

Cuộc sống ngày lại qua ngày, cuối cùng, đến Tết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.