Bệnh Sủng

Chương 93



Bởi vì nhớ mình vẫn còn nợ Tiểu Thố một lời xin lỗi, nên lúc quay lại nhà họ Giản Ada không tập trung tinh thần lắm, còn nhìn ra cổng mấy lần và tự hỏi sao Tiểu Thố và Giản Chính Dương chưa về.

Những hành động khác thường này khiến Đại Tây thấy tò mò: “Con nhìn ra cửa mấy lần rồi, đang nhìn gì vậy?”

“Có ạ, không sao đâu.” Ada le lưỡi, ngượng ngùng chạy về phòng của mình.

“Đứa bé này, càng lớn càng lớn càng hoạt bát.” Đại Tây bất đắc dĩ lắc đầu, bà không hề biết chuyện xảy ra ở thẩm mỹ viện.

Lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương trở về đã là giờ cơm tối, cả nhà ngồi trên bàn ăn, Ada lén nhìn Giản Chính Dương, dường như giữa lông mày đã không còn sự tàn bạo hồi trưa nữa. Lạ thật, sao Tiểu Thố có thể an ủi được Giản Chính Dương vậy?

Muốn nói xin lỗi nhưng không tìm được thời cơ thích hợp, Giản Chính Dương luôn kè kè bên cạnh Tiểu Thố, mãi đến 9h đêm, Ada cũng không tìm được cơ hội ở riêng với Tiểu Thố.

Thấy Tiểu Thố và Giản Chính Dương tay trong tay về phòng, Ada cũng im lặng về phòng, ngồi xem tivi một lúc, thiếu một tiếng xin lỗi nói chung là không thoải mái gì. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 10h, tất cả mọi người đã trở về phòng của mình, trong phòng khách không có người, Ada đứng ngoài cửa phòng một hồi, dậm chân một cái rồi đi lên lầu ba. Cùng lắm thì bị mắng một trận chứ gì, Ada cô khi nào lại trở bên nhát gan vậy?

Nói gì thì nói, đều do người anh rể họ kia cả, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, hại cô ấy đến giờ cứ nhìn thấy trai đẹp là sợ hãi.

Lên lầu ba, do dự một hồi, cuối cùng Ada cũng lấy hết can đảm gõ cửa, may mắn thay, người mở cửa là Tiểu Thố: “Chị họ.”

Lắp ba lắp bắp gọi một tiếng, còn chưa nói rõ mục đích mà mình đến, thì Giản Chính Dương vốn đang ngồi trước máy tính có lẽ nghe tiếng của cô ấy, chắc là sợ cô ấy ăn hiếp Tiểu Thố, nhanh chóng bước đến sau Tiểu Thố, lạnh lùng nhìn cô ấy. (Trên thực tế người ta chưa hề ăn hiếp Tiểu Thố, mà Tiểu Thố cũng không phải người dễ bị ăn hiếp đến vậy, phản kích lúc mấu chốt cũng lợi hại lắm, chẳng qua là do Giản Chính Dương quá lo lắng thôi)

Ada bị Giản Chính Dương nhìn như vậy, có cảm giác như mình đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích. (Khổ ghê, giống như cô ấy chỉ cần nhìn anh một lần là nỗi sợ tăng thêm, có bóng ma tâm lý luôn)

“Ada? Có chuyện gì không?” Thật ra Tiểu Thố không ngờ trễ như vậy rồi mà Ada vẫn đến gõ cửa phòng mình.

“Ờm.” Ada mấp máy môi mấy lần mà không phát ra được âm thanh nào, đúng là bi kịch. Lúc ăn cơm nhìn thấy Giản Chính Dương cũng đâu có cảm giác như này, sao bây giờ lại thành như vậy nhỉ. (Cô ấy không biết, đây là do trước khi về nhà Tiểu Thố đã dặn Giản Chính Dương đừng dùng vẻ mặt như thế để nhìn Ada, miễn cho cậu thấy khó xử, nên Giản Chính Dương mới không âm trầm nhìn chằm chằm vào cô ấy.)

“Ada?” Tiểu Thố ra vẻ khó hiểu khi Ada đến gõ cửa phòng mình mà không nói lời nào.

“Chị, chị họ, anh rể họ.” Vất vả lắm mới gọi ra tiếng, nhưng cô ấy cứ cảm thấy trong lòng mình có một tảng đá chắn ngang.

Nghe Ada gọi anh rể họ, Tiểu Thố quay đầu lại nhìn mới thấy Giản Chính Dương đã đứng sau lưng mình từ bao giờ, đang lạnh lùng nhìn Ada, hết hồn nói: “Anh tới đây khi nào vậy?”

Bước đi mà chẳng có tiếng động nào, có thể hiểu vì sao mặt Ada lại trắng bệch, có lẽ là do sau lưng mình có một ông thần đang đen mặt.

Tiểu Thố nhìn dáng vẻ đáng thương của Ada, thấy cô ấy chẳng nói nổi câu nào, cô cũng thấy khá là đồng cảm, vị này nhà mình mà nổi nóng lên thì không phải người bình thường nào cũng chịu được. Cô đẩy đẩy Giản Chính Dương: “Không phải anh đang bận à, mau đi làm việc của mình đi, đứng đây cản trở làm gì.”

Đúng vậy đúng vậy, đi nhanh đi đi nhanh đi, đừng có ở đây nữa, tui sắp bị anh dọa tè ra quần rồi đây này, đến lúc đi thì mất mặt lắm. Ada yên lặng gào thét trong lòng.

Giản Chính Dương đứng yên không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Ada: “Có việc?”

“Em, em…”

“Đừng sợ, Ada.” Tiểu Thố khích lệ, giản Chính Dương vẫn bất động, cô thật sự không đẩy nổi anh.

“Em, em, em tới đây để xem lỗi.” Dưới áp lực lớn, Ada phải cố lắm mới nói được.

“Xin lỗi?” Tiểu Thố ngờ ngợ nhìn cô ấy.

“Vâng, là xin lỗi vì thái độ trước đó đối với chị, chị họ, thật xin lỗi.” Nói ra ba chữ thật xin lỗi xong, Ada cảm nhận rõ được ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm kia từ từ rút đi, cô ấy bắt đầu thấy thoải mái hơn: “Trước kia là do em nhỏ không hiểu chuyện nên đã gây ra nhiều rắc rối cho chị, em xin lỗi chị, cũng rất xin lỗi anh rễ họ. Bởi vì em mù quáng, chẳng hiểu gì đã nói thích khiến anh chị gặp rắc rối. Bây giờ em đã nghĩ thông rồi, anh rể họ không phải là kiểu mà em thích, chị họ và anh rể họ mới là trời sinh một đôi, chẳng ai có thể tách hai người ra được. Em chân thành chúc hai người bên nhau đến đầu bạc răng long, sống lâu trăm tuổi, sớm sinh quý tử.”

Tiểu Thố nghi hoặc nhìn Ada, cô cảm thấy mình không hiểu nổi lời xin lỗi này. Còn mấy câu chúc phúc kia cũng không biết là thật hay giả, chỉ có thể nhìn Ada để cô ấy nói cho hết.

Nhưng cô không biết, theo lời xin lỗi của Ada, ánh mắt của Giản Chính Dương đã ôn hòa hơn. Nhất là lúc cô ấy nói cô và Giản Chính Dương là trời sinh một đôi thì anh đã thu lại toàn bộ ác ý của mình, thì ra anh thích người khác nói bọn họ tốt đẹp. Ada thông minh nên tìm được điểm mấu chốt ngay, thế nên mới có mấy câu chúc phúc kia, nếu nói là chúc phúc thì chẳng bằng nói là vuốt mông ngựa.

Mãi đến khi Giản Chính Dương thu hết ác ý, Ada mới buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, cô ấy chỉ cảm thấy việc này còn mệt hơn chạy 1000m. Nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái: “Ngoại trừ việc xin lỗi chị họ và anh rể họ, còn có chuyện hôm nay, chị họ cảm ơn chị.”

Lời cảm ơn này, là vì Tiểu Thố đã không khiến Tô Á mất đi công việc.

Cái này, Tiểu Thố xem như hiểu được tâm tư của Ada: “Không sao, vốn không phải chuyện gì to tát.”

“Không phải.” Ada cúi đầu, ngại ngùng nói: “Đối với chị họ đây không phải là chuyện gì to tát nhưng đối với em nó là một chuyện lớn, nếu như vì sự lỗ mãng của em mà hại chị Tố Á mất việc thì em sẽ day dứt cả đời.”

Nghe Ada nói vậy, Tiểu Thố cảm thấy người có thể làm đến mức này vì bạn bè cũng là một đứa nhỏ đáng yêu.

Ada nói đến đây thì cảm cảm thấy xấu hổ, giọng đã nhỏ lại càng nhỏ thêm: “Em thấy chị họ thật sự rất tốt, muốn làm hòa với chị họ, được không ạ?”

“Chị chấp nhận lời xin lỗi của em thì chị cho là chúng ta đã làm hòa rồi.” Vất vả lắm mới nghe rõ Ada nói gì, Tiểu Thố vừa cười vừa nói.

“Thật sao?” Mắt Ada lấp la lấp lánh.

“Ừm.”

“Vậy, sau này có thể trực tiếp gọi chị là chị ư?” Ada muốn nắm lấy tay của Tiểu Thố nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Giản Chính Dương, thế là Ada không dám nữa.

“Có thể.”

“Hì hì, chị.” Ada cười vui vẻ. “Thật ra em luôn muốn có một người chị gái hoặc anh trai, vậy chị ơi, sau này khi em về nước, có thể thường xuyên liên lạc với chị không?”

Dáng vẻ xinh xắn này, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn lần đầu gặp mặt, Tiểu Thố bị sự vui vẻ của Ada lây nhiễm, con một rất cô độc. Nếu không phải vì như thế, có lẽ cô đã không cho phép Bạch Tiểu Vũ tiếp cận mình, mặc dù ngoài miệng thì nói ghét Bạch Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Thố không thể không thừa nhận, trong nội tâm của mình đã có một người em trai, giờ lại có thêm một em gái xinh đẹp, đương nhiên là rất vui rồi.

“Chỉ cần em làm một em gái tốt, thì tự nhiên chị sẽ thành một chị gái tốt.”

Tiểu Thố nói rất hàm súc, từ khía cạnh nói với Ada, chỉ cần em không làm gì có lỗi với chị thì chị cũng thành một chị gái tốt.

Nghe ra ý của cô, Ada gật đầu liên tục: “Em sẽ, chị.”

“Ừ.”

“Vậy em về ngủ trước nha.” Mặc dù Giản Chính Dương đã thu hồi ác ý đối với mình, nhưng ở trước mặt anh Ada vẫn không được tự nhiên cho lắm.

“Ừ.”

“Chị, anh rể, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Giọng của Tiểu Thố càng thêm nhu hòa vì bốn chữ chị, anh rể* kia.

Nhìn Ada đang đi xuống lầu, Tiểu Thố hiểu ý cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Giản Chính Dương: “Anh xem, Ada thật là đáng yêu, say này em ấy là em gái của em, anh đừng có trừng em ấy nữa.”

Giản Chính Dương quay người: “Phải xem biểu hiện của cô ấy đã.”

Đối với người từng có ‘tiền án’, anh không mất đi lý trí giống như Tiểu Thố, chẳng qua thấy cô vui nên anh mới không ngăn cản mà thôi. Nếu như Ada muốn lợi dụng chuyện này để lừa gạt Tiểu Thố, anh thề, anh nhất định sẽ khiến cô ấy hối hận khi sống trên cõi đời này.

Bất đắc dĩ nhìn người đàn ông tính tình kì lạ, đây đều là vì mình, cô không thể nói anh hẹp hòi được. Đành miễn cưỡng nằm xuống giường và tiếp tục đọc sách, đọc một hồi thì bỗng nhớ tới, bởi vì cô sợ sau khi trở về Ada và Giản Chính Dương sẽ xảy ra xung đột. Kết quả cô chủ động lấy sắc dụ Giản Chính Dương rằng nếu Ada không đến khiêu khích thì anh sẽ không chủ động nhắm vào Ada, nhưng bây giờ thái độ của Ada lại hiền lành ngoài dự đoán, vậy cô đau lưng là vì cái gì chứ?

Ngày hôm sau Tiểu Thố và Giản Chính Dương xuống lầu khá sớm, nói chuyện cùng các vị trưởng bối một lát, nhìn thời gian thì sắp đến lúc dùng bữa sáng. Cừu Tần bảo Đại Tây đi gọi Ada còn đang ngủ xuống ăn sáng, nghĩ đến dáng vẻ xin lỗi đầy ngại ngùng và cách gọi chị đầy vui vẻ của Ada, trong lòng Tiểu Thố ấm áp, bèn đứng dậy: “Để con đi gọi em ấy.”

Cừu Tần sững sờ, nhìn biểu cảm của Tiểu Thố, lập tức cười gật đầu: “Được, con bé kia ngủ khá sâu, con phải gọi nhiều lần vào, nếu nó không chịu dậy thì đánh mấy cái cũng được.”

Tiểu Thố che miệng cười, nào có ai bảo người khác đánh con gái của mình đâu chứ: “Con biết rồi, cậu.”

Từ chối việc Giản Chính Dương muốn đi cùng mình, một mình Tiểu Thố đi vào phòng khách, gõ cửa một cái, không có phản ứng bèn đẩy cửa ra.

Trong phòng khách, Giản Chính Dương vì bị từ chối nên bắt đầu ghi hận lên Ada, quyết định ghi lại hết tất cả bất mãn, một khi Ada dám xuất hiện suy nghĩ khác với Tiểu Thố, anh sẽ cho cô ấy trả giá đắt.

“Mới rời có mấy bước đã không chịu được sao?” Thấy đôi mắt của Giản Chính Dương cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Thố, Giản Tình cười nhìn con trai: “Ở trong nhà, không biến mất được đâu.”

Giản Chính Dương không giải thích được liếc mắt nhìn Giản Tình, rồi nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Thối rời đi. Nhìn cô đi vào phòng khách rồi biến mất, rất muốn đi tới kéo Tiểu Thố vào lòng mình, ở đây nhiều người như vậy, cô đi gọi cái gì chứ.

Đối với đứa con trai gần như hóa rồ này, Giản Tình bất đắc dĩ lắc đầu, con trai như thế này, chỉ cần Tiểu Thố không rời đi thì ai có thể tách bọn họ ra được chứ?

“Trong lúc chúng ta yêu đương cuồng nhiệt, anh còn chẳng nhiệt tình bằng nó.” Đại Tây là người phương Tây lãng mạn, mấy ngày nay ở nhà họ Giản đã tận mắt nhìn thấy Giản Chính Dương không rời Tiểu Thố nửa bước, không khỏi nửa ghen tị nửa ghen ghét nhìn Cừu Tần.

Cừu Tần cười cười, như có điều suy nghĩ nói: “Nếu như năm mươi năm như một ngày, anh cũng phục nó luôn.”

Bấy giờ, Giản Chính Dương có phản ứng, nhàn nhạt liếc Cừu Tần, bình tĩnh dùng giọng điệu kiên định nói với ông: “Cháu sẽ.”

Cừu Tần đơ ra, cười gật gật đầu: “Cậu rất mong chờ.”

Giản Chính Dương gật gật đầu, đôi mắt tiếp tục nhìn về phía Tiểu Thố, sao lâu vậy rồi mà chưa ra. (Trên thực tế Tiểu Thố mới vào phòng có 10s).

Năm mươi năm như một ngày à?

Nghe Cừu Tần nói thế, lại nghe giọng điệu kiên định của con trai, bên tai Giản Tình đột nhiên vang lên hai giọng nói, một cái rất ôn nhu rất lãng mạn: “Giản, anh không biết anh có thể yêu em bao lâu, nhưng anh đảm bảo với em, chỉ cần em còn là bạn gái của anh một ngày, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.”

Người kia làm được, ông ta thực sự có bản lĩnh đó, có thể khiến mỗi phụ nữ đều cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, điều kiện tiên quyết là bạn phải bỏ qua việc ngoài bạn ra ông ta có bao nhiêu người phụ nữ khác.

Còn một giọng nói khác, có chút thô lỗ: “Giản Tình, anh sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt gì hết, chỉ muốn nói với em rằng năm mươi năm thì không dám hứa chắc, nhưng là nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sống ba mươi năm là không có vấn đề, ba mươi năm sau, anh vẫn muốn nắm tay em, đi đến những nói mà em muốn đến, cùng em làm chuyện mà em muốn làm, làm người phụ nữ của anh, được không?”

Hai mươi năm trước, lời thề của người đầu tiên khiến cho bà động lòng, nhưng hai mươi năm sau, bà thừa nhận, lời thề của người sau lại càng khiến bà động lòng.

Trong lòng dâng lên từng tia từng tia ngọt ngào, người kia, mỗi ngày đều dùng đủ loại uy hiếp để mình ra ngoài hẹn hò với ông, nhưng không thể không thừa nhận, những ngày này là những ngày vui vẻ mà đã lâu rồi bà chưa được nếm trải.

Lúc ý thức được mình đang nghĩ gì, mặt Giản Tình đỏ bừng lên, may là bà trang điểm, mà tất cả mọi người cũng không chú ý đến bà nên không có ai phát hiện mặt của bà đỏ lên.

Trời ạ, bà đang nghĩ gì vậy chứ, sao lại nghĩ đến cái tên vô lại kia, hơn nữa còn cảm thấy ông rất tốt, bà thấy nhất định là mình sốt rồi nên mới thế. Cái tên khốn Tần Ca kia, mỗi ngày đều ép mình làm chuyện mà mình không muốn làm, thỉnh thoảng còn nhấn mạnh sự tồn tại của ông, hại bà bây giờ lúc thất thần cũng nghĩ đến ông, tức chết đi được, bà sẽ không thích cái tên thô lỗ kia đâu.

Lại nói Tiểu Thố đi vào phòng khách thấy một vật thể không rõ đang nằm trên giường lớn, cô đi qua, le lưỡi, sao tướng ngủ của con bé này xấu thế. Nếu khi cô ngủ mà cuộn chăn thành một cục thế kia, vậy Giản Chính Dương còn có chăn đắp sap?

Vỗ vỗ vật thể kia: “Ada, Ada, dậy đi.”

“…”

“Ada, Ada?”

“… Ưm.”

Kêu mấy tiếng mới có lời đáp lại không rõ ràng.

“Ada, dậy đi.”

Không phải giọng nói quen thuộc, Ada hơi nghi hoặc mở to mắt, ngơ ngác một lát mới có phản ứng: “Chị?”

“Dậy đi, xuống ăn sáng, cả nhà đang chờ em đó.” Tiểu Thố vừa cười vừa nói.

Trước đó có từng nói, lúc Tiểu Thố không cười, thoạt nhìn sẽ giống một người qua đường A thanh tú mà thôi, nhưng một khi cô đã cười thì lực sát thương rất mạnh. Loại hình đẹp trai cố chấp như Giản Chính Dương cũng bị nụ cười của cô hạ gục, mà giờ khắc này, đầu óc Ada vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, vừa mở mắt ra đã thấy một nụ cười đầy mị lực như thế, trực tiếp gục luôn.

“Chị, chị…”

Cô ấy đang gọi chị gái, thật ra Ada chỉ định gọi là chị chẳng qua là bị cà lăm thôi.

“Dậy nhanh nào, phải ăn sáng rồi.” Tiểu Thố nói lại lần nữa.

“Ò.”

Dáng vẻ ngu ngu ngơ ngơ, khiến cảm giác làm mẹ của Tiểu Thố bùng nổ, đứa nhỏ đáng yêu quá, nếu nhỏ hơn xíu thì tốt rồi (——.): “Ngoan lắm, nhanh lên.”

Giọng điệu như dỗ trẻ con này khiến Ada lại ngơ ra: “Chị, nếu như chị làm mẹ thì chắc chắn sẽ là người mẹ đẹp nhất trên đời này.

Tiểu thố tò mò: “Vì sao?”

Bởi vì lúc chị dịu dàng cười, lực sát thương lớn lắm.” Ada ngồi dậy, rất chân thành kéo lấy tay Tiểu Thố: “Trước kia em cảm thấy chị không xinh đẹp bằng em, sao anh rể lại thích chị được chứ. Nhưng giờ em đã biết, chắc chắn là do anh ấy chết chìm trong nụ cười của chị, nếu em mà là đàn ông, em cũng sẽ yêu chị. Chị, sau này chị đừng tùy tiện cười với đàn ông nha.”

“Phì… Nghe em nói kìa, ngày trước khi còn làm nhân viên thu ngân, ngày nào chị cũng cười với người khác đấy.” Tiểu Thố không tin Ada đâu, nếu giống như cô ấy nói thật thì cô sẽ không đọc thân đến bây giờ.

“Thật đó, chị, em thề, nếu không tin, chị có thể đi hỏi anh rể, xem có phải anh bị nụ cười của chị chinh phục không.”

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chị ra ngoài trước, em mau mặc quần áo đi.” Thấy Ada mặc đồ ngủ gợi cảm như vậy, Tiểu Thố nghĩ phải ra ngoài nhanh thôi, nếu không một lát nữa Giản Chính Dương đợi không nổi mà xông vào thì không hay.

“Vâng, em sẽ nhanh.”

Chờ Tiểu Thố đóng kỹ cửa lại, Ada ngã xuống giường, ôm chăn mền lăn mấy hồi, sờ sờ trái tim đang đập chậm lại, xổ ra một câu nói tục: “Đậu mé, tại sao lại có người thế này nhỉ, suýt nữa mình đã bị hấp dẫn rồi, chẳng lẽ mình thích nữ chứ không thích nam hả?”

Nhưng mà, nghĩ tới Tiểu Thố đích thân đến gọi mình dậy, đây có phải đại diện cho việc cô thật sự coi mình là em gái không?

Nhớ đến tối qua Tiểu Thố nói nếu mình làm một cô em tốt thì cô sẽ trở thành một người chị tốt, Ada quyết định, mình nhất định phải làm một em gái tốt. Thừa dịp còn mấy ngày, nhất định phải giao lưu tình cảm với Tiểu Thố nhiều hơn.

Tiểu Thố trở lại phòng khách, không cần Giản Chính Dương nói, chỉ thấy anh nhẹ nhàng nhấc tay lên cô đã tự động đi qua, tay nắm tay ngồi xuống bên cạnh anh. Lúc vừa mới bắt đầu cô không quen thân mật trước mặt người khác như vậy. Nhưng sau khi được Giản Chính Dương không kiêng kị gì mà huấn luyện, không tới mấy lần đã thành thói quen, lần này lúc đầu thì không thấy gì, kết quả sau khi ngồi xuống đã thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mất mập mờ.

“Ada đã dậy rồi.”

“…”

“Chẳng lẽ không phải cái này?”

Tiểu Thố đưa mắt dò hỏi Giản Chính Dương, sao cả nhà lại nhìn mình dữ vậy.

Đương nhiên Giản Chính Dương không trả lời cô, chỉ ôm chặt Tiểu Thố, nhẹ hôn lên mặt cô một cái biểu thị an ủi.

Tiểu Thố bối rối, hờn dỗi một chút: “Mọi người sao thế?”

“Không có gì, chỉ thấy hai đứa các con ân ái như vậy, chúng ta cũng yên lòng.” Người nói chuyện là Nhiếp Tiểu Phương, mọi người cũng gật đầu đồng ý theo.

Tiểu Thố âm thầm đỏ mặt, co lại bên cạnh Giản Chính Dương, Giản Chính Dương rất tự nhiên ôm cô vào lòng, cười đến vui vẻ: “Cô ấy ngại.”

Nhưng không biết chưa nói dứt lời, ánh mắt của cả nhà lại càng thêm mập mờ.

Lần này, Tiểu Thố ý thức được hành vi theo bản năng của mình lại khiến tất cả được xem kịch, thế là mặt càng thêm đỏ.

“Ha ha, đừng cười con bé nữa, nhìn mặt con bé đỏ bừng lên kia kìa.”

“Ha ha, được rồi.”

“Chúng ta đến bàn ăn trước đi.”

“Cũng được.”



Những người lớn đi đến bàn ăn trước, Tiểu Thố thấy mọi người đã rời đi, thì hờn dỗi cố tình gây sự với Giản Chính Dương: “Đều tại anh.”

Đều tại anh cứ dính lấy em hại em thành thói quen, không phân trường hợp đã dính cũng anh.

Giản Chính Dương cười đắc ý, đứng dậy đi vài bước, kéo Tiểu Thố ngồi xuống vị trí cuối cùng.

Quả nhiều động tác của Ada rất nhanh, mình vốn là khách mà để trưởng bối đợi mình, không thể giống lúc ở nhà mọi người cứ ăn trước khi nào mình dậy thì ăn sau được, tất cả mọi người còn đang chờ mình, đương nhiên phải làm cho nhanh, không đến năm phúc đã sắp xếp gọn gàng đi ra khỏi phòng. Thấy mọi người đã ngồi xuống thì cười chào buổi sáng, sau đó kéo ghế bên cạnh Tiểu Thố ngồi xuống.

Bàn ở nhà họ Giản là hình chữ nhật, bình thường mọi người ngồi thế này: Phía trên để trống, một bên bắt đầu từ ông ngoại của Giản Chính Dương, tiếp đến là bà ngoại của anh, Giản Tình, Giản Chính Dương, Tiểu Thố. Một bên khác bắt đầu từ ông ngoại của Tiểu Thố, rồi đến bà ngoài của cô, Cừu Tần, Đại Tây, Ada.

Mỗi bên vừa đủ năm người, trước kia, mặc dù Ada ngồi đối diện với Tiểu Thố, nhưng không bao giờ thân cận với cô, hôm nay, chẳng những Tiểu Thố chủ động đi gọi Ada rời giường, mà Ada còn chủ động ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thố còn thân mật gọi cô là chị. Điều này khiến mọi người suy đoán liệu giữa hai người có xảy ra chuyện gì không.

Biết mọi người nghi hoặc nên Tiểu Thố chủ động giải thích.

“Con và Ada đã làm hòa, từ nay về sau con bà Ada là chị em tốt.”

“Đúng vậy.” Ada cười phụ họa.

Thấy hai người ở chung hòa hợp, vui nhất chính là người của nhà họ cừu: “Được được, đây mới đúng là con ngoan.”

“Ha ha…” Tiểu Thố và Ada nhìn nhau cười một tiếng, bữa sáng này người nhà họ Cừu ăn đến vô cùng vui vẻ.

Ăn cơm xong, Ada phát huy bản lĩnh dính người của mình: “Chị, hôm mười lăm em làm phù dâu cho chị được không?”

Trước đó có bảo cô ấy, nhưng sau khi Bạch tiểu Vũ đi, cô ấy đã từ chối, Tiểu Thố cũng không người bạn tốt nào là nữ, trước kia lúc làm việc thì có Tiểu Tình, nhưng với tình trạng hiện tại của cô ta, Tiểu Thố cũng không muốn mời nữa, phù dâu mà mời cô ta thì không thích hợp. Cho nên ban đầu nghĩ đến lúc đó mà tìm không được thì để công ty tổ chức hôn lễ mời hai người đến làm phù rể phù dâu, còn không thì bỏ luôn.

Bây giờ đã làm hòa với Tiểu Thố nên Ada mới nhắc đến việc này, mà cá nhân Ada cũng khá tò mò về việc làm phù dâu.

“Được.” Tiểu Thố gật gật đầu: “Chẳng qua em chưa có lễ phục, còn mấy ngày nữa hẳn vẫn kịp.”

“Không sao đâu, em là phù dâu chứ đâu phải cô dâu, mua lễ phục may sẵn là được rồi.”

“Vậy hôm nay đi chọn đi.” Giản Tình nghe vậy thì nói ngay.

“Vâng, chị chọn giúp em nhé.”

“Chị không biết chọn quần áo, chỉ cần lúc đó phù dâu không chiếm hào quang của cô dâu là được rồi.” Tiểu Thố vui đùa.

“Ha ha, vậy để em nghĩ lại xem mặc gì thì tốt.” Ada ra vẻ bối rối, xét về ngũ quan, chắc mình xinh đẹp hơn Tiểu Thố, dáng người cũng của con lai vô cùng quyến rũ. Nếu đến lúc đó khiến người ta nhận nhầm cô dâu với phù dâu thì không tốt, quan trọng là cô sợ mấy chuyện kinh người mà Giản Chính Dương âm thầm làm.

Giản Chính Dương không vui khi nghe Tiểu Thố phải đi chọn quần áo với Ada, kéo tay của cô: “Để cô ấy tự đi.”

Mặc dù không vui trừng mình một cái, nhưng không có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm giống trước kia, Ada hơi tưởng tượng đã hiểu, Giản Chính Dương không có ác ý với mình, chỉ cần mình không có ác ý với Tiểu Thố thì anh sẽ không đối phó mình. Nói cho cùng, cũng chỉ bởi vì Tiểu Thố vui mà vui, vì Tiểu Thố buồn mà giận thôi, một người không thể không biến thái khi rơi vào tình yêu.

Và, chỉ cần mình không có ác ý với Tiểu Thố thì tự nhiên sẽ không sợ anh. Cho nên phát hiện mặc dù Giản Chính Dương nhìn mình lom lom, nhưng cũng không có cảm giác anh muốn đối phó mình, lá gan của Ada to ra ngay: “Chị, chắc anh rể không hẹp hòi thế đâu nhỉ, mà mỗi tý thời gian mà cũng không chịu nhường cho em, mấy ngày nữa coi như chị đã gả đi rồi, đến lúc đó cả thân lẫn tâm đều của nhà họ Giản, mà em sắp phải đi rồi, thế giới hai người của anh chị còn nhiều lắm.”

Ada nói đáng thương vô cùng, khiến lòng thương của Tiểu Thố lại nổi lên: “Rồi rồi, chị đi với em là được chứ gì.”

Đối diện với ánh mắt bất mãn của Giản Chính Dương: “Bọn em sẽ quay về nhanh thôi, không phải anh cũng có việc à, ở nhà đi.”

“Không.” Giản Chính Dương kiên quyết lắc đầu, không có cô ở bên cạnh, anh hoàn toàn không có hứng làm việc, anh đã từng nói sẽ không rời cô nửa bước.

“Nhưng, chẳng phải việc gấp lắm sao?” Tiểu Thố biết Giản Chính Dương đang làm một chương trình, đêm qua bận tới hơn nửa đêm, theo như anh nói thì muốn làm xong trước hôn lễ, sau đó sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó là có thể bên cô hàng ngày rồi.

“Em không có ở đây, anh không muốn làm.” Giản Chính Dương lắc đầu, so với cô công việc chẳng là gì cả.

Tiểu Thố xoắn xuýt, nếu như bây giờ không làm, tối đến anh lại phải tăng ca, cô không muốn thấy anh nghỉ ngơi không đầy đủ, nếu như mình ở nhà, lúc mệt mỏi anh còn có thể lên giường nghỉ ngơi. Nếu ra ngoài thì anh thực sự không thể nghỉ ngơi, lại không thể làm việc, tốn thời gian vô ích. Mà nếu không đi, quan hệ của mình với Ada vừa được cải thiện, không thể trọng sắc khinh muội (em gái) rõ ràng như vậy được.

Thừa dịp Tiểu Thố đang bối rối, Giản Chính Dương liếc mắt cảnh cáo Ada, dám để Tiểu Thố đi ra ngoài thì cô xong đời rồi.

Ada chột dạ quay đầu, coi như không nhìn thấy, thật là, mình chỉ muốn đi dạo phố với chị gái thôi mà, một người đàn ông như anh rể đi theo là có ý gì. Chưa từng thấy ai dính người như thế, cơ mà, nhìn anh nín nhịn thế này, có vẻ như cảm giác rất tốt. Anh cứ không chào đón tui đi, giờ vợ của anh sẽ thu thập anh, tui không tin vợ anh thấy sắc là quên tất cả như anh đâu.

“Nếu không, chúng ta đi là được.” Đại Tây thấy Tiểu Thố khó xử nên đứng ra hóa giải.

“Nhưng con muốn tham khảo ý kiến của chị một chút.” Ada giả vờ đáng yêu.

Hai chữ chị gái kia đã hạ gục Tiểu Thố: “Con đi cùng hai người.”

“Vợ!” Giản Chính Dương không vui.

“Tiểu Dương đi cùng luôn đi.” Đối với đứa con trai u mê không lối thoát này, Giản TìnhTình ngoại trừ bất đắc dĩ thì cũng chỉ có bất đắc dĩ.

Ada định nói gì đó, nhưng cuối cùng vì bị Giản Chính Dương nhìn chằm chằm nên không có can đảm: “Vâng ạ.”

Cuối cùng, Cừu Tần lái xe, chở người lớn hai bên, Giản Tình lái xe chở Đại Tây và Ada, Tiểu Thố Và Giản Chính Dương cùng nhau đến khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố…

Mua quần áo cho Ada rất nhanh, bởi vì là phù dâu nên lấy màu hồng là chủ đạo. Cân nhắc đến hôn lễ của Tiểu Thố là Trung – Tây kết hợp nên chọn một bộ sườn xám và một bộ lễ phục màu hồng. Đi ra khỏi trung tâm thương mại, ông bà ngoại của Giản Chính Dương và Tiểu Thố định tìm một quán trà uống trà nghỉ ngơi một lát, vợ chồng Cừu Tần cũng đi theo. Ada còn muốn đi dạo phố tiếp, vốn muốn kéo Tiểu Thố đi cùng nhưng Giản Chính Dương đã nhịn đến cực hạn nên chờ nhưng người uống trà vừa rời đi, căn bản không cho Ada cơ hội nói chuyện đã đóng gói Tiểu Thố rời đi.

“Ài…”

“Ada, tính của Tiểu Dương là vậy, con đừng để ý.” Giản Tình bất đắc dĩ nhìn bóng lưng con trai đi xa.

“Không sao đâu, dì Giản.” Ada cười lắc đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Tiểu Thố, chỉ mong khi về nhà cô sẽ không bị Giản Chính Dương ‘trừng phạt’.

“Vậy dì Giản đi dạo với con nhé?” Giản Tình cười cười.

Ada chỉ đi lòng vòng, đi cùng Giản Tình thì không có ý nghĩa gì, lắc đầu: “Thôi ạ, dì cứ làm chuyện của mình đi, con đi dạo một mình là được.”

“Thế này…”

“Ha ha, con có thẻ ngân hàng của ba, không sao đâu.”

“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho chúng ta nhé.”

“Vâng.”

Ada chào tạm biệt Giản Tình, xoay người đi vào trung tâm thương mại, mấy cô gái nhỏ lúc nào cũng thích mua sắm mà.

Thấy mọi người đã đi hết, Giản Tình nghĩ nghĩ, vậy đi tìm ba mẹ thôi.

Đi không bao xa, đột nhiên có một người kéo bà, sau đó mũi đụng phải lồng ngực cứng rắn, đau đến mức bà phải hít sâu một hơi.

“Em yêu, khéo thật đấy.

Còn chưa thấy rõ kẻ đầu sỏ thì tiếng cười của người đó đã vang lên trên đỉnh đầu.

Giản Tình ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc: “Là anh?”

Người tới, lại là Tần Ca, ông nhìn Giản Tình, tự luyến nói: “Sao em biết tôi ở đây mà đến tìm, tôi vui lắm.”

Giản Tình trợn trắng mắt: “Nghĩ hay nhỉ.” (Từ khi biết ông, bà hay làm động tác khiếm nhã này.

Thấy Giản Tình muốn thoát khỏi lồng ngực mình, cánh tay tráng kiện của Tần Ca siết chặt lại: “Em định đi đâu?”

“Dù sao cũng không đi với anh.”

“Nếu đã đụng phải, sao có thể để em chạy được.” Tần Ca cười, hơi vô lại nói. Ông cảm thấy trước mặt Giản Tình ông rất thích bộc lộ sự lưu manh giấu tận đáy lòng, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ hay nín nhịn của bà, ông thấy vui vô cùng. (Chẳng lẽ nam nhân đều có bị nüè Chứng?)

“Này, anh thả tôi ra đi.” Giản Tình vội đẩy Tần Ca ra khi nghĩ đến ba mẹ còn đang ở gần đây, mà nơi này lại còn là nội thành náo nhiệt, lỡ như có người nhận ra thì coi như mất sạch mặt mũi.

“Không.”

“Tần Ca!” Nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi đây, em yêu.”

“Ai là em yêu của anh, đồ xấu xa không biết xấu hổ.” Giản Tình tức điên người, bà chưa thấy người đàn ông nào mặt dày hơn ông: “Anh buông ta cho tôi, nhiều người như vậy mà lôi lôi kéo kéo thì còn ra thể thống gì nữa chứ, anh có tin tôi nói anh sàm sỡ không?”

“Em kêu lên đi, nếu em kêu lên, ôi sẽ nói đây là vợ của tôi, bà ấy đang cáu kỉnh với tôi, hoặc là tôi sẽ nói với mọi người, tôi sẽ chịu trách nhiệm, mọi người sẽ không nói gì đâu.”

“Anh…”

“Khà khà, không còn gì để nói nữa đúng không, ngoan ngoãn theo tôi đi, chúng ta đi hẹn hò.” Thấy Giản Tình im lặng, Tần Ca rất là đắc ý.

“Ai muốn hẹn hò với anh?”

“Đương nhiên là em rồi.”

“Nằm mơ.”

“Giấc mơ giống nhau không phải ngày nào cũng xảy ra, chúng ta đã ở bên nhau vài ngày rồi, sao em còn chưa quen với sự tồn tại của tôi.”

“Câm miệng.”

“Nếu như em không ra ngoài để hẹn hò với tôi, thì sao mỗi lần đều gặp nhau?”

“Cái đó… Chẳng phải vì anh uy hiếp tôi sao.”

“Đương nhiên, tôi biết em sĩ diện nhưng không sao cả, không phải hẹn hò thì không phải hẹn hò, đi, đi dạo phố với tôi.” Giản Tình còn chưa kịp nói xong, Tần Ca đã kéo tay bà đi về phía trước, tốc độ rất nhanh. Giản Tình mang giày cao gót bị ông kéo phải chạy, sợ ngã sấp xuống, chỉ có thể kéo kéo ông lại: “Đi chậm thôi, Tần Ca, đúng là tôi xui xẻo nên mới gặp phải anh.”

Tần Ca cười ha hả, muốn theo đuổi phụ nữ thì da mặt phải dày, đây chẳng phải là đang kéo lấy mình hay sao (Đó là do người ta sợ bị ngã được chưa…).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.