Bệnh Trạng Chiếm Hữu

Chương 6



Edit: Thỏ

Thiệu Chu lần nữa nằm lên ghế sofa, bởi vì mông quá đau, thật sự ngồi không được.

Sống ở đây nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh biết cửa nhà có thể bị người khác khóa trái từ ngoài vào trong, chìa khóa hoàn toàn không có đất dụng võ. Anh cúi đầu nhìn ví tiền của mình, các loại giấy tờ tùy thân đã không cánh mà bay, chỉ có điện thoại được sạc đầy pin đặt ở bên gối nằm, giống như người đàn ông kia đang chờ anh gọi điện.

Thiệu Chu biết rõ tất cả những chuyện này đều do Giang Biệt Cố ý tạo nên, ngoại trừ hắn, không ai có thể động tay động chân trong căn nhà này – kể cả anh.

Nhưng Thiệu Chu không hiểu nổi vì sao Giang Biệt Cố làm thế, đầu óc anh vốn không nhạy bén, sau khi hoan ái thì càng thêm u mê, tựa như lời chia tay không giản đơn như vậy. Có những chuyện luôn là câu hỏi mở, ví như bọn họ ở bên nhau 5 năm, dù hiếm khi chuyện trò nhưng Giang Biệt Cố luôn có cách khiến anh ngày càng say đắm hắn.

Anh cầm di động trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc cũng gọi đến một người.

Giọng điệu Tạ Nhiên vẫn ngập tràn sức sống như cũ: “Hey Thiệu Chu?”

Thiệu Chu đắng đo một chút, do dự nửa buổi rồi quyết định nói ra sự thật: “Nhiên Nhiên, tao đang bị nhốt…”

Tạ Nhiên lập tức biến sắc: “Rốt cuộc Giang Biệt Cố đã ra tay với mày?”

Thiệu Chu cẩn thận nghiền ngẫm lời này những ba lần, cuối cùng không nghĩ ra lý do. Anh liền hỏi: “Ý mày là sao?”

“Mày vừa nói hắn nhốt mày còn gì?”

“Nhưng tại sao mày biết đó là Giang Biệt Cố?”

Rốt cuộc biết mình lỡ lời nên Tạ Nhiên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, Thiệu Chu vừa bắt được chút manh mối, đương nhiên sẽ không buông tha nó dễ dàng. Anh lấy lại chút kiêu căng, ương ngạnh như năm đó: “Tốt nhất mày nên nói rõ cho tao biết, đừng nghĩ có thể qua mặt được tao. Tại sao Giang Biệt Cố phải ra tay hả?”

Tạ nhiên thở dài thườn thượt: “Thiệu Chu, thật ra lần này tao quay về nước là để cứu mày đó.”

Nghe xong Thiệu Chu không cảm thấy sáng tỏ, ngược lại có chút buồn cười. Mấy năm này đúng là anh chịu đựng không ít, nhưng cũng xem như gieo gió gặt bão. Mà giọng điệu của Tạ Nhiên tựa như 5 năm qua tất cả chỉ toàn là giả dối, và kẻ thật sự bị trói buộc giam cầm chính là anh chứ không phải hắn ta.

“Có phải mày xem hài kịch ở Anh quá nhiều rồi không?”

“Không hề, nghe tao nói đây!” Tạ Nhiên bất giác lớn tiếng. “Trước kia ông già tao không quan tâm tao học hành thế nào, điều đó mày cũng thừa biết. 5 năm trước đột nhiên ổng muốn đưa tao đi Anh, tao còn tưởng rằng ổng muốn nghiêm túc bồi dưỡng tao như một người thừa kế, nhưng thẳng đến khi tao nghe ổng và Giang Biệt Cố nói chuyện điện thoại…”

Thiệu Chu lúc này mới dần dần bình tĩnh, anh bèn hỏi: “Tại sao Giang Biệt Cố lại gọi điện nói chuyện với cha mày?”

“Bởi vì việc tao đi nước Anh là do một tay hắn gây ra!” Tạ Nhiên trở nên kích động. “Mày biết Giang Biệt Cố là con của ai chứ?”

Nét mặt Thiệu Chu có phần hoảng hốt: “Hắn từng nói cha hắn là một thương nhân bình thường…”

“Nhưng hắn chưa từng nhắc tới mẹ!”

Sau đó Tạ Nhiên nói ra một cái tên. Vốn dĩ  Thiệu Chu không quan tâm đến thời sự chính trị, nhưng vừa nghe xong đã cảm thấy rất quen.

Lúc này anh mới cảm thấy lo sợ bất an, tựa như Giang Biệt Cố chỉ mới tốt nghiệp 3 năm mà có thể đưa sự nghiệp lên đỉnh cao của danh vọng, hóa ra không chỉ đơn giản là vì hắn ta có chút bản lĩnh.

Nhưng Thiệu Chu càng thêm rối rắm, mẹ ruột Giang Biệt Cố là một phụ nữ quyền thế ngập trời, muốn bóp chết Thiệu gia như bóp chết con kiến càng dễ như trở bàn tay, vậy tại sao Giang Biệt Cố luôn chịu đựng anh trước mặt mọi người suốt 5 năm qua?

“Tại sao mày nói hắn sẽ ra tay với tao?” Thiệu Chu lẩm bẩm. “Tao đâu có gì giá trị để hắn phải làm thế?”

“Đương nhiên để trả thù mày.”

Tạ Nhiên nói gấp: “Mày nghĩ kỹ đi, năm đó mày lên giường thành công cũng không thể thiếu sự giúp sức của tao, ngay cả tao hắn còn không buông tha. Hắn ép ông già tống cổ tao đi Anh, ổng còn liên tục gọi điện nói chuyện khép nép, nhất cử nhất động của tao đều báo cáo cho hắn. Thế mà hắn ở bên cạnh mày đóng vai nạn nhân, khiến mày bị bạn bè xa lánh. Chu Chu, tao cũng không dám nghĩ hắn hận mày đến cỡ nào đâu…”

À phải, Giang Biệt Cố là một người kiêu ngạo, nếu biết anh sử dụng thủ đoạn bỉ ổi hãm hại mình, hắn mà không trả thù quả thật không phải tác phong của hắn.

Cho nên Giang Biệt Cố chưa từng dùng những món quà anh trao tặng, bởi vì hắn cảm thấy quá mức dơ bẩn. Giang Biệt Cố đồng ý hưởng dụng thân thể anh chỉ để giải tỏa nhu cầu sinh lý mà thôi. Nhìn những món đồ trang trí trong nhà, nhớ đến mỗi năm sinh nhật là một sự sáng tạo khác biệt, khi đối diện với sự thật rõ ràng này cứ như một cái tát giáng vào mặt Thiệu Chu.

Khiến mọi thứ anh có gần như biến mất không còn dấu vết, đó mới là sự tột cùng của tàn nhẫn.

“Chu Chu, mày phải tin tao.” Tạ Nhiên bỗng trở nên van lơn. “Mày nghĩ cho kỹ lại, ngoại trừ việc này hắn còn lừa gạt cái gì nữa không?”

Đương nhiên là có.

Từ lúc Thiệu Chu dọn vào ‘tổ ấm tình yêu’, anh biết một bí mật đang ẩn giấu.

Đó chính là thư phòng của Giang Biệt Cố.

Thư phòng vẫn luôn đóng kín, Thiệu Chu chưa bao giờ thấy nó mở ra. Ngày xưa Thiệu Chu ngây thơ nghĩ rằng những món quà chan chứa yêu thương anh tặng cho hắn phải chăng được cất riêng một góc bên trong?

Anh mất ngủ cả đêm, thức trắng đến bình minh. Rồi anh nghe thấy người đàn ông mở cửa bước ra ngoài, thậm chí món quà cũng mất tăm, từ đầu chí cuối chẳng còn động tĩnh. Lúc ấy Thiệu Chu nhận ra rằng, Giang Biệt Cố đúng là ghét bỏ anh.

Giọng điệu Tạ Nhiên có phần thái quá, nhưng Thiệu Chu đã tin sái cổ. Anh rơi vào lúng túng: “Vậy tao nên làm gì đây?”

“Tối qua hắn nhốt mày ở đâu?”

Thiệu Chu đọc địa chỉ, Tạ Nhiên quả quyết: “Được rồi, để tao kêu người tới.”

Ngắt máy, đây lần đầu tiên Thiệu Chu cảm thấy sợ hãi khi nương náu trong tổ ấm quen thuộc này. Cuối cùng anh đã hiểu ngay lúc anh thú nhận với cha mẹ, người đằng sau toát nên biểu cảm sâu xa là có ý tứ gì. Anh trở nên xa cách với thân nhân, ngoại trừ công việc thì không còn liên lạc nữa.

Thiệu Chu sống trong cực hạn cô độc, anh không rõ vì sao Giang Biệt Cố đủ khả năng làm thế, khiến anh đeo bám hắn suốt ngần ấy năm. Nhỡ anh gặp chuyện bất trắc, hẳn tang lễ chỉ có Giang Biệt Cố đến dự.

Thiệu Chu sắp khóc tới nơi, nhưng so với tỏ ra yếu đuối thì anh còn muốn làm một chuyện nữa.

Anh biết Giang Biệt Cố đang chờ cuộc gọi từ mình, nếu không phải Tạ Nhiên đột ngột trở về, anh chỉ còn cách van xin hắn rủ lòng thương. Đến lúc đó sống hay chết đều phụ thuộc vào hắn. Thiệu Chu tỉnh giấc từ mộng đẹp, sớm muộn gì anh cũng phải rời khỏi đây, nhưng nếu chưa biết được gian phòng bí mật kia ẩn giấu điều gì, bất luận thế nào anh cũng không cam tâm.

Thiệu Chu sẽ dùng những đồ đạc hạng nặng để phá cửa thư phòng, búa cũng được, dao cũng được, tuy không thể tông sập cửa chính rắc chắn làm bằng thép kim loại, nhưng để phá cửa gỗ yếu ớt thì không thành vấn đề.

Sau khi thành công, Thiệu Chu sợ ngây người.

Thì ra cửa thư phòng được khảm vào tường, mở ra chẳng thấy không gian đầy ý nghĩa, mà là một cánh cửa khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.