Bệnh Tương Tư

Chương 2: Chương 2:



 

Edit: Ashe
 
Sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng chim hót. Mưa rơi cả đêm cuối cùng cũng tạnh, khó khăn lắm mới nhìn thấy mặt trời.
 
Tiếng chim hót, côn trùng kêu vang vờn quanh tai, Giang Nguyệt vừa mới cử động ngón tay, Lục Chu đã thức dậy rồi.
 
Cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ý thức hỗn độn, kinh ngạc nhìn Giang Nguyệt, thật lâu sau mới phản ứng lại.
 
Giang Nguyệt… thực sự đã tỉnh?!
 
Bất ngờ đột nhiên tới, sự kinh ngạc trên mặt Lục Chu đã kịp thu lại một chút.
 
Cậu lúng túng nhìn chằm chằm cô gái trên giường, môi mỏng hơi mở. Chỉ thấy Giang Nguyệt chớp mắt, lông mi cong dài khẽ động, mí mắt dần mở ra.
 
Toàn thân yếu ớt không có sức lực, nghe thấy tiếng động bên cạnh, Giang Nguyệt hơi cau mày, nhẹ nhàng quay đầu, nhưng trong đôi mắt lại chỉ có một mảnh tối tăm không ánh sáng.
 
Lòng Lục Chu căng thẳng, không hề chớp mắt nhìn Giang Nguyệt chăm chú, hô hấp hơi chậm lại.
 
Thời gian dường như trôi chậm hơn, Giang Nguyệt lẩm bẩm nhìn về phía Lục Chu, đôi môi hơi động. Hai bờ môi đỏ mọng đóng lại rồi mở ra, giọng nói dịu dàng mềm mại, giống như đánh vào không khí.
 
Yếu ớt như có như không, nghe không chân thật.
 
Lục Chu nhíu mày một cái, trong bụng nghi ngờ. Cậu đứng lên, lại gần bên người Giang Nguyệt, cuối cùng cũng nghe được lời cô nói.
 
Đôi môi đỏ mọng của Giang Nguyệt hơi hé, chậm rãi nói ra một chữ.
 
“…Ba, ba?”
 
Lục Chu: “…”
 
Biểu cảm trên khuôn mặt cậu lập tức cứng đờ ở khóe môi, Lục Chu sững người dán mắt lên gương mặt Giang Nguyệt, khóe mắt co rúm lại.
 
Đầu ngón tay cậu khẽ động, theo bản năng sờ hai gò má mình, hàng lông mày cau chặt. Còn chưa hồi phục tinh thần lại từ nỗi khiếp sợ, chớp mắt cái nữa, đã nghe thấy Giang Nguyệt trên giường chậm rãi mở miệng nói.
 
“Trời đang tối ư, sao không bật đèn thế ạ?”
 

Sự kinh hãi trong lòng còn nhiều hơn khi nãy, đồng tử Lục Chu siết chặt, ánh mắt nhìn thẳng Giang Nguyệt chằm chằm, dường như muốn phân biệt ra thật giả trên khuôn mặt cô.
 
Sắc trời đã dần sáng rõ, ánh mặt trời vụn nhỏ chiếu vào góc phòng. Lục Chu kinh ngạc lui về sau mấy bước, không che giấu được nỗi khiếp sợ trong mắt.
 
Rõ ràng là ban ngày…
 
Nhưng không chờ Lục Chu lên tiếng, ngoài cửa bỗng vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập. Cửa vội vàng bị mở ra, khuôn mặt lo lắng không yên của Giang Ngộ xuất hiện tại cửa.
 
Theo ngay sau là một đoàn người mặc đồ đen.
 
“Nguyệt Nguyệt, con tỉnh rồi?”
 
Giang Ngộ như còn đang nằm mơ, khó tin nhìn con gái đã tỉnh trên giường, lảo đảo chạy tới mép giường cô, hai tròng mắt dâng lên một tầng hơi nước.
 
Người giúp việc phía sau Giang Ngộ nhanh chóng đẩy Lục Chu ra, trong phút chốc, mép giường vốn rộng lớn nay chật ních người.
 
Lời ra đến khóe miệng lại bị Lục Chu đột nhiên nhịn xuống, cậu lạnh lùng đứng một bên, yên lặng nhìn chính mình bị đẩy ra.
 
Cậu rũ mắt, tầm mắt đột nhiên chuyển lên trên, tròng mắt híp lại nhìn một chấm đỏ nhỏ không bắt mắt trên góc tường. Khóe môi khẽ nhếch, ngón tay thon dài nhẹ nắm thành quả đấm, ánh mắt có chút hung ác lướt qua.
 
Quả nhiên là thế.
 
Chuyện tối hôm qua không phải ảo giác của bản thân.
 
Đôi mắt Lục Chu hơi lạnh, tầm mắt lại chuyển qua người khom lưng đứng sau Giang Ngộ, trong phút chốc cảm thấy may mắn.
 
May là tối qua cậu thu tay kịp thời, nếu không lấy sự lo lắng của Giang Ngộ đối với con gái mà nói, sợ là cậu còn chưa thực sự làm gì, Giang Ngộ đã mang người xông vào.
 
Tâm tư Lục Chu bay xa, Giang Ngộ bên mép giường lại mừng đến ch ảy nước mắt.
 
Cô bé trên giường vẫn còn trong tình trạng u mê, nhìn thấy ba tới, Giang Nguyệt khẽ giương khóe miệng, khẽ gọi một tiếng: “Ba.”
 
Đã mấy ngày không ăn uống, Giang Nguyệt vẫn ở trong trạng thái im lặng, Giang Ngộ cũng đã lão lệ tung hoành*, nắm tay con gái để trên mặt khẽ vuốt.
 
*lão lệ tung hoành: nước mắt đầy mặt.
 
“Ừ, ba ở đây.” Giang Nguyệt nắm tay con gái, run rẩy mở miệng nói: “Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
 

Vừa nói, ánh mắt Giang Ngộ vừa quan sát gương mặt Giang Nguyệt, giống như là không nhìn đủ vậy, vội vàng nói: “Chắc là con đói rồi, ba kêu người làm cơm cho con ăn nhé, con muốn ăn gì cũng có.”
 
Giang Ngộ vốn không biết nấu ăn, sau khi vợ rời đi, nhà chỉ còn lại ông và con gái Giang Nguyệt. Dạ dày Giang Nguyệt không tốt, có một khoảng thời gian bị bệnh, nhìn đồ ăn dầu mỡ đều buồn nôn.
 
Giang Ngộ không nỡ để con gái chịu khổ, lúc đó đã học nấu ăn, đổi món ăn cho con gái.
 
Ông nắm cổ tay Giang Nguyệt thật chặt, viền mắt đỏ lên.
 
Giang Nguyệt còn chưa kịp nói gì, Giang Ngộ đã kéo tay cô, nói một thôi một hồi.
 
Không chỉ ông, mà những người giúp việc phía sau cũng bắt đầu ân cần hỏi han, không một ai chú ý đến Lục Chu bị đẩy ra đằng sau.
 
Hai tay thiếu niên đút túi quần, ánh mắt nhìn xuyên qua đám người chen chúc, cuối cùng dừng trên gương mặt vui mừng khoa trương chồng chất của Giang Ngộ, cong môi cười nhạt.
 
Người kia quả nhiên không lừa cậu, Giang Nguyệt thật sự là người trên đầu quả tim của Giang Ngộ.
 
Lục Chu nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay, nụ cười bên khóe môi hơi lạnh.
 
Cảm giác bất lực năm ấy khi ba xảy ra chuyện lại một lần nữa xuất hiện.
 
Cậu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Giang Ngộ, nhưng bên tai lại là giọng nói tê tâm liệt phế* đầy sắc nhọn của một người phụ nữ khác, gần như nhấn chìm cả người cậu.
 
*Tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng, tan nát cõi lòng
 
Lại nữa rồi.
 
Từ tối hôm qua đến nhà họ Giang, nỗi hận thù trong tiềm thức ngày càng mãnh liệt, giống như muốn nổ tung cả đầu vậy.
 
Lục Chu đau đớn nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ, như là đang đặt mình vào mây mù, không tìm được phương hướng.
 
Trong lúc trời đất quay cuồng, bên tai bỗng vang lên một âm thanh rụt rè, mềm mại dịu dàng như đang đạp lên kẹo bông.
 
Nhưng mà lời nói ra lại vô cùng chua xót.
 
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng nhận ra có điều bất thường, cô ngẩng đầu, cắt ngang lời ba, mở miệng thăm dò.
 

“Ba, ba, ba… Có bật đèn không?”
 
Giang Ngộ vô thức phản bác lại: “Sáng sớm bật cái gì…”
 
Thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng, lời nói của Giang Ngộ nghẹn lại ở cổ họng, cả người ông cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của con gái, khó tin mà trợn to hai mắt.
 
“Nguyệt Nguyệt, con…”
 
Ông lẩm bẩm, tay vỗ về hai vai Giang Nguyệt khẽ run lên, câm nín một hồi lâu.
 
Căn phòng vừa rồi còn náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh lại. Những người còn lại nhìn nhau một lúc, rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám nhiều lời.
 
Giang Ngộ ở bên giường sững sỡ trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, khua khua trước mắt Giang Nguyệt.
 
Sự may mắn trong dự liệu không xuất hiện, Giang Nguyệt không có phản ứng nào. Tim Giang Ngộ đột nhiên đập hẫng mất nửa nhịp, ngón tay run rẩy giữa không trung.
 
Lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng tìm lại được giọng nói của mình, âm thanh run rẩy kêu to: “Mau, mau đi tìm bác sĩ, nhanh lên!”
 
Người giúp việc nhanh chóng ra khỏi cửa, Giang Ngộ khom lưng an ủi con gái, miệng lẩm bẩm: “Không sao đâu Nguyệt Nguyệt, ba nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, chữa trị mắt cho con, sẽ không có chuyện gì cả!”
 
Ông khóc không thành tiếng, vỗ về lưng Giang Nguyệt, giọng nói run rẩy, khóe mắt dần dâng lên hơi nước.
 
Bác sĩ tới đúng hẹn, sau một loạt kiểm tra, cuối cùng cũng chỉ đưa ra được một kết luận - mù tạm thời.
 
“Tình huống của Giang tiểu thư khá đặc biệt, vẫn cần quan sát vài ngày mới có thể có kết quả.” Bác sĩ đứng ở một bên giải thích với Giang Ngộ.
 
Nghe vậy, người đàn ông ngày trước hô mưa gọi gió trên thương trường lúc này lại như một ông già yếu ớt. Đôi mắt Giang Ngộ vô hồn, ông nghe thấy giọng nói của mình suy yếu bất lực.
 
Ông lẩm bẩm lên tiếng: “Có thể, có thể chữa được không?”
 
Còn chưa đợi bác sĩ kịp trả lời, Giang Ngộ đột nhiên như phát điên, nắm lấy hai vai bác sĩ, hai mắt đỏ quạnh, liều mạng dùng hết sức lực lay bả vai bác sĩ, nói: “Anh nhất định phải cứu lấy đôi mắt của con bé!”
 
Ông lặp lại: “Không cần biết bao nhiêu tiền, anh nhất định phải chữa được mắt của con gái tôi!”
 
Giang Ngộ gần như mất khống chế, trước kia ông đều mang dáng vẻ ôn hòa, đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt được thấy ba mình nổi nóng.
 
Cô hơi hé môi, dựa vào cảm giác đưa tay về phía ba mình, kéo lấy ống tay áo Giang Ngộ, thấp giọng khẽ gọi: “Ba, ba ơi?”
 
Nghe thấy tiếng con gái, Giang Ngộ cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cả người mệt mỏi ngồi xuống ghế. Viền mắt ông đỏ lên, bàn tay lớn bao bọc lấy đôi tay nhỏ của Giang Nguyệt, nghẹn lời: “Nguyệt Nguyệt đừng sợ, có ba ở đây, ba ở đây rồi.”
 
Ông không ngừng được nước mắt, hai tay ôm chặt lấy Giang Nguyệt. Từ sau chuyện đó, Giang Ngộ chưa từng bất lực như thế này.
 
Mãi đến khi có một đôi tay nhỏ bám lên lưng mình, Giang Ngộ mới ngừng nói, hai mắt đẫm nước mắt nhìn gương mặt quen thuộc của con gái, khóc nức nở nói: “Con, con sao vậy?”
 

“Ba.” Giang Nguyệt khẽ gọi, lòng bàn tay di chuyển, đặt lên bụng mình, “Con muốn ăn canh bí ngô ba nấu.”
 
Cô ngẩng khuông mặt nhỏ nhắn lên, trên dung nhan yếu đuối thoáng qua vẻ tủi thân: “Đã lâu rồi con không được ăn.”
 
Lời này cũng không phải là giả, Giang Nguyệt hôn mê thời gian lâu như vậy, thân thể đã sớm không còn sức.
 
Quả nhiên cô vừa dứt lời, Giang Ngộ lập tức ngẩng đầu lên, giơ tay lau mặt qua loa, vội vàng nói: “Con chờ chút nhé, ba đi làm cho con ngay bây giờ đây.”
 
Sợ con gái chịu đói, Giang Ngộ vội vã dặn dò người giúp việc vài câu, hấp tấp xuống lầu vào bếp.
 
Căn phòng nhất thời yên tĩnh lại không ít, cuối cùng Giang Nguyệt mới thở chậm lại, hờ hững ngả người ra sau, giọng nói tiều tụy: “Mọi người cũng ra ngoài cả đi.”
 
“Nhưng vừa nãy tiên sinh nói…” Sắc mặt người giúp việc khó xử, muốn nói lại thôi.
 
“Không sao, tôi sẽ nói lại với ba.” Nét mặt cô lạnh nhạt, “Mọi người ở đây tôi sẽ không ngủ được.”
 
Cuối cùng tất cả người giúp việc đều đi xuống, căn phòng thoáng chốc chìm vào yên lặng, mãi đến lúc không còn tiếng chân nào ngoài cửa, Giang Nguyệt mới không thể nhịn thêm nữa, hai tay ôm lấy đầu gối.
 
Qua một hồi, trong phòng lâm râm truyền ra tiếng khóc nức nở bị kìm nén, Giang Nguyệt cắn môi, vai run lên từng đợt.
 
Chuyện bị mù xảy ra quá bất ngờ, cô cũng sợ không kém ba là bao. Chỉ là ba đã hết sức lo lắng cho bệnh tình của mình, Giang Nguyệt không muốn ông tiếp tục phải buồn phiền thêm nữa vì tâm tình của cô.
 
Cô đau khổ ôm đầu gối của mình, hàm răng cắn chặt môi dưới, gần như chảy máu.
 
Thiếu niên trong bóng tối cuối cùng cũng cử động, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cô gái bất lực trên giường.
 
Đôi mắt Lục Chu thâm trầm, bỗng nhấc chân, từng bước lại gần chiếc giường.
 
Căn phòng im ắng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp. Lục Chu chậm rãi giơ tay, nhét một viên kẹo trái cây vào lòng bàn tay Giang Nguyệt, môi mỏng khẽ mở, nói từng chữ.
 
“Khóc gì chứ?”
 
Tác giả có lời muốn nói: Lục Chu sau này sẽ còn hắc hóa hì hì hì

Đôi mắt nữ chủ sẽ tốt lên!! Hẳn là sẽ không lâu đâu!!!

Không phụ trách nhiệm tiểu kịch trường: )

Một đêm sau này.

Ngón tay thon dài của Lục Chu nâng cằm Giang Nguyệt, mắt đào hoa hẹp dài nửa híp lại, cười như không cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, em gọi anh là gì nhỉ?”

Anh kề sát vào bên tai cô gái, hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, nhẹ giọng nói: “Hử?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.