Bệnh Tương Tư

Chương 30: Chương 30:



 

 
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa sổ kính, lác đác rơi đầy đất. 
 
Bên ngoài sân là một mảnh tiêu điều, tiếng ve kêu chim hót mùa hè thường gặp giờ đã hầu như biến mất, chỉ còn dư lại vẻ thê lương. 
 
Lục Chu nhẹ nâng mí mắt, ánh nhìn dừng trên gương mặt nhỏ xinh của cô gái, ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh hình dáng của cô. 
 
Sợ đánh thức Giang Nguyệt, Lục Chu không chạm vào cô, đầu ngón tay lơ lửng giữa không trung, phác họa nên hình dáng cô gái. 
 
Giang Nguyệt vừa uống xong thuốc, hơi thở chậm và sâu, trong thuốc bỏ thêm thành phần an thần, cho nên Giang Nguyệt rất nhanh đã rơi vào giấc mộng. 
 
Cô gái khi ngủ ngoan ngoãn dịu dàng, thân mình nhỏ cuộn tròn, an tĩnh vùi trong lồ ng ngực Lục Chu. 
 
Giang Nguyệt thể hàn, vừa vào giữa đông, phòng ngủ mặc dù mở máy sưởi nhưng tay chân cô vẫn lạnh băng, bỗng dưng có thêm một cái lò sưởi lớn Lục Chu, Giang Nguyệt ngủ mãi, theo thói quen dịch tới gần phía anh. 
 
Cái đầu xù bông đặt lên bả vai Lục Chu, cực kỳ dịu ngoan, hoàn toàn bất đồng với vẻ giương nanh múa vuốt vừa rồi. 
 
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng m ơn trớn đầu Giang Nguyệt, vén tóc cô ra sau, lộ ra vành tai nhỏ xinh trắng mịn. 
 
Đêm dần tối hơn, phía chân trời nổi đầy những vì sao lấp lánh. 
 
Lục Chu từ từ cúi đầu, lưu lại trên trán cô gái một nụ hôn, yên lặng đợi một lúc, rốt cuộc vẫn phải đứng dậy rời đi. 
 
Khác hẳn với phòng ngủ ấm áp, ban đêm lạnh hơn mấy độ, Lục Chu nhẹ giọng phân phó người giúp việc vài tiếng, cầm lấy áo khoác đặt ở một bên, lặng lẽ ra ngoài. 
 
Có người chờ Lục Chu ở trước xe, thấy anh đi ra, hơi khom mình, mở cửa xe ra trước, thấp giọng nói. 
 
“Người đang ở ngay phía trước.”
 
Xe lái được một đoạn, quả nhiên thấy chiếc xe đằng trước bị người ngăn ở giữa đường, người phụ nữ ngồi ở ghế lái đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như vừa rồi, một khuôn mặt chán nản, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước. 
 
Thấy Lục Chu, Trần Lan rốt cuộc có phản ứng, hai tròng mắt u tối lướt qua một tia sáng, nhưng ngón tay còn chưa chạm tới khóa cửa, đã bị ánh mắt của Lục Chu dọa sợ, cổ tay cô ta run lên, cuối cùng vẫn không mở cửa ra. 
 
Cốc cốc cốc…
 
Có người tiến lên, gõ mấy cái trên cửa kính trước xe Trần Lan, vừa rồi bọn họ chỉ là chiếu theo lệnh của Lục Chu, ngăn xe Trần Lan lại. 
 
Lúc này thấy Lục Chu đích thân tới, dĩ nhiên không còn vẻ nhàn nhã như khi nãy, anh giơ tay gõ cửa xe Trần Lan. 
 
Trần Lan vẫn không dám xuống xe, hai tay cô ta siết thật chặt tay lái, cúi thấp đầu không dám nhìn người bên cạnh. 

 
Ngoài xe gió rét gào thét, ô tô của Trần Lan đã sớm tắt máy, lúc này khí lạnh thấm vào, cô ta vốn ăn mặc mỏng manh, giờ đã run lẩy bẩy, cuộn tròn người. 
 
Âm thanh ngoài cửa sổ rốt cuộc đã không còn nữa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Trần Lan căng thẳng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng dưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Chu, cô ta bị dọa sợ run lên. 
 
Lại vừa ngẩng lên, liền thấy người vừa rồi mới rời đi lại quay trở về, trong tay có thêm một chiếc búa. 
 
“Không cần ——”
 
Trần Lan đột nhiên vùng lên, “cạch” một tiếng mở cửa xe ra, duỗi cánh tay dài chắn trước cửa kính xe. 
 
Gần đây tình hình kinh tế của cô ta đang căng thẳng, chiếc xe này là cô ta mua trả góp, đến giờ còn chưa trả hết tiền. Nếu không phải muốn Lục Chu giúp đỡ mình, cô ta cũng sẽ không lỗ m ãng chạy tới. 
 
“Ca… Lục, Lục tiên sinh.”
 
Trần Lan cúi thấp đầu đứng trước xe, hai chữ kia cuối cùng cô ta vẫn không dám nói ra, tạm thời đổi xưng hô.
 
Cô ta im lặng nuốt nước bọt, thân mình đơn bạc trong đêm tối run lẩy bẩy. 
 
“Cô biết thân phận của tôi từ lúc nào?”
 
Người đàn ông hơi nhướn mày, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt cô ta, giọng nói lãnh đạm hời hợt, hòa làm một thể với bóng đêm. 
 
“Trước, trước đây không lâu.” Trần Lan vẫn không dám ngẩng đầu như cũ. 
 
“Ai nói cho cô?”
 
Trần Lan không dám nói lời nào, cúi đầu im lặng. 
 
Lục Chu cười nhạt một tiếng, anh thờ ơ nhấc chân, đi về phía trước một bước, cách Trần Lan càng gần hơn. 
 
Người đàn ông không nói gì, đôi mắt đen quan sát khuôn mặt Trần Lan, bên môi là nụ cười lạnh. 
 
Anh gằn từng tiếng một.
 
“Nói, thật.”
 
Người Trần Lan càng run dữ dội, nếu không phải sau lưng còn dựa vào kính xe, không cẩn thận cô ta đã ngã nhào trên đất. 
 
“Là, là em…”
 
Đôi môi đỏ của cô ta ngập ngừng, hai chữ sắp buột khỏi miệng, chợt trước mắt thoáng qua một chùm ánh sáng, sau đó vang lên tiếng còi chói tai. 

 
Theo bản năng Trần Lan nhắm mắt, giơ tay lên che khuất ánh sáng, lại thấy phía trước có người bước xuống từ trên xe, sải bước đi tới chỗ bọn họ. 
 
“—— Lục Chu!”
 
Chu Cẩn nổi giận gầm lên một tiếng, giọng nói nóng nảy bất an từ phía sau truyền tới, khi ngón tay sắp chạm tới vai Lục Chu, lại bị anh linh hoạt tránh đi. 
 
“Cậu thả Nguyệt…”
 
Lời sót lại còn chưa nói hết, Trần Lan mới vừa rồi còn bị Lục Chu che khuất đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta. 
 
Hai hàng lông mày của Chu Cẩn nhíu chặt, nghi ngờ nói: “Cô lại là ai?”
 
Sau khi Giang Ngộ xảy ra chuyện, người Chu Cẩn nghĩ tới đầu tiên là Giang Nguyệt, kết quả anh ta chậm một bước, khi đến nơi người đã bị Lục Chu mang đi. 
 
Chu Cẩn tìm người theo dõi Lục Chu đã mấy ngày, rốt cuộc phát hiện nhà riêng của anh ở chỗ này. 
 
Nhưng không ngờ còn chưa tới nơi, đã gặp người ở trên đường. 
 
Ánh mắt anh ta đảo qua lại giữa Trần Lan và Lục Chu, cuối cùng vẫn dừng ở trên người Lục Chu. Anh ta không vui nói: “… Nguyệt Nguyệt đâu?”
 
Mấy năm không gặp, Lục Chu vẫn mang bộ dáng như trước, chỉ là đôi mắt đen càng thêm âm u thâm trầm.  
 
Chân mày Chu Cẩn hơi chau lại, trầm giọng nói: “Tôi tới đón em ấy về.”
 
“Dựa vào cái gì?” Người đàn ông nhẹ nhàng nhếch môi, ý chế nhạo nơi khóe mắt rất rõ ràng. 
 
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Chu Cẩn nhíu lại càng chặt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Trần Lan, không vui nói.
 
“Bác trai đối với cậu tốt như vậy, cậu đừng quá vong ân phụ nghĩa. Huống hồ cậu cũng có người khác, còn muốn làm gì với Nguyệt Nguyệt?”
 
“Người khác cái gì?” Lục Chu biết rõ còn hỏi. 
 
“Cần thiết sao, người đều ở đây.”
 
Chu Cẩn cười lạnh một tiếng, nhếch cằm chỉ về phía Trần Lan, thấy Trần Lan một mực cúi thấp đầu không dám nói lời nào, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. 
 
Nếu không phải có tật giật mình, làm sao Trần Lan lại chăm chăm nhìn xuống đất. 
 
Anh ta khẽ “a” một tiếng, khẽ nâng cằm, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm Lục Chu: “Nửa đêm canh ba, nếu nói các người không có quan hệ, ai sẽ…” 

 
“Chúng tôi quả thật có quan hệ.”
 
“Cậu nói gì?!”
 
Chu Cẩn trợn to mắt, khó mà tin được Lục Chu sẽ thẳng thắn thừa nhận quan hệ của anh và Trần Lan, trong lúc nhất thời không tìm được lí lẽ để phản bác. 
 
Lục Chu không quan tâm, chỉ nhàn nhạt nhíu mày, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, chậm rãi nói. 
 
“Không chỉ chúng tôi có quan hệ, cô ta và anh cũng có quan hệ.”
 
Chu Cẩn bất ngờ: “Cậu nói bậy gì đấy?”
 
Lục Chu khẽ hạ khóe miệng, cằm nhấc lên hướng về phía Trần Lan: “Anh còn chưa biết sao?”
 
Lục Chu đi về phía trước một bước, từ từ đến gần Chu Cẩn, nói nhỏ bên tai anh ta. 
 
“Cô ta là em gái cùng mẹ khác cha với tôi, cũng là em cùng cha khác mẹ với anh.”
 
“Không phải anh nói tôi vong ân phụ nghĩa sao?” Anh hơi nhếch môi, “Vậy anh biết ai đưa tôi vào Giang gia, ai ở sau lưng thêm dầu vào lửa bày mưu tính kế không?”
 
Giọng nói của anh rất nhẹ, hòa vào với ánh trăng làm một. 
 
“Là người cha tốt của anh đó.”
 
“Con dao này, chính là ông ta tự mình đưa cho tôi.”
 

 
Chờ khi về nhà, đã là ba giờ đêm.
 
Lục Chu ngước mắt liếc nhìn bức tường cổ xưa, lại nhẹ nhàng đặt áo khoác của mình sang một bên. 
 
Ngón tay thon dài xoa cổ áo, cởi ra từng cái nút một. 
 
Nghĩ đến vẻ kinh ngạc của Chu Cẩn lúc nãy, Lục Chu khẽ cười một tiếng, trên mặt thoáng hiện sự châm biếm. 
 
Nếu không phải tình cờ biết được mối liên quan giữa anh và Trần Lan, Lục Chu còn không biết thật ra mẹ mình vẫn ở Vân Thành, còn luôn giữ loại quan hệ đó với cha Chu Cẩn. 
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Chu tối sầm lại, ngón tay nắm cổ áo càng thêm chặt, mơ hồ có thể thấy đầu ngón tay trắng bệch. 
 
Anh ngước mắt, nhìn ra nơi nào đó ngoài cửa sổ. Ngôi nhà cũ hoang phế bên cạnh Giang gia cũng không phải là nơi ở của hai vợ chồng già, đó là nhà của cha Chu Cẩn, chẳng qua ông ta dùng đôi vợ chồng kia để tránh tai mắt người khác. 
 
Cũng chính vì vậy, Lục Chu mới không chịu đưa Giang Nguyệt về. 
 
Chẳng qua bây giờ ——
 
Anh thở dài một hơi, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đẩy cửa phòng, bỗng dưng thấy cô gái vốn phải nằm trên giường, lúc này lại chân trần nửa quỳ trên ghế salon, đưa lưng về phía mình. 

 
Giang Nguyệt mặc áo ngủ lông, hai tay đan nhau đặt dọc theo thân ghế, đang nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ xuất thần. 
 
Nghe tiếng động sau lưng, Giang Nguyệt cũng không xoay người, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. 
 
“Làm sao lại không ngủ?”
 
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, cằm gác lên hõm vai Giang Nguyệt, giọng nói ôn hòa, chẳng qua là lộ ra một chút buồn ngủ. 
 
Thấy cô không phản kháng, Lục Chu thuận tay ôm người vào lồ ng ngực mình, tay chạm tới đầu ngón tay hơi lạnh của Giang Nguyệt, ánh mắt không vui.
 
“Tại sao không mặc nhiều một chút?”
 
Thật ra thì Giang Nguyệt mặc không ít, chẳng qua là ngồi lâu trên ghế salon, tự nhiên có chút lạnh người. 
 
Thấy cô gái không nói lời nào, Lục Chu lại ôm càng chặt hơn, bàn tay cô nhỏ xinh, gần như một tay Lục Chu có thể hoàn toàn bao bọc. 
 
Anh vân vê ngón tay Giang Nguyệt, đặt trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức, tựa như lơ đãng mở miệng nói: “Anh mới gặp một người.”
 
Giang Nguyệt vẫn không quay đầu. 
 
“Là Chu Cẩn.”
 
Cô gái rốt cuộc xoay người, ánh mắt nhìn về phía anh chất chứa oán hận: “Anh làm gì Chu ca ca…”
 
Lời còn chưa dứt, trên môi đột nhiên xuất hiện một ngón tay, ngón tay Lục Chu dán trên môi ngọc của Giang Nguyệt, anh hơi cúi người, cắn vành tai cô gái. 
 
“Anh không thích cách xưng hô này.”
 
Mỗi lần Giang Nguyệt nhắc đến Chu ca ca, Lục Chu sẽ nhớ lại lúc trước bản thân tự đa tình, luôn cho rằng cô gọi mình. 
 
Giang Nguyệt quay đầu đi, tránh ngón tay anh, nhưng vẫn bị Lục Chu mạnh mẽ xoay lại. 
 
Cô cắn răng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
 
Bình tĩnh xem xét lại, Giang Nguyệt không tin vụ việc của Giang Ngộ là do Lục Chu làm, anh là người khôn khéo như vậy, không thể nào tự giao nhược điểm vào tay người khác, còn sơ hở rõ ràng như vậy.  
 
Nhưng cô nghĩ không ra, tại sao Lục Chu không để mình gặp ba. 
 
“Nguyệt Nguyệt.”
 
Hồi lâu, người đàn ông trên đỉnh đầu khẽ thở dài một tiếng, mặt mày lộ vẻ oan ức và bất đắc dĩ. 
 
“Em có anh không phải là đủ rồi sao?”
 
—— Tại sao.
 
—— Luôn nghĩ tới người khác vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.