Bệnh Tương Tư

Chương 34: Chương 34:




 
Sáng sớm hôm sau, sắc trời dần dần sáng lên, ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh, rơi xuống mặt đất.
 
Giang Nguyệt lẩm bẩm ưm a vài tiếng mơ hồ, lật người muốn tìm điện thoại trên bàn, ngón tay lại chạm tới lồ ng ngực dày rộng.
 
Cô giật mình, vừa lùi về phía sau theo bản năng, eo nhỏ lại bị người giam trong lồ ng ngực không thể động đậy.
 
“A…”
 
Cơn buồn ngủ còn chưa hết lập tức biến mất không còn bóng dáng, sắc mặt Giang Nguyệt run lên, trợn mắt đụng phải đôi mắt cười như không cười của Lục Chu.
 
“Sao mà anh, sao lại ở em…”
 
Đôi mắt đánh giá xung quanh, vừa dứt lời Giang Nguyệt mới phát hiện chỗ mình ngủ là phòng Lục Chu.
 
Ký ức tối qua dời sông lấp biển cuốn tới, sắc mặt Giang Nguyệt đỏ lên, thân thể chầm chậm dời ra bên ngoài một chút, muốn thoát khỏi cái ôm của Lục Chu.
 
“Muốn đi đâu.”
 
Chỉ tiếc còn chưa di chuyển được nửa phần, cả người lại bị người đàn ông kéo lại lần nữa.
 
Giọng nói trầm thấp của Lục Chu vang lên bên tai cô.
 
Trong nháy mắt bốn mắt nhìu nhau, hai gò má Giang Nguyệt hơi đỏ lên, trên lông mi vừa mới ngủ dậy còn đọng chút nước, cô chớp mắt, chậm rãi nói: “Sao mà, sao mà anh…Còn chưa đi vậy.”
 
Cặp mắt đào hoa của người đàn ông chứa đầy ý cười, Lục Chu khẽ cười một tiếng: “Nguyệt Nguyệt, đây là phòng anh.”
 
Ngụ ý cô mới là khách không mời mà đến.
 
Giang Nguyệt ấm ức “A” một tiếng, thân thể nhỏ bé lại di chuyển sang bên cạnh, giọng nói nhỏ như muỗi: “Vậy em…đi trước.”
 
Người đàn ông dỗ dành ấm áp trong ngực, Giang Nguyệt vừa mới rời khỏi một chút, cũng cảm giác được ngoài chăn hơi lạnh.
 
Thân thể không tự chủ được rùng mình một cái, Giang Nguyệt tò mò ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chỗ hệ thống sưởi ấm mấy lần.
 
“Lục Chu.” Giọng nói cô gái nhỏ yếu ớt, mang theo mơ màng chưa tỉnh táo.
 
Lục Chu đứng dậy theo cô, thấy thân thể cô run rẩy, dứt khoát ôm người vào trong ngực.
 
Nhưng mà một khắc sau, con cừa nhỏ mới vừa rồi còn ngoan ngoãn dịu dàng đột nhiên biến thành tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt, Giang Nguyệt nắm cổ áo Lục Chu lên án nói: “Thế mà anh lại không mở thiết bị sưởi ấm.”

 
Hèn gì cả đêm cô đều nằm trong lòng người đàn ông, ngay cả vị trí cũng không di chuyển nửa phần.
 
Từ trước đến này Giang Nguyệt đều ngủ không yên ổn, có vài lần suýt chút nữa té xuống từ trên giường, cho nên sàn nhà phòng cô đều trải thảm nhung.
 
Thấy cuối cùng cô cũng phát hiện, Lục Chu buồn cười kéo người lại vỗ về, giọng nói ấm áp nói: “Anh quên mất.”
 
Làm gì quên, thiết bị sưởi ấm là tối hôm qua anh cố ý tắt đi.
 
Thấy cô gái nhỏ không yên ổn cọ lung tung trong ngực mình, sắc mặt Lục Chu run lên, ánh mắt lướt qua nơi nào đó của mình, cuối cùng không nhịn được đưa tay kéo cả người Giang Nguyệt nhét vào trong chăn.
 
Nửa nói nửa dỗ dành: “Ngủ tiếp một lát.”
 

 
Có lẽ là do trong ngực Lục Chu ấm áo, Giang Nguyệt bị anh dỗ dành cũng ngủ thiếp đi.
 
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là chín giờ hơn, căn phòng yên tĩnh yên ắng, một bên chăn lạnh như băng, có thể thấy chủ nhân đã rời đi từ sớm.
 
Giang Nguyệt bĩu môi lẩm bẩm một tiếng, lúc ôm lấy chăn đứng dậy mới phát hiện trong phòng đã mở thiết bị sưởi ấm từ lúc nào, lúc mũi chân còn chưa chạm đất, Giang Nguyệt chợt “ôi” một tiếng, ánh mắt dừng lại trên một cái khăn quàng cổ màu xám trên bàn nhỏ.
 
Cô chớp mắt, lúc đưa tay cầm lấy sợi len đập vào mắt có mấy phần quen thuộc, màu sắc giống với sợi len cô muốn tặng cho Chu Cẩn làm quà.
 
Sợi len mềm mại, cầm trong lòng bàn tay ấm áp.
 
Giang Nguyệt cong môi, lúc đứng dậy muốn đi dép bông vào, bỗng dưng nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
 
“…Tỉnh rồi à.”
 
Lục Chu cầm khay trong tay vào nha, đặt bữa sáng đã chuẩn bị xong trên bàn, quay người nhìn thấy cô gái nhỏ cầm khăn quàng cổ ngơ ngác ngồi cạnh giường, ánh mắt nhìn thẳng vào mình.
 
Đó là quà sinh nhật anh muốn đưa cho Giang Nguyệt trước đó, không ngờ Giang Ngộ đột nhiên xảy ra chuyện, Lục Chu ngay cả quà tặng cũng không kịp lấy ra.
 
“Anh trai.” Giang Nguyệt giẫm chân bên giường, ngửa mặt lên nhìn Lục Chu, mở miệng thăm dò “Đây là…sợi len trước đó của em sao.”
 
Cô vẫn là có mấy phần không tin.
 
Lục Chu khẽ giật mình, nhíu mày liếc nhìn cô gái một cái, dưới ánh mắt bất ngờ của cô gái, gật nhẹ đầu: “Ừ.”
 
Giang Nguyệt trợn to hai mắt, vẻ mặt khó thể tin nổi.
 

“Ăn bữa sáng trước, đợi lát nữa nói sau.”
 
Trên khay là cháo khoai xương sườn vừa mới nấu xong, sau khi Giang Nguyệt ăn gần nửa bát, vừa định đẩy chén nhỏ đi nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện mình, không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.
 
Lông mày Giang Nguyệt khẽ nhúc nhích: “…Anh trai.”
 
Tầm mắt Lục Chu di chuyển rơi vào chén nhỏ trên tay cô: “Không ngon hả.”
 
Giang Nguyệt không rõ vì sao, lông mày khẽ nhíu lại: “Có một chút, hình như là đổi đầu bếp có chút không khéo tay…”
 
Lời còn chưa dứt, chén nhỏ trong tay đã bị người nhận lấy, ánh mắt Lục Chu nhàn nhạt đảo qua trên mặt Giang Nguyệt, ý cười khóe môi phai nhạt đi một chút.
 
Giang Nguyệt sửng sốt, ngước mắt nhìn về chén nhỏ trong tay Lục Chu, bất ngờ nói: “…Cái này, là anh trai làm.”
 
Sắc mặt Lục Chu không thay đổi phủ nhận: “Không phải.” 
 
Lúc anh đặt chén nhỏ lên tay lần nữa, cổ tay vừa mới giơ lên lại bất động thanh sắc kéo tay áo xuống, che đi chỗ không cẩn thận bị bỏng vừa rồi.
 
“Anh trai…”
 
Giang Nguyệt còn muốn nói gì đó, lại bị Lục Chu ngắt lời: “Chu Cẩn đợi em dưới lầu.”
 
Lực chú ý của Giang Nguyệt quả nhiên bị hấp dẫn, cô chớp mắt, nói: “Anh Chu đến đây lúc nào.”
 
Nói, người lại gấp gáp đẩy Lục Chu ra, quay người muốn xuống lâu, trong nháy mắt lúc đứng lên, cổ tay bị Lục Chu giữ chặt, cả người ngã trong ngực người đàn ông.
 
Hơi thở mát lạnh của Lục Chu bao trùm cả người cô.
 
Anh không nhanh không chậm nói: “Không vội.” Lục Chu hơi cong môi, nói: “Dù sao anh ta cũng chờ lâu lắm rồi.”
 
“Vậy sao anh không nói sớm một chút…”
 
Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói ra, môi đỏ đã bị người ngậm chặt, Giang Nguyệt  thì thầm một tiếng.
 
Người đàn ông một tay giữ eo cô, môi mỏng dần dần hướng xuống, cuối cùng dừng trên xương quai xanh Giang Nguyệt.
 

 
Lúc bọn họ xuống lầu đã qua nửa giờ.

 
Giang Nguyệt đặc biệt đổi áo len cao cổ, lúc xuống lầu vẫn không quên quay đầu trừng Lục Chu một cái.
 
Dấu vết chỗ vành tai khó khăn lắm mới mờ đi chút, kết quả Lục Chu lại vừa mới cắn một cái, còn không có ý tốt cười với cô.
 
Giang Nguyệt dùng kem che khuyết điểm cũng không che được dấu vết trên cổ, cuối cùng dứt khoát đổi áo cao cổ xuống lầu.
 
Chỉ là bộ dáng càng che càng lộ này của cô càng khiến người ta thêm nghi ngờ.
 
Quả nhiên như Lục Chu nói, Chu Cẩn đợi dưới lầu đã lâu.
 
Thấy Giang Nguyệt đi từ trên lầu xuống, anh ta vội vã đứng dậy, chỉ là lúc ánh mắt rơi vào dấu răng chỗ vành tai Giang Nguyệt, hơi dừng một chút, ngón tay nắm lại.
 
Ngại ngùng ngồi xuống.
 
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh ta câu nệ ngồi trước mặt Giang Nguyệt như thế.
 
Ba người nhìn nhau không nói gì, ngược lại Lục Chu ra vẻ chủ chân, đưa tay bảo người đưa bánh ngọt lên.
 
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn trà, Lục Chu nhẹ nhàng cong môi, thân thể tỉnh rụi nhích lại gần hướng Giang Nguyệt.
 
Chu Cẩn đối diện thấy thế, mắt sắc trầm xuống, vừa muốn nói cái gì, nghe thấy Giang Nguyệt nói: “Anh Chu, anh qua đây…Là có chuyện gì không.”
 
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Cẩn.
 
Mặc dù biết chuyện Chu Doãn không có quan hệ gì với Chu Cẩn nhưng Giang Nguyệt vẫn không có cánh nào làm trong lòng không có khúc mắc nói chuyện với Chu Cẩn.
 
Phát hiện cô gái xa lánh và khách khí với mình, Chu Cẩn nhẹ nhàng cong môi dưới, chỉ là rõ ràng là khóe môi cay đắng, tâm tư vốn định đưa Giang Nguyệt đi lại bị anh ta thu lại.
 
Anh ta lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có gì.”
 
Cuối cùng anh ta lại ngẩng đầu nói: “Chỉ là muốn nói cho em biết một tiếng…”
 
Giang Nguyệt ngẩng đầu.
 
Nhìn thấy Chu Cẩn cong khóe môi, cười khổ nói: “Xin lỗi.”
 
Chu Cẩn không phải người ngu, Lục Chu sẽ không vô cớ nói cho anh ta biết quan hệ giữa mình và Trần Lan, sau đêm đó Chu Cẩn liền ra tay điều tra lai lịch Trần Lan.
 
Điều tra xuống dần theo hướng manh mối Trần Lan, Chu Cẩn càng ngày càng kinh hãi, đến cuối cùng là gần như không thể tin.
 
Tuồng kịch, mũi nhọn sau cùng của tất cả mọi chuyện đều chỉ hướng cha mình.
 
Điên rồ, không chỉ chuyện tai nạn xe cộ gần đây của Giang Ngộ là cha làm, ngay cả chuyện mẹ Giang Nguyệt năm đó cũng có bút tích của Chu Doãn.
 
Anh ta còn nhớ rõ lúc mình muốn đi qua chất vấn cha đứng ở cửa lại nghe được một câu hời hợt của Chu Doãn.
 

“Đồ không có được không bằng hủy đi.”
 
Đó là câu nói Chu Doãn thuận miệng nói với người bên kia điện thoại, cả người Chu Cẩn sững sờ tại chỗ,

 
Anh ta đột nhiên nhớ tới khi còn bé từng nghe mẹ nhắc đến, trước kia cha còn theo đuổi mẹ Giang Nguyệt Kiều An, chỉ có điều bị từ chối.
 
Sau khi cha nghe xong cũng chì cười cười, cũng không giải thích.
 
Khi đó Chu Cẩn còn tưởng rằng chẳng qua đây là một lời nói đùa của mẹ, không quan trọng, không ngờ lại là thật.
 
Giấy trắng trong tay im lặng rơi xuống mặt đất, cuối cùng Chu Cẩn cũng không di chuyển được nửa bước.
 
Trong nháy mắt đó anh ta đột nhiên cảm thấy không cần phải chất vấn.
 
Giấy trắng mực đen là chứng cứ Chu Cẩn tìm được.
 
Lúc ấy mẹ Giang xảy ra chuyện là Chu Doãn bày mưu đặt kế Trần Tử Dĩnh làm, mặc dù Trần Tử Dĩnh nghe theo sắp xếp của Chu Doãn, lại âm thầm để lại một tay, ngay cả ghi âm cũng chuẩn bị.
 
Chu Cẩn có thể tìm thấy bằng chứng năm đó nhanh như thế cũng đều là do Trần Tử Dĩnh ban tặng.
 
Năm đó tài xế lái xe mẹ Giang Nguyệt năm đó chính là cha Lục Chu, nói đến cha Lục Chu cũng là bị liên lụy nên mới mất mạng.
 
Nhớ tới chuyện cũ, Chu Cẩn đau khổ nhắm mặt lại, lại tiếp tục mở mắt ra, anh ta hít một tiếng thật dài, lặp lại: “Xin lỗi.”
 
Chuyện đến nước này, ngoại trừ ba chữ “Xin lỗi” vô dụng nhất, rốt cuộc anh ta cũng không nói nổi những lời khác.
 
Thấy Giang Nguyệt im lặng nhìn mình, Chu Cẩn nhất thời không nói gì, anh ta đứng dậy, con ngươi che giấu sự cô đơn nơi đáy mắt, nói: “Anh đi trước,”
 
“Anh Chu, em…”
 
Giang Nguyệt đuổi theo nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã bị Lục Chu kéo lại.
 
Giang Nguyệt nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Lục Chu tủi thân nhìn mình.
 
Tay áo bị người đàn ông xắn lên mấy vòng không biết từ lúc nào, lộ ra bong bóng rõ ràng trên mu bàn tay.
 
Bên trên còn có thuốc mỡ màu trắng.
 
Lục Chu nắm cổ tay cô thật chặt, chỗ sâu trong mắt đen một mảnh tủi thân.
 
Anh chậm rãi nói.
 
“Nguyệt Nguyệt, tay anh đau.”


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.