Bệnh Tương Tư

Chương 36: Chương 36:




 
Edit: Ashe
 
Đêm Giáng sinh, khắp nơi trên đường phố tràn ngập không khí vui vẻ, sôi nổi của ngày lễ. Đúng dịp cách tết Nguyên Đán không xa, rất nhiều cửa hàng đều quyết định kéo dài hoạt động trong hai ngày.
 
Ánh sáng trắng lạnh lẽo xuyên qua tủ kính, chiếu sáng nửa con đường.
 
Trên đường đông nghịt người, những người bán bong bóng bay ở khắp mọi nơi, thậm chí trên vỉa hè cũng đông đúc.
 
Giang Nguyệt đi khập khiễng mắt nhìn phía trước bị vây quanh bởi ba lớp người trong ngoài, nhỏ giọng giật giật tay áo Lục Chu, nói khẽ.
 
“Ca ca, em muốn cái kia.”
 
Cô gái nhỏ chỉ có lúc muốn xin xỏ mới gọi mình là “Ca ca”.
 
Lục Chu trong lòng đã rõ, hơi nhếch môi, anh nhìn theo ngón tay Giang Nguyệt, Lục Chu liếc mắt liền thấy người bán hàng đang cầm bóng bay trong tay.
 
Bong bóng bay trong suốt, trên trong có kim tuyến, dưới ánh đèn đường phát sáng rực rỡ.
 
Lông mày anh khẽ động, ý cười vừa rồi trong nháy mắt nhạt đi rất nhiều, nhíu mày nói: “Không được.”
 
Lục Chu đã nhiều lần thấy tin tức loại bong bóng này nổ tung, mặc cho Giang Nguyệt nói thế nào cũng không chịu thỏa hiệp.
 
Ngón tay đang nắm cổ tay Giang Nguyệt dần dần siết chặt, Lục Chu vừa định kéo cô sang hướng khác, chỉ nghe thấy Giang Nguyệt nhỏ giọng nói.
 
“Nếu không có thể đổi cái khác chứ?”
 
Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng long lanh, giống như tô điểm đầy những ngôi sao rực rỡ.
 
Lục Chu không đành lòng từ chối lần nữa, thế nhưng khi thấy Giang Nguyệt thỏa mãn cầm kẹo bông, anh mới giật mình phát hiện bị mắc lừa.
 
Thấy Giang Nguyệt chỉ tập trung nhìn kẹo bông vừa làm xong trong tay, Lục Chu trầm mặc gõ lên trán cô một cái, trầm giọng nói: “Không có lần sau.”
 
Cô vốn dĩ không muốn bong bóng bay, chẳng qua lừa gạt anh mà thôi.
 
Giang Nguyệt “À…” một tiếng, cũng không để lời của anh trong lòng.
 
Kẹo bông trắng mềm, Giang Nguyệt cắn một cái, mùi vị ngọt ngào béo ngậy lập tức lan tỏa giữa răng môi.
 
Nhưng cũng không phải mùi vị Giang Nguyệt yêu thích.
 
Giữa lông mày cô khẽ nhíu lại, cầm kẹo bông không biết làm sao, kẹo bông không nhỏ, gần như chiếm hơn nửa gương mặt cô.

 
Giang Nguyệt lại cắn mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn thành một đống.
 
Thấy Lục Chu nhìn mình chằm chằm, Giang Nguyệt dứt khoát đưa kẹo bông tới bên môi anh, mở miệng thăm dò.
 
“Ca ca, anh có muốn… Nếm một miếng hay không?”
 
Thấy Lục Chu không nói, Giang Nguyệt lại nói: “… Ngọt lắm đấy.”
 
Cô còn duy trì động tác giơ kẹo bông, nhưng chưa đợi cô bắt đầu hành động, trên đỉnh đầu bỗng dưng hạ xuống một cái bóng.
 
Có một thứ mềm mại rơi trên khóe môi cô.
 
Đám đông đang di chuyển, mặc dù đưa lưng về phía đám người, nhưng chỉ cần có người quay đầu, đương nhiên sẽ thấy hành động lúc này của họ.
 
Giang Nguyệt mở to hai mắt, vô thức tránh về phía sau, chỉ tiếc còn chưa bước được bước nào, vòng eo đã bị người ta siết chặt, cả người không thể di chuyển.
 
Đôi môi đỏ mọng nhè nhàng ma sát gò má cô gái nhỏ, Lục Chu ngước mắt, thấy vẻ mặt bị kinh hãi của Giang Nguyệt, lại không có ý tốt khẽ li3m khóe môi của cô, nhẹ giọng cười nói.
 
“Là rất ngọt đấy.”
 
Thường ngày mặc dù bọn họ cũng có hành động thân mật, nhưng bây giờ vẫn ở trên đường lớn, hai má Giang Nguyệt không kiểm soát được hơi đỏ lên, úp úp mở mở cả buổi cũng không nói nổi một câu.
 
Trong nháy mắt tiếp theo, kẹo bông trong tay đột nhiên bị người ta lấy đi, Giang Nguyệt sững sờ, đột nhiên thấy Lục Chu hơi quay người lại, nhẹ nhàng ném kẹo bông vào trong thùng rác.
 
Lục Chu thờ ơ nói: “Không ăn được thì đừng ăn, miễn cưỡng bản thân làm gì.”
 
Nói xong, cổ tay lại bị người ta nắm chặt lần nữa, anh kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước: “Không phải nói muốn xem phim sao, còn không đi nhanh.”
 
Lục Chu không thích xem phim, ở nước ngoài mấy năm nay, chỉ có lúc Giang Nguyệt nhắc tới phim gì, mới ra rạp chiếu phim một chuyến.
 
Rạp chiếu phim nước ngoài không giống trong nước, nhưng Lục Chu vẫn kiên trì, lúc Giang Nguyệt đang ở rạp chiếu phim xem phim, mình cũng cùng ở rạp chiếu phim.
 
Giống như hai người hẹn hò với nhau.
 
Có lẽ là đêm giáng sinh, hầu hết những người tới đây đều là tình nhân, Giang Nguyệt quét mắt một vòng, may mà bọn họ đã mua vé trước, toàn bộ rạp chiếu phim không còn chỗ trống.
 
Vừa mới ngồi xuống, sau lưng đột nhiên có một ánh mắt nóng rực truyền tới, Giang Nguyệt nghi hoặc quay người lại, chỉ thấy mấy cô gái ngồi sau vị trí của mình, trông như là học sinh cấp ba.
 
Lúc Giang Nguyệt xoay người lại, họ đang hào hứng bừng bừng cầm điện thoại thảo luận về diễn viên chính của bộ phim gần đây.
 
“Làm sao vậy?”

 
Nhận thấy sự khác thường của Giang Nguyệt, Lục Chu quay đầu theo cô, lại thấy được cảnh tương tự.
 
“Không có gì, có lẽ là em đa nghi.” Giang Nguyệt lắc đầu cười cười, thầm cười chính mình đa nghi.
 
Dường như từ khi phát hiện Chu Duẫn thường xuyên phái người theo dõi mình, Giang Nguyệt luôn cảm giác có người núp trong bóng tối quan sát cô.
 
“Đừng nghĩ nhiều.”
 
Lục Chu đưa tay, động tác nhẹ nhàng xoa vài cái l3n đỉnh đầu cô, lại cúi đầu móc ngón tay út của cô, ấm giọng nói: “Người kia đã bị tạm giam rồi.”
 
Giang Nguyệt ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, đúng lúc bộ phim bắt đầu chiếu, sự chú ý của Giang Nguyệt thoáng cái đã bị hấp dẫn, không nghĩ tới chuyện vừa rồi nữa.
 
Là buổi ra mắt của bộ phim mà cô đợi đã lâu, Giang Nguyệt đương nhiên không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, tập trung xem phim.
 
Rạp chiếu phim mờ tối, chỉ có ánh sáng trên màn hình lớn chiếu xuống, rơi vào gương mặt trắng nõn của cô gái.
 
Lục Chu hơi nhếch môi, nắm ngón tay út của Giang Nguyệt nhẹ nhàng giật giật, thấy Giang Nguyệt không hề phản ứng, Lục Chu hơi cúi người.
 
Lúc môi mỏng vưa tới gần Giang Nguyệt, ánh mắt nóng rực sau lưng lại xuất hiện, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng giận dữ.
 
“Anh sao thế…”
 
Động tác của Lục Chu còn khựng lại giữa không trung, Giang Nguyệt vừa quay đầu, đúng lúc bên má lướt qua môi mỏng của Lục Chu.
 
Cô hơi đỏ mặt, thấy xung quanh chỉ có âm thanh trong phim, Giang Nguyệt lại nhỏ giọng oán giận nói: “Anh làm gì đấy?”
 
Nói nhiều như vậy, trên mặt lại không có một chút bất mãn, giọng nói phảng phất còn mang theo chút cảm giác hờn dỗi.
 
Nụ cười trên mặt Lục Chu càng sâu, chỉ là anh không nói tiếp, nhẹ nhàng xoa nhẹ l3n đỉnh đầu Giang Nguyệt, nói: “Anh đi ra ngoài một lúc.” 
 
Giang Nguyệt không rõ lắm, gật nhẹ đầu, nghiêng người chừa vị trí cho Lục Chu đi.
 
Trong bóng tối, không ai nhận ra rằng ở hàng sau đã ít đi một người.
 

 
Không giống như bóng tối của rạp chiếu phim, chỗ lối đi nhỏ sáng rực, bóng đèn sáng choang từ trên đỉnh đầu chiếu xuống.
 
Lục Chu rẽ qua lối đi an toàn, bước chân dần chậm lại.

 
Bên trong đang chiếu phim, số người ra ngoài ít càng thêm ít, cả đường chỉ có một mình Lục Chu.
 
Mới qua một lúc, sau lưng đột nhiên truyền đến một đợt tiếng bước chân lộn xộn, tiếng giày cao gót cạch cạch trên hành lang vô cùng rõ ràng.
 
Lục Chu chậm rãi xoay người lại, quả nhiên trông thấy một cô gái quen thuộc sau lưng.
 
“Quả nhiên là cô.”
 
Anh nhẹ nhàng nhếch môi lên, thản nhiên đặt hai tay vào trong túi qần, lẳng lặng nhìn cô gái cách đó không xa.
 
Bởi vì hành động vừa rồi, trên mặt Thu Tử còn chưa kịp thu lại vẻ sốt ruột, cô bắt đầu vuốt ngực hít thở, đến khi hơi thở dần ổn định, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai trước mặt.
 
“Cô đi theo tôi làm gì?” Lục Chu không gần cô gái này thêm nữa, giữ khoảng cách vài bước chân, từ trên cao nhìn xuống Thu Tử trước mặt.
 
“Lục Chu,” cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, sắc mặt bình thản, dường như đang nhớ tới chuyện gì rất quý giá.
 
“Đây là bộ phim thứ mười em xem cùng anh.”
 
Lục Chu nhíu mày: “Cô đang ở đây nói bậy bạ gì đó?”
 
Thu Tử không giận còn cười: “Anh không nhớ sao?” Cô chậm rãi mở miệng, “Trước đây mỗi lần em đi xem phim, luôn có thể gặp được anh.”
 
“Lúc đó em nghĩ là trùng hợp, sau này em mới phát hiện, mỗi lần em đi xem bộ phim mình thích, đều có thể gặp anh.”
 
Cô gái nhìn Lục Chu ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: “Khi đó em liền nghĩ, chúng ta có duyên đến mức nào, ngay cả bộ phim yêu thích cũng giống nhau.”
 
Ngón tay Thu Tử ra dấu trong không trung: “Giống như là đêm nay, mặc dù chúng ta không nói trước…”
 
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lục Chu.
 
“Cô hiểu lầm rồi.”
 
Hai tay anh vẫn bỏ vào túi quần như trước, ánh mắt nhìn Thu Tử vẫn giống như bình thường: “Tôi không thích bộ phim này.”
 
Thu Tử rõ ràng không tin: “Điều đó không thể, rõ ràng anh…”
 
“Là Nguyệt Nguyệt thích, cho nên tôi mới đưa em ấy tới đây.” Đôi mắt đen của anh bình tĩnh, giống như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
 
“Mấy lần cô gặp tôi trước đây, cũng vậy.”
 
“Đó là diễn viên chính Nguyệt Nguyệt thích, cho nên tôi mới đi.”
 
Anh nói mà không nể mặt, cứng rắn chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của cô gái.
 
“Điều đó không thể.”
 
Ánh mắt Lục Chu bình thản, lặng lẳng đứng yên một chỗ.
 

Đôi mắt Thu Tử đỏ ngầu, đôi môi ngập ngừng nói: “… Vì sao?”
 
Cô rất vất vả mới tìm được điểm chung giữa hai người bọn họ, cuối cùng lại là bởi vì Giang Nguyệt.
 
Đau đớn mà giày cao gót mang lại tiến vào trong tim, Thu Tử nức nở nói: “Có đáng không? Cô ấy như vậy có đáng để anh…”
 
“Đáng giá.” Lục Chu cắt ngang lời cô, thấy bộ dạng lảo đảo sắp ngã của Thu Tử, cũng không định tiến lên đỡ cô ta.
 
“Chuyện giữa tôi và cô ấy, không cần người ngoài xen vào.”
 
Dứt vời, anh nhấc chân chuẩn bị rời đi, lại bị Thu Tử ngăn lại.
 
Cô ngước lên, gương mặt trang điểm tỉ mỉ giờ phút này đã bị nhòe lấm lem một mảng, không đành lòng nhìn thẳng.
 
Thu Tử dường như vẫn chưa tỉnh ngộ, cô ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lục Chu, nói từng chữ một.
 
“Cô ta căn bản không thích anh.”
 
“Cái cô Giang Nguyệt ti tiện đó. Cô ấy, nếu như không phải muốn lợi dụng anh để ổn định công ty, sao cô ấy có thể ở bên anh…”
 
Những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng, Thu Tử mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm chàng trai trên đỉnh đầu.
 
Ngón tay với khớp xương rõ ràng đang bóp lấy cổ họng Thu Tử, lực tay của Lục Chu càng lớn, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
 
“Thả, thả tôi ra…”
 
Thu Tử cố gắng muốn tách ngón tay của Lục Chu ra, nơi cổ họng càng lúc càng khó chịu.
 
Chàng trai lại không nói lời nào, chỉ thản nhiên nhìn cô chăm chú, ánh mắt giống như nhìn một con vật tầm thường.
 
Sau nửa ngày, rốt cuộc Lục Chu cũng mở miệng.
 
“Tôi không thích người khác nói xấu cô ấy.”
 
Ngón tay thả lỏng, cả người Thu Tử trượt xuống đất, cơ thể yếu ớt vô lực, cả người giận đến run rẩy.
 
Lục Chu nhàn nhạt liếc nhìn cô gái dưới đất, không cần phải nhiều lời nữa, nhấc chân vòng qua người Thu Tử.
 
Nhưng vừa mới đi được vài bước, sau lưng lại truyền tới tiếng cười trầm thấp của phụ nữ.
 
Giọng nói khàn khàn của Thu Tử hòa lẫn trong đêm tối.
 
“Anh nghĩ rằng, cô ta thật sự thích anh sao?”
 
 



 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.